Mỹ Nhân Phổ

Chương 40: Hư trương thanh thế



"Ngươi không chỉ biết vẽ, thế nhưng còn hiểu như thế nào xóa đi, là ta xem thường ngươi!" Là người hiềm nghi tự đề cử, Tống Dật bị nhốt vào phòng bên cạnh Hàn Duyên Bình.


Cửa mở ra, hai bên cửa mỗi bên đứng hai đồ lệ, cửa ra khỏi viện cũng có người gác. Hai người liền cách hàng rào nói chuyện.


Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn hắn, "Hàn tiên sinh cũng biết vì sao sẽ có loại nước thuốc để xóa màu mực chu đan này đi?"


Hàn Duyên Bình ngốc.


"Kỳ thật rất đơn giản, màu mực chu đan giá cao, màu sắc cực kỳ khó điều chỉnh, một khi đặt bút xuống liền vô pháp sửa chữa, nếu bức họa có sai lầm, thì chỉ có thể thành phế thải. Đương nhiên, đối với mọi người mà nói, mặc dù bút pháp sai lầm cũng có thể lập tức thay đổi thành một bức họa hoàn mỹ khác, nhưng đối với những ai năng lực có hạn, bôi xoá và sửa sửa luôn là khó tránh khỏi, tỷ như ta. Ngươi cho rằng bức Quần phương đồ kia họa một lần là xong sao? Ta chính là đã sửa qua rất nhiều chỗ mới làm mình vừa lòng."


Hàn Duyên Bình muốn ói ra máu, thứ hắn tôn sùng là thần kỹ, thế nhưng để người này xoá xóa sửa sửa chơi? Chênh lệch như vậy, là nghiêm trọng vũ nhục từ trong ra ngoài thi họa thế gia như Hàn gia.


"Ngươi rốt cuộc là ai?" thân phận của Tống Dật tuyệt đối không có khả năng chỉ là một họa sư dân gian đơn giản như vậy!


Tống Dật cười, "Ta là đồ đệ của Họa Cốt tiên sinh, chẳng lẽ điểm này còn chưa đủ?"


Hàn Duyên Bình thiếu chút nữa bị nghẹn đến không biết làm sao, đúng vậy, bất luận cái gì không hợp lý, chỉ cần nhắc tới tên Họa Cốt tiên sinh, thì sẽ làm người cảm thấy đương nhiên.


"Hàn tiên sinh có nhớ rõ người đưa ngươi nước thuốc là ai không?"


Hàn Duyên Bình ngẩng cái đầu cao quý lên, "Ta không thừa nhận cái gì hết. Vẫn là câu kia, muốn ta nhận tội thì lấy chứng cứ ra."


"Ý, ngươi vậy mà hoài nghi bản lĩnh lục soát đồ vật của Tư Lệ Đài. Đôi mắt của bọn họ còn sắc bén hơn mắt ưng, mũi còn nhạy hơn mũi chó!"


"Đây là ca ngợi sao?" Một tiểu đồ lệ đứng ở bên trong bị bọn họ coi như không khí sâu kín ném đến một câu, Tống Dật quay đầu nhìn hắn, tiểu đồ lệ mắt nhìn thẳng phía trước, sắc mặt chuyên chú, nàng cẩn thận mà nhìn trái nhìn phải, không xác định hỏi một câu, "Mới vừa rồi là ngươi nói chuyện?"


"Phải!" Vẫn không có bất luận biểu tình gì, chỉ là cử động miệng.


Tống Dật thẳng thân thể nhỏ bé, kiên định bất di mà nói: "Đúng vậy, đó là ca ngợi!"


"Cảm ơn."


"Không cần khách khí."


Quả nhiên, bên này mới vừa khách khí xong, bên kia Triệu Trọng Dương đã đem đồ vật lục soát ra mang đến cho Tống Dật cùng Hàn Duyên Bình xác nhận, đi cùng còn có Tả phụ đô úy Triệu Quân, cùng với vài tên Trung úy quân đi theo.


Trung úy quân cứ công khai đi theo đằng sau Tư Lệ Đài như vậy, không biết phải nói là thế gia đại tộc quá không đem hoàng quyền để vào mắt, hay là nói Tư Lệ giáo úy Dự Vương điện hạ đối đãi những người này quá mức hiền lành.


Đi vào viện, tầm mắt Triệu Quân trực tiếp quét lên người Tống Dật, ánh mắt lạnh lẽo, phảng phất như con mồi đã lên đến miệng còn chạy mất làm hắn rất là bực bội.


Đối mặt với ánh mắt này, Tống Dật vô cùng đạm nhiên, giơ tay chào, dù thân là tù nhân cũng không mất văn nhân khí khái.


Triệu Quân phất tay, để thủ hạ tản ra khắp nơi, lúc này mới giơ tay đáp lễ.


Đối với một kẻ đi đêm không được hoan nghênh, từng đối mặt với thủ vệ tuần tra của đủ loại phủ đệ trong Thái Khang Thành, Tống Dật chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra chỗ tuyệt diệu trong phương vị của những người này. Tuy bọn họ phân tán vào các góc viện, nhưng không hề nghi ngờ, mục tiêu những người này tỏa định là nàng, cả phòng, mặc dù một con ruồi bay ra cũng trốn không thoát đôi mắt của Trung úy quân.


"Triệu đô úy có phải quá đề cao Tống Dật hay không?"


"Ồ? Tống tiên sinh chỉ giáo cho? Triệu mỗ hôm nay tới bất quá là hiệp trợ Tư Lệ Đài, đảm nhiệm trông coi mà thôi."


"Đem thất tinh trận này dùng trên người kẻ hèn tại hạ, không khỏi có chút đại tài tiểu dụng. Ta bất quá là một nữ tử văn nhược tay trói gà không chặt, các ngươi tùy tiện một người canh giữ, ta cũng trốn không thoát."


"Ồ? Tống tiên sinh cũng hiểu biết về trận pháp?"


"Chỉ là nghe Họa Cốt tiên sinh nói qua, trận pháp do Nghĩa Quốc Công Ngu Hạo sáng chế, lớn lớn bé bé có hơn trăm cái, đáng tiếc khi Nghĩa Quốc công phủ lấy thân tuẫn nghĩa, phần lớn đã thất truyền, vẫn còn dùng, e là chỉ còn một chi gia thần thuộc hạ cũ thuộc về Nghĩa Quốc Công trong Trung úy quân này." Không hề nghi ngờ, Triệu Quân này là cựu thần trong Nghĩa Quốc công phủ. Đại khái cũng là vì tôn sùng Ngu Hạo, hiện giờ mới có thể để Ngu Thái sử dụng. Tống Dật không khỏi thở dài trong lòng, hy vọng vị này không cần đặt trung nghĩa nhầm chỗ, kết quả hối tiếc không kịp thì không tốt.


"Họa Cốt tiên sinh biết được không khỏi hơi nhiều rồi."


"Triệu đô úy nói đùa, nếu cả mấy thứ này cũng không biết, sao có tư cách quản lý 《 Kinh Hoa Lục 》."


"Có vài thời điểm, biết càng nhiều, càng dễ dàng đưa tới họa sát thân, đây cũng không phải chuyện tốt."


"Ngu dân có cách sinh tồn của ngu dân, trí giả có bản lĩnh dừng chân của trí giả, nhân sinh khổ đoản, dù gì cũng chết, sao không chết có ý nghĩa một chút?"


Mắt thấy đối thoại bên này đang phát triển tới cảnh giới cao thâm khó đoán, Triệu Trọng Dương vỗ vỗ da mặt, quyết định xen ngang cuộc đối thoại của hai người, "Triệu đô úy, chúng ta có phải nên nghiệm chứng một chút thứ đã lục soát ra trước hay không?"


Triệu Trọng Dương chỉ chỉ cái tráp trong tay đồ lệ, đó là đồ chuyên dụng để thu thập vật chứng, vì phòng ngừa trên đường bị người đánh tráo.


Khi cái bình sứ màu lục được lấy ra khỏi tráp, sắc mặt Hàn Duyên Bình nháy mắt tái đi, hắn nói: "Không cần thử."


Hắn không tin thiên hạ này trong đám người cùng thế hệ có người họa kỹ có thể vượt quá hắn, Tống Dật hoàn thành họa tác mà hắn tự nhận là vô pháp hoàn thành dễ như trở bàn tay; hắn không tin có người có thể phá giải bí ẩn trên Quần phương đồ, kết quả đó là trò vui hàng ngày của người ta; địa phương lớn như vậy, hắn không tin Tư Lệ Đài có thể tìm được bình sứ hắn chôn kín, kết quả Tư Lệ Đài không đến nửa canh giờ đã đào ra.


Một mình hắn tình nguyện mà tin tưởng vững chắc những cái không có khả năng đó, mà sự thật chứng minh, bất quá là chính hắn kiến thức thiển cận, ánh mắt hẹp hòi. Cũng như đêm qua có người cầm cái bình sứ này nói cho hắn có thể đổi chút màu sắc trên Quần phương đồ thử xem, hắn cũng có thể làm ra chuyện để mọi người kinh ngạc cảm thán, hắn biết rõ trong chuyện này có âm mưu, nhưng vẫn đáp ứng.


Không phải hắn chịu không nổi dụ hoặc của loại "thần kỹ" này, mà là hắn tự tin cho rằng, có âm mưu thì đã sao, cũng sẽ không tổn hại gì đến bản thân hắn, ngược lại, Tống Dật lại có thể vì vậy mà ăn mệt. Hắn rất muốn nhìn bộ dáng thê thảm khi ngã từ đám mây xuống bùn của nữ nhân đã giẫm đạp hắn kia, càng muốn nhìn xem, khi một thần kỹ vừa hiện ra trước mắt nàng, nàng sẽ lộ ra khiếp sợ cùng hâm mộ cùng cực ra sao.


Hắn muốn thắng nàng, từ sau khi hắn thua thương tích đầy mình không mặt mũi nào gặp người, hắn bức thiết mà muốn thắng nàng một ván, làm như là chỉ có như vậy hắn mới có thể một lần nữa đứng ở dưới ánh mặt trời, đối mặt với ánh mắt của người đời.


Nhưng không ngờ, kết quả, chỉ là làm hắn thua thảm hại hơn mà thôi, làm hắn càng thấy rõ hắn ngu xuẩn cùng nông cạn ra sao.


"Đúng như lời của Tống tiên sinh, đêm qua có người đem cái bình sứ này đưa cho ta, muốn ta xóa bỏ Lục Thanh Chi khỏi quần phương đồ. Nhưng mà, ta cũng không biết Lục Thanh Chi đã ngộ hại, cho rằng đây chẳng qua trò đùa của mấy quý nữ."


"Vậy người đưa nước thuốc cho ngươi là ai?"


"Ta có thể vẽ ra dung mạo của hắn."


Bản lĩnh của Hàn Duyên Bình đương nhiên cũng không phải thổi phồng mà ra, hắn họa người cũng có thể họa ra sinh động như thật, tuy rằng không hoặc nhân bằng Tống Dật.


Rất nhanh, quản sự các viện trong Thượng Lâm Uyển bị triệu tập đến, nhưng thật đáng tiếc, không có ai gặp qua thái giám trong bức họa này.


"Hàn Duyên Bình, bản quan khuyên ngươi thành thật khai báo!" Triệu Trọng Dương chưa bao giờ được coi là người tốt tính, giờ phút này càng giận tím mặt.


Ngược lại, Tả phụ đô úy Triệu Quân biểu hiện lại rất bình tĩnh, hầu như không xen vào câu nào, hoàn toàn đảm đương một người đứng xem rất khuôn phép.


Tư Lệ Đài thẩm vấn đương nhiên không phải luôn dùng thủ đoạn ôn hòa như vậy, mặc dù tuân thủ lễ chế không dùng hình, bọn họ cũng có cả ngàn phương pháp làm đối thủ cung khai, nhưng vì có mặt Triệu Quân, Triệu Trọng Dương không thể không đem những chiêu số đó thu liễm lại.


"Có lẽ, Hàn tiên sinh cũng không nói dối." Thân là người bị hiềm nghi đang bị cấm túc, Tống Dật dọn ra một cái ghế, một cái bàn nhỏ, ngồi ở cửa vừa phẩm trà vừa thưởng thức Triệu Trọng Dương thẩm vấn. Tư thái kia thập phần nhàn nhã tự tại.


Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đang thích ý mà phẩy phẩy vụn trà.


"Kỳ thật, đối phương đã có tâm lợi dụng Hàn tiên sinh, sao có thể sẽ dễ dàng cho hắn biết người chủ sự là ai? Huống chi, loại kỹ năng này là hắn tay cầm tay dạy ngươi đi? Chuyện này lại không phải ai cũng làm được."


"Có ý gì?" Hàn Duyên Bình ngốc.


Triệu Trọng Dương chắp tay: "Thỉnh Tống tiên sinh chỉ điểm."


"Ý ta là, người Hàn tiên sinh nhìn thấy cũng không phải thái giám gì đâu."


"Vậy chẳng phải là Hàn Duyên Bình nói dối?" tế bào thần kinh của Triệu Trọng Dương thật sự vô cùng đơn giản.


"Cũng không phải! Nếu là người rất có địa vị, sao có thể để Hàn tiên sinh nhìn thấy gương mặt thật của hắn, nghĩ chắc là hắn đã dịch dung, tìm không ra người này ở Thượng Lâm Uyển cũng không lạ."


Triệu Trọng Dương bỗng dưng tỉnh ngộ, nếu bàn về dịch dung thì không thể không có vị này. Hắn còn nhớ rõ lúc trước vì tìm kiếm vị "Tống tiên sinh" mơ ước sắc đẹp của điện hạ nhà hắn, ngạnh sinh sinh từ trong miệng nhân chứng được đến mấy chục bức họa, diện mạo khác nhau, cả giới tính cũng khác nhau.


Dù là ai cũng sẽ không tin tưởng Tống tiên sinh kia sẽ là Tống tiên sinh này, nhưng Triệu Trọng Dương giờ phút này đã tin.


Luận về thuật dịch dung, sợ toàn bộ Thái Khang Thành cũng không có mấy ai qua khỏi vị này. Quả nhiên không hổ là đệ tử đích truyền của Họa Cốt tiên sinh, bản lĩnh thực sự lợi hại.


Hàn Duyên Bình cũng ý thức được mình đã thành người chịu tội thay, sắc mặt lại tái thêm vài phần, hắn vốn là văn nhược thư sinh, vì quá khó thở phẫn uất, thân thể cũng có chút lung lay sắp đổ.


Tống Dật quét mắt nhìn hắn, công tử nhà giàu này a thực sự có chút kiều nộn, chút đỉnh mưa gió như vậy cũng chịu đựng không được.


"Hàn tiên sinh có thể vẽ ra toàn thân hắn hay không? Vô luận thuật dịch dung cao minh cỡ nào, luôn có vài chỗ là vô pháp thay đổi, có lẽ, ta có thể phục hồi lại tướng mạo vốn có của hắn."


Tất cả mọi người ở đây trợn mắt, cả tiểu đồ lệ mặt than canh giữ ở trước cửa Tống Dật cũng đưa tầm mắt lên mặt nàng. Trong mắt mọi người đều có khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là hoài nghi.


"Vẽ khắc cốt ta còn làm được, một cái thuật dịch dung cỏn con còn có thể làm khó ta?"


"Ngươi...ngươi thật sự có thể?" Hàn Duyên Bình môi có điểm run.


"Đương nhiên. Bất quá, Tống Dật ta chưa bao giờ làm không công cho người khác. Nếu là vẽ một bức lúc bình thường, một trăm lượng bạc là đủ, nhưng hôm nay ngươi lại thiếu chút nữa làm hại ta hãm sâu lao ngục, đương nhiên không thể dựa theo bình thường mà tính, năm trăm lượng bạc, nếu ngươi nguyện ý, người này ta giúp ngươi tìm ra!"


Tiểu đồ lệ bên người run lên một cái, đại nghĩa lăng nhiên mà mượn gió bẻ măng như vậy, cũng chưa có ai.


Hàn Duyên Bình nghĩ nghĩ, hắn nghĩ đương nhiên không phải vấn đề tiền bạc, mà là lời Tống Dật có mấy phần đáng tin. Dù gì cũng là mình mới hãm hại nàng, nàng sẽ có lòng tốt đi giúp hắn như vậy sao? Có thể là thừa cơ hội chứng thực tội danh của hắn hay không?


Nhưng trước mắt hắn đã không còn đường lui, hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen.


Móc ra một chồng ngân phiếu, tự mình đưa qua, Hàn Duyên Bình trịnh trọng bái một cái, nói: "Việc này phải làm phiền Tống tiên sinh. Nếu Tống tiên sinh có thể giúp ta tẩy thoát tội danh, sau này, sẽ còn thâm tạ."


Tống Dật lật lật ngân phiếu bĩu môi, năm trăm lượng, cũng không phải là số lượng nhỏ, tên bại gia tử này tiện tay móc ra, mình có phải ra giá quá thấp hay không? Lúc này sửa miệng đòi một ngàn lượng có thể không quá thích hợp hay không?


Tròng mắt Tống Dật chuyển động hai vòng, thấy tất cả mọi người dùng một ánh mắt phức tạp nhìn nàng, có kính sợ, có khiếp sợ, còn có chút quỷ dị khó diễn tả.


Nàng ho nhẹ một tiếng, tiểu thân thể thẳng lên, cũng trịnh trọng hứa hẹn: "Hàn tiên sinh yên tâm. Tống Dật nhất định không nhục sứ mệnh!"


Một canh giờ sau, Lưu Dục vừa nghe Triệu Trọng Dương bẩm báo hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, vừa tiếp tục xem xét bản đồ bãi săn, phảng phất như chỉ là nghe chuyện tầm thường như Tống Dật ăn cái đùi gà.


Triệu Trọng Dương cảm thấy, chuyện mới lạ cỡ này, điện hạ nhà hắn hẳn nên biểu hiện chút khiếp sợ mới phải.


Lưu Dục nghe xong đầu cũng chưa nâng, chỉ nói: "Nàng đây là đang hư trương thanh thế."


"Ể?" Triệu Trọng Dương cảm thấy tế bào não đơn giản của mình lại không thể nhận được mạch não của điện hạ nhà hắn.


"Phái người đi tìm Tôn Triều Hồng tới."


Triệu Trọng Dương không quá vui, "Điện hạ có gì phân phó, thuộc hạ cũng có thể làm được."


Lưu Dục buông bản đồ bãi săn, lãnh đạm nói: "Bao gồm cả gác đêm cho Tống Dật?"


Triệu Trọng Dương rùng mình, rốt cuộc hiểu được cái gọi là hư trương thanh thế là chuyện gì.


"Vậy...nam nữ khác biệt vẫn là phải chú ý, thuộc hạ liền đi làm."


"Bí mật hành sự, đừng rút dây động rừng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện