Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh
-Chủ nhân của ta sau này sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không... Tiểu gia ta sẽ lột sạch da của ngươi để hầm thịt chó.
Vượng Tài đe dọa một hung dữ.
Cục bông trắng nhỏ rất sợ, nó chạy đến phía sau Hạ Tử Thường trốn, chỉ để lộ ra một nửa bên mặt có một bên con mắt lén lén nhìn Vượng Tài.
Vượng Tài khinh bỉ liếc nhìn cục bông trắng nhát gan.
Ôi trời!
Ông ta nhớ rõ ràng con cún trắng này vẫn là thiên cẩu mà, sao có thể sợ hãi như vậy chứ? Không hề có chút khí chất của thần cẩu nào cả.
Nắm lấy cục bông trắng nhỏ, Hạ Tử Thường đưa tay cầm luôn gói quà làm ruộng.
Ba cái bánh bao nhỏ của nàng đúng lúc đang thiếu một ngươi bạn chơi cùng, nàng thấy cục bông trắng này rất phù hợp.
Hai con cá chép quay đầu đuôi hướng vào nhau giống như một cái khóa bình an.
-Đôi ngọc bội này có bán không?
Hạ Tử Thường hỏi.
-Đây là quà của cá chép tiên tử tặng cho hiệu cầm đồ làm quà khai trương, có thể trừ tà mang lại may mắn. Nếu chủ nhân thích thì cứ lấy đi."
Vượng Tài dài dòng nói.
Nàng cảm thấy cái này rất tốt.
Chỉ có một vấn đề.
Chỉ có hai miếng ngọc nhưng nàng lại có đến ba cái bánh bao.
Thấy Hạ Tử Thường nhíu mày, Vượng Tài và nàng vốn có thể hiểu suy nghĩ của nhau nên lập tức hiểu được suy nghĩ của nàng.
-Chủ nhân, có phải người muốn tặng cho mấy đứa nhỏ không?
Mấy đứa nhỏ trong miệng của Vượng Tài chính là ba tiểu oa nhi.
-Chủ nhân người đợi một lát.
Vượng tài lại lạch bạch chạy vào trong quầy lục lọi gì đó.
Trong chốc lát ông ta đã tìm được một khối khóa ngọc nhỏ.
Vẻ mặt tiếc nuối đem mảnh khóa nhỏ có khắc tranh cát tường nhét vào tay Hại Tử Thường, Vượng Tài nói:
-Đây là quà mừng khai trương mà Hằng Nga tiên tử tặng, được làm từ noãn ngọc ngàn năm, mùa đông đeo nó vào sẽ không bị lạnh. Tất nhiên cũng có cả công dụng từ tà mang lại may mắn.
-Xem ra tiệm cầm đồ khai trương lại lần này, ngươi nhận được không ít hạ lễ nhỉ.
Hạ Tử Thường nheo mắt nhìn Vượng Tài.
Vượng Tài cảm nhận thấy nguy hiểm trong mắt nàng ấy, hoảng sợ không dám nhìn thẳng nàng, hai mắt liếc liếc lên không trung nói:
-Thật ra cũng không nhiều lắm, hiệu cầm đồ cũng phải giữ lại vài bảo bối cất trong rương, để lỡ may có tiểu tiên tử khác đến đổi bảo bối thì chúng ta...
Hạ Tử Thường giơ tay lên hướng về phía Vượng Tài.
Vượng Tài càng thêm hoảng sợ, nghĩ rằng Hạ Tử Thường đang định đánh mình, sợ đến mức rụt cổ lại.
Chương 46 Lấy thân báo đáp 9
Kết quả là Hạ Tử Thường lại nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Vượng Tài, xoa đầu hắn một cách nhẹ nhàng.
-Vất vả cho ngươi rồi. Kinh doanh cửa hàng tốt lắm.
Vượng Tài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dụi dụi khuôn mặt vào tay Hạ Tử Thường:
-Ta không vất vả, chỉ mong chủ nhân mau chóng trở nên cường đại, để ta có thể đến nhân gian thăm thú.
-Ta sẽ cố hết sức.
Hạ Tử Thường biết, nếu thực lực của nàng đủ cường đại sẽ có thể đưa Vượng tài tới nhân gian và cũng có thể che chở cho hắn không bị người khác nhận ra.
-Chúng ta nhận quà của bọn họ, ngươi đã cảm tạ họ chưa?
Hạ Tử thường lại hỏi.
-Bọn họ đều nói muốn nếm thử tay nghề của chủ nhân, ở lầu hai có phòng bếp nhỏ, nếu người rảnh rỗi có thể trổ một ít tài năng cho họ nếm thử.
Vượng Tài nói.
Mấy vị thần tiên tặng quà cho họ cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có vài người có quan hệ tốt mà thôi.
Hạ Tử Thường suy nghĩ một chút, đã tới mà không chào thì cũng hơi thất lễ, nàng gật đầu nói:
-Chờ ta rảnh đã! Trừ ngươi và Hắc bạch vô thường ta còn chưa gặp mặt các vị thần tiên khác đâu.
Nói không tò mò là nói dối.
Là người thì đều tò mò.
Hạ Tử Thường cứ nghĩ là mình đã ở cửa hàng Tam giới rất lâu, nhưng thật ra thời gian ở nhân gian mới chỉ đủ để uống một ly trà.
Từ Hiệu Cầm Đồ Tam Giới thắng lợi trở về, Hạ Tử Thường vào phòng lặng lẽ vén mà lên nhìn thoáng qua ba tiểu oa nhi trên giường.
Thanh Mặc và Vân Dục dáng ngủ rất ngoan, hai đứa trẻ quay mặt hướng vào nhau không hề nhúc nhích.
Nhưng Khuynh Thành thì cả người đều dang rộng hình chữ đại, hai tay hai chân dang rộng nằm ở giữa giường, trên người không hề đắp chăn, một cái chân còn gác lên người Vân Dục.
Tướng ngủ này đúng là chẳng giống ai.
Hạ Tử Thường bất đắc dĩ cười cưng chiều, kéo chăn đắp kín người cho ba đứa nhỏ.
Ở bên phòng bên cạnh vẫn sáng đèn.
Hẳn là người trong phòng vẫn đang đợi nàng.
Hạ Tử Thường về phía gian phòng, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa phòng đã được người bên trong mở ra.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mắt nàng.
Không mặc áo, quần áo ngoài cũng không mặc, trời lạnh như vậy mà Hiên Viên Dạ Lan chỉ mặc một cái tiết khố, lộ ra cả thân trên cường tráng.
Hạ Tử Thường thậm chí có thể nhìn thấy những đường cong mơ hồ như vẩy cá cạnh sườn kia.
Tám múi cơ bụng hoàn mỹ và đường cong đầy khêu gợi làm nàng không tự chủ được nuốt nước miếng.
Đúng là một tên yêu nghiệt.
-Sao ngươi không mặc quần áo?
Hạ Tử Thường nhìn lảng sang chỗ khác, cố gắng không nhìn tên nam nhân trước mặt, thấp giọng hỏi.
-Quần áo bẩn rồi.
Hiên Viên Dạ Lan trả lời, hắn ta nhìn thấy được ánh mắt không được tự nhiên của Hạ Tử Thường ban nãy, trong mắt lóe lên một ý cười thâm trầm.
-Vào đi rồi nói.
Hiên Viên Dạ Lan lắc người qua một bên nhường đường.
Hạ Tử Thường vào trong phòng, nhìn nhanh qua sương phòng một chút.
Dụng cụ sinh hoạt bình thường đều đầy đủ, giường chăn, tủ, giá cắm nến, ngay cả chăn đệm cũng có.
Thường xuyên quét dọn nên trong phòng cũng không có mùi gì, rất tốt.
Hiên Viên Dạ Lan ngồi xuống trước bàn, Hạ Tử Thường cũng ngồi đối diện hắn.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt vô tình chạm nhẹ nhau.
-Khụ khụ... Ngươi đã khỏe hơn chưa?
Hạ Tử Thường vội dời mắt, hỏi.
Tên yêu nghiệt này sao lại có vẻ ngoài đẹp vậy không biết?
Một người nam nhân lại có vẻ đẹp khuynh thành họa quốc như vậy có gì tốt đâu chứ?
-Nhờ ơn cứu giúp của cô nương mà hiện giờ ta đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ có điều là dầu vẫn còn hơi choáng váng.
Hiên Viên Dạ Lan trong mắt lóe lên một tia sáng, trầm giọng nói.
Chương 47: Lấy thân báo đáp 10
Dưới ánh nến ấm áp, sắc mặt Hiên Viên Dạ Lan sắc mặt nhìn có chút tái nhợt.
Hạ Tử Thường nghĩ tói việc hắn ngất xỉu, hắn trúng độc rất nặng, tuy là đã giải nhưng thân thể đã bị tổn thương, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
-Ngươi cũng thấy đấy, nơi này của ta rất nghèo, nếu ngươi muốn chăm sóc thân thể một cách tốt nhất phải cần đến nhân sâm tổ yến gì đó. Ở đây ta không có những thứ đó đâu, nên tốt nhất là ngươi nên mau chóng rời khỏi đây trở về chỗ của ngươi để bồi dưỡng thân thể thật tốt.
Hạ Tử Thường nói.
- Hiên Viên Dạ Lan.
Hiên Viên Dạ Lan bỗng nhiên mở miệng nói.
-Gì cơ.
Hạ Tử Thường ngẩn ra.
-Tên của ta là Hiên Viên Dạ Lan, tên chữ là Vân Đình.
Đôi mắt màu đen hẹp dài nhìn thẳng Hạ Tử Thường, giọng Hiên Viên Dạ Lan trầm thấp thanh thoát như hương vị rượu cũ lâu năm.
-Có qua có lại, cô nương cũng nên cho ta biết quý tính đại danh đúng không?
Hắn gọi Hạ Tử Thường là cô nương, là vì hắn có thể chắc chắn rằng Hạ Tử Thường vẫn chưa thành thân.
Một mặt là vì hôm trước ở ngôi nhà rách kia hắn cũng không thấy có dấu hiệu gì là đã có nam nhân từng sống, mặt khác là vì trang phục của Hạ Tử Thường cũng là trang phục của cô nương chưa lấy chồng.
Nhận ra điểm này khiến cho Hiên Viên Dạ Lan vô cùng hài lòng.
-Hạ Tử Thường.
Tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, Hạ Tử Thường thấy thái đọ của Hiên Viên Dạ Lan rất tốt nên nàng cũng nói tên của mình.
-Tử Thường, Tử Thường... Nghe rất hay.
Hiên Viên Dạ Lan thấp giọng lẩm bẩm, khóe miệng cong cong:
-Không biết đã dọa đến ngươi và bọn nhỏ rồi. Những kẻ đó là vì ta mà đến, rất xin lỗi đã liên lụy mọi người.
Hạ Tử Thường thật ra muốn nói nếu như ngươi thật sự thấy có lỗi thì không cần phải nói xin lỗi, chỉ cần bồi thường tổn thương tinh thần thì ta sẽ rất vui.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt cười nhạt của Hiên Viên Dạ Lan thì lời chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt lại.
-Sáng mai ngươi hãy rời khỏi đây đi.
Hạ Tử Thường nói.
Nàng cũng đã lờ mờ đoán ra thân phận của Hiên Viên Dạ Lan.
Hiên Viên là họ của hoàng thất ở Bắc quốc.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn thế nào cũng không giống với người bình thường, hắn nhất định là hoàng thất Bắc Quốc.
Hiện nay thánh thượng vẫn chưa lập thái tử, các hoàng tử cũng đều đã trưởng thành, tình hình hoàng thất Bắc quốc hiện tại đang rất phức tạp, các hoàng tử đều vì tranh đấu gay gắt vì vị trí thái tử.
Bây giờ Hạ Tử Thường chỉ là một người dân bình thường ở Bắc quốc, nếu như dính líu đến Hiên Viên Dạ Lan, lỡ đâu đụng phải phiền phức gì thì chẳng phải là tự mình chốc lấy khổ ư?
Ngày xưa cho dù nàng gì cũng không hề sợ hãi vì nàng cô độc không có gì vướng bận.
Nhưng bây giờ thì khác, nàng còn phải chăm sóc cho ba cái bánh bao, nàng bị ràng buộc nên không thể bất chấp mọi hậu quả như xưa.
Đã sớm biết rằng Hạ Tử Thường tìm hắn là muốn hắn nhanh chóng rời đi nhưng Hiên Viên Dạ Lan vẫn không khỏi kinh ngạc.
-Những kẻ đuổi gϊếŧ ta nếu đã tìm được nơi ở trước đây của ngươi chứng tỏ đã biết đến sự tồn tại của ngươi. Hung thủ đứng sau chắc chắn cho rằng ta và ngươi có quan hệ gì đó. Dù sao thì độc Diêm xương không phải ai cũng giải được. Hạ cô nương, nếu như ta rời đi thì người đứng sau chuyện này cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hiên Viên nói ra lí do hắn đã chuẩn bị từ sớm.
Dù sao hắn cũng không mở miệng nói lung tung.
Hạ Tử Thường có thể giải được độc Diêm Xương thì chứng minh nàng ấy cũng không phải là người bình thường.
Vị hoàng thúc trời sinh đã đa nghi của hắn chắc chắn đã xem Hạ cô nương là người chung thuyền với hắn rồi.
Chương 48 Lấy thân báo đáp 11
Chuyện Hạ Tử Thường lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Đôi mắt phượng đen sâu như hồ thu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hiên Viên Dạ Lan, Hạ Tử Thường vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng hỏi:
-Kẻ đứng sau chuyện này là ai?
Hiện nay nàng gặp nguy hiểm nhưng đến kẻ thù là ai mà cũng không biết thì thật sự cũng quá oan uổng rồi.
Cho dù hiện tại nàng không chủ động gây sự nhưng cũng không sợ rắc rối tự tìm đến.
Cứ tưởng là Hạ Tử Thường sẽ hối hận vì đã cứu hắn, Hiên Viên Dạ Lan nghe nàng nói vậy thì có chút giật mình, nên thuận miệng hỏi:
-Ngươi không hối hận đã cứu ta sao?
-Hối hận có ích gì chứ? Trên đời này có rất nhiều linh đan dược liệu, chỉ duy nhất không có thuốc hối hận.
Hạ Tử Thường thản nhiên trả lời.
Hối hận gì đó chỉ tổ làm cho mình thấy khó chịu thêm.
Người cũng đã cứu rồi, chuyện cũng đã xảy ra, nàng cũng không rảnh mà lại giậm chân đấm ngực hối hận mà là nên nghĩ ra đối sách.
-Nói hay lắm!
Hiên Viên Dạ Lan nhìn Hạ Tử Thường với ánh mắt thêm vài phần tán thưởng.
Tiểu nữ nhân này đúng là cnagf ngày càng làm hắn phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác, giọng điệu không hề sợ hãi này quả thực rất khó tìm ra.
-Ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn chằm chằm Hạ Tử Thường.
-Nếu ta đã khiến cô nương giẫm phải vũng nước đục này thì tất nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn. Còn việc kẻ đứng sau màn là ai, Hạ cô nương, tại hạ cảm thấy cô nương không biết thì sẽ tốt hơn, cô nương biết càng ít thì càng tốt.
Hạ Tử Thường ngước mắt nhìn Hiên Viên Dạ Lan, đáy mắt hiện lên vài tia thâm trầm.
Nam nhâm này nói có vẻ rất nghiêm túc.
-Dựa vào đâu mà ta có thể tin ngươi?
Bài học thê thảm ở kiếp trước khiến nàng không thể tin vào bất kì kẻ nào ở kiếp này.
-Vì ngươi là ân nhân cứu mạng của ta.
Hiên Viên Dạ Lan nhẹ nhếch khóe môi nói, vừa nói vừa đứng dậy, cách cái bàn nghiêng người về phía trước, khuôn mắt tuấn tú gần sát vào Hạ Tử Thường:
-Nếu ta không thể bảo vệ an toàn cho ngươi thì sẽ nguyện ý chết chung với ngươi.
Trong lúc nói chuyện hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng.
Hơi ngứa một chút, hơi nóng một chút, còn kèm theo cả mùi vị đặc thù của nam nhân bá đạo.
Giọng nói nghiêm túc kiên định làm cho tim Hạ Tử Thường đập mạnh.
Hiên Viên Dạ Lan có thân phận tôn quý, ở thời đại này quyền thế mạnh hơn tất cả, thân phận càng cao quý thì tính mạng sẽ càng quý trọng.
Điều hắn vừa nói rõ ràng có thể hiểu như vậy.
-Còn có, ta còn chưa báo đáp ân tình của ngươi.
Hiên Viên Dạ Lan thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Thường ngày càng ửng đỏ , hắn đưa tay ra định chạm vào gương mặt nàng, tay vừa đưa đến phía sau tai của nàng.
Kết quả vẫn chưa chạm đến Hạ Tử Thường thì bàn tay Hạ Tử Thường đã nhanh như chớp đưa ra nắm lấy cổ tay của hắn.
-Ngươi muốn làm gì?
Chưa từng có nam nhân nào gần nàng với tư thế thân mật như vậy, thực sự hắn đã làm nàng hốt hoảng, trong lòng hiện tại vẫn đang nhảy nhót thình thịch.
-Ngươi đang sợ gì?
Nhìn thấy Hạ Tử Thường hốt hoảng, ý cười trên khóe môi Hiên Viên Dạ Lan lại càng sâu hơn vài phần.
-Nếu ngươi nguyện ý, ta nguyện lấy thân báo đáp ân tình của ngươi, ngươi thấy thế nào? Làm nữ nhân của ta cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Ho sặc sụa!!!
Hạ Tử Thường suýt nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, ho rất dữ dội.
Bị khuôn mặt tươi cười kia làm cho nghẹn đến mặt đỏ bừng, giống như được ánh hoàng hôn sáng chói nhất chiếu vào mặt.
Vội đẩy Hiên Viên Dạ Lan ra, Hạ Tử Thường đứng dậy:
-Nếu ngươi muốn báo đáp ân tình của ta thì giống như đã nói, đưa bạc cho ta là được.
Nói xong câu này, Hạ Tử Thường dường như đã quên hết những điều muốn thương lượng với Hiên Viên Dạ Lan , trực tiếp xoay người nhanh như một cơn gió chạy mất.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn bóng lưng Hạ Tử Thường rời đi, tay trái nhẹ nhàng sờ sờ vào cổ tay phải chỗ vừa được nàng ấy chạm qua.
Trên tay hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng.
Tay của nàng nhìn vừa nhỏ lại vừa rất mịn.
Chương 45-48
Chương 45: Lấy thân báo đáp 8
Editor: Vô Ưu Tỷ
Giống như là khuyến mãi mua một tặng một.
Với lại chó con của đại thần Thần Nông thì cũng sẽ không giống với chó bình thường.
Vượng tài huýt một tiếng sáo.
Một cục bông trắng vui vẻ lăn từ cửa vào, dừng lại ở trước mặt Hạ Tử Thường và Vượng Tài.
Hạ Tử Thường nhìn về phía cục bông trắng.
Cũng dễ hiểu việc tiểu cẩu này lăn vào đây, bởi vì nó thật sự quá béo, cả người đều tròn vo, nhìn rất giống quả bóng bơm đầy hơi, bốn chân thì lại cực kì ngắn.
Mặt của nó có vài điểm giống với tiểu hồ ly, mắt to đen như quả nho, miệng tròn, lỗ tai rất nhỏ hình tam giác, lông toàn thân màu trắng như tuyết, chỉ có chỏm lông giữa chán màu đỏ thoạt nhìn tựa một cái ấn kí hình ngọn lửa.
Là một chú chó con rất có linh khí.
-Chủ nhân của ta sau này sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không... Tiểu gia ta sẽ lột sạch da của ngươi để hầm thịt chó.
Vượng Tài đe dọa một hung dữ.
Cục bông trắng nhỏ rất sợ, nó chạy đến phía sau Hạ Tử Thường trốn, chỉ để lộ ra một nửa bên mặt có một bên con mắt lén lén nhìn Vượng Tài.
Vượng Tài khinh bỉ liếc nhìn cục bông trắng nhát gan.
Ôi trời!
Ông ta nhớ rõ ràng con cún trắng này vẫn là thiên cẩu mà, sao có thể sợ hãi như vậy chứ? Không hề có chút khí chất của thần cẩu nào cả.
Nắm lấy cục bông trắng nhỏ, Hạ Tử Thường đưa tay cầm luôn gói quà làm ruộng.
Ba cái bánh bao nhỏ của nàng đúng lúc đang thiếu một ngươi bạn chơi cùng, nàng thấy cục bông trắng này rất phù hợp.
Hai con cá chép quay đầu đuôi hướng vào nhau giống như một cái khóa bình an.
-Đôi ngọc bội này có bán không?
Hạ Tử Thường hỏi.
-Đây là quà của cá chép tiên tử tặng cho hiệu cầm đồ làm quà khai trương, có thể trừ tà mang lại may mắn. Nếu chủ nhân thích thì cứ lấy đi."
Vượng Tài dài dòng nói.
Nàng cảm thấy cái này rất tốt.
Chỉ có một vấn đề.
Chỉ có hai miếng ngọc nhưng nàng lại có đến ba cái bánh bao.
Thấy Hạ Tử Thường nhíu mày, Vượng Tài và nàng vốn có thể hiểu suy nghĩ của nhau nên lập tức hiểu được suy nghĩ của nàng.
-Chủ nhân, có phải người muốn tặng cho mấy đứa nhỏ không?
Mấy đứa nhỏ trong miệng của Vượng Tài chính là ba tiểu oa nhi.
-Chủ nhân người đợi một lát.
Vượng tài lại lạch bạch chạy vào trong quầy lục lọi gì đó.
Trong chốc lát ông ta đã tìm được một khối khóa ngọc nhỏ.
Vẻ mặt tiếc nuối đem mảnh khóa nhỏ có khắc tranh cát tường nhét vào tay Hại Tử Thường, Vượng Tài nói:
-Đây là quà mừng khai trương mà Hằng Nga tiên tử tặng, được làm từ noãn ngọc ngàn năm, mùa đông đeo nó vào sẽ không bị lạnh. Tất nhiên cũng có cả công dụng từ tà mang lại may mắn.
-Xem ra tiệm cầm đồ khai trương lại lần này, ngươi nhận được không ít hạ lễ nhỉ.
Hạ Tử Thường nheo mắt nhìn Vượng Tài.
Vượng Tài cảm nhận thấy nguy hiểm trong mắt nàng ấy, hoảng sợ không dám nhìn thẳng nàng, hai mắt liếc liếc lên không trung nói:
-Thật ra cũng không nhiều lắm, hiệu cầm đồ cũng phải giữ lại vài bảo bối cất trong rương, để lỡ may có tiểu tiên tử khác đến đổi bảo bối thì chúng ta...
Hạ Tử Thường giơ tay lên hướng về phía Vượng Tài.
Vượng Tài càng thêm hoảng sợ, nghĩ rằng Hạ Tử Thường đang định đánh mình, sợ đến mức rụt cổ lại.
Chương 46 Lấy thân báo đáp 9
Kết quả là Hạ Tử Thường lại nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Vượng Tài, xoa đầu hắn một cách nhẹ nhàng.
-Vất vả cho ngươi rồi. Kinh doanh cửa hàng tốt lắm.
Vượng Tài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dụi dụi khuôn mặt vào tay Hạ Tử Thường:
-Ta không vất vả, chỉ mong chủ nhân mau chóng trở nên cường đại, để ta có thể đến nhân gian thăm thú.
-Ta sẽ cố hết sức.
Hạ Tử Thường biết, nếu thực lực của nàng đủ cường đại sẽ có thể đưa Vượng tài tới nhân gian và cũng có thể che chở cho hắn không bị người khác nhận ra.
-Chúng ta nhận quà của bọn họ, ngươi đã cảm tạ họ chưa?
Hạ Tử thường lại hỏi.
-Bọn họ đều nói muốn nếm thử tay nghề của chủ nhân, ở lầu hai có phòng bếp nhỏ, nếu người rảnh rỗi có thể trổ một ít tài năng cho họ nếm thử.
Vượng Tài nói.
Mấy vị thần tiên tặng quà cho họ cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có vài người có quan hệ tốt mà thôi.
Hạ Tử Thường suy nghĩ một chút, đã tới mà không chào thì cũng hơi thất lễ, nàng gật đầu nói:
-Chờ ta rảnh đã! Trừ ngươi và Hắc bạch vô thường ta còn chưa gặp mặt các vị thần tiên khác đâu.
Nói không tò mò là nói dối.
Là người thì đều tò mò.
Hạ Tử Thường cứ nghĩ là mình đã ở cửa hàng Tam giới rất lâu, nhưng thật ra thời gian ở nhân gian mới chỉ đủ để uống một ly trà.
Từ Hiệu Cầm Đồ Tam Giới thắng lợi trở về, Hạ Tử Thường vào phòng lặng lẽ vén mà lên nhìn thoáng qua ba tiểu oa nhi trên giường.
Thanh Mặc và Vân Dục dáng ngủ rất ngoan, hai đứa trẻ quay mặt hướng vào nhau không hề nhúc nhích.
Nhưng Khuynh Thành thì cả người đều dang rộng hình chữ đại, hai tay hai chân dang rộng nằm ở giữa giường, trên người không hề đắp chăn, một cái chân còn gác lên người Vân Dục.
Tướng ngủ này đúng là chẳng giống ai.
Hạ Tử Thường bất đắc dĩ cười cưng chiều, kéo chăn đắp kín người cho ba đứa nhỏ.
Ở bên phòng bên cạnh vẫn sáng đèn.
Hẳn là người trong phòng vẫn đang đợi nàng.
Hạ Tử Thường về phía gian phòng, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa phòng đã được người bên trong mở ra.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mắt nàng.
Không mặc áo, quần áo ngoài cũng không mặc, trời lạnh như vậy mà Hiên Viên Dạ Lan chỉ mặc một cái tiết khố, lộ ra cả thân trên cường tráng.
Hạ Tử Thường thậm chí có thể nhìn thấy những đường cong mơ hồ như vẩy cá cạnh sườn kia.
Tám múi cơ bụng hoàn mỹ và đường cong đầy khêu gợi làm nàng không tự chủ được nuốt nước miếng.
Đúng là một tên yêu nghiệt.
-Sao ngươi không mặc quần áo?
Hạ Tử Thường nhìn lảng sang chỗ khác, cố gắng không nhìn tên nam nhân trước mặt, thấp giọng hỏi.
-Quần áo bẩn rồi.
Hiên Viên Dạ Lan trả lời, hắn ta nhìn thấy được ánh mắt không được tự nhiên của Hạ Tử Thường ban nãy, trong mắt lóe lên một ý cười thâm trầm.
-Vào đi rồi nói.
Hiên Viên Dạ Lan lắc người qua một bên nhường đường.
Hạ Tử Thường vào trong phòng, nhìn nhanh qua sương phòng một chút.
Dụng cụ sinh hoạt bình thường đều đầy đủ, giường chăn, tủ, giá cắm nến, ngay cả chăn đệm cũng có.
Thường xuyên quét dọn nên trong phòng cũng không có mùi gì, rất tốt.
Hiên Viên Dạ Lan ngồi xuống trước bàn, Hạ Tử Thường cũng ngồi đối diện hắn.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt vô tình chạm nhẹ nhau.
-Khụ khụ... Ngươi đã khỏe hơn chưa?
Hạ Tử Thường vội dời mắt, hỏi.
Tên yêu nghiệt này sao lại có vẻ ngoài đẹp vậy không biết?
Một người nam nhân lại có vẻ đẹp khuynh thành họa quốc như vậy có gì tốt đâu chứ?
-Nhờ ơn cứu giúp của cô nương mà hiện giờ ta đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ có điều là dầu vẫn còn hơi choáng váng.
Hiên Viên Dạ Lan trong mắt lóe lên một tia sáng, trầm giọng nói.
Chương 47: Lấy thân báo đáp 10
Dưới ánh nến ấm áp, sắc mặt Hiên Viên Dạ Lan sắc mặt nhìn có chút tái nhợt.
Hạ Tử Thường nghĩ tói việc hắn ngất xỉu, hắn trúng độc rất nặng, tuy là đã giải nhưng thân thể đã bị tổn thương, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
-Ngươi cũng thấy đấy, nơi này của ta rất nghèo, nếu ngươi muốn chăm sóc thân thể một cách tốt nhất phải cần đến nhân sâm tổ yến gì đó. Ở đây ta không có những thứ đó đâu, nên tốt nhất là ngươi nên mau chóng rời khỏi đây trở về chỗ của ngươi để bồi dưỡng thân thể thật tốt.
Hạ Tử Thường nói.
- Hiên Viên Dạ Lan.
Hiên Viên Dạ Lan bỗng nhiên mở miệng nói.
-Gì cơ.
Hạ Tử Thường ngẩn ra.
-Tên của ta là Hiên Viên Dạ Lan, tên chữ là Vân Đình.
Đôi mắt màu đen hẹp dài nhìn thẳng Hạ Tử Thường, giọng Hiên Viên Dạ Lan trầm thấp thanh thoát như hương vị rượu cũ lâu năm.
-Có qua có lại, cô nương cũng nên cho ta biết quý tính đại danh đúng không?
Hắn gọi Hạ Tử Thường là cô nương, là vì hắn có thể chắc chắn rằng Hạ Tử Thường vẫn chưa thành thân.
Một mặt là vì hôm trước ở ngôi nhà rách kia hắn cũng không thấy có dấu hiệu gì là đã có nam nhân từng sống, mặt khác là vì trang phục của Hạ Tử Thường cũng là trang phục của cô nương chưa lấy chồng.
Nhận ra điểm này khiến cho Hiên Viên Dạ Lan vô cùng hài lòng.
-Hạ Tử Thường.
Tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, Hạ Tử Thường thấy thái đọ của Hiên Viên Dạ Lan rất tốt nên nàng cũng nói tên của mình.
-Tử Thường, Tử Thường... Nghe rất hay.
Hiên Viên Dạ Lan thấp giọng lẩm bẩm, khóe miệng cong cong:
-Không biết đã dọa đến ngươi và bọn nhỏ rồi. Những kẻ đó là vì ta mà đến, rất xin lỗi đã liên lụy mọi người.
Hạ Tử Thường thật ra muốn nói nếu như ngươi thật sự thấy có lỗi thì không cần phải nói xin lỗi, chỉ cần bồi thường tổn thương tinh thần thì ta sẽ rất vui.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt cười nhạt của Hiên Viên Dạ Lan thì lời chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt lại.
-Sáng mai ngươi hãy rời khỏi đây đi.
Hạ Tử Thường nói.
Nàng cũng đã lờ mờ đoán ra thân phận của Hiên Viên Dạ Lan.
Hiên Viên là họ của hoàng thất ở Bắc quốc.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn thế nào cũng không giống với người bình thường, hắn nhất định là hoàng thất Bắc Quốc.
Hiện nay thánh thượng vẫn chưa lập thái tử, các hoàng tử cũng đều đã trưởng thành, tình hình hoàng thất Bắc quốc hiện tại đang rất phức tạp, các hoàng tử đều vì tranh đấu gay gắt vì vị trí thái tử.
Bây giờ Hạ Tử Thường chỉ là một người dân bình thường ở Bắc quốc, nếu như dính líu đến Hiên Viên Dạ Lan, lỡ đâu đụng phải phiền phức gì thì chẳng phải là tự mình chốc lấy khổ ư?
Ngày xưa cho dù nàng gì cũng không hề sợ hãi vì nàng cô độc không có gì vướng bận.
Nhưng bây giờ thì khác, nàng còn phải chăm sóc cho ba cái bánh bao, nàng bị ràng buộc nên không thể bất chấp mọi hậu quả như xưa.
Đã sớm biết rằng Hạ Tử Thường tìm hắn là muốn hắn nhanh chóng rời đi nhưng Hiên Viên Dạ Lan vẫn không khỏi kinh ngạc.
-Những kẻ đuổi gϊếŧ ta nếu đã tìm được nơi ở trước đây của ngươi chứng tỏ đã biết đến sự tồn tại của ngươi. Hung thủ đứng sau chắc chắn cho rằng ta và ngươi có quan hệ gì đó. Dù sao thì độc Diêm xương không phải ai cũng giải được. Hạ cô nương, nếu như ta rời đi thì người đứng sau chuyện này cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hiên Viên nói ra lí do hắn đã chuẩn bị từ sớm.
Dù sao hắn cũng không mở miệng nói lung tung.
Hạ Tử Thường có thể giải được độc Diêm Xương thì chứng minh nàng ấy cũng không phải là người bình thường.
Vị hoàng thúc trời sinh đã đa nghi của hắn chắc chắn đã xem Hạ cô nương là người chung thuyền với hắn rồi.
Chương 48 Lấy thân báo đáp 11
Chuyện Hạ Tử Thường lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Đôi mắt phượng đen sâu như hồ thu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hiên Viên Dạ Lan, Hạ Tử Thường vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng hỏi:
-Kẻ đứng sau chuyện này là ai?
Hiện nay nàng gặp nguy hiểm nhưng đến kẻ thù là ai mà cũng không biết thì thật sự cũng quá oan uổng rồi.
Cho dù hiện tại nàng không chủ động gây sự nhưng cũng không sợ rắc rối tự tìm đến.
Cứ tưởng là Hạ Tử Thường sẽ hối hận vì đã cứu hắn, Hiên Viên Dạ Lan nghe nàng nói vậy thì có chút giật mình, nên thuận miệng hỏi:
-Ngươi không hối hận đã cứu ta sao?
-Hối hận có ích gì chứ? Trên đời này có rất nhiều linh đan dược liệu, chỉ duy nhất không có thuốc hối hận.
Hạ Tử Thường thản nhiên trả lời.
Hối hận gì đó chỉ tổ làm cho mình thấy khó chịu thêm.
Người cũng đã cứu rồi, chuyện cũng đã xảy ra, nàng cũng không rảnh mà lại giậm chân đấm ngực hối hận mà là nên nghĩ ra đối sách.
-Nói hay lắm!
Hiên Viên Dạ Lan nhìn Hạ Tử Thường với ánh mắt thêm vài phần tán thưởng.
Tiểu nữ nhân này đúng là cnagf ngày càng làm hắn phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác, giọng điệu không hề sợ hãi này quả thực rất khó tìm ra.
-Ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn chằm chằm Hạ Tử Thường.
-Nếu ta đã khiến cô nương giẫm phải vũng nước đục này thì tất nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn. Còn việc kẻ đứng sau màn là ai, Hạ cô nương, tại hạ cảm thấy cô nương không biết thì sẽ tốt hơn, cô nương biết càng ít thì càng tốt.
Hạ Tử Thường ngước mắt nhìn Hiên Viên Dạ Lan, đáy mắt hiện lên vài tia thâm trầm.
Nam nhâm này nói có vẻ rất nghiêm túc.
-Dựa vào đâu mà ta có thể tin ngươi?
Bài học thê thảm ở kiếp trước khiến nàng không thể tin vào bất kì kẻ nào ở kiếp này.
-Vì ngươi là ân nhân cứu mạng của ta.
Hiên Viên Dạ Lan nhẹ nhếch khóe môi nói, vừa nói vừa đứng dậy, cách cái bàn nghiêng người về phía trước, khuôn mắt tuấn tú gần sát vào Hạ Tử Thường:
-Nếu ta không thể bảo vệ an toàn cho ngươi thì sẽ nguyện ý chết chung với ngươi.
Trong lúc nói chuyện hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng.
Hơi ngứa một chút, hơi nóng một chút, còn kèm theo cả mùi vị đặc thù của nam nhân bá đạo.
Giọng nói nghiêm túc kiên định làm cho tim Hạ Tử Thường đập mạnh.
Hiên Viên Dạ Lan có thân phận tôn quý, ở thời đại này quyền thế mạnh hơn tất cả, thân phận càng cao quý thì tính mạng sẽ càng quý trọng.
Điều hắn vừa nói rõ ràng có thể hiểu như vậy.
-Còn có, ta còn chưa báo đáp ân tình của ngươi.
Hiên Viên Dạ Lan thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Thường ngày càng ửng đỏ , hắn đưa tay ra định chạm vào gương mặt nàng, tay vừa đưa đến phía sau tai của nàng.
Kết quả vẫn chưa chạm đến Hạ Tử Thường thì bàn tay Hạ Tử Thường đã nhanh như chớp đưa ra nắm lấy cổ tay của hắn.
-Ngươi muốn làm gì?
Chưa từng có nam nhân nào gần nàng với tư thế thân mật như vậy, thực sự hắn đã làm nàng hốt hoảng, trong lòng hiện tại vẫn đang nhảy nhót thình thịch.
-Ngươi đang sợ gì?
Nhìn thấy Hạ Tử Thường hốt hoảng, ý cười trên khóe môi Hiên Viên Dạ Lan lại càng sâu hơn vài phần.
-Nếu ngươi nguyện ý, ta nguyện lấy thân báo đáp ân tình của ngươi, ngươi thấy thế nào? Làm nữ nhân của ta cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Ho sặc sụa!!!
Hạ Tử Thường suýt nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, ho rất dữ dội.
Bị khuôn mặt tươi cười kia làm cho nghẹn đến mặt đỏ bừng, giống như được ánh hoàng hôn sáng chói nhất chiếu vào mặt.
Vội đẩy Hiên Viên Dạ Lan ra, Hạ Tử Thường đứng dậy:
-Nếu ngươi muốn báo đáp ân tình của ta thì giống như đã nói, đưa bạc cho ta là được.
Nói xong câu này, Hạ Tử Thường dường như đã quên hết những điều muốn thương lượng với Hiên Viên Dạ Lan , trực tiếp xoay người nhanh như một cơn gió chạy mất.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn bóng lưng Hạ Tử Thường rời đi, tay trái nhẹ nhàng sờ sờ vào cổ tay phải chỗ vừa được nàng ấy chạm qua.
Trên tay hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng.
Tay của nàng nhìn vừa nhỏ lại vừa rất mịn.
Bình luận truyện