Mùa Hè Mang Tên Em
Chương 70
Tối trước khi Trương Chú về trường, Vương Duy bí mật chuẩn bị một buổi tiệc chào mừng.
Buổi tiệc kế thừa phong cách quê mùa nhưng quẩy hết sức của thầy. Cả lớp mỗi bạn được phát hai cái cờ nhỏ, chuẩn bị nhường đường đón tiếp.
Trong lớp còn treo băng rôn: “Chào mừng anh hùng về nhà”.
Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa đứng dưới băng rôn, trên đầu hình như có cả đàn quạ đen quạc quạc bay qua.
Tân Tiểu Hòa: “Thầy ấy cảm thấy Trương Chú sẽ thích mấy thứ này? Đây có mà là kiểu thầy ấy thích?”
Thịnh Hạ: “Nhưng tất cả do thầy Vương bỏ tiền riêng ra làm mà?”
Tân Tiểu Hòa: “Ừm, đúng là phải lau mắt mà nhìn. Chắc Trương Chú phải làm thầy ấy rất tự hào. Chủ nhiệm lớp thường mà nhặt được của báu thế này, mình đoán các khóa sau khóa nào cũng phải nghe thầy ấy kể lể mòn cả tai, là lúc trước thầy có một học sinh thế nọ thế kia bla bla bla…”
Tưởng tượng hình ảnh này, Thịnh Hạ không nén nổi tiếng cười.
Vương Duy còn bảo Thịnh Hạ điều tra tình báo trước: Mấy giờ Trương Chú tới.
Về tới nhà Thịnh Hạ nhắn tin cho Trương Chú: “Mai mấy giờ cậu tới trường thế?”
Tống Giang: “Sao vậy, có niềm vui bất ngờ chuẩn bị cho mình à?”
Thịnh Hạ: …
Ặc, cậu nhạy bén thật. Nhưng đừng để thành bất ngờ “bật ngửa” thì hơn.
“Ừm, có một món quà nhỏ.” Cô tránh nặng tìm nhẹ.
Tống Giang: “Lần này là cái gì?”
Thịnh Hạ: “Không nói với cậu.”
Tống Giang: “Niềm vui bất ngờ?”
Tống Giang: “Chà tay.jpg”
Tống Giang: “Nhưng rất khó có niềm vui bất ngờ nào vượt được “Bộ luật hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.”
Thịnh Hạ: …
Thịnh Hạ: “Thế mấy giờ cậu tới trường?”
Tống Giang: “Chắc tiết sinh hoạt đầu giờ.”
Thịnh Hạ: “Muộn vậy á?”
Tống Giang: “Ừm, có ít việc.”
–
Giờ chào cờ tiếp theo, sau bài tập thể dục sáng, tất cả các học sinh đã trở về lớp mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trương Chú.
Thần dân A6 không tham gia bài tập, đã chờ suốt từ sáng ngoài hành lang.
Vương Duy còn ôm một bó hoa tới. Nói cho chính xác, là một cành hoa.
Một cành hoa hướng dương cực lớn, nhụy h0a đã già thành hạt, ăn được rồi. Nhưng giấy gói thì quấn dày lớp lớp, rất cầu kì.
Có người chê: “Thầy à, chỉ một bông? Keo quá vậy?”
Vương Duy lườm học trò: “Em thì biết gì, đây là hàm ý độc lập vươn mình. Hoa hướng dương có nghĩa sáng sủa tích cực, tốt biết mấy! Thầy đã chủ đích chọn bông này đấy.”
“Chẳng lẽ không phải vì nó rẻ?”
Vương Duy: “Vớ va vớ vẩn.”
“Tới rồi tới rồi!” Sắp tới giờ vào học, bạn nhận chức “canh gác” mới chạy về báo: “Trương Chú tới rồi, nhưng có dẫn người theo…”
Dẫn người theo?
Cả lũ ngóng ra hướng lối đi liên tòa. Trương Chú mặc đồng phục, mặt mày sáng láng, thần thái ngời ngời. Cậu sải bước đi tới, đằng sau có hai người đi theo, một vác máy quay, một cầm micro.
Phóng viên ư?
Lô-gô sáng màu trên micro cho thấy: Đài truyền hình Nam Lý.
“Chà, hoành tráng vậy?”
“Sao bảo anh Chú mãi không chịu nhận phỏng vấn?”
“Thì lúc trước cũng có bao giờ trả lời trên Tín Phong đâu?”
“Chắc tại hôm đó Thịnh Hạ tức quá bật khóc…”
“Cải chính tin đồn chạy gãy chân.”
Khi mọi người rỉ tai rì rầm, nhóm Trương Chú đã tới đầu hàng lang lớp học, thấy các bạn giơ cờ nhỏ đứng dọc hai bên hàng lang, có vẻ đã chờ lâu.
Hai bên đều giật mình vì thế trận hoành tráng của đối phương.
Phóng viên vẫn là người phản ứng nhanh nhẹn hơn cả, vội bảo quay phim: “Mau quay đi!”
Trương Chú bước lên bậc thềm, “Làm gì đây Vương già?”
Vương Duy hoàn hồn, dúi bông hoa cho Thịnh Hạ, lầu bầu, “Đây không có thèm lên ti vi đâu…”
Sau đó lẩn ra sau đám đông, vỗ tay Hầu Tuấn Kỳ: “Hô lên đi chứ!”
Hầu Tuấn Kỳ: “Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”
Thần dân A6 sượng ra một chốc – sớm biết đã nghĩ một khẩu hiệu rồi, chứ cái câu quê tận mạng gì đây?
Nhưng tất cả vẫn phối hợp hét lên: “Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”
Đang hét, cả hội không nhịn được bật cười, càng cười lại càng hét lớn, quán triệt tinh thần chỉ cần mình không ngại, người ngại sẽ là người khác.
Những lá cờ nhỏ càng lúc càng quơ nhanh, thi nhau chen về trước, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn mất kiểm soát.
Các lớp bên cạnh nghe tiếng ra xem: …
Biểu cảm của Trương Chú có thể nói là rất bất ngờ – bất ngờ bật ngửa.
Cậu ngoảnh lại nhìn phóng viên cười bất lực: “Hay là khỏi quay đoạn này đi ạ.”
Phóng viên tủm tỉm: “Quay chứ, sao lại không quay, các bạn dễ thương thế này, là tư liệu tốt biết mấy!”
Vốn dĩ những gì cần phỏng vấn đã quay hết lúc ở cổng trường, giờ chỉ cần quay cảnh Trương Chú ngồi học trong lớp, thời lượng cho cảnh này có lẽ chỉ tầm hai giây.
Khung cảnh này, thật quá là đặc sắc!
Trương Chú bị vây kín ở giữa, chỉ muốn kiếm cái quạt mo che mặt.
Không biết ai đẩy Thịnh Hạ, “Anh Chú, bọn này còn có hoa đó!”
Lập tức tiếng hò hét rộ lên. Sự xấu hổ của Thịnh Hạ mấy cái quạt mo không thể che hết.
Trương Chú quay ngoắt thái độ sang thích thú.
Đứng tại chỗ nhoẻn miệng cười.
Thịnh Hạ bấm bụng đưa hoa cho cậu, “Chào mừng cậu về lớp. Đây là hoa thầy Vương chuẩn bị cho cậu.”
Trương Chú bước tới một bước, tay vòng qua bó hoa. Trong đám đông chen chúc, động tác ấy tựa muốn ôm cô vậy.
Dưới bó hoa, tay cậu phủ lên tay cô…
Thịnh Hạ giật mình, ngẩng lên va vào đôi mắt dịu dàng của cậu.
Ôi, giữa chốn đông người, bao mắt nhìn chăm chú, còn có máy quay nữa. Sao cậu dám mượn lớp vỏ bọc nhận hoa để nắm tay cô?
Thịnh Hạ giật ngay tay ra, đẩy hết bó hoa vào ngực cậu rồi lẩn vào trong đám đông. Cô cúi gằm đầu, nghe thấy tiếng hò hét xung quanh càng trở nên càn rỡ.
Chuông reo, thoáng xôn xao qua đi, cả lớp lắng dịu lại. Giờ là tiết toán của Lại Ý Lâm. Người bên đài truyền hình quay mấy đoạn lấy tư liệu rồi đi, không làm ảnh hưởng tới trật tự lớp học.
Lại Ý Lâm chứng kiến toàn bộ nghi thức chào mừng, cuối giờ còn trêu: “Trương Chú, thấy băng rôn thầy Vương chuẩn bị riêng cho chưa?”
Cả lớp cười ồ.
Trương Chú đã thấy từ lâu, lúc này vẫn ngoảnh lại nhìn thêm cái nữa, “khen” rằng: “Vương già đúng là nhân tài.”
–
Sự trở về của Trương Chú khiến lớp học xôn xao cả buổi sáng.
Tuy không lâu trước cậu đã về dự kì thi, nhưng tới đi vội vàng, nhìn có vẻ mệt mỏi nên không ai quấy rầy.
Giờ cậu đã khỏi, cứ hễ giờ giải lao là lại có một hội con trai vây quanh.
Chủ đề buôn chuyện cũng vô vàn.
Thịnh Hạ đi ngang qua, đã vứt luôn ý định tham gia cùng. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.
Giờ giải lao cuối cùng, khi lại đi lấy nước ngang qua, cô bị gọi lại.
“Thịnh Hạ.”
Người gọi là Trương Chú.
Cái nhìn của bọn con trai chuyển sang vẻ đùa cợt.
Cô quay sang, dùng ánh mắt thể hiện sự nghi hoặc: Sao vậy?
“Quà đâu, không phải nói là có quà tặng mình à?” Trương Chú hỏi như lẽ đương nhiên.
“Ôi chao ôi chao ~”
“Quà à, là gì ấy nhở?”
“Chà…”
Bọn con trai bắt đầu cợt nhả.
Thật trẻ con!
Thịnh Hạ không muốn bị người ta soi mói, trả lời: “Không có quà, lừa cậu tới trường thôi.”
Trương Chú: …
Sau đó cô khoác tay Tân Tiểu Hòa, kéo nhau đi lấy nước.
Từ sau lưng vọng tới tiếng cười chốc cao chốc thấp.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Anh Chú đừng nản, Vương già có quà.”
“Ha ha ha ha!”
Tân Tiểu Hòa nhịn cười, nhìn Thịnh Hạ cảm thán: “Lớp có cặp đôi công khai thích thật nhỉ?”
Chèo thuyền không cần tốn data lên mạng đu.
“Đừng có nói bậy!” Thịnh Hạ gằn giọng.
Tân Tiểu Hòa biết bạn xấu hổ, càng không định bỏ qua, chợt hỏi: “Ôi, cậu thấy Trương Chú đáp trả bài đăng trên trang thú nhận của trường rồi nhỉ?”
Thịnh Hạ gật đầu.
Tân Tiểu Hòa: “Biết id của cậu ấy có nghĩa gì không?”
Thịnh Hạ lắc đầu.
Tân Tiểu Hòa kề sát tai cô, nhả từng chữ một: “Hhmnb, Hạ, Hạ, mềm, như, bông.”
Sau đó như nguyện nhìn thấy đôi tai trắng trẻo của Thịnh Hạ ửng hồng lên, đôi mi chớp chớp, hóa đá toàn thân.
“Thật vô liêm sỉ, đạo văn mình. Nhưng sao cậu ta biết nhỉ? Chẳng cũng đã…” được cảm nhận rồi?
Thịnh Hạ vừa ngại vừa tức, giơ tay đánh: “Tiểu Hòa! Tân Tiểu Hòa!”
Tân Tiểu Hòa chạy xa: “Ha ha ha ha ha ha lớp có cp công khai thích ghê luôn!”
“…”
“Yên tâm, mình không nói với ai hết! Chỉ là khi chửi tục lỡ miệng, có Lam Lam với Tiểu Mạch nghe thôi…”
Lam Lam và Tiểu Mạch, hai cô bạn cùng phòng của Tân Tiểu Hòa.
Cũng là thành viên nòng cốt trong buổi tiệc ở cửa bắc của họ.
Thịnh Hạ: …
Tân Tiểu Hòa: “Thật đó, yên tâm. Mấy cậu ấy không phải người bình thường, đều là fan cp trung thành, tư liệu thế này chắc chắn sẽ giữ lại độc hưởng.”
Thịnh Hạ: …
Sự im lặng, hơn xa lời nói.
–
Giờ trưa hiếm có khi lần nữa “đoàn tụ”. Trên bàn cơm, chỉ có Hầu Tuấn Kỳ là cười.
Thịnh Hạ và Trương Chú ai nấy lo cắm mặt ăn cơm, không thèm ngó ngàng tới nhau.
Hầu Tuấn Kỳ không hiểu nổi, trong trí chớp lên vô số đoạn giới thiệu tình tiết phim tréo ngoe kịch tính lúc 8 giờ tối: Hai người trải bao trắc trở tới chết không thay lòng, tại sao rõ ràng yêu nhau nhưng lại như người xa lạ?
Thế giằng co được phá tan khi bữa cơm kết thúc.
Nguyên nhân là khi Trương Chú đứng dậy không biết tại sao làm phần bụng nứt ra. Cậu rít vào một hơi đau đớn, một tay chống bàn, một tay ghì bụng, mặt mũi co rúm lại.
Thịnh Hạ vội đứng dậy đỡ tay cậu, hoảng loạn hỏi: “Sao vậy?’
“Vết thương chưa lành hẳn hả? Sao bảo khỏi rồi mà? Cậu sao vậy, có đau không?”
Một tay Trương Chú tiện đà vòng qua vai cô.
Thịnh Hạ giật mình, nhìn cậu chất vấn. Tự dưng Trương Chú yếu hẳn đi, người dựa cả vào vai cô, lông mày nhíu chặt trông như cực kì đau đớn.
Thịnh Hạ đành phải đỡ cậu.
Hầu Tuấn Kỳ: …
Người anh em, khổ nhục kế, dung tục, phim 8 giờ đã không diễn vậy nữa rồi.
Thịnh Hạ đỡ cậu tới tận cổng khu chung cư Văn Bác Uyển mới muộn màng nhận ra. Hầu Tuấn Kỳ mới nãy còn đi đằng sau giờ đã mất bóng rồi.
Không quan tâm vết thương của anh em tốt luôn ư?
“Còn, còn đau không?” Thịnh Hạ hỏi.
Trương Chú: “Còn một chút.”
“Thế có cần tới bệnh viện khám không? Hay là lúc về, cậu có mang thuốc về không?”
“Có mang về.”
“Thế nhớ uống đúng giờ.”
“Ờ.” Bỗng Trương Chú đứng thẳng dậy, “Ra không có quà thật.”
Thịnh Hạ nhìn cậu khỏe ngay trong giây lát, còn có gì không hiểu nữa. Cô vừa tức vừa buồn cười.
Có cần thế không?
“Về sau không được lấy chuyện này ra lừa mình.” Cô nhấn giọng.
Trương Chú liếc thái độ nghiêm nghị của cô bạn, thôi vẻ lông bông, “Được.”
Quả thật việc này làm cô rất lo lắng.
Thịnh Hạ lườm cậu, mở cặp lấy một cái hộp ra. Trương Chú giãn mày, khóe miệng rướn cong.
Cậu nhận hộp, cảm thấy nó quen quen, không nghĩ nhiều, thuận tay mở ra.
Giờ thì đã biết tại sao nó quen rồi.
Trong hộp là một cặp băng đầu gối.
Cùng một thương hiệu với đôi lần trước cô tặng, tới hộp đựng cũng giống y như đúc.
Cậu nhìn cô, cái nhìn có ý hỏi:?
Thịnh Hạ mỉm cười: “Hi vọng cậu mau khỏi, có thể dùng được nó.”
Thực ra còn một nguyên nhân khác. Lúc trước trong giờ thể dục, cô thấy băng gối của cậu đã sờn.
Tuy cuốn sách luật dưới cặp băng gối lần trước đã thành ám ảnh trong Trương Chú, nhưng trước cái nhìn và khuôn miệng nhoẻn cười của cô, cậu chỉ cảm thấy dù dưới nó có là luật dân sự, cậu vẫn vui lòng.
Tuy thế cái miệng vẫn không bỏ qua cơ hội bông đùa: “Dưới này còn cái khác chứ gì? Là gì đây nhỉ, Luật Hôn nhân?”
Nụ cười trên mặt Thịnh Hạ sượng cứng: …
Cậu bật cười, giở cặp băng gối ra, nhìn thấy thứ bên dưới.
Không phải sổ ghi, càng không phải sách luật. Là một lá thư.
Bìa thư màu hồng phấn.
Trương Chú đã thấy bìa thư kiểu này nhiều. Lúc mới tỉnh, cô đã cầm một xấp giống vậy tới hỏi thăm cậu.
Tự dưng Trương Chú muốn cười, ngẩng nhìn trời xanh, “Thịnh Hạ, sao cậu to gan thế hả? Cứ thử chuyển thư tình hộ người ta nữa xem?”
Thịnh Hạ sững ra, nhìn thái độ cậu chuyển từ vui vẻ sang câm nín, cảm thấy mình thật oan uổng.
Bởi vậy mà càng khó mở lời, đầu cúi thấp, giọng nói nhỏ tới độ cả bản thân cũng sắp không nghe rõ, “Đây, đây là, thư mình viết.”
Buổi tiệc kế thừa phong cách quê mùa nhưng quẩy hết sức của thầy. Cả lớp mỗi bạn được phát hai cái cờ nhỏ, chuẩn bị nhường đường đón tiếp.
Trong lớp còn treo băng rôn: “Chào mừng anh hùng về nhà”.
Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa đứng dưới băng rôn, trên đầu hình như có cả đàn quạ đen quạc quạc bay qua.
Tân Tiểu Hòa: “Thầy ấy cảm thấy Trương Chú sẽ thích mấy thứ này? Đây có mà là kiểu thầy ấy thích?”
Thịnh Hạ: “Nhưng tất cả do thầy Vương bỏ tiền riêng ra làm mà?”
Tân Tiểu Hòa: “Ừm, đúng là phải lau mắt mà nhìn. Chắc Trương Chú phải làm thầy ấy rất tự hào. Chủ nhiệm lớp thường mà nhặt được của báu thế này, mình đoán các khóa sau khóa nào cũng phải nghe thầy ấy kể lể mòn cả tai, là lúc trước thầy có một học sinh thế nọ thế kia bla bla bla…”
Tưởng tượng hình ảnh này, Thịnh Hạ không nén nổi tiếng cười.
Vương Duy còn bảo Thịnh Hạ điều tra tình báo trước: Mấy giờ Trương Chú tới.
Về tới nhà Thịnh Hạ nhắn tin cho Trương Chú: “Mai mấy giờ cậu tới trường thế?”
Tống Giang: “Sao vậy, có niềm vui bất ngờ chuẩn bị cho mình à?”
Thịnh Hạ: …
Ặc, cậu nhạy bén thật. Nhưng đừng để thành bất ngờ “bật ngửa” thì hơn.
“Ừm, có một món quà nhỏ.” Cô tránh nặng tìm nhẹ.
Tống Giang: “Lần này là cái gì?”
Thịnh Hạ: “Không nói với cậu.”
Tống Giang: “Niềm vui bất ngờ?”
Tống Giang: “Chà tay.jpg”
Tống Giang: “Nhưng rất khó có niềm vui bất ngờ nào vượt được “Bộ luật hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.”
Thịnh Hạ: …
Thịnh Hạ: “Thế mấy giờ cậu tới trường?”
Tống Giang: “Chắc tiết sinh hoạt đầu giờ.”
Thịnh Hạ: “Muộn vậy á?”
Tống Giang: “Ừm, có ít việc.”
–
Giờ chào cờ tiếp theo, sau bài tập thể dục sáng, tất cả các học sinh đã trở về lớp mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trương Chú.
Thần dân A6 không tham gia bài tập, đã chờ suốt từ sáng ngoài hành lang.
Vương Duy còn ôm một bó hoa tới. Nói cho chính xác, là một cành hoa.
Một cành hoa hướng dương cực lớn, nhụy h0a đã già thành hạt, ăn được rồi. Nhưng giấy gói thì quấn dày lớp lớp, rất cầu kì.
Có người chê: “Thầy à, chỉ một bông? Keo quá vậy?”
Vương Duy lườm học trò: “Em thì biết gì, đây là hàm ý độc lập vươn mình. Hoa hướng dương có nghĩa sáng sủa tích cực, tốt biết mấy! Thầy đã chủ đích chọn bông này đấy.”
“Chẳng lẽ không phải vì nó rẻ?”
Vương Duy: “Vớ va vớ vẩn.”
“Tới rồi tới rồi!” Sắp tới giờ vào học, bạn nhận chức “canh gác” mới chạy về báo: “Trương Chú tới rồi, nhưng có dẫn người theo…”
Dẫn người theo?
Cả lũ ngóng ra hướng lối đi liên tòa. Trương Chú mặc đồng phục, mặt mày sáng láng, thần thái ngời ngời. Cậu sải bước đi tới, đằng sau có hai người đi theo, một vác máy quay, một cầm micro.
Phóng viên ư?
Lô-gô sáng màu trên micro cho thấy: Đài truyền hình Nam Lý.
“Chà, hoành tráng vậy?”
“Sao bảo anh Chú mãi không chịu nhận phỏng vấn?”
“Thì lúc trước cũng có bao giờ trả lời trên Tín Phong đâu?”
“Chắc tại hôm đó Thịnh Hạ tức quá bật khóc…”
“Cải chính tin đồn chạy gãy chân.”
Khi mọi người rỉ tai rì rầm, nhóm Trương Chú đã tới đầu hàng lang lớp học, thấy các bạn giơ cờ nhỏ đứng dọc hai bên hàng lang, có vẻ đã chờ lâu.
Hai bên đều giật mình vì thế trận hoành tráng của đối phương.
Phóng viên vẫn là người phản ứng nhanh nhẹn hơn cả, vội bảo quay phim: “Mau quay đi!”
Trương Chú bước lên bậc thềm, “Làm gì đây Vương già?”
Vương Duy hoàn hồn, dúi bông hoa cho Thịnh Hạ, lầu bầu, “Đây không có thèm lên ti vi đâu…”
Sau đó lẩn ra sau đám đông, vỗ tay Hầu Tuấn Kỳ: “Hô lên đi chứ!”
Hầu Tuấn Kỳ: “Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”
Thần dân A6 sượng ra một chốc – sớm biết đã nghĩ một khẩu hiệu rồi, chứ cái câu quê tận mạng gì đây?
Nhưng tất cả vẫn phối hợp hét lên: “Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”
Đang hét, cả hội không nhịn được bật cười, càng cười lại càng hét lớn, quán triệt tinh thần chỉ cần mình không ngại, người ngại sẽ là người khác.
Những lá cờ nhỏ càng lúc càng quơ nhanh, thi nhau chen về trước, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn mất kiểm soát.
Các lớp bên cạnh nghe tiếng ra xem: …
Biểu cảm của Trương Chú có thể nói là rất bất ngờ – bất ngờ bật ngửa.
Cậu ngoảnh lại nhìn phóng viên cười bất lực: “Hay là khỏi quay đoạn này đi ạ.”
Phóng viên tủm tỉm: “Quay chứ, sao lại không quay, các bạn dễ thương thế này, là tư liệu tốt biết mấy!”
Vốn dĩ những gì cần phỏng vấn đã quay hết lúc ở cổng trường, giờ chỉ cần quay cảnh Trương Chú ngồi học trong lớp, thời lượng cho cảnh này có lẽ chỉ tầm hai giây.
Khung cảnh này, thật quá là đặc sắc!
Trương Chú bị vây kín ở giữa, chỉ muốn kiếm cái quạt mo che mặt.
Không biết ai đẩy Thịnh Hạ, “Anh Chú, bọn này còn có hoa đó!”
Lập tức tiếng hò hét rộ lên. Sự xấu hổ của Thịnh Hạ mấy cái quạt mo không thể che hết.
Trương Chú quay ngoắt thái độ sang thích thú.
Đứng tại chỗ nhoẻn miệng cười.
Thịnh Hạ bấm bụng đưa hoa cho cậu, “Chào mừng cậu về lớp. Đây là hoa thầy Vương chuẩn bị cho cậu.”
Trương Chú bước tới một bước, tay vòng qua bó hoa. Trong đám đông chen chúc, động tác ấy tựa muốn ôm cô vậy.
Dưới bó hoa, tay cậu phủ lên tay cô…
Thịnh Hạ giật mình, ngẩng lên va vào đôi mắt dịu dàng của cậu.
Ôi, giữa chốn đông người, bao mắt nhìn chăm chú, còn có máy quay nữa. Sao cậu dám mượn lớp vỏ bọc nhận hoa để nắm tay cô?
Thịnh Hạ giật ngay tay ra, đẩy hết bó hoa vào ngực cậu rồi lẩn vào trong đám đông. Cô cúi gằm đầu, nghe thấy tiếng hò hét xung quanh càng trở nên càn rỡ.
Chuông reo, thoáng xôn xao qua đi, cả lớp lắng dịu lại. Giờ là tiết toán của Lại Ý Lâm. Người bên đài truyền hình quay mấy đoạn lấy tư liệu rồi đi, không làm ảnh hưởng tới trật tự lớp học.
Lại Ý Lâm chứng kiến toàn bộ nghi thức chào mừng, cuối giờ còn trêu: “Trương Chú, thấy băng rôn thầy Vương chuẩn bị riêng cho chưa?”
Cả lớp cười ồ.
Trương Chú đã thấy từ lâu, lúc này vẫn ngoảnh lại nhìn thêm cái nữa, “khen” rằng: “Vương già đúng là nhân tài.”
–
Sự trở về của Trương Chú khiến lớp học xôn xao cả buổi sáng.
Tuy không lâu trước cậu đã về dự kì thi, nhưng tới đi vội vàng, nhìn có vẻ mệt mỏi nên không ai quấy rầy.
Giờ cậu đã khỏi, cứ hễ giờ giải lao là lại có một hội con trai vây quanh.
Chủ đề buôn chuyện cũng vô vàn.
Thịnh Hạ đi ngang qua, đã vứt luôn ý định tham gia cùng. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.
Giờ giải lao cuối cùng, khi lại đi lấy nước ngang qua, cô bị gọi lại.
“Thịnh Hạ.”
Người gọi là Trương Chú.
Cái nhìn của bọn con trai chuyển sang vẻ đùa cợt.
Cô quay sang, dùng ánh mắt thể hiện sự nghi hoặc: Sao vậy?
“Quà đâu, không phải nói là có quà tặng mình à?” Trương Chú hỏi như lẽ đương nhiên.
“Ôi chao ôi chao ~”
“Quà à, là gì ấy nhở?”
“Chà…”
Bọn con trai bắt đầu cợt nhả.
Thật trẻ con!
Thịnh Hạ không muốn bị người ta soi mói, trả lời: “Không có quà, lừa cậu tới trường thôi.”
Trương Chú: …
Sau đó cô khoác tay Tân Tiểu Hòa, kéo nhau đi lấy nước.
Từ sau lưng vọng tới tiếng cười chốc cao chốc thấp.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Anh Chú đừng nản, Vương già có quà.”
“Ha ha ha ha!”
Tân Tiểu Hòa nhịn cười, nhìn Thịnh Hạ cảm thán: “Lớp có cặp đôi công khai thích thật nhỉ?”
Chèo thuyền không cần tốn data lên mạng đu.
“Đừng có nói bậy!” Thịnh Hạ gằn giọng.
Tân Tiểu Hòa biết bạn xấu hổ, càng không định bỏ qua, chợt hỏi: “Ôi, cậu thấy Trương Chú đáp trả bài đăng trên trang thú nhận của trường rồi nhỉ?”
Thịnh Hạ gật đầu.
Tân Tiểu Hòa: “Biết id của cậu ấy có nghĩa gì không?”
Thịnh Hạ lắc đầu.
Tân Tiểu Hòa kề sát tai cô, nhả từng chữ một: “Hhmnb, Hạ, Hạ, mềm, như, bông.”
Sau đó như nguyện nhìn thấy đôi tai trắng trẻo của Thịnh Hạ ửng hồng lên, đôi mi chớp chớp, hóa đá toàn thân.
“Thật vô liêm sỉ, đạo văn mình. Nhưng sao cậu ta biết nhỉ? Chẳng cũng đã…” được cảm nhận rồi?
Thịnh Hạ vừa ngại vừa tức, giơ tay đánh: “Tiểu Hòa! Tân Tiểu Hòa!”
Tân Tiểu Hòa chạy xa: “Ha ha ha ha ha ha lớp có cp công khai thích ghê luôn!”
“…”
“Yên tâm, mình không nói với ai hết! Chỉ là khi chửi tục lỡ miệng, có Lam Lam với Tiểu Mạch nghe thôi…”
Lam Lam và Tiểu Mạch, hai cô bạn cùng phòng của Tân Tiểu Hòa.
Cũng là thành viên nòng cốt trong buổi tiệc ở cửa bắc của họ.
Thịnh Hạ: …
Tân Tiểu Hòa: “Thật đó, yên tâm. Mấy cậu ấy không phải người bình thường, đều là fan cp trung thành, tư liệu thế này chắc chắn sẽ giữ lại độc hưởng.”
Thịnh Hạ: …
Sự im lặng, hơn xa lời nói.
–
Giờ trưa hiếm có khi lần nữa “đoàn tụ”. Trên bàn cơm, chỉ có Hầu Tuấn Kỳ là cười.
Thịnh Hạ và Trương Chú ai nấy lo cắm mặt ăn cơm, không thèm ngó ngàng tới nhau.
Hầu Tuấn Kỳ không hiểu nổi, trong trí chớp lên vô số đoạn giới thiệu tình tiết phim tréo ngoe kịch tính lúc 8 giờ tối: Hai người trải bao trắc trở tới chết không thay lòng, tại sao rõ ràng yêu nhau nhưng lại như người xa lạ?
Thế giằng co được phá tan khi bữa cơm kết thúc.
Nguyên nhân là khi Trương Chú đứng dậy không biết tại sao làm phần bụng nứt ra. Cậu rít vào một hơi đau đớn, một tay chống bàn, một tay ghì bụng, mặt mũi co rúm lại.
Thịnh Hạ vội đứng dậy đỡ tay cậu, hoảng loạn hỏi: “Sao vậy?’
“Vết thương chưa lành hẳn hả? Sao bảo khỏi rồi mà? Cậu sao vậy, có đau không?”
Một tay Trương Chú tiện đà vòng qua vai cô.
Thịnh Hạ giật mình, nhìn cậu chất vấn. Tự dưng Trương Chú yếu hẳn đi, người dựa cả vào vai cô, lông mày nhíu chặt trông như cực kì đau đớn.
Thịnh Hạ đành phải đỡ cậu.
Hầu Tuấn Kỳ: …
Người anh em, khổ nhục kế, dung tục, phim 8 giờ đã không diễn vậy nữa rồi.
Thịnh Hạ đỡ cậu tới tận cổng khu chung cư Văn Bác Uyển mới muộn màng nhận ra. Hầu Tuấn Kỳ mới nãy còn đi đằng sau giờ đã mất bóng rồi.
Không quan tâm vết thương của anh em tốt luôn ư?
“Còn, còn đau không?” Thịnh Hạ hỏi.
Trương Chú: “Còn một chút.”
“Thế có cần tới bệnh viện khám không? Hay là lúc về, cậu có mang thuốc về không?”
“Có mang về.”
“Thế nhớ uống đúng giờ.”
“Ờ.” Bỗng Trương Chú đứng thẳng dậy, “Ra không có quà thật.”
Thịnh Hạ nhìn cậu khỏe ngay trong giây lát, còn có gì không hiểu nữa. Cô vừa tức vừa buồn cười.
Có cần thế không?
“Về sau không được lấy chuyện này ra lừa mình.” Cô nhấn giọng.
Trương Chú liếc thái độ nghiêm nghị của cô bạn, thôi vẻ lông bông, “Được.”
Quả thật việc này làm cô rất lo lắng.
Thịnh Hạ lườm cậu, mở cặp lấy một cái hộp ra. Trương Chú giãn mày, khóe miệng rướn cong.
Cậu nhận hộp, cảm thấy nó quen quen, không nghĩ nhiều, thuận tay mở ra.
Giờ thì đã biết tại sao nó quen rồi.
Trong hộp là một cặp băng đầu gối.
Cùng một thương hiệu với đôi lần trước cô tặng, tới hộp đựng cũng giống y như đúc.
Cậu nhìn cô, cái nhìn có ý hỏi:?
Thịnh Hạ mỉm cười: “Hi vọng cậu mau khỏi, có thể dùng được nó.”
Thực ra còn một nguyên nhân khác. Lúc trước trong giờ thể dục, cô thấy băng gối của cậu đã sờn.
Tuy cuốn sách luật dưới cặp băng gối lần trước đã thành ám ảnh trong Trương Chú, nhưng trước cái nhìn và khuôn miệng nhoẻn cười của cô, cậu chỉ cảm thấy dù dưới nó có là luật dân sự, cậu vẫn vui lòng.
Tuy thế cái miệng vẫn không bỏ qua cơ hội bông đùa: “Dưới này còn cái khác chứ gì? Là gì đây nhỉ, Luật Hôn nhân?”
Nụ cười trên mặt Thịnh Hạ sượng cứng: …
Cậu bật cười, giở cặp băng gối ra, nhìn thấy thứ bên dưới.
Không phải sổ ghi, càng không phải sách luật. Là một lá thư.
Bìa thư màu hồng phấn.
Trương Chú đã thấy bìa thư kiểu này nhiều. Lúc mới tỉnh, cô đã cầm một xấp giống vậy tới hỏi thăm cậu.
Tự dưng Trương Chú muốn cười, ngẩng nhìn trời xanh, “Thịnh Hạ, sao cậu to gan thế hả? Cứ thử chuyển thư tình hộ người ta nữa xem?”
Thịnh Hạ sững ra, nhìn thái độ cậu chuyển từ vui vẻ sang câm nín, cảm thấy mình thật oan uổng.
Bởi vậy mà càng khó mở lời, đầu cúi thấp, giọng nói nhỏ tới độ cả bản thân cũng sắp không nghe rõ, “Đây, đây là, thư mình viết.”
Bình luận truyện