Mưu Sát
Chương 9: Một cái xác thối rữa
Thối.
Trong phòng nồng nặc mùi hôi thối tanh tưởi.
Từ lúc phá cửa xông vào đến giờ, nữ cảnh sát Vương Quỳ đã nôn thốc nôn tháo không dưới năm lần. Lúc này cô đã đeo những hai cái khẩu trang nhưng vẫn ngửi thấy mùi hôi thối tởm lợm đó.
Sáng sớm tinh mơ, ngoài cửa sổ là bầu trời ảm đạm, dường như thành phố vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Vương Quỳ mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, tham lam hít lấy hít để luồng không khí trong lành, rồi lại đóng cửa, mặt mũi tiều tụy nhìn thi thể nằm trên sàn nhà. Nó đã thối rữa đến mức không nhìn rõ mặt mũi nữa rồ i.
Vương Quỳ lại thấy buồn nôn, cô cuống cuồng chạy ra khỏi phòng, dừng lại bên cạnh kệ tivi ở phòng khách, nghỉ một chút.
“Lần đầu đi làm nhiệm vụ nên chưa quen hả?”
Người hỏi câu đó là ChuHạo, một cảnh sát đứng tuổi. Ông đang ngồi trên sofa, xem một quyển album ảnh một cách thản nhiên. Những cảnh tượng thế này ông đã nhìn thấy nhiều đến mức quen rồi.
Vương Quỳ không trả lời mà chỉ vào quyển album kia, hỏi: “Trong album có manh mối ạ?”
“Cách nhanh nhất để tìm hiểu quá khứ của một người chính là xem album ảnh.” Chu Hạo đáp, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Thế sếp đã có phát hiện gì chưa?” Vương Quỳ hỏi tiếp.
Chu Hạo đặt quyển album xuống bàn, chỉ vào một tấm ảnh trong đó, thủng thẳng nói: “Bối cảnh đằng sau bức ảnh này là một tòa nhà, cô xem, trên tòa nhà có chữ “Công ty Hóa chất Phú Long”, nó là một doanh nghiệp nhà nước ở Cốc Khê. Trong album có rất nhiều ảnh được chụp tại địa điểm này, có thể thấy nạn nhân làm việc ở đó. Còn nữa, cô xem tấm này, và cả những tấm này nữa, chúng đều được chụp cách đây rất nhiều năm, khi ấy nạn nhân vẫn còn đang đi học...”
“Có gì không ổn sao?” Vương Quỳ thắc mắc.
Chu Hạo gập quyển album lại, đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, vừa đi về phía phòng ngủ vừa trả lời: “Chẳng có gì không ổn cả.”
Vương Quỳ nhìn Chu Hạo đi vào phòng ngủ, bĩu môi, lẩm bẩm: “Không có gì thì nói làm quái gì, đúng là...!”
Tuổi của Chu Hạo đã xấp xỉ lục tuần, sắp đến lúc về hưu, có lẽ do thời trẻ quá lao lực nên tóc ông giờ đã chuyển màu hoa râm, trông giống một cụ già tám mươi tuổi hơn. Có thâm niên, ngoại hình lại già chát già chúa nên ông ta thường trưng ra dáng vẻ từng trải để dạy dỗ đám lính mới, cũng không quên tỏ ra nghiêm khắc trước mặt họ.
Vương Quỳ là “ma mới”,nửa năm trước mới vào Sở Cảnh sát. Ban đầu cô làm công việc bàn giấy hơn nửa tháng trời, sau đó bị điều đến tổ của Chu Hạo để tiếp tục công việc văn thư. Dạo trước, một cảnh sát gặp tai nạn giao thông, hai chân bị nghiền đứt không thể tiếp tục làm việc, trong tổ bỗng chốc thiếu người, cấp trên lại không thể lập tức điều người xuống, Vương Quỳ bèn chủ động xin chuyển từ công việc bàn giấy sang điều tra hiện trường.
Thực ra, từ nhỏ Vương Quỳ đã rất thích xem tiểu thuyết trinh thám, tuy không tinh thông lắm nhưng cũng rất hứng thú với chuyện điều tra phá án, chỉ có điều cô không ngờ, lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ lại gặp ngay cái xác thối rữa kia... Vừa nghĩ đến cái xác, Vương Quỳ lại vô thức nôn khan vài cái, sau đó nắm lấy khẩu trang, giậm chân, bấm bụng đi vào phòng ngủ.
Trong đó, Chu Hạo đang nói chuyện với nhân viên pháp y.
Nhân viên pháp y nói:”Hung khí là một con dao, vết thương chí mạng ngay ở cổ, trước khi chết nạn nhân chắc chắn đã vật lộn với người khác, xương cổ tay và lồng ngực đều bị gãy, còn nữa anh xem chỗ này, mấy vết bẩn trên quần áo của nạn nhân trông rất giống dấu chân.”
Chu Hạo hỏi: “Nhìnmức độ phân hủy, chắc đã chết gần một tuần rồi nhỉ?”
Nhân viên pháp y trả lời:”Theo quan sát sơ bộ là ba đến bốn ngày, cụ thể thì còn phải mang về tiến hành khám nghiệm mới biết được.”
Vương Quỳ nấp sau lưng Chu Hạo, cô không còn tí dũng khí nào để nhìn cái xác đó một lần nữa, nên chỉ còn cách ngó nghiêng xung quanh để phân tán sự chú ý. Cạnh giường có một chiếc đèn nhỏ, được thiết kế giống bông hoa hướng dương, trông rất tinh tế, cạnh cái đèn còn có vài quyển sách về ngành công nghiệp hóa chất, trên chồng sách là một chùm chìa khóa. Vương Quỳ bước đến đó, lấy túi đựng vật chứng ra, bỏ chùm chìa khóa vào trong, kéo khóa lại rồi nhìn sang phía giường.
Trên giường bừa bộn nào chăn nào gối. Vương Quỳ phát hiện trên chiếc gối có một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay cái, ban đầu cô nghĩ rằng đó là dấu vết do đầu thuốc lá đốt cháy tạo thành, đến gần hơn mới phát hiện thì ra không phải. Cô cầm cái gối lên, thấy lớp chăn nệm bên dưới chiếc gối cũng có một cái lỗ giống hệt, xuyên thẳng xuống sàn nhà dưới gầm giường.
“Sếp Chu, sếp lại đây xem này.” Vương Quỳ gọi.
Chu Hạo đi đến, cô chỉ vào cái lỗ trên sàn, nói: “Sếp xem cái lỗ này có giống vết đầu đạn không?”
“Giống.” Chu Hạo cúi người kiểm tra cái giường một hồi, sau đó đứng thẳng dậy, nói: “Tiểu Vương, cô thu thập lớp bột còn sót lại bên cạnh lỗ đạn, chúng ta có thể dựa vào chút bột ấy để tìm ra nguồn gốc khẩu súng.” Nói đoạn, ông quay lại nói với nhân viên pháp y đang đứng cạnh cái xác: “Ngoài vết thương bằng dao, trên người nạn nhân còn có vết thương nào do bị bắn không?”
Nhân viên pháp y lắc đầu,Chu Hạo chau mày, mắt nhìn đau đáu ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Nếu trong tay hung thủ có súng, tại sao lại dùng dao giết người chứ?”
“Điều đó cũng dễ giải thích, dao thì khó tra ra nguồn gốc, còn súng thì rất dễ tra.” Vương Quỳ đáp.
“Nói cũng đúng.” Chu Hạo quay sang nhìn Vương Quỳ, hỏi: “Thi thể được phát hiện như thế nào?”
Vương Quỳ cúi người, vừa cẩn thận thu thập lớp bột trên sàn vừa nói: “Từ chiều qua, hàng xóm bắt đầu ngửi thấy mùi hôi thối, hôm nay càng bốc mùi nặng hơn, nên bà ta định qua hỏi chủ nhà rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng gõ cửa mãi không thấy ai trả lời. Sau đó bà ta đi tìm ban quản lý, người quản lý mở cửa phát hiện xác chết bèn báo cảnh sát.”
“Sao lại là hàng xóm phát hiện, chẳng lẽ nạn nhân chết trong phòng đã mấy hôm rồi mà chẳng có người nào đến tìm anh ta ư?” Nói xong, Chu Hạo cầm túi vật chứng đặt trên cái bàn kế bên giường lên xem, bên trong là một chiếc ví, trong ví có một ít tiền mặt, vài tấm thẻ tín dụng và một thẻ chứng minh thư. Ông rút chứng minh thư ra, khẽ đọc: “Lữ Tân...”
“Đúng, nạn nhân tên là Lữ Tân. Em đã hỏi hàng xóm, họ đều bảo không thân thiết với anh ta lắm, căn bản là không qua lại với nhau, nhưng họ nói anh ta rất lăng nhăng, có vài lần họ nhìn thấy Lữ Tân dẫn những cô gái khác nhau về ngủ qua đêm.” Vương Quỳ kéo khóa túi vật chứng lại, đặt cạnh giường, đứng thẳng dậy, nói tiếp: “Anh ta là một gã Sở Khanh chính cống, có khi mất mạng vì tình cũng nên.”
“Giết người vì tình không khả thi lắm, bởi đó thường chỉ do nhất thời kích động mà gây ra hành động điên rồ. Nhưng tại hiện trường xuất hiện vết đạn, chứng tỏ hung thủ có chuẩn bị từ trước và từng bắn một phát súng, còn đạp mấy cú khiến nạn nhân gãy xương sườn, đây không phải là chuyện mà một phụ nữ bình thường có thể làm được. Ngoài ra cô có phát hiện không? Cả căn phòng hầu như không có vết tích ẩu đả, có thể nói hung thủ đã một dao lấy mạng nạn nhân, thủ pháp chuyên nghiệp như thế chắc chắn là đã được huấn luyện, hoặc đã mưu tính từ rất lâu rồi.” Nói đoạn, ông nhìn quanh phòng một lượt rồi bổ sung: “Xem ra hung thủ cũng chẳng để lại mấy manh mối như vân tay cho chúng ta điều tra đâu...”
“Vậy chúng ta nên bắt đầu điều tra từ đâu?” Vương Quỳ nghiêm túc hỏi.
“Bất kì ai có liên quan đến Lữ Tân đều là đối tượng điều tra của chúng ta.”
Ông đặt ví tiền xuống,hai tay đút vào túi quần. “Đồng nghiệp trong công ty, bạn học, bạn bè, người nhà, bạn gái, cho tới quán bar, nhà hàng quán ăn, siêu thị mà anh ta thường ghé..., không được bỏ qua bất kì chi tiết nào vì chúng đều có thể trở thành manh mối.”
Nhân viên pháp y dùng vải trắng phủ kín xác chết rồi đặt lên cáng khiêng ra ngoài. Cái xác được mang đi, mùi hôi thối trong phòng cũng bớt hẳn, Vương Quỳ tháo khẩu trang xuống, sắp xếp lại mấy túi vật chứng, lại cùng Chu Hạo đi quanh phòng kiểm tra kĩ lưỡng một lần nữa, sau khi xác định không bỏ sót manh mối nào mới rời khỏi hiện trường.
Vương Quỳ không quay về Sở Cảnh sát mà cùng với Khương Bằng, một cảnh sát khác, đi thẳng tới Công ty hóa chất Phú Long. Lúc này là tám giờ, các nhân viên đang lục tục đi làm. Hai người hỏi thăm rất lâu mới biết nạn nhân hiện đang là tổ trưởng phòng Bán hàng. Cả hai lập tức tìm đến phòng Bán hàng. Nhân lúc Khương Bằng đi tìm trưởng phòng, Vương Quỳ dò hỏi đồng nghiệp của Lữ Tân mới hay mấy ngày trước anh ta đã xin nghỉ phép dài hạn với lý do mẹ lâm bệnh nặng, thế nên những người quen biết đều nghĩ rằng anh ta đã về quê. Điều đó cũng giải thích tại sao Lữ Tân chết trong nhà những mấy hôm mà không có ai phát hiện có điều bất ổn.
Trưởng phòng Bán hàng là một người đàn ông trung niên đầu hói, mặt mày dữ tợn, khi nghiêm túc trông có phần đáng sợ.
“Xin hỏi ông có nhận xét gì về Lữ Tân?” Khương Bằng hỏi.
Trưởng phòng nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó hỏi dò: “Có phải anh ta đã gây chuyện gì rồi?”
“Anh ta...”Khương Bằng thở dài, hơi hạ thấp giọng, khẽ nói: “Anh ta chết rồi.”
“Chết?” Vừa nghe thấy chữ đó, Trưởng phòng bỗng trở nên hơi kích động, đứng phắt dậy, nhưng sau đó dường như cảm thấy hành động của mình có phần quá khích, ông ta liền cười gượng, ngồi lại xuống ghế, nói: “Mấy hôm trước anh ta mới xin nghỉ phép dài hạn, bảo về quê thăm mẹ, sao lại chết rồi?”
“Nếu chúng tôi biết vì sao anh ta chết thì đã chẳng đến đây làm phiền ông.” Khương Bằng đáp, giọng lạnh băng.
Trưởng phòng tuy tò mò nhưng cũng không tiện hỏi thêm, cúi gằm xuống suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói: “Lữ Tân bình thường làm việc cũng tạm được, không xuất sắc nhưng cũng chẳng tệ, có vẻ như anh ta cũng chẳng có kế hoạch nghề nghiệp gì, nhưng thực ra công ty nhà nước nào mà chẳng như vậy, vào đây làm chẳng qua là muốn an phận sống qua ngày...”
“Ở chỗ các ông,người như thế mà cũng có thể làm tổ trưởng ư?” Khương Bằng nghi hoặc hỏi.
“Anh ta có ô dù,chức tổ trưởng là do cấp trên cắt cử.” Trưởng phòng có vẻ bất lực nói. “Hoàn toàn chẳng thông qua tôi, mà nghe nói anh ta dùng tiền chạy chức. Nhưng anh thử nghĩ xem, lúc đó anh ta mới tốt nghiệp đại học, lấy đâu ra tiền? Vả lại sau đó chúng tôi cũng biết được điều kiện kinh tế nhà anh ta cũng chẳng tốt lắm, anh ta đào đâu ra số tiền lớn như thế để chạy việc chứ?”
“Ý ông muốn nói là gì?” Vương Quỳ không kìm được hỏi.
“Tôi cũng chẳng rào trước đón sau nữa, trong công ty có tin đồn Lữ Tân làm trai bao của một quý bà nào đó, công việc là do bà ta mua cho. Hơn nữa, trong công ty ai cũng biết Lữ Tân không có bạn gái, suốt ngày ở ngoài trăng hoa, còn không phải là một gã trai bao điển hình sao?” Ông ta dường như đã quên mất thân phận của mình, nói toạc móng heo. “Chuyện này không chỉ có tôi, mà toàn công ty đều biết.”
“Thế theo ông,quan hệ giữa anh ta và các đồng nghiệp khác như thế nào? Có mâu thuẫn gì không?” Khương Bằng hỏi tiếp.
Trưởng phòng chau mày đáp: “Cái này thì không, anh ta rất biết cách cư xử với người khác, trong đám đồng nghiệp, ai cũng bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta dụ dỗ, nhưng tôi cũng không rõ sau lưng họ có mâu thuẫn hay không.”
“Bình thường trong công ty, ai có quan hệ tốt với Lữ Tân?” Khương Bằng lại hỏi.
“Tiêu Lâm. Bình thường cô ta khá gần gũi với anh ta.” Nói rồi, Trưởng phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ chiếc bàn cạnh cửa ra vào. “Chính là cái cô tóc ngắn kia kìa, tên cô ta là Tiêu Lâm.”
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Trưởng phòng, Vương Quỳ và Khương Bằng đi tìm Tiêu Lâm. Lần này đổi thành Khương Bằng ghi chép, còn Vương Quỳ hỏi. Cô thoáng nhìn Tiêu Lâm một lượt rồi mới hỏi: “Cô có quan hệ gì với Lữ Tân?”
“Thì là bạn bè.”Lúc này Tiêu Lâm vẫn chưa biết Lữ Tân đã chết, ngơ ngác nhìn hai vị cảnh sát trước mặt.
“Chỉ đơn thuần là bạn bè thôi ư?” Vương Quỳ lại hỏi.
Tiêu Lâm bỗng dưng lắp bắp: “Đúng... đúng... chỉ là bạn thôi.”
“Tốt nhất cô hãy khai thật, nếu chúng tôi phát hiện khẩu cung của cô có vấn đề, sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự với cô vì tội cản trở người thi hành công vụ.” Khương Bằng ngồi bên cạnh nghiêm khắc nhắc nhở.
Nghe thấy thế Tiêu Lâm bèn tỏ ra do dự, vài giây sau mới hỏi: “Hai người có thể cho tôi biết Lữ Tân đã xảy ra chuyện gì không?”
Vương Quỳ và Khương Bằng đưa mắt nhìn nhau, sau đó Vương Quỳ đáp: “Lữ Tân, từ nay về sau sẽ không đi làm nữa.”
“Anh ấy thôi việc rồi sao?” Tiêu Lâm ngạc nhiên.
“Anh ta chết rồi.”Khương Bằng thẳng thừng đáp. “Chết trong nhà, bị người khác giết...”
Hơi thở của Tiêu Lâm trở nên gấp gáp, ánh mắt cũng có phần đờ đẫn, đến gần một phút sau cô ta mới lấy lại bình tĩnh, khẽ nói: “Tôi và Lữ Tân quả thực không chỉ có quan hệ bạn bè, nhưng tôi nói điều này cho các vị, mong các vị đừng truyền ra ngoài, tôi còn muốn tiếp tục làm việc ở đây...”
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không công khai khẩu cung của cô đâu.” Vương Quỳ đồng ý.
“Thực ra tôi và Lữ Tân cũng không hẳn là người yêu của nhau, tôi có bạn trai rồi, hai chúng tôi chỉ là kiểu quan hệ an ủi nhau những lúc cô đơn mà thôi. Thường ngày ở công ty thì cư xử với nhau như bạn bè, thỉnh thoảng tôi đến nhà anh ấy, cũng có khi anh ấy đến nhà tôi.” Tiêu Lâm cúi gằm xuống, có phần xấu hổ, nói.
“Thế gần đây hai người có gặp mặt riêng không?” Vương Quỳ hỏi.
“Không.” Tiêu Lâm lắc đầu, cương quyết đáp. “Chúng tôi không gặp riêng nhau gần nửa năm rồi, bạn trai tôi hình như đã phát hiện ra chuyện này nên tôi luôn cố gắng tránh tiếp xúc riêng với anh ấy. Thực ra tôi rất yêu bạn trai mình. Nghe Lữ Tân bảo, gần đây anh ấy mới cưa được một cô bạn gái mới, nghe đồn là giáo viên mầm non, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ.”
“Thế theo như hiểu biết của cô về Lữ Tân, anh ta có kẻ thù nào không?” Vương Quỳ không khỏi cảm thấy kinh tởm trước những lời khai của Tiêu Lâm, nhưng cô không thể hiện ra mà hỏi tiếp.
“Chắc là không có.” Tiêu Lâm thoáng nghĩ ngợi. “Con người anh ta rất biết cách đối nhân xử thế, nhưng theo tôi biết thì kẻ thù duy nhất của anh ta chính là Trưởng phòng. Mấy năm trước, Lữ Tân vào công ty không thông qua ông ấy nên ông ấy cảm thấy mất mặt, luôn tìm cách áp bức Lữ Tân. Thực tế, Lữ Tân đối xử với ai cũng tốt, chỉ khinh thường mỗi Trưởng phòng, có một thời gian hai người đấu đá nhau rất dữ dội, Trưởng phòng cũng chẳng thể đuổi việc anh ta nên trong lòng luôn ghi nhớ mối thù này.”
“Có khi nào vì lý do đó mà Trưởng phòng giết người không?” Vương Quỳ hỏi tiếp.
“Cái đó thì chắc là không đâu. Các vị đừng thấy ngoài mặt Trưởng phòng hung hăng bặm trợn, thực ra lá gan của ông ấy cũng chẳng lớn lắm đâu, có lẽ vẫn chưa đủ để có thể giết người. Huống hồ Lữ Tân và ông ấy chỉ có xích mích trong công việc mà thôi, cũng chưa đến mức là ân oán cá nhân nên không có khả năng giết người.”
“À đúng rồi, chuyện của Lữ Tân và cô giáo mầm non, cô biết được bao nhiêu?” Vương Quỳ lại hỏi.
“Không nhiều lắm.”Tiêu Lâm đáp. “Trước đây, có lúc tán gẫu với nhau, Lữ Tân có nhắc tới cô ấy, nhưng sau đó lại bảo là đã chia tay rồi, dần dần không thấy anh ấy nhắc đến nữa. Thực ra, nhìn Lữ Tân ngoài mặt trăng hoa ong bướm vậy thôi, chứ anh ấy là người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Tôi từng nghe anh ấy kể về cô bạn gái rất lâu về trước, đến giờ anh ấy vẫn không quên được cô ấy. Tôi đoán trước giờ Lữ Tân không có bạn gái cố định chắc cũng vì nguyên nhân này.”
“Anh ta có nói người đó là ai không?” Vương Quỳ hỏi tiếp.
“Có, nhưng không biết có phải anh ấy nói đùa không.” Tiêu Lâm nghĩ ngợi một chút rồi ghé sát vào Vương Quỳ, nhỏ giọng nói: “Người mà Lữ Tân nói chính là Thôi Cách Cách, cô ca sĩ đang nổi đình nổi đám hiện nay, nhưng tôi cảm thấy chuyện này có chín phần là bốc phét, anh ấy làm sao mà lọt vào mắt xanh của Thôi Cách Cách được chứ? Cô nói có phải không?”
Trong phòng nồng nặc mùi hôi thối tanh tưởi.
Từ lúc phá cửa xông vào đến giờ, nữ cảnh sát Vương Quỳ đã nôn thốc nôn tháo không dưới năm lần. Lúc này cô đã đeo những hai cái khẩu trang nhưng vẫn ngửi thấy mùi hôi thối tởm lợm đó.
Sáng sớm tinh mơ, ngoài cửa sổ là bầu trời ảm đạm, dường như thành phố vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Vương Quỳ mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, tham lam hít lấy hít để luồng không khí trong lành, rồi lại đóng cửa, mặt mũi tiều tụy nhìn thi thể nằm trên sàn nhà. Nó đã thối rữa đến mức không nhìn rõ mặt mũi nữa rồ i.
Vương Quỳ lại thấy buồn nôn, cô cuống cuồng chạy ra khỏi phòng, dừng lại bên cạnh kệ tivi ở phòng khách, nghỉ một chút.
“Lần đầu đi làm nhiệm vụ nên chưa quen hả?”
Người hỏi câu đó là ChuHạo, một cảnh sát đứng tuổi. Ông đang ngồi trên sofa, xem một quyển album ảnh một cách thản nhiên. Những cảnh tượng thế này ông đã nhìn thấy nhiều đến mức quen rồi.
Vương Quỳ không trả lời mà chỉ vào quyển album kia, hỏi: “Trong album có manh mối ạ?”
“Cách nhanh nhất để tìm hiểu quá khứ của một người chính là xem album ảnh.” Chu Hạo đáp, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Thế sếp đã có phát hiện gì chưa?” Vương Quỳ hỏi tiếp.
Chu Hạo đặt quyển album xuống bàn, chỉ vào một tấm ảnh trong đó, thủng thẳng nói: “Bối cảnh đằng sau bức ảnh này là một tòa nhà, cô xem, trên tòa nhà có chữ “Công ty Hóa chất Phú Long”, nó là một doanh nghiệp nhà nước ở Cốc Khê. Trong album có rất nhiều ảnh được chụp tại địa điểm này, có thể thấy nạn nhân làm việc ở đó. Còn nữa, cô xem tấm này, và cả những tấm này nữa, chúng đều được chụp cách đây rất nhiều năm, khi ấy nạn nhân vẫn còn đang đi học...”
“Có gì không ổn sao?” Vương Quỳ thắc mắc.
Chu Hạo gập quyển album lại, đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, vừa đi về phía phòng ngủ vừa trả lời: “Chẳng có gì không ổn cả.”
Vương Quỳ nhìn Chu Hạo đi vào phòng ngủ, bĩu môi, lẩm bẩm: “Không có gì thì nói làm quái gì, đúng là...!”
Tuổi của Chu Hạo đã xấp xỉ lục tuần, sắp đến lúc về hưu, có lẽ do thời trẻ quá lao lực nên tóc ông giờ đã chuyển màu hoa râm, trông giống một cụ già tám mươi tuổi hơn. Có thâm niên, ngoại hình lại già chát già chúa nên ông ta thường trưng ra dáng vẻ từng trải để dạy dỗ đám lính mới, cũng không quên tỏ ra nghiêm khắc trước mặt họ.
Vương Quỳ là “ma mới”,nửa năm trước mới vào Sở Cảnh sát. Ban đầu cô làm công việc bàn giấy hơn nửa tháng trời, sau đó bị điều đến tổ của Chu Hạo để tiếp tục công việc văn thư. Dạo trước, một cảnh sát gặp tai nạn giao thông, hai chân bị nghiền đứt không thể tiếp tục làm việc, trong tổ bỗng chốc thiếu người, cấp trên lại không thể lập tức điều người xuống, Vương Quỳ bèn chủ động xin chuyển từ công việc bàn giấy sang điều tra hiện trường.
Thực ra, từ nhỏ Vương Quỳ đã rất thích xem tiểu thuyết trinh thám, tuy không tinh thông lắm nhưng cũng rất hứng thú với chuyện điều tra phá án, chỉ có điều cô không ngờ, lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ lại gặp ngay cái xác thối rữa kia... Vừa nghĩ đến cái xác, Vương Quỳ lại vô thức nôn khan vài cái, sau đó nắm lấy khẩu trang, giậm chân, bấm bụng đi vào phòng ngủ.
Trong đó, Chu Hạo đang nói chuyện với nhân viên pháp y.
Nhân viên pháp y nói:”Hung khí là một con dao, vết thương chí mạng ngay ở cổ, trước khi chết nạn nhân chắc chắn đã vật lộn với người khác, xương cổ tay và lồng ngực đều bị gãy, còn nữa anh xem chỗ này, mấy vết bẩn trên quần áo của nạn nhân trông rất giống dấu chân.”
Chu Hạo hỏi: “Nhìnmức độ phân hủy, chắc đã chết gần một tuần rồi nhỉ?”
Nhân viên pháp y trả lời:”Theo quan sát sơ bộ là ba đến bốn ngày, cụ thể thì còn phải mang về tiến hành khám nghiệm mới biết được.”
Vương Quỳ nấp sau lưng Chu Hạo, cô không còn tí dũng khí nào để nhìn cái xác đó một lần nữa, nên chỉ còn cách ngó nghiêng xung quanh để phân tán sự chú ý. Cạnh giường có một chiếc đèn nhỏ, được thiết kế giống bông hoa hướng dương, trông rất tinh tế, cạnh cái đèn còn có vài quyển sách về ngành công nghiệp hóa chất, trên chồng sách là một chùm chìa khóa. Vương Quỳ bước đến đó, lấy túi đựng vật chứng ra, bỏ chùm chìa khóa vào trong, kéo khóa lại rồi nhìn sang phía giường.
Trên giường bừa bộn nào chăn nào gối. Vương Quỳ phát hiện trên chiếc gối có một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay cái, ban đầu cô nghĩ rằng đó là dấu vết do đầu thuốc lá đốt cháy tạo thành, đến gần hơn mới phát hiện thì ra không phải. Cô cầm cái gối lên, thấy lớp chăn nệm bên dưới chiếc gối cũng có một cái lỗ giống hệt, xuyên thẳng xuống sàn nhà dưới gầm giường.
“Sếp Chu, sếp lại đây xem này.” Vương Quỳ gọi.
Chu Hạo đi đến, cô chỉ vào cái lỗ trên sàn, nói: “Sếp xem cái lỗ này có giống vết đầu đạn không?”
“Giống.” Chu Hạo cúi người kiểm tra cái giường một hồi, sau đó đứng thẳng dậy, nói: “Tiểu Vương, cô thu thập lớp bột còn sót lại bên cạnh lỗ đạn, chúng ta có thể dựa vào chút bột ấy để tìm ra nguồn gốc khẩu súng.” Nói đoạn, ông quay lại nói với nhân viên pháp y đang đứng cạnh cái xác: “Ngoài vết thương bằng dao, trên người nạn nhân còn có vết thương nào do bị bắn không?”
Nhân viên pháp y lắc đầu,Chu Hạo chau mày, mắt nhìn đau đáu ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Nếu trong tay hung thủ có súng, tại sao lại dùng dao giết người chứ?”
“Điều đó cũng dễ giải thích, dao thì khó tra ra nguồn gốc, còn súng thì rất dễ tra.” Vương Quỳ đáp.
“Nói cũng đúng.” Chu Hạo quay sang nhìn Vương Quỳ, hỏi: “Thi thể được phát hiện như thế nào?”
Vương Quỳ cúi người, vừa cẩn thận thu thập lớp bột trên sàn vừa nói: “Từ chiều qua, hàng xóm bắt đầu ngửi thấy mùi hôi thối, hôm nay càng bốc mùi nặng hơn, nên bà ta định qua hỏi chủ nhà rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng gõ cửa mãi không thấy ai trả lời. Sau đó bà ta đi tìm ban quản lý, người quản lý mở cửa phát hiện xác chết bèn báo cảnh sát.”
“Sao lại là hàng xóm phát hiện, chẳng lẽ nạn nhân chết trong phòng đã mấy hôm rồi mà chẳng có người nào đến tìm anh ta ư?” Nói xong, Chu Hạo cầm túi vật chứng đặt trên cái bàn kế bên giường lên xem, bên trong là một chiếc ví, trong ví có một ít tiền mặt, vài tấm thẻ tín dụng và một thẻ chứng minh thư. Ông rút chứng minh thư ra, khẽ đọc: “Lữ Tân...”
“Đúng, nạn nhân tên là Lữ Tân. Em đã hỏi hàng xóm, họ đều bảo không thân thiết với anh ta lắm, căn bản là không qua lại với nhau, nhưng họ nói anh ta rất lăng nhăng, có vài lần họ nhìn thấy Lữ Tân dẫn những cô gái khác nhau về ngủ qua đêm.” Vương Quỳ kéo khóa túi vật chứng lại, đặt cạnh giường, đứng thẳng dậy, nói tiếp: “Anh ta là một gã Sở Khanh chính cống, có khi mất mạng vì tình cũng nên.”
“Giết người vì tình không khả thi lắm, bởi đó thường chỉ do nhất thời kích động mà gây ra hành động điên rồ. Nhưng tại hiện trường xuất hiện vết đạn, chứng tỏ hung thủ có chuẩn bị từ trước và từng bắn một phát súng, còn đạp mấy cú khiến nạn nhân gãy xương sườn, đây không phải là chuyện mà một phụ nữ bình thường có thể làm được. Ngoài ra cô có phát hiện không? Cả căn phòng hầu như không có vết tích ẩu đả, có thể nói hung thủ đã một dao lấy mạng nạn nhân, thủ pháp chuyên nghiệp như thế chắc chắn là đã được huấn luyện, hoặc đã mưu tính từ rất lâu rồi.” Nói đoạn, ông nhìn quanh phòng một lượt rồi bổ sung: “Xem ra hung thủ cũng chẳng để lại mấy manh mối như vân tay cho chúng ta điều tra đâu...”
“Vậy chúng ta nên bắt đầu điều tra từ đâu?” Vương Quỳ nghiêm túc hỏi.
“Bất kì ai có liên quan đến Lữ Tân đều là đối tượng điều tra của chúng ta.”
Ông đặt ví tiền xuống,hai tay đút vào túi quần. “Đồng nghiệp trong công ty, bạn học, bạn bè, người nhà, bạn gái, cho tới quán bar, nhà hàng quán ăn, siêu thị mà anh ta thường ghé..., không được bỏ qua bất kì chi tiết nào vì chúng đều có thể trở thành manh mối.”
Nhân viên pháp y dùng vải trắng phủ kín xác chết rồi đặt lên cáng khiêng ra ngoài. Cái xác được mang đi, mùi hôi thối trong phòng cũng bớt hẳn, Vương Quỳ tháo khẩu trang xuống, sắp xếp lại mấy túi vật chứng, lại cùng Chu Hạo đi quanh phòng kiểm tra kĩ lưỡng một lần nữa, sau khi xác định không bỏ sót manh mối nào mới rời khỏi hiện trường.
Vương Quỳ không quay về Sở Cảnh sát mà cùng với Khương Bằng, một cảnh sát khác, đi thẳng tới Công ty hóa chất Phú Long. Lúc này là tám giờ, các nhân viên đang lục tục đi làm. Hai người hỏi thăm rất lâu mới biết nạn nhân hiện đang là tổ trưởng phòng Bán hàng. Cả hai lập tức tìm đến phòng Bán hàng. Nhân lúc Khương Bằng đi tìm trưởng phòng, Vương Quỳ dò hỏi đồng nghiệp của Lữ Tân mới hay mấy ngày trước anh ta đã xin nghỉ phép dài hạn với lý do mẹ lâm bệnh nặng, thế nên những người quen biết đều nghĩ rằng anh ta đã về quê. Điều đó cũng giải thích tại sao Lữ Tân chết trong nhà những mấy hôm mà không có ai phát hiện có điều bất ổn.
Trưởng phòng Bán hàng là một người đàn ông trung niên đầu hói, mặt mày dữ tợn, khi nghiêm túc trông có phần đáng sợ.
“Xin hỏi ông có nhận xét gì về Lữ Tân?” Khương Bằng hỏi.
Trưởng phòng nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó hỏi dò: “Có phải anh ta đã gây chuyện gì rồi?”
“Anh ta...”Khương Bằng thở dài, hơi hạ thấp giọng, khẽ nói: “Anh ta chết rồi.”
“Chết?” Vừa nghe thấy chữ đó, Trưởng phòng bỗng trở nên hơi kích động, đứng phắt dậy, nhưng sau đó dường như cảm thấy hành động của mình có phần quá khích, ông ta liền cười gượng, ngồi lại xuống ghế, nói: “Mấy hôm trước anh ta mới xin nghỉ phép dài hạn, bảo về quê thăm mẹ, sao lại chết rồi?”
“Nếu chúng tôi biết vì sao anh ta chết thì đã chẳng đến đây làm phiền ông.” Khương Bằng đáp, giọng lạnh băng.
Trưởng phòng tuy tò mò nhưng cũng không tiện hỏi thêm, cúi gằm xuống suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói: “Lữ Tân bình thường làm việc cũng tạm được, không xuất sắc nhưng cũng chẳng tệ, có vẻ như anh ta cũng chẳng có kế hoạch nghề nghiệp gì, nhưng thực ra công ty nhà nước nào mà chẳng như vậy, vào đây làm chẳng qua là muốn an phận sống qua ngày...”
“Ở chỗ các ông,người như thế mà cũng có thể làm tổ trưởng ư?” Khương Bằng nghi hoặc hỏi.
“Anh ta có ô dù,chức tổ trưởng là do cấp trên cắt cử.” Trưởng phòng có vẻ bất lực nói. “Hoàn toàn chẳng thông qua tôi, mà nghe nói anh ta dùng tiền chạy chức. Nhưng anh thử nghĩ xem, lúc đó anh ta mới tốt nghiệp đại học, lấy đâu ra tiền? Vả lại sau đó chúng tôi cũng biết được điều kiện kinh tế nhà anh ta cũng chẳng tốt lắm, anh ta đào đâu ra số tiền lớn như thế để chạy việc chứ?”
“Ý ông muốn nói là gì?” Vương Quỳ không kìm được hỏi.
“Tôi cũng chẳng rào trước đón sau nữa, trong công ty có tin đồn Lữ Tân làm trai bao của một quý bà nào đó, công việc là do bà ta mua cho. Hơn nữa, trong công ty ai cũng biết Lữ Tân không có bạn gái, suốt ngày ở ngoài trăng hoa, còn không phải là một gã trai bao điển hình sao?” Ông ta dường như đã quên mất thân phận của mình, nói toạc móng heo. “Chuyện này không chỉ có tôi, mà toàn công ty đều biết.”
“Thế theo ông,quan hệ giữa anh ta và các đồng nghiệp khác như thế nào? Có mâu thuẫn gì không?” Khương Bằng hỏi tiếp.
Trưởng phòng chau mày đáp: “Cái này thì không, anh ta rất biết cách cư xử với người khác, trong đám đồng nghiệp, ai cũng bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta dụ dỗ, nhưng tôi cũng không rõ sau lưng họ có mâu thuẫn hay không.”
“Bình thường trong công ty, ai có quan hệ tốt với Lữ Tân?” Khương Bằng lại hỏi.
“Tiêu Lâm. Bình thường cô ta khá gần gũi với anh ta.” Nói rồi, Trưởng phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ chiếc bàn cạnh cửa ra vào. “Chính là cái cô tóc ngắn kia kìa, tên cô ta là Tiêu Lâm.”
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Trưởng phòng, Vương Quỳ và Khương Bằng đi tìm Tiêu Lâm. Lần này đổi thành Khương Bằng ghi chép, còn Vương Quỳ hỏi. Cô thoáng nhìn Tiêu Lâm một lượt rồi mới hỏi: “Cô có quan hệ gì với Lữ Tân?”
“Thì là bạn bè.”Lúc này Tiêu Lâm vẫn chưa biết Lữ Tân đã chết, ngơ ngác nhìn hai vị cảnh sát trước mặt.
“Chỉ đơn thuần là bạn bè thôi ư?” Vương Quỳ lại hỏi.
Tiêu Lâm bỗng dưng lắp bắp: “Đúng... đúng... chỉ là bạn thôi.”
“Tốt nhất cô hãy khai thật, nếu chúng tôi phát hiện khẩu cung của cô có vấn đề, sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự với cô vì tội cản trở người thi hành công vụ.” Khương Bằng ngồi bên cạnh nghiêm khắc nhắc nhở.
Nghe thấy thế Tiêu Lâm bèn tỏ ra do dự, vài giây sau mới hỏi: “Hai người có thể cho tôi biết Lữ Tân đã xảy ra chuyện gì không?”
Vương Quỳ và Khương Bằng đưa mắt nhìn nhau, sau đó Vương Quỳ đáp: “Lữ Tân, từ nay về sau sẽ không đi làm nữa.”
“Anh ấy thôi việc rồi sao?” Tiêu Lâm ngạc nhiên.
“Anh ta chết rồi.”Khương Bằng thẳng thừng đáp. “Chết trong nhà, bị người khác giết...”
Hơi thở của Tiêu Lâm trở nên gấp gáp, ánh mắt cũng có phần đờ đẫn, đến gần một phút sau cô ta mới lấy lại bình tĩnh, khẽ nói: “Tôi và Lữ Tân quả thực không chỉ có quan hệ bạn bè, nhưng tôi nói điều này cho các vị, mong các vị đừng truyền ra ngoài, tôi còn muốn tiếp tục làm việc ở đây...”
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không công khai khẩu cung của cô đâu.” Vương Quỳ đồng ý.
“Thực ra tôi và Lữ Tân cũng không hẳn là người yêu của nhau, tôi có bạn trai rồi, hai chúng tôi chỉ là kiểu quan hệ an ủi nhau những lúc cô đơn mà thôi. Thường ngày ở công ty thì cư xử với nhau như bạn bè, thỉnh thoảng tôi đến nhà anh ấy, cũng có khi anh ấy đến nhà tôi.” Tiêu Lâm cúi gằm xuống, có phần xấu hổ, nói.
“Thế gần đây hai người có gặp mặt riêng không?” Vương Quỳ hỏi.
“Không.” Tiêu Lâm lắc đầu, cương quyết đáp. “Chúng tôi không gặp riêng nhau gần nửa năm rồi, bạn trai tôi hình như đã phát hiện ra chuyện này nên tôi luôn cố gắng tránh tiếp xúc riêng với anh ấy. Thực ra tôi rất yêu bạn trai mình. Nghe Lữ Tân bảo, gần đây anh ấy mới cưa được một cô bạn gái mới, nghe đồn là giáo viên mầm non, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ.”
“Thế theo như hiểu biết của cô về Lữ Tân, anh ta có kẻ thù nào không?” Vương Quỳ không khỏi cảm thấy kinh tởm trước những lời khai của Tiêu Lâm, nhưng cô không thể hiện ra mà hỏi tiếp.
“Chắc là không có.” Tiêu Lâm thoáng nghĩ ngợi. “Con người anh ta rất biết cách đối nhân xử thế, nhưng theo tôi biết thì kẻ thù duy nhất của anh ta chính là Trưởng phòng. Mấy năm trước, Lữ Tân vào công ty không thông qua ông ấy nên ông ấy cảm thấy mất mặt, luôn tìm cách áp bức Lữ Tân. Thực tế, Lữ Tân đối xử với ai cũng tốt, chỉ khinh thường mỗi Trưởng phòng, có một thời gian hai người đấu đá nhau rất dữ dội, Trưởng phòng cũng chẳng thể đuổi việc anh ta nên trong lòng luôn ghi nhớ mối thù này.”
“Có khi nào vì lý do đó mà Trưởng phòng giết người không?” Vương Quỳ hỏi tiếp.
“Cái đó thì chắc là không đâu. Các vị đừng thấy ngoài mặt Trưởng phòng hung hăng bặm trợn, thực ra lá gan của ông ấy cũng chẳng lớn lắm đâu, có lẽ vẫn chưa đủ để có thể giết người. Huống hồ Lữ Tân và ông ấy chỉ có xích mích trong công việc mà thôi, cũng chưa đến mức là ân oán cá nhân nên không có khả năng giết người.”
“À đúng rồi, chuyện của Lữ Tân và cô giáo mầm non, cô biết được bao nhiêu?” Vương Quỳ lại hỏi.
“Không nhiều lắm.”Tiêu Lâm đáp. “Trước đây, có lúc tán gẫu với nhau, Lữ Tân có nhắc tới cô ấy, nhưng sau đó lại bảo là đã chia tay rồi, dần dần không thấy anh ấy nhắc đến nữa. Thực ra, nhìn Lữ Tân ngoài mặt trăng hoa ong bướm vậy thôi, chứ anh ấy là người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Tôi từng nghe anh ấy kể về cô bạn gái rất lâu về trước, đến giờ anh ấy vẫn không quên được cô ấy. Tôi đoán trước giờ Lữ Tân không có bạn gái cố định chắc cũng vì nguyên nhân này.”
“Anh ta có nói người đó là ai không?” Vương Quỳ hỏi tiếp.
“Có, nhưng không biết có phải anh ấy nói đùa không.” Tiêu Lâm nghĩ ngợi một chút rồi ghé sát vào Vương Quỳ, nhỏ giọng nói: “Người mà Lữ Tân nói chính là Thôi Cách Cách, cô ca sĩ đang nổi đình nổi đám hiện nay, nhưng tôi cảm thấy chuyện này có chín phần là bốc phét, anh ấy làm sao mà lọt vào mắt xanh của Thôi Cách Cách được chứ? Cô nói có phải không?”
Bình luận truyện