Mỹ Nhân Và Mã Nô
Chương 54
Thấy bốn bề vắng lặng, Ngọc Kiều mới dám bắt lấy y phục, đem hắn túm vào trong phòng. Tranh thủ một canh giờ cùng hắn nói đạo lý.
Người nha, phải có lòng xấu hổ.
Nhưng lúc cửa đóng lại trong nháy mắt kia, Ngọc Kiều còn chưa kịp nói chuyện, thân mình ngược lại bị Bùi Cương kéo lại, liền bị bị đè ở trên ván cửa.
Mười ngón tay mang theo vết chai dày xen vào mười ngón tay mềm mại, gắt gao nắm, đè ở trên cửa.
Ngọc Kiều chớp mắt một cái kinh ngạc, hoảng loạn ngăn cản: "Ngươi, ngươi chờ ta một chút.."
"Không chờ." Gọn gàng dứt khoát cự tuyệt.
Tiếng đuôi mới rơi, môi có chút lạnh lẽo liền hạ xuống, đem lời muốn nói của Ngọc Kiều đều bị chặn lại trở về.
Bùi Cương tính tình lạnh lùng còn kiên nghị ít lời, nhưng hắn hôn môi lại nồng đậm mà lửa nóng, còn rất là kịch liệt.
Môi răng dây dưa đến nhiệt liệt.
Ngọc Kiều dần dần trầm mê ở trong đó, khẽ nâng đôi mắt mê ly nhìn về phía Bùi Cương.
Bùi Cương ở thời điểm học chữ rất là nghiêm túc, hắn hiện tại so lúc học chữ vẫn nghiêm túc như vậy. Ánh mắt nửa khép, bóng lông mi rơi vào đôi mắt khép hờ khiến nó càng thêm thâm thúy.
Bùi Cương cũng trầm luân vào trong đó, hắn.. Cũng đang hưởng thụ.
Trước kia Ngọc Kiều hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng, cho nên hiện tại nàng mới xem như là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này cảu Bùi Cương
Trên mặt nhiễm một chút dục vọng làm cho mặt đỏ bừng, rất là.. ủy khuất, Bùi Cương có vẻ giống như ngày bình thường trầm ổn, nội liễm nhưng lại có chút hoàn toàn không giống.
Thật sự mâu thuẫn.
Hồi lúc lâu sau, Bùi Cương mới bằng lòng buông Ngọc Kiều ra.
Ngọc Kiều thở dốc. Mà hơi thở của Bùi cường cũng hoảng loạn, đôi mắt hắn rũ xuống, nhìn ánh mắt của Ngọc Kiều rất là tĩnh mịch, bên khóe miệng trút xuống một tia có chút ý cười.
Khàn khàn thanh âm nói: "Chua chua ngọt ngọt."
Trong giọng nói còn mang theo vài phần dư vị.
Ngọc Kiều còn ngây người, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn. Có lẽ là chưa từng nhập tâm như vậy, đối với Ngọc Kiều mà nói vẫn là quá mức kích thích, hồi lâu sau mới ngơ ngác nói: "Mới vừa rồi ta ăn mứt mận"
"Ta thích vị ngọt này, Kiều Kiều muội hay không cũng thích?" Thanh âm trầm.
Như là đang hỏi vị chua ngọt của mận, nhưng đến trong tai người khác lại chính như đang hỏi vị ngọt hôn môi.
Sau một lúc lâu, Ngọc Kiều mới chậm rãi đến, đỏ mặt nói: "Ta da mặt mỏng, huynh đừng hỏi ta loại vấn đề này, còn có.. Đừng gọi ta là Kiều Kiều.."
Ai ngờ Bùi Cương lại là càng ngày càng cự tuyệt, hắn thế nhưng nói: "Nhưng thời điểm không người, ta liền muốn gọi như vậy, nếu không nô tài liền gọi là tiểu thư?"
Cổ Ngọc Kiều nháy mắt đỏ bừng. Liếc nhìn hắn, có lẽ là thân mình có chút mềm mại, liền ánh mắt đều lộ ra vẻ quyến rũ.
"Huynh không còn là nô tài, ta cũng không còn là chủ tử của ngươi nữa, huynh kêu ta như vậy, làm ta cảm thấy ta tựa hồ nuôi.. Nam sủng giống nhau."
"Kia nô tài là nam.."
Từ sủng còn chưa ra tới, Ngọc Kiều vội rút ra tay bưng kín miệng hắn.
Âm thầm lẩm bẩm lễ nghĩa liêm sỉ nha lễ nghĩa liêm sỉ nha..
Nàng đem hắn kéo vào trong phòng không phải cho hắn hôn!
Bùi Cương bị bịt miệng, trong mắt cũng chậm rãi hiện lên nhợt nhạt ý cười.
Ngọc Kiều chậm rãi buông lỏng tay, ngữ khí vẫn chưa ổn định: "Huynh đừng nói nữa, hơn nữa lần tới huynh muốn hôn ta, phải hỏi qua ta!"
"Mới vừa rồi, ngoài cửa ta liền hỏi qua." Bùi Cương trả lời.
Ngọc Kiều trong đầu lập tức hiện lên vừa mới ở ngoài cửa nói chuyện, hắn nói -- muốn hôn ngươi.
Lắc lắc đầu, ngay sau đó lại nói: "Nhưng huynh phải có sự đồng ý của ta, ta chưa đồng ý, huynh đây chính là ngang ngược."
Bùi Cương hơi hơi nhíu nhíu mày, thực nghiêm túc hỏi lại: "Nhưng nàng cho ta vào, không phải là đồng ý sao?"
"Ta khi nào.." Lời nói đột nhiên im bặt.
Đúng rồi, nàng mới vừa hỏi hắn vào phòng muốn làm cái gì, hắn trả lời chính là -- Muốn hôn nàng.
* * *
Ngọc Kiều nhất thời á khẩu không trả lời được. Nàng phát hiện, nàng không còn lời gì nói?
Trong khi Ngọc Kiều ngây người, Bùi Cương thấp giọng nói: "Cũng sắp một canh giờ rồi, hôn một chút trước khi đi, có được không?"
Ngọc Kiều ngẩn ra.
Phản ứng chậm chậm một hơi, Bùi Cương liền ở trên môi nàng mổ nhẹ một chút, sau đó rời khỏi với vẻ chưa thỏa mãn, mở cửa phòng đi ra ngoài, để lại Ngọc Kiều vẻ mặt ngốc nghếch.
* * *
Hắn mới vừa rồi là không nhớ là khi nào có sự đồng ý của nàng mới hôn được sao?
Thả nàng mới vừa rồi còn cái gì đều chưa hề nói..
Mà Bùi Cương từ Ngọc Kiều trong phòng ra tới, đi tới cửa phòng của mình, đang muốn trở về phòng, liền thấy cuối hành lang thấy một tiểu nhị bưng khay, nhưng lại đem vành nón ép tới thấp, đi từ phía cầu thang bên kia, theo sau biến mất ở cầu thang.
Ánh mắt lướt qua phòng cuối. Ba gian phòng cuối là của người đổi bằng một trăm năm mươi lượng.
Bùi Cương hơi suy tư một chút, vẫn là đẩy cửa bước vào phòng.
- -
Ngày thứ hai như cũ còn rơi xuống mưa phùn, đợt mưa này chắc kéo dài mấy ngày nữa. Mưa cản trở chuyến đi, ban đầu phải mất ba ngày mới đến Dung Thành, nhưng hiện tại xem ra cần phải mất bốn hay năm ngày mới đến.
Mà Ngọc Kiều có chút tức giận Bùi Cương, sáng sớm liền không cho hắn cái sắc mặt tốt, nhưng thời điểm chuẩn bị lên xe ngựa, vẫn là cho hắn một cái chăn nhỏ.
"Tuy rằng ở trên xe ngựa, nhưng thời tiết quá lạnh, huynh còn mặc ít, đắp ở trên đùi sẽ ấm áp rất nhiều."
Bùi Cương tiếp nhận chăn, nhẹ nhàng đáp "Hảo".
Ngọc Kiều chuẩn bị lên xe ngựa liền trộm mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn hơi hơi cúi đầu, đem chăn dưới mũi ngửi một chút, thả khóe môi còn hơi câu lên, hiển nhiên, Bùi Cương là biết chăn nhỏ là của nàng.
Thấy vậy, Ngọc Kiều đỏ mặt một cách khó tin.
Bùi Cương người này, trông nhìn rất nghiêm túc.
Từng người đều lên xe ngựa, theo sau cũng xuất phát. Ước nửa nén hương sau, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, có chút xóc nảy
Ngọc Kiều mơ màng sắp ngủ, bị xóc nảy đánh thức, che miệng ngáp một cái, hỏi nha hoàn bên cạnh: "Có chuyện gì vậy?"
Tang Tang vén lên màn xe dò hỏi hộ vệ bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì, dò hỏi sau liền thả mành xuống cùng Ngọc Kiều nói: "Là cô gia yêu cầu dừng lại, hiện tại cô gia đang đi tới."
Ngọc Kiều sụt sịt mũi vì lạnh, mang theo một tia giọng mũi vì mới vừa tỉnh ngủ, nghi hoặc lẩm bẩm: "Này lại có chuyện gì?"
Bùi Cương ở ngoài xe ngựa trầm giọng nói: "Tang Tang cùng Thanh Cúc đi tới xe ngựa phía trước, ta có lời cùng tiểu thư của các ngươi nói."
Tang Tang cùng Thanh Cúc nghe vậy, đều có chút do dự nhìn về phía Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều nghĩ nghĩ, thầm nghĩ Bùi Cương lại không phải người biết nặng nhẹ như vậy, tự nhiên không có khả năng thời điểm lên đường, hoang đường đến chỉ muốn thân mật với nàng mà dừng lại hành trình.
Nghĩ đến này, Ngọc Kiều hướng tới Tang Tang cùng Thanh Cúc gật đầu: "Các ngươi đi đi."
Sau đó hai người mang giày vào, mở cửa xe, cầm dù xuống xe ngựa.
Một lúc sau, Bùi Cương mới vào xe ngựa, Ngọc Kiều liền nhắc nhở hắn: "Đường toàn là bùn, đế giày dính bùn, ta yêu sạch sẽ, huynh mau đem giày cởi ra."
Xe Ngọc Kiều tương đối rộng, ở trước cửa xe, có bàn đạp để đựng giày, mà nửa cái xe đều phủ một lớp lông mềm mại, ở góc còn có mấy ngăn kéo để đựng đồ ăn vặt.
Ngọc Kiều ngồi ở trên da lông, chăn nhỏ đắp trên đùi nàng, trên người cũng khoác áo choàng. Có lẽ là do lạnh, cho nên gương mặt cùng mũi đều có chút hồng hồng.
Bùi Cương cởi giày, bỏ trên bàn đạp, cúi đầu đi tới bân cạnh nàng.
Ngọc Kiều hào phóng để trống một vị trí cho hắn, vỗ vỗ bên cạnh, nói: "Huynh ngồi."
Bùi Cương theo lời ngồi ở bên cạnh người nàng.
Mới ngồi xuống, Ngọc Kiều liền đem nửa chiếc chăn đắp cho Bùi Cương, sau khi đắp lên đầu gối của hắn, mới hỏi: "Chính là có chuyện gì sao?"
Ấm áp thấm vào, xác thật rất là thoải mái, Bùi Cương âm thầm nghĩ hai người sao không thể ở cùng một xe.
Tuy là như thế, sắc mặt vẫn là trầm liễm.
"Nhưng nhớ rõ khi chúng ta vào ở khách điếm không?"
Ngọc Kiều cười nói: "Vừa mới rời đi, sao có thể có thể không nhớ rõ.." Dừng một chút, ý cười dừng lại, hơi hơi nhíu mày: "Kia khách điếm có cái gì vấn đề sao?"
Bùi Cương gật đầu: "Đêm qua, ta âm thầm xem xét một phen, phát hiện chưởng quầy cùng tiểu nhị đều bị cột vào phòng bếp."
Ngọc Kiều kinh ngạc trừng lớn mắt, bỗng nhiên phản ứng lại đây: "Ta liền nói buổi sáng sao không tahy16 chưởng quầy, mà tiểu nhị cũng không thấy, còn người hồi sáng còn nói là con của chưởng quầy." Tiếp theo ngẩn người "Nếu bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta, sao có thể cho chúng ta thuận lời rời đi như vậy?"
Ngọc Kiều cẩn thận nghĩ lại, nhớ tới vị thiếu gia ngốc nghếch nhiều tiền ăn chơi trác táng "Mục tiêu của bọn họ không phải là chúng ta, mà là vị.. thiếu gia ngốc nghếch bị chúng ta lừa gạt?"
Bùi Cương "Ân một tiếng:" Chúng ta người nhiều, hộ vệ cũng nhiều, mà bọn họ chủ tớ bất quá bốn người, mà bọn họ không chỉ có xe ngựa xa hoa, còn ra tay rộng rãi, nói vậy đã sớm đã bị để mắt tới mà không hay biết. "
Ngọc Kiều biết rất rõ là tiền không được lộ ra ngoài. Cân nhắc một chút, hỏi hắn:" Thời điểm ở khách điếm, bốn người chủ tớ kia cũng bị cái này? "Ngọc Kiều làm động tác cắt cổ.
Bùi Cương lắc đầu:" Ở trong trấn phức tạp nên rất khó động thủ, nên bọn họ đã động tay động chân lên xe ngựa hoặc ngựa, do đó làm đám bốn người chủ tớ kia so với chúng ta rời trấn muộn một chút. Thả chờ kia chủ tớ bốn người ra trấn sau, bọn họ tự nhiên liền sẽ động thủ, mà kia bốn người cũng sẽ nhân xe ngựa xảy ra vấn đề mà chạy không được. "
Rốt cuộc lần đầu tiên gặp gỡ hoạt động giết người cướp của này, Ngọc Kiều vẫn là có chút sợ, sắc mặt cũng hơi hơi trắng bệch
Bùi Cương thấp giọng hỏi nàng:" Nàng cảm thấy những người kia nên cứu hay là không cứu. "
Ngọc Kiều hiểu rằng, nếu nàng nói không cứu, Bùi Cương tất nhiên sẽ ngồi yên không nhìn đến, hơn nữa sẽ không có một tia thẹn lòng.
Dù sao cũng là mạng người, Ngọc Kiều cũng không dám dễ dàng có kết luận. Cân nhắc một chút sau, mới trình bày suy nghĩ của mình:" Tối hôm qua thiếu gia ngốc nghếch kia nói hắn là người Dung Thành, xem y phục và cách tiêu tiền của hắn, ở Dung Thành nhất định là người giàu có hoặc quyền quý, nếu người nhà hắn biết được chúng ta thấy chết mà không cứu, tất nhiên sẽ ghi hận, mà chúng ta lần đầu tiên đến Dung Thành, thêm một cái bằng hữu cũng tốt hơn là có địch nhân, sau này làm việc sẽ không khó, có khi lại dễ dàng hơn nhiều. "
Bùi Cương gật đầu:" Ta tuy không thích tên ngốc tử kia, nhưng ta cũng nghĩ như vậy. "
" Kia hiện tại làm sao bây giờ? "
Bùi Cương suy tư một chút, nói:" Ta tối hôm qua đại khái thăm dò một chút, đối phương nhiều nhất sẽ không vượt qua mười người, chỉ là một vài tên thổ phỉ bình thường, ta mang bốn cái hộ vệ quay lại là xong. "
Nghe được hắn quay lại, Ngọc Kiều trừng lớn mắt, trực tiếp bắt được cánh tay hắn:" Ngươi lại khoe khoang! "
Bùi Cương bỗng nhiên cười, ý cười nhẹ nhàng, đẹp thật sự.
" Ta cho dù gãy một tay, bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta. "
Ngọc Kiều cũng không có tâm tình thưởng thức nam sắc, chỉ là càng giận, đem thanh âm ép tới thấp thấp:" Huynh nếu gãy một cánh tay, huynh thả xem ta còn muốn nhìn huynh hay không! "
Bùi Cương nghe được nàng cáu kỉnh, khóe môi như cũ mang theo nhàn nhạt ý cười, thấp giọng nói:" Chỉ có ta đại khái biết bọn họ sẽ ở nơi nào động thủ, cho nên cũng chỉ có thể ta quay lại, nếu là chậm, liền một cái đều không thể cứu. "
Nói liền nâng bàn tay rắn chắc xoa xoa đầu Ngọc Kiều, ngay sau đó ôn hòa nói:" Ngoan, chờ ta trở lại."
Nói liền xoay người mang giày, xuống xe ngựa.
Ngọc Kiều sờ đầu mình, sau đó đỏ mặt rồi che đi trái tim đang đập mạnh.
Mới vừa rồi Bùi Cương thật sự.. Hảo chọc người.
Người nha, phải có lòng xấu hổ.
Nhưng lúc cửa đóng lại trong nháy mắt kia, Ngọc Kiều còn chưa kịp nói chuyện, thân mình ngược lại bị Bùi Cương kéo lại, liền bị bị đè ở trên ván cửa.
Mười ngón tay mang theo vết chai dày xen vào mười ngón tay mềm mại, gắt gao nắm, đè ở trên cửa.
Ngọc Kiều chớp mắt một cái kinh ngạc, hoảng loạn ngăn cản: "Ngươi, ngươi chờ ta một chút.."
"Không chờ." Gọn gàng dứt khoát cự tuyệt.
Tiếng đuôi mới rơi, môi có chút lạnh lẽo liền hạ xuống, đem lời muốn nói của Ngọc Kiều đều bị chặn lại trở về.
Bùi Cương tính tình lạnh lùng còn kiên nghị ít lời, nhưng hắn hôn môi lại nồng đậm mà lửa nóng, còn rất là kịch liệt.
Môi răng dây dưa đến nhiệt liệt.
Ngọc Kiều dần dần trầm mê ở trong đó, khẽ nâng đôi mắt mê ly nhìn về phía Bùi Cương.
Bùi Cương ở thời điểm học chữ rất là nghiêm túc, hắn hiện tại so lúc học chữ vẫn nghiêm túc như vậy. Ánh mắt nửa khép, bóng lông mi rơi vào đôi mắt khép hờ khiến nó càng thêm thâm thúy.
Bùi Cương cũng trầm luân vào trong đó, hắn.. Cũng đang hưởng thụ.
Trước kia Ngọc Kiều hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng, cho nên hiện tại nàng mới xem như là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này cảu Bùi Cương
Trên mặt nhiễm một chút dục vọng làm cho mặt đỏ bừng, rất là.. ủy khuất, Bùi Cương có vẻ giống như ngày bình thường trầm ổn, nội liễm nhưng lại có chút hoàn toàn không giống.
Thật sự mâu thuẫn.
Hồi lúc lâu sau, Bùi Cương mới bằng lòng buông Ngọc Kiều ra.
Ngọc Kiều thở dốc. Mà hơi thở của Bùi cường cũng hoảng loạn, đôi mắt hắn rũ xuống, nhìn ánh mắt của Ngọc Kiều rất là tĩnh mịch, bên khóe miệng trút xuống một tia có chút ý cười.
Khàn khàn thanh âm nói: "Chua chua ngọt ngọt."
Trong giọng nói còn mang theo vài phần dư vị.
Ngọc Kiều còn ngây người, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn. Có lẽ là chưa từng nhập tâm như vậy, đối với Ngọc Kiều mà nói vẫn là quá mức kích thích, hồi lâu sau mới ngơ ngác nói: "Mới vừa rồi ta ăn mứt mận"
"Ta thích vị ngọt này, Kiều Kiều muội hay không cũng thích?" Thanh âm trầm.
Như là đang hỏi vị chua ngọt của mận, nhưng đến trong tai người khác lại chính như đang hỏi vị ngọt hôn môi.
Sau một lúc lâu, Ngọc Kiều mới chậm rãi đến, đỏ mặt nói: "Ta da mặt mỏng, huynh đừng hỏi ta loại vấn đề này, còn có.. Đừng gọi ta là Kiều Kiều.."
Ai ngờ Bùi Cương lại là càng ngày càng cự tuyệt, hắn thế nhưng nói: "Nhưng thời điểm không người, ta liền muốn gọi như vậy, nếu không nô tài liền gọi là tiểu thư?"
Cổ Ngọc Kiều nháy mắt đỏ bừng. Liếc nhìn hắn, có lẽ là thân mình có chút mềm mại, liền ánh mắt đều lộ ra vẻ quyến rũ.
"Huynh không còn là nô tài, ta cũng không còn là chủ tử của ngươi nữa, huynh kêu ta như vậy, làm ta cảm thấy ta tựa hồ nuôi.. Nam sủng giống nhau."
"Kia nô tài là nam.."
Từ sủng còn chưa ra tới, Ngọc Kiều vội rút ra tay bưng kín miệng hắn.
Âm thầm lẩm bẩm lễ nghĩa liêm sỉ nha lễ nghĩa liêm sỉ nha..
Nàng đem hắn kéo vào trong phòng không phải cho hắn hôn!
Bùi Cương bị bịt miệng, trong mắt cũng chậm rãi hiện lên nhợt nhạt ý cười.
Ngọc Kiều chậm rãi buông lỏng tay, ngữ khí vẫn chưa ổn định: "Huynh đừng nói nữa, hơn nữa lần tới huynh muốn hôn ta, phải hỏi qua ta!"
"Mới vừa rồi, ngoài cửa ta liền hỏi qua." Bùi Cương trả lời.
Ngọc Kiều trong đầu lập tức hiện lên vừa mới ở ngoài cửa nói chuyện, hắn nói -- muốn hôn ngươi.
Lắc lắc đầu, ngay sau đó lại nói: "Nhưng huynh phải có sự đồng ý của ta, ta chưa đồng ý, huynh đây chính là ngang ngược."
Bùi Cương hơi hơi nhíu nhíu mày, thực nghiêm túc hỏi lại: "Nhưng nàng cho ta vào, không phải là đồng ý sao?"
"Ta khi nào.." Lời nói đột nhiên im bặt.
Đúng rồi, nàng mới vừa hỏi hắn vào phòng muốn làm cái gì, hắn trả lời chính là -- Muốn hôn nàng.
* * *
Ngọc Kiều nhất thời á khẩu không trả lời được. Nàng phát hiện, nàng không còn lời gì nói?
Trong khi Ngọc Kiều ngây người, Bùi Cương thấp giọng nói: "Cũng sắp một canh giờ rồi, hôn một chút trước khi đi, có được không?"
Ngọc Kiều ngẩn ra.
Phản ứng chậm chậm một hơi, Bùi Cương liền ở trên môi nàng mổ nhẹ một chút, sau đó rời khỏi với vẻ chưa thỏa mãn, mở cửa phòng đi ra ngoài, để lại Ngọc Kiều vẻ mặt ngốc nghếch.
* * *
Hắn mới vừa rồi là không nhớ là khi nào có sự đồng ý của nàng mới hôn được sao?
Thả nàng mới vừa rồi còn cái gì đều chưa hề nói..
Mà Bùi Cương từ Ngọc Kiều trong phòng ra tới, đi tới cửa phòng của mình, đang muốn trở về phòng, liền thấy cuối hành lang thấy một tiểu nhị bưng khay, nhưng lại đem vành nón ép tới thấp, đi từ phía cầu thang bên kia, theo sau biến mất ở cầu thang.
Ánh mắt lướt qua phòng cuối. Ba gian phòng cuối là của người đổi bằng một trăm năm mươi lượng.
Bùi Cương hơi suy tư một chút, vẫn là đẩy cửa bước vào phòng.
- -
Ngày thứ hai như cũ còn rơi xuống mưa phùn, đợt mưa này chắc kéo dài mấy ngày nữa. Mưa cản trở chuyến đi, ban đầu phải mất ba ngày mới đến Dung Thành, nhưng hiện tại xem ra cần phải mất bốn hay năm ngày mới đến.
Mà Ngọc Kiều có chút tức giận Bùi Cương, sáng sớm liền không cho hắn cái sắc mặt tốt, nhưng thời điểm chuẩn bị lên xe ngựa, vẫn là cho hắn một cái chăn nhỏ.
"Tuy rằng ở trên xe ngựa, nhưng thời tiết quá lạnh, huynh còn mặc ít, đắp ở trên đùi sẽ ấm áp rất nhiều."
Bùi Cương tiếp nhận chăn, nhẹ nhàng đáp "Hảo".
Ngọc Kiều chuẩn bị lên xe ngựa liền trộm mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn hơi hơi cúi đầu, đem chăn dưới mũi ngửi một chút, thả khóe môi còn hơi câu lên, hiển nhiên, Bùi Cương là biết chăn nhỏ là của nàng.
Thấy vậy, Ngọc Kiều đỏ mặt một cách khó tin.
Bùi Cương người này, trông nhìn rất nghiêm túc.
Từng người đều lên xe ngựa, theo sau cũng xuất phát. Ước nửa nén hương sau, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, có chút xóc nảy
Ngọc Kiều mơ màng sắp ngủ, bị xóc nảy đánh thức, che miệng ngáp một cái, hỏi nha hoàn bên cạnh: "Có chuyện gì vậy?"
Tang Tang vén lên màn xe dò hỏi hộ vệ bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì, dò hỏi sau liền thả mành xuống cùng Ngọc Kiều nói: "Là cô gia yêu cầu dừng lại, hiện tại cô gia đang đi tới."
Ngọc Kiều sụt sịt mũi vì lạnh, mang theo một tia giọng mũi vì mới vừa tỉnh ngủ, nghi hoặc lẩm bẩm: "Này lại có chuyện gì?"
Bùi Cương ở ngoài xe ngựa trầm giọng nói: "Tang Tang cùng Thanh Cúc đi tới xe ngựa phía trước, ta có lời cùng tiểu thư của các ngươi nói."
Tang Tang cùng Thanh Cúc nghe vậy, đều có chút do dự nhìn về phía Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều nghĩ nghĩ, thầm nghĩ Bùi Cương lại không phải người biết nặng nhẹ như vậy, tự nhiên không có khả năng thời điểm lên đường, hoang đường đến chỉ muốn thân mật với nàng mà dừng lại hành trình.
Nghĩ đến này, Ngọc Kiều hướng tới Tang Tang cùng Thanh Cúc gật đầu: "Các ngươi đi đi."
Sau đó hai người mang giày vào, mở cửa xe, cầm dù xuống xe ngựa.
Một lúc sau, Bùi Cương mới vào xe ngựa, Ngọc Kiều liền nhắc nhở hắn: "Đường toàn là bùn, đế giày dính bùn, ta yêu sạch sẽ, huynh mau đem giày cởi ra."
Xe Ngọc Kiều tương đối rộng, ở trước cửa xe, có bàn đạp để đựng giày, mà nửa cái xe đều phủ một lớp lông mềm mại, ở góc còn có mấy ngăn kéo để đựng đồ ăn vặt.
Ngọc Kiều ngồi ở trên da lông, chăn nhỏ đắp trên đùi nàng, trên người cũng khoác áo choàng. Có lẽ là do lạnh, cho nên gương mặt cùng mũi đều có chút hồng hồng.
Bùi Cương cởi giày, bỏ trên bàn đạp, cúi đầu đi tới bân cạnh nàng.
Ngọc Kiều hào phóng để trống một vị trí cho hắn, vỗ vỗ bên cạnh, nói: "Huynh ngồi."
Bùi Cương theo lời ngồi ở bên cạnh người nàng.
Mới ngồi xuống, Ngọc Kiều liền đem nửa chiếc chăn đắp cho Bùi Cương, sau khi đắp lên đầu gối của hắn, mới hỏi: "Chính là có chuyện gì sao?"
Ấm áp thấm vào, xác thật rất là thoải mái, Bùi Cương âm thầm nghĩ hai người sao không thể ở cùng một xe.
Tuy là như thế, sắc mặt vẫn là trầm liễm.
"Nhưng nhớ rõ khi chúng ta vào ở khách điếm không?"
Ngọc Kiều cười nói: "Vừa mới rời đi, sao có thể có thể không nhớ rõ.." Dừng một chút, ý cười dừng lại, hơi hơi nhíu mày: "Kia khách điếm có cái gì vấn đề sao?"
Bùi Cương gật đầu: "Đêm qua, ta âm thầm xem xét một phen, phát hiện chưởng quầy cùng tiểu nhị đều bị cột vào phòng bếp."
Ngọc Kiều kinh ngạc trừng lớn mắt, bỗng nhiên phản ứng lại đây: "Ta liền nói buổi sáng sao không tahy16 chưởng quầy, mà tiểu nhị cũng không thấy, còn người hồi sáng còn nói là con của chưởng quầy." Tiếp theo ngẩn người "Nếu bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta, sao có thể cho chúng ta thuận lời rời đi như vậy?"
Ngọc Kiều cẩn thận nghĩ lại, nhớ tới vị thiếu gia ngốc nghếch nhiều tiền ăn chơi trác táng "Mục tiêu của bọn họ không phải là chúng ta, mà là vị.. thiếu gia ngốc nghếch bị chúng ta lừa gạt?"
Bùi Cương "Ân một tiếng:" Chúng ta người nhiều, hộ vệ cũng nhiều, mà bọn họ chủ tớ bất quá bốn người, mà bọn họ không chỉ có xe ngựa xa hoa, còn ra tay rộng rãi, nói vậy đã sớm đã bị để mắt tới mà không hay biết. "
Ngọc Kiều biết rất rõ là tiền không được lộ ra ngoài. Cân nhắc một chút, hỏi hắn:" Thời điểm ở khách điếm, bốn người chủ tớ kia cũng bị cái này? "Ngọc Kiều làm động tác cắt cổ.
Bùi Cương lắc đầu:" Ở trong trấn phức tạp nên rất khó động thủ, nên bọn họ đã động tay động chân lên xe ngựa hoặc ngựa, do đó làm đám bốn người chủ tớ kia so với chúng ta rời trấn muộn một chút. Thả chờ kia chủ tớ bốn người ra trấn sau, bọn họ tự nhiên liền sẽ động thủ, mà kia bốn người cũng sẽ nhân xe ngựa xảy ra vấn đề mà chạy không được. "
Rốt cuộc lần đầu tiên gặp gỡ hoạt động giết người cướp của này, Ngọc Kiều vẫn là có chút sợ, sắc mặt cũng hơi hơi trắng bệch
Bùi Cương thấp giọng hỏi nàng:" Nàng cảm thấy những người kia nên cứu hay là không cứu. "
Ngọc Kiều hiểu rằng, nếu nàng nói không cứu, Bùi Cương tất nhiên sẽ ngồi yên không nhìn đến, hơn nữa sẽ không có một tia thẹn lòng.
Dù sao cũng là mạng người, Ngọc Kiều cũng không dám dễ dàng có kết luận. Cân nhắc một chút sau, mới trình bày suy nghĩ của mình:" Tối hôm qua thiếu gia ngốc nghếch kia nói hắn là người Dung Thành, xem y phục và cách tiêu tiền của hắn, ở Dung Thành nhất định là người giàu có hoặc quyền quý, nếu người nhà hắn biết được chúng ta thấy chết mà không cứu, tất nhiên sẽ ghi hận, mà chúng ta lần đầu tiên đến Dung Thành, thêm một cái bằng hữu cũng tốt hơn là có địch nhân, sau này làm việc sẽ không khó, có khi lại dễ dàng hơn nhiều. "
Bùi Cương gật đầu:" Ta tuy không thích tên ngốc tử kia, nhưng ta cũng nghĩ như vậy. "
" Kia hiện tại làm sao bây giờ? "
Bùi Cương suy tư một chút, nói:" Ta tối hôm qua đại khái thăm dò một chút, đối phương nhiều nhất sẽ không vượt qua mười người, chỉ là một vài tên thổ phỉ bình thường, ta mang bốn cái hộ vệ quay lại là xong. "
Nghe được hắn quay lại, Ngọc Kiều trừng lớn mắt, trực tiếp bắt được cánh tay hắn:" Ngươi lại khoe khoang! "
Bùi Cương bỗng nhiên cười, ý cười nhẹ nhàng, đẹp thật sự.
" Ta cho dù gãy một tay, bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta. "
Ngọc Kiều cũng không có tâm tình thưởng thức nam sắc, chỉ là càng giận, đem thanh âm ép tới thấp thấp:" Huynh nếu gãy một cánh tay, huynh thả xem ta còn muốn nhìn huynh hay không! "
Bùi Cương nghe được nàng cáu kỉnh, khóe môi như cũ mang theo nhàn nhạt ý cười, thấp giọng nói:" Chỉ có ta đại khái biết bọn họ sẽ ở nơi nào động thủ, cho nên cũng chỉ có thể ta quay lại, nếu là chậm, liền một cái đều không thể cứu. "
Nói liền nâng bàn tay rắn chắc xoa xoa đầu Ngọc Kiều, ngay sau đó ôn hòa nói:" Ngoan, chờ ta trở lại."
Nói liền xoay người mang giày, xuống xe ngựa.
Ngọc Kiều sờ đầu mình, sau đó đỏ mặt rồi che đi trái tim đang đập mạnh.
Mới vừa rồi Bùi Cương thật sự.. Hảo chọc người.
Bình luận truyện