Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 2



Kì thật bất kể Hình Khắc Lũy có đến hay không thì việc huấn luyện vẫn tuân theo bài bản thôi, chỉ là lần đầu tiên Hình Khắc Lũy đến đây đã hạ lệnh khiến mọi người dù hé môi lầm bầm cũng không dám. Dù sao bọn họ cũng biết, một khi đã đến quân doanh thì không có tình người mà chỉ có quân lệnh thôi. Cũng do nguyên nhân như thế mà trong lòng Hình Khắc Lũy không vui vì cô nàng Mễ Kha lại xuất hiện ở đây.

Hình Khắc Lũy vốn đã vô cùng nhạy cảm lại thêm việc đối mặt ở khoảng cách gần nên anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cô nàng Mễ Kha đang trốn ở dưới cuối hàng. Nét ngạc nhiên trên gương mặt anh dần vơi đi mà thay vào đó là sự phiền não. Thật ra dùng từ ảo não cũng không thể diễn tả hết cảm giác vô cùng rối rắm trong lòng anh, tóm lại là anh đang suy nghĩ: Một cô gái tốt như vật đột nhiên chạy đến đây để chịu tội làm gì? Nhưng quan trọng nhất là cô đến huấn luyện mà lại không thông báo với anh một tiếng? Lại nghĩ đến em gái tham mưu trưởng đoàn 532 sắp kết hôn với sếp của mình, thêm vào đó là Mễ Kha cùng với chị dâu lại là chị em thân thiết nên đoán chắc chuyện nhập ngũ là do bị ép buộc rồi. Nếu như đúng như thế thì hôm nào anh sẽ tìm sếp để mời rượu.

Tuy uống rượu với sếp có phần nguy hiểm nhưng cũng có thể giành được phần thắng đấy.

So với sự ngạc nhiên của Hình Khắc Lũy thì Mễ Kha cũng không thể ngờ đến vì sao ở nơi huấn luyện tân binh lại có thể gặp tên đáng ghét đó. Mặc dù cô không hiểu lắm về sự phân công của quân đội. Nhưng lần trước cô đã hoàn thành khóa học tại đây nên cũng hiểu được đôi chút. Người trên bả vai có hai vạch một sao kia là cấp bậc Thiếu tá, chức vụ là tham mưu, là trợ lý cho tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành. Chỉ có một điều làm cô không hiểu đó là vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây – nơi huấn luyện tân binh.

Ấn tượng về Hình Khắc Lũy cô đã khắc sâu trong tâm khảm, ngay giờ phút này khi anh ta đang khiển trách thì quá khứ chẳng mấy tốt đẹp lại ùa về. Mễ Kha dùng đôi mắt phẫn hẫn mà nhìn về phía anh một cái. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô của Hình Khắc Lũy thì Mễ Kha hoàn toàn không biết mình đang bị “gió lạnh thổi”, có lẽ đó cũng là nguyên nhân mà khuôn mặt Mễ Kha ửng đỏ uốn éo, biểu thị sự chán ghét với người nào đó.

Thế mà hành động từ ngoài nhìn vào vừa có chút ngây thơ cùng mờ ám này đã làm cho tâm tình của Hình Khắc Lũy tốt hẳn lên. Rốt cuộc cũng hiểu rõ Hách Nghĩa Thành không muốn để anh vất vả thêm nữa, việc bị điều đến trại tân binh cũng không làm anh chán ghét nữa, hơn nữa trong lòng còn muốn cảm ơn tham mưu trưởng hàng trăm lần.

Dưới con mắt của mọi người nên Hình Khắc Lũy và Mễ Kha đương nhiên không thể nói chuyện, mặc dù ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng vẫn phải tiếp tục công việc huấn luyện. Tuy nhiên điều mà anh không ngờ tới đó là cô bé ngọt ngào Mễ Kha lại đang muốn tạo phản.

Chẳng hạn như lúc hành quân Hình Khắc Lũy nhắc nhở "Ngẩng đầu ưỡn ngực, hai chân kẹp chặt, thu mông" thì Mễ Kha tuy không còn sử dụng bạo lực với anh nữa nhưng thay vào đó là trực tiếp cự tuyệt hành độnh sửa động tác của anh và kháng nghị: “Nam nữ thụ thụ bất thân”. Đến lúc Hình Khắc Lũy không biết kiếm ở đâu ra một cây côn nhỏ thì cô lại đầy anh dũng mà hét lên chỉ trích: “Đây là tấn công người khác bất chính”.

Cô ấy học của ai thế này, mới có mấy tháng không gặp mà đã nhanh mồm mạnh miệng lên nhiều như vậy rồi. Hình Khắc Lũy tiếp tục duy trì cảm giác khác lạ trong lòng mà đối mặt với thái độ đầy tính khiêu chiến của Mễ Kha. Trong lúc Mễ Kha đang mừng thầm trong bụng vì vừa mới hả được giận thì anh lại đưa ra đòn sát thủ mới. Hình Khắc Lũy tính toán đúng thời gian, yêu cầu các cảnh vệ lập tức thông báo triệu tập khẩn cấp. Lúc này Mễ Kha và các cô gái đang ở trong phòng tắm, cho dù cả người không phải toàn xà phòng thì đầu cô cũng đang đầy dầu gội. Nói tóm lại là đang vô cùng nhếch nhác. Cho nên chờ đến khi một đám nữ binh từ phòng chạy đến sân huấn luyện thì đầu người nào người nấy cũng như đám bọt biển cả.

Mỉm cười liếc mắt nhìn Mễ Kha một cái, đoán chắc cô chưa có xả sạch đầu, Hình Khắc Lũy mặt nghiêm nghị nâng tay nhìn đồng hồ không nhanh không chậm mà nói: “Hôm nay như thế này là không được, nếu không trở lại đây lần hai sao có thể ghi nhớ mà nâng cao thành tích đây?”

Hình Khắc Lũy với thân hình cao lớn dù vẫn đang mặc huấn phục nhưng đứng giữa đám sĩ quan chẳng khác nào hạc giữa bày gà. Ánh mắt của các nữ binh dừng ở trên khuôn mặt đẹp trai của anh mà thầm nghĩ: Phải chăng càng đẹp trai thì lại càng không có tình người, một loạt tiếng thở dài ai oán đầy ảo não vang lên. Mễ Kha che mặt, lấy trầm mặc để kháng nghị.

Hình Khắc Lũy vì bị cô chọc làm cho khó mà nghiêm túc nhưng vẫn lạnh lùng hạ lệnh giải tán. Sau đó nhìn Mễ Kha rồi thuận miệng bổ sung: “Mễ Kha, ở lại!”. Dáng vẻ như đang giải quyết chuyện công.

Các nữ binh liếc nhìn Mễ kha một cái, ánh mắt vừa thể hiện sự thương cảm lại ghen tị rồi nhanh chóng rời khỏi sân huấn luyện.

Đến lúc trong sân chỉ còn lại đúng hai người, Hình Khắc Lũy mới nhìn Mễ Kha mà cười to.

Mễ Kha tránh né ánh mắt của anh, trong lòng kích động chỉ muốn đánh cho anh một quyền, đánh vỡ khuôn mặt tự cao tự đại của anh.

Một lúc sau, Hình Khắc Lũy ngừng cười, quan sát bộ đồ rằn ri trên người cô rồi mang khẩu khí của nhà họ Hình mà nói: “Đại não của em kết cấu không bình thường hay sao mà chạy tới đây làm lính? Ở nơi này vừa mệt lại vừa khổ có biết hay không?”

Không nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của anh, Mễ Kha ngang ngạnh đáp: “Anh nói như thế là có ý gì? Khắt khe với chính mình thì thôi tại sao lại còn khiển trách tôi?”

Hình Khắc Lũy đối diện với thái độ của cô, trên khuôn mặt anh tuấn mang vài phần trẻ con nói: “Chỉ dựa vào tố chất của bản thân em thì đến bao giờ mới luyện thành?” Hơi dừng lại một chút, vẻ mặt anh khó xử rồi nói vào trọng tâm: “Em làm lính rồi, chuyện của chúng ta làm sao thành đây?”

Mễ Kha nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt cô vừa xen lẫn khó hiểu lại vừa muốn nổi cáu: “Ai nói tôi với anh là một đôi? Rõ ràng một chút được không? Anh là anh, tôi là tôi. Thành cái gì mà thành?”

Thấy cô nhất định muốn vạch rõ ranh giới với anh, Hình Khắc Lũy liền cười tươi như hoa, anh nhìn bốn phía xung quanh để xác định không có ai đi ngang qua rồi mới tiến đến gần cô, dịu dàng hỏi: “Vẫn còn giận sao? Tôi cũng đã nói xin lỗi rồi mà, còn không tha thứ à?”

Mễ Kha đương nhiên hiểu Hình Khắc Lũy muốn nhận lỗi chuyện gì, cô theo bản năng mà lùi lại phía sau một bước, quay đầu sang một bên để tránh né cái nhìn của anh, yếu ớt nói: “Nói xin lỗi là tôi liền phải tha thứ à? Tôi còn đang suy nghĩ xem có nên tha thứ cho anh hay không?”

Hình Khắc Lũy thấy thế khẽ cúi người, hơi thở ấm ấp nhẹ nhàng mơn trớn viền tai của Mễ Kha: “Hôm đó tôi có uống một chút rượu không phải sao? Thật sự là tôi không có giở trò lưu manh”. Dừng lại một chút rồi anh khẽ cười: “Em đến làm lính, thật sự tôi không biết phải làm thế nào?”

Mễ Kha coi như không hiểu câu thứ hai, chỉ bám lấy câu thứ nhất mà nói: “Uống rượu thì có thể muốn làm sai điều gì cũng được sao? Tôi giết chết anh cũng có thể nói là do uống một chút rượu nên không cẩn thận được không?”

“Cái ví dụ giết tôi này hình như không hợp lí thì phải?” Dù sao ở đây cũng là doanh trại, Hình Khắc Lũy cũng tránh không để liên lụy đến cô, anh và Mễ Kha vẫn duy trì một chút khoảng cách. “Hơn nữa trong cuộc sống không phải ai cũng sẽ mắc sai lầm sao? Em phải cho tôi cơ hội để sửa sai chứ. Em đó, tôi gọi điện cũng không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cuối cùng có phải tôi nên trực tiếp đến thẳng nhà gặp mặt em không? Dĩ nhiên, nếu như em đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì. Này, làm sao lại đi, lời tôi còn chưa nói hết mà, cô gái này thật là!”

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đầy giận dữ của Mễ Kha, Hình Khắc Lũy liền cười, thầm nghĩ Mễ Kha thật hiểu chuyện, dù vẫn đang tức giận nhưng không có bộc phát ra ngoài. Sau đó, anh liền gọi điện cho Hách Nghĩa Thành. Điện thoại vừa thông, Hình Khắc Lũy không thèm chào hỏi mà trực tiếp hỏi thẳng: “Sếp, Mễ Kha xảy ra chuyện gì à?”

Đầu bên kia của điện thoại vô cùng yên tĩnh, hiển nhiên là sếp vẫn đang làm việc, Hách Nghĩa Thành ung dung nói: “Tân binh thì xảy ra chuyện gì hả?”

Hình Khắc Lũy bên này nghe sếp nói thế biết ngay là có chuyện: “Cô ấy như vậy mà có thể nhập ngũ sao? Tôi không cần phải vận dụng tất cả các chiêu thức, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng có thể đánh thắng cô ấy, không thể huấn luyện được cô ấy đâu.”

“Tôi chỉ sợ cậu đem tất cả các chiêu thức huấn luyện vào chuyện khác thôi”. Hách Nghĩa Thành nói một tiếng tỏ vẻ không dễ dãi rồi tiếp tục chế nhạo: “Bây giờ cậu không muốn đi đến đoàn 532 đúng không? Nếu như cậu vẫn kiên trì thì quả thật tôi có thể suy nghĩ lại. Cậu đường đường là một thiếu tá mà lại bị điều đến nơi huấn luyện tân binh cũng có chút lãng phí.”

Hình Khắc Lũy lúc này vô cùng quyết tâm mà nói: “Tham mưu trưởng nói gì vậy? Anh cử tôi đi, đừng nói là đến nơi huấn luyện tân binh chứ nơi ma quỷ tôi cũng nhất định sẽ tuân theo”. Hách Nghĩa Thành ở đầu kia điện thoại nghe xong liền nói: “Cậu nói còn hay hơn hát, cũng không biết là ai lúc trước vùa tự giam mình vừa tuyệt thực, không sợ mọi người chế nhạo đó.”

Người nào tuyệt thực thì chứng tỏ người đó có bệnh. Hình Khắc Lũy tươi cười nói: “Bị mất mặt không phải chỉ có mỗi mình tôi, tham mưu trưởng - anh là sếp của tôi đó.”

Cơn bực tức của Hách Nghĩa Thành vẫn còn chưa vơi bớt: “Tôi chính là vì cậu mới cảm thấy cấp dưới của mình thật kém cỏi.”

Hình Khắc Lũy ra vẻ tâm trạng: “Lần này tôi tự cảm thấy mình suy nghĩ chưa sâu, vì thế nên chính tôi đã tự tay viết bản kiểm điểm dài 5000 chữ, không đồng ý để Thúc Văn Ba viết thay”

Cậu ta còn dám nhắc đến chuyện viết thay. Hách Nghĩa Thành cười mắng: “Vô nghĩa.”

Thấy tâm tình của Hách Nghĩa Thành có vẻ dịu bớt, Hình Khắc Lũy lập tức tận dụng cơ hội để hỏi rõ chuyện của Mễ Kha, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.

Hách Nghĩa Thành cố ý để cho anh càng thêm sốt ruột, chờ đến khi anh báo cáo xong công việc ở trại huấn luyện tân binh mới lơ đễnh nói: “Bệnh viện của bọn họ rất nghiêm khắc, tất cả các bác sĩ mới phải đến đây để huấn luyện trong một tháng. Lần này tổ huấn luyện có 2 người”

“Tên ngu ngốc nào ở bệnh viện đã đặt ra cái quy định biến thái như vậy?” Hình Khắc Lũy biết Mễ Kha học ở Học viện Y học. Nhưng dáng người của cô, phong cách, tính tình của cô so thế nào anh cũng thấy giống y tá. Cho nên từ trước đến nay, trong lòng anh luôn nghĩ cô như một thiên thần.

“Tiến hành khẩn cấp việc vệ sinh phòng cấp cứu ở khu huấn luyện. Có thể nhờ họ giúp đỡ một chút”. Hách Nghĩa Thành rõ ràng đã nêu lên điểm mấu chốt của công việc, cuối cùng nói: “Vậy cũng coi như là quân đội và bệnh viện kết thân, hai doanh cùng có lợi”

Kết thân? Hai doanh? Trong lòng Hình Khắc Lũy không thể không thừa nhận tài văn thơ của sếp cũng giỏi như anh vậy.

“Sếp, anh là đang nói chính bản thân mình đúng không? Chờ đến lúc anh và chị dâu kết hôn rồi thì không phải là anh đưa thêm người đến đây đâu, có lẽ là anh ở rể tại bệnh viện đó.” Rất sợ bị chỉnh, Hình Khắc Lũy nói liền một hồi: “Sếp thật tốt, không quấy rầy anh hẹn hò nữa, tôi đi “kết thân” tiếp đây.”

Xem đi, cấp dưới của anh học được kĩ năng cũng như sức chiến đấu rất giống nhau, đều rất dũng cảm, vận dụng cũng rất linh hoạt.

Nghe đầu bên kia điện thoại im lặng, Hách Nghĩa Thành cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện