Chương 26: 26: Ôm
"Chỗ nào vậy, Minh Thành sư huynh?" Tần Tình Nhi lúc nào không lên tiếng, lại lên tiếng ngay lúc này, giọng nói vô cùng đắt ý.
Chu Nhan cũng muốn biết ở đâu nên rất tập trung nhìn Vũ Minh Thành, hắn nhìn gương mặt trắng bệch của nàng liền buồn cười, khẽ "Sâu trong rừng có một cây đại thụ rất to, treo nắng treo gió thì có hề hấn gì, treo nàng ta giữa đêm tối có phải thú vị hơn không?"
"Ngươi..." Hoa Linh Âm dậm chân, muốn bỏ chạy nhưng hiện đã bị trói, nàng chạy nhưng cũng chỉ đứng một chỗ, Chu Nhan hắn cầm dây trói tỉnh bơ nhìn nàng vật vã chạy tại chỗ.
"Ý kiến này thú vị nha" Chu Nhan tán thưởng "Ta sẽ treo nữ ma đầu này lúc giữa đêm, cho nàng ta nói chuyện với thổ địa."
Không, nhất định không, nàng không muốn đâu, Hoa Linh Âm sợ tái mặt, xin lỗi hắn cũng không chịu, nàng không muốn bị treo cành cây.
Nhìn vẻ mặt bị doạ cho trắng bệch của nàng, mấy người này lại rất hoan hỉ, trêu chọc nàng vui lắm ư? Đúng thật là rất vui nha.
Tiểu Tuyết dùng khinh công hạ xuống, nháy mắt liền cắt đứt dây trói của Chu Nhan, đỡ lấy tiểu thư trong tay "Chu công tử, Vũ công tử, cả Tư công tử và Tần công chúa, chẳng hay là mọi người không biết rõ tin tức Hoa chưởng môn bảo không được chạm vào tiểu thư của ta sao?"
Hoa Linh Âm được cởi trói, nhìn thấy được đồng minh mừng rớt nước mắt, đây được gọi là hộ giá đúng thời điểm trong truyền thuyết sao? Thật bái phục, Tiểu Tuyết nha nàng sẽ trọng thưởng một con gà nướng.
Nhìn thấy tiểu nha đầu y phục màu trắng phối xanh lam, phục sức hoa lê nhỏ màu trắng trên tóc xinh đẹp, phá tan dây trói của Chu Nhan chỉ trong cái chớp mắt.
Chu Nhan tức giận trừng lên ánh mắt trâu đen sát khí "Là tiểu thư nhà ngươi phạm lỗi ta, nàng ta phải trả giá."
"Muốn tiểu thư trả giá, ngươi phải bước qua ta đã" Tiểu Tuyết giơ lên 5 ngón tay chắn lại phía trước, không ngần ngại ra một lời thách thức.
Hoa Linh Âm liền sợ xanh mặt, nàng vội túm bàn tay của nha đầu mình lại "Không được, nha đầu này ngươi muốn bị hắn đánh chết sao."
Nha đầu Tiểu Tuyết nhu nhược, chỉ có một chút ít võ công thì làm sao địch lại con trâu đực hung hăng kia.
Tiểu Tuyết liếc mắt với Hoa Linh Âm "Tiểu thư mới bị mất pháp lực, còn ta thì không."
Nhưng pháp lực Tiểu Tuyết, nha đầu này chỉ là một tiểu cô nương nhu nhược, làm sao có thể...?
"Thế ta đấu với ngươi" Chu Nhan hừng hực khí thế "Ngươi thua thì giao Hoa tiểu thúi đó cho ta."
Nghe ba từ Hoa tiểu thúi, mặt Tiểu Tuyết cứng lại, hắn dám gọi tiểu thư của nàng như thế, hắn không cần mạng, máu hừng hực bốc lên, lần đầy tiên Hoa Linh Âm nhìn thấy Tiểu Tuyết nhếch môi khinh thường "Ngươi thua, tiểu thư ta lần nữa treo gió ngươi!"
Thế là cả nhóm người bọn họ đi ra khỏi kinh thành trừ bằng hữu Nghiêm Thành Quân của Vũ Minh Thành rời đi trước, tiến vào khu rừng, tìm nơi rộng thoáng mát có thể đánh nhau.
Hoa Linh Âm trên đường đi liên tục khuyên nhủ Tiểu Tuyết "Hay là ta treo gió, ngươi đừng đấu."
"Không" Tiểu Tuyết trừng mắt "Ta sẽ đấu."
"Nhưng...!Ngươi bị hắn đã thương thì làm sao?" Nàng không muốn nàng ta bị thương nha, nàng còn sẽ bị Yên Chi xử đẹp nếu muội muội của nàng ta có mệnh hệ.
Đối với Hoa Linh Âm thì Tiểu Tuyết là một tiểu cô nương đôi lúc thì nhu nhược, khi thì rất bốc đồng, và bây giờ chính là biểu hiện của sự bốc đồng đó.
Làm sao nàng ta đánh lại con trâu đen nhẽm kia, nàng níu tay áo nha đầu thành khẩn "Thôi ta sẽ treo gió mà..."
"Tiểu thư yên tâm" Tiểu Tuyết nháy mắt, khí thế không kém trâu đen hừng hực lửa bên kia "Người phải chuẩn bị treo gió công tử họ Chu kia đi."
Hoa Linh Âm không thể khuyên nhủ, đã đến địa điểm đáp ứng đủ điều kiện, rộng, thoáng và không có người.
Hoa Linh Âm đứng ngồi không yên nhìn theo tiểu nha đầu, còn Vũ Minh Thành và Tần Tình Nhi, Tư La Nam thì rất mong chờ màn tỷ võ này.
Chu Nhan và Tiểu Tuyết đứng đối diện nhau, cả hai đứng yên nhìn đối phương không ai động đậy gì cả.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Linh Âm tận mắt chứng kiến cảnh tượng đánh nhau nên vô cùng lo lắng, nàng hoang mang đến mức mười ngón tay đan vào nhau bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Tuyết mà bị làm sao thì nàng biết thế nào?
Cơn gió nhẹ thổi, hai người đứng đối diện nhau không động, những tán lá cây rơi bay phấp phới rồi bay đáp xuống mặt đất.
Lập tức cả hai động thủ, hai người lao vào nhau, Chu Nhan thuộc nga mi phái, dùng xà hình bộ di chuyển rất thanh thoát, thân pháp lên xuống như làn sóng.
Trong mắt Hoa Linh Âm, một công tử một da trắng mặt xinh không đáng làm nam nhân hoá trâu đen dữ tợn bây giờ thì hoá thành một con xà điêu.
"Nếu đối thủ là toàn chân thì tiểu nha đầu có thể dễ dàng đối phó" Vũ Minh Thành nhìn thế sự lẩm bẩm "Chu Nhan lại thuộc nga mi, hmm..."
Trận đấu này đáng mong đợi nga.
Hoa Linh Âm nghe hắn nói thì càng hoang mang "Phái toàn chân thì sao mà phái nga mi thì sao?"
Tần Tình Nhi bình thản đáp nhẹ "Võ công của cộ mộ chính là khắc tinh của toàn chân, nhưng nga mi thì không có, chuyện như vậy Hoa cô nương lại không biết?"
"Không phải không biết mà ta không nhớ thôi" Hoa Linh Âm quạo hét, nhìn nha đầu y phục màu trắng màu xanh tung trong gió, nàng ta né chiêu của Chu Nhan uốn lượng một vòng tung ra chiêu hất tung Chu Nhan lên trên không.
"..." Hoa Linh Âm không tin vào mắt nàng, một Tiểu Tuyết mà nàng cho là nhu nhược, ôi không, nàng sai lầm.
Cả hai người họ choảng nhau kịch liệt, lá cây rơi loạn, bụi bây tung toé, Tư La Nam rất ôn nhu nắm tay công chúa, để nàng ta nấp sau hắn.
Ôi Tư La công tử thật biết tận dụng, Hoa Linh Ân thì chả nhận được cánh tay nào, nàng cũng không muốn núp bụi, nàng phải mở to mắt ra mà nhìn nha đầu của nàng choảng nhau với tên xà điêu kia.
Chu Nhan cúi người, cơ thể hắn dẻo và linh hoạt y như một con rắn không xương để né cước của nàng, hắn nâng đòn dồn nội công từ dưới hướng về phía Tiểu Tuyết ở trên không chưởng.
Tiểu Tuyết cũng không sợ sệt, xoay người một vòng ở trên không, y phục phấp phơi như một mỹ nữ múa trong bộ váy, xoay một vòng dồn hết nội lực tung chương về phía hắn.
Hai bên đọ sức không phân thua kém, Hoa Linh Âm há hốc, không ngờ công tử bột đó cũng thật kinh người, nàng còn nghĩ hắn công tử bột trói gà không chặt, còn cả Tiểu Tuyết nhu nhược, chỉ toàn giấu nghề thôi aaa.
Hai bên tung chưởng lâu, đầu chân mày Tiểu Tuyết chau lại, Hoa Linh Âm liền nhận ra nha đầu không ổn vội vàng hét "Đủ rồi đừng đánh nữa..."
Nhưng hai người bọn họ lại chẳng có nghe, Hoa Linh Âm ngốc nghếch nâng bước chân muốn chạy vào, Vũ Minh Thành lập tức túm lấy cánh tay của nàng kéo lại, vốn nàng muốn rút lại tay nhưng hắn lại dùng lực kéo nàng vào lòng hắn còn rất bảo bọc ôm lại.
Ầm.
Một âm thanh nổ lớn, cả Tiểu Tuyết và Chu Nhan đều bị bật dội ra xa, chỗ nàng đứng bị một lực lớn hất tung.
May mắn là nàng được Vũ Minh Thành bảo bọc, mặt nàng đỏ bừng, ở trong vòng tay hắn, nàng nghe được cả nhịp tim đập trầm ổn từng nhịp của hắn, mùi hương từ y phục, từ cơ thể hắn thật dễ chịu, mặt nàng bỗng chốc bốc khói.
Tần Tình Nhi núp sau Tư La Nam ngạc nhiên đứng thất thần, nhìn cảnh tượng Vũ Minh Thành ôm Hoa Linh Âm ở trong lòng kia, bỗng nhiên một cơn khó chịu ấp tới trong lòng nàng..
Bình luận truyện