Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 43: Hồng phong
Biết Kha Phượng Viêm đã tới, Ương Thương đang mất dần ý thức cố gắng ngẩng đầu lên, hắn muốn nhìn người nọ một chút.
“Người có thể khiến ngươi tự mình tới đón, sẽ là ai chứ?” Kỳ Cảnh càng thấy hiếu kỳ với thân phận của Hồng Phong hơn.
“Hoàng quý quân của trẫm, đương nhiên là trẫm muốn đích thân tới đón về rồi!” Câu này là nói cho Kỳ Cảnh nghe, nhưng đồng thời, cũng là nói cho Ương Thương nghe.
Hắn không thích cái người đang nằm trong lòng Mạc Tuyệt đó, cho dù người đó có vì cứu Mạc Tuyệt mà mất mạng cũng thế.
“…Hoàng quý quân…” Ương Thương mở đôi mắt mơ hồ ra nhìn Mạc Tuyệt, cười, “Cũng tốt…”
Nghe đồn, người mà hoàng đế Kha triều yêu quý nhất chính là Hoàng quý quân, nếu là thế, vậy những ngày tháng sau này của Hồng Phong sẽ rất hạnh phúc. Như vậy, hắn cũng yên lòng.
“Mạng của nội tử (1) là do ngươi cứu, trẫm sẽ không quên. Trẫm nhất định sẽ đối xử tử tế với con dân của ngươi!” Kha Phượng Viêm đã nhận được thư quy hàng.
Dường như Ương Thương không quan tâm tới chuyện đấy nữa, hắn vươn tay ra nắm lấy tay Hồng Phong, thì thào, “Phong Nhi, gọi ta thêm một lần đại ca nữa, có được không?”
Nước mắt Mạc Tuyệt chảy xuống hai bên má, y mấp máy đôi môi đỏ mọng, ngẩng đầu lên, khóc không ra tiếng. Y cầm lấy tay Ương Thương áp lên mặt mình, nhìn vào mắt hắn, dùng giọng điệu yếu ớt, run run chưa bao giờ xuất hiện ở y, gọi khẽ, “Ương…đại ca!”
Rốt cuộc, Ương Thương cũng nở nụ cười thỏa mãn, hắn sắp không chịu đựng nổi nữa, nhưng hắn lại không đành lòng nhắm mắt. Bởi vì, một khi nhắm mắt lại, hắn sẽ không thể nhìn thấy Hồng Phong.
Đối diện với tình cảnh này, Kha Phượng Viêm thấy khó chịu. Hắn bá đạo ôm lấy Mạc Tuyệt, từ lúc hắn có hồi ức tới nay, Mạc Tuyệt chưa từng vì ai khóc như thế, hắn tức giận, hắn cảm thấy nếu hôm nay Ương Thương không chết, sau này hắn cũng sẽ tự tay giết chết người này.
Kha Phượng Viêm đã làm một chuyện, đủ để sau này Mạc Tuyệt rời xa hắn…
Hắn cúi người, nói khẽ vào tai Ương Thương sắp chết một sự thật, “Ngươi có biết không? Tên của hắn không phải là Hồng Phong, Hồng Phong là vật đính ước của chúng ta. Tên của hắn là…”
“Không!” Mạc Tuyệt đẩy Kha Phượng Viêm ra, nắm chặt tay Ương Thương, không biết phải làm thế nào.
Câu nói ấy làm Ương Thương ngây ra, môi mấp máy, không thốt ra được một lời. Nhưng, Mạc Tuyệt biết là hắn đang nói gì, hai chữ: Phong Nhi.
Sau đó, sinh mệnh ngắn ngủi của Ương Thương đã vẽ nên dấu chấm tròn, ngay trong lòng Hồng Phong – Người hắn yêu nhất.
“Ương đại ca, xin lỗi, xin lỗi…”
Vì giúp Kha Phượng Viêm thống nhất thiên hạ này, Mạc Tuyệt đã chuẩn bị rất nhiều thứ, y không để tâm tới chuyện giết người, thậm chí là không để tâm tới cả chiến tranh. Nhưng y chưa từng biết, khi một người chân thành như thế chết vì mình sẽ có cảm giác thế nào.
Từ lần đầu gặp nhau, ở trong mắt Mạc Tuyệt, Ương Thương chẳng qua chỉ là một con cá mắc câu. Về sau, trong lúc dây dưa với Ương Thương, y bắt đầu cảm thấy Ương Thương có hơi ngốc, lúc sau khi vào cung với Ương Thương, y phát hiện Ương Thương là một vị vua không tệ. Cho đến khi biết tâm ý của Ương Thương với mình, Mạc Tuyệt cũng không để tâm tới, y chỉ lợi dụng lòng tốt của Ương Thương với mình, bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Những gì đã xảy ra trong hai tháng ngắn ngủi đó bỗng hiện lại trong đầu Mạc Tuyệt, Ương Thương cười sảng khoái, Ương Thương thẹn thùng, Ương Thương trốn tránh mình, Ương Thương vì mình mà ngay cả mạng cũng không cần…
Nhưng đến cuối cùng, trước lúc chết, Ương Thương đã phát hiện tên người mà hắn yêu là giả, thậm chí, khi hắn còn chưa biết tên của người nọ là gì, hắn đã khép đôi mắt lại.
Mạc Tuyệt không hiểu tại sao Kha Phượng Viêm lại làm như vậy, y đặt thân thể vẫn còn độ ấm của Ương Thương xuống, lau nước mắt trên mặt, nhắm hai mắt lại, thì thào, “Từ đây về sau, ta sẽ gọi là Hồng Phong!”
“Người có thể khiến ngươi tự mình tới đón, sẽ là ai chứ?” Kỳ Cảnh càng thấy hiếu kỳ với thân phận của Hồng Phong hơn.
“Hoàng quý quân của trẫm, đương nhiên là trẫm muốn đích thân tới đón về rồi!” Câu này là nói cho Kỳ Cảnh nghe, nhưng đồng thời, cũng là nói cho Ương Thương nghe.
Hắn không thích cái người đang nằm trong lòng Mạc Tuyệt đó, cho dù người đó có vì cứu Mạc Tuyệt mà mất mạng cũng thế.
“…Hoàng quý quân…” Ương Thương mở đôi mắt mơ hồ ra nhìn Mạc Tuyệt, cười, “Cũng tốt…”
Nghe đồn, người mà hoàng đế Kha triều yêu quý nhất chính là Hoàng quý quân, nếu là thế, vậy những ngày tháng sau này của Hồng Phong sẽ rất hạnh phúc. Như vậy, hắn cũng yên lòng.
“Mạng của nội tử (1) là do ngươi cứu, trẫm sẽ không quên. Trẫm nhất định sẽ đối xử tử tế với con dân của ngươi!” Kha Phượng Viêm đã nhận được thư quy hàng.
Dường như Ương Thương không quan tâm tới chuyện đấy nữa, hắn vươn tay ra nắm lấy tay Hồng Phong, thì thào, “Phong Nhi, gọi ta thêm một lần đại ca nữa, có được không?”
Nước mắt Mạc Tuyệt chảy xuống hai bên má, y mấp máy đôi môi đỏ mọng, ngẩng đầu lên, khóc không ra tiếng. Y cầm lấy tay Ương Thương áp lên mặt mình, nhìn vào mắt hắn, dùng giọng điệu yếu ớt, run run chưa bao giờ xuất hiện ở y, gọi khẽ, “Ương…đại ca!”
Rốt cuộc, Ương Thương cũng nở nụ cười thỏa mãn, hắn sắp không chịu đựng nổi nữa, nhưng hắn lại không đành lòng nhắm mắt. Bởi vì, một khi nhắm mắt lại, hắn sẽ không thể nhìn thấy Hồng Phong.
Đối diện với tình cảnh này, Kha Phượng Viêm thấy khó chịu. Hắn bá đạo ôm lấy Mạc Tuyệt, từ lúc hắn có hồi ức tới nay, Mạc Tuyệt chưa từng vì ai khóc như thế, hắn tức giận, hắn cảm thấy nếu hôm nay Ương Thương không chết, sau này hắn cũng sẽ tự tay giết chết người này.
Kha Phượng Viêm đã làm một chuyện, đủ để sau này Mạc Tuyệt rời xa hắn…
Hắn cúi người, nói khẽ vào tai Ương Thương sắp chết một sự thật, “Ngươi có biết không? Tên của hắn không phải là Hồng Phong, Hồng Phong là vật đính ước của chúng ta. Tên của hắn là…”
“Không!” Mạc Tuyệt đẩy Kha Phượng Viêm ra, nắm chặt tay Ương Thương, không biết phải làm thế nào.
Câu nói ấy làm Ương Thương ngây ra, môi mấp máy, không thốt ra được một lời. Nhưng, Mạc Tuyệt biết là hắn đang nói gì, hai chữ: Phong Nhi.
Sau đó, sinh mệnh ngắn ngủi của Ương Thương đã vẽ nên dấu chấm tròn, ngay trong lòng Hồng Phong – Người hắn yêu nhất.
“Ương đại ca, xin lỗi, xin lỗi…”
Vì giúp Kha Phượng Viêm thống nhất thiên hạ này, Mạc Tuyệt đã chuẩn bị rất nhiều thứ, y không để tâm tới chuyện giết người, thậm chí là không để tâm tới cả chiến tranh. Nhưng y chưa từng biết, khi một người chân thành như thế chết vì mình sẽ có cảm giác thế nào.
Từ lần đầu gặp nhau, ở trong mắt Mạc Tuyệt, Ương Thương chẳng qua chỉ là một con cá mắc câu. Về sau, trong lúc dây dưa với Ương Thương, y bắt đầu cảm thấy Ương Thương có hơi ngốc, lúc sau khi vào cung với Ương Thương, y phát hiện Ương Thương là một vị vua không tệ. Cho đến khi biết tâm ý của Ương Thương với mình, Mạc Tuyệt cũng không để tâm tới, y chỉ lợi dụng lòng tốt của Ương Thương với mình, bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Những gì đã xảy ra trong hai tháng ngắn ngủi đó bỗng hiện lại trong đầu Mạc Tuyệt, Ương Thương cười sảng khoái, Ương Thương thẹn thùng, Ương Thương trốn tránh mình, Ương Thương vì mình mà ngay cả mạng cũng không cần…
Nhưng đến cuối cùng, trước lúc chết, Ương Thương đã phát hiện tên người mà hắn yêu là giả, thậm chí, khi hắn còn chưa biết tên của người nọ là gì, hắn đã khép đôi mắt lại.
Mạc Tuyệt không hiểu tại sao Kha Phượng Viêm lại làm như vậy, y đặt thân thể vẫn còn độ ấm của Ương Thương xuống, lau nước mắt trên mặt, nhắm hai mắt lại, thì thào, “Từ đây về sau, ta sẽ gọi là Hồng Phong!”
Bình luận truyện