Chương 93: ★ Hồ Ly Trắng ★
Trong lòng Địch Kỳ Dã suy đoán, có lẽ Khương Duyên đã nhìn ra quan hệ của hắn và Cố Liệt, nên hắn bình tĩnh chờ đợi Khương Duyên mở miệng.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Khương Duyên dù sao cũng là đoạn tụ thâm niên duy nhất trong cả nhóm.
Tuy bản thân hắn luôn gặp phải người không tốt, trước khi đụng tới nhóc điên Mục Liêm cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng hai nam nhân đuôi mày khoé mắt có chút gì đó, Khương Duyên quan sát cực kỳ chuẩn.
Nói thật, ngay từ đầu hắn cũng không dám nghĩ theo phương hướng đó, liên tục nói cho mình đây là tình cảm quân thần sâu sắc, đến cuối cùng thật sự là không tự lừa mình được nữa, vẫn bị doạ hốt quá chừng.
Đây là hai người nào? Là hai nhân vật trọng yếu của Đại Sở.
Hai người họ mà cặp với nhau lại chả thôi rồi? Người bình thường cãi nhau một trận chia tay cuộc tình, quá lắm là đau gan đau thận đau lòng quằn quại, còn hai người này mà cãi nhau một trận chia tay cuộc tình, cả triều đình Đại Sở cũng phải run rẩy theo ba cái.
Cho nên Khương Duyên lo lắng đề phòng thay cho nhị vị chủ tử này, sợ hai người họ xảy ra chuyện gì.
Khương Duyên là Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ, một cây đao trong tay Bệ hạ, không có cận thận gần thiên tử hơn so với hắn, tới tới lui lui trong cung, cơ hồ mỗi ngày đều nhìn, chậm rãi hắn cân nhắc ra ý nghĩ, Bệ hạ và Định Quốc Hầu yêu đương, còn rất là lạ.
Thông thường, bất luận nam nam nữ nữ, trong tình cảm luôn có một bên cường thế một bên yếu thế, giữa nam nữ nói chung thường nam tử sẽ cường thế.
Mà giữa hai nam tử, có quá ít người yêu đương nghiêm túc, thật sự muốn nói, cũng luôn có một người nhường nhịn hơn một chút, tự giác lùi một bước.
Bản thân Khương Duyên và Mục Liêm, theo lý thuyết là Mục Liêm tương đối yếu thế, nhưng không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán nhóc điên này, mà bản thân Khương Duyên lại là một người si tình ngoan ngoãn vâng lời, cho nên ở ngoài phòng ngủ, cơ bản là xu hướng ở thế cân bằng.
Đồng dạng, dựa theo lẽ thường, Định Quốc Hầu và Bệ hạ yêu nhau, hẳn không thể nghi ngờ là Bệ hạ sẽ cường thế hơn.
Tự cổ chí kim, luyến ái cùng hoàng đế, thông thường gọi là nam sủng, hoặc châm biếm thì là nịnh hạnh, tóm lại không có từ gì tốt đẹp, từ đó cũng có thể nhìn ra một chút địa vị, bị sủng bị hạnh, đều là sống dựa vào hoàng đế, cũng đừng nói tới địa vị gì.
Nhưng Địch Kỳ Dã là Định Quốc Hầu, là binh thần Đại Sở đã đánh hạ nửa giang sơn.
Bởi vậy, cộng thêm tình cảm nóng bỏng sâu như biển này của Bệ hạ, có lẽ cũng có thể xem như vị thế ngang nhau, nhưng từ góc độ quan sát của Khương Duyên, không hiểu sao hắn lại mơ hồ cảm thấy, Bệ hạ thậm chí còn thấp hơn một đầu?
Khương Duyên càng nhìn, càng cảm thấy không bình thường lắm.
Nếu nói Bệ hạ là yếu thế, vậy cũng không đúng, Định Quốc Hầu rõ ràng bị Bệ hạ khống chế trong tay kìa.
Nếu nói Bệ hạ là cường thế, hình như cũng không đúng, thật sự chưa từng thấy hoàng đế nhà ai nâng niu người khác thành vậy luôn.
Khương Duyên cười cười ngại ngùng, không có nói thẳng, mà nhắc nhở: “Sư phụ, ngài có nhớ hồi sinh nhật Bệ hạ năm ngoái, ngươi tặng một món đồ sứ mua từ Tần Châu cho Bệ hạ.”
Nhắc đến món đồ sứ đó, tuy rằng đã qua gần nửa năm, vẻ mặt Địch Kỳ Dã vẫn lập tức trở nên buồn bực.
Bản thân Cố Liệt không muốn tổ chức sinh nhật, dùng hiếu kỳ để chắn, nhưng hắn không muốn mời tiệc, thần tử vẫn cứ phải tặng quà, huống chi là bạn trai như Địch Kỳ Dã.
Cho nên trước ngày đó Địch Kỳ Dã đặc biệt, nhân chuyện tu sửa Điểm Tướng Đài ở Tần Châu, trộm đi theo Nhan Pháp Cổ bị phái đi giám sát và bói ngày tốt cho dàn tế, chạy tới Tần Châu.
Tần Châu nổi danh về đồ sứ, Địch Kỳ Dã nghĩ không phải vừa khéo Cố Liệt nhắc đến đồ sứ sao? Vì thế chưa bao giờ mua hàng xa xỉ, Địch Kỳ Dã bất chấp tiêu một số bạc lớn, mua một bình hoa men rạn màu tím nhạt rất đẹp.
Bởi vì không muốn bị lỡ ngày, Địch Kỳ Dã còn cố ý phái cận vệ đưa về trước.
Kết quả đến lúc về cung hỏi tới, Cố Liệt tiếc nuối nói, không cẩn thận đánh vỡ rồi.
Địch Kỳ Dã một nửa là tiếc bạc, một nửa là buồn bực lần đầu tiên mình tỉ mỉ chuẩn bị quà cho người ta mà lại không tặng thành công, Cố Liệt dỗ dành hắn vài ngày mới dỗ tốt.
Sau đó Địch Kỳ Dã đền cho Cố Liệt cái gì, thì không có thể kể cho người ngoài rồi.
Hiện tại Khương Duyên nhắc tới, Địch Kỳ Dã vẫn thấy không vui.
Địch Kỳ Dã không biết, nhưng Khương Duyên biết, bình hoa đó nào phải do người hầu không cẩn thận làm vỡ, rõ ràng là chính Bệ hạ đập vỡ.
Nói là đập, cũng không chính xác, Bệ hạ vừa nhìn thấy món đồ sứ đó, đã như thể bị thọc một dao, tay chợt buông ra, bình hoa đó liền rơi xuống đất.
Nhưng đây cũng không phải điểm kỳ quái nhất.
Kỳ quái nhất là ở chỗ, Định Quốc Hầu trộm chạy ra ngoài, trạng thái cả người Bệ hạ lập tức có chút không đúng lắm.
Nói là phẫn nộ cũng không phải, nói lo lắng lại quá nhẹ nhàng, ngoại trừ thượng triều nghị sự bình thường, thời gian còn lại, dường như đều đang chờ đợi Định Quốc Hầu trở về.
Khương Duyên không nói về chuyện vì sao đồ sứ lại vỡ, nhưng kể lại sự bất thường của Bệ hạ trong khoảng thời gian ấy, Địch Kỳ Dã nghe mà sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đến Cố Liệt đã tới nông nỗi ấy.
Nhưng hắn nghĩ về cuốn binh thư trong phòng ngủ mới rồi, lại cảm thấy chỉ sợ là do ở trước mặt mình Cố Liệt đã che giấu đến quá tốt.
Địch Kỳ Dã không nói lời nào, cho nên Khương Duyên châm chước một lúc lâu, mới nói tiếp: “Lời này vốn không nên do ta nói, nhưng ngài là sư phụ của Mục Liêm, cũng là sư phụ của ta, ta còn là cận thần của thiên tử, nên cả gan nói một lời.”
“Sư phụ, đây chỉ là suy nghĩ hồ đồ của ta, ngài nghe một chút rồi thôi,” Khương Duyên nói ra tiếng lòng, “Nhưng ta nhìn khách quan, không biết vì sao ta cảm thấy, Bệ hạ yêu thương ngươi đã yêu đến độ có chút sợ ngươi, dường như sợ ngươi có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.
Thế nhưng ngài là binh thần Đại Sở cơ mà? Tuy rằng ta không biết rõ nhân quả, nhưng ta cảm thấy, hai người sinh hoạt, cứ như vậy quá mệt mỏi.”
Lời của Khương Dương, đánh trúng lo lắng của Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã chống mặt thở dài.
“Đa tạ ngươi, ngươi đi đi.”
Khương Duyên chắp tay, rời đi.
*
Ngày hôm sau, Định Quốc Hầu cũng không trở về.
Đế vương Đại Sở chăn ấm gối êm, nhưng không ngủ được.
May mắn Cố Liệt cần chính, Đại Sở là cách hai ngày một buổi chầu sớm, tới thời điểm tan triều ngày thứ ba, Cố Liệt thật sự không nhịn được nữa: “Định Quốc Hầu lưu lại.”
Vì thế Lục Bộ Cửu Khanh vui mừng hớn hở đi vào Chính Sự Đường không có Bệ hạ, hôm nay cuối cùng có thể về nhà ăn cơm đúng giờ, sao có thể không làm người cảm thấy vui sướng.
Cố Liệt xụ mặt đi đằng trước, Địch Kỳ Dã như đang suy tư đi theo phía sau, quân thần một trước một sau trở về Vị Ương Cung, vào thư phòng nhỏ.
Cố Liệt ngồi xuống sau đại án, dọn đủ tư thế thẩm vấn, trầm mặt hỏi: “Phủ Định Quốc Hầu thoải mái như vậy?”
Đến không biết đường trở lại?
Địch Kỳ Dã dựa vào giá bác cổ, lười biếng đáp: “Cái này phải cảm ơn ngài nha, không phải ngài bố trí ‘y như ở nhà’ giúp ta, sao ta có thể ‘vui quên trời đất’ chứ.”
“Nói lung tung,” Cố Liệt bị hắn đùa không căng mặt được nữa, đôi mắt đào hoa vốn nên trêu hoa ghẹo nguyệt ấy chứa đựng chút ý cười, chuyển qua lo lắng hỏi, “Làm gì mà không về?”
Địch Kỳ Dã thở dài trong lòng.
Hắn đi đến sau đại án, dựa vào cạnh bàn, cúi đầu hỏi Cố Liệt: “Ta đã làm chuyện gì, khiến ngươi sợ đến thế? Ta một đại tướng quân, thiên quân vạn mã cũng không làm gì được ta, ta về Hầu phủ một chuyến, có thể xảy ra chuyện gì?”
Cố Liệt tránh né không đáp, chỉ cường điệu: “Ngươi đi hai ngày rồi.”
Địch Kỳ Dã chẳng biết làm thế nào: “Về nhà hai ngày thì có sao? Nếu ta dựa theo thánh chỉ dọn đi Đông Cung”
“Không được đi,” Cố Liệt lập tức trầm giọng nói.
Địch Kỳ Dã đi ra ngoài hai ngày, thật ra Cố Liệt không đến nỗi không tiếp thu được, nhưng nếu Địch Kỳ Dã muốn dọn đi, Cố Liệt không có khả năng đồng ý.
“Ngươi”
Địch Kỳ Dã cũng không biết nên nói gì.
Địch Kỳ Dã thở dài, ngồi lên đùi Cố Liệt, ôm lấy cổ hắn, xoã tung mái tóc búi trong ngọc quan, dùng ngón tay làm lược, chậm rãi chải tóc cho hắn, sau khi hoà hoãn cảm xúc của Cố Liệt, mới nhìn vào đôi mắt hắn nói: “Ngươi đừng như vậy.”
Dù ở thời đại nào, trừ những kẻ tâm hồn vặn vẹo, không có ai vui lòng nhìn người yêu chịu đau khổ.
Nếu không thể san sẻ sự thống khổ ấy, cảm giác bất lực, còn sẽ làm người ta khổ sở theo.
“Ta ở đây, ngươi có gì phải lo lắng?” Địch Kỳ Dã rất ít cảm thấy bất lực, trước nay hắn là cường giả, bởi vậy sự bất lực này không những khiến hắn thống khổ, còn làm hắn tức giận với chính mình, “Ngươi có gì không thể nói với ta? Nếu ngươi không muốn nói, ít nhất nói cho ta, ta phải làm như thế nào, ngươi mới không lo lắng như vậy nữa?”
Cố Liệt ôm lấy hắn thật chặt, chỉ nói hai chữ.
“Đừng đi.”
Địch Kỳ Dã hận không thể cắn lỗ tai hắn: “Ta nói muốn đi lúc nào? Cho dù ta ra ngoài hai ngày, ta cũng sẽ trở về mà.”
Cố Liệt không nói lời nào.
Địch Kỳ Dã đột nhiên ngộ ra, kinh ngạc nói: “Ý ngươi là, không cho phép ta xuất cung?”
“Không phải không cho phép,” Cố Liệt thoả hiệp trái với lòng mình, nói, “Trước khi năm thứ sáu Sở Sơ kết thúc, hạn chế đi ra ngoài, được không?”
“Vì sao?”
Cố Liệt ôm chặt hắn, nói một lời nói dối không tính là lừa gạt: “Ta mơ thấy ngươi không còn nữa.”
Có lẽ do Cố Liệt ôm quá chặt, khiến Địch Kỳ Dã không còn sức tự hỏi, có lẽ sự ám ảnh của Cố Liệt quá rõ ràng, khiến Địch Kỳ Dã cũng không đành lòng tiếp nữa.
Vì thế Địch Kỳ Dã bất đắc dĩ, oán giận nói: “Vì sao lại đi mơ cái kiểu đó chứ.”
“Cho dù ta là thiên tử, ta cũng không khống chế được mình mơ cái gì,” nghe ra ý thoả hiệp ẩn trong lời nói của Địch Kỳ Dã, Cố Liệt lấy lại sức sống, phản bác rất có trật tự.
Địch Kỳ Dã nheo mắt nhìn hắn: “Nói trước, tâm tính này của người phi thường không lành mạnh, để rèn luyện ngươi, ta cảm thấy mười ngày nửa tháng ra ngoài ở một ngày là chuyện vô cùng cần thiết.
Hơn nữa, nếu có chiến tranh, ngươi không được cố ý không phái ta đi.”
Có lẽ chính bản thân Địch Kỳ Dã cũng chưa phát hiện, hắn hoàn toàn bị luẩn quẩn vào theo rồi.
Mười ngày nửa tháng ra ngoài ở một ngày, Cố Liệt hoàn toàn có thể tiếp thu, hơn nữa, tuy Địch Kỳ Dã nói như vậy, nhưng Cố Liệt dự đoán hắn căn bản sẽ không nhớ nổi chuyện đến ngày cần phải ra ngoài.
Thế nên Cố Liệt ra vẻ miễn cưỡng thoả hiệp, nói: “Đều nghe theo ngươi.”
Màn đêm buông xuống, Địch Kỳ Dã có vẻ vẫn không vui lắm, không ngủ lại chỗ Cố Liệt, mà về thiên điện ngủ.
Cố Liệt lại một mình mở tròn con mắt.
Hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài.
Cố Liệt cảnh giác mà ngồi dậy, phát hiện Địch Kỳ Dã mặc áo trong màu trắng, đang khoanh tay đứng dựa vào bình phong, không biết đã xem hắn bao lâu.
Cố Liệt buồn cười: “Không ngủ được?”
Người tới đảo trắng mắt cho Cố Liệt xem, rốt cuộc là ai không ngủ được?
Cố Liệt duỗi tay kéo người lên long sàng, xúc cảm lạnh lẽo, lập tức có chút đau lòng: “Không ngoan ngoãn ngủ, chạy lung tung làm gì.”
“Thế ta đi về nhé.”
Người nói lời này còn chưa cử động, đã bị Cố Liệt bắt lấy, nói rất đứng đắn: “Bên ngoài lạnh.”
Địch Kỳ Dã nằm trong lòng hắn cười.
Tầm mắt hai người dính vào nhau, Địch Kỳ Dã dùng sức xoay người, đè lên Cố Liệt.
Cố Liệt chẳng vội chẳng vàng, như một con hổ lớn đối mặt với khiêu khích của sói hoang, chúa sơn lâm chỉ nằm như vậy, ngay cả đuôi cũng lười phẩy.
Một người như vậy, vì sao lại có những lo âu vô căn cứ ấy, Địch Kỳ Dã thật sự nghĩ không ra.
Cố Liệt thậm chí còn có lòng rảnh rỗi duỗi tay đi làm ấm tay cho Địch Kỳ Dã, hỏi: “Sao vậy?”
“Chỉ có ngươi biết đói, ta không biết đói?” Địch Kỳ Dã cố ý trầm giọng nói.
Ban đầu Cố Liệt chỉ cảm thấy buồn cười, cho rằng Địch Kỳ Dã đang giận dỗi, vì thế dỗ dành nói: “Không có nói ngươi không biết.”
Địch Kỳ Dã cười.
Cố Liệt trơ mắt nhìn hắn ăn.
Muốn chết nhất là, đôi mắt khiến địch nhân phải sợ hãi ấy, còn vẫn luôn nhìn hắn, tựa như khiêu khích, tựa như đau lòng, dần dần phủ kín một tầng hơi nước như biển sóng sáng long lanh.
Đây nào phải hạc trắng sói hoang.
Đây rõ ràng là một con hồ ly trắng.
——————————————————————-
Lời tác giả:
Cố Liệt: Ăn ngon không?
Địch Kỳ Dã (nhướng mày): Lợi dụng còn chưa đủ hả?
——————————————————————-
Hỏi: Đố mọi người Kỳ Dã ăn gì hì hì hì.
Bình luận truyện