Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 11



Sáng sớm hôm sau, Cao Đông mặc áo khoác thường, bên cạnh anh có Trương Nhất Ngang và đội trưởng Trần mặc cảnh phục đi đến một cửa hàng văn phòng phẩm tương đối bề thế.

Cao Đông bước vào trong cửa hàng, ngước đầu lên nhìn thấy hai chiếc máy quay camera trong cửa hàng, vừa vặn một cái trước một cái sau, vị trí lắp đặt và độ cao cũng đều rất khoa học. Ban đầu anh còn lo lắng máy quay camera còn không quay đến mặt người, hiện giờ có rất nhiều máy giám sát trong cửa hàng, góc lắp đặt không được tốt, đều là do chủ cửa hàng tự mình lắp bừa để đề phòng trộm, trong nhiều tình huống thì không quay được đến mặt người. Đây rõ ràng hệ thống cửa hàng thiết kế thống nhất, hai chiếc máy quay camera này đều có thể quay một cách chuẩn xác đến phần mặt của bất cứ ai ra vào cửa hàng này.

Qua cuộc trò chuyện với chủ cửa hàng, đây là hai chiếc máy camera hai triệu pixel, ánh sáng trong cửa hàng sáng tỏ, rõ ràng là có thể quay rõ đặc trưng khuôn mặt của mọi người.

Chủ cửa hàng dẫn họ đến một văn phòng làm việc đơn giản, lấy ra một cuốn hóa đơn bán hàng đã được chuẩn bị từ trước đưa cho Cao Đông nói: "Thưa lãnh đạo, đây là hóa đơn mà chúng tôi đã tìm ra được theo chỉ thị của các anh, việc bán hàng của chúng tôi đều thông qua máy scan điện tử để nhập số liệu kho, đây là hóa đơn của bốn lần bán hàng."

Cao Đông nhìn vào mấy tờ giấy ở trong tay, trong ghi chép bốn lần mua bán, lần xa nhất là hai tháng trước, sau đó khoảng cách hai ba tuần thì bán ra một lần, trong ghi chép của bốn lần mua bán này, thật không ngờ đều viết hóa đơn VAT, đều là những đơn vị cơ quan.

Cao Đông hỏi vẻ hiếu kỳ: "Bốn lần mua, đều viết hóa đơn VAT sao?"

Chủ cửa hàng nói: "Chúng tôi là đơn vị được chính phủ huyện chỉ định cung cấp hàng, loại nguyên liệu màu giá khá đắt, thường thì mọi người tự sử dụng đều mua nhãn hiệu trong nước sản xuất, mấy lần trước có đơn vị đến mua, nhân viên bán hàng của chúng tôi đã giới thiệu loại này để dùng thử."

Cao Đông gật đầu, bảo Trương Nhất Ngang cầm mấy tờ hóa đơn này đi, hóa đơn của hai lần trước đều là Sở Địa chính huyện, hai lần khác là hai đơn vị sự nghiệp.

Cao Đông chú ý trên tờ hóa đơn bán hàng, bốn lần mua đều ghi rõ thời gian mấy giờ mấy phút, việc này giúp ích rất nhiều cho việc kiểm tra video, chỉ cần kéo đến khoảng thời gian đó là được.

Anh yêu cầu chủ cửa hàng mở vi tính, chuẩn bị xem video, lát nữa sẽ copy video và đem đi.

Do ngày tháng mua bán của lần đầu tiên đã vượt ra khỏi thời gian bảo lưu video, cho nên họ chỉ có thể xem được ba lần sau.

Hai lần trước là người của đơn vị sự nghiệp đến mua, Cao Đông dặn dò đội trưởng Trần chú ý hai người này, khi trở về sẽ phái người đi điều tra. Đến lần thứ ba, là một người nam giới chừng 40 tuổi xuất hiện trong video, lần cuối cùng mua một đống nguyên liệu màu và một số giấy, tiện thể còn mua thêm một ít đồ dùng văn phòng.

Đội trưởng Trần nhìn hồi lâu rồi nói với Cao Đông: "Đây chẳng phải là Phó giám đốc Sở Địa chính Vương Tu Bang sao, sao anh ta lại tự mình đến mua đồ chứ?"

"Ồ? Anh ta là phó giám đốc Sở Địa chính." Cao Đông nhìn người này kỹ hơn.

Đội trưởng Trần liền nghĩ ngay ra, cười nói: "Có lẽ anh ta mua đồ cho con của mình."

Cao Đông nói: "Vậy à?". Đội trưởng Trần bổ sung thêm: "Nghe nói mấy năm trước anh ta ly hôn, có một đứa con trai hơn 10 tuổi, chắc là học tiểu học, sống cùng anh ta. Trông có vẻ như là anh ta mua về cho con trẻ dùng cho việc vẽ tranh."

Cao Đông gật đầu, rõ ràng Vương Tu Bang đã viết hóa đơn cho đơn vị, đương nhiên là sẽ lấy tiền chi phí văn phòng phẩm của cơ quan, anh ta mua nhiều như vậy, chắc là cũng đến mấy trăm tệ. Với vai trò là phó giám đốc, thứ đồ đáng giá mấy trăm tệ còn lấy tiền của đơn vị, thật là hạ giá bản thân, Cao Đông cười khẩy.

Lúc này, Vương Tu Bang mua xong đồ, rời khỏi cửa hàng, anh ta sau khi bước ra khỏi tầm chiếu của máy quay camera, trong máy quay liền xuất hiện một người khác, Cao Đông giật mình, là anh ấy?

Trong video xuất hiện khuôn mặt rõ nét của Từ Sách, anh ta tiến vào trong cửa hàng hình như nói mấy câu gì đó với chủ cửa hàng, sau đó mua một gam giấy rồi đi.

Cao Đông đương nhiên không hề nghi ngờ gì đối với Từ Sách cả, dù sao thì Từ Sách bước vào cửa hàng rất tự nhiên, chỉ nói mấy câu, mua một gam giấy rồi rời khỏi đó.

Cao Đông nhìn thấy Từ Sách ở trong video, nhớ đến việc Từ Sách nhờ anh nói với Trương Tương Bình về việc đưa người ra khỏi trại tạm giam, dạo này bận rộn quá, việc đưa người ra vẫn chưa phù hợp lắm, đợi mấy hôm nữa sẽ giúp anh ấy bố trí. Sau đó, dẫn người trở về Sở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện