Muốn Thượng Liền Thượng

Chương 11-1: Vĩ thanh (Thượng)



Editor: Phương Nam công tử

Beta-reader: Tử An tiên sinh

Hoàng cung đại nội gần đây đã không còn vẻ tẻ ngắt, thay vào đó là một mảnh vui sướng.

Không chỉ Bạch tướng quân thân thể đã hồi phục, Nhữ Nam vương thất tung nhiều ngày và Khánh Tường thân vương viễn chinh Song Long quốc cũng bình an trở về.

Vì long tâm vô cùng hớn hở, hoàng đế uy đức tổ chức ngay một cuộc săn bắn lớn, vui vẻ mời dòng họ hoàng thất và võ quan tướng lĩnh triều đình tham dự đua tài. Người thắng không chỉ thưởng tiền vạn lượng, còn có thể lấy được xưng hào thiên hạ “Đệ nhất thần xạ thủ”, bởi vậy tất cả mọi người đều hăng hái bừng bừng, nóng lòng muốn thử.

Vào một ngày trước khi diễn ra cuộc săn bắn, hoàng thượng mang theo Bạch tướng quân đi gặp hoàng thúc.

“Tham kiến thánh thượng.” Thịnh Thanh Trì cung kính hành lễ.

“Hoàng thúc mau bình thân.” Thịnh Bảo Khánh vội vàng tiến lên trước nâng dậy, “Hoàng thúc, khí sắc ngươi thoạt nhìn hồng nhuận cực kỳ, dường như trẻ lại mười tuổi, xem ra những lời như “Người gặp chuyện vui tinh thần vui”, quả thực không sai, ha ha…”

Thịnh Bảo Khánh thấy hoàng thúc không còn vẻ lo âu, dáng dấp thần thái sáng láng, ngữ khí chẳng những trêu ghẹo mà thoải mái cười to.

“Hoàng thượng không nên đem bản vương ra làm trò nha.” Thịnh Thanh Trì cười cười nói.

“Hoàng thúc, thừa dịp hai thầy trò bọn họ ở trong phòng nói chuyện phiếm, ngươi nhanh lên một chút kể cho trẫm nghe cố sự của các ngươi đi, trẫm thực sự hiếu kỳ lắm ế, ngươi nói mau a.”

Kỳ thực không phải Thịnh Bảo Khánh hiếu kỳ muốn chết, Bạch Lăng Phi cũng có nói bóng nói gió hỏi han sư phụ hắn vài thứ, không nghĩ tới sư phụ hắn rất kín kẽ, nửa chữ cũng không nói, để cho hai kẻ bọn họ quả thực mau bị lòng hiếu kỳ làm nghẹn chết.

“Hoàng thượng à ngươi là vua của một nước mà, làm sao lại y chang đứa con nít chơi trò truy hỏi thế? Rõ là.” Thịnh Thanh Trì cười cười lắc đầu.

Ai nấy cũng thấy được rằng, Nhữ Nam vương lần này trở về, tính cách tựa hồ thay đổi rất nhiều, không hề khô khan nghiêm túc như xưa nữa.

“Ngươi và sư phụ hắn đến tột cùng là cái quan hệ gì, vì sao y phải gọi ngươi là tỷ phu? Hoàng thúc, nói mau đi. Coi như trẫm xin ngươi đó.”

Thấy đương kim thánh thượng vẻ mặt khao khát thông tin, Nhữ Nam vương không khỏi thấy buồn cười, “Hảo hảo, hoàng thúc liền nói cho ngươi… Việc này nếu như muốn kể, nên quay ngược về thời điểm bản vương mười tám tuổi năm ấy. Khi đó ta viễn chinh biên cương phương Bắc, ở trên đường đi qua núi Côn Lôn gặp địch nhân âm thầm tập kích, thân chịu trọng thương, tại thời khắc nguy cơ, may mắn được hai tỷ đệ võ công cao cường — Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Khanh cứu. Bản vương trong lúc chữa thương, đã biết ơn sâu sắc bọn họ đối với ta tình thâm ý trọng, vì vậy khi quay về kinh, tựu đưa bọn họ cùng trở về chung, sau đó, bản vương nạp Mộ Dung Tuyết làm thiếp, tự nhiên liền thành tỷ phu Mộ Dung khanh.”

Nguyên lai sư phụ Bạch Lăng Phi được gọi Mộ Dung Khanh a. Ân, cái tên thật này chỉ sợ ngay cả Bạch Lăng Phi cũng không biết đi, một chút nán lại gặp hắn mà hảo hảo khoe khoang tí. Đương kim thiên tử y chang tiểu hài tử suy nghĩ đắc ý.

“Khanh Khanh, í, là Mộ Dung Khanh từ khi bắt đầu quen biết liền phi thường ưa kề cận ta, thậm chí còn ăn dấm chua với tỷ tỷ hắn. Ta vốn tưởng rằng hắn coi ta như anh cả, cũng chả chú ý. Không nghĩ tới… Kỳ thực Khanh Khanh đã sớm đối với tỷ phu ta sản sinh chân tình khác thường… Bản vương cũng từng cực lực chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không trốn thoát được lưới tình mà cùng Khanh Khanh lâm vào tình yêu cuồng nhiệt…”

“Sau đó, có phải hay không như hồi trước hoàng thúc nói cho trẫm, ngươi năm đó vì để củng cố đế vị của trẫm, cưới Khiết Đan công chúa làm vợ, các ngươi mới có thể quyết liệt thành vậy?”

“Đúng thế, sau khi ta và Khanh Khanh yêu nhau, y đối với tỷ tỷ mình tràn ngập cảm giác hổ thẹn vô vàn, bản vương đã từng hứa hẹn với Khanh Khanh, kiếp này quyết không lấy vợ nữa, muốn cả đời đối xử tử tế với hai tỷ đệ y. Chúng ta đã từng có khoảng thời gian thập phần hạnh phúc, nhưng sau đó… Ta cuối cùng lại nuốt lời….. Cái ngày bản vương cưới công chúa Khiết Đan làm vợ, Tiểu Tuyết gần lâm bồn bởi vì quá mức bi thương, dĩ nhiên khó sinh rồi….. Khi đó tính mệnh nàng có thể ra đi một sớm một chiều, Khanh Khanh khóc cầu ta đừng đi, lưu lại giúp tỷ tỷ y vượt qua sống chết trước mắt. Nhưng nếu như bản vương không làm theo ước định là cưới Khiết Đan công chúa, Khiết Đan có thể mượn cớ này phát binh đánh quốc gia của ta, bản vương chẳng phải biến thành tội nhân hại nước hại dân sao?”

“Ai… Thực sự là làm khó hoàng thúc rồi…” Thịnh Bảo Khánh tức thì thở dài một tiếng. Lúc đó hoàng thúc bị kẹp ở giữa, tình thế khó xử, trong lòng nhất định thập phần dày vò. “Vậy sau đó Mộ Dung Tuyết nàng…?”

“Nàng đã chết, ngay cả tiểu hài tử cũng không thể giữ lại… Khanh Khanh trong một ngày đồng thời mất đi tỷ tỷ và cháu trai, còn có… Tỷ phu mà y yêu. Khanh khanh đau xót khóc lóc gần chết, một đêm đầu bạc. Y hận ta tận xương, từ nay về sau lưu lạc thiên nhai. Tự thề rằng không bao giờ gặp lại bản vương…” Thịnh Thanh Trì đang hồi tưởng một màn năm xưa thì tim đều như bị đao cắt, không những thế mắt còn ứa lệ, “Nói đến là bản vương phải xin lỗi y a.”

“Không, hoàng thúc, là trẫm xin lỗi ngươi.” Thịnh Bảo Khánh hổ thẹn nói.

“Không không, hoàng thượng nghìn vạn lần đừng nói như vậy. Bản vương chưa từng có hối hận về lựa chọn năm đó, chỉ có thể nói tất cả đều là vận mệnh…” Thịnh Thanh Trì nhẹ giọng thở dài.

“Bất quá hiện tại hoàng thúc đã cùng y hòa hảo như lúc ban đầu rồi, ngày tháng sau này nhất định thập phần hạnh phúc.”

“Vâng, nhờ ơn hoàng thượng, hoàng thúc hiện tại thập phần hạnh phúc.”

Ai, nếu như Khanh Khanh âu yếm có thể để bản vương lên giường, hắn nhất định sẽ càng thêm “Tính” phúc đó….

Thịnh Thanh Trì không khỏi len lén cười khổ.

~~~~~~~~

Trời trong nắng ấm, tinh không vạn lí.

Vào ngày săn bắn, buổi sáng sớm, tập thể hoàng thất hiển quý và các tướng lĩnh võ quan tề tựu tại khu vực săn bắn chuyên dùng cho hoàng gia – núi Bàn Long, ý chí chiến đấu vang dội, nóng lòng muốn xông pha mà chờ đợi hoàng thượng đi đến.

“A, tới kìa. Hoàng thượng cưỡi bảo mã Mông Cổ thoạt nhìn thực sự là anh dũng uy vũ a.”

“Đúng vậy đúng vậy. A, vị bên trái hoàng thượng chính là Nhữ Nam vương, thoạt nhìn cũng anh tuấn bất phàm a.”

“Không sai. Nhân vật cưỡi ngựa ở bên phải hoàng thượng trông như thần tiên, là tiểu vương gia chiến thắng trở về, bên cạnh hắn có đúng hay không chính là tân quốc vương của Song Long quốc?”

“Ừ ừ, nam tử bộ dạng thập phần cao to uy vũ là quốc vương Song Long quốc, nghe nói y và tiểu vương gia là anh em kết nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai người thế nhưng giao tình quá mệnh, về sau phía nam nước ta liền có thêm một liên bang cường lực nữa, thực sự đáng ăn mừng.”

“Đúng vậy, ngày hôm nay mọi người chúng ta hảo hảo biểu hiện, trước mặt quốc vương Song Long quốc bày ra UY THẾ của Thịnh tông vương triều ta, đừng để hoàng thượng mất mặt nha.”

“Đúng đúng, chúng ta muốn đem thật nhiều con mồi dâng lên hoàng thượng, nhằm tạ quân ân.”

“Bất quá, các người có hay không phát hiện một chuyện kỳ quái?”

“Chuyện gì?”

“Bạch tướng quân chưa có tới a.”

“Đúng vậy, ngày quan trọng như vậy, Bạch tướng quân làm sao không đi theo hầu hạ hoàng thượng ha?”

Thảo nào hoàng thượng ngày hôm nay thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, như thế này nhất định phải né hoàng thượng xa một chút, miễn cho chịu tai hoạ vô cớ. Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng.

Kèn lệnh vang lên, mọi người lớn tiếng hoan hô, vì hoàng thượng đi đầu, đi nhanh vun vút tới khu vực săn bắn rộng rãi —

Hoàng đế uy đức làm đầu tàu gương mẫu, không ai qua mặt nổi. Chỉ chớp mắt đã cách mọi người đằng sau xa tít.

Chết tiệt. Tên vương bát đản kia!

Thịnh Bảo Khánh một bên ở trên ngựa bôn ba, một bên ở trong lòng nguyền rủa cái tên vương bát đản sáng sớm đã biến mất không bóng dáng.

Hừ, còn dám nói trẫm lần này xưng hào “Thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ” chắc chắn vào tay hắn.

Khoác lác! Căn bản ngay cả dự thi cũng không dám!

Lần này nếu tên vương bát đản thất hứa để cho trẫm bắt được, trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu!

Thịnh Bảo Khánh phẫn nộ mà âm thầm phát thệ trong lòng.

Bảo mã Mông Cổ được hoàng đế uy đức cưỡi cực có linh tính, dường như biết chủ nhân mình tâm tình bất hảo, lập tức ra sức chạy băng băng, chỉ là chạy đến phương hướng càng lúc càng kỳ quái…

Bất quá hoàng đế đang nổi nóng cũng không có phát hiện khác lạ, mãi đến khi con ngựa chạy tới một nơi hẻo lánh trong rừng, y mới bừng tỉnh lại.

“Hắc Tuyết, ngươi làm sao chạy tới đây? Ở đây thoạt nhìn không giống nơi có con mồi, mau quay đầu lại cho trẫm đi.” Thịnh Bảo Khánh vỗ vỗ ngựa cưng toàn thân đen bóng.

“Hi, thế nào lại không có con mồi?” Một người bạch y phấp phới, cử chỉ phong thái mỹ diễm từ trên ngọn cây cao cao hạ xuống. “Con mồi độc nhất vô nhị, trân quý nhất khắp thiên hạ, ở ngay chỗ này a.”

“Hừ, vương bát đản nhà ngươi còn dám xuất hiện à?” Thịnh Bảo Khánh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hi, cục cưng có phải hay không sáng sớm tỉnh dậy nhìn không thấy tướng công, lòng liền phiền muộn rồi?” Bạch Lăng Phi phi thân lên ngựa, từ phía sau ôm lấy y, cười cười mà nói.

“Không nên đụng ta!” Thịnh Bảo Khánh một phát gạt phăng tay hắn, “Ai phiền muộn hả? Nhìn không thấy ngươi, lòng trẫm ngực càng thêm vui vẻ đó!”

“Lại khẩu thị tâm phi, kỳ thực tướng công ta là đi trước tìm hiểu tin tức ế. Cục cưng, đừng nóng giận mà, tướng công mang ngươi đi xem kịch vui.”

Bạch Lăng Phi hai chân kẹp chặt, Hắc Tuyết lập tức vui mừng hướng phía trong rừng bôn ba đến —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện