Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 220



Editor: May

Lục Văn Quân khôi phục bình tĩnh.

“Bác sĩ Lâm, vẫn là xin cậu tránh ra đi. Tôi mới là người bệnh, tôi có quyền lực quyết định chính mình khi nào xuất viện.”

“Nhưng Lục nữ sĩ…… bác lại suy xét một chút……”

“Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng!”

Lâm Thăng khuyên nửa ngày, cũng khuyên không được bà, chỉ có thể nói: “Lục nữ sĩ, cho dù bác muốn xuất viện, bác cũng không thể lén rời đi như vậy? Ít nhất chờ Lạc tiểu thư trở về đã? Vừa rồi cô ấy cùng nhau rời đi với bạn trai, giống như thương lượng chuyện gì đó, hẳn là sẽ thực mau trở về.”

Lục Văn Quân nghe được lời này, mở to hai mắt nhìn.

“Cậu nói cái gì?! Bạn trai gì?”

Lâm Thăng ngẩn ra, “Chính là…… Chính là một người đàn ông thân hình cao lớn, thoạt nhìn rất cao lãnh. Lạc tiểu thư chính miệng nói với tôi, đó là bạn trai cô ấy……”

“Nó đâu có bạn trai! Không có khả năng!” Lục Văn Quân nhíu mày, “Bác sĩ Lâm, sao cậu có thể giúp Thần Hi gạt người? Các người cho rằng, nói vài câu nói dối, tôi liền sẽ vẫn luôn bị các người kéo ở bệnh viện, không đi nữa sao?”

“A?!”

Lần này, đến phiên Lâm Thăng chấn kinh rồi, “Sao có thể? Tôi nói đều là sự thật! Chờ đã, Lục nữ sĩ……”

Lục Văn Quân thừa dịp anh phát ngốc, vòng qua từ bên người anh, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Lâm Thăng sợ cô xảy ra chuyện, chạy nhanh đuổi theo.

……

Cửa bệnh viện.

“Mục Diệc Thần! Con người anh có phải có bệnh đa nghi hay không? Tôi đến bệnh viện thăm bạn, anh cũng có thể nghi thần nghi quỷ, có mệt hay không?”

Lạc Thần Hi giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Mục Diệc Thần cười lạnh, “Nếu cô là trong lòng không có quỷ, vì sao một hai phải vội vã rời đi? Tôi cảm thấy, tôi vẫn là đi tìm họ Lâm kia hỏi rõ ràng sẽ tốt hơn.”

“Anh……!”

Lạc Thần Hi tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

Nhưng mà, càng không xong còn ở phía sau.

“Lục nữ sĩ, Lục nữ sĩ, bác có thể ngừng lại một chút không?”

Phía sau truyền đến tiếng gọi.

Cô quay đầu nhìn lại, Lục Văn Quân đang bước đài đi tới cửa bệnh viện, phía sau, lại là bác sĩ Lâm vẻ mặt nôn nóng……

Dựa vào!

Lần này…… Cô nên trốn đến nơi nào?

Mà Mục Diệc Thần cũng nghe ra giọng nói Lâm Thăng, nhướng mày, “Tới vừa lúc.”

Mục Diệc Thần nói xong, liền muốn xoay người.

Lạc Thần Hi gấp đến độ mồ hôi lạnh đều tuôn ra.

Cô nhìn thấy bên cạnh có một trạm điện thoại, bỗng nhiên linh cơ vừa động.

Một phen túm chặt cổ tay Mục đại thiếu, kéo anh đi vào.

“Này, cô muốn làm cái gì? Buông ra……”

Mục Diệc Thần nhíu mày, muốn đẩy cô ra.

Nhưng vào lúc này, Lạc Thần Hi bỗng nhiên nhón mũi chân, ôm lấy cổ anh.

Hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng tới gần, xúc cảm mềm mại in ở trên môi mỏng của anh.

Thân thể Mục Diệc Thần cứng đờ.

Anh lại có thể…… Bị cô gái nhỏ này cường hôn!

Mà làm phía chủ động, Lạc Thần Hi càng khẩn trương hơn anh, trái tim thình thịch, như là muốn nhảy ra ngoài.

Vì ngăn cản Mục Diệc Thần đi tìm Lâm Thăng, cô dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể nghĩ ra một chiêu này.

Muốn dời đi lực chú ý của người đàn ông.

Nhưng sau khi cô đè Mục đại thiếu ở trên tường, nhào mạnh lên, cô lại có chút không biết làm sao.

Bởi vì, Mục Diệc Thần phản ứng quá lãnh đạm.

Cô đã liều mạng nhớ lại kinh nghiệm hôn môi hữu hạn của mình và Mục đại thiếu trong mấy ngày này, dùng ra thủ đoạn cả người, muốn câu dẫn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện