Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 39: Ngoại Truyện - Mây & Gia Lạc (2)



Khi cô hỏi vì sao thì chị họ cô kể anh ta chỉ nói ở trong nước động vật bị ngược đãi rất nhiều. Mây nghe xong, cảm thấy anh ta quả thật là một chính nhân quân tử. Bác sĩ là phải như thế, lấy lương y như từ mẫu làm đầu. Thế nên cô kiên quyết bắt chị họ sắp xếp gặp mặt. 

"Nhưng nghe nói tính tình anh ta không tốt lắm." 

"Mặc kệ, em không cần biết, chị mau giúp em đi." – Cô trả lời. Cô cũng đã dự liệu trước với loại hàng cao cấp như anh ta chắc sẽ chẳng để mắt đến một cô gái như cô, nhưng nếu như anh ta yêu động vật, không biết chừng họ lại có điểm chung. Cho dù nếu không thể thúc đẩy tiến triển quan hệ tình cảm thì cô cũng muốn làm bạn với một người như anh. Cho dù không làm bạn được thì cũng xem như có quen biết, mà đã biết rồi thì cô có chuyện cần nhờ cũng dễ qua cửa hơn. 

Không ngờ, gặp mặt rồi cô mới hiểu vì sao tiền đồ sán lạn như thế 29 tuổi rồi anh ta vẫn ế chỏng gọng. Còn hỏi tại sao hả? Rõ ràng gắn mác ngoài đại đại cực phẩm, bên trong của anh ta là đại đại phế phẩm. 

Tính tình kiểu như anh, cô chính là ghét cay đắng. 

Mây vừa cật lực chà xà bông lên tay vừa thở dài nhìn vào gương – "Mèo em, chị xin lỗi, chị đã phụ em rồi." 

Khi trở ra cô vẫn chưng một bộ mặt tươi cười vui vẻ. Cô quyết định ăn sơ sơ rồi về, đánh nhanh thắng nhanh. Ở nhà cô, bạn cùng nhà Hạc nói hôm nay có làm cánh gà chiên nước mắm, món khoái khẩu của cô. Ở đây không ăn no về nhà cô vẫn có thể ăn tiếp. 

Khi ngồi xuống bàn cô thấy hoảng hồn, anh ta gọi cả một bàn đồ ăn. 

Mây nhìn bàn đầy mỹ thực, khẽ nuốt nước bọt – "Haha, sao anh gọi nhiều thế, hai người ăn sao hết?" 

"Từ từ ăn sẽ hết." – Anh ta đáp, gắp đồ ăn đặt vào chén cô. 

Mây trợn mắt nhìn anh. Từ từ ăn sẽ hết. Anh ta là heo hay cho rằng cô là heo? 

Cô đành nuốt chán nản vào bụng, gắp một miếng thịt anh ta đã đặt trong bát mình, hơi nhíu mày. Vị thịt có gì đó kỳ quái. Cô ngẩng lên hỏi – "Đây là thịt gì vậy?" 

"Không phải thịt, là đồ chay." – Gia Lạc đáp. 

Cô lúc này mới quan sát kỹ một bàn đồ ăn, người đổ một tầng mồ hôi hột - "Đây là đồ ăn... chay cả sao?" 

Anh gật đầu – "Tôi là bác sĩ thú y em không nhớ sao?" 

Mây khóc không thành tiếng. Cô thích nhất là ăn thịt. Trong lòng liền cho Gia Lạc thêm 10 điểm trừ. Nếu anh ta chỉ ăn chay, cô thà cả đời không gặp lại anh.

Bây giờ anh ta còn gọi cả một bàn ăn như thế rõ ràng là muốn bức chết cô. 

"Tôi vẫn chưa biết tên em." – Gia Lạc đột nhiên lên tiếng. 

Mây dở khóc dở cười. Anh ta đi hẹn gặp cô mà ngay cả tên cô còn không biết. 

Được lắm, dù gì cũng không muốn gặp lại anh ta, cô liền thuận miệng đưa bạn cùng nhà làm bia đỡ đạn – "Tôi tên Hạc." 

Anh ta nghe cô nói, nghiêng đầu nhìn cô chăm chăm. 

Mây hơi chột dạ, không biết anh ta có nhìn được là cô nói dối hay không. Cô hỏi – "Mặt tôi có dính gì sao?" 

Gia Lạc lắc đầu – "Tên em không hợp với người lắm." 

Mặt Mây càng đen thêm một tầng. Anh ta nói vậy là ý gì? Cho dù đây đúng thật không phải là tên cô, nhưng mà anh ta cũng có cần phỉ báng cô đến thế không? 

Cô quyết định ngậm miệng luôn. Hai người ăn cơm trong yên lặng. Anh ta hỏi thì cô giữ lịch sự trả lời, đúng chừng mực có sẵn. Mây âm thầm đánh vật với đống đồ ăn trước mắt. Cũng may không quá khó nuốt, cô ăn cũng xem như lửng bụng. 

Đang ăn Lạc đột nhiên có điện thoại, anh đi ra ngoài nghe điện. Sau đó quay vào nói bên bệnh viện của anh ta có một ca cấp cứu khẩn cấp, anh ta phải quay lại bệnh viện. 

Khỏi cần nói, Mây mừng như vớ được vàng, vội vàng nói – "Không sao ạ, anh cứ về trước đi. Tôi cũng có chuyện phải đi bây giờ đây." 

Cô quay người vội vàng lấy túi xách. Cô chỉ muốn biến nhanh khỏi chỗ này về nhà gặm cánh gà. Nào ngờ vừa đứng lên đã thấy Gia Lạc sừng sững đứng trước mặt. Lúc ngồi cô không thấy rõ nhưng khi đứng lên mới phát hiện anh ta rất cao, đứng từ trên cao xuống gương mặt băng lãnh nhìn rất đáng sợ. Gọng kính đen gác trên sống mũi thẳng tắp của anh ta càng làm vẻ ngoài thêm khó gần. 

Anh ta chìa điện thoại của mình về phía cô, nói – "Lưu số điện thoại của em vào." 

Mây trợn mắt nhìn anh ta. Không phải anh ta muốn về sau này còn liên lạc với cô chứ? 

Cô không muốn chút nào nha. Không muốn, hoàn toàn không muốn. 

Cô cười trừ, đành khéo léo giả ngu – "Số của tôi? Tại sao ạ?" 

"Tôi sẽ gọi cho em." 

Một câu nói của anh gửi Mây tới thẳng Bắc Cực lạnh lẽo. Cô đành thẳng thắn bày tỏ - "Tôi... có thể không đưa không?" 

Gia Lạc nhìn cô, nhiệt độ xung quanh Mây liền hạ xuống một tầng. 

Anh ta nhìn cô một lúc lâu. Mây có cảm giác mình giống như một con thỏ đang nằm trước miệng báo đầy răng lởm chởm. Cô chỉ cần nhúc nhích một cái, hàm răng kia sẽ ập xuống, cắm vào xương thịt của cô. 

Một lúc lâu sau anh ta chậm rãi lên tiếng - "Em vừa nói gì tôi nghe không rõ." 

Đây rõ ràng là cảnh cáo, ngầm nói với cô, em dám mở miệng từ chối một lần nữa xem. 

Mây đương nhiên.... không dám. Nhưng mà cô cũng không muốn đưa. 

Cô đành cắn răng, bấm số của... bạn cùng nhà vào rồi trả điện thoại lại cho anh. Trong bụng cô ngầm tự treo cổ mình tạ lỗi với Hạc. 

[...] 

Gia Lạc sau khi làm phẫu thuật xong kiểm tra điện thoại thấy một số lạ, anh gọi lại thì phát hiện đó là một cuộc gọi từ nhà hàng họ vừa gặp ban nãy. Bên tiếp tân nhà hàng nói họ để quên một tập tài liệu. Anh quay trở lại nhà hàng nhận đồ, không ngoài dự doán là tập tài liệu của cô gái tên Hạc kia. 

Dẫu sao cũng đã trễ, anh không rõ cô đã ngủ chưa, cũng không tiện gọi cho cô. Anh đành đem tài liệu về nhà. Vừa vào nhà, Đậu Đen và Bánh Gạo đã quấn lấy chân anh. Đốm Đốm ở đằng xa chỉ nằm dài trên bậu cửa sổ lười nhác nhìn anh. Anh vào trong bếp, lấy thức ăn đổ vào dĩa mỗi đứa rồi ngồi xuống sô pha, giở tập tài liệu ra xem xét. 

Trong tài liệu chỉ toàn là số liệu tài chính, anh không có hứng thú. Anh đóng tập tài liệu lại, mắt liếc thấy trên bìa có đề ngày nộp. Anh cau cau mày, rõ ràng là ngày mai. 

Anh nhướn mày, rút điện thoại ra nhắn một tin - "Bây giờ em rảnh không?" 

Đương nhiên, bạn cùng nhà của Mây, Hạc là người nhận được tin nhắn. Hạc căn bản không biết số điện thoại này là ai, liền nhắn lại một tin – "Nhầm số rồi." 

Anh nhìn tin nhắn, nhíu mày hỏi lại - "Xin hỏi đây không phải là số của Hạc sao?" 

Đầu bên kia liền có tin trả lời - "Là tôi, xin hỏi là ai ạ?" 

"Mới vài tiếng đã quên? Em có họ hàng với loài cá vàng à?" 

"Xin hỏi chị là ai vậy ạ? Tôi thật sự không biết." 

Nhìn thấy chữ "chị" trong tin nhắn cô, đôi mày anh nhăn tít. Anh không nhắn tin nữa phiền phức, chủ động gọi thẳng tới số máy của Hạc. 

Hạc ở đầu bên vừa đưa điện thoại lên tai liền bị một giọng đàn ông trả lời vì giật mình. Vừa rồi cô còn tưởng người ta là nữ. 

Gia Lạc vừa nghe giọng đã biết không phải là cô. Anh thầm nghĩ cô gái này cũng giỏi lắm, dám đưa cho người khác giả danh không muốn nhận điện thoại của anh. Tuy nhiên anh vẫn giữ giọng điệu không cao không thấp trả lời – "Cô không phải là Hạc." 

Hạc ngơ mặt. Cô không phải là Hạc thì còn ai là Hạc nữa, liền trả lời – "Tôi chính là Hạc." 

"Cô không phải. Phiền cô gọi cô ấy ra nghe điện thoại giúp tôi." – Anh vẫn giữ lịch sự. 

"Tôi là Hạc." 

"Cô không phải." 

Đầu bên kia cuối cùng cũng biết đều mà xuống nước - "Xin hỏi anh gọi đến có chuyện gì, để tôi nhắn giúp cho cô ấy?" 

"Lúc nãy cô ấy để quên một tập tài liệu. Tôi đang cầm. Nếu cô ấy muốn lấy lại thì gọi cho tôi." 

"Xin hỏi anh là..." 

"Gia Lạc" – Anh nói xong cảm thấy không nên phiền người khác nữa, liền cúp máy. 

Anh kiên nhẫn chờ một lúc vẫn không thấy cô gọi lại, tiện tay nhắn thêm một câu – "Tôi rất bận. Nếu em không liên lạc trong vòng 5 phút, tôi sẽ để tài liệu của em ngoài cửa, nếu có ai nhặt được, không phải là trách nhiệm của tôi." 

Quả nhiên tin vừa nhắn đi, chưa đầy một phút sau đã có điện thoại gọi tới. 

"Dạ, bác sĩ Lạc." – Đầu bên kia nhỏ nhẹ lên tiếng. 

Anh khẽ cong khoé miệng hài lòng. Anh bình thường không như thế, thế nhưng không hiểu sao đối với cô có chút cảm giác muốn đàn áp. 

"Tài liệu của em đang ở nhà tôi. Nếu em muốn lấy thì qua đây." 

Mây nén giận, hỏi anh địa chỉ. 

Gia Lạc đọc một lượt. Cô vâng dạ hứa hẹn sẽ đến lấy ngay rồi cúp máy. 

Anh thả điện thoại, lấy khăn tắm vào phòng. 

Khi anh vừa tắm xong thì chuông cửa reo, anh vừa lau tóc vừa ra mở cửa. 

Mây đứng bên ngoài thấy của mở ra, liền bắt gặp hình ảnh Gia Lạc đứng ở trước cửa nghiêng đầu cầm khăn khẽ lau đầu. Mái tóc ướt bị đánh rối, kính cũng không đeo trên mắt, anh ta lại chỉ đang mặc áo thun trắng rất giản dị. Trên vai áo hơi ướt, thấp thoáng thấy màu da của anh ta. Bộ dạng anh hiện tại không thể không công nhận có chút... gợi cảm. 

Anh ta nhìn thấy cô, khẽ nở một nụ cười nhỏ. 

Mây liền lùi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện