Mỹ Nhân Và Mã Nô
Chương 29
Gần trong gang tấc ôn hương nhuyễn ngọc, có hương thơm quen thuộc khiến Bùi Cương nhớ lại cuốn sách mà hắn vừa đọc. Mọi bức họa dường như sống động hiện lên trong tâm trí hắn, khiến máu sôi lên. Hơi thở thô ráp.
Một đôi mắt đen ảm đạm nhìn chằm chằm vào Ngọc Kiều trong bóng tối.
Ngọc Kiều lo lắng hỏi: "Bùi, Bùi Cương ngươi muốn làm gì.."
Khi nàng gần như khóc, Bùi Cương tiến gần lại Ngọc Kiều, cơ hồ mũi của bọn họ chạm nhau, thanh âm trầm thấp kêu một tiếng "Tiểu thư"..
Tất cả hơi thở hắn rơi vào mặt Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều run rẩy vì sợ hãi và không dám thở. Khi nàng cảm thấy ngột ngạt, nàng nghĩ đến những giấc mơ.
Nàng bị Bùi Cương dồn vào cửa sổ, Bùi Cương gọi nhũ danh của nàng "Kiều Kiều" cũng bằng giọng trầm thấp như vậy, và sau đó hắn ôm nàng thật chặt rồi làm chuyện thân mật..
Nghĩ về điều này, Ngọc Kiều thực sự sợ khóc.
Nước mắt nàng trào ra, âm thanh mang theo nức nở: "Ngươi, ngươi đã thề sẽ không bao giờ khi dễ ta, ngươi mà khi dễ ta sẽ bị thiên lôi đánh!"
Hơi thở của Bùi Cương tăng dần và giọng hắn khàn khàn: "Tiểu thư, đừng sợ, nô tài sẽ không khi dễ người, nhưng tiểu thư đã cho nô tài một yêu cầu. Bây giờ nói ra, tiểu thư có đáp ứng không?"
Ngọc Kiều cảm thấy như một con cá bị ép lên thớt, lúc nào cũng có thể bị cắt thành nhiều mảnh. Bây giờ đừng nói là một yêu cầu, miễn là hắn không khi dễ nàng như trong giấc mộng, thì có mười cái yêu cầu nàng cũng chấp nhận!
"Ngươi cứ nói, ta sẽ đáp ứng hết.."
Ngọc Kiều đột nhiên hối hận vì đã tin tưởng Bùi Cương như thế này. Làm sao nàng biết rằng Bùi Cương, người ngoan ngoãn nghe lời vài ngày trước, bây giờ lại đối với nàng như vậy?
Ngọc Kiều sợ đến nỗi những giọt nước mắt rơi xuống.
"Nô tài muốn.. tiểu thư gả cho nô tài?"
Ngọc Kiều khóc một cách đau khổ, nhưng nàng sững sờ khi nghe những lời của Bùi Cương.
Khi Ngọc kiều đang kinh ngạc, Bùi Cương chậm rãi nói: "Nô tài thích tiểu thư."
Đôi mắt của Ngọc kiều dần mở to.
Bùi Cương, thích nàng?
Những lời này rơi xuống như một hòn đá khổng lồ xuống nước, gây ra sóng gió.
Nhưng bây giờ hai người họ mũi kém chút nữa chạm nhau, hơi thở đều rơi trên mặt đối phương. Bùi Cương cảm thấy hơi thở ấm áp và ẩm ướt, và đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô hơn và cơ thể càng nóng.
Có lẽ do cơ thể nóng, Bùi Cương thở dốc càng nhiều. Hắn hỏi, "Có thể không?"
Ngọc Kiều hồi phục một chút, và khi nghe câu hỏi của hắn, nàng nói một cách chắc chắn: "Không! Không thể! Tuyệt đối! Không!"
Bùi Cương dường như không nghe thấy, hắn chỉ muốn nghe câu trả lời mình muốn. Hắn hỏi lại: "Ta có thể không?" Nàng tỉnh lại một chút, mới nhận ra nàng đang nằm trong hoàn cảnh gì, nàng liền hoảng loạn!
Mặc dù hoảng loạn, nàng vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể Bùi Cương.
Ngọc Kiều đoán rằng Bùi Cương đã say, chắc giờ hắn không tỉnh táo. Có lẽ nếu nàng dỗ dành hắn vài từ, có lẽ sẽ hắn để nàng đi. Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều bình tĩnh lại.
Vì vậy, nàng vừa thút thít vừa nói với hắn: "Ngươi, trước tiên ngươi buông ta ra trước, ta sẽ trả lời ngươi.."
Nghe vậy, Bùi Cương im lặng và dường như đang suy nghĩ.
Giấu đi nỗi hoảng sợ, Ngọc Kiều tiếp tục dụ dỗ: "Nếu bây giờ ngươi buông ta ra, ta sẽ suy nghĩ về điều đó.." Sau
Một thời gian, lực bàn tay của Bùi Cương buông lỏng ra. Nàng khẽ lùi lại một bước.
Ngọc Kiều nuốt nước bọt và nghẹn ngào nói: "Ngươi đứng xa ra, ngươi đứng gần như vậy, ta có chút sợ."
Bùi Cương im lặng một lúc rồi lùi lại một bước.
Vào lúc Bùi Cương lui lại, Ngọc Kiều trong đầu không suy nghĩ gì liến hướng tới cửa bỏ chạy.
Thấy nàng bỏ chạy, Bùi Cương đứng bất động.
Một lúc sau, bàn tay phủ lên trán, hắn nhắm mắt lại, rồi thở ra một hơi thật sâu.
Khi mở mắt lần nữa, có một chút thanh tỉnh trong đôi mắt ảm đạm của hắn.
Bùi Cương biết rằng có điều gì đó không ổn với hắn, ngày thường sẽ không bốc đồng như vậy, và cơ thể bị căng chặt và bụng dưới nóng một cách khó chịu.
Ly rượu đó nhất định có vấn đề.
Một lúc sau, hắn bước ra khỏi phòng, đến giếng múc một xô nước lạnh, đổ nó trực tiếp từ đầu xuống.
Ban đêm của mùa thu rất lạnh, vì vậy nước trong giếng lạnh đến xương cốt.
Sau khi tắm hết xô này đến xô khác, mãi đến khi hai xô nước lạnh chảy xuống, cảm xúc và cơ thể căng thẳng của hắn mới nguôi ngoai.
Ngọc Kiều, người bị dọa chạy trối chết, nàng đi thẳng vào giường và trùm mình trong chăn từ đầu đến chân.
Tang Tang mang nước vào và thấy rằng nàng đã nằm xuống, nên tắt nến, rồi lặng lẽ rút lui.
Lúc này, Ngọc Kiều, người đã thu mình thành một quả bóng trong chăn, đôi mắt đỏ ửng và cơ thể nàng run rẩy vô cùng.
So với việc sợ hãi, điều khiến Ngọc Kiều khiếp sợ bây giờ là Bùi Cương nói rằng hắn thích nàng. Nàng luôn cảm thấy Bùi Cương không thể thích ai vì hắn không biết mình thích gì.
Nhưng, hắn thực sự nói rằng hắn thích mình?
Và muốn nàng gả cho hắn?
Hắn ép nàng vào tường!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Có nên đem tiễn hắn đi?
Hoặc đưa hắn ra xa mình?
Hay là làm hắn biến mất không một dấu vết trước khi hắn trở thành Hoài Nam vương?
Nhưng còn phụ thân và mẫu thân thì sao?
Nếu hắn ta lại muốn khi dễ mình thì sao?
Tâm trí của Ngọc Kiều bây giờ rất hỗn loạn, và nàng không biết phải làm gì với tất cả các câu hỏi mà mình đặt ra.
Những vấn đề này làm phiền nàng cả đêm. Khi Tang Tang và các nha hoàn đợi nàng dậy, họ bị dọa bởi đôi mắt sưng đỏ, và có chút màu xanh dưới mắt của nàng.
Tang Tang vội vàng hỏi: "
Tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Ngọc Kiều đau buồn nói: "Ta gặp ác mộng."
Có lẽ không ngủ cả đêm nên giọng nói có chút khàn khàn.
Tang Tang thấy sắc mặt nàng không tốt, nên đưa tay chạm vào trán của nàng, sửng sốt: "Trán của tiểu thư sao nóng thế!" Sau khi
Nói vậy, quay lại và nhìn các nha hoàn khác, và ra lệnh: "Thanh Cúc, ngươi mau đi tìm đại phu. Hồng Bưởi, ngươi mau đi nói lão gia phu nhân biết là tiểu thư bị nhiễm phong hàn."
Lúc trước biết mình có thể nằm mơ thấy tương lai nhưng cũng không bị dọa thành bệnh. Lần này Ngọc Kiều thực sự sợ hãi.
Sau khi bị ốm vài ngày, Ngọc Kiều luôn mơ mơ màng màng, và khi nàng khỏe hơn, nàng nghe Tang Tang nói phụ thân đã nhốt Bùi Cương lại.
Ngọc Kiều, người đang bịt mũi uống thuốc, đột nhiên giật mình, vội vàng buông tay và đặt chiếc cốc mà mình mới uống một nửa xuống bàn, và ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tang Tang: "Lão gia hỏi rằng trước khi người bị bệnh đã làm gì. Nô tỳ liền nói sự thật, lão gia liền sai người đến hậu viện bắt Bùi hộ vệ."
Ngọc Kiều tức giận: "Tang Tang ngươi, ngươi.." Thật sự không có cách nào chỉ trích, cuối cùng nàng thở dài. Sau một tiếng thở dài nhẹ nhõm, nàng hỏi: "Tại sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?"
Tang Tang không biết chuyện gì đã xảy ra với mình tối hôm đó, việc nói về hành tung của nàng cho phụ thân là điều dễ hiểu. Chỉ là sự nhạy bén của phụ thân nàng hẳn đã nhận thấy điều gì đó từ các chi tiết.
"Lão gia dặn bọn nô tỳ không cho tiểu thư biết, vì sợ làm phiền tiểu thư dưỡng bệnh, giờ đây bệnh tình của người đã tốt hơn rất nhiều, nên nô tỳ mới dám nói."
Nói về Bùi Cương, Ngọc Kiều vẫn còn nỗi sợ hãi. Nhưng nàng hôn mê mấy ngày cũng đã làm nàng bình tĩnh lại. Bây giờ nàng cũng không sợ như đêm hôm đó không phân rõ phương hướng.
Ngọc Kiều thở ra yếu ớt, nghĩ về Bùi Cương, cảm thấy đầu mình đau lên.
Hắn thích gì ở mình?
Ngọc Kiều nghĩ về nó một cách cẩn thận, và đột nhiên nhận ra rằng có dấu hiệu trước đó. Hắn lột quả khô cho nàng, khi nàng gặp nạn ở núi Vân Tích, hắn đã nhảy xuống hố để bồi mình. Điều này đã rõ ràng, nhưng nàng không nghĩ đến hắn sẽ thích mình.
Rồi hắn thich nàng khi nào? Khi hắn khi dễ nàng trong giấc mơ, chẳng lẽ hắn cũng thích nàng? Nếu đã thích, tại sao lại khiến nàng khóc?
Mặc dù Ngọc Kiều cảm thấy đêm đó Bùi Cương đường đột với nàng, và bất kể hắn có thích nàng hay không, nhưng sau tất cả, cũng do nàng tự qua đó, và đêm đó.. hắn đã không khi dễ nàng.
Những điều này không thể trong vòng một hai ngày có thể suy nghĩ cẩn thận được. Ngay bây giờ, tốt hơn là đến chỗ phụ thân đòi người lại.
Ngọc Kiều không nghĩ về những câu hỏi không rõ ràng đó nữa, rời khỏi giường và hỏi Tang Tang, "Bùi hộ vệ hiện đang ở đâu?"
Tang Tang: "Phòng củi ở sân phía đông."
Trong thư phòng, Ngọc Kiều thấy phụ thân nhìm vào quyển sách và lặp lại lần nữa: "Bùi hộ vệ thật sự không khi dễ nữ nhi. Đó là do ban đêm con ra ngoài nên mới bị nhiễm phong hàn."
Ngọc Thịnh hướng tới hạ nhân phất tay, hạ nhân hiểu ý, liền lui ra ngoài.
Ngọc Thịnh ngước mắt lên nhìn nữ nhi ma mình đã nuôi nấng mười mấy năm, nhìn hồi lâu cũng không nói chuyện.
Ánh mắt của phụ thân nàng dường như có thể nhìn thấu những gì nàng đang nghĩ trong lòng, bị nhìn chằm chằm trong lòng nàng hốt hoảng. Nàng nghĩ thầm, quyết không để phụ thân biết Bùi Cương có ý gì với nàng.
Nếu phụ thân biết được, thì với trình độ sủng nàng của phụ thân, thì không biết Bùi Cương sẽ có kết cục thế nào?
Sau một lúc lâu, Ngọc Thịnh mới nhàn nhạt nói, "Kia Bùi hộ vệ thích ngươi."
"Hả?" Ngọc Kiều phản ứng, đôi mắt mở to, nàng hoảng loạn, "Hắn, hắn nói?"
Đem quyển sách cuộn lại vứt lên bàn, cười khẩy, và nói, "Hắn không cần nói, điều đó quá rõ ràng. Nếu ta mà không nhìn thấy, thì chả phải ta bị mù?"
Ngọc Kiều bực mình nhìn phụ thân nàng, vậy mà nãy giờ còn để nàng diễn!
Ngọc Thịnh nhàn nhạt nói: "Thích một ai đó, làm sao có thể giấu được? Chỉ cần quan sất cẩn thận. Hơn nữa, Kiều nhi, hình như con không bất ngờ khi biết Bùi hộ vệ thích con."
Ngọc Kiều kinh hãi vội vàng nói, "Nữ nhi không phải không ngạc nhiên, chỉ là, chỉ là.." Nhìn vào đôi mắt dường như rõ ràng, giọng nói của Ngọc Kiều dần yếu đi.
Mặc dù đôi mắt không sắc nét, nhưng dường như chúng thực sự nhìn rõ mọi thứ.
Ngọc Kiều cũng không diễn nữa, nói: "! Nhưng ngay cả khi hắn thích nữ nhi, nhưng nữ nhi không thích hắn. Phụ thân, người không cần phải nhốt hắn, việc con nhiễm phong hàn thực sự không liên quan đến hắn",
Nàng không biết phụ thân có tin những gì nàng nói không, chỉ thấy phụ thân thu hồi ánh mắt và nhấp một ngụm trà trên bàn. Rồi yếu ớt nói: "Đó chỉ là một hạ nhân, tại sao Kiều nhi phải quan tâm đến vậy? Ta cũng không phải là một người ác độc. Nếu hắn quá phận thì ta chỉ lấy nửa mạng của hắn."
Ngọc Kiều mở to mắt khi nghe điều này "Phụ thân đánh hắn?"
Có chuyện gì với gia đình nàng vậy? Sao luôn hướng tới Bùi Cương đánh vậy, có thể là Bùi Cương và những người trong gia đình nàng bị xung khắc đi?
Ngọc Kiều hồi hộp chờ đợi câu trả lời của phụ thân. Sau một lúc lâu, Ngọc Thịnh chậm rãi nói: "Ta không đánh hắn, chỉ là bỏ đói hắn trong vài ngày. Bùi hộ vệ này tính tình rất cương ngạnh. Sau khi bị nhốt và bỏ đói trong nhiều ngày. Lại không có lời cầu xin, tinh thần cũng không giống người bị bỏ đói."
Nghe nói rằng Bùi Cương chỉ bị bỏ đói, không bị đánh đến một nửa, Ngọc kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng không nhận ra rằng nàng lo ở đây không phải sợ sau này Bùi Cương trả thù mà đơn giản là lo lắng choBùi Cương.
"Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng, phụ thân, người có thể thả hắn ra được không?"
Ngọc thịnh: "Mặc dù hắn đã cứu mạng con, nhưng hắn thích con, bây giờ để hắn bên cạnh con, ta không yên tâm, Vì vậy, trong thời gian ngắn ta không thể thả hắn."
Sau khi biết suy nghĩ của Bùi Cương, Ngọc Kiều thực sự không dám gặp Bùi Cương, nhưng nàng cũng không muốn ngược đãi hắn, vì vậy nàng nói một cách lo lắng: "Chính là không thể đặt hắn bên cạnh nữ nhi, nhưng nếu tiếp tục bỏ đói như thế này, cho dù mạnh đến đâu cũng không chịu được".
Ngọc Thịnh nhìn nàng một chú ý tứ, nàng vội vàng giải thích: "Mặc dù hắn thích nữ nhi, trước đây hắn liều mạng cứu nữ nhi là sự thật. Phụ thân cũng thường xuyên dạy nữ nhi không được lấy oán trả ơn. Bây giờ chỉ vì hắn thích nữ nhi mà lấy lấy oán trả ân thì có chút không ổn lắm?"
Ngọc Thịnh gật đầu và không chút để ý "Nga" một tiếng. Ngọc kiều trở nên lo lắng và kêu: "Phụ thân!"
"Ta chỉ nói giữ hắn bên cạnh, nhưng không nói rằng sẽ nhốt và bỏ đói."
Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe điều này. Thận trọng hỏi: "Phụ thân, người giữ Bùi hộ vệ bên cạnh để làm gì vậy?"
Ngọc Thịnh nghịch ngợm với cái nắp cốc một lúc, và mỉm cười: "Tất nhiên để làm hộ vệ."
Lúc này, Ngọc phu nhân hầm canh đem đến, Ngọc Kiều không có tâm tư quấy rầy phụ mẫu ân ái, vì vậy nàng liền thỉnh an mẩu thân rồi ra khỏi thư phòng.
Thấy nữ nhi đã đi, Ngọc phu nhân hỏi, "Kiều nhi vì hộ vệ kia mà đến à?" Ngọc Thịnh, người đang
Uống canh, gật đầu.
Ngọc phu nhân có vẻ lo lắng, "Bởi vì Ngọc Kiều đã hủy hôn, có những người bên ngoài nói ra nói vào, có người nói đến nữ nhi và hộ vệ này, lão gia ngươi thật sự muốn tên hộ vệ này ở rể đi?"
Ngọc Thịnh đặt bát xuống, "Có gì không thể?" Ngọc phu nhân giật mình, "Nhưng hắn là một hạ nhân!"
Ngọc Thịnh mỉm cười và hỏi, "Phu nhân nghĩ nên tìm cho Kiều nhi một phu quân như thế nào? Ngân lượng? Ngọc gia của chúng ta thiếu tiền sao, lại nói những danh môn vọng tộc có nhiều quy cũ, thê thiếp thành đàn, những nhà đó không chỉ nhiều quy cũ mà còn có sự đấu đá lẫn nhau, hỏi thử với tính cách của Kiều nhi vào đó có thể sống tốt không?"
Bị trượng phu mình nói như vậy, Ngọc phu nhân cảm thấy cũng có lý.
"Vì vậy, phải tìm một phu quân cho Kiều nhi, gia thế không quan trọng. Điều quan trọng là hắn thích KIều nhi, có thể coi Kiều nhi quan trọng hơn mạng của mình"
Một đôi mắt đen ảm đạm nhìn chằm chằm vào Ngọc Kiều trong bóng tối.
Ngọc Kiều lo lắng hỏi: "Bùi, Bùi Cương ngươi muốn làm gì.."
Khi nàng gần như khóc, Bùi Cương tiến gần lại Ngọc Kiều, cơ hồ mũi của bọn họ chạm nhau, thanh âm trầm thấp kêu một tiếng "Tiểu thư"..
Tất cả hơi thở hắn rơi vào mặt Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều run rẩy vì sợ hãi và không dám thở. Khi nàng cảm thấy ngột ngạt, nàng nghĩ đến những giấc mơ.
Nàng bị Bùi Cương dồn vào cửa sổ, Bùi Cương gọi nhũ danh của nàng "Kiều Kiều" cũng bằng giọng trầm thấp như vậy, và sau đó hắn ôm nàng thật chặt rồi làm chuyện thân mật..
Nghĩ về điều này, Ngọc Kiều thực sự sợ khóc.
Nước mắt nàng trào ra, âm thanh mang theo nức nở: "Ngươi, ngươi đã thề sẽ không bao giờ khi dễ ta, ngươi mà khi dễ ta sẽ bị thiên lôi đánh!"
Hơi thở của Bùi Cương tăng dần và giọng hắn khàn khàn: "Tiểu thư, đừng sợ, nô tài sẽ không khi dễ người, nhưng tiểu thư đã cho nô tài một yêu cầu. Bây giờ nói ra, tiểu thư có đáp ứng không?"
Ngọc Kiều cảm thấy như một con cá bị ép lên thớt, lúc nào cũng có thể bị cắt thành nhiều mảnh. Bây giờ đừng nói là một yêu cầu, miễn là hắn không khi dễ nàng như trong giấc mộng, thì có mười cái yêu cầu nàng cũng chấp nhận!
"Ngươi cứ nói, ta sẽ đáp ứng hết.."
Ngọc Kiều đột nhiên hối hận vì đã tin tưởng Bùi Cương như thế này. Làm sao nàng biết rằng Bùi Cương, người ngoan ngoãn nghe lời vài ngày trước, bây giờ lại đối với nàng như vậy?
Ngọc Kiều sợ đến nỗi những giọt nước mắt rơi xuống.
"Nô tài muốn.. tiểu thư gả cho nô tài?"
Ngọc Kiều khóc một cách đau khổ, nhưng nàng sững sờ khi nghe những lời của Bùi Cương.
Khi Ngọc kiều đang kinh ngạc, Bùi Cương chậm rãi nói: "Nô tài thích tiểu thư."
Đôi mắt của Ngọc kiều dần mở to.
Bùi Cương, thích nàng?
Những lời này rơi xuống như một hòn đá khổng lồ xuống nước, gây ra sóng gió.
Nhưng bây giờ hai người họ mũi kém chút nữa chạm nhau, hơi thở đều rơi trên mặt đối phương. Bùi Cương cảm thấy hơi thở ấm áp và ẩm ướt, và đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô hơn và cơ thể càng nóng.
Có lẽ do cơ thể nóng, Bùi Cương thở dốc càng nhiều. Hắn hỏi, "Có thể không?"
Ngọc Kiều hồi phục một chút, và khi nghe câu hỏi của hắn, nàng nói một cách chắc chắn: "Không! Không thể! Tuyệt đối! Không!"
Bùi Cương dường như không nghe thấy, hắn chỉ muốn nghe câu trả lời mình muốn. Hắn hỏi lại: "Ta có thể không?" Nàng tỉnh lại một chút, mới nhận ra nàng đang nằm trong hoàn cảnh gì, nàng liền hoảng loạn!
Mặc dù hoảng loạn, nàng vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể Bùi Cương.
Ngọc Kiều đoán rằng Bùi Cương đã say, chắc giờ hắn không tỉnh táo. Có lẽ nếu nàng dỗ dành hắn vài từ, có lẽ sẽ hắn để nàng đi. Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều bình tĩnh lại.
Vì vậy, nàng vừa thút thít vừa nói với hắn: "Ngươi, trước tiên ngươi buông ta ra trước, ta sẽ trả lời ngươi.."
Nghe vậy, Bùi Cương im lặng và dường như đang suy nghĩ.
Giấu đi nỗi hoảng sợ, Ngọc Kiều tiếp tục dụ dỗ: "Nếu bây giờ ngươi buông ta ra, ta sẽ suy nghĩ về điều đó.." Sau
Một thời gian, lực bàn tay của Bùi Cương buông lỏng ra. Nàng khẽ lùi lại một bước.
Ngọc Kiều nuốt nước bọt và nghẹn ngào nói: "Ngươi đứng xa ra, ngươi đứng gần như vậy, ta có chút sợ."
Bùi Cương im lặng một lúc rồi lùi lại một bước.
Vào lúc Bùi Cương lui lại, Ngọc Kiều trong đầu không suy nghĩ gì liến hướng tới cửa bỏ chạy.
Thấy nàng bỏ chạy, Bùi Cương đứng bất động.
Một lúc sau, bàn tay phủ lên trán, hắn nhắm mắt lại, rồi thở ra một hơi thật sâu.
Khi mở mắt lần nữa, có một chút thanh tỉnh trong đôi mắt ảm đạm của hắn.
Bùi Cương biết rằng có điều gì đó không ổn với hắn, ngày thường sẽ không bốc đồng như vậy, và cơ thể bị căng chặt và bụng dưới nóng một cách khó chịu.
Ly rượu đó nhất định có vấn đề.
Một lúc sau, hắn bước ra khỏi phòng, đến giếng múc một xô nước lạnh, đổ nó trực tiếp từ đầu xuống.
Ban đêm của mùa thu rất lạnh, vì vậy nước trong giếng lạnh đến xương cốt.
Sau khi tắm hết xô này đến xô khác, mãi đến khi hai xô nước lạnh chảy xuống, cảm xúc và cơ thể căng thẳng của hắn mới nguôi ngoai.
Ngọc Kiều, người bị dọa chạy trối chết, nàng đi thẳng vào giường và trùm mình trong chăn từ đầu đến chân.
Tang Tang mang nước vào và thấy rằng nàng đã nằm xuống, nên tắt nến, rồi lặng lẽ rút lui.
Lúc này, Ngọc Kiều, người đã thu mình thành một quả bóng trong chăn, đôi mắt đỏ ửng và cơ thể nàng run rẩy vô cùng.
So với việc sợ hãi, điều khiến Ngọc Kiều khiếp sợ bây giờ là Bùi Cương nói rằng hắn thích nàng. Nàng luôn cảm thấy Bùi Cương không thể thích ai vì hắn không biết mình thích gì.
Nhưng, hắn thực sự nói rằng hắn thích mình?
Và muốn nàng gả cho hắn?
Hắn ép nàng vào tường!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Có nên đem tiễn hắn đi?
Hoặc đưa hắn ra xa mình?
Hay là làm hắn biến mất không một dấu vết trước khi hắn trở thành Hoài Nam vương?
Nhưng còn phụ thân và mẫu thân thì sao?
Nếu hắn ta lại muốn khi dễ mình thì sao?
Tâm trí của Ngọc Kiều bây giờ rất hỗn loạn, và nàng không biết phải làm gì với tất cả các câu hỏi mà mình đặt ra.
Những vấn đề này làm phiền nàng cả đêm. Khi Tang Tang và các nha hoàn đợi nàng dậy, họ bị dọa bởi đôi mắt sưng đỏ, và có chút màu xanh dưới mắt của nàng.
Tang Tang vội vàng hỏi: "
Tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Ngọc Kiều đau buồn nói: "Ta gặp ác mộng."
Có lẽ không ngủ cả đêm nên giọng nói có chút khàn khàn.
Tang Tang thấy sắc mặt nàng không tốt, nên đưa tay chạm vào trán của nàng, sửng sốt: "Trán của tiểu thư sao nóng thế!" Sau khi
Nói vậy, quay lại và nhìn các nha hoàn khác, và ra lệnh: "Thanh Cúc, ngươi mau đi tìm đại phu. Hồng Bưởi, ngươi mau đi nói lão gia phu nhân biết là tiểu thư bị nhiễm phong hàn."
Lúc trước biết mình có thể nằm mơ thấy tương lai nhưng cũng không bị dọa thành bệnh. Lần này Ngọc Kiều thực sự sợ hãi.
Sau khi bị ốm vài ngày, Ngọc Kiều luôn mơ mơ màng màng, và khi nàng khỏe hơn, nàng nghe Tang Tang nói phụ thân đã nhốt Bùi Cương lại.
Ngọc Kiều, người đang bịt mũi uống thuốc, đột nhiên giật mình, vội vàng buông tay và đặt chiếc cốc mà mình mới uống một nửa xuống bàn, và ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tang Tang: "Lão gia hỏi rằng trước khi người bị bệnh đã làm gì. Nô tỳ liền nói sự thật, lão gia liền sai người đến hậu viện bắt Bùi hộ vệ."
Ngọc Kiều tức giận: "Tang Tang ngươi, ngươi.." Thật sự không có cách nào chỉ trích, cuối cùng nàng thở dài. Sau một tiếng thở dài nhẹ nhõm, nàng hỏi: "Tại sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?"
Tang Tang không biết chuyện gì đã xảy ra với mình tối hôm đó, việc nói về hành tung của nàng cho phụ thân là điều dễ hiểu. Chỉ là sự nhạy bén của phụ thân nàng hẳn đã nhận thấy điều gì đó từ các chi tiết.
"Lão gia dặn bọn nô tỳ không cho tiểu thư biết, vì sợ làm phiền tiểu thư dưỡng bệnh, giờ đây bệnh tình của người đã tốt hơn rất nhiều, nên nô tỳ mới dám nói."
Nói về Bùi Cương, Ngọc Kiều vẫn còn nỗi sợ hãi. Nhưng nàng hôn mê mấy ngày cũng đã làm nàng bình tĩnh lại. Bây giờ nàng cũng không sợ như đêm hôm đó không phân rõ phương hướng.
Ngọc Kiều thở ra yếu ớt, nghĩ về Bùi Cương, cảm thấy đầu mình đau lên.
Hắn thích gì ở mình?
Ngọc Kiều nghĩ về nó một cách cẩn thận, và đột nhiên nhận ra rằng có dấu hiệu trước đó. Hắn lột quả khô cho nàng, khi nàng gặp nạn ở núi Vân Tích, hắn đã nhảy xuống hố để bồi mình. Điều này đã rõ ràng, nhưng nàng không nghĩ đến hắn sẽ thích mình.
Rồi hắn thich nàng khi nào? Khi hắn khi dễ nàng trong giấc mơ, chẳng lẽ hắn cũng thích nàng? Nếu đã thích, tại sao lại khiến nàng khóc?
Mặc dù Ngọc Kiều cảm thấy đêm đó Bùi Cương đường đột với nàng, và bất kể hắn có thích nàng hay không, nhưng sau tất cả, cũng do nàng tự qua đó, và đêm đó.. hắn đã không khi dễ nàng.
Những điều này không thể trong vòng một hai ngày có thể suy nghĩ cẩn thận được. Ngay bây giờ, tốt hơn là đến chỗ phụ thân đòi người lại.
Ngọc Kiều không nghĩ về những câu hỏi không rõ ràng đó nữa, rời khỏi giường và hỏi Tang Tang, "Bùi hộ vệ hiện đang ở đâu?"
Tang Tang: "Phòng củi ở sân phía đông."
Trong thư phòng, Ngọc Kiều thấy phụ thân nhìm vào quyển sách và lặp lại lần nữa: "Bùi hộ vệ thật sự không khi dễ nữ nhi. Đó là do ban đêm con ra ngoài nên mới bị nhiễm phong hàn."
Ngọc Thịnh hướng tới hạ nhân phất tay, hạ nhân hiểu ý, liền lui ra ngoài.
Ngọc Thịnh ngước mắt lên nhìn nữ nhi ma mình đã nuôi nấng mười mấy năm, nhìn hồi lâu cũng không nói chuyện.
Ánh mắt của phụ thân nàng dường như có thể nhìn thấu những gì nàng đang nghĩ trong lòng, bị nhìn chằm chằm trong lòng nàng hốt hoảng. Nàng nghĩ thầm, quyết không để phụ thân biết Bùi Cương có ý gì với nàng.
Nếu phụ thân biết được, thì với trình độ sủng nàng của phụ thân, thì không biết Bùi Cương sẽ có kết cục thế nào?
Sau một lúc lâu, Ngọc Thịnh mới nhàn nhạt nói, "Kia Bùi hộ vệ thích ngươi."
"Hả?" Ngọc Kiều phản ứng, đôi mắt mở to, nàng hoảng loạn, "Hắn, hắn nói?"
Đem quyển sách cuộn lại vứt lên bàn, cười khẩy, và nói, "Hắn không cần nói, điều đó quá rõ ràng. Nếu ta mà không nhìn thấy, thì chả phải ta bị mù?"
Ngọc Kiều bực mình nhìn phụ thân nàng, vậy mà nãy giờ còn để nàng diễn!
Ngọc Thịnh nhàn nhạt nói: "Thích một ai đó, làm sao có thể giấu được? Chỉ cần quan sất cẩn thận. Hơn nữa, Kiều nhi, hình như con không bất ngờ khi biết Bùi hộ vệ thích con."
Ngọc Kiều kinh hãi vội vàng nói, "Nữ nhi không phải không ngạc nhiên, chỉ là, chỉ là.." Nhìn vào đôi mắt dường như rõ ràng, giọng nói của Ngọc Kiều dần yếu đi.
Mặc dù đôi mắt không sắc nét, nhưng dường như chúng thực sự nhìn rõ mọi thứ.
Ngọc Kiều cũng không diễn nữa, nói: "! Nhưng ngay cả khi hắn thích nữ nhi, nhưng nữ nhi không thích hắn. Phụ thân, người không cần phải nhốt hắn, việc con nhiễm phong hàn thực sự không liên quan đến hắn",
Nàng không biết phụ thân có tin những gì nàng nói không, chỉ thấy phụ thân thu hồi ánh mắt và nhấp một ngụm trà trên bàn. Rồi yếu ớt nói: "Đó chỉ là một hạ nhân, tại sao Kiều nhi phải quan tâm đến vậy? Ta cũng không phải là một người ác độc. Nếu hắn quá phận thì ta chỉ lấy nửa mạng của hắn."
Ngọc Kiều mở to mắt khi nghe điều này "Phụ thân đánh hắn?"
Có chuyện gì với gia đình nàng vậy? Sao luôn hướng tới Bùi Cương đánh vậy, có thể là Bùi Cương và những người trong gia đình nàng bị xung khắc đi?
Ngọc Kiều hồi hộp chờ đợi câu trả lời của phụ thân. Sau một lúc lâu, Ngọc Thịnh chậm rãi nói: "Ta không đánh hắn, chỉ là bỏ đói hắn trong vài ngày. Bùi hộ vệ này tính tình rất cương ngạnh. Sau khi bị nhốt và bỏ đói trong nhiều ngày. Lại không có lời cầu xin, tinh thần cũng không giống người bị bỏ đói."
Nghe nói rằng Bùi Cương chỉ bị bỏ đói, không bị đánh đến một nửa, Ngọc kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng không nhận ra rằng nàng lo ở đây không phải sợ sau này Bùi Cương trả thù mà đơn giản là lo lắng choBùi Cương.
"Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng, phụ thân, người có thể thả hắn ra được không?"
Ngọc thịnh: "Mặc dù hắn đã cứu mạng con, nhưng hắn thích con, bây giờ để hắn bên cạnh con, ta không yên tâm, Vì vậy, trong thời gian ngắn ta không thể thả hắn."
Sau khi biết suy nghĩ của Bùi Cương, Ngọc Kiều thực sự không dám gặp Bùi Cương, nhưng nàng cũng không muốn ngược đãi hắn, vì vậy nàng nói một cách lo lắng: "Chính là không thể đặt hắn bên cạnh nữ nhi, nhưng nếu tiếp tục bỏ đói như thế này, cho dù mạnh đến đâu cũng không chịu được".
Ngọc Thịnh nhìn nàng một chú ý tứ, nàng vội vàng giải thích: "Mặc dù hắn thích nữ nhi, trước đây hắn liều mạng cứu nữ nhi là sự thật. Phụ thân cũng thường xuyên dạy nữ nhi không được lấy oán trả ơn. Bây giờ chỉ vì hắn thích nữ nhi mà lấy lấy oán trả ân thì có chút không ổn lắm?"
Ngọc Thịnh gật đầu và không chút để ý "Nga" một tiếng. Ngọc kiều trở nên lo lắng và kêu: "Phụ thân!"
"Ta chỉ nói giữ hắn bên cạnh, nhưng không nói rằng sẽ nhốt và bỏ đói."
Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe điều này. Thận trọng hỏi: "Phụ thân, người giữ Bùi hộ vệ bên cạnh để làm gì vậy?"
Ngọc Thịnh nghịch ngợm với cái nắp cốc một lúc, và mỉm cười: "Tất nhiên để làm hộ vệ."
Lúc này, Ngọc phu nhân hầm canh đem đến, Ngọc Kiều không có tâm tư quấy rầy phụ mẫu ân ái, vì vậy nàng liền thỉnh an mẩu thân rồi ra khỏi thư phòng.
Thấy nữ nhi đã đi, Ngọc phu nhân hỏi, "Kiều nhi vì hộ vệ kia mà đến à?" Ngọc Thịnh, người đang
Uống canh, gật đầu.
Ngọc phu nhân có vẻ lo lắng, "Bởi vì Ngọc Kiều đã hủy hôn, có những người bên ngoài nói ra nói vào, có người nói đến nữ nhi và hộ vệ này, lão gia ngươi thật sự muốn tên hộ vệ này ở rể đi?"
Ngọc Thịnh đặt bát xuống, "Có gì không thể?" Ngọc phu nhân giật mình, "Nhưng hắn là một hạ nhân!"
Ngọc Thịnh mỉm cười và hỏi, "Phu nhân nghĩ nên tìm cho Kiều nhi một phu quân như thế nào? Ngân lượng? Ngọc gia của chúng ta thiếu tiền sao, lại nói những danh môn vọng tộc có nhiều quy cũ, thê thiếp thành đàn, những nhà đó không chỉ nhiều quy cũ mà còn có sự đấu đá lẫn nhau, hỏi thử với tính cách của Kiều nhi vào đó có thể sống tốt không?"
Bị trượng phu mình nói như vậy, Ngọc phu nhân cảm thấy cũng có lý.
"Vì vậy, phải tìm một phu quân cho Kiều nhi, gia thế không quan trọng. Điều quan trọng là hắn thích KIều nhi, có thể coi Kiều nhi quan trọng hơn mạng của mình"
Bình luận truyện