Nam Thần Nhà Tôi

Chương 198: Tôi sống không yên anh cũng đừng hòng yên ổn



"Dương Yến, rốt cuộc con trai tôi nợ cô cái gì!"

Bà ta bóp chặt lấy cổ Dương Yến, móng tay cắm vào da thịt cô: "Cô cao tay như vậy, đã bám lên người Phương Tỉnh Nghị rồi sao còn muốn hại con trai tôi?"

Dương Yến gần như không thở nổi, cổ bị Lục Liên cấu đến chảy máu nhưng cô vẫn không phản kháng.

Trợ lý Tư vừa đến đã thấy Lục Liên điên cuồng như vậy bèn cuống quýt chạy đến kéo bà ta ra, che chắn Dương Yến ở sau lưng mình: "Bác Lục bình tĩnh lại một chút, cô Dương cũng là người vô tội mà thôi."

"Con trai tôi chết rồi, nó nằm ở đây đây này!" Lục Liên chỉ Phương Dịch Chung nằm trên cáng: "Cô ta đã hại chết con trai tôi, tôi muốn cô ta đền mạng cho nó."

Rồi lại nổi điên vồ đến muốn kéo Dương Yến.

Trợ lý Tư không cho bà ấy cơ hội, anh ta gọi vài người đến kéo Lục Liên ra ngoài rồi quay người lại nói với Dương Yến: "Cô Dương, tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện lần này, tôi đưa cô về nhà trước."

Dương Yến hỏi anh ta: "Anh đã biết kế hoạch của Phương Tỉnh Nghị từ lâu rồi, bởi vì mới bay qua NewYork đúng không?"

"Vâng..."

"Nhóm người từ NewYork về cũng vì biết kế hoạch này đúng không?"

"Vâng."

"Ha ha, hóa ra có nhiều người biết như vậy, chỉ một mình tôi mù tịt mà thôi." Dương Yến cười giễu, cười bản thân mình đã đoán được từ lâu mà lại tự dối gạt chính mình: "Tôi ngu ngốc thật!"

Trợ lý Tư không nhịn được nói: "Cô Dương, thật ra tổng giám đốc Dương..."

"Đưa tôi đi gặp Phương Tỉnh Nghị đi." Dương Yến cắt ngang lời anh ta, cô nhìn Phương Dịch Chung đã lạnh lẽo một chốc rồi mới quay người rời đi.

Trợ lý Tư thở dài rồi đi theo cô.

Phương Tỉnh Nghị vẫn còn đang ở Phương thị, trợ lý Tư đưa Dương Yến vào thẳng Phương thị, cánh phóng viên vừa nhìn thấy Dương Yến bèn dồn dập quấn tới muốn phỏng vấn cô.

Dương Yến thô lỗ đẩy bọn họ ra đi thẳng vào phòng phỏng vấn.

Mọi người đều ngồi đầy đủ cả ở trong đó, lúc Phương Chính Á và Phương Tỉnh Nghị đang được phỏng vấn thì cánh cửa bị đẩy ra, Dương Yến ướt mèm khắp người đứng ngoài đấy, vẻ mặt cô u u ám ám.

Cô nhìn về phía Phuơng Tỉnh Nghị rồi khàn giọng nói: "Tổng giám đốc Phoưng, chúng ta nói chuyện chút đi."

Ánh mắt Phương Chính Á thoáng có vẻ không vui, bà ta nghiêm nghị nói: "Cô Dương không nhìn thấy rõ tình hình hay sao mà mạo muội xông vào đây, cô muốn hủy hoại hình tượng của Phương thị à?"

"Bà là cái thá gì?" Dương Yến cười lạnh rồi bỏ đi trước.

Phóng viên trong phòng xôn xao cả lên.

Trời ạ, cô tổng giám đốc thay thế tạm thời ấy lại ngông cuồng đến mức này ư, lại dám nói năng thế với cô tư?

Sắc mặt Phương Chính Á xấu vô cùng.

Nếu biết sớm tính tình Dương Yến như vậy thì bà ta đã tìm "dạy dỗ" cô từ lâu rồi!

"Thưa bác, những gì cần nói cháu đã nói cả rồi, cháu đi xem thử thế nào đây ạ." Phương Tỉnh Nghị nói rồi bèn nhanh chóng rời khỏi.

Dương Yến đã đợi sẵn ở văn phòng tổng giám đốc.

Cô nhìn thấy Phương Tỉnh Nghị đẩy xe lăn vào, chỉ cảm thấy thật gai mắt, cô bước đến chống hai tay lên xe lăn, đôi mắt nâu nhìn anh chằm chằm: "Bắt đầu từ hồi nào đấy?"

"Lúc ở Thổ Nhĩ Kỳ về." Phương Tỉnh Nghị bình tĩnh nói: "Dương Yến, tôi không có xem cô là con cờ. Cô thông minh như vậy, tôi chỉ cảm thấy có một vài chuyện cô có thể xử lý gọn gàng mà thôi."

"Không xem tôi là con cờ mà lại giấu giếm mỗi mình tôi? Tổng giám đốc Phương nói hay ghê." Dương Yến mỉa mai, bàn tay đang đặt trên xe lăn của cô siết chặt lại, không kiềm chế được cơn tức giận đang trào dâng trên trong lòng mình.

"Rõ ràng tất cả đều có thể tránh được, sao anh lại độc á như vậy! Anh có biết lúc Phương Dịch Chung chết đi trong lòng tôi, tôi đã cảm thấy thế nào không? Tôi nợ anh ấy một cuộc đời!"

Lúc cô ly hôn với Phương Dịch Chung, xem như đã lật qua trang đó rồi.

Nhưng tại sao người đàn ông ấy lại ngốc nghếch như vậy, sao cứ phải bảo vệ cô rồi để mất đi tính mạng mình!

Không đáng!

Không đáng chút nào hết!

Dương Yến không kềm được mà run rẩy, những giọt nước mắt chảy dài xuống cánh tay anh, nóng hôi hổi: "Phương Tỉnh Nghị, nếu anh nói cho tôi biết thì tôi vẫn sẽ giúp anh mà."

"Tôi không ngờ đến chuyện Phương Chính Thành dám xuống tay với cô." Phương Tỉnh Nghị thấy Dương Yến phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng anh biết rõ nếu như không giải thích rõ ràng cho cô nghe thì anh sẽ đánh mất một thứ gì đó.

Anh càng không ngờ Phương Dịch Chung lại đỡ đạn cho cô.

Dương Yến dở khóc dở cười, giọng nói khàn khàn: "Anh xử lý Cẩn Hiên quá độc ác, đến cổ phần Phương thị anh ta còn đưa cho Hứa Cung Diễn để trả thù, còn có chuyện gì mà không làm được nữa chứ?"

Hôm nay cô đến đây không phải để cãi nhau với Phương Tỉnh Nghị.

Cũng không cần phải cãi nhau.

Dương Yến giơ ngón tay lên lau nước mắt rồi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Lần trước ở khách sạn Thổ Nhĩ Kỳ, anh nói cho sẽ thực hiện ba điều kiện tôi đưa ra, tổng giám đốc Phương, bây giờ còn tính không?"

Gò má Phương Tỉnh Nghị cứng đờ, hồi lâu sau mới gật đầu: "Vĩnh viễn tính."

"Được." Dương Yến nói: "Điều kiện đầu tiên, bây giờ tôi muốn anh xin lỗi tôi."

Phương Tỉnh Nghị đáp: "Xin lỗi."

"Điều kiện thứ hai." Dương Yến nhìn anh chòng chọc rồi gằn từng chữ: "Tôi không quan tâm Phương Dịch Chung có phải người bên họ ngoại hay không, tôi muốn tên của anh ấy được ghi vào gia phả Phương thị, được gia tộc thừa nhận, tôi muốn thi thể của anh ấy được chôn trong nghĩa trang nhà họ Phương, ngày hạ táng, tất cả mọi người nhà họ Phương đều phải đến phúng viếng anh ấy."

"Được."

"Điều kiện thứ ba. Người nhà họ Phương phải phụng dưỡng mẹ của Phương Dịch Chung vô điều kiện, cho đến khi bác ấy qua đời mới thôi."

"Được."

Ba điều kiện Dương Yến đưa ra, Phương Tỉnh Nghị đều đồng ý hết.

"Tổng giám đốc Phương cũng quả quyết thật, cảm ơn." Dương Yến kêu trợ lý Tư giúp cô chuẩn bị đơn từ chức.

Phương Tỉnh Nghị nói: "Đi chuẩn bị đi."

Đơn xin nghỉ việc được đưa đến rất nhanh, bên trên có chữ ký của Phương Chính Á.

Nhà họ Phương đổi chủ, Dương Yến được xem như nhân viên cũ của Phương Tỉnh Nghị, Phương Chính Á chỉ mong sao cô từ chức cho rồi, thế là ký tên rất nhanh chóng.

Dương Yến ký nhanh tên mình rồi mỉm cười với Phương Tỉnh Nghị: "Từ nay về sau tôi không còn quan hệ gì với Phương thị và tổng giám đốc Phương nữa. Tôi chúc tổng giám đốc Phương nhanh chóng đạt được điều mình muốn."

Lúc cô bước chân ra ngoài cửa lại chợt nghĩ đến một chuyện, bèn cúi đầu nhìn sợi dây chuyền kim cương trên cổ.

Vẫn lấp lánh chói mắt như vậy.

Dương Yến giật mạnh ra rồi giao nó cho trợ lý Tư đứng bên cạnh, đôi môi trắng bệch mím lại: "Tới hôm nay tôi mới biết ý nghĩa của nó, tôi tự mình đa tình rồi."

"Cuộc đời mới." cũng không phải chỉ cô.

Nhìn thấy Dưong Yến sải chân bỏ đi, trông bộ dạng ướt mèm cùng bóng lưng tuyệt vọng của cô, tim anh đau quá đỗi, anh thấy khó chịu, cũng thấy hối hận rồi.

Trèo lên đến địa vị này, anh không nên có bất kỳ điểm yếu nào cả, mà anh dường như lại có rồi.

"Tổng giám đốc Phương, có điện thoại ạ." Trợ lý Tư đưa điện thoại cho Phương Tỉnh Nghị: "Là số máy lạ."

Phương Tỉnh Nghị cầm qua xem.

"Tổng giám đốc Phương biết chơi thật, chắp tay nhường Phương thị lại cho kẻ thù." Hứa Cung Diễn bên đầu dây kia bật cười: "Tôi đọc bài báo mới hôm nay mà không vui tẹo nào!"

"Sao cậu lại cấu kết với Phương Dịch Chung đấy." Phương Tỉnh Nghị bình tĩnh hỏi.

Hứa Cung Diễn ho kịch liệt vài tiếng rồi lại ôn hòa nói tiếp: "Tổng giám đốc Phương, nói dối thì vẫn mãi là nói dối mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, muốn chiếm được tình thương của một người phụ nữ dễ lắm, muốn bị cô ấy hận cũng dễ như vậy đấy."

"Tôi không dùng đến Phuơng Dịch Chung, tự anh ta đọc báo xong rồi chủ động gọi cho tôi, nhà họ Phương các người đấu đá kịch liệu như vậy, kéo cả Dương Yến vào trong, thêm một người nữa thì cũng có làm sao đâu."

Phương Tỉnh Nghị cười giễu: "Tôi bị tổn thất cậu cũng có được gì? Cậu lên kế hoạch như vậy lại tặng cho Phương Dịch Chung một cơ hội, Dương Yến sẽ áy náy cả đời."

"Thế thì làm sao? Dù sao anh ta cũng chết rồi." Hứa Cung Diễn cười khẽ, không buồn để ý: "Tôi nói dối không được tha thứ, tôi cũng không cho anh sống yên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện