Mùa Hè Mang Tên Em
Chương 48
Một giờ rạng sáng, Thịnh Hạ vẫn tỉnh táo hệt đóa quỳnh nở rộ trong đêm.
12 giờ cô tắt đèn, tắt xong vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ. Tiếp tục thế thì ngày mai đi thi sẽ buồn ngủ tới mức không tập trung nổi mất.
Yêu đương quả có thể ảnh hưởng tới việc học.
Ý nghĩ này mới chớp lên, Thịnh Hạ hoảng hồn, yêu đương?
Ai?
Cô đâu có!
Cô phải làm gì đó để khiến lòng mình lắng lại, vì thế quyết định bò dậy đọc thơ.
Trùng hợp bên gối có quyển sách của Dư Tú Hoa, tiện tay giở sách giở ra đúng một bài thư tình –
“Anh bị không cao trói buộc
Vòng vây mỗi lúc một siết dần
Nhưng trái tim nơi ngực trái vẫn hằng yêu em
Một việc khó tin nhường nào…”
Một sự trùng hợp khó tin nhường nào. Bực thật.
Thịnh Hạ bực tức gập sách, ma xui quỷ khiến thế nào lại vớ cái điện thoại, vào QQ, mở khung chat với “Tống Giang”.
Bỗng câu nói của Đào Chi Chi vang lên bên tai: Đương nhiên là vì muốn tìm hiểu về người ấy, hiểu rõ quá khứ của người ấy, mà cũng có thể chỉ là nhớ người ta thôi…
Thịnh Hạ ngước nhìn trần nhà, buông xuôi – cô sợ là mình đang nhớ cậu.
Tiếp tục như thế thật không ổn chút nào! Nhưng mới định đặt điện thoại xuống đã thấy hình đại diện của Trương Chú hiện ở mục “thông báo từ bạn bè”.
Cậu đã đăng gì vậy?
Tay nhanh hơn não, thoắt đã bấm vào xem.
Giờ này không có nhiều người đăng bài, vì vậy vừa vào bảng tin đã thấy ngay bài đăng của Trương Chú.
Tận mấy bài liền.
Hai bài trên cùng là mới đăng, thời gian ở một phút trước:
[Chúc cậu mơ đẹp.]
[Mình vô phương cứu chữa rồi.]
Thịnh Hạ: …?
Có phải cậu bị trộm nick rồi không?
Lướt xuống dưới.
[Bố ông trời tới thì đêm nay cũng phải mất ngủ.]
[Đêm nay coi như bỏ rồi.]
[Mình tiêu thật rồi.]
[Chia sẻ liên kết: #Không gian minh tưởng 01#]
Thịnh Hạ coi mà váng hết đầu.
[Nếu không ngủ được, có thể thử pháp tu luyện minh tưởng, không chỉ giúp tăng chất lượng giấc ngủ mà tu tập thời gian dài có thể tăng khả năng tập trung.]
[Bạn nhỏ Thịnh Hạ, đã ngủ chưa?]
Nhìn thấy tên mình, Thịnh Hạ run tay.
Cậu đang làm gì?!
Bỗng cô hiểu ra, đọc ngược từ dưới lên mới phát hiện là những câu tiếp nối, tất cả đều là viết cho cô.
Tại sao không gửi thẳng tin nhắn cho cô kia chứ! Đăng bài ở nơi công cộng như thế, rốt cuộc cậu muốn làm gì!
Hơn nữa, sao cậu biết cô không ngủ được?
Cậu tỏ tình thì chắc chắn cô sẽ không ngủ được ư? Đồ tự cao!
Pháp tu luyện minh tưởng.
Sao nghe có vẻ hơi huyền học? Lòng tò mò trỗi dậy, cô bấm vào xem, mới biết là audio.
Tiếng nhạc thư giãn vang lên, kèm theo là giọng nữ dịu dàng chậm rãi: “Chào mừng các bạn đến với không gian minh tưởng, để tôi được đi cùng các bạn, thả lỏng, cảm nhận, chữa lành, thoát xác…”
“Bây giờ, mời các bạn chọn một tư thế thoải mái nhất, ngồi, đứng, hoặc nằm ngửa, và hít thở sâu cùng chúng tôi…”
“Hít thật sâu, từ từ thở ra, hít vào, thở ra…”
“Tưởng tượng mình đang nằm trên một đám mây, toàn thân lún vào đám mây mềm, thả lỏng hết mức…”
Âm thanh dường như có ma lực, nghe một lúc, sẽ thật sự muốn làm theo lời người trong đó nói.
Bình tĩnh được rồi.
Thịnh Hạ bấm tạm dừng, tắt đèn, đặt điện thoại cạnh gối đầu, cho audio phát lại rồi nằm ngửa xuống.
Giọng nữ rất từ tốn chậm rãi, dường đi vào một nơi không người. Từ từ Thịnh Hạ bị giọng nói dẫn dắt, toàn cơ thể thả lỏng, đôi khi xao nhãng sẽ lập tức bị giọng nói kéo về, bắt kịp tiết tấu minh tưởng, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, đã là sớm mai.
–
Sáu giờ rưỡi sáng, Thịnh Hạ tới lớp đúng giờ, lạ thay Trương Chú đã tới trước.
Có hai bạn đang vây quanh cậu, thảo luận về một bài môn toán.
Thịnh Hạ đi lướt qua bên cạnh, ngồi vào chỗ.
Trên bàn cô có một hộp đồ ăn đặt sẵn, vẫn cái hôm quen mắt hôm nào. Không phải cậu bảo đưa tới khi cô khỏi ư?
Giờ cô đã khỏi được ít hôm rồi mà?
Thịnh Hạ liếc nhanh qua phía bên phải. Đúng lúc ấy Trương Chú ngẩng lên, chạm vào ánh mắt cô. Nụ cười lan trên mi mắt cậu dù miệng vẫn nói về chuyện bài làm, mạch giảng bài không hề ngừng lại.
Vì vậy hai bạn đang hỏi bài không hề nhận ra động tác rất nhỏ của Trương Chú.
Chỉ có Thịnh Hạ là nhận ra.
Khi tầm nhìn giao nhau, dường có thứ gì đã không còn giống trước…
Cô quay phắt đi, nhịp tim chưa được cho phép đã tự ý tăng tốc.
Thực ra cô đã ăn sáng rồi, chính là cái bánh kem nho nhỏ cậu tặng.
Nhưng mở hộp, mùi bánh bao kim sa thơm nức mũi vẫn làm cô không nhịn nổi, nhón bánh cắn một miếng nhỏ.
Mềm mềm, ngọt ngọt, ngậy mùi sữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại từ từ quay sang, chẳng rõ vì nguyên cớ gì, chỉ đơn giản muốn nhìn cậu một cái.
Nhìn đã nhìn rồi, cũng chẳng phải bình thường chưa nhìn bao giờ.
Nhưng lạ thay, trong lòng như có hai người tí hon đang kéo cưa: Nhìn, không nhìn, nhìn đi, không nhìn nữa! Nhìn! Ờ được.
Cuối cùng cô vẫn nghiêng sang nhìn cậu. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Không ngờ cậu lại ngẩng đầu, mắt còn chớp chớp với cô…
Lại một lần Thịnh Hạ quay phắt đầu đi. Lần này, dù thế nào cũng không nhìn cậu nữa.
Cậu có mắt thấu thị đấy à? Không thì sao có người che mà vẫn biết cô định nhìn cậu thế?
Cô lắc mạnh đầu, vừa ăn vừa đeo tai nghe nghe tiếng anh, các bạn hỏi bài đi từ bao giờ cũng không để ý. Đến khi nghe hết một bài, gỡ tai nghe, đã thấy ai kia bên phải đang chống cằm, đôi mắt nhìn cô chăm chú.
Lớp học lúc sáng sớm vẫn chưa đông, cô trả hộp thức ăn cho cậu, nhỏ giọng trách: “Sao cậu nhìn mình mãi vậy!”
“Mình thích nhìn thì nhìn thôi.” Cậu đáp rất đỗi thản nhiên, “Cậu học mình này, nhìn cho ngang nhiên mạnh dạn vào.”
Thịnh Hạ: …
Cô quay đầu đi tập trung đọc sách, không muốn tiếp lời!
Không phải tối qua cậu mất ngủ không thuốc gì chữa được ư? Sao giờ vẫn tinh thần sáng láng thế?
Trương Chú nhìn gò má trắng trẻo của cô râm ran vệt ửng hồng, cảm thấy sướng không tả nổi, sớm biết tỏ tình sẽ thích như thế thì cậu đã cho mình danh chính ngôn thuận lâu rồi.
Nhưng sao cô vẫn xấu hổ thế?
Cô không biết có câu thành ngữ là “càng che càng lộ” sao?
Trương Chú cũng không ngờ mình thức trắng một đêm mà giờ vẫn không hề buồn ngủ, bèn nhân lúc còn sớm định làm một đề thi.
Làm được nửa đề phần đọc, bạn ngồi bàn đầu tiên cạnh cửa gọi: “Trương Chú, có người tìm.”
Trương Chú ngẩng lên, cau mày.
Là Trần Mộng Dao.
Cậu đứng dậy, mắt liếc qua thấy Thịnh Hạ ngồi im như núi, dường tất cả mọi thứ xung quanh không liên quan tới cô.
Dù vậy Trương Chú vẫn để ý thấy bút cô dừng trên mặt giấy nháp ít nhất phải mấy giây, sau đó mới viết tiếp phép tính.
Cậu thong thả đi ra khỏi lớp.
Trần Mộng Dao tới để trả giá, “Hai trăm tệ một giờ, cậu thấy được chưa?”
Trương Chú: “Giá một kèm một ngoài thị trường chỉ có thế? Có mà vỡ nợ hết rồi nhở?”
Trần Mộng Dao cố nén cảm xúc muốn trợn mắt. Gia sư bên ngoài còn cung cấp dịch vụ tư vấn tâm lý, còn cậu, vác cái mặt hầm hầm đấy có làm được không?
Nhưng bạn vẫn giải thích: “Mình hỏi rồi, gia sư một kèm một ở ngoài thì giáo viên phải chia phần trăm cho trung tâm, tiền đến tay giáo viên cũng chỉ xấp xỉ tầm đấy, hơn nữa còn phải giảng bài. Mình thì chỉ cần ôn tập luyện đề thôi.”
Nói thật lòng, nếu là người khác thì cái giá này với lượng công việc này, ai Trương Chú cũng có thể nhận ngay lập tức, nhưng –
“Mình không có thời gian thật. Mình đã có một học sinh rồi.” Trương Chú nói thế.
Trần Mộng Dao không tin, việc này mà cũng có người nhanh chân giành trước?
“Là ai?”
Trương Chú nhướng mày, “Mình phải hỏi xem cậu ấy có chịu làm học sinh của mình không đã.”
Trần Mộng Dao: …?
Bạn bần thần một lúc, cảm thấy kiểu cách nói chuyện của Trương Chú ngày càng khó hiểu, chẳng đầu chẳng đuôi, học sinh giỏi ai cũng nói kiểu đấy?
“Vậy thì chẳng trùng hợp quá, học cùng nhau là được rồi, cậu cũng không phải chê tiền mình trả thấp.” Trần Mộng Dao không nghĩ nhiều, vẫn cố thuyết phục.
“Không được.” Trương Chú vẫn nói giọng đều đều, “Có khi học sinh của mình muốn một kèm một.”
Giờ thì Trần Mộng Dao đã hiểu. Trương Chú chỉ đang bịa chuyện vớ vẩn, chẳng qua vì không muốn dạy kèm cho mình thôi.
“Không đồng ý thì thôi, việc gì phải lừa mình mà câu trước đá câu sau như thế?”
Trần Mộng Dao bỏ lại một câu như vậy rồi quay lưng đi thẳng.
Có thể nhận ra, Trần Mộng Dao vừa tức vừa bực.
Trương Chú ngó hội cổ dài rướn ra hóng hớt trong lớp, đôi mắt vươn tới một sườn mặt điềm tĩnh ở tít phía sau.
Cô thì hay thật, vẫn như người đứng trên cao chẳng dính dáng tới những việc phàm trần, chìm đắm trong học tập mà quên hết tất thảy.
Bồ Tát có thể tĩnh tâm được ư?
Hiện tượng tốt đây.
“Cơn tỉnh” của Trương Chú khi tới giờ thi môn văn đã mất công hiệu, còn gây tác dụng phụ.
Cậu buồn ngủ đến độ hồn treo ngược cành cây, đặc biệt sau khi làm xong đề đọc hiểu thì không thể nhìn rõ nổi những thứ mình viết nữa.
Trương Chú liếc sang Thịnh Hạ ngồi bên phải, bối rối. Sao cô thích chiến đấu với chữ nghĩa thế nhỉ, cậu thì như bị thôi miên vậy.
Trương Chú nghĩ ngợi, à, là thi cuối kì, thế thì không sao, rồi gục đầu ngủ mất.
Thịnh Hạ viết được một nửa bài làm văn thì thấy Trương Chú đã bò ra bàn ngủ say sưa.
Cậu làm xong rồi?
Nhanh quá vậy?
Thi xong, quán cơm mở cửa sớm.
Hầu Tuấn Kỳ vẫn vừa ăn vừa lướt điện thoại như thường lên, chợt hét ầm lên: “Móa, Chú cậu lên vương giả từ hồi nào vậy?”
Trương Chú liếc cậu chàng một cái: “Khó lắm à?”
“Cũng không phải… chiến tích của bạn bỏ xa mình, mình cứ tưởng nhìn nhầm cơ. Không phải cậu bỏ chơi nên bị giảm level lâu rồi à?” Hầu Tuấn Kỳ nói mà miệng vẫn nhồm nhoàm nhai, nghe không rõ chữ, “Tăng một mạch luôn. Mình xem nào, 13 sao, móa, mình đánh bao nhiêu lâu…”
“Ôi đệt cậu đánh xuyên đêm à, cậu làm quái gì vậy? Ngay trước ngày thi còn chơi game xuyên đêm? Còn không gọi mình…”
Trương Chú không cúi đầu, cắm mặt lo ăn cơm.
Hầu Tuấn Kỳ tiếp tục rú thêm một tràng: “Mọe cậu còn đăng trạng thái? Đờ mờ đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Đờ mờ mình là mình chưa có thấy cậu đăng cái thứ này bao giờ…”
“Mình vô phương cứu chữa rồi… Chú, bị ốm à? Bố ông trời tới thì đêm nay cũng phải mất ngủ… Chú, cậu mất ngủ? Đêm nay coi như bỏ rồi… Gì đây?” Hầu Tuấn Kỳ vừa đọc vừa bình luận, ngón tay vẫn liên tục lướt xuống.
“Im đi, chửi tục lắm thế, ăn cơm thì văn minh tí, hạt cơm nào cũng do nông dân vất vả làm ra!” Trương Chú không nhịn nổi nữa, cầm cái đùi gà tọng thẳng vào mồm Hầu Tuấn Kỳ.
Thịnh Hạ đang uống canh cũng dừng sựng.
Đúng rồi!
Bài đăng của cậu!
Đêm qua cô bị dẫn dắt vào minh tưởng, nên quên khuấy mất việc này!
Sao cậu có thể nhắc tới tên cô trong bài đăng trên trang được? Biết bao nhiêu là bạn trong lớp, thậm chí cậu còn kết bạn với giáo viên, thế thì coi sao được?
Cơm trong miệng Thịnh Hạ nuốt không trôi, cũng mặc kệ đang ăn cơm đã lấy điện thoại ra vào QQ, nhắn một tin cho “Tống Giang”: “Xóa bài ngay!!”
Nhắn xong cô đặt điện thoại xuống, đồng thời điện thoại của Trương Chú đang đặt trên bàn rung lên brừ brừ…
Bình thường Thịnh Hạ gần như không dùng điện thoại khi đang ăn, vì vậy hành động này rất gây chú ý.
Thời gian cả hai một người nhắn tin một người có tin nhắn quá mức “trùng hợp”, đôi mắt Hầu Tuấn Kỳ luân chuyển qua lại giữa hai người: Làm gì thế? Rõ ràng ba người cùng ăn một bàn, làm thế ổn thật không?
Trương Chú cong môi, cầm điện thoại. Thịnh Hạ thấy cậu lạch tạch gõ chữ, sau đó đặt điện thoại xuống.
Điện thoại của cô đặt chế độ im lặng, cô còn cố tình đợi một lúc mới cầm điện thoại lên xem.
Tống Giang: “Tại sao?”
Còn tại sao?
Cô trả lời: “Ảnh hưởng không tốt.”
Đối diện, Trương Chú lại cầm điện thoại lên, khóe môi từ đầu tới cuối chưa dứt nụ cười. Lần này cậu cầm điện thoại và gõ chữ bằng cả hai tay.
Thịnh Hạ chưa đặt điện thoại xuống, mấy giây sau đã nhận tin –
Tống Giang: “Có gì mà ảnh hưởng không tốt?”
Tống Giang: “Phàm trần các cậu có luật ban đêm chỉ được ngủ không được tu tiên?”
Cậu còn gửi một tấm ảnh chụp màn hình giao diện QQ của mình.
Hóa ra chỉ có ba bài đăng Hầu Tuấn Kỳ đọc là ở chế độ công khai, còn những bài khác đều có một kí hiệu ổ khóa bảo mật.
Có nghĩa là, chỉ mình cô nhìn thấy?
Thịnh Hạ hơi xấu hổ, cảm xúc rất khó nói rõ. Cô hỏi: “Tại sao không nhắn tin riêng cho mình?”
Tống Giang: “Cậu? Như nàng công chúa hạt đậu ấy, nhỡ cậu ngủ rồi thì chẳng phải sẽ bị âm báo tin nhắn gọi dậy?”
Quả tim Thịnh Hạ bị bóp nhẹ, tê tê.
Cô im lặng, không trả lời nữa, cất điện thoại với một hành động tự cho là tự nhiên rồi tiếp tục uống canh.
Cậu, cậu…
Thịnh Hạ không tìm được từ để nói.
Sao lại có người khó mô tả như thế?!
Song người khó mô tả này thì không định kết thúc ở đây. Thịnh Hạ nghe cậu nghiêng người sang hỏi: “Thế tức là, đêm qua cậu không ngủ được?”
Tiếng nói vui tươi phơi phới.
Hầu Tuấn Kỳ đang gặm đùi gà mở tròn mắt rúng động.
Tác giả có lời:
Hầu Tuấn Kỳ: Cíu tui với cíu tui với cíu tui với…
Nhậm Bằng Chu: Cậu điên rồi, cậu vô phương cứu chữa rồi…
12 giờ cô tắt đèn, tắt xong vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ. Tiếp tục thế thì ngày mai đi thi sẽ buồn ngủ tới mức không tập trung nổi mất.
Yêu đương quả có thể ảnh hưởng tới việc học.
Ý nghĩ này mới chớp lên, Thịnh Hạ hoảng hồn, yêu đương?
Ai?
Cô đâu có!
Cô phải làm gì đó để khiến lòng mình lắng lại, vì thế quyết định bò dậy đọc thơ.
Trùng hợp bên gối có quyển sách của Dư Tú Hoa, tiện tay giở sách giở ra đúng một bài thư tình –
“Anh bị không cao trói buộc
Vòng vây mỗi lúc một siết dần
Nhưng trái tim nơi ngực trái vẫn hằng yêu em
Một việc khó tin nhường nào…”
Một sự trùng hợp khó tin nhường nào. Bực thật.
Thịnh Hạ bực tức gập sách, ma xui quỷ khiến thế nào lại vớ cái điện thoại, vào QQ, mở khung chat với “Tống Giang”.
Bỗng câu nói của Đào Chi Chi vang lên bên tai: Đương nhiên là vì muốn tìm hiểu về người ấy, hiểu rõ quá khứ của người ấy, mà cũng có thể chỉ là nhớ người ta thôi…
Thịnh Hạ ngước nhìn trần nhà, buông xuôi – cô sợ là mình đang nhớ cậu.
Tiếp tục như thế thật không ổn chút nào! Nhưng mới định đặt điện thoại xuống đã thấy hình đại diện của Trương Chú hiện ở mục “thông báo từ bạn bè”.
Cậu đã đăng gì vậy?
Tay nhanh hơn não, thoắt đã bấm vào xem.
Giờ này không có nhiều người đăng bài, vì vậy vừa vào bảng tin đã thấy ngay bài đăng của Trương Chú.
Tận mấy bài liền.
Hai bài trên cùng là mới đăng, thời gian ở một phút trước:
[Chúc cậu mơ đẹp.]
[Mình vô phương cứu chữa rồi.]
Thịnh Hạ: …?
Có phải cậu bị trộm nick rồi không?
Lướt xuống dưới.
[Bố ông trời tới thì đêm nay cũng phải mất ngủ.]
[Đêm nay coi như bỏ rồi.]
[Mình tiêu thật rồi.]
[Chia sẻ liên kết: #Không gian minh tưởng 01#]
Thịnh Hạ coi mà váng hết đầu.
[Nếu không ngủ được, có thể thử pháp tu luyện minh tưởng, không chỉ giúp tăng chất lượng giấc ngủ mà tu tập thời gian dài có thể tăng khả năng tập trung.]
[Bạn nhỏ Thịnh Hạ, đã ngủ chưa?]
Nhìn thấy tên mình, Thịnh Hạ run tay.
Cậu đang làm gì?!
Bỗng cô hiểu ra, đọc ngược từ dưới lên mới phát hiện là những câu tiếp nối, tất cả đều là viết cho cô.
Tại sao không gửi thẳng tin nhắn cho cô kia chứ! Đăng bài ở nơi công cộng như thế, rốt cuộc cậu muốn làm gì!
Hơn nữa, sao cậu biết cô không ngủ được?
Cậu tỏ tình thì chắc chắn cô sẽ không ngủ được ư? Đồ tự cao!
Pháp tu luyện minh tưởng.
Sao nghe có vẻ hơi huyền học? Lòng tò mò trỗi dậy, cô bấm vào xem, mới biết là audio.
Tiếng nhạc thư giãn vang lên, kèm theo là giọng nữ dịu dàng chậm rãi: “Chào mừng các bạn đến với không gian minh tưởng, để tôi được đi cùng các bạn, thả lỏng, cảm nhận, chữa lành, thoát xác…”
“Bây giờ, mời các bạn chọn một tư thế thoải mái nhất, ngồi, đứng, hoặc nằm ngửa, và hít thở sâu cùng chúng tôi…”
“Hít thật sâu, từ từ thở ra, hít vào, thở ra…”
“Tưởng tượng mình đang nằm trên một đám mây, toàn thân lún vào đám mây mềm, thả lỏng hết mức…”
Âm thanh dường như có ma lực, nghe một lúc, sẽ thật sự muốn làm theo lời người trong đó nói.
Bình tĩnh được rồi.
Thịnh Hạ bấm tạm dừng, tắt đèn, đặt điện thoại cạnh gối đầu, cho audio phát lại rồi nằm ngửa xuống.
Giọng nữ rất từ tốn chậm rãi, dường đi vào một nơi không người. Từ từ Thịnh Hạ bị giọng nói dẫn dắt, toàn cơ thể thả lỏng, đôi khi xao nhãng sẽ lập tức bị giọng nói kéo về, bắt kịp tiết tấu minh tưởng, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, đã là sớm mai.
–
Sáu giờ rưỡi sáng, Thịnh Hạ tới lớp đúng giờ, lạ thay Trương Chú đã tới trước.
Có hai bạn đang vây quanh cậu, thảo luận về một bài môn toán.
Thịnh Hạ đi lướt qua bên cạnh, ngồi vào chỗ.
Trên bàn cô có một hộp đồ ăn đặt sẵn, vẫn cái hôm quen mắt hôm nào. Không phải cậu bảo đưa tới khi cô khỏi ư?
Giờ cô đã khỏi được ít hôm rồi mà?
Thịnh Hạ liếc nhanh qua phía bên phải. Đúng lúc ấy Trương Chú ngẩng lên, chạm vào ánh mắt cô. Nụ cười lan trên mi mắt cậu dù miệng vẫn nói về chuyện bài làm, mạch giảng bài không hề ngừng lại.
Vì vậy hai bạn đang hỏi bài không hề nhận ra động tác rất nhỏ của Trương Chú.
Chỉ có Thịnh Hạ là nhận ra.
Khi tầm nhìn giao nhau, dường có thứ gì đã không còn giống trước…
Cô quay phắt đi, nhịp tim chưa được cho phép đã tự ý tăng tốc.
Thực ra cô đã ăn sáng rồi, chính là cái bánh kem nho nhỏ cậu tặng.
Nhưng mở hộp, mùi bánh bao kim sa thơm nức mũi vẫn làm cô không nhịn nổi, nhón bánh cắn một miếng nhỏ.
Mềm mềm, ngọt ngọt, ngậy mùi sữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại từ từ quay sang, chẳng rõ vì nguyên cớ gì, chỉ đơn giản muốn nhìn cậu một cái.
Nhìn đã nhìn rồi, cũng chẳng phải bình thường chưa nhìn bao giờ.
Nhưng lạ thay, trong lòng như có hai người tí hon đang kéo cưa: Nhìn, không nhìn, nhìn đi, không nhìn nữa! Nhìn! Ờ được.
Cuối cùng cô vẫn nghiêng sang nhìn cậu. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Không ngờ cậu lại ngẩng đầu, mắt còn chớp chớp với cô…
Lại một lần Thịnh Hạ quay phắt đầu đi. Lần này, dù thế nào cũng không nhìn cậu nữa.
Cậu có mắt thấu thị đấy à? Không thì sao có người che mà vẫn biết cô định nhìn cậu thế?
Cô lắc mạnh đầu, vừa ăn vừa đeo tai nghe nghe tiếng anh, các bạn hỏi bài đi từ bao giờ cũng không để ý. Đến khi nghe hết một bài, gỡ tai nghe, đã thấy ai kia bên phải đang chống cằm, đôi mắt nhìn cô chăm chú.
Lớp học lúc sáng sớm vẫn chưa đông, cô trả hộp thức ăn cho cậu, nhỏ giọng trách: “Sao cậu nhìn mình mãi vậy!”
“Mình thích nhìn thì nhìn thôi.” Cậu đáp rất đỗi thản nhiên, “Cậu học mình này, nhìn cho ngang nhiên mạnh dạn vào.”
Thịnh Hạ: …
Cô quay đầu đi tập trung đọc sách, không muốn tiếp lời!
Không phải tối qua cậu mất ngủ không thuốc gì chữa được ư? Sao giờ vẫn tinh thần sáng láng thế?
Trương Chú nhìn gò má trắng trẻo của cô râm ran vệt ửng hồng, cảm thấy sướng không tả nổi, sớm biết tỏ tình sẽ thích như thế thì cậu đã cho mình danh chính ngôn thuận lâu rồi.
Nhưng sao cô vẫn xấu hổ thế?
Cô không biết có câu thành ngữ là “càng che càng lộ” sao?
Trương Chú cũng không ngờ mình thức trắng một đêm mà giờ vẫn không hề buồn ngủ, bèn nhân lúc còn sớm định làm một đề thi.
Làm được nửa đề phần đọc, bạn ngồi bàn đầu tiên cạnh cửa gọi: “Trương Chú, có người tìm.”
Trương Chú ngẩng lên, cau mày.
Là Trần Mộng Dao.
Cậu đứng dậy, mắt liếc qua thấy Thịnh Hạ ngồi im như núi, dường tất cả mọi thứ xung quanh không liên quan tới cô.
Dù vậy Trương Chú vẫn để ý thấy bút cô dừng trên mặt giấy nháp ít nhất phải mấy giây, sau đó mới viết tiếp phép tính.
Cậu thong thả đi ra khỏi lớp.
Trần Mộng Dao tới để trả giá, “Hai trăm tệ một giờ, cậu thấy được chưa?”
Trương Chú: “Giá một kèm một ngoài thị trường chỉ có thế? Có mà vỡ nợ hết rồi nhở?”
Trần Mộng Dao cố nén cảm xúc muốn trợn mắt. Gia sư bên ngoài còn cung cấp dịch vụ tư vấn tâm lý, còn cậu, vác cái mặt hầm hầm đấy có làm được không?
Nhưng bạn vẫn giải thích: “Mình hỏi rồi, gia sư một kèm một ở ngoài thì giáo viên phải chia phần trăm cho trung tâm, tiền đến tay giáo viên cũng chỉ xấp xỉ tầm đấy, hơn nữa còn phải giảng bài. Mình thì chỉ cần ôn tập luyện đề thôi.”
Nói thật lòng, nếu là người khác thì cái giá này với lượng công việc này, ai Trương Chú cũng có thể nhận ngay lập tức, nhưng –
“Mình không có thời gian thật. Mình đã có một học sinh rồi.” Trương Chú nói thế.
Trần Mộng Dao không tin, việc này mà cũng có người nhanh chân giành trước?
“Là ai?”
Trương Chú nhướng mày, “Mình phải hỏi xem cậu ấy có chịu làm học sinh của mình không đã.”
Trần Mộng Dao: …?
Bạn bần thần một lúc, cảm thấy kiểu cách nói chuyện của Trương Chú ngày càng khó hiểu, chẳng đầu chẳng đuôi, học sinh giỏi ai cũng nói kiểu đấy?
“Vậy thì chẳng trùng hợp quá, học cùng nhau là được rồi, cậu cũng không phải chê tiền mình trả thấp.” Trần Mộng Dao không nghĩ nhiều, vẫn cố thuyết phục.
“Không được.” Trương Chú vẫn nói giọng đều đều, “Có khi học sinh của mình muốn một kèm một.”
Giờ thì Trần Mộng Dao đã hiểu. Trương Chú chỉ đang bịa chuyện vớ vẩn, chẳng qua vì không muốn dạy kèm cho mình thôi.
“Không đồng ý thì thôi, việc gì phải lừa mình mà câu trước đá câu sau như thế?”
Trần Mộng Dao bỏ lại một câu như vậy rồi quay lưng đi thẳng.
Có thể nhận ra, Trần Mộng Dao vừa tức vừa bực.
Trương Chú ngó hội cổ dài rướn ra hóng hớt trong lớp, đôi mắt vươn tới một sườn mặt điềm tĩnh ở tít phía sau.
Cô thì hay thật, vẫn như người đứng trên cao chẳng dính dáng tới những việc phàm trần, chìm đắm trong học tập mà quên hết tất thảy.
Bồ Tát có thể tĩnh tâm được ư?
Hiện tượng tốt đây.
“Cơn tỉnh” của Trương Chú khi tới giờ thi môn văn đã mất công hiệu, còn gây tác dụng phụ.
Cậu buồn ngủ đến độ hồn treo ngược cành cây, đặc biệt sau khi làm xong đề đọc hiểu thì không thể nhìn rõ nổi những thứ mình viết nữa.
Trương Chú liếc sang Thịnh Hạ ngồi bên phải, bối rối. Sao cô thích chiến đấu với chữ nghĩa thế nhỉ, cậu thì như bị thôi miên vậy.
Trương Chú nghĩ ngợi, à, là thi cuối kì, thế thì không sao, rồi gục đầu ngủ mất.
Thịnh Hạ viết được một nửa bài làm văn thì thấy Trương Chú đã bò ra bàn ngủ say sưa.
Cậu làm xong rồi?
Nhanh quá vậy?
Thi xong, quán cơm mở cửa sớm.
Hầu Tuấn Kỳ vẫn vừa ăn vừa lướt điện thoại như thường lên, chợt hét ầm lên: “Móa, Chú cậu lên vương giả từ hồi nào vậy?”
Trương Chú liếc cậu chàng một cái: “Khó lắm à?”
“Cũng không phải… chiến tích của bạn bỏ xa mình, mình cứ tưởng nhìn nhầm cơ. Không phải cậu bỏ chơi nên bị giảm level lâu rồi à?” Hầu Tuấn Kỳ nói mà miệng vẫn nhồm nhoàm nhai, nghe không rõ chữ, “Tăng một mạch luôn. Mình xem nào, 13 sao, móa, mình đánh bao nhiêu lâu…”
“Ôi đệt cậu đánh xuyên đêm à, cậu làm quái gì vậy? Ngay trước ngày thi còn chơi game xuyên đêm? Còn không gọi mình…”
Trương Chú không cúi đầu, cắm mặt lo ăn cơm.
Hầu Tuấn Kỳ tiếp tục rú thêm một tràng: “Mọe cậu còn đăng trạng thái? Đờ mờ đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Đờ mờ mình là mình chưa có thấy cậu đăng cái thứ này bao giờ…”
“Mình vô phương cứu chữa rồi… Chú, bị ốm à? Bố ông trời tới thì đêm nay cũng phải mất ngủ… Chú, cậu mất ngủ? Đêm nay coi như bỏ rồi… Gì đây?” Hầu Tuấn Kỳ vừa đọc vừa bình luận, ngón tay vẫn liên tục lướt xuống.
“Im đi, chửi tục lắm thế, ăn cơm thì văn minh tí, hạt cơm nào cũng do nông dân vất vả làm ra!” Trương Chú không nhịn nổi nữa, cầm cái đùi gà tọng thẳng vào mồm Hầu Tuấn Kỳ.
Thịnh Hạ đang uống canh cũng dừng sựng.
Đúng rồi!
Bài đăng của cậu!
Đêm qua cô bị dẫn dắt vào minh tưởng, nên quên khuấy mất việc này!
Sao cậu có thể nhắc tới tên cô trong bài đăng trên trang được? Biết bao nhiêu là bạn trong lớp, thậm chí cậu còn kết bạn với giáo viên, thế thì coi sao được?
Cơm trong miệng Thịnh Hạ nuốt không trôi, cũng mặc kệ đang ăn cơm đã lấy điện thoại ra vào QQ, nhắn một tin cho “Tống Giang”: “Xóa bài ngay!!”
Nhắn xong cô đặt điện thoại xuống, đồng thời điện thoại của Trương Chú đang đặt trên bàn rung lên brừ brừ…
Bình thường Thịnh Hạ gần như không dùng điện thoại khi đang ăn, vì vậy hành động này rất gây chú ý.
Thời gian cả hai một người nhắn tin một người có tin nhắn quá mức “trùng hợp”, đôi mắt Hầu Tuấn Kỳ luân chuyển qua lại giữa hai người: Làm gì thế? Rõ ràng ba người cùng ăn một bàn, làm thế ổn thật không?
Trương Chú cong môi, cầm điện thoại. Thịnh Hạ thấy cậu lạch tạch gõ chữ, sau đó đặt điện thoại xuống.
Điện thoại của cô đặt chế độ im lặng, cô còn cố tình đợi một lúc mới cầm điện thoại lên xem.
Tống Giang: “Tại sao?”
Còn tại sao?
Cô trả lời: “Ảnh hưởng không tốt.”
Đối diện, Trương Chú lại cầm điện thoại lên, khóe môi từ đầu tới cuối chưa dứt nụ cười. Lần này cậu cầm điện thoại và gõ chữ bằng cả hai tay.
Thịnh Hạ chưa đặt điện thoại xuống, mấy giây sau đã nhận tin –
Tống Giang: “Có gì mà ảnh hưởng không tốt?”
Tống Giang: “Phàm trần các cậu có luật ban đêm chỉ được ngủ không được tu tiên?”
Cậu còn gửi một tấm ảnh chụp màn hình giao diện QQ của mình.
Hóa ra chỉ có ba bài đăng Hầu Tuấn Kỳ đọc là ở chế độ công khai, còn những bài khác đều có một kí hiệu ổ khóa bảo mật.
Có nghĩa là, chỉ mình cô nhìn thấy?
Thịnh Hạ hơi xấu hổ, cảm xúc rất khó nói rõ. Cô hỏi: “Tại sao không nhắn tin riêng cho mình?”
Tống Giang: “Cậu? Như nàng công chúa hạt đậu ấy, nhỡ cậu ngủ rồi thì chẳng phải sẽ bị âm báo tin nhắn gọi dậy?”
Quả tim Thịnh Hạ bị bóp nhẹ, tê tê.
Cô im lặng, không trả lời nữa, cất điện thoại với một hành động tự cho là tự nhiên rồi tiếp tục uống canh.
Cậu, cậu…
Thịnh Hạ không tìm được từ để nói.
Sao lại có người khó mô tả như thế?!
Song người khó mô tả này thì không định kết thúc ở đây. Thịnh Hạ nghe cậu nghiêng người sang hỏi: “Thế tức là, đêm qua cậu không ngủ được?”
Tiếng nói vui tươi phơi phới.
Hầu Tuấn Kỳ đang gặm đùi gà mở tròn mắt rúng động.
Tác giả có lời:
Hầu Tuấn Kỳ: Cíu tui với cíu tui với cíu tui với…
Nhậm Bằng Chu: Cậu điên rồi, cậu vô phương cứu chữa rồi…
Bình luận truyện