Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 10: Chương 10




Phong Già Nguyệt ở bên cạnh còn đang lăn qua lăn lại, không hề ý thức được tính nghiêm trọng của việc mình làm ra, Cơ Tinh Loan bị nàng hôn cứng đờ đứng dậy, nhìn nàng bằng ánh mắt âm u.

Hai ý niệm giết và không giết luân phiên nổi lên.

A Mu và A Mị là yêu thú khế ước của hắn, có thể lờ mờ cảm nhận được sát khí cuồn cuộn của hắn, ánh mắt chúng sáng lên, đổ thêm dầu vào lửa nói: 【Chủ nhân, cô ta dám vô lễ với ngài, để bọn ta giết cô ta cho ngài nhé? 】
【Đúng đó đúng đó, nữ nhân này bậy bạ quá rồi, nếu lần này không giết cô ta, e là sau này cô ta sẽ ngày càng táo tợn hơn, làm chuyện quá trớn hơn với chủ nhân.


Chỉ cần Phong Già Nguyệt chết, những thứ bị cướp đi của chúng sẽ quay lại tay chúng, hai con yêu thú càng nghĩ càng hăng hái.

Cơ Tinh Loan hơi nheo mắt phượng, chuyện quá trớn hơn! !
Phong Già Nguyệt cuối cùng cũng lăn đủ, nàng cầm một viên linh thạch thượng phẩm, hấp thu năng lượng trên linh thạch.

ngôn tình hoàn
Ở thế giới này, linh thạch hạ phẩm phẩm so với linh thạch trung phẩm và linh thạch thượng phẩm giống như 1 so với 100 và 1 vạn, đương nhiên bên trên còn có linh thạch cực phẩm.

Song linh thạch cực phẩm có năng lượng cao nhưng số lượng khan hiếm, cơ bản không được lưu hành trên thị trường, cho dù có được linh thạch cực phẩm thì người bình thường cũng sẽ không dùng để giao dịch, mà sẽ cất giữ để bổ sung linh lực trong trường hợp khẩn cấp, hoặc là dùng làm năng lượng cho một số trận pháp và pháp khí cực kỳ cao cấp.

Năng lượng của linh thạch thượng phẩm dồi dào và tinh khiết hơn so với linh thạch hạ phẩm, toàn bộ đều chảy vào cơ thể Phong Già Nguyệt và bị nàng hấp thu.

"Tuyệt quá!" Lần trước ở trong núi, khi linh lực suy yếu nàng cũng hấp thu linh thạch hạ phẩm, năng lượng vừa ít lại còn có tạp chất, so sánh lên đúng là khác biệt trên trời dưới đất, như vậy lại khiến nàng tò mò, linh thạch thượng phẩm đã thế này ròi, không biết linh thạch cực phẩm sẽ đến mức nào?
Nàng quay đầu nhìn Cơ Tinh Loan, hắn đứng ngược sáng, nàng không nhìn rõ ánh mắt của hắn, thấy hắn đứng đờ ra, nàng lại tưởng hắn mệt.

"Mệt rồi đúng không?" Nàng thu dọn những thứ trên giường và dưới đất, còn thay một cái bộ chăn đệm mới, bế hắn lên giường, "Mệt thì ngủ trước đi.

"
Thấy hắn vẫn cau mày, tưởng hắn khó chịu, nàng liền điều một ít linh lực lên tay, khẽ ấn vào các huyệt đạo chính của hắn.


Một chút linh lực thâm nhập vào cơ thể hắn qua động tác ấn huyệt của nàng, sẽ không tạo thành k1ch thích với linh lực trong cơ thể hắn, có thể khiến hắn giãn cơ, thúc đẩy máu tuần hoàn, giảm bớt mệt mỏi khi ngồi phi kiếm quá lâu, một hành động vô cùng chu đáo.

"Có thoải mái không?" Nàng khẽ hỏi.

Cơ Tinh Loan thu hồi tầm mắt chần chừ quanh cổ nàng, khẽ ừ một tiếng.

Phong Già Nguyệt nhéo nhéo mặt hắn, bé nam chính thực sự đáng yêu quá, kể cả vẻ mặt vô cảm như này nhìn vẫn rất đẹp: "Có lúc tỷ tỷ thật sự hy vọng, ngươi có thể mãi mãi không trưởng thành!"
Vì nam chính trưởng thành đáng sợ lắm, phiên bản nhỏ vẫn tốt hơn, vừa đáng yêu, vừa dễ bắt nạt.

Cơ Tinh Loan cúi đầu ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo: Không trưởng thành, muốn ta mãi mãi bị các ngươi khống chế sao?
Sao có thể chứ ha ha! !
____
Ở một nơi khác, Tiết Cửu Hằng phong trần mệt mỏi chạy đến Lạc Thành, mấy ngày nay ông ta không ngừng di chuyển khắp mấy tòa thành, dù là tu vi Nguyên Anh nhưng ông ta cũng có chút không chịu nổi.

Ông ta không định nghỉ ngơi, sau khi uống mấy viên đan dược, ông ta liền gấp rút lên đường, Lạc Thành là nơi cuối cùng rồi.

"Nếu ở đây cũng không có! ! " Ông ta nhìn bức họa dán ở cổng thành, ánh mắt hơi âm trầm.

Ngày Long gia bị diệt môn, ông ta vốn đã vạch sẵn kế hoạch, để người của mình đi trước giải quyết Long Dao Quang, sau đó lén khống chế Cơ Tinh Loan, chờ hết thảy đâu vào đấy, ông ta sẽ xuất hiện như một thiên thần, cứu Cơ Tinh Loan khỏi tay "tà tu", từ đó nuôi dưỡng hắn, khống chế hắn! !
Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, khi ông ta đến hiện trường, người ông ta phái đi đã bị chém đứt hai chân, huyệt thái dương bị găm một cây kim bạc cực mảnh, chết từ lâu rồi, cũng không thấy bóng dáng Cơ Tinh Loan đâu.

Ông ra kiểm tra hiện trường một lượt, không thấy dấu vết ra tay của tu sĩ Nguyên Anh, cho nên ông ta đoán người đưa Cơ Tinh Loan đi rất có thể là một tu sĩ Kim Đan, ông ta lập tức đuổi theo.

Nhưng tiếc là, dù ông ta đuổi đến nơi nào cũng không tìm được người.

Bây giờ đã mười ngày trôi qua, Cơ Tinh Loan vẫn không rõ tung tích.


Bị giấu ở đâu rồi sao, hay là chết rồi?
Chu Dạ Bạch đưa người ra đón: "Chu Dạ Bạch, bái kiến Tiết tiền bối.

"
"Là ngươi à, Dạ Bạch, sư phụ ngươi có khỏe không?"
"Gia sư vẫn khỏe ạ, trước khi vãn bối ra ngoài, gia sư còn dặn vãn bối, nếu gặp được tiền bối thì nhất định phải mời tiền bối đến thăm.

" Chu Dạ Bạch cười nói, hắn cười rộ lên liền lộ ra khí chất thiếu niên.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, những người khác đều không dám xen vào, cả quãng đường chỉ có Tiết Cửu Hằng và Chu Dạ Bạch nói chuyện, không khí cũng rất hòa hợp.

Nhưng sau khi xem hết những đứa trẻ bị nghi ngờ, sắc mặtTiết Cửu Hằng tối sầm lại: "Đều không phải.

"
"Những đứa trẻ bị nghi ngờ đều ở đây.

" Chu Dạ Bạch nói.

Nhưng đây là nơi cuối cùng, Tiết Cửu Hằng không cam lòng dễ dàng bỏ cuộc, phóng thần thức Nguyên Anh ra khắp Lạc Thành, ông ta cố gắng tránh các gia tộc lớn và môn phái tu tiên ở phía trên, chỉ tìm ở bên dưới.

Chu Dạ Bạch nhíu mày, có hơi không tán đồng hành động của ông ta, người bảo vệ ở phía sau khẽ kéo ống tay áo của hắn, lắc đầu bảo hắn đừng nói gì cả.

Chu Dạ Bạch lặng lẽ thở dài, cuối cùng cũng không nói gì.

Thần thức của tu vi Nguyên Anh lan ra từng chút một trong Lạc Thành, đa số mọi người đều không cảm nhận được, Tiết Cửu Hằng làm khá kín đáo, chỉ có mấy tu sĩ Kỳ sau Kim Đan nhạy bén mới phát hiện ra được, nhưng sau khi bọn họ nhận ra đó là tu vi Nguyên Anh thì đều không dám ho he gì.


Cơ Tinh Loan nằm trên giường ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, hắn quá quen thuộc, thần thức của Tiết Cửu Hằng!
Phong Già Nguyệt đang đả tọa tu luyện cũng mở mắt ra, nàng cảm giác có một tầm mắt mơ hồ lướt qua, nàng không chắc cảm giác của mình có đúng hay không, cho nên nàng mờ mịt tuần tra trong phòng, sau đó lại dựng thêm thật nhiều kết giới che phủ căn phòng.

Cơ Tinh Loan nhìn nàng đột nhiên bận lên bận xuống, trong lòng cười nhạo một tiếng, nữ nhân này tu vi không cao nhưng đúng là rất nhạy bén.

Nhưng có nhiều kết giới hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì trước một tu sĩ Nguyên Anh.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hắn rất chờ mong, bây giờ hắn biến thành như này, Tiết Cửu Hằng có thể nhận ra hắn không?
Tiết Cửu Hằng tìm tất cả trẻ con trong Lạc Thành, chỉ cần ở trong độ tuổi của Cơ Tinh Loan, ông ta đều đích thân tra xét từng đứa một.

Đêm nay, nhất định có rất nhiều người không ngủ được.

Phòng của Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan trong khách sạn Tiên Lai cũng bị gõ cửa.

Hai người trong phòng thật ra đều chưa ngủ.

Phải nói là, hai người đều đang chờ đợi.

Phong Già Nguyệt vờ như bị đánh thức, nàng bực bội cao giọng hỏi: "Ai thế?"
Ngoài cửa phòng, ánh mắt Chu Dạ Bạch sáng lên, là cô nương hồi sáng.

"Xin lỗi đã làm phiền Phong đạo hữu, tại hạ là Chu Dạ Bạch.

" Hắn nho nhã lễ độ nói.

"Soái ca hồi sáng đó hả?" Phong Già Nguyệt nói thầm một câu, Cơ Tinh Loan ở trên giường bên cạnh liếc nhìn nàng một cái với vẻ mặt khó hiểu.

Phong Già Nguyệt nhanh chóng mở cửa phòng, Cơ Tinh Loan ngái ngủ đứng cạnh nàng: "Có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt lạnh lùng của Tiết Cửu Hằng nhìn lướt qua nàng rồi tập trung vào Cơ Tinh Loan, đây là đứa trẻ cuối cùng rồi.

Nhưng tiếc thay, đây là một bé gái.


Nỗi thất vọng sâu sắc vụt qua trong lòng Tiết Cửu Hằng, sự căng thẳng nhiều ngày chợt buông lỏng, cả người đột nhiên có chút chán nản, ông ta xoay người rời đi.

Thấy ba chữ "Tiết Cửu Hằng" trên đầu ông ta, Phong Già Nguyệt nháy mắt nhận ra thân phận của ông ta, trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn, trước kia Tiết Cửu Hằng từng gặp bé nam chính, may mà nàng cho hắn uống thuốc chuyển giới, còn cải trang cho hắn, nếu không đúng là hung hiểm.

Chu Dạ Bạch lấy cớ đi kiểm tra định kỳ, nói chuyện với Phong Già Nguyệt mấy câu rồi cáo từ rời đi, Phong Già Nguyệt nhìn bóng dáng đi xa của bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cáo già Tiết Cửu Hằng cũng bị nàng lừa đi rồi, oh yeah!
"Tỷ tỷ thích ca ca đó à?" Cơ Tinh Loan thình lình hỏi.

Phong Già Nguyệt sửng sốt: "Đâu có?"
"Vậy sao tỷ cứ nhìn hắn chằm chặp thế?"
"Thưởng thức chút thôi mà.

" Nàng cười tủm tỉm nói.

"Nếu tỷ tỷ có người trong lòng thì có thể không cần lo lắng cho ta, ta có thể tự mình rời đi.

" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Tinh Loan rất nghiêm trang.

Phong Già Nguyệt bị vẻ mặt nghiêm trang của hắn chọc cười, thấy người đẹp thì thưởng thức một chút thôi, nếu đây gọi là thích thì số người nàng thích nhiều lắm đó, quả nhiên vẫn là trẻ con.

"Đồ ngốc, tỷ tỷ thích hắn không bằng một phần trăm thích ngươi đâu!" Nàng lấy đầu ngón tay so với móng tay cái.

Cơ Tinh Loan nhìn những ngón tay thon dài đều đặn, móng tay cái nho nhỏ trong suốt óng ánh kia của nàng, hắn cụp mắt, nhạt nhẽo ồ một tiếng rồi xoay người đi vào trong.

Phong Già Nguyệt đột nhiên nhào lên ôm lấy hắn, áp má vào má hắn, thân mật cọ tới cọ lui: "Ngươi yên tâm đi, tỷ tỷ thích ngươi nhất.

"
Cơ Tinh Loan: "! ! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện