Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh
Chương 3: Bị bệnh
Hải Lan luôn phân biệt rạch ròi, cô không thù không oán với Lăng Việt đương nhiên cũng không có ý kiến gì với em gái anh.
Hải Lan gặp Lăng Lâm đúng giờ cơm trưa. Vì Lăng Lâm đã lâu không gặp chị dâu mình thích nên bắt Hải Lan phải ăn với mình một bữa.
“Chị dâu, món cá hấp ớt của nhà hàng này không tệ, chị ăn thử nhé.” Lăng Lâm cầm thực đơn, chỉ từng món, đề cử cho Hải Lan.
Hải Lan gật đầu: “Em thấy món nào ngon thì gọi.”
Sau đó Lăng Lâm bắt đầu nghiêm túc gọi món. Hải Lan nhìn cô ấy, nhớ đến hôm nay cô gặp Lăng Việt có tính cách khác với nam chính cô từng biết thì vờ như lơ đãng hỏi: “Chị ở nhà hơn một tháng, anh....... Anh Lăng Việt không hề nhắc đến chị sao?”
Trong tiểu thuyết, nữ phụ thường gọi nam chính như vậy.
Bàn tay chọn món bỗng dừng lại, Lăng Lâm không dám ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi! Anh ấy còn hỏi em chị đi đâu, em cảm thấy anh ấy đang nhớ chị.”
Giọng điệu khác thường, âm cuối quá nặng, là dấu hiệu của nói dối.
Khóe miệng Hải Lan cong lên, nhìn thấu nhưng không nói.
Cô lặng lẽ cầm ly nước lên, uống một ngụm rồi nói: “Sao có thể nhớ chị được, trước kia anh ấy chán ghét chị nhất, chỉ ước gì chị đừng xuất hiện trước mặt anh ấy.”
“Không không không, chị đừng nghĩ bậy.” Lăng Lâm lập tức ngẩng đầu, sốt ruột nói, “Anh em là người miệng cứng lòng mềm.”
“Là người thẳng thắn.”
“Đúng đúng đúng, đúng thế…… Chị còn cảm thấy như vậy thì sao lại nghi ngờ anh em?”
Hải Lan mỉm cười: “Chỉ là muốn oán trách mấy câu thôi.”
Lăng Lâm không hề nghi ngờ mà Hải Lan cũng nhận được thông tin mình muốn.
Từ lời nói của Lăng Lâm, có thể đoán ra trước kia nam chính rất mất kiên nhẫn với nữ phụ, nhưng sao hôm nay thái độ của anh lại tốt như vậy?
Tương phản quá lớn, chắc chắn nam chính có âm mưu.
Loại người này khiến người khác lo sợ, chắc cô không xuyên vào tiểu thuyết đồng nghiệp viết đâu nhỉ?
Loại tiểu thuyết không có tam quan này thì có ai lại rảnh rỗi đi viết về đồng nghiệp chứ?
Lăng Lâm bất đắc dĩ thở dài, “Chị dâu tốt như vậy mà sao anh em không chịu thông suốt.”
Hải Lan nghĩ thầm, tốt nhất là đừng bao giờ thông suốt.
Sau khi ăn cơm với Lăng Lâm xong thì Hải Lan về nhà luôn.
Ở nhà chỉ có mẹ Hải Lan và dì bảo mẫu, với cả em trai ba tuổi rưỡi của Hải Lan.
Mẹ Hải Lan tảo hôn nên sinh đẻ sớm, còn trẻ đã sinh Hải Lan, hơn 40 tuổi mới sinh một đứa con trai tên là Hải Thiên.
Hải Lan Hải Thiên, đồng âm với "trời xanh", là phong cách của dòng họ nghệ thuật.
Cả dòng họ Hải đều theo con đường nghệ thuật, mà nhà họ Hải lại có quan hệ tốt với thương nhân nhà họ Lăng. Vì vậy, từ lúc nữ phụ biết yêu là gì thì đã thích Lăng Việt, chắc cũng gần mười năm.
Lúc Hải Lan về đến nhà, bé Hải Thiên ba tuổi rưỡi mặc pajama gấu trúc giống như chó con tung ta tung tăng chạy đến chỗ Hải Lan, nhúm lông sau mông cũng rung lên theo.
“Chị ơi, chị ơi.” Giọng nói chó con mềm mại.
Hải Lan ngồi xuống, ôm Hải Thiên lên, giọng nói mềm đi, cô hỏi: “Sáng này em ở nhà làm những gì?”
“Vẽ tranh với mẹ ạ.”
Hải Lan gật đầu, ôm Hải Thiên đến phòng vẽ của mẹ. Phòng vẽ tràn ngập âm thanh du dương và trong vắt, mẹ cô đang cặm cụi vẽ.
Hải Lan hô lên một tiếng “Mẹ”.
Mẹ Hải Lan nghe thấy tiếng gọi, buông bút vẽ xuống, xoay người nhìn Hải Lan, cười rất dịu dàng: “Con về rồi.”
Mẹ Hải Lan hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc rất tốt nên nhìn rất trẻ và cũng rất đoan trang nhã nhặn.
Hải Lan đặt Hải Thiên xuống, vỗ mông bé, “Qua chỗ mẹ chơi đi.”
Bé Hải Thiên lại tung ta tung tăng chạy đến chỗ mẹ bé.
“Mẹ, Hải Thiên đã vẽ tranh với mẹ cả buổi sáng, buổi chiều mẹ phải chơi cùng em ấy đấy.”
Mẹ Hải Lan cúi đầu cười với bé Hải Thiên, “Chiều nay mẹ dẫn con đến trung tâm trò chơi nhé.”
“Vâng! Con muốn chơi bạt nhún lò xo và thật nhiều trò khác nữa.”
Hải Lan dựa vào cửa, nhìn mẹ và em trai cô nói chuyện, khóe miệng vô thức cong lên.
Sau khi xuyên sách, niềm duy nhất an ủi của cô là mọi người chưa từng thay đổi.
Cuốn tiểu thuyết này được viết dựa trên cơ sở thực tế mới chỉnh sửa một chút. Thế giới trong tiểu thuyết sẽ hoàn thiện một số nội dung còn thiếu ở thực tế.
……………
Chuyện từ hôn cô đã bàn với nam chính, là chuyện ván đã đóng thuyền nên Hải Lan cũng không có lo lắng. Từ bây giờ cô sẽ trở về cuộc sống bình thường. Trước kia cô thường làm gì thì giờ làm đó, cố gắng khiến mình cảm thấy đang sống trong đời sống hiện thực.
Tuy hơi lừa mình dối người nhưng vẫn tốt hơn là cả ngày oán trách. Hơn nữa Hải Lan cô cũng chẳng phải loại người oán trời trách đất.
Nhưng trên thực tế, dù cô muốn khôi phục cuộc sống bình thường thì vẫn có điều khác biệt.
Lăng Lâm hay gọi cô là chị dâu gần như ngày nào cũng gọi đến. Cứ như đang thay thế anh mình, hy vọng mình có thể ổn định cảm xúc của chị dâu tương lai.
Vì tránh cành mẹ đẻ cành con nên Hải Lan đành tán gẫu với Lăng Lâm một tuần trên điện thoại. Trên thực tế đều là Lăng Lâm nói, cô nghe.
Hôm nay, Hải Lan ngồi trên ghế sofa trong phòng trưng bày. Hai chân cô đặt trên bàn trà, thảnh thơi xem tập tranh. Lăng Lâm lại gọi điện cho cô, cô nhìn sang một cái, trực tiếp bật loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn trà,
Cô vừa lật tranh vừa hỏi: “Cô Lăng lại có chuyện gì đây.”
Tuy tính cách Hải Lan hơi khác với nữ phụ trong tiểu thuyết nhưng về cơ bản cũng coi như giống. Nên cô không cần giả bộ, cũng chẳng cần lo lắng sẽ bị lộ.
“Chị dâu, em vừa nhận được tin là 9 giờ sáng nay anh em đã về nhà.”
Tay lật tranh dùng lại, cô lập tức thả chân xuống, thẳng sống lưng, giọng điệu hơi kích động, “Vậy giờ anh...... Anh Lăng Việt đang ở công ty hay ở nhà?”
Còn phải gọi thêm một tiếng "anh" khiến cô hơi gượng gạo.
“Thư ký nói rằng anh ấy không khỏe lắm, nên về nhà trước. Có lẽ chiều nay hoặc ngày mai mới đến công ty.”
Đang ở nhà, vậy rất hợp ý cô.
Lăng Việt sống một mình, chỉ về nhà cũ vào cuối tuần. Cái này do Lăng Lâm nói.
“Em gửi địa chỉ nhà anh ấy cho chị, chị đến xem anh ấy bệnh sao rồi.”
Giọng Lăng Lâm đầy nghi ngờ, “Chị dâu, chị không biết chỗ anh em ở á?”
Hải Lan không giải thích, nói thẳng: “Gửi cho chị là được.”
“À, được. Em sẽ gửi qua WeChat cho chị sau.”
Tuy kỳ lạ nhưng Lăng Lâm vẫn không quan tâm.
Thật ra dù Hải Lan biểu hiện thờ ơ thì mấy nhân vật trong nguyên tác này cũng không nghi ngờ cô.
Biết địa chỉ, Hải Lan cầm túi lên chuẩn bị đi tìm Lăng Việt. Đi tới cửa, cô bỗng nhiên trở về chỗ bàn làm việc, kéo ngăn kéo, lấy ra một hộp trang sức. Cô mở ra nhìn thoáng qua, trong hộp đựng một chiếc nhẫn kim cương sáng chói lấp lánh.
Đây là nhẫn đính hôn của nữ phụ và nam chính.
Sau khi nhìn qua, cô đóng hộp lại rồi bỏ vào túi.
Cô rời khỏi văn phòng, trợ lý mới của Hải Lan tò mò hỏi: “Chị Lan định đi đâu vậy? Không phải hôm nay đã hẹn sau khi tan tầm thì đi ăn sao?”
Hải Lan mỉm cười với cậu ta: “Phải giải quyết chuyện quan trọng. Giải quyết xong chuyện này thì đừng nói là một bữa, hai bữa cũng ok.”
Tiệc độc thân của cô phải làm thật lớn.
Theo địa chỉ Lăng Lâm gửi đến, Hải Lan lái xe đến chỗ Lăng Việt ở.
Nhìn khu biệt thự, Hải Lan tấm tắc hai tiếng, “Một biệt thự bất kỳ trong khu này cũng phải hơn mười vạn(1). Quả là thế giới tư bản chủ nghĩa.”
(1)10 vạn tệ = 325.197.674 VNĐ
Ở đời thực, điều kiện gia đình Hải Lan cũng khá tốt. Nhưng trong tiểu thuyết để có mối quan hệ với gia tộc thương nhân họ Lăng giàu nhất Khang Thành thì dòng họ Hải từ giàu thành siêu giàu.
Bác bảo vệ đứng trước cổng khu biệt thự thấy chiếc xe thể thao màu đỏ thì lập tức nhận ra người đến là ai.
Xe Hải Lan dừng ở cổng, bác bảo vệ cúi đầu nhìn cửa xe, đưa quyển sổ ghi cho Hải Lan rồi thân thiết chào hỏi: “Cô Hải, lâu rồi không gặp cô.”
Hải Lan:……
Ngay cả bác bảo vệ khu dân cư của Lăng Việt cũng biết nữ phụ.
Giật giật khóe miệng, cô vươn tay nhận quyển sổ ghi của chú bảo vệ và ký tên.
Cổng mở nên Hải Lan đi vào luôn.
Hải Lan có cảm giác phương hướng rất tốt nên đã tìm được chỗ Lăng Việt ở trong chớp mắt.
Cô đỗ xe rồi đến trước cửa biệt thự. Sau khi xác nhận số nhà cô mới bấm chuông. Khoảng hai phút sau thì xuất hiện giọng nói của Lăng Việt.
“Sao cô lại đến đây?”
Giọng nói khàn khàn, thanh tuyến cũng không ổn lắm, còn mang theo chút yếu ớt, dường như anh bị bệnh thật.
“Tôi đến bàn chuyện từ hôn với anh, anh mở cửa trước, vào rồi nói.”
Cô vừa nói chuyện thì cửa mở.
Hải Lan đi vào biệt thự, nhìn thấy Lăng Việt đứng ở huyền quan(2).
(2)Huyền quan: khu vực nghỉ được tính từ cửa chính đến phòng khách
Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng gạo. Hình như anh vừa rời giường, tóc hơi hỗn độn. Quần áo ở nhà khiến Lăng Việt bớt đi cảm giác tài giỏi và thêm phần lười biếng. Nhưng có lẽ do bị bệnh nên vẻ mặt của anh không tốt lắm.
Vì còn mang hôn ước trong mình nên Hải Lan cảm thấy nên quan tâm anh: “Anh bị bệnh thật à?”
Nhưng câu hỏi này của cô giống như có lệ vậy.
Lăng Việt mỉm cười, xoay người vào phòng khách: “Ngồi trước hãng.”
Hải Lan đi sau anh, theo vào phòng khách. Phòng khách rất rộng, do bốn phương đều mở cửa sổ nên trông khá sáng sủa.
Phong cách nhà Lăng Việt đơn giản giống văn phòng của anh trong công ty. Ngoại trừ vài đồ nội thất cần thiết, một bộ sofa, một chiếc bàn ăn, mấy cái ghế ngồi, một chút vật trang trí cũng chẳng có. Cái này đã không còn là đơn giản nữa mà là đơn điệu.
Hải Lan ngồi trên sofa, Lăng Việt rót một cốc nước đặt trước mặt Hải Lan rồi ngồi đối diện Hải Lan.
Nam chính này vẫn lịch sự ngoài ý muốn.
“Về thời gian kỳ hạn, anh đã nghĩ kỹ chưa?” Hải Lan đi thẳng vào vấn đề.
Lăng Việt im lặng vài giây, lạnh nhạt nói: “Kỳ hạn cô muốn là khi nào?”
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Cô vừa nói xong, không biết có phải ảo giác không mà Hải Lan lại cảm thấy không khí như đóng băng trong nháy mắt, nhiệt độ của biệt thự cũng giảm xuống còn 0°C.
Lạnh lẽo.
Hải Lan gặp Lăng Lâm đúng giờ cơm trưa. Vì Lăng Lâm đã lâu không gặp chị dâu mình thích nên bắt Hải Lan phải ăn với mình một bữa.
“Chị dâu, món cá hấp ớt của nhà hàng này không tệ, chị ăn thử nhé.” Lăng Lâm cầm thực đơn, chỉ từng món, đề cử cho Hải Lan.
Hải Lan gật đầu: “Em thấy món nào ngon thì gọi.”
Sau đó Lăng Lâm bắt đầu nghiêm túc gọi món. Hải Lan nhìn cô ấy, nhớ đến hôm nay cô gặp Lăng Việt có tính cách khác với nam chính cô từng biết thì vờ như lơ đãng hỏi: “Chị ở nhà hơn một tháng, anh....... Anh Lăng Việt không hề nhắc đến chị sao?”
Trong tiểu thuyết, nữ phụ thường gọi nam chính như vậy.
Bàn tay chọn món bỗng dừng lại, Lăng Lâm không dám ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi! Anh ấy còn hỏi em chị đi đâu, em cảm thấy anh ấy đang nhớ chị.”
Giọng điệu khác thường, âm cuối quá nặng, là dấu hiệu của nói dối.
Khóe miệng Hải Lan cong lên, nhìn thấu nhưng không nói.
Cô lặng lẽ cầm ly nước lên, uống một ngụm rồi nói: “Sao có thể nhớ chị được, trước kia anh ấy chán ghét chị nhất, chỉ ước gì chị đừng xuất hiện trước mặt anh ấy.”
“Không không không, chị đừng nghĩ bậy.” Lăng Lâm lập tức ngẩng đầu, sốt ruột nói, “Anh em là người miệng cứng lòng mềm.”
“Là người thẳng thắn.”
“Đúng đúng đúng, đúng thế…… Chị còn cảm thấy như vậy thì sao lại nghi ngờ anh em?”
Hải Lan mỉm cười: “Chỉ là muốn oán trách mấy câu thôi.”
Lăng Lâm không hề nghi ngờ mà Hải Lan cũng nhận được thông tin mình muốn.
Từ lời nói của Lăng Lâm, có thể đoán ra trước kia nam chính rất mất kiên nhẫn với nữ phụ, nhưng sao hôm nay thái độ của anh lại tốt như vậy?
Tương phản quá lớn, chắc chắn nam chính có âm mưu.
Loại người này khiến người khác lo sợ, chắc cô không xuyên vào tiểu thuyết đồng nghiệp viết đâu nhỉ?
Loại tiểu thuyết không có tam quan này thì có ai lại rảnh rỗi đi viết về đồng nghiệp chứ?
Lăng Lâm bất đắc dĩ thở dài, “Chị dâu tốt như vậy mà sao anh em không chịu thông suốt.”
Hải Lan nghĩ thầm, tốt nhất là đừng bao giờ thông suốt.
Sau khi ăn cơm với Lăng Lâm xong thì Hải Lan về nhà luôn.
Ở nhà chỉ có mẹ Hải Lan và dì bảo mẫu, với cả em trai ba tuổi rưỡi của Hải Lan.
Mẹ Hải Lan tảo hôn nên sinh đẻ sớm, còn trẻ đã sinh Hải Lan, hơn 40 tuổi mới sinh một đứa con trai tên là Hải Thiên.
Hải Lan Hải Thiên, đồng âm với "trời xanh", là phong cách của dòng họ nghệ thuật.
Cả dòng họ Hải đều theo con đường nghệ thuật, mà nhà họ Hải lại có quan hệ tốt với thương nhân nhà họ Lăng. Vì vậy, từ lúc nữ phụ biết yêu là gì thì đã thích Lăng Việt, chắc cũng gần mười năm.
Lúc Hải Lan về đến nhà, bé Hải Thiên ba tuổi rưỡi mặc pajama gấu trúc giống như chó con tung ta tung tăng chạy đến chỗ Hải Lan, nhúm lông sau mông cũng rung lên theo.
“Chị ơi, chị ơi.” Giọng nói chó con mềm mại.
Hải Lan ngồi xuống, ôm Hải Thiên lên, giọng nói mềm đi, cô hỏi: “Sáng này em ở nhà làm những gì?”
“Vẽ tranh với mẹ ạ.”
Hải Lan gật đầu, ôm Hải Thiên đến phòng vẽ của mẹ. Phòng vẽ tràn ngập âm thanh du dương và trong vắt, mẹ cô đang cặm cụi vẽ.
Hải Lan hô lên một tiếng “Mẹ”.
Mẹ Hải Lan nghe thấy tiếng gọi, buông bút vẽ xuống, xoay người nhìn Hải Lan, cười rất dịu dàng: “Con về rồi.”
Mẹ Hải Lan hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc rất tốt nên nhìn rất trẻ và cũng rất đoan trang nhã nhặn.
Hải Lan đặt Hải Thiên xuống, vỗ mông bé, “Qua chỗ mẹ chơi đi.”
Bé Hải Thiên lại tung ta tung tăng chạy đến chỗ mẹ bé.
“Mẹ, Hải Thiên đã vẽ tranh với mẹ cả buổi sáng, buổi chiều mẹ phải chơi cùng em ấy đấy.”
Mẹ Hải Lan cúi đầu cười với bé Hải Thiên, “Chiều nay mẹ dẫn con đến trung tâm trò chơi nhé.”
“Vâng! Con muốn chơi bạt nhún lò xo và thật nhiều trò khác nữa.”
Hải Lan dựa vào cửa, nhìn mẹ và em trai cô nói chuyện, khóe miệng vô thức cong lên.
Sau khi xuyên sách, niềm duy nhất an ủi của cô là mọi người chưa từng thay đổi.
Cuốn tiểu thuyết này được viết dựa trên cơ sở thực tế mới chỉnh sửa một chút. Thế giới trong tiểu thuyết sẽ hoàn thiện một số nội dung còn thiếu ở thực tế.
……………
Chuyện từ hôn cô đã bàn với nam chính, là chuyện ván đã đóng thuyền nên Hải Lan cũng không có lo lắng. Từ bây giờ cô sẽ trở về cuộc sống bình thường. Trước kia cô thường làm gì thì giờ làm đó, cố gắng khiến mình cảm thấy đang sống trong đời sống hiện thực.
Tuy hơi lừa mình dối người nhưng vẫn tốt hơn là cả ngày oán trách. Hơn nữa Hải Lan cô cũng chẳng phải loại người oán trời trách đất.
Nhưng trên thực tế, dù cô muốn khôi phục cuộc sống bình thường thì vẫn có điều khác biệt.
Lăng Lâm hay gọi cô là chị dâu gần như ngày nào cũng gọi đến. Cứ như đang thay thế anh mình, hy vọng mình có thể ổn định cảm xúc của chị dâu tương lai.
Vì tránh cành mẹ đẻ cành con nên Hải Lan đành tán gẫu với Lăng Lâm một tuần trên điện thoại. Trên thực tế đều là Lăng Lâm nói, cô nghe.
Hôm nay, Hải Lan ngồi trên ghế sofa trong phòng trưng bày. Hai chân cô đặt trên bàn trà, thảnh thơi xem tập tranh. Lăng Lâm lại gọi điện cho cô, cô nhìn sang một cái, trực tiếp bật loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn trà,
Cô vừa lật tranh vừa hỏi: “Cô Lăng lại có chuyện gì đây.”
Tuy tính cách Hải Lan hơi khác với nữ phụ trong tiểu thuyết nhưng về cơ bản cũng coi như giống. Nên cô không cần giả bộ, cũng chẳng cần lo lắng sẽ bị lộ.
“Chị dâu, em vừa nhận được tin là 9 giờ sáng nay anh em đã về nhà.”
Tay lật tranh dùng lại, cô lập tức thả chân xuống, thẳng sống lưng, giọng điệu hơi kích động, “Vậy giờ anh...... Anh Lăng Việt đang ở công ty hay ở nhà?”
Còn phải gọi thêm một tiếng "anh" khiến cô hơi gượng gạo.
“Thư ký nói rằng anh ấy không khỏe lắm, nên về nhà trước. Có lẽ chiều nay hoặc ngày mai mới đến công ty.”
Đang ở nhà, vậy rất hợp ý cô.
Lăng Việt sống một mình, chỉ về nhà cũ vào cuối tuần. Cái này do Lăng Lâm nói.
“Em gửi địa chỉ nhà anh ấy cho chị, chị đến xem anh ấy bệnh sao rồi.”
Giọng Lăng Lâm đầy nghi ngờ, “Chị dâu, chị không biết chỗ anh em ở á?”
Hải Lan không giải thích, nói thẳng: “Gửi cho chị là được.”
“À, được. Em sẽ gửi qua WeChat cho chị sau.”
Tuy kỳ lạ nhưng Lăng Lâm vẫn không quan tâm.
Thật ra dù Hải Lan biểu hiện thờ ơ thì mấy nhân vật trong nguyên tác này cũng không nghi ngờ cô.
Biết địa chỉ, Hải Lan cầm túi lên chuẩn bị đi tìm Lăng Việt. Đi tới cửa, cô bỗng nhiên trở về chỗ bàn làm việc, kéo ngăn kéo, lấy ra một hộp trang sức. Cô mở ra nhìn thoáng qua, trong hộp đựng một chiếc nhẫn kim cương sáng chói lấp lánh.
Đây là nhẫn đính hôn của nữ phụ và nam chính.
Sau khi nhìn qua, cô đóng hộp lại rồi bỏ vào túi.
Cô rời khỏi văn phòng, trợ lý mới của Hải Lan tò mò hỏi: “Chị Lan định đi đâu vậy? Không phải hôm nay đã hẹn sau khi tan tầm thì đi ăn sao?”
Hải Lan mỉm cười với cậu ta: “Phải giải quyết chuyện quan trọng. Giải quyết xong chuyện này thì đừng nói là một bữa, hai bữa cũng ok.”
Tiệc độc thân của cô phải làm thật lớn.
Theo địa chỉ Lăng Lâm gửi đến, Hải Lan lái xe đến chỗ Lăng Việt ở.
Nhìn khu biệt thự, Hải Lan tấm tắc hai tiếng, “Một biệt thự bất kỳ trong khu này cũng phải hơn mười vạn(1). Quả là thế giới tư bản chủ nghĩa.”
(1)10 vạn tệ = 325.197.674 VNĐ
Ở đời thực, điều kiện gia đình Hải Lan cũng khá tốt. Nhưng trong tiểu thuyết để có mối quan hệ với gia tộc thương nhân họ Lăng giàu nhất Khang Thành thì dòng họ Hải từ giàu thành siêu giàu.
Bác bảo vệ đứng trước cổng khu biệt thự thấy chiếc xe thể thao màu đỏ thì lập tức nhận ra người đến là ai.
Xe Hải Lan dừng ở cổng, bác bảo vệ cúi đầu nhìn cửa xe, đưa quyển sổ ghi cho Hải Lan rồi thân thiết chào hỏi: “Cô Hải, lâu rồi không gặp cô.”
Hải Lan:……
Ngay cả bác bảo vệ khu dân cư của Lăng Việt cũng biết nữ phụ.
Giật giật khóe miệng, cô vươn tay nhận quyển sổ ghi của chú bảo vệ và ký tên.
Cổng mở nên Hải Lan đi vào luôn.
Hải Lan có cảm giác phương hướng rất tốt nên đã tìm được chỗ Lăng Việt ở trong chớp mắt.
Cô đỗ xe rồi đến trước cửa biệt thự. Sau khi xác nhận số nhà cô mới bấm chuông. Khoảng hai phút sau thì xuất hiện giọng nói của Lăng Việt.
“Sao cô lại đến đây?”
Giọng nói khàn khàn, thanh tuyến cũng không ổn lắm, còn mang theo chút yếu ớt, dường như anh bị bệnh thật.
“Tôi đến bàn chuyện từ hôn với anh, anh mở cửa trước, vào rồi nói.”
Cô vừa nói chuyện thì cửa mở.
Hải Lan đi vào biệt thự, nhìn thấy Lăng Việt đứng ở huyền quan(2).
(2)Huyền quan: khu vực nghỉ được tính từ cửa chính đến phòng khách
Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng gạo. Hình như anh vừa rời giường, tóc hơi hỗn độn. Quần áo ở nhà khiến Lăng Việt bớt đi cảm giác tài giỏi và thêm phần lười biếng. Nhưng có lẽ do bị bệnh nên vẻ mặt của anh không tốt lắm.
Vì còn mang hôn ước trong mình nên Hải Lan cảm thấy nên quan tâm anh: “Anh bị bệnh thật à?”
Nhưng câu hỏi này của cô giống như có lệ vậy.
Lăng Việt mỉm cười, xoay người vào phòng khách: “Ngồi trước hãng.”
Hải Lan đi sau anh, theo vào phòng khách. Phòng khách rất rộng, do bốn phương đều mở cửa sổ nên trông khá sáng sủa.
Phong cách nhà Lăng Việt đơn giản giống văn phòng của anh trong công ty. Ngoại trừ vài đồ nội thất cần thiết, một bộ sofa, một chiếc bàn ăn, mấy cái ghế ngồi, một chút vật trang trí cũng chẳng có. Cái này đã không còn là đơn giản nữa mà là đơn điệu.
Hải Lan ngồi trên sofa, Lăng Việt rót một cốc nước đặt trước mặt Hải Lan rồi ngồi đối diện Hải Lan.
Nam chính này vẫn lịch sự ngoài ý muốn.
“Về thời gian kỳ hạn, anh đã nghĩ kỹ chưa?” Hải Lan đi thẳng vào vấn đề.
Lăng Việt im lặng vài giây, lạnh nhạt nói: “Kỳ hạn cô muốn là khi nào?”
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Cô vừa nói xong, không biết có phải ảo giác không mà Hải Lan lại cảm thấy không khí như đóng băng trong nháy mắt, nhiệt độ của biệt thự cũng giảm xuống còn 0°C.
Lạnh lẽo.
Bình luận truyện