Một Tuần Tình Lữ

Chương 10



Sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Họa Họa theo thường lệ đến chỗ trực ban chạy bộ buổi sáng.

Thừa dịp chưa phải chấm công, cô cúi đầu nhìn ly nước màu đen bên chân, cũng không biết Lương Húc hôm nay có thể tham gia chạy bộ hay không.

Thẳng đến hai mươi phút sau, Lương Húc mới thở hổn hển mà xuất hiện ở cửa sắt phía bên trường Nam Hoa.

Cô thường thường nghiêng đầu, rốt cuộc thấy được bóng dáng của hắn, vội vàng hướng hắn vẫy tay, hô: “Lương Húc! Lương Húc!”

Hắn nghe được, ngẩn người, ngay sau đó trong lòng vui mừng, trên mặt trấn định tự nhiên đi tới.

Đầu này Tưởng Họa Họa vừa mới nhắm lại miệng, liền phát hiện không khí bên người có chút vi diệu, quay đầu qua xem, các bạn học trong ban thể dục đều là tràn đầy thâm ý hướng cô mỉm cười.

Ách, không phải như các ngươi tưởng đâu……

Lương Húc đến gần bên người cô, ra vẻ tùy ý hỏi: “Em là đang cố ý đợi anh sao?”

Tưởng Họa Họa dùng chân cọ cọ ly nước, “À, ngày hôm qua anh quên lấy lại cái ly, hôm nay trả cho anh.”

Hắn khom lưng nhặt lên cái ly, cảm thụ được độ ấm nóng rực ở mặt trên, cô ho nhẹ hai tiếng, “Đổ đầy nước cho anh, chạy khát có thể uống.”

“Tưởng Họa Họa em thật tri kỷ.” Lương Húc vặn ra nắp bình.

Cô nói: “Thuận tay mà thôi.” Lại giúp hai người quẹt thẻ, đột nhiên nhớ tới, “Anh làm sao biết tên của em?”

Lương Húc ậm ừ một trận, ngay sau đó khóe môi khẽ nhếch, “Lộng lẫy ngôi sao nhí Âu Dương na na, công nông hoa hậu giảng đường Tưởng Họa Họa.”

Tưởng Họa Họa hoành hắn liếc mắt một cái, mắt thấy hắn đem ly nước đưa đến bên miệng, cô trong lòng cười trộm, liền không nhắc nhở hắn chú ý nước nóng, đầu lưỡi bị bỏng xem hắn còn như thế nào hư.

Quả nhiên thấy hắn mới vừa chạm đến nước liền phun ra, mãnh liệt hút khí lạnh.

Nhưng Lương Húc thấy cô cong cong khóe mắt, trong lòng lại giống như uống lên nước mật ong.

Hắn uống xong nước, tiếp tục ăn không ngồi rồi mà đứng ở bên người cô.

Tưởng Họa Họa nhìn ánh mắt khác thường của các bạn học chạy ngang qua, dùng khuỷu tay đẩy đẩy hắn, “Anh còn đứng đây làm gì?”

“Anh chờ người a.” Lương Húc nói được đương nhiên.

Lúc này, bên dưới cây ngô đồng cách đó năm mươi mét, Nghiêm Tuệ đang kéo Thư Kiều đi về phía khu dạy học.

Nhìn xem bên cạnh các bạn học vẻ mặt đau khổ mà chạy bộ, Nghiêm Tuệ trào phúng cười nói: “Chạy mấy trăm mét liền muốn chết muốn sống, trường học cho khoa chúng ta an bài giáo luyện hình thể, chương trình học kia so với cái này khắc nghiệt nhiều.”

Lại không có được đến người bên cạnh hồi đáp.

Thư Kiều đang nhìn chằm chằm điểm tập kết chạy bộ ở phía trước.

Nghiêm Tuệ theo ánh mắt cô ấy nhìn qua đi, phát hiện dáng người cao thẳng Lương Húc, theo bản năng vén tóc bên tai.

Thanh âm cô nàng biến nhu, “Kiều, cậu không phải nhận thức Lương Húc sao, nếu không qua đi chào hỏi một cái?”

Thư Kiều mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Hắn như thế nào sẽ ở Hải Công?” Cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn đến hắn đang cúi người cùng Tưởng Họa Họa đứng bên cạnh nói nhỏ, mày không khỏi nhăn lại, “Hắn…… Như thế nào sẽ quen biết Tưởng Họa Họa?”

Nghiêm Tuệ kiễng chân, nhìn kỹ tình huống đầu kia, ngay sau đó trợn mắt một cái, “Trước hai ngày nghe nói có người ở Nam Hoa đang truy Tưởng Họa Họa, sẽ không phải là Lương Húc đi?”

“Không có khả năng!” Thư Kiều lập tức phủ nhận.

“Đúng vậy, khẳng định là Tưởng Họa Họa nơi nơi nói bậy.” Nghiêm Tuệ phụ họa nói.

Đầu này.

Tưởng Họa Họa nghe Lương Húc nói chờ người, trong đầu lại hiện ra tối hôm qua Đào Chẩm Nguyệt ở bên tai cô thổi gió, nói cái gì cảm thấy hắn là có ý tứ với cô, chờ người gì đó chỉ là lý do thoái thác.

Cô trong lòng nổi lên do dự.

Chạy bộ buổi sáng, liền ở trong lúc cô tâm sự nặng nề, gần như kết thúc.

Cô thử hỏi: “Như thế nào, người anh chờ hôm nay lại không có tới?”

Lương Húc cũng mặt lộ vẻ tiếc nuối, “Đúng vậy, cô ấy như thế nào đến muộn như vậy đâu.” Ở trong sinh hoạt của hắn, tới thật sự là đã quá muộn.

Tưởng Họa Họa xem bộ dáng hắn giống như thật có, trong lòng lại có chút chần chờ, hẳn là thật sự đang đợi người đi.

“Vậy thứ này chỉ có thể tiện nghi em.” Hắn từ trong túi áo lấy ra một cái giấy bao, đưa cho cô.

Cô không tiếp, “Đây là cái gì?”

“Bữa sáng.”

Cô liên tục xua tay, “Đây là anh cố ý chuẩn bị cho người khác, em làm sao có thể lấy?”

Lương Húc há mồm đang muốn nói chuyện, rồi lại bị một cái thanh âm tiêm tế cắm tiến vào.

“A húc.”

Hai người đồng thời quay đầu lại.

Thư Kiều buông ra tay Nghiêm Tuệ, chậm rãi đi về phía Lương Húc, Nghiêm Tuệ đi theo phía sau, ngày thường cô nàng rất là vênh váo tự đắc, không biết vì cái gì vùi đầu đến rất thấp.

Khuôn mặt ôn hòa của Lương Húc trở nên có chút đông cứng, hướng về phía Thư Kiều gật gật đầu.

“Lần trước gặp anh vẫn là ở bữa tiệc sinh nhật của Tiềm Lễ, gần nhất việc dự án thiết kế kia làm được thế nào?” Thư Kiều ra vẻ thân quen hỏi.

Lương Húc lời ít mà ý nhiều, “Khá tốt.”

Tưởng Họa Họa đưa mắt qua lại nhìn bọn họ, có vẻ như quan hệ cũng không tệ lắm, chính là Lương Húc như thế nào đột nhiên trở nên có chút không mấy vui vẻ, chẳng lẽ……

Người Lương Húc chờ là Thư Kiều?

Cô tự động đem phản ứng của Lương Húc quy kết là ngượng ngùng vì gặp được người trong lòng.

Thư Kiều cùng Lương Húc nói chuyện phiếm hai câu sau, lúc này mới nhớ tới Tưởng Họa Họa ở bên cạnh, đối cô thân thiện cười, “Họa Họa, lại gặp mặt, ngày hôm qua ở phòng tập nháo không thoải mái, hy vọng cô đừng để ở trong lòng.”

Tưởng Họa Họa khóe miệng giật giật, miễn cưỡng xem như đáp lại.

Đồng tử của Lương Húc âm thầm lóe lóe, tối hôm qua tin nhắn Weibo của Tưởng Họa Họa nói khởi tranh chấp cùng người không nói lý, chính là Thư Kiều sao, lông mày hắn khẽ nhếch lên.

Thư Kiều liếc đến giấy bao trong tay hắn, dò hỏi: “A Húc, anh ở Hải Công trừ bỏ em cũng không quen biết người khác, bữa sáng này là mua cho em sao?”

Lương Húc ngẩn ra một chút, còn không có phản ứng lại đây, Thư Kiều liền đem giấy bao từ trong tay hắn cầm qua đi, “Cảm ơn a, vẫn là nóng hổi, vừa vặn em không có ăn bữa sáng.”

Bên cạnh người chạy bộ sôi nổi nghỉ chân, người trong ban thể dục biểu tình cũng có chút nghiền ngẫm, đại bộ phận đều cực kỳ đồng tình mà nhìn về phía Tưởng Họa Họa.

Tưởng Họa Họa đảo cảm thấy không có gì, vốn dĩ cô liền biết Lương Húc đang đợi người khác.

Nguyên lai hắn thật là đang đợi Thư Kiều a, lúc này rốt cuộc chờ tới rồi người muốn chờ, nên vì hắn cao hứng mới phải, chính là ánh mắt thật chẳng ra gì, Thư Kiều người này cô là tự đáy lòng thích không nổi.

Nghiêm Tuệ nhìn giấy bao kia vài lượt, đáy mắt chợt lóe tia cực kỳ hâm mộ, giọng điệu khoa trương, “Lương Húc, anh là không biết trường học bọn em hai ngày này nhưng nhiều đồn đãi vớ vẩn, nói anh đang truy Tưởng Họa Họa. Em liền nói sao, anh nếu không phải điên rồi, như thế nào sẽ làm loại sự tình này, nguyên lai anh là đang đợi Thư Kiều a.”

Tưởng Họa Họa liếc cô ta một cái, lời này chỉ hướng liền quá sáng tỏ, rõ ràng là muốn cho cô khó coi.

Bên cạnh đồng học ban thể dự không hẹn mà cùng trạm xa chút, tổng cảm thấy có chút vị dấm truyền đến.

Lương Húc chớp mắt, hỏi: “Cô là ai?”

Tưởng Họa Họa lập tức bị nước miếng của chính mình làm cho sặc, trực tiếp cười ra tiếng, người xung quanh cũng sôi nổi nhìn trời, làm bộ không có nghe thấy.

Sắc mặt Nghiêm Tuệ đều nghẹn thành màu gan heo.

Thư Kiều vội vàng giải vây cho cô ta, “Cô ấy là bạn của em, lần trước sinh nhật của Tiềm Lễ cũng đi cùng em, anh đã quên sao?”

Lương Húc: “Không ấn tượng.”

Sắc mặt Thư Kiều có chút xấu hổ, ngay sau đó nghe được hắn tiếp tục nói:
“Còn có, tôi chính là điên rồi đấy.”

Mọi người nghe vậy đều là khựng lại.

Hắn vươn tay phải, “Cô có thể đem bữa sáng trả lại cho tôi sao, đây là tôi cố ý mua cho Tưởng Họa Họa, cô nếu là muốn ăn, lại đi vài trăm mét, liền đến nhà ăn của trường học các cô.”

Tưởng Họa Họa như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.

Tất cả mọi người hơi hơi mở miệng, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp thu chuyển biến nhanh như vậy, đều là theo bản năng mà nhìn về phía Thư Kiều, người sau cũng là ngây người ngẩn ngơ, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, Lương Húc sẽ vì Tưởng Họa Họa làm cho nan kham.

Nghiêm Tuệ lại oán hận trừng Tưởng Họa Họa một cái.

Thư Kiều lại không có cho chính mình càng thêm mất mặt, vòng qua tay Lương Húc, rất là tự nhiên mà đem giấy bao đưa cho Tưởng Họa Họa:

“Cầm đi, tôi không có lộc ăn cái này đâu.”

Tưởng Họa Họa có chút chất phác mà tiếp nhận, chính mình còn không có phục hồi lại tinh thần.

Thư Kiều nghịch ngợm tà mắt liếc Lương Húc một cái, “Đã biết, chỉ đùa một chút mà anh còn tưởng thật, lần sau có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Nói xong lôi kéo Nghiêm Tuệ rời đi, bước chân hơi mau.

Lương Húc nhìn bóng dáng cô ta, nhíu mày.

Tưởng Họa Họa cứng đờ mà cầm giấy bao, nhìn bạn học xung quanh xem náo nhiệt, các cô ấy phát hiện chính mình xem đến quá trắng trợn táo bạo, giả vờ cười vài tiếng liền lập tức giải tán.

Cô tiểu tâm chọc chọc bả vai Lương Húc, “Cái kia, Lương đồng học a, anh có phải cùng Thư đồng học có cái gì không thoải mái hay không? Nếu không hiện tại anh đem bữa sáng này qua đi, lại cùng cô nói chuyện?”
Lương Húc bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt nhu hòa rất nhiều, “Bữa sáng này, thật là mua cho em.”

“Nhưng…… nhưng anh rõ ràng nói là đang đợi người.” Tưởng Họa Họa có chút mơ hồ, càng nói càng đỏ mặt.

Hắn nói tiếp một câu làm mặt cô trực tiếp hồng đến mức tận cùng, “Đúng vậy, chính là đang đợi em.”

Không nghĩ tới cô xác thật đột nhiên đem giấy bao ném trở về trong lòng ngực hắn, nhìn giày của hắn, lại tuyên bố, “Không được không được.”

Nói khiến hắn mơ hồ, “Cái gì không được?”

Cô cắn cắn môi, “Cái kia, cái kia, em có bạn trai.”

Lương Húc chớp chớp mắt, “Em là nói, em có…… Bạn trai sao?”

“Ừ.” Cô trịnh trọng gật gật đầu, ngay sau đó lại liều mạng mà lắc đầu, “A cũng không thể hoàn toàn xem như bạn trai, tóm lại em chính là trong trạng thái không thể tiếp thu tâm ý người khác.”

Nói xong, lại là hồi lâu đều không nhận được Lương Húc hồi âm.

Cô trộm nhìn hắn một cái, phát hiện hắn chính cười đến thoải mái, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.

Cô trong lòng nghi hoặc, người này thật kì quái a, như thế nào bị cự tuyệt còn cười ngây ngô đâu.

“Được rồi, anh đã biết.” Lương Húc nói.

Cô thở phào một hơi, “Vậy anh về sau không cần……” Lại không nghĩ rằng hắn vẫn là đem giấy bao đưa tới trước mặt cô, nghe hắn không dung phản đối mà nói:
“Cầm ăn, đều sắp lạnh.”

“Anh như thế nào……” Cô phồng má nói.

“Em không cầm, anh liền ném a.” Hắn làm bộ muốn ném đến thùng rác ven đường.

“Em muốn em muốn, anh làm sao có thể lãng phí lương thực đâu.” Tưởng Họa Họa thật sự không lay chuyển được hắn, đoạt lại đây.

Lương Húc sợ cô đổi ý, chạy nhanh xoay người, đưa lưng về phía cô phất phất tay, làm từ biệt.

Lưu Tưởng Họa Họa một người tại chỗ buồn rầu, cái này nhưng làm sao bây giờ mới được.

Di, xúc cảm của giấy bao này ……

Cô vội vàng mở ra giấy bao, thế nhưng là hamburger, thật trùng hợp, cô không cần trở về kí túc xếp hàng mua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện