Chương 62: ★ Mèo Bệnh Tướng Quân ★
Trương lão tuổi đã cao, ngày thường cực kỳ chú trọng việc dưỡng sinh, đi bộ cũng đi theo bước tiêu chuẩn đều đặn, là cảm giác thuận theo ý trời, có thể kéo dài tuổi thọ.
Nhưng bị thăng chức thành ngự y không mấy tháng, Trương lão đã phải chạy vội chạy vàng vì Địch Kỳ Dã hai lần rồi, hơn nữa cả hai lần khám cuối cùng đều chỉ là bị sốt mà thôi.
Giết gà cần gì dao mổ trâu đâu.
Không phải Trương lão chủ quan, cũng không phải có ý ngóng trông Địch Kỳ Dã ốm đau, chỉ là cảm thấy việc này rất thú vị thôi.
Lần này, Địch Kỳ Dã lặn xuống Trọc Hà giữa trời lạnh giá, lúc ấy đã bị nhiễm lạnh rồi, chẳng qua thân thể có khả năng chịu đựng, nhưng tiếp đó hắn lại lao tâm lao lực tấn công liên tiếp ba thành, không chú ý nghỉ ngơi, vậy nên người thư giãn thả lỏng một chút lập tức phát bệnh.
Trương lão sắc thuốc đưa tới đút cho Địch Kỳ Dã uống, nói với Cố Liệt: “Chủ Công, Địch tướng quân chỉ bị nhiễm phong hàn, thành thành thật thật uống thuốc vài ngày sẽ khỏi, tối nay dùng thuốc vã mồ hôi, phải cẩn thận đừng để hắn quấy lại bị cảm lạnh.”
Chăn Địch Kỳ Dã đang đắp chính là chăn mềm mà Cố Liệt cố tình sai cận vệ mang từ lều của hắn sang, vừa nhẹ vừa ấm, Trương lão chú ý tới chi tiết này, nên mới nhắc nhở như vậy.
Vốn dĩ sau khi uống thuốc vã mồ hôi, người bệnh thường rất dễ bị cảm lạnh lần thứ hai vì cảm thấy đắp chăn quá nóng, từ bệnh nhẹ chuyển thành bệnh nặng.
Mà chiếc chăn này nhẹ như mây, rất có khả năng Địch Kỳ Dã ngủ say ngại nóng sẽ hất ra luôn.
Cố Liệt hiểu rõ, việc này hắn có kinh nghiệm.
Năm đó khi mới gặp Nhan Pháp Cổ, Nhan Pháp Cổ mắng to tiên đế Yến Triều ở giữa pháp hội, bị người đuổi theo chạy tán loạn khắp thành.
Khương Dương dẫn theo Cố Liệt vào thành thám thính tin tức, vừa mới hỏi thăm ra trong thành có câu chuyện mới mẻ như vậy, liền trông thấy Nhan Pháp Cổ cười ngông cuồng, bị đuổi theo chạy như điên thẳng một mạch.
Khương Dương quyết định chóng vánh, kéo mạnh Nhan Pháp Cổ nhảy vào sông đào bảo vệ thành.
Cố Liệt rất có tự giác bản thân là con cháu Sở Cố đang bị truy nã, cũng nhảy xuống theo.
Lúc sau bọn họ bò lên bờ, trốn trong một căn miếu đổ nát, Khương Dương và Cố Liệt dẫu sao vẫn tuổi trẻ, thân thẻ cường tráng, hong khô quần áo xong là chẳng có việc gì.
Nhưng Nhan Pháp Cố vì mất đi nữ nhi, tinh thần rệu rã, vừa rồi chửi mắng bạo quân xong tâm thần kích động, bị nước lạnh kích ra bệnh, không những bắt đầu sốt cao, còn vừa khóc vừa quấy, không ngừng gọi tên nữ nhi.
Cố Liệt và Nhan Pháp Cổ đều là người bị treo giải thưởng, Khương Dương cũng không dám để hắn đi mời đại phu, nhưng đêm thu lạnh lẽo như thế, không thể cứ mặc kệ Nhan Pháp Cổ nằm đó.
Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, Khương Dương lấy quần áo đã hong khô của Nhan Pháp Cổ đắp hết lên người hắn, rồi đi trộm rơm rạ phơi khô ở đồng ruộng của bá tánh, phủ kín mít cho hắn.
Vì phòng ngừa hắn quẫy đạp, Khương Dương và Cố Liệt mỗi người nằm một bên, mặc nguyên quần áo đè lên rơm rạ ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Nhan Pháp Cổ vừa mới tỉnh, không chỉ thấy trên mặt hơi đau đau, hai bên mặt còn đều là chân to của đàn ông.
Nhan Pháp Cổ thoát chết từ chân tơ kẽ tóc, toàn thân ngược lại đều trở nên tỉnh táo, nói giỡn: “Vô Lượng cái Thiên Tôn của tui ơi, bần đạo thế này mà còn có người cướp sắc?”
Đây là câu đầu tiên mà Khương Dương và Cố Liệt nghe thấy Nhan Pháp Cổ nói.
Vậy nên mỗi lần Nhan Pháp Cổ xem bói hai người họ đều không cổ vũ, thật sự là do cái ấn tượng rất không đáng tin cậy đầu tiên gây ra.
Nhớ tới chuyện cũ, Cố Liệt gật gật đầu, nói tiếng đã biết.
Trương lão nghĩ đến chứng bệnh đau đầu kỳ lạ của Cố Liệt dạo gần đây, hỏi: “Sau khi huân hương, Chủ Công có ngủ ngon hơn không?”
Cố Liệt cũng không biết có coi là ngủ ngon hơn không nữa.
Bệnh đau đầu của hắn không giống bị mệt mỏi tạo thành như kiếp trước, mà càng như là một thói quen mang theo từ kiếp trước.
Khoảng thời gian trước, lúc hắn suy tư đến cùng mình có nên thân chinh hay không, nó đột nhiên xuất hiện, không nghiêm trọng đến mức độ như kiếp trước, nhưng lại làm hắn mất ngủ.
Trương lão không tra ra nguyên nhân, cảm thấy rất áy náy, chỉ có thể thay đổi các loại phương pháp hỗ trợ giấc ngủ cho Cố Liệt, nhưng thuốc ngủ dù sao vẫn ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần.
Cuối cùng vẫn là Cố Liệt chủ động nói thử huân dạ tức hương lên quần áo xem sao.
Trương lão suy nghĩ một chút, biện pháp này hay, không có tác dụng phụ độc hại nào.
Vì thế quần áo của Cố Liệt được cận vệ cẩn thận huân lên dạ tức hương thoang thoảng.
Cố Liệt ngủ được, nhưng có đôi khi cảnh tưởng nhìn thấy trong mơ, sẽ khiến hắn thà rằng mình mất ngủ.
Nhưng Cố Liệt không nói sự thật, chỉ nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Vậy là Trương lão yên tâm rồi, ông cười từ ái, nói rằng nếu vậy lão phu trở về chuẩn bị thuốc ngày mai cho tướng quân, sáng mai lại tới.
Ông nghĩ lần trước Cố Liệt đã không để cho ông gác đêm, nên lần này dứt khoát biết điều không khách khí, nhắc cũng không nhắc tới luôn.
Cố Liệt không phát hiện ra điều khác thường, hoà nhã nói: “Làm phiền Trương lão.”
*
Trương lão vừa đi, trong lều cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bạch nhãn lang (1) biến thành con mèo ốm, đại để là quá quá khó chịu, đôi mày hắn nhíu lại, vừa nghiêng người đi đã khiến chăn mềm rơi khỏi bờ vai.
Cố Liệt ngồi xuống mép giường, đắp cẩn thận lại cho hắn lần nữa.
Vốn dĩ Địch Kỳ Dã trắng hơn cả Cố Liệt, hiện tại phát sốt, ngược lại còn có thể thêm một chút sắc hồng hào.
Hơn nữa hắn sinh mày kiếm mắt sáng, ngày thường ánh mắt rất sắc bén, giờ đây yếu ớt ngủ rồi, liền hoà tan đi cái tiêu sái khí phách giữa đôi mày.
Giống như một ngọn núi nguy nga sừng sững bị những giọt mưa phùn nhè nhẹ liên miên không dứt bao trùm, hiện ra nét quyến rũ của thanh sơn mà bình thường hiếm thấy.
Nét quyến rũ ấy thật sự khác quá nhiều so với dáng vẻ nguy nga thường ngày, càng khiến người từng thấy nó khó quên.
Cố Liệt phát hiện mình đã nhìn Địch Kỳ Dã thật lâu, lại quay đầu sang nhìn về phía đài kham dư, không nhịn được thở dài.
Lớn lên đẹp nữa thì được gì, có thể chọc người khác tức chết.
Địch Kỳ Dã lại xoay người một cái, Cố Liệt lại đắp chăn cho hắn, nghĩ nghĩ, đắp thêm cả chăn dày của mình lên.
Thật nhắc tới thì, kiếp trước khi Cố Liệt nhốt Địch Kỳ Dã ở trong cung, mặc dù thường không nói gì với nhau, nhưng cũng là khoảng thời gian Cố Liệt ít bị hắn chọc giận nhất.
Nhưng trạng thái ấy, giống như hai hồ nước đọng, không có ai thoải mái hơn ai.
Kiếp trước, trong Sở Vương Cung, phía sau tẩm điện của Cố Liệt, không có xây hoa viên nhỏ xảo đoạt thiên công gì đó, mà trồng mấy cái cây giống như nhà nông dân bình thường, cỏ hoang mọc đầy, đá vụn trải thành một con đường nhỏ, dẫn về phía một căn nhà trệt ba phòng đơn sơ.
Đó là xây phỏng theo căn nhà mà hắn sinh sống thời niên thiếu, quần thần đều khen hắn không quên gốc rễ, kỳ thực là do Cố Liệt muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình, không thể biến thành loại người yếu đuối, oán trời trách đất giống như dưỡng phụ.
Địch Kỳ Dã bị hắn nhốt trong Sở Vương Cung, tất nhiên là cực kỳ không phục, vì thế nhất định đòi ở trong nhà trệt, Cố Liệt cũng theo hắn, dù sao không ra ngoài gây chuyện là được.
Căn nhà trệt vốn trống không để đó, sau khi có Địch Kỳ Dã, liền dần dần trở nên phong phú.
Sau này, Cố Liệt nghĩ mãi vẫn không thông vì sao Địch Kỳ Dã nhất định phải tìm đến cái chết, bởi hắn vẫn luôn cho rằng Địch Kỳ Dã là một người rất biết cách hưởng thụ thú vui cuộc sống.
Địch Kỳ Dã vào ở nhà trệt, ngày đầu tiên đã viết sổ con nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, Cố Liệt kinh hỉ mở ra xem, Địch Kỳ Dã muốn một cái bể tắm.
Một phòng sửa thành nhà tắm, một phòng trải thảm lông thật dày, gióng trống khua chiêng dọn một cái giường thoải mái vào, phòng cuối cùng Địch Kỳ Dã dùng để ăn cơm, chơi trò chơi và đọc sách.
Cố Liệt hỏi: “Ngươi định tiếp khách thế nào?”
Địch Kỳ Dã kinh ngạc: “Ta rõ ràng không chào đón người khác tới, còn có ai không biết điều thế nữa?”
Cố Liệt, người không biết điều, mặt đen sì quay về tẩm điện.
Nhưng chỉ một lát sau Cố Liệt nghĩ, người này bị mình nhốt trong cung, nào còn ai tới đâu? Lại cảm thấy có lỗi với hắn.
Càng ngày hai người càng không có gì để nói với nhau.
Có khi Cố Liệt ngồi trong thư phòng nhỏ, nhìn Địch Kỳ Dã ở phía sau tự chơi đùa vui vẻ.
Trong sân có một cây hoa quế, một năm ấy nở rộ đặc biệt nhiều, lá cây xanh biếc chẳng thể giấu kín được từng khóm hoa nho nhỏ màu vàng nhạt, hương thơm nức mũi.
Không biết Địch Kỳ Dã đọc quyển tạp thư nào, muốn lấy hoa quế ủ rượu, người hầu trải rộng chăn chiên ở dưới tàng cây cho hắn, đôi tay với khớp xương rõ ràng của Địch Kỳ Dã cầm một cây gậy lục trúc, nhàn nhã gõ lên cành cây quế, những bông hoa vàng nhạt rơi xuống rào rào, giống như đang hạ một cơn mưa hoa ở xung quanh hắn.
Có người hầu đứng dưới hành lang cảm thán, Định Quốc Hầu thật là mỹ nam tử hiếm thấy chốn nhân gian.
Cố Liệt nhìn lại thấy đau lòng.
Người như vậy, không nên bị khoá trong cung.
Nhưng nếu không khoá hắn trong cung, bất luận là công thần mượn danh Địch Kỳ Dã để sinh sự, hay chính bản thân hắn lại tuỳ hứng làm bậy mang tới công kích, Cố Liệt đều có khả năng không bảo vệ được hắn nữa.
Vì thế chỉ có thể tiếp tục giằng co như vậy.
Mùa đông vừa tới, Địch Kỳ Dã lập tức hết ương ngạnh, lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dâng lên một quyển sổ con, câu chữ khẩn thiết, miêu tả tình cảnh chịu lạnh bi thảm của mình sinh động như thật, xin Cố Liệt hảo tâm thu lưu hắn vào thiên điện.
Vì thế liền chuyển vào thiên điện ở rồi, mỗi ngày đều một bộ không có lò sưởi thì không sống nổi, giống như một con mèo hoang đến ở nhờ.
Lúc cảnh xuân rực rỡ, tinh thần Địch Kỳ Dã lại dâng lên, nói cũng không nói trước một câu đã dọn về nhà trệt.
Vạn vật sống lại, muỗi và kiến cũng đều sống lại.
Địch Kỳ Dã sai ngự y chôn rất nhiều bột đuổi con trùng xung quanh nhà trệt, còn cho người treo rất nhiều tầng rèm lụa lên cả ba gian phòng, trên giường cũng mắc thêm màn lụa.
Nghe nói ở phủ Định Quốc Hầu hắn vẫn luôn làm như vậy.
Cố Liệt không có ý kiến gì với những yêu cầu đó của hắn, chỉ có một chút thôi: “Quả nhân còn chưa chết đâu! Ngươi đã treo cả nhà trắng bóc.”
Địch Kỳ Dã cũng rất bất đắc dĩ: “Bệ hạ, rèm với màn dự trữ ở trong cung của ngài, ngoại trừ những loại mà Vương hậu dùng, còn đâu không phải trắng thì là xanh đen sẫm, mà xanh đen là màu của Sở Cố Vương, ta nào dùng được đâu.”
Cuối cùng còn oán giận một câu: “Tự mình keo kiệt còn trách ai.”
Cố Liệt nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nói gì.
Cố Liệt lấy cớ hậu viện cũng nằm trong phạm vi tẩm điện, cũng thay rèm và màn cho hắn thành màu xanh đen.
Địch Kỳ Dã thở dài: “Bệ hạ, con người ngươi…… Ai……”
Hắn nói nửa chừng, chẳng rõ chẳng ràng, Cố Liệt hỏi lại, hắn lại không chịu nói nữa.
Ngày đầu hạ, Địch Kỳ Dã muốn đào nửa cái hậu viện thành hồ sen, Cố Liệt kiên quyết không cho.
Vì thế Địch Kỳ Dã dùng lu sứ bắt đầu nuôi hoa súng.
Đó là một bộ đồ sứ men rạn màu xanh nhạt (2) do một vị danh gia nung tạo, là quà năm mới mà Tần Châu dâng lên ngày tết, từ lu sứ to cỡ miệng giếng, cho đến ly sứ không to bằng cổ tay, lớn lớn bé bé đâu đó khoảng ba mươi ba cái.
Lúc ấy Địch Kỳ Dã nhìn thích, chọn lấy ba cái, một cái ly dùng để uống nước, một cái bình dùng để chơi ném thẻ tre, một lu sứ để không dùng, hiện tại vừa dịp lấy ra nuôi hoa súng.
Đến giữa hè, đám nụ hoa súng được chuyển vào đó thật đúng là nở ra hoa rồi.
Địch Kỳ Dã cắt một đoá, lấy ra một món lớn hơn ly nước một chút từ bộ đồ sứ trong điện của Cố Liệt, rót nước, đặt đoá hoa súng đó vào nổi dập dềnh, tặng cho Cố Liệt, nói là quà đáp lễ ở nhờ nhà trệt.
Cố Liệt nhìn món đồ sứ địa phương dâng lên, nhìn nước trong cung, nhìn hoa súng do cận vệ tìm về, cười gượng hai tiếng: “Định Quốc Hầu tốn kém rồi.”
“Tốn kém gì đâu? Đều là của ngươi,” Địch Kỳ Dã nói thẳng, “Quan trọng là tâm ý.”
Cố Liệt có thể nói gì nữa, người này kiểu gì cũng có lý.
Cố Liệt nhớ lại những chuyện xưa ấy, bất tri bất giác lại đang nhìn ĐỊch Kỳ Dã.
Tóm lại là sầu hết cả người.
Địch Kỳ Dã ngại nóng, vươn tay ra, xốc lên cả hai cái chăn.
*
Địch Kỳ Dã nóng đến cả người đầm đìa mồ hôi, cuối cùng bị nóng tỉnh, kết quả vừa mới mở mắt, đã trông thấy Cố Liệt.
Địch Kỳ Dã có tí hết hồn.
Hắn thể hiện nhiều ngày như thế, Cố Liệt không ngộ ra được cái gì, thế mà sao hắn bị bệnh một đêm, người này đã chủ động ngủ cạnh luôn rồi?
Nhìn cẩn thận thêm chút, đã hiểu.
Trên người Địch Kỳ Dã đắp chăn mềm, Cố Liệt ngủ đè lên một bên chăn, bên còn lại đè lên Thanh Long Đao.
Sau đó đắp chăn của Cố Liệt ở bên trên.
Mặc dù không phải Địch Kỳ Dã không cảm động, nhưng vẫn đảo trắng mắt nhìn giời.
Con người này làm đến mức độ như thế này rồi, mà vẫn không thủng ra tí nào.
Địch Kỳ Dã nhìn bả vai gần trong gang tấc của Cố Liệt, nghiến răng, quả thực muốn cắn hắn một cái.
Người này ngủ rồi, nhưng vẫn không thấy thả lỏng, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mày cũng hơi nhíu, dường như thời thời khắc khắc đều đang tính toán cho nghiệp lớn phục Sở.
Địch Kỳ Dã dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan thâm thuý của Cố Liệt.
Cố Liệt có một chiếc mũi cao, Địch Kỳ Dã nhớ tới chuyện cười của đội đại tá, khoé môi khẽ cong.
Môi Cố Liệt không mỏng không dày, theo lời Nhan Pháp Cổ, hẳn là vừa không bạc tình cũng vừa không lạm tình, hơn nữa hắn còn có một đôi mắt đào hoa với đuôi mắt hơi nhếch lên, mắt đào hoa, chẳng phải nên có vận đào hoa sao?
Rõ ràng có một khuôn mặt anh tuấn đến thế, vậy mà lại cứ tự mình sống thành một ông cụ non.
Địch Kỳ Dã chửi thầm, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi hương rất nhạt.
Nhưng hắn rõ ràng không bị thương?
Địch Kỳ Dã cẩn thận nhích đến gần, duỗi cái mũi ngửi ngửi, nghe ra mùi dạ tức hương nhàn nhạt đó đến từ quần áo của Cố Liệt.
Rõ ràng lúc ngủ lại trong sơn cốc ở núi Thanh Thành, quần áo của Cố Liệt vẫn sạch sạch sẽ sẽ, không hề huân hương.
Chẳng lẽ bệnh đau đầu của Cố Liệt đã đến mức không thể ngủ ngon?
Địch Kỳ Dã thầm thở dài, người này nhất định là nghĩ ngợi quá nhiều, còn hay cáu giận với hắn, nên mới cau mày trong cả lúc ngủ như thế.
Hắn bất tri bất giác vươn tay, dùng đầu ngón giữa và ngón trỏ đè lên chân mày Cố Liệt, kéo sang hai bên, muốn kéo phẳng nếp nhăn giữa mày cho Cố Liệt.
“Địch tướng quân, ngươi đang làm gì đấy?”
Có người nghiến răng hỏi.
Nhìn coi, lại tức giận với hắn rồi.
——————————————————————–
Chú thích:
(1) Bạch nhãn lang: theo ngôn ngữ của người Đông Bắc, chỉ loại người lúc bình thường hiền lành dễ bảo giống như cún, nhưng lúc không ngờ đến mới lộ ra bản tính hung ác của loài sói.
Tuy Kỳ Dã không có lúc nào giống cún nhưng không phải chỉ ăn cháo đá bát nhá =))
(2) Gốm sứ men rạn:
——————————————————————–
Cố thần thật sự rất thương rất thương Kỳ Dã, điển hình của yêu thương không ở lời nói mà ở hành động ấy >___.
Bình luận truyện