Một Tòa Thành Đang Chờ Anh
Chương 47
Type: Hasuko
Đêm đầu tiên ở nhà cậu mợ Tống Diệm, Hứa Thấm không tài nào ngủ được. Bữa tối nay, Tống Diệm đi vội vàng nên không kịp ăn cơm. Về phần vì sao phải gắp rút đi thì… trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Còn Hứa Thấm, dù sao làm cũng đã làm rồi nên chỉ đành cười lúng túng mà thôi.
Tính tình cậu mợ rất tốt, không câu nệ, không kiểu cách, không khí bữa cơm khá thoải mái. Cơm nước xong xuôi, cậu mợ thu dọn bát đũa. Hứa Thấm thấy ngại ngùng nên cũng xắn tay định giúp đỡ. Địch Miêu nằm trên sô pha chơi điện thoại không buồn ngẩng đầu lên, gọi với ra: “Em còn không phải động tay mà, chị cũng đừng nhúng tay vào làm gì, cứ để bố mẹ em làm thì tốt hơn.”
Buổi tối, cô ở trong sân làm mộc với cậu. Hai người không nói lời nào, chỉ có âm thanh xoàn xoạt của lưỡi dao bào qua khúc gỗ thỉnh thoảng vang lên, mùi gỗ thông thoang thoảng trong gió lạnh.
Cậu mợ đi ngủ khá sớm, Hứa Thấm cũng trở về phòng nghỉ ngơi nhưng không sao ngủ được. Có lẽ con người tại mọi thời điểm trọng đại trong cuộc đời đều cảm thấy thấp thỏm giống cô, huống chi giờ phút này, cô chỉ có một mình trong hoàn cảnh lạ lẫm.
Đêm càng lúc càng sâu, cô ngước mắt xem đồng hồ, đã một giờ sáng rồi. Hứa Thấm một mình trằn trọc trên giường, chợt phát hiện vầng trăng đã treo cao tự lúc nào, rọi qua khung cửa sổ thứ ánh sáng dịu dàng. Đêm trăng hôm nay thật đẹp, bóng cây in lên cửa gỗ tạo thành những mảng sáng tối hài hòa. Cô nằm nghiêng nhìn bóng cây loang lổ, cảm thấy như một bức tranh thủy mặc yên bình. Đây là nơi Tống Diệm đã sống những năm qua.
Còn đang thẫn thờ thì chuông di động đột nhiên vang lên, giữa màn đêm tĩnh mịch nghe rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô biết là anh gọi về, lập tức ngồi bật đậy, nhanh chóng bắt máy: “A lô?”
“Vẫn chưa ngủ à?” Đầu kia điện thoại rất yên tĩnh, làm nổi bật giọng nói trầm ấm của anh.
“Sao anh biết?” Cô nằm sắp trên gối, hỏi lại.
“Bắt máy nhanh quá đấy!” Anh bật cười. “Cũng đoán là em không ngủ được… Sao vậy, không quen à?”
Hứa Thấm đưa ngón trỏ lên gãi trán, có vẻ ngượng ngùng: “Hơi hơi ạ!”
Anh im lặng một lát mới hỏi tiếp: “Buồn à?”
“Không đâu.” Cô cười khẽ, nằm trong chăn đổi một tư thế khác để dễ dàng nói chuyện với anh hơn.
Bên kia, Tống Diệm nhẹ bước ra khỏi tòa nhà, đi bộ trên thao trường: “Xin lỗi, anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy, nếu không sẽ ở nhà với em một thời gian. Như vậy, Em sẽ quen hơn.”
“Không sao đâu.” Hứa Thấm nhẹ giọng trấn an anh. “Đâu phải lần đầu tiên em gặp cậu mợ đâu. Với lại, hồi trung học, cậu mợ còn rất thích em mà.”
“Hiện giờ, cậu mợ vẫn thích em.” Tống Diệm cười cười bổ sung.
Hình như anh đi đến chỗ lộng gió, cô nghe được tiếng gió ào ạt qua điện thoại. Anh khum tay che lại, đợi gió lắng xuống mới quan tâm hỏi: “Ở với cậu mợ có thoải mái không?”
“Ừm, buổi tối, em bào gỗ với cậu một lát.” Hứa Thấm trả lời, hai chân vun vẫy trong chăn. “Còn anh, buổi tối làm gì?”
“Chỉnh lý lại chuyện trong đội, huấn luyện đội viên, dạy chó nghiệp vụ.” Tống Diệm lần lượt liệt kê công việc hôm nay cho cô nghe.
“Là chú chó cứu viện ở khu động đất ấy ạ?” Hứa Thấm nhớ láng máng là có một “nhân vật” như vậy.
“Ừ, em không biết đâu, nó biểu hiện xuất sắc, được lên nhị đẳng đấy!” Tống Diệm bật cười kể: “Con chó đó khôn lắm, biết mình lập được công lớn, cả ngày vênh mặt hất đuôi ra vẻ ta đây. Mấy ngày nữa rãnh, anh sẽ trừng trị nó.”
Hứa Thấm bị anh chọc cười, tinh thần hăng hái, lại trở mình nằm sấp: “Nó tên gì thế ạ?”
Bên kia gió lớn, anh cười thật khẽ: “Tiểu Mạnh.”
Ngón trỏ Hứa Thấm cào cào mặt gối, cô mím môi cười với anh: “Không phải đặt theo tên em đấy chứ?”
“Em nói thử xem?” Anh ung dung hỏi ngược lại.
“Chắc chắn là em rồi, anh hãy chờ xem.” Cô hiếm khi được cưng chiều mà bày ra thái độ “nữ hoàng” thế này.
Anh cười vang, cô cũng cười theo: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp bốn tuổi.”
“Tình cảm với anh tốt lắm hả?”
“Đương nhiên…” Anh lại cười dịu dàng. “Rất thích anh… Chỉ thích anh thôi.”
Chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy thế, trái tim Hứa Thấm lại đập rộn ràng. Cô không nhịn được, khóe môi vẽ lên thành một đường cong thật lớn. Đêm khuya yên tĩnh, một đường dây điện thoại nối hai đầu nỗi nhớ.
“Sao hôm nay anh ngủ muộn thế?” Cô thắc mắc.
“Cũng không quen.” Anh thở dài, có chút bất đắc dĩ.
“Sao thế?” Cô nghĩ ngợi rồi lại cố ý hỏi: “Do nghỉ ở nhà lâu quá ạ?”
“Vì để lại mình em ở nhà đấy!” Anh chẳng thèm quanh co.
Trước kia, mỗi lần về doanh trại, anh đều vô cùng dứt khoát, nhưng lần này thì khác, vì có niềm nhớ nhung ràng buộc. Cô cúi đầu, lặng lẽ mỉm cười, dẫu biết rõ nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng anh, cảm thấy vui hơn hẳn. Dần dần, Hứa Thấm không nhịn được nữa mà bật cười khúc khích.
“Cười gì thế?” Giọng anh vẫn đều đều truyền qua.
“Trong chăn, trên giường toàn là mùi của anh thôi.” Giọng cô trong đêm tối quá đỗi dịu dàng.
Cô không ý thức được lời thủ thỉ này đã trêu chọc lòng anh đến nhường nào. Nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô bên kia điện thoại, nghĩ đến cảnh cô đang nằm êm ấm trên giường mình, nhất thời lòng anh xốn xang. Cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài thườn thượt, cố dằn nỗi xao động này lại.
Cô nằm vùi trong chiếc chăn ấm áp, anh đứng trên thao trường lộng gió, bất giác đã trò chuyện hơn nửa giờ, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cô ngáp mấy cái rồi mà vẫn lưu luyến không muốn kết thúc.
Anh đành phải bắt cô đi ngủ, lúc định cúp máy thì lại gọi nhỏ: “Hứa Thấm!”
“Dạ?” Giọng cô vẫn mềm mại, ngoan ngoãn như thế.
“Công việc bận rộn, anh không thể thường xuyên liên lạc, em đừng nghĩ lung tung.” Tống Diệm dặn dò: “Khi nào rảnh, anh sẽ nhắn tin cho em.”
“Em biết mà.” Hứa Thấm quấn mình trong chăn, khe khẽ đáp, dần bị cơn buồn ngủ lấn át.
“Ngoan.”
“Vâng.”
Trên chăn, trên gối đều là mùi hương của anh. Cô vùi người vào đó, dần dần khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thấm tỉnh dậy trong ánh nắng hắt qua khung cửa gỗ. Tuy rằng tối qua ngủ khá trễ nhưng tinh thần lại không tệ, cô không hề thấy mệt mỏi chút nào. Cô rửa mặt, ăn bữa sáng do cậu nấu rồi gọi taxi đến bệnh viện.
Hứa Thấm ngồi hàng ghế sau, tựa vào cửa sổ nhìn những tòa cao ốc bên ngoài, chợt nhớ đến lần ngồi taxi khi xe của cô bị hỏng sau cơn bão ngày đó. Khoảng thời gian ấy, tâm trạng cô có thể nói là rất u uất và hoang vắng. Hôm nay, lòng cô vẫn tịch mịch, nhưng đã dần có lối thoát.
Mặc dù phải xa Tống Diệm cả tuần, nhưng cô không vì vậy mà làm ảnh hưởng đến công việc. Trái lại, tình cảm này tựa như một ngọn núi sừng sững, khiến cô chú tâm hơn vào mỗi việc mình làm, càng tỉnh táo, thong dong hơn.
Chỉ là, thỉnh thoảng tranh thủ được phút rảnh rỗi, cô nhìn tin nhắn anh gửi đến mấy giờ trước, trả lời lại đôi câu, nhưng có lẽ phải đợi đến tối muộn hoặc ngày hôm sau mới nhận được hồi âm từ anh. Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ suy nghĩ vẩn vơ rằng lúc này anh đang làm gì, có lẽ đang thao luyện, tập huấn, có lẽ đang đi làm nhiệm vụ; có lúc cô nghĩ biết đâu xe cứu hỏa đang chạy ngang qua cửa bệnh viện cũng nên. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ là thoáng qua, cô tiếp tục quay lại với công việc.
Công việc ở bệnh viện vẫn như thường lệ, bệnh nhân vẫn ra vào nườm nượp. Điểm khác biệt duy nhất là người đàn ông và bà mẹ đến bệnh viện gây chuyện ngày đó giờ chẳng khác gì hộ gia đình ở khu giải tỏa nhưng không chịu rời đi, ngày nào cũng đến bệnh viện chửi mắng bác sĩ Lý hại chết vợ con hắn. Ban giám đốc suy nghĩ đến an toàn của bác sĩ Lý, đành cho anh ấy nghỉ phép.
Người đàn ông kia và mẹ hắn không tìm được nơi trút giận, liền rêu rao trên mạng, căng biểu ngữ “đóng đô” trước cổng bệnh viện. Mỗi lần thấy y tá, bác sĩ nào ra vào liền chửi ầm lên, gặp bệnh nhân thì liên tục nguyền rủa.
Cảnh sát đã đến khuyên giải vài lần, nhưng bà mẹ hắn ỷ mình lớn tuổi, hở ra là giở trò ăn vạ. Cảnh sát cũng hết sức phiền não, nhưng không có cách nào khác, qua lại vài lần cũng mặc kệ.
Gia đình kia được đà lấn tới, chắc hẳn đã quyết định cứ mặt dày đeo bám, sớm muộn bệnh viện cũng phải chịu thua.
Mấy ngày trôi qua, các đồng nghiệp cũng có đôi phần oán hận với chuyện này. Công việc vốn đã mệt người phiền não, đi làm còn bị người ta chỉ trỏ chửi mắng, ai gặp phải chuyện này mà tâm trạng còn tốt cho được cơ chứ?
Hứa Thấm cũng phải đi làm và tan ca trong tiếng chửi rủa của bọn họ, vẫn bình thản như mọi ngày, cứ như việc này chẳng liên quan gì đến mình vậy. Mà đúng là không liên quan thật. Mấy y tá thì không điềm nhiên được như cô. Trước kia, Tiểu Tây mỗi ngày đi làm, câu đầu tiên cô nói luôn là ăn món gì ngon, giờ đây đã trở thành lời than thở: “Vừa vào cửa đã bị mắng. Cái nhà kia chừng nào mới chịu thôi đây hả? Thật muốn vu cáo bệnh viện chúng ta đến cùng luôn sao?”
Tiểu Đông bực bội: “Vu cáo thì cứ vu cáo đi! Sợ nhất là bệnh viện nhượng bộ cho họ tiền, đó mới là tức chết ấy.”
Tiểu Nam góp lời: “Yên tâm đi, không có đâu. Hôm nọ, mình hỏi thăm chủ nhiệm Lưu. Lần này, thái độ lãnh đạo kiên quyết lắm, đưa bệnh án và đoạn băng theo dõi cho bên thứ ba giám định, nhất quyết không bồi thường, một xu cũng không cho. Nếu không, có tiền lệ này, mai mốt ai cũng đến bệnh viện chúng ta ăn vạ, xem đây là ngân hàng chắc?”
Tiểu Bắc tán thành: “Đúng vậy. Đền tiền không phải là đã thừa nhận bác sĩ Lý chẩn đoán sai sao? Sau này, bác sĩ Lý còn tiếp tục hành nghề thế nào được? Vì danh dự và tôn nghiêm của anh ấy, một đồng cũng không thể bỏ ra.”
Tiểu Tây nghe họ nói như vậy, cơn giận cũng vơi bớt: “Không đền tiền là được, mắng cứ mắng đi. Chỉ cần bọn họ không được như ý, dù bị chửi mấy câu mình cũng vui lòng.”
Hứa Thấm vẫn như thường ngày, không tham gia vào câu chuyện của họ, chỉ nghiêm túc chuẩn bị công việc. Kể từ khi kết thúc nhiệm vụ cứu viện động đất đến giờ, cô đã trở thành bác sĩ có tiếng trong bệnh viện, vị trí bác sĩ chủ trị cũng gần như được ấn định cho cô.
Giáo sư Từ Khẳng cũng bắt đầu điểm danh gọi cô đi theo làm bác sĩ mổ phụ, có khi ngay cả ca bệnh quan trọng cũng trực tiếp giao cho cô phụ trách chính, ông chỉ ở một bên hướng dẫn. Có điều, giáo sư Từ vẫn không cư xử hòa nhã với cô, thậm chí còn nghiêm khắc phê bình hơn trước kia, gần như soi mói. Có lần, ông còn mắng cô té tát trước mặt cả nhóm bác sĩ, y tá.
Nếu là người khác, e rằng đã không chịu được rồi, nhưng cô không buồn để ý, tự động quên đi sự khắc khe của ông, chỉ chọn lọc thông tin mấu chốt, nắm chặt cơ hội theo ông học tập.
Dần dà có lời ra tiếng vào, từ bác sĩ đồng nghiệp đến y tá, lại từ y tá truyền đến tai Hứa Thấm, nói cô là con ông cháu cha, đã sớm được điều động nội bộ rồi. Mà lần này, biểu hiện xuất sắc trong đợt cứu viện động đất chỉ là lý do giúp Hứa Thấm danh chính ngôn thuận thăng chức thôi. Giáo sư Từ Khẳng bị phía bệnh viện ép buộc, không có cách nào khác, đành phải hướng dẫn cô. Nhưng giáo sư là người nóng nảy, nên luôn tìm cách soi mói, bới móc cô.
Bên ngoài đồn thổi gay gắt, song Hứa Thấm lại không cho rằng giáo sư Từ là người như vậy.
Tiểu Tây còn bất bình thay cô: “Bác sĩ Dương Tư Giai khoa Bỏng thật đáng ghét, chuyên môn không bằng bác sĩ Hứa, lại còn suốt ngày nói xấu sau lưng người ta.”
Hứa Thấm không để bụng, cúi đầu chăm chú rửa tay, trong đầu chỉ nghĩ đến ca mổ thực hiện với giáo sư trước đó không lâu.
Tiểu Đồng bổ sung: “Giáo sư Từ đúng là cố chấp, ấn tượng ban đầu với bác sĩ Hứa không tốt là nhất quyết không đổi.” Cô cũng từng có ấn tượng không tốt lắm với Hứa Thấm, nhưng làm việc với nhau nửa năm, phát hiện tuy Hứa Thấm ít nói, có vẽ lạnh nhạt nhưng rất nghiên túc và có trách nhiệm, chỉ dốc lòng làm việc, chính ra như vậy lại khá thoải mái.
Hứa Thấm chỉ lo nghĩ đến việc phẫu thuật, không chú ý đến cuộc đối thoại của họ. Đến tận khi Tiểu Bắc lao vào phòng thở hồng hộc: “Gay rồi, gay rồi, người đàn ông kia và mẹ hắn đòi nhảy lầu. Hiện tại, hai người kia đã trèo lên mái nhà khoa Khám bệnh rồi!”
“Ai cơ?” Mọi người ngơ ngác chưa hiểu.
“Người ở cửa gây chuyện đòi bồi thường hai triệu tệ ấy!” Tiểu Bắc cuống quýt.
Mọi người đều tròn mắt không thể tin nổi.
“Để hắn ta nhảy đi, chết là đáng!” Tiểu Tây bực bội. “Thật đúng là bày hết trò này đến trò khác, không biết bao giờ mới chịu thôi nữa.”
Tiểu Nam khẽ huých cô ấy, e dè nói: “Sẽ không nhảy thật đấy chứ? Hay là chỉ gây chú ý thôi? Người như vậy sợ chết lắm! Đoán chừng không thấy bệnh viện chúng ta lên tiếng nên giở trò đấy!” Cuối cùng còn nhận xét một câu: “Thật là vô lại!”
“Nhưng làm trò này có thể gây ra náo động đấy! Bây giờ, cổng bệnh viện đã chật ních người rồi.”
Mọi người kéo nhau ra ngoài ngó nghiêng. Hứa Thấm rửa tay xong, bỏ vào túi, đi về phía văn phòng. Cô không có hứng thú tham gia vào mấy chuyện này.
Tiểu Đông phía sau oán trách: “Dùng tính mạng uy hiếm cơ đấy! Lần này, bệnh viện thật hết cách rồi. Nếu họ nhảy lầu chết thật, bệnh viện chúng ta sẽ tiêu tùng.”
Tiểu Tây lo lắng: “Khoan nói mấy chuyện này, đã gọi cho 110 và 119 rồi, kéo họ xuống lầu trước đã.”
Lúc này, ngay cả Tiểu Nam cũng không nhịn được, lại nghĩ đến bạn trai làm lính cứu hỏa của mình, tức giận nói: “Lãng phí tài nguyên xã hội, loại người như thế sao không đi…” Nhưng nghĩ đến nếu hắn ta chết thật, bệnh viện và đội cứu hỏa đều gặp xui xẻo, cô liền cố nén giận.
Hứa thấm nghe đến số 119 bỗng dừng bước, nhớ đến mấy vụ nhảy lầu cũng thuộc phạm vi quản lý của đội cứu hỏa, không khỏi nhăn mày, nghỉ ngợi một chút liền quay người, quyết định ra ngoài xem sao.
Đêm đầu tiên ở nhà cậu mợ Tống Diệm, Hứa Thấm không tài nào ngủ được. Bữa tối nay, Tống Diệm đi vội vàng nên không kịp ăn cơm. Về phần vì sao phải gắp rút đi thì… trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Còn Hứa Thấm, dù sao làm cũng đã làm rồi nên chỉ đành cười lúng túng mà thôi.
Tính tình cậu mợ rất tốt, không câu nệ, không kiểu cách, không khí bữa cơm khá thoải mái. Cơm nước xong xuôi, cậu mợ thu dọn bát đũa. Hứa Thấm thấy ngại ngùng nên cũng xắn tay định giúp đỡ. Địch Miêu nằm trên sô pha chơi điện thoại không buồn ngẩng đầu lên, gọi với ra: “Em còn không phải động tay mà, chị cũng đừng nhúng tay vào làm gì, cứ để bố mẹ em làm thì tốt hơn.”
Buổi tối, cô ở trong sân làm mộc với cậu. Hai người không nói lời nào, chỉ có âm thanh xoàn xoạt của lưỡi dao bào qua khúc gỗ thỉnh thoảng vang lên, mùi gỗ thông thoang thoảng trong gió lạnh.
Cậu mợ đi ngủ khá sớm, Hứa Thấm cũng trở về phòng nghỉ ngơi nhưng không sao ngủ được. Có lẽ con người tại mọi thời điểm trọng đại trong cuộc đời đều cảm thấy thấp thỏm giống cô, huống chi giờ phút này, cô chỉ có một mình trong hoàn cảnh lạ lẫm.
Đêm càng lúc càng sâu, cô ngước mắt xem đồng hồ, đã một giờ sáng rồi. Hứa Thấm một mình trằn trọc trên giường, chợt phát hiện vầng trăng đã treo cao tự lúc nào, rọi qua khung cửa sổ thứ ánh sáng dịu dàng. Đêm trăng hôm nay thật đẹp, bóng cây in lên cửa gỗ tạo thành những mảng sáng tối hài hòa. Cô nằm nghiêng nhìn bóng cây loang lổ, cảm thấy như một bức tranh thủy mặc yên bình. Đây là nơi Tống Diệm đã sống những năm qua.
Còn đang thẫn thờ thì chuông di động đột nhiên vang lên, giữa màn đêm tĩnh mịch nghe rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô biết là anh gọi về, lập tức ngồi bật đậy, nhanh chóng bắt máy: “A lô?”
“Vẫn chưa ngủ à?” Đầu kia điện thoại rất yên tĩnh, làm nổi bật giọng nói trầm ấm của anh.
“Sao anh biết?” Cô nằm sắp trên gối, hỏi lại.
“Bắt máy nhanh quá đấy!” Anh bật cười. “Cũng đoán là em không ngủ được… Sao vậy, không quen à?”
Hứa Thấm đưa ngón trỏ lên gãi trán, có vẻ ngượng ngùng: “Hơi hơi ạ!”
Anh im lặng một lát mới hỏi tiếp: “Buồn à?”
“Không đâu.” Cô cười khẽ, nằm trong chăn đổi một tư thế khác để dễ dàng nói chuyện với anh hơn.
Bên kia, Tống Diệm nhẹ bước ra khỏi tòa nhà, đi bộ trên thao trường: “Xin lỗi, anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy, nếu không sẽ ở nhà với em một thời gian. Như vậy, Em sẽ quen hơn.”
“Không sao đâu.” Hứa Thấm nhẹ giọng trấn an anh. “Đâu phải lần đầu tiên em gặp cậu mợ đâu. Với lại, hồi trung học, cậu mợ còn rất thích em mà.”
“Hiện giờ, cậu mợ vẫn thích em.” Tống Diệm cười cười bổ sung.
Hình như anh đi đến chỗ lộng gió, cô nghe được tiếng gió ào ạt qua điện thoại. Anh khum tay che lại, đợi gió lắng xuống mới quan tâm hỏi: “Ở với cậu mợ có thoải mái không?”
“Ừm, buổi tối, em bào gỗ với cậu một lát.” Hứa Thấm trả lời, hai chân vun vẫy trong chăn. “Còn anh, buổi tối làm gì?”
“Chỉnh lý lại chuyện trong đội, huấn luyện đội viên, dạy chó nghiệp vụ.” Tống Diệm lần lượt liệt kê công việc hôm nay cho cô nghe.
“Là chú chó cứu viện ở khu động đất ấy ạ?” Hứa Thấm nhớ láng máng là có một “nhân vật” như vậy.
“Ừ, em không biết đâu, nó biểu hiện xuất sắc, được lên nhị đẳng đấy!” Tống Diệm bật cười kể: “Con chó đó khôn lắm, biết mình lập được công lớn, cả ngày vênh mặt hất đuôi ra vẻ ta đây. Mấy ngày nữa rãnh, anh sẽ trừng trị nó.”
Hứa Thấm bị anh chọc cười, tinh thần hăng hái, lại trở mình nằm sấp: “Nó tên gì thế ạ?”
Bên kia gió lớn, anh cười thật khẽ: “Tiểu Mạnh.”
Ngón trỏ Hứa Thấm cào cào mặt gối, cô mím môi cười với anh: “Không phải đặt theo tên em đấy chứ?”
“Em nói thử xem?” Anh ung dung hỏi ngược lại.
“Chắc chắn là em rồi, anh hãy chờ xem.” Cô hiếm khi được cưng chiều mà bày ra thái độ “nữ hoàng” thế này.
Anh cười vang, cô cũng cười theo: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp bốn tuổi.”
“Tình cảm với anh tốt lắm hả?”
“Đương nhiên…” Anh lại cười dịu dàng. “Rất thích anh… Chỉ thích anh thôi.”
Chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy thế, trái tim Hứa Thấm lại đập rộn ràng. Cô không nhịn được, khóe môi vẽ lên thành một đường cong thật lớn. Đêm khuya yên tĩnh, một đường dây điện thoại nối hai đầu nỗi nhớ.
“Sao hôm nay anh ngủ muộn thế?” Cô thắc mắc.
“Cũng không quen.” Anh thở dài, có chút bất đắc dĩ.
“Sao thế?” Cô nghĩ ngợi rồi lại cố ý hỏi: “Do nghỉ ở nhà lâu quá ạ?”
“Vì để lại mình em ở nhà đấy!” Anh chẳng thèm quanh co.
Trước kia, mỗi lần về doanh trại, anh đều vô cùng dứt khoát, nhưng lần này thì khác, vì có niềm nhớ nhung ràng buộc. Cô cúi đầu, lặng lẽ mỉm cười, dẫu biết rõ nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng anh, cảm thấy vui hơn hẳn. Dần dần, Hứa Thấm không nhịn được nữa mà bật cười khúc khích.
“Cười gì thế?” Giọng anh vẫn đều đều truyền qua.
“Trong chăn, trên giường toàn là mùi của anh thôi.” Giọng cô trong đêm tối quá đỗi dịu dàng.
Cô không ý thức được lời thủ thỉ này đã trêu chọc lòng anh đến nhường nào. Nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô bên kia điện thoại, nghĩ đến cảnh cô đang nằm êm ấm trên giường mình, nhất thời lòng anh xốn xang. Cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài thườn thượt, cố dằn nỗi xao động này lại.
Cô nằm vùi trong chiếc chăn ấm áp, anh đứng trên thao trường lộng gió, bất giác đã trò chuyện hơn nửa giờ, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cô ngáp mấy cái rồi mà vẫn lưu luyến không muốn kết thúc.
Anh đành phải bắt cô đi ngủ, lúc định cúp máy thì lại gọi nhỏ: “Hứa Thấm!”
“Dạ?” Giọng cô vẫn mềm mại, ngoan ngoãn như thế.
“Công việc bận rộn, anh không thể thường xuyên liên lạc, em đừng nghĩ lung tung.” Tống Diệm dặn dò: “Khi nào rảnh, anh sẽ nhắn tin cho em.”
“Em biết mà.” Hứa Thấm quấn mình trong chăn, khe khẽ đáp, dần bị cơn buồn ngủ lấn át.
“Ngoan.”
“Vâng.”
Trên chăn, trên gối đều là mùi hương của anh. Cô vùi người vào đó, dần dần khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thấm tỉnh dậy trong ánh nắng hắt qua khung cửa gỗ. Tuy rằng tối qua ngủ khá trễ nhưng tinh thần lại không tệ, cô không hề thấy mệt mỏi chút nào. Cô rửa mặt, ăn bữa sáng do cậu nấu rồi gọi taxi đến bệnh viện.
Hứa Thấm ngồi hàng ghế sau, tựa vào cửa sổ nhìn những tòa cao ốc bên ngoài, chợt nhớ đến lần ngồi taxi khi xe của cô bị hỏng sau cơn bão ngày đó. Khoảng thời gian ấy, tâm trạng cô có thể nói là rất u uất và hoang vắng. Hôm nay, lòng cô vẫn tịch mịch, nhưng đã dần có lối thoát.
Mặc dù phải xa Tống Diệm cả tuần, nhưng cô không vì vậy mà làm ảnh hưởng đến công việc. Trái lại, tình cảm này tựa như một ngọn núi sừng sững, khiến cô chú tâm hơn vào mỗi việc mình làm, càng tỉnh táo, thong dong hơn.
Chỉ là, thỉnh thoảng tranh thủ được phút rảnh rỗi, cô nhìn tin nhắn anh gửi đến mấy giờ trước, trả lời lại đôi câu, nhưng có lẽ phải đợi đến tối muộn hoặc ngày hôm sau mới nhận được hồi âm từ anh. Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ suy nghĩ vẩn vơ rằng lúc này anh đang làm gì, có lẽ đang thao luyện, tập huấn, có lẽ đang đi làm nhiệm vụ; có lúc cô nghĩ biết đâu xe cứu hỏa đang chạy ngang qua cửa bệnh viện cũng nên. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ là thoáng qua, cô tiếp tục quay lại với công việc.
Công việc ở bệnh viện vẫn như thường lệ, bệnh nhân vẫn ra vào nườm nượp. Điểm khác biệt duy nhất là người đàn ông và bà mẹ đến bệnh viện gây chuyện ngày đó giờ chẳng khác gì hộ gia đình ở khu giải tỏa nhưng không chịu rời đi, ngày nào cũng đến bệnh viện chửi mắng bác sĩ Lý hại chết vợ con hắn. Ban giám đốc suy nghĩ đến an toàn của bác sĩ Lý, đành cho anh ấy nghỉ phép.
Người đàn ông kia và mẹ hắn không tìm được nơi trút giận, liền rêu rao trên mạng, căng biểu ngữ “đóng đô” trước cổng bệnh viện. Mỗi lần thấy y tá, bác sĩ nào ra vào liền chửi ầm lên, gặp bệnh nhân thì liên tục nguyền rủa.
Cảnh sát đã đến khuyên giải vài lần, nhưng bà mẹ hắn ỷ mình lớn tuổi, hở ra là giở trò ăn vạ. Cảnh sát cũng hết sức phiền não, nhưng không có cách nào khác, qua lại vài lần cũng mặc kệ.
Gia đình kia được đà lấn tới, chắc hẳn đã quyết định cứ mặt dày đeo bám, sớm muộn bệnh viện cũng phải chịu thua.
Mấy ngày trôi qua, các đồng nghiệp cũng có đôi phần oán hận với chuyện này. Công việc vốn đã mệt người phiền não, đi làm còn bị người ta chỉ trỏ chửi mắng, ai gặp phải chuyện này mà tâm trạng còn tốt cho được cơ chứ?
Hứa Thấm cũng phải đi làm và tan ca trong tiếng chửi rủa của bọn họ, vẫn bình thản như mọi ngày, cứ như việc này chẳng liên quan gì đến mình vậy. Mà đúng là không liên quan thật. Mấy y tá thì không điềm nhiên được như cô. Trước kia, Tiểu Tây mỗi ngày đi làm, câu đầu tiên cô nói luôn là ăn món gì ngon, giờ đây đã trở thành lời than thở: “Vừa vào cửa đã bị mắng. Cái nhà kia chừng nào mới chịu thôi đây hả? Thật muốn vu cáo bệnh viện chúng ta đến cùng luôn sao?”
Tiểu Đông bực bội: “Vu cáo thì cứ vu cáo đi! Sợ nhất là bệnh viện nhượng bộ cho họ tiền, đó mới là tức chết ấy.”
Tiểu Nam góp lời: “Yên tâm đi, không có đâu. Hôm nọ, mình hỏi thăm chủ nhiệm Lưu. Lần này, thái độ lãnh đạo kiên quyết lắm, đưa bệnh án và đoạn băng theo dõi cho bên thứ ba giám định, nhất quyết không bồi thường, một xu cũng không cho. Nếu không, có tiền lệ này, mai mốt ai cũng đến bệnh viện chúng ta ăn vạ, xem đây là ngân hàng chắc?”
Tiểu Bắc tán thành: “Đúng vậy. Đền tiền không phải là đã thừa nhận bác sĩ Lý chẩn đoán sai sao? Sau này, bác sĩ Lý còn tiếp tục hành nghề thế nào được? Vì danh dự và tôn nghiêm của anh ấy, một đồng cũng không thể bỏ ra.”
Tiểu Tây nghe họ nói như vậy, cơn giận cũng vơi bớt: “Không đền tiền là được, mắng cứ mắng đi. Chỉ cần bọn họ không được như ý, dù bị chửi mấy câu mình cũng vui lòng.”
Hứa Thấm vẫn như thường ngày, không tham gia vào câu chuyện của họ, chỉ nghiêm túc chuẩn bị công việc. Kể từ khi kết thúc nhiệm vụ cứu viện động đất đến giờ, cô đã trở thành bác sĩ có tiếng trong bệnh viện, vị trí bác sĩ chủ trị cũng gần như được ấn định cho cô.
Giáo sư Từ Khẳng cũng bắt đầu điểm danh gọi cô đi theo làm bác sĩ mổ phụ, có khi ngay cả ca bệnh quan trọng cũng trực tiếp giao cho cô phụ trách chính, ông chỉ ở một bên hướng dẫn. Có điều, giáo sư Từ vẫn không cư xử hòa nhã với cô, thậm chí còn nghiêm khắc phê bình hơn trước kia, gần như soi mói. Có lần, ông còn mắng cô té tát trước mặt cả nhóm bác sĩ, y tá.
Nếu là người khác, e rằng đã không chịu được rồi, nhưng cô không buồn để ý, tự động quên đi sự khắc khe của ông, chỉ chọn lọc thông tin mấu chốt, nắm chặt cơ hội theo ông học tập.
Dần dà có lời ra tiếng vào, từ bác sĩ đồng nghiệp đến y tá, lại từ y tá truyền đến tai Hứa Thấm, nói cô là con ông cháu cha, đã sớm được điều động nội bộ rồi. Mà lần này, biểu hiện xuất sắc trong đợt cứu viện động đất chỉ là lý do giúp Hứa Thấm danh chính ngôn thuận thăng chức thôi. Giáo sư Từ Khẳng bị phía bệnh viện ép buộc, không có cách nào khác, đành phải hướng dẫn cô. Nhưng giáo sư là người nóng nảy, nên luôn tìm cách soi mói, bới móc cô.
Bên ngoài đồn thổi gay gắt, song Hứa Thấm lại không cho rằng giáo sư Từ là người như vậy.
Tiểu Tây còn bất bình thay cô: “Bác sĩ Dương Tư Giai khoa Bỏng thật đáng ghét, chuyên môn không bằng bác sĩ Hứa, lại còn suốt ngày nói xấu sau lưng người ta.”
Hứa Thấm không để bụng, cúi đầu chăm chú rửa tay, trong đầu chỉ nghĩ đến ca mổ thực hiện với giáo sư trước đó không lâu.
Tiểu Đồng bổ sung: “Giáo sư Từ đúng là cố chấp, ấn tượng ban đầu với bác sĩ Hứa không tốt là nhất quyết không đổi.” Cô cũng từng có ấn tượng không tốt lắm với Hứa Thấm, nhưng làm việc với nhau nửa năm, phát hiện tuy Hứa Thấm ít nói, có vẽ lạnh nhạt nhưng rất nghiên túc và có trách nhiệm, chỉ dốc lòng làm việc, chính ra như vậy lại khá thoải mái.
Hứa Thấm chỉ lo nghĩ đến việc phẫu thuật, không chú ý đến cuộc đối thoại của họ. Đến tận khi Tiểu Bắc lao vào phòng thở hồng hộc: “Gay rồi, gay rồi, người đàn ông kia và mẹ hắn đòi nhảy lầu. Hiện tại, hai người kia đã trèo lên mái nhà khoa Khám bệnh rồi!”
“Ai cơ?” Mọi người ngơ ngác chưa hiểu.
“Người ở cửa gây chuyện đòi bồi thường hai triệu tệ ấy!” Tiểu Bắc cuống quýt.
Mọi người đều tròn mắt không thể tin nổi.
“Để hắn ta nhảy đi, chết là đáng!” Tiểu Tây bực bội. “Thật đúng là bày hết trò này đến trò khác, không biết bao giờ mới chịu thôi nữa.”
Tiểu Nam khẽ huých cô ấy, e dè nói: “Sẽ không nhảy thật đấy chứ? Hay là chỉ gây chú ý thôi? Người như vậy sợ chết lắm! Đoán chừng không thấy bệnh viện chúng ta lên tiếng nên giở trò đấy!” Cuối cùng còn nhận xét một câu: “Thật là vô lại!”
“Nhưng làm trò này có thể gây ra náo động đấy! Bây giờ, cổng bệnh viện đã chật ních người rồi.”
Mọi người kéo nhau ra ngoài ngó nghiêng. Hứa Thấm rửa tay xong, bỏ vào túi, đi về phía văn phòng. Cô không có hứng thú tham gia vào mấy chuyện này.
Tiểu Đông phía sau oán trách: “Dùng tính mạng uy hiếm cơ đấy! Lần này, bệnh viện thật hết cách rồi. Nếu họ nhảy lầu chết thật, bệnh viện chúng ta sẽ tiêu tùng.”
Tiểu Tây lo lắng: “Khoan nói mấy chuyện này, đã gọi cho 110 và 119 rồi, kéo họ xuống lầu trước đã.”
Lúc này, ngay cả Tiểu Nam cũng không nhịn được, lại nghĩ đến bạn trai làm lính cứu hỏa của mình, tức giận nói: “Lãng phí tài nguyên xã hội, loại người như thế sao không đi…” Nhưng nghĩ đến nếu hắn ta chết thật, bệnh viện và đội cứu hỏa đều gặp xui xẻo, cô liền cố nén giận.
Hứa thấm nghe đến số 119 bỗng dừng bước, nhớ đến mấy vụ nhảy lầu cũng thuộc phạm vi quản lý của đội cứu hỏa, không khỏi nhăn mày, nghỉ ngợi một chút liền quay người, quyết định ra ngoài xem sao.
Bình luận truyện