Mùa Trăng Của Người Thợ Săn

Chương 3: Marcia



Tôi hết sức ngạc nhiên với chiến thắng dễ dàng của mình, bởi vì tối tối khi làm một vòng kiểm tra, tôi không thấy có sự gì bất thường. Các cô gái nằm vào đúng cái giường của mình, mặc dù Charlotte làm như không có tôi còn Eugenie vẫn mặt sưng mày xỉa. Tôi thấy các cô gái khác rất dễ thương, Teresa thì tỏ rõ lòng trung thành tận tuỵ của nó với cô giáo mới.

Tôi biết Charlotte chế nhạo nó là kẻ bợ đỡ, nịnh nọt, còn Eugenie không để lỡ dịp tỏ ra khinh miệt con bé. Thật lạ lùng, Teresa - chắc chắn một phần cảm thấy vững tin bởi sự nâng đỡ của tôi – đã trở nên cứng cỏi hơn và dường như có khả năng đối phó được với những lời nhạo báng.

Những buổi dạy học ở trường đầy hứng thú. Tôi dạy một bộ môn rất thân thương với trái tim tôi – văn chương Anh. Không có gì thú vị hơn với tôi khi được đọc to cho cả lớp nghe về nhà văn mà tôi ưa thích Jane Austen hay những vở kịch của Shakespeare với một sự chú tâm hơn bao giờ hết, phân tích các giá trị và tìm tòi những ý nghĩ vẫn còn chưa được khai thác. Tôi dạy bộ môn này cho bốn lớp trong vòng một tuần, điều này có nghĩa là Charlotte và Eugenie sẽ học ở hai lớp khác nhau. Charlotte từ chối không hợp tác trong giờ này, còn Eugenie, ít hơn nó một hai tuổi gì đó và chịu sự điều khiển của con bé này rất nhiều - cố theo đuôi bạn. Nhưng tôi vui sướng phát hiện Eugenie có hứng thú thật sự với văn chương và không thể che dấu được niềm say mê của nó. Teresa bao giờ cũng cố làm vừa lòng tôi. Vì vậy mỗi giờ dạy văn là một niềm vui lớn.

Giờ học giao tế ít thành công hơn. Chúng tôi thảo luận về tất cả các chủ đề. Các cô thiếu nữ học đi đứng và những cử chỉ duyên dáng – như chúng tôi đã học được ở Schaffenbrucken. Chỉ có điều này làm chúng vui thôi.

Tôi thích những gì diễn ra ở phòng sưởi ấm. Đôi khi Miss Daisy cũng nhập bọn. Chúng tôi cảm thấy tự do hơn, dễ chịu hơn khi không có bà ở đây, tất nhiên rồi. Tôi phát hiện ra là bá tước tiểu thư Charlotte – như cô bé vẫn được gọi một cách mỉa mai - được coi là một con lợn lòi. “Gõ móng điên cuồng”, cô Parker nói. Cô rất tự hào về cách nói bộc trực của mình. “Tôi sẽ rất vui lòng nhìn thấy bá tước tiểu thư Charlotte trong lốt những con vật ấy”.

Teresa là con chuột nhắt, các cô giáo bình luận như thế. Một con vật bé nhỏ, nhút nhát, ngu ngốc. Tôi bào chữa cho cô bé nói rằng đó là do hoàn cảnh riêng của nó.

Eugenie là một tay khủng bố, theo lời bình phẩm của cô Parker. “Nó là một đứa thuộc nhà Verringer và đó là một cái nhãn tồi tệ mọi người có thể gán cho bất cứ ai. Tuy vậy, con bé Fiona thật dễ thương”.

Matt Greenway là người thầy dạy cưỡi ngựa, tình cờ có mặt vào lúc đó nói thêm rằng thật khó mà tin được cả hai đứa lại cùng đến từ một cửa.

“Khác nhau cả từ dáng vẻ bề ngoài đến tính cách”. Eileen xen vào. “Thật là phi thường. Người ta nói đến gien di truyền. Theo tôi chỉ có môi trường, hoàn cảnh là quan trọng.”

“Chắc chắn môi trường của chúng ta là một.” Tôi phân tích. “Rõ ràng chúng ta sinh ra và lớn lên ở điền trang.”

“Phải, người ta nói rằng mẹ chúng là một phụ nữ dịu dàng, đôn hậu. Tôi nghĩ giống như Fiona ấy. Còn Eugenie có lẽ nó mang những đặc tính quỷ quái nhất của dòng họ Verringer.

Tôi thích thú tham gia những câu chuyện tầm phào ấy, chúng giúp tôi hiểu biết thú những câu chuyện bàn tán về mọi người hơn bất cứ ai khác và không hiểu cô moi đâu ra rất nhiều tin tức để cung cấp cho mọi người.

“Chúng ta lại phải cõng con bé Teresa này mùa hè tới,” cô nói. “Người bà con của nó vừa viết thư đến nói rằng họ sẽ đi xa một vài tháng.”

“Tội nghiệp con bé,” tôi thở dài. “Ở một mình tại trường chắc nó buồn chán lắm”

“Tôi cho rằng không thể trông chờ bố mẹ mang nó đến Rhodesia. Chẳng bao lâu nữa nó cũng phải có chỗ mà đi chứ. Tôi thực sự lấy làm buồn cho nó.”

Bản thân tôi cũng phải nghĩ ngợi nhiều về con bé. Mỗi khi tôi lên lớp nó sẽ quanh quẩn bên cạnh, ngỏ lời mang hộ sách vở cho tôi. Tôi đã chứng kiến những cái nhìn xách mé khinh bỉ ra mặt của Charlotte nhưng dường như Teresa không thèm quan tâm, mặc dù tôi biết trước kia nó rất sợ Charlotte.

Rồi lại có những chuyện không hay về chị em nhà Verringer.

“Eugenie”, một hôm cô Dupont nói giơ hai tay lên vẻ kinh hoàng. “Nó là một con nhỏ bất trị hết chỗ nói”

Cô giáo người Đức đưa ra ý kiến rằng người ta đã biểu thị lòng thành kính quá mức đối với dòng họ này, nên đã làm cho con bé cách biệt với những đứa khác. “Tôi nghĩ có một cái gì đó trong chuyện này,” cô Eileen phỏng đoán.

Thầy dạy cưỡi ngựa lại nói “Eugenie sẽ trở thành một kị sĩ thực sự” cứ như thể có chuyện nó bị thất bại ở mọi phương diện.

“Chúng cực giàu… Hai chị em nhà ấy.”

“Chẳng tốt đẹp gì khi cho chúng biết điều đó.” Mademoiselle góp lời.

“Nhưng mà chúng biết rõ lắm.” Eileen cự lại, “và có vẻ chúng đi ra từ đầu tiểu thư Eugenie.”

“Chúng giàu như thế nào?” tôi hỏi.

“Vô tận.” Eileen đáp với một tiếng cười khô khốc. “Tôi nghe được một chuyện về việc ông chú của chúng thích để tay lên đống tiền.”

“Chú ư? Chị muốn nói đến ngài Jason?” Tôi hỏi.

“Đúng đấy bạn thân mến ạ, nếu như bạn đặt cho ông ấy một tước hiệu đúng đắn”

“Vậy ông ấy không giàu sao?”

“Như Midas…hoặc Croesus nếu bạn muốn nói. Nhưng bạn cũng biết là tiền bạc tác động đến một số người. Càng có nhiều bao nhiêu, họ càng khao khát có thêm bấy nhiêu. Kể từ khi nhà vua ưu ái họ, ban cho họ đất đai của tu viện, họ đã kiếm được hàng đống tiền. Chúng ta có hai cô thừa tự trẻ tuổi. Chúng chia sẻ tài sản của người cha khi đến tuổi trưởng thành hoặc đi lấy chồng. Tôi tin là nếu Fiona có bề gì, tất cả gia tài sẽ về tay Eugenie và nếu Eugenie đi đến cái chỗ mà không có người lữ hành nào có đường trở về thì Fiona sẽ có tất cả.”

“Phải.” Tôi bình luận. “Tôi đồng ý rằng thật là một sai lầm khi cho bọn thanh niên biết chúng giàu có như thế nào, mặc dù Fiona là một cô gái rất dễ thương, hiền dịu lại khiêm tốn.”

“Đó là bởi vì mọi phép so sánh đều khập khiễng. Nếu so với Eugenie thì tất thảy mọi người đều dễ thương và khiêm tốn.”

Tất cả chúng tôi đều cười.

“Tôi chắc Fiona là như thế,” tôi đáp.

Tháng ngày trôi qua dễ chịu và êm đềm. Tôi đã làm được cái điều mà Daisy trông cậy ở tôi còn bà thì vui lòng với những cống hiến của tôi cho nhà trường. Bà tin chắc rằng các lớp học của tôi càng ngày sẽ càng giống Schaffenbrucken hơn.

Tôi rất thích những giờ luyện tập với bầy ngựa. Nhiệt tình của Matt Greenway đã có tác dụng đối với các cô gái, hầu hết bọn chúng đều say mê cưỡi ngựa.

Mỗi khi chúng tôi đi ra ngoài cưỡi ngựa, tôi bao giờ cũng chuẩn bị tinh thần sống những giờ khắc vui vẻ. Kể cả bá tước tiểu thư Charlotte dường như cũng khả ái hơn trên lưng ngựa, cứ như thể cuối cùng nó cũng tìm được một cái gì đó để quan tâm ngoài việc chỉ chú ý đến bản thân mình. Nó tôn thờ con ngựa của mình, Eugenie cũng say mê con ngựa của nó chẳng kém bạn. Có lần tôi nói ở phòng sưởi ấm, một điều thú vị là trên lưng ngựa, bá tước tiểu thư Charlotte tỏ ra nhân bản nhất.

Thường thì hai trong số giáo viên đi kèm theo bọn con gái trong giờ cưỡi ngựa. Daisy suy nghĩ rằng nếu có một người đi kèm ở tốp dẫn đầu, một người đi tập hậu kiểm soát sẽ tốt hơn cho bọn con gái. Daisy cho phép tôi tự do cưỡi ngựa vào bất cứ khi nào tôi cần, trong khi đó không phải ai cũng được ưu tiên như vậy. Đó là một thoả thuận vui vẻ.

Tôi viết cho cô Patty rằng tôi đã ổn định và vui với công việc. Tôi sẽ kể cho cô nghe chi tiết khi tôi về nhà nghỉ hè.

Khi có một hoặc hai giờ rảnh, tôi có thói quen một mình cưỡi ngựa khám phá vùng đất mới này. Tôi cũng thích đi bộ, nhưng lẽ thường người ta chỉ đi bộ trong phạm vi gần, còn cưỡi ngựa cho phép tôi khám phá được nhiều hơn.

Mỗi khi đi bộ dạo chơi, tôi thường đi trong khuôn viên tu viện và tôi không bao giờ thực hiện cuộc khám phá này mà không trải qua cảm giác kỳ lạ rằng tôi đang trở lại thời quá khứ. Cái ấn tượng ấy trở nên áp đảo kể cả vào những ngày rực rỡ ánh mặt trời nhất và tôi có thể thấy mình đang tưởng tượng nghe thấy có tiếng chân đang theo dõi mình trên những phiến đá. Một lần tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng ai đó tụng kinh. Nhưng tôi thuyết phục mình rằng đó là tiếng thì thầm của gió. Có những lúc tôi bị thu hút đến những đống đá hoang tàn bởi một thôi thúc không thể cưỡng lại được, những lần ấy tôi tin rằng mình sẵn sàng chờ đợi được thấy sự hiển linh của những thế lực vô hình.

Eileen, đã từng vẽ một vài bức tranh về một phần của tàn tích trung cổ, cũng nói cô có cảm giác tương tự. Trong một bức tranh cô phác hoạ một vài bóng người trong chiếc áo choàng trắng. “Tôi thấy mình bất giác vẽ họ vào, cứ như thể họ thuộc về nó.”

Tôi nghĩ điều này thật kỳ lạ bởi vì nhìn tổng thể, cô là một người dung tục khoái những chuyện ngồi lê đôi mách.

Tuy vậy, trên thực tế không một ai sống gần một di tích hoành tráng như thế mà lại không bị ảnh hưởng.

Eileen đưa học trò của mình ra khỏi tu viện trong những giờ học vẽ và như thế cũng chẳng có gì bất thường hơn việc đi lại trong tu viện, chọn một chỗ thuận tiện ngồi vẽ vời với một tập phác thảo trong tay.

Cô hiệu trưởng muốn các cô học trò biết cách đánh giá đúng đắn quang cảnh chung quanh và chính môi trường ở đây đã phân biệt trường này với tất cả các trường khác.

Một buổi chiều tôi được tự do đến tận ba giờ rưỡi, bữa ăn trưa kết thúc lúc hai giờ, có nghĩa là tôi có tới một tiếng rưỡi rảnh rang để đi chơi chung quanh với con ngựa yêu quý.

Đó là một ngày hè tuyệt đẹp. Đã là giữa tháng sáu và tôi khó mà tin nổi tôi đã ở trường này lâu đến thế. Tôi có cảm giác là tôi ở vùng này đã lâu lắm rồi. Tôi có thể nhìn lại những tuần lễ đã qua với một cảm giác thoả mãn. Tôi làm việc hết sức mình. Lớp tiếng Anh của tôi đã thành công như tôi mong đợi, có một hoặc hai học trò chứng tỏ khả năng và hứng thú đối với bộ môn này. Điều làm tôi ngạc nhiên là Eugenie Verringer là một trong những học sinh này. Bá tước tiểu thư Charlotte vẫn là một kẻ gây rối, nó chọc giận tôi bằng trăm cách – nói chuyện trong giờ học, xúi giục đứa khác chống lại tôi, hành hạ Terese Hurst. Trên thực tế điều này làm phiền chính bản thân nó. Đấy là chưa kể nó có một đệ tử trung thành là Eugenie. Nhưng đó cũng chỉ là những khó chịu vặt vãnh mà không một người giáo viên đứng lớp nào tránh khỏi. Người thầy thỉnh thoảng cũng phải biết hướng về mục tiêu lớn hơn nhất là khi người ấy cũng không lớn tuổi hơn học sinh là bao.

Rõ ràng tôi tìm được đúng cách trị Charlotte, chính là nhờ lòng tận tuỵ của nó đối với ngựa mà tôi có được một vũ khí hữu dụng để chống lại nó. Bao giờ nó cũng đầu hàng, thôi không tiếp tục làm một việc gì đó nếu việc ấy tước mất của nó một khoảng thời gian ở bên con ngựa yêu.

Đó là những suy nghĩ của tôi khi tôi đang thong dong trên lưng ngựa buổi chiều tháng sáu nọ. Tôi nhắc nhở mình – như tôi thường xuyên làm – tôi đã để lạc đường trong cuộc phiêu lưu đầu tiên, để điều này không lặp lại nữa tôi phải ghi nhớ những con đường vừa đi qua. Có thể lần này không có ai chỉ đường cho tôi. Không có ngài Jason “hết sức nhiệt tình” giúp đỡ. Tôi khẳng định nghi ngờ của mình, bởi vì tôi đã đích thân làm một chuyến vòng quanh thị trấn. Tôi biết rằng anh đã cố tình đưa tôi đi đường vòng trong lúc dẫn tôi quay về thị trấn.

Tại sao, tôi tự hỏi. Anh biết tôi nóng lòng muốn quay về mà. Bởi vì anh tai quái? Bởi vì anh biết tôi đang bối rối? Bởi vì anh muốn tôi có cảm giác bị lạc lối và phụ thuộc vào anh? Đúng là một con người chẳng dễ thương chút nào, tôi hy vọng tôi sẽ không găp anh thường xuyên. Đáng tiếc là trường tôi lại ở gần điền trang quá.

Tôi rẽ khỏi đường vào thị trấn, chọn con đường tôi chưa đi bao giờ, ghi nhận những đặc điểm hai bên đường để còn biết lúc quay trở về. Tôi đi qua một cái cây vươn những cành cây trơ trụi, tương phản với những cành cây khác xum xuê cành lá. Có thể nó bị sét đánh hoặc bị thui chột bằng một cách nào đó. Nó đã chết. Nhưng nó mới đẹp làm sao. Thật lạ lùng, đẹp ngay trong cái vẻ ma quái, kỳ cục, đầy đe doạ với những cành cây trơ trụi, mốc thếch chĩa thẳng lên bầu trời.

Nó cũng là một điểm đáng ghi nhớ.

Tôi đi vào một con đường và đến trước một ngôi nhà, có những cây du cao vút bao quanh. Cao cao phía trên là tổ của loài quạ đen.

Có ai đó nói về một điều gì tương tự và lúc này nó vụt qua óc tôi. À tôi đã nghe nói đến nơi này. Đó là một ngôi nhà – đơn giản nhưng nó rất đẹp – rõ ràng là nó được xây vào giai đoạn ngành kiến trúc thịnh hành những kiểu cách trang nhã. Phải, ngôi nhà trông rất thoáng với những khuôn cửa sổ dài, cân xứng trên những bức tường gạch hết sức đơn giản, vì thế mà cửa ra vào chính với cái cột kiểu Doric và cửa kính nhỏ phía trên cửa ra vào lại có một vẻ duyên dáng riêng. Ngôi nhà được bao quanh bởi một hàng rào sắt trông rất công phu với những hoa văn phức tạp và tạo thành một đường riềm hoàn hảo cho cả ngôi nhà.

Tôi không thể không dừng lại chiêm ngưỡng và đúng lúc tôi đang định bỏ đi thì cánh cửa mở ra rồi một người đàn bà xuất hiện, trên tay bế một đứa bé.

“Chào một điều tốt lành” người phụ nữ lên tiếng. “Cô không thể đi xa hơn nữa. Đây là ngõ cụt.”

“Vâng, cảm ơn chị. Tôi chỉ đi loanh quanh dạo chơi, dừng lại một chút ngắm ngôi nhà của chị thôi.”

“Trông nó cũng đẹp phải không?”

“Rất đẹp ạ.”

Người phụ nữ bước gần đến hàng hiên.

“Cô là người ở trường Colby phải không?”

“Phải. Sao chị biết?”

“À, tôi đã gặp hầu hết các cô giáo, nhưng cô là người mới đến.”

“Tôi tới từ đầu niên học.”

“Vậy cô là Miss Grant.”

“Vâng.”

“Người ta nghe được nhiều chuyện ở một nơi như thế này. Cô có thích trường lớp không?”

Bây giờ lúc chị đến sát hàng rào, tôi mới có điều kiện thấy rõ vẻ đẹp choáng ngợp của chị trong bộ đồ muslin màu hoa tử đinh hương. Cao, tấm thân yêu kiều mềm mại như vũ nữ, ở chị toát ra một vẻ duyên dáng có chủ ý. Mái tóc dày màu nâu đỏ làm thành một búi cao trên đầu, đôi mắt to màu nâu nhạt rợp bóng dưới hàng mi cong, dày.

Đứa trẻ thích thú nhìn tôi với đôi mắt đen, sáng ngời.

“Tên nó là Miranda.”

“Chào cháu Miranda.”

Con bé tiếp tục nhìn tôi không chớp mắt.

“Cô có muốn vào nhà không? Tôi sẽ cho cô xem ngôi nhà. Đẹp lắm.”

“Tôi sợ không còn thời gian. Tôi có giờ lên lớp vào lúc 3 giờ 30 phút.”

“Có lẽ để lần khác vậy. Tôi là Marcia Martindale.”

Ra đây là Marcia Martindale, người tình của ngài Jason. Còn đứa bé là con anh. Tôi giật mình lùi lại một chút, hy vọng là chị ta không nhận thấy. Tôi cảm thấy thương hại chị. Chắc chắn là chẳng có gì dễ chịu trong địa vị già nhân ngãi non vợ chồng. Tất nhiên là chị tự đặt mình vào địa vị đó, nhưng trong những hoàn cảnh nào? Ác cảm của tôi đối với ngài Jason Verringer tăng cao vào lúc ấy. Loại đàn ông nào mà lại rước người tình về gần gia đình mình và trơ tráo đến mức sắp xếp tình nhân ở riêng với đứa con của hai người?

“Cám ơn,” tôi nghe mình nói. “Lần khác vậy…”

“Tôi rất mừng là tôi đã gặp cô ở Nhà của Quạ.”

Tôi ngước lên nhìn ngọn cây du cao cao. “Lũ quạ có khuấy động sự yên tĩnh nơi đây với tiếng kêu quàng quạc của chúng không?”

“Rồi người ta cũng quen với chúng. Nơi đây sẽ không còn là nó nếu thiếu tiếng kêu của chúng.”

“Thật là một ngôi nhà đẹp. Thoáng mát… tách biệt gần như là rất hiện đại khi so sánh với tu viện và Nhà lớn ở điền trang.”

“Nó rất tiện nghi và tôi thích ở đây lắm.”

“Chắc chị sống ở đây đã lâu rồi?”

“Không. Tôi chỉ đến đây trước lúc sinh Miranda. Chúng ta đang ở trên đất của dòng họ Verringer mà. Phải, hầu hết đất đai ở đây là của họ…”

“Vâng…” tôi lạnh lùng đáp.

“Mời cô lại đây chơi. Tôi thích nghe chuyện trường lớp lắm. Hãy đến đây khi cô có thời gian. Uống trà hay uống một cái gì đó… bất cứ cái gì cô thích. Tôi nghe nói rằng cô làm mọi việc đều rất tốt.”

“Ồ, thế chị nghe điều đó ở đâu vậy?”

“À, có người…” người đàn bà đẹp quay lại nói với đứa con. “Mẹ không nghĩ là chúng ta có thể thuyết phục cô ấy vào nhà, Miranda ạ.”

Con bé vẫn tiếp tục nhìn tôi với cái nhìn chăm chú của trẻ con.

“Ít nhất thì con bé cũng có vẻ chú ý đến tôi.”

“Ồ Miranda để ý đến bất cứ thứ gì chung quanh nó, đặc biệt là đến người lạ. Hãy hứa là sẽ đến thăm tôi đi. Tôi thích gặp gỡ mọi người mà chẳng có nhiều dịp làm thế.”

“Cảm ơn chị. Tôi sẽ đến. Có thể tôi sẽ đợi cho đến dịp có một buổi chiều rảnh rang. Thường thì không có đâu, nhưng đôi lúc cũng có những buổi chiều được nghỉ.”

“Vậy thế nào cũng đến nhé.”

“Chào tạm biệt,” tôi nói.

Chị đứng vẫy tay theo, giơ tay đứa bé lên giục nó làm như chị.

Tôi phóng nhanh ra đường lộ, đi qua cái cây chết giơ những cánh tay khẳng khiu lên trời, với tôi lúc này nó không có gì là đẹp nữa.

Một thiếu phụ nồng nhiệt, thân thiện, tôi nghĩ. Một sắc đẹp mê hồn. Làm sao chị ấy lại có thể hạ thấp bản thân mình như vậy? Tình nhân của anh ta… đèo bòng đứa con của anh ta… có thể với hy vọng là một khi đã có đứa con ràng buộc, khi anh ta được tự do sẽ cưới chị. Phải bây giờ thì anh ta tự do rồi.

Ác cảm của tôi đối với người đàn ông này mỗi phút lại tăng lên. Tôi biết anh ta rất ngạo mạn trịch thượng. Nhưng anh có phải là kẻ giết người không? Anh là người có vẻ vững tin rằng anh có quyền có được cái mà mình muốn bất kể chuyện có ai ngáng đường hay không.

Nghĩ về người đàn bà đẹp vừa rồi làm cho tôi cảm thấy chán nản trong lòng. Ước gì tôi không phí một buổi chiều quý báu đưa mình đến ngôi nhà nọ.

Tháng sáu gần tàn và cuối tháng bảy, chúng tôi được nghỉ hè. Tôi bao giờ cũng mong mỏi hết lòng được gặp cô Patty xem xem cô ổn định chổ ở mới như thế nào, dù rằng cô thường viết thư cho tôi kể chi tiết về những người bạn mới, những trò vui và những rủi ro trong những cuộc phiêu lưu vui vẻ của cô.

Chiều hôm ấy tôi không có giờ dạy, thế là tôi đi kèm bọn con gái trong giờ luyện tập cưỡi ngựa, có cô Barston đi cùng. Tôi thích có cô Eileen hoặc Parker hơn bởi vì cô Barston không giỏi trong môn này, trái lại còn có phần hay hoảng hốt khi ngồi trên lưng ngựa.

“Cô Barston nói rằng cô ấy cần có thời gian chuẩn bị bài mẫu cho giờ giảng sau. Cô ấy định làm vào chiều nay. Không ai có giờ rảnh vào lúc này.”

“Được thôi, cháu có thể đảm nhiệm được. Đây là lớp lớn và hầu hết học sinh là những kỵ sĩ giỏi.”

Trông Daisy có vẻ nhẹ cả người. “Tôi rất mừng là cháu có thể giúp đỡ bạn bè cộng sự.”

“Những buổi cưỡi ngựa bao giờ cũng vui.”

Đó là lý do tại sao học sinh đi tập ngựa chỉ có một mình tôi đi kèm.

Tất cả có mười cô gái trong số đó có cả Teresa. Tôi biết con bé phải đi ngựa gần tôi. Nó không bao giờ dẹp được nỗi lo sợ nhưng dường như nó cảm thấy tôi là vị thần hộ mệnh hay bùa may mắn cho nên khi ở gần tôi nó bớt căng thẳng hơn. Ngựa dường như cũng cảm thấy sự hồi hộp lo âu của người điều khiển và như thế thường dẫn đến những rủi ro.

Charlotte cũng có trong nhóm với chị em nhà Verringer. Chúng tôi đi nước kiệu trên đường thành từng hàng có trật tự. Charlotte đi sau Fiona và Eugenie. Tôi thường có một nỗi lo âu dai dẳng sợ rằng khi Charlotte ở bên cạnh bạn bè, nó thường muốn chứng tỏ sự vượt trội của nó bằng một cách nào đó và thường gây ra rắc rối. Nó có khả năng xúi bấy những đứa khác không có tài điều khiển ngựa như nó, trở nên liều lĩnh bạt mạng. Tôi đã cảnh cáo nó, chỉ có một lời đe doạ có tác dụng với nó. Nếu nó không cư xử đàng hoàng nó sẽ không được tham dự các buổi cưỡi ngựa. Teresa cưỡi ngựa đi bên cạnh tôi, đôi chút hồi hộp, lo âu như bao giờ nó cũng thế khi ngồi trên lưng ngựa, nhưng mà tiến bộ của nó cũng là điều đáng ngạc nhiên. Đến một lúc nào đó nó sẽ không còn như vậy nữa, tôi tự nhủ.

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện về cây cối và thảo mộc, một đề tài mà Teresa rất khoái và tỏ ra có nhiều kiến thức. Nó rất vui khi đọc được tên những loài thực vật mà tôi chưa từng nghe.

Trước mặt tôi là toà nhà chính của điền trang. Đó là một dinh thự nguy nga nhất xây theo phong cách thời Tudor, có thể sớm hơn một chút bởi vì thay cho gạch đỏ truyền thống là những tảng đá xám của tu viện. Phần lớn đá ở đây được chuyển từ tu viện đến tạo cho nó một vẻ khác biệt. Cổng vào có mái che, thấp và rộng, liền hai bên cánh là hai cái tháp cao hình bát giác. Xa xa trái nhà và tháp nhỏ nhìn rất bắt mắt – nhưng nổi bật hơn cả là cái cổng cao vòi vọi.

Khi chúng tôi tiến lại gần có một cỗ xe nhẹ bất ngờ hiện trên đường. Có hai con ngựa xám vạm vỡ kéo và chiếc xe chạy như bay với tốc độ chóng mặt. Rõ rang là nó tiến thẳng về phía chúng tôi. Tôi ra lệnh cho bọn con gái đi chậm lại và tránh sang một bên đường.

Chiếc xe tiến lại gần. Tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Teresa và con ngựa lồng lên. Nó té thẳng đến trước cỗ xe, chạy xẹt qua đường về phía điền trang.

Tôi thúc gót giầy vào lườn ngựa phi như bay. “Đừng hoảng hốt, Teresa” tôi hét lạc cả giọng…

Nó không nghe thấy gì, tất nhiên.

Khi tôi đến được chỗ nó thì nó đã ngã ra khỏi yên ngựa, nằm song soài trên bãi cỏ ngay trước lối vào điền trang. Tôi nhảy xuống ngựa chạy lại chỗ con bé. Nó nằm bất động, mặt xanh như tàu lá.

“Teresa…” Tôi kêu lên. “Teresa…”

Đột nhiên nó mở mắt ra, nhìn tôi. Thế là nó còn sống, tạ ơn Chúa!

Chiếc xe ngựa chạy lại gần, một người đàn ông nhảy xuống từ ghế xà ích chạy về phía chúng tôi.

Đó là Jason Verringer.

Cảm xúc bao trùm trong tôi là cơn cuồng nộ. “Đó là do ông…” tôi hét lên. “Ông là người điên… Cô gái này…”

Anh không thèm chú ý đến tôi, quỳ xuống và cúi người bên Teresa.

“Này cô bé. Cô vừa phi một phát lên trời. Tất cả chúng ta đều có lúc bị như thế. Coi xem có gì bị gãy không? Thử xem cháu có đứng dậy được không?”

Teresa quay mặt đi. “Cô Grant”. Nó thì thào.

“Không sao đâu, Teresa. Cô ở đây là để giúp đỡ em. Có vẻ như em không bị đau lắm. em thử đứng dậy xem sao.”

Jason Verringer giúp con bé đứng dậy. Rõ ràng nó đứng lên mà không đau đớn.

“Tôi không nghĩ có cái xương nào bị gãy. Tôi sẽ mời bác sĩ đến khám cho cô bé ngay. Nào bây giờ tôi sẽ đưa cháu vào trong nhà,” anh nói với Teresa.

Nó nhìn tôi dò hỏi.

“Cô sẽ đi với em. Đừng sợ Teresa. Cô sẽ ở bên em.”

Tôi nhớ ra rằng tôi còn chịu trách nhiệm về toàn đội, bèn quay lại nhìn bọn con gái đang ngồi trên lưng ngựa bàng hoàng về những chuyện vừa xảy ra. Con ngựa của tôi đang nhấm nháp mấy bụi cỏ, không thấy con ngựa của Teresa đâu.

Tôi đi lại gần mấy đứa học trò, nói “Các em đã chứng kiến những gì xảy ra với Teresa. Người ta đang đi mời bác sĩ. Tôi không nghĩ bạn ấy bị thương nặng. Tôi muốn tất cả các em quay về trường báo cáo với Miss Hetherington những gì đã xảy ra.” Tôi nhìn Charlotte: “Còn em, cô giao cho em trách nhiệm đội trưởng có nhiệm vụ chăm sóc các bạn.”

Một ráng phớt hồng trên má con bé, đầu nó dần dần ngẩng cao lên, một vẻ tự hào bừng lên trên khuôn mặt.

“Em là một nữ kỵ sĩ rất giỏi, và em là người lãnh đạo. Hãy trông nom các bạn. Đảm bảo là các bạn ở gần em.” Tôi đảo mắt nhìn toàn đội để điểm mặt, tất cả đều có mặt. “Đưa ngay các bạn về trường, thưa với Miss Hetherington rằng Teresa đang ở điền trang và tôi sẽ ở với bạn ấy đến khi Teresa có thể quay về trường, Hiểu chưa?”

“Dạ hiểu, thưa cô Grant.” Charlotte phấn khởi đáp.

“Bây giờ thì đi đi. Tất cả các em đi theo Charlotte và làm theo lời bạn ấy. Không có gì phải sợ. Teresa không đau lắm đâu.”

Tôi nhìn theo bọn chúng cưỡi ngựa tản đi, còn tôi quay về điền trang.

Nỗi sợ hãi của tôi nhanh chóng chuyển thành cơn giận dữ. Anh ta đã gây ra chuyện này. Anh chính là người đã đánh xe một cách bất cẩn, nhanh như thế và điên cuồng như thế. Anh đã làm lũ ngựa hoảng sợ và Teresa không thể kiểm soát con ngựa. Tôi lại là người chịu trách nhiệm về mọi chuyện.

Tôi vội vã đi vào điền trang, qua cánh cửa được trạm trổ một cách công phu hình những cánh tay tạc trên đá. Tôi ở trong một sảnh đường rộng thênh thang với cái trần hình mái vòm. Vũ khí treo trên tường, cây phả hệ treo bên trên lò sưởi. Có một vài người đứng trong phòng trông có vẻ sợ hãi.

“Cô bé đang ở trong phòng ngủ Xanh, thưa cô,” một người đàn ông nói với tôi, người này rõ ràng có một địa vị quan trọng - quản gia hay tổng quản gì đó. Bác sĩ sẽ đến ngay và ngài Jason hỏi cô có thể lên phòng ấy ngay không ạ. Một trong các cô hầu gái sẽ đưa cô đi.”

Tôi gật đầu, theo chân một cô hầu gái lên một cái cầu thang chạm trổ các loài hoa trong đó có các hoạ tiết chính là hoa hồng thời Tudor và huy hiệu hình hoa huệ tây.

Trong căn phòng ngủ có những tấm rèm màu xanh và tất cả các vật dụng trong phòng đều có cái màu ấy, Teresa đang nằm nghỉ trên giường. Rõ ràng cô bé vui mừng khi nhìn thấy tôi.

Jason quay lại khi tôi bước vào.

“Bác sĩ sẽ tới trong vòng nửa tiếng nữa. Tôi đã bảo ông ta đây là trường hợp khẩn cấp. Tôi chắc cô bé không bị thương nặng nhưng cũng nên có bác sĩ trong trường hợp như thế này. Rõ ràng không có cái xương nào bị gãy. Có thể là một cú sốc hay chấn động nhẹ…”

“Cô ở đây chứ cô Grant.” Teresa hỏi.

“Tất nhiên tôi sẽ ở.”

“Cô Grant sẽ ở đây lâu như cháu muốn,” Jason nói bằng một giọng dịu dàng hầu như không thể đến từ miệng một người như anh.

Tôi không nhìn anh, tôi đang giận sôi lên. Đó là lỗi của anh. Không thể phóng như bay trên những con đường hẹp như vậy.

Anh mang đến một cái ghế dựa để tôi có thể ngồi cạnh giường.

“Cô Grant, những bạn khác đâu rồi? Họ sao rồi?”

“Các bạn ấy quay về trường rồi. Cô giao cho Charlotte phụ trách. Bạn ấy cưỡi ngựa giỏi nhất. Bạn ấy sẽ đảm đương được.”

“Em không muốn cưỡi ngựa nữa… Không bao giờ. Em sợ quá nỗi.”

“Đừng lo lắng về điều đó lúc này. Cứ nằm yên lặng”

Một người hầu gái đi đến, thưa chuyện: “Đây là ly trà đường nóng. Bà Keel nói rằng dùng thứ này rất tốt ạ.”

“Không có hại gì đâu,” Jason nói.

“Em có muốn uống không Teresa?”

Tôi do dự một chút rồi quàng tay quanh người nó và giúp nó ngồi dậy. Sau khi nó uống một hớp, màu hồng trên má đã trở lại.

Từng phút chậm chạp trôi qua, phải hơn một tiếng sau bác sĩ mới đến.

“Tốt hơn cô nên ở lại đây trong lúc bác sĩ khám cho con bé, cô Grant ạ.” Jason nói, ra khỏi phòng để tôi lại với ông bác sĩ và Teresa.

Cuộc khám bệnh cho biết Teresa có bị tổn thương ở phần mềm nhưng xương không việc gì. Cô bé thật may mắn. Dù vậy nó vẫn còn run rẩy sau chấn động vừa rồi. Tôi nhận thấy hai tay nó run bắn lên.

Ông bác sĩ khuyên: “Cháu nên nằm lại đây, rồi cháu sẽ mau khỏi thôi. Tốt nhất là nằm im trên giường.”

Tôi tiễn ông ra khỏi phòng, Jason đang đứng đợi ngoài hành lang.

“Thế nào?” Anh hỏi.

“Ổn thôi, nhưng cô bé được một phen bở vía. Nó có phần hay bị kích động phải không?”

“Vâng, quả có thế.”

“Đây có thể là một chấn động. Tôi nghĩ thế. Cô bé sẽ không được đi đâu trong vòng một, hai ngày. Trong bất cứ trường hợp nào cũng để cô bé được yên tĩnh vào ngày hôm nay.”

“Không có vấn đề gì. Cô bé có thể ở đây.” Jason khẳng định.

“Như thế là khôn ngoan nhất,” bác sĩ nói. đưa mắt nhìn tôi.

“Tôi nghĩ cô bé sẽ vui hơn nếu được quay lại trường, cũng không xa đây lắm.” Tôi nói.

“Không cần thiết phải như vậy,” Jason nhấn mạnh. “Ở đây nó sẽ tuyệt đối an toàn lại có đầy đủ mọi thứ cần thiết. Nó không được di chuyển, phải thế không ông bác sĩ.”

Vị này tỏ ra do dự.

“Phải không?” Jason lặp lại.

“Tôi nghĩ là không nên,” cuối cùng bác sĩ đáp.

Tôi cau mày nhăn nhó.

“Con bé không muốn xa cô Grant,” Jason nói, tủm tỉm cười. “Chẳng có lý do gì để làm thế. Điền trang này có đủ chỗ cho cả hai thầy trò.”

Bác sĩ mỉm cười vẻ xin lỗi. Tôi thấy cần phải cân nhắc tình huống này. “Tôi không muốn cô bé bối rối trong tình cảnh này. Giải pháp của ngài Jason xem ra là tốt nhất.”

Chỉ có tôi là bực dọc. Sự nhẹ nhõm vì Teresa không bị thương nghiêm trọng chẳng bao lâu đã được thay thế bằng một rắc rối khác. Tôi biết tôi không thể để Teresa ở lại đây, mặt khác tôi chán ghét cái ý nghĩ phải ngủ lại một đêm dưới cái mái nhà này.

Càng ít lo lắng cho cô học trò bao nhiêu tôi càng tức giận Jason bấy nhiêu. Anh đã gây ra tai nạn này còn bây giờ không nhiều thì ít lại bảo ông bác sĩ những điều anh muốn ông ta nói.

Tôi có cảm giác là việc tôi ở lại một đêm trong nhà anh khiến anh rất khoái trí và anh nóng lòng mong chờ điều đó, còn tôi thì không, không bao giờ.

Tôi nghe mình nói bằng một giọng mà tôi hy vọng là rất cứng rắn. “Sẽ phải báo cáo với Miss Hetherington.”

“Bà ấy sẽ biết về tai nạn ngay bây giờ. Tôi sẽ phái người đến trường ngay lập tức để truyền đạt chỉ thị của bác sĩ. Cảm ơn ông rất nhiều, có lẽ chúng ta không làm gì được hơn nữa.”

“Tôi sẽ gửi đến một ít thuốc bôi.” Bác sĩ nhìn tôi. “Chỉ thoa một lần, một lần duy nhất. Nó có tác dụng rất mạnh nếu dùng thường xuyên. Tôi cũng sẽ gửi đến một ít thuốc an thần. Nếu cô bé này bị chấn thương thì điều đó cũng không rõ lắm. Đừng để nó kích thích vì chuyện gì. Nó sẽ lại bình thường trong vòng một tuần, hoặc ít hơn. Nói chung không có hậu quả nào đáng kể.”

Jason đi ra ngoài với bác sĩ, tôi trở lại với Teresa. Nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi, còn tôi trấn an nó là mọi việc đều ổn cả.

Teresa nhắm mắt dường như mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Nửa tiếng sau có một cô hầu gái vào phòng nói Miss Hetherington đang ở dưới nhà. Tôi ba chân bốn cẳng chạy xuống phòng khách.

Trên đường đi xuống tôi liếc nhìn qua cửa sổ thấy cỗ xe của trường với Emmet đang ngồi trên ghế xà ích.

Miss Daisy đang ngồi bên bàn cùng với Jason.

“Đây là cô giáo giỏi giang, Miss Grant.” Jason nói.

“Ôi cháu Cordelia,” Daisy nói, quên cả cách xưng hô trịnh trọng trong trường hợp này. “Cô tin là con bé không bị nặng lắm.”

“Bây giờ em ấy đang ngủ. Cháu nghĩ chủ yếu là do cú sốc.”

“Điều này lại xảy ra cho một trong những học trò của chúng ta sao?”

“Đó là bởi vì người ta đánh xe trên đường với một tốc độ mà bất cứ ai ở gần cũng phải hoảng sợ.”

Daisy cũng có vẻ hoang mang, lo lắng. “Tôi biết tai nạn bao giờ cũng có thể xảy ra,” bà lẩm bẩm.

Cơn giận của tôi khó mà kìm nén được. Bởi vì anh đã gây ra điều này, mà chúng tôi lại phải bỏ qua, vờ như đó là chuyện thường ngày ở huyện. Anh nhìn tôi lén gửi một cái nhếch mép chiến thắng.

Daisy tiếp tục như thể tôi bị cấm khẩu. “Ngài Jason cho tôi biết bác sĩ nói cô bé không được chuyển đi tối nay.”

“Vâng, bác sĩ có nói thế.”

“Ngài thật tốt quá thưa ngài Jason, ngài đã mời một bác sĩ đến ngay.”

“Đó là điều ít nhất tôi có thể làm.”

“Quả có thế,” tôi bắt đầu bộc lộ cơn giận dữ dù có mặt Daisy và có sự nhắc nhở tôi nhớ rằng chúng tôi chịu ơn ông chúa đất giàu có, hùng mạnh này.

Cô Daisy nói nhanh. “Vì Teresa phải ở lại đây tối nay, và bởi vì đó là cô bé dễ bị xúc động nên Cordelia, cháu phải ở lại đây vì cháu là người duy nhất an ủi được nó… Phải ngài Jason đã hào hiệp mời cháu ở lại đây.”

Tôi cảm thấy mình bị sập bẫy. “Có thể là…” tôi bắt đầu.

“Đó là một sự sắp đặt lý tưởng,” anh cắt lời “Tôi tin là Teresa sẽ yên tâm nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng nếu biết có cô ở bên cạnh.”

“Vâng cảm ơn ngài Jason.” Daisy quay sang tôi. “Cô sẽ gửi đến những thứ hai người cần. Bây giờ cô phải về nhưng cô biết Teresa sẽ tuyệt đối an toàn trong tay cháu, Cordelia ạ. Cô phải quay về trường để sắp đặt mọi việc đâu vào đấy. Bọn con gái đang lo sợ, kích động.”

“Charlotte Mackay đưa các bạn trở về an toàn chứ ạ?”

“Đúng thế. Rõ ràng nó tận hưởng những phút giây quyền lực. Cô chưa bao giờ thấy Charlotte sung sướng như thế. Nó rất lịch sự và đàng hoàng. Cháu đã có một quyết định đúng đắn. Bây giờ cô sẽ gửi đồ đạc cá nhân đến và phái người đi lấy tin. Emmet sẽ đánh xe đón hai người về.”

Thế là mọi việc đã được an bài.

Jason và tôi tiễn Miss Daisy ra xe.

“Không cần phải lo lắng đâu,” anh nói với cô. “Chỉ là một cú sốc nhẹ và tôi có thể thấy cô Grant là một thiếu nữ nhạy cảm nhất.”

Tôi biết Daisy cố gắng giấu sự khó chịu và tôi đoán bà cũng chẳng vui hơn tôi khi buộc phải để tôi ở lại đây. Tuy vậy chúng tôi ở vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan, Daisy không có cách ngoại giao nào khác để đối phó. Mối quan hệ tế nhị với ngài Jason rất quan trọng đối với sự hưng thịnh của nhà trường mà nhà trường lại là tất cả những gì quan thiết đối với cô.

“Cô sẽ cử Emmet mang cho hai thầy trò những gì cần thiết,” đó là lời chia tay của bà, còn tôi đứng ngây người nhìn xe ngựa lăn bánh.

Jason quay về phía tôi, cười ngoác đến tận mang tai.

“Tôi mong muốn có được vinh hạnh ăn tối với cô, thưa tiểu thư Grant.”

“Không cần phải nghi thức thế đâu ngài Jason. Chỉ cần mang một thứ gì đó lên phòng cho chúng tôi là tôi đã thoả mãn lắm rồi.”

“Nhưng tôi lại là người bất mãn nhất. Cô là một vị khách danh dự và tôi muốn cô biết điều đó.”

“Tôi chẳng cảm thấy vinh dự chút nào. Đó là một điều đáng lý không bao giờ được xảy ra.”

“Rõ ràng là cô đang trách móc tôi.”

“Sao ông có thể đánh xe như vậy! Ông phải biết là ông đã làm bầy ngựa hoảng sợ. Đây chỉ là những đứa bé gái… còn chưa thành thạo. Thật là thiếu suy nghĩ… mà hơn nữa, là một tội ác.”

“Cô khắc nghiệt với tôi rồi. Tôi thừa nhận mình vô tâm. Tôi điều khiển những con ngựa xám này vài lần một tuần và chưa bao giờ gặp một tốp nữ sinh cưỡi ngựa đi ngang đường. Tôi có thể bào chữa để đáp lại lời kết án của cô rằng, đáng lý họ không nên dàn hàng ngang đi trên đường như vậy. Nhưng tôi xin rút lại vì tôi không có lòng nào muốn làm cô phật ý.”

“Ông có thể nói bất cứ điều gì ông muốn. Bọn con gái bao giờ cũng đi như thế. Vậy lần này thì có gì khác nào?”

“Tình cờ lại đúng vào con đường dẫn đến nhà tôi”

“Ông muốn nói con đường ấy là của ông?”

“Tiểu thư Grant thân mến, cô là người mới đến Colby nếu không cô hẳn biết rằng phần lớn đất đai quanh đây là tài sản của tôi.”

“Điều đó có ý nghĩa là không ai trong chúng tôi có quyền ở đây?”

“Nó có nghĩa là cô ở đây dưới sự cho phép của tôi và nếu muốn tôi có thể chặn đứng bất cứ con đường nào.”

“Vậy tại sao ông không làm đi. Nếu thế thì ít nhất chúng tôi cũng biết được chỗ nào chúng tôi có thể cưỡi ngựa hoặc đi bộ, trong vòng an toàn.”

“Thôi ta vào nhà đi. Tôi đã bảo họ chuẩn bị căn phòng cho cô. Đó là một trong những căn phòng xinh đẹp nhất của chúng tôi và ở rất gần phòng Xanh.”

Đột nhiên tôi cảm thấy hoảng. Có một cái gì thật xấu xa trong con người này. Vẻ dương dương, tự đắc toát ra từ khuôn mặt đến cử chỉ. Và tôi quyết không thừa nhận thực ra anh có một vẻ táo bạo, trẻ trung của một cậu bé có một kế hoạch nào đó và đang nắm chắc phần thắng.

“Cảm ơn ông,” tôi nói với vẻ lạnh lùng nhất có thể tạo ra được, “Tôi thích ở trong phòng Teresa hơn.”

“Chúng tôi không cho phép điều đó xảy ra.”

“Tôi sợ rằng tôi không cho phép bất cứ điều gì khác xảy ra.”

“Chỉ có một giường ở phòng Xanh.”

“Đó là một cái giường khá rộng. Tôi chắc Teresa sẽ vui lòng cho tôi nằm chung.”

“Nhưng tôi đã ra lệnh chuẩn bị phòng cho cô rồi”

“Nếu vậy nó sẽ sẵn sàng cho người khách tiếp theo của ông.”

“Tôi thấy cô rất kiên định với những cách thức giúp cô có được điều mình muốn.”

“Tôi ở đây để chăm sóc Teresa và đó là điều tôi định làm. Cô bé này đã có một cú hoảng hốt thực sự nhờ…”

Anh nhìn tôi trách móc còn tôi thì nói tiếp. “Tôi không muốn cô bé thức dậy vào lúc nửa đêm và tự hỏi mình đang ở đâu. Cô bé có thể hoảng sợ. Với lại. Có thể có những hậu quả chẳng lấy gì làm dễ chịu sau cú ngã ngựa. Tôi sẽ ở với cô bé ấy.”

“Teresa thật may mắn quá chừng. Cô bé có một người giám hộ trung thành và thú vị đến thế.”

“Chúng tôi sẽ cảm thấy rất thoải mái. Cảm ơn ông đã cho phép chúng tôi sử dụng phòng Xanh.”

“Đó là điều nhỏ nhất tôi có thể làm được.”

“Vâng,” tôi đáp, lạnh lùng hết mức.

Anh mỉm cười với tôi khi bước vào nhà.

“Vậy cô sẽ dùng bữa tối với tôi chứ?” anh hỏi gần như cầu cạnh.

“Ông rất tử tế, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ dùng bữa với Teresa.”

“Teresa cần được nghỉ ngơi. Khi có thuốc an thần được mang đến, bác sĩ sẽ cho cô bé uống thuốc ngay.”

“Tôi không thể bỏ Teresa một mình.”

Anh cúi đầu thật thấp chào tôi.

Tôi đi lên phòng với Teresa. Nó vẫn còn ngái ngủ.

“Em thật sung sướng là cô vẫn ở đây, cô Grant.”

“Tôi sẽ ở đây với em. Giường này có đủ chỗ cho cả hai chúng ta. Một cái giường thật rộng, phải không? Có khác một chút so với những cái giường ở trường.”

Nó mỉm cười yếu ớt vẻ hài lòng rồi nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc Jason đã đứng ngoài cửa.

“Bác sĩ vừa gửi đến những thứ này, Đây là thuốc xoa bóp. Còn đây là thuốc uống. Ông ta cũng gửi một lời nhắn, cô bé phải uống thuốc sau khi được xức thuốc. Sau đó cô bé sẽ ngủ một mạch đến sáng. Đó là cái cô ấy cần hơn bất cứ điều gì khác.”

“Cám ơn,” tôi đáp và đi theo anh ra đến cửa.

“Khi cô bé đã ngủ, hãy nhấn chuông nhé. Tôi sẽ bảo một người đến đưa cô xuống. Không phải là một bữa ăn trịnh trọng gì đâu - chỉ là một bữa ăn tay đôi lặng lẽ thôi.”

“Cám ơn, nhưng không được. Tôi không nghĩ Teresa muốn bị bỏ lại một mình.”

Tôi quay lại với Teresa, xức thuốc lên những vết bầm tím, tôi suy nghĩ và cơn giận lại trào dâng lần nữa.

“Cô sẽ ngủ lại đây phải không ạ?” Teresa nài.

“Hẳn thế rồi”

“Em không muốn ở lại đây một mình. Em cứ nghĩ mãi về chuyện đó thôi. Em nghe tiếng chân ngựa chạy rầm rập… và em biết con Cherry Ripe già nua không thích thế… nó cũng chẳng thích em nữa. Em biết nó sẽ lồng lên mà em thì không thể điều khiển được nó.”

“Đừng nghĩ ngợi. Chuyện đã qua rồi.”

“Vâng cô đang ở đây còn em sẽ không bao giờ, phải không bao giờ, cưỡi một con ngựa nào nữa.”

“Chúng ta sẽ xem sau đó em cảm thấy thế nào.”

“Em không cần phải chờ đợi. Em biết rõ bây giờ mà.”

“Nào Teresa, em đang xúc động đó. Em không được như thế. Hãy để thuốc xoa có tác dụng. Cái mùi thật dễ chịu hả? Có vẻ tốt đây. Phải, điều đó có nghĩa là nó rất tốt cho em. Bác sĩ nói nó có hiệu quả nhanh. Em sẽ lại khoẻ khoắn lành lặn trong một vài ngày.”

Tôi mở nắp lọ thuốc và lấy ra mấy viên. “Bây giờ em uống chỗ thuốc này, nó giúp em ngủ ngon và quên hết mọi chuyện. Tất cả những điều em cần nhớ là cô đang ở bên em và nếu em cần gì thì chỉ cần nói với cô là đủ.”

“Ồ em thật vui là cô ở đây. Miss Hetherington có giận em không ạ?”

“Tất nhiên là không. Cô ấy cũng lo lắng cho em như mọi người khác.”

“Charlotte sẽ cười nhạo em, phải không?”

“Charlotte cư xử rất tốt. Bạn ấy đưa các bạn khác quay về. Cô chắc là bạn ấy không muốn làm em đau đâu.”

“Tại sao lúc nào bạn ấy cũng chọc ghẹo em?”

“Charlotte không muốn xúc phạm em đâu, chỉ là nói năng vô ý vô tứ thôi.”

“Bây giờ em không còn để bụng mấy chuyện ấy như trước kia nữa. Mọi chuyện khác đi từ ngày cô đến đây. Đó là bởi vì cô cũng ở Châu Phi và cô đến ở nhà cô Patty. Ước gì em cũng có một cô Patty.”

Có một tiếng gõ kín đáo lên cánh cửa. Đó là một cô hầu gái với một cái túi xách từ trường gửi đến. Có mấy lời của Daisy nói rằng ở đây có một vài thứ cô nghĩ có thể chúng tôi cần đến. Đó là áo ngủ cho tôi và Teresa. Tôi hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy cô gửi kèm một chiếc áo dạ hội của tôi – cái áo đẹp nhất bằng lụa xanh.

Tôi muốn cho Teresa uống thuốc an thần vì thế tôi hỏi cô bé có muốn tôi giúp thay áo ngủ không, bởi vì nó sẽ cảm thấy thoải mái hơn trong bộ đồ quen thuộc. Nó đã thay bộ đồ cưỡi ngựa lúc bác sĩ khám bệnh và bây giờ bộ đồ ấy đang vắt lên một cái ghế. Thế là tôi giúp nó thay đồ. “Bây giờ em uống thuốc đi, tôi nghĩ em sẽ cảm thấy buồn ngủ.” Teresa uống thuốc. Nó tiếp tục nói chuyện một lúc, chẳng có gì mạch lạc bằng một giọng ngái ngủ. Thuốc an thần đã bắt đầu có tác dụng.

“Teresa” tôi dịu dàng gọi, không có tiếng trả lời. Cô bé mới non dại và dễ bị tổn thương làm sao. Thật đáng buồn khi cha mẹ nó ở xa như thế mà người bà con lại không muốn vướng bận vì nó. Tôi tự hỏi không biết bậc cha mẹ ấy có muốn con gái ở bên cạnh không. Thế là suy nghĩ của tôi lại quay về cô Patty và tất cả những điều tôi có thể nói với cô trong ngày trùng phùng.

Có tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa. Tôi bước ra mở cửa. Jason đứng đấy với một người đàn bà trung niên.

“Teresa thế nào?” anh hỏi.

“Ngủ rồi, thuốc an thần có tác dụng rất nhanh.”

“Bác sĩ cũng nói thế mà. Đây là bà Keel, một người giúp việc quý báu của tôi. Bà ấy sẽ ngồi với Teresa trong lúc chúng ta ăn tối và nếu Teresa thức giấc bà ấy sẽ báo cho cô ngay.”

Anh cười với tôi không dấu được vẻ đắc ý. tôi phân vân, biết rằng tôi không có đường tháo lui. Bà Keel mỉm cười vẻ chân thật. “Tiểu thư có thể tin cậy ở tôi, tôi vẫn thường chăm nom người bệnh.”

Chẳng còn cách nào khác. Tôi thua cuộc rồi bởi vì tôi không thể quyết liệt từ chối trước mặt người này. Như vậy có nghĩa là xúc phạm đến bà, cho là bà không có khả năng trông nom Teresa - người sẽ ngủ mê mệt trong bất cứ trường hợp nào. Thế là rốt cuộc tôi phải ăn tối với anh. Tôi cần phải thú thật một cách kín đáo rằng tôi cũng không chán ghét cái viễn cảnh ấy như tôi tỏ ra ngoài mặt đâu. Tôi cũng cảm thấy thoả mãn ở một mức nào đó trong việc cho anh biết là tôi không dễ gì bị quyến rũ bởi vì tôi dám chắc là anh đang tìm mọi cách gây ấn tượng với tôi, từ cái điều mà tôi nghe được về danh hiệu mà anh được xem - hoặc tự cho mình – là có sức quyến rũ phụ nữ.

Thật thú vị và có một cái gì như sự kích thích khi để cho anh biết cũng có người miễn dịch với sức hấp dẫn đầy nam tính của anh.

“Bà thật quý hóa. Cô bé này rất nhạy cảm… Nếu nó thức dậy…”

“Chắc sẽ không vậy đâu,” Jason nói. “Nếu có chuyện đó bà Keel sẽ lập tức đi tìm cô. Thoả thuận như vậy nhé. Bà Keel sẽ đến đây trong nửa tiếng nữa. Khi cô sẵn sàng, chúng ta sẽ đi ăn tối ngay.”

Không thể đặt mình vào một tình thế ngượng ngập, bằng cách giải thích rằng tôi biết thành tích của anh và không coi anh là người bạn xứng đáng. Chỉ còn biết chấp nhận lời mời một cách duyên dáng và chuồn ngay khi có thể.

Thế là tôi gật đầu đầy vẻ hiểu biết, đồng ý với sự dàn xếp này, cảm ơn bà Keel và nói rằng tôi sẽ sẵn sàng trong vòng nửa tiếng.

Tôi mặc chiếc áo lụa màu xanh, không khỏi cảm thấy vui sướng vì Daisy đã chọn đúng chiếc áo hợp với tôi nhất.

Tôi ngồi trước gương chải tóc cho đến lúc mái tóc mượt bóng lên. Có một sắc hồng phớt, hiếm có ửng trên má tôi làm cho đôi mắt sáng lên long lanh. Thật thế, tôi trông chờ giây phút có được niềm vui làm cho anh hiểu được một sự thật là không phải tất cả giới nữ đều chịu ảnh hưởng của anh như anh vẫn tự cho là như vậy.

Bà Keel nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa. Bà bước vào, cả hai chúng tôi đứng bên nhau nhìn Teresa.

“Con bé đang ngủ say lắm,” tôi thì thầm.

Bà Keel gật đầu. “Tôi sẽ báo cho cô ngay khi cô bé thức giấc.”

“Cám ơn bà.”

Một trong số người hầu gái đợi sẵn ở ngoài cửa dẫn tôi đi xuống và tôi được đưa vào một căn phòng nhỏ có cửa dẫn ra một khoảng sân. Anh đã ngồi đó đợi tôi, nom hết sức mãn nguyện.

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ ăn ở đây, và nếu cô đồng ý, sau đó chúng ta có thể sẽ uống cà phê và rượu pooctô hoặc rượu brandy hoặc một thứ gì đó ở ngoài sân. Thật dễ chịu khi ngồi ngoài đó vào những buổi tối mùa hè. Tôi thường ngồi ngoài này mỗi khi có khách.”

“Nghe có vẻ rất dễ chịu.”

“Chắc cô đói bụng rồi.”

“Tôi nghĩ những sự kiện trong ngày hôm nay đủ để làm cho bất cứ ai cũng hết muốn ăn.”

“Khi cô thấy món vịt tuyệt hảo của chúng tôi, cô sẽ thay đổi ý kiến. Tôi chắc cô sẽ tán thưởng người đầu bếp ở đây. Tôi rất may mắn, tôi có những người giúp việc rất được việc. Đó là kết quả của việc tuyển lựa công phu… và quá trình đào tạo. Cô cũng có những bữa ăn ngon lành trong nhà bếp dành riêng cho các quý tiểu thư.”

“Phải. Miss Hetherington vẫn nhắc nhở điều đó. Rằng phần lớn thực phẩm tươi sống là có được từ ao vườn của tu viện.”

“Theo truyền thống ở các tu viện cổ xưa. Vâng truyền thống mà thưa cô Grant, đó là cách thức họ quyết định cuộc đời của những người như chúng ta. Xin mời ngồi. Đây ở ghế đối diện để tôi có thể nhìn cô. Bao giờ tôi cũng thích những bữa ăn ấm cúng thân mật hơn là những bữa đại tiệc tổ chức ở phòng khách lớn rộng mênh mông. Chỗ này, tất nhiên đủ chỗ cho bốn người nhưng hai người thích hợp hơn.”

Đó là một căn phòng tuyệt đẹp ốp gỗ sồi, trần nhà vẽ các vị thần tình yêu mũm mĩm đang đùa nghịch trên những đám mây xốp nhẹ như bông và hình ảnh một vị thiên thần có vẻ mặt toát lên sự tốt lành. Anh quan sát tôi lúc tôi ngắm nghía mọi vật.

“Nó tạo nên một không khí thiên đường phải vậy không?”

Tôi nhìn anh, chợt nghĩ trông anh giống như thần Lucifer bị tống cổ khỏi thiên đường. Ý nghĩ này có vẻ lố bịch, kỳ cục và khác xa sự thật. Tôi chắc anh chẳng bao giờ cho phép mình bị đuổi cổ ra khỏi bất cứ chỗ nào mà anh muốn có mặt.

“Phải, đúng thế, mặc dù thần Cupid làm gì trên những đám mây thì tôi chịu không biết được.”

“Tìm kiếm một trái tim khinh suất để xuyên vào nó những mũi tên tình yêu.”

“Chắc những vị thần này cần phải có một đích ngắm thật chuẩn nếu họ định cấy tình yêu vào một ai đó trên trần thế… ngay cả khi những đám mây chỉ là mặt đất.”

“Cô có một đầu óc thật thực tế, cô Grant ạ, và tôi cũng thích thế. À món xúp đây rồi. Tôi chắc cô sẽ thích.”

Một người hầu nam kín đáo mang vào một cái liễn nhỏ phục vụ chúng tôi. Đoạn anh ta mở nắp một chai rượu vang, rót vào hai cái ly.

“Tôi cũng hy vọng cô sẽ thích loại rượu vang này. Tôi đã chọn kỹ. Đó là một năm chỉ để làm rượu nho… một loại ngon nhất thế kỷ.”

“Ông không cần phải nhọc công như vậy về tôi. Tôi đâu phải người sành điệu và không biết cách thưởng thức đâu.”

“Vậy người ta không dậy cách thưởng thức rượu vang ngon ở một trong những trường học chọn lọc nhất ở Châu u sao? Tôi hơi ngạc nhiên đấy. Đáng lý cô phải sang học một trường ở bên Pháp… Ồ tôi quên mất tên rồi, nhưng tôi tin là những kiến thức về rượu vang được dạy dỗ trong các chương trình.”

Anh nếm rượu, ngước mắt lên trần nhà với một vẻ mê ly hài hước.

“Tuyệt vời. Chúc sức khoẻ cô Grant và cô học trò ở trên lầu.”

Tôi cùng uống với anh.

“Và chúc cho chúng ta. Em và tôi… và cho tình bạn đang lớn dần lên, một tình bạn bắt đầu trong những hoàn cảnh đầy kịch tính.”

Tôi nhấp một ngụm nữa rồi đặt ly xuống.

Anh vẫn tiếp tục. “Em phải thừa nhận là cả ba lần chúng ta gặp nhau đều bất bình thường. Lần đầu đụng đầu trên một quãng đường hẹp; rồi em bị lạc và tôi đến cứu; còn lần này, vì một con ngựa bỏ chạy mà chúng ta có mặt cùng nhau, ở đây.”

“Có lẽ ông là loại người thu hút những sự kiện đầy kịch tính.”

Anh có vẻ suy nghĩ về điều tôi nói. “Tôi chắc là có những sự kiện đầy xúc động xảy ra với tất cả mọi người lúc này hay lúc khác.”

Tôi im lặng, ý nghĩ của tôi quay về với cuộc gặp gỡ trong rừng và những cuộc gặp gỡ kỳ lạ bí ẩn - bây giờ thì nó có vẻ như vậy thật - với người đàn ông mà theo tấm bia mộ ở Suffolk thì đã chết từ lâu rồi. Thật lạ lùng làm sao người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi, người mà đặc tính nổi bật nhất là sức sống và bản năng nắm chặt lấy sự sống lại khiến tôi làm sống lại những kỷ niệm lạ lùng mà tôi từng có.

Anh nghiêng người về phía trước. “Hình như tôi đánh thức những kỷ niệm nơi em.”

Anh có cách đọc vanh vách những suy nghĩ của tôi làm cho tôi thay vì xúc động lại thấy bực dọc.

“Bởi vì tôi có liên quan đến những sự kiện mà ông gọi là đầy kịch tính, tôi cho rằng ông cũng muốn nói tôi cũng đã từng trải qua những chuyện đó. Kịch, như mọi thứ khác, là ở trong đầu những người tham gia vào. Tôi không nghĩ những sự kiện ấy - trừ điều xảy ra với Teresa – là kịch tính.”

“Em dùng thêm một ít xúp nữa chứ?”

“Không cảm ơn. Xúp ngon lắm, nhưng tôi quá bận tâm đến Teresa nên không chú ý đến món xúp của ông như nó xứng đáng được vậy.”

“Có lẽ lần sau em sẽ thu xếp cho sự hờ hững ấy.”

Tôi bật cười, anh ra hiệu cho người phục vụ mang món vịt vào.

Anh hỏi tôi về hai cô cháu gái và tôi nghĩ học ở trường có những mối lợi từ hai cô học trò đặc biệt này. Không phải chỉ vì lòng trung thành với Daisy mà tôi thuyết phục anh là các cháu anh học được rất nhiều điều.

“Fiona là một cô gái lặng lẽ” anh nói “Rất giống mẹ. Nhưng một người nhu mì thường hay gây bất ngờ lắm. Với sự từng trải của mình, tiểu thư hẳn rõ điều đó.”

“Tôi biết được một điều là chúng ta hiểu rất ít về người khác. Bao giờ cũn gco1 những điều đáng kinh ngạc về tính cách con người. Môi người nói những điều tưởng tượng này nọ về con người. Nhưng thực ra điều đó chưa chắc gì đã đúng. Người ta hành động theo một tiếng gọi gì đó trong bản chất mà người ta giấu giếm mọi người khác.

“Đúng vậy. Thế nên chúng ta có thể hy vọng một ngày nào đó Fiona làm tất cả chúng ta phải kinh ngạc.”

“Có thể”

“Eugenie thì không, chẳng có gì nó làm khiến tôi phải ngạc nhiên hết. Còn tiểu thư nghĩ sao?”

“Tính cách của eugenie còn chưa định hình. Nó dễ chịu tác động của người khác. Nó – thật không may – thường a dua theo Charlotte Mackay”

“Tôi biết con bé này. Nó đã ở đây vào kỳ nghỉ, tôi cũng biết cả cha nó nữa”

“Charlotte lo lắng người ta có thể quên mất rằng nó là một bá tướ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện