Nam Thần Nhà Tôi
Chương 433: Dì và chú hai cãi nhau?
Lo lắng người phụ nữ trong ngực, giọng Lục Văn Thù hạ thấp: “Dương Tinh Nguyệt?"
"Đúng, cô ta chết rồi." Đối phương trả lời: "Mẹ của cô ta đã thấy những video kia trên mạng của trường học, sau đó đi vào phòng phẫu thuật cũng không ra nữa, cô ta không chịu nổi, trèo lên tầng cao nhất của công ty mình.”
Giọng nói Lục Văn Thù thản nhiên: "Nha, còn có gì khác không?” "Tin tức Dương Tinh Nguyệt tự sát đang náo động cả lên, cần tôi xử lý không?”
"Có lợi ích gì sao?” Người đàn ông cười lạnh: "Cả nhà cô ta đã chết còn có thể tạo ra sóng gió gì? Không có việc gì nữa thì đừng làm phiền tôi.”
Anh đặt lại điện thoại di động lên tủ đầu giường sau đó kéo người phụ nữ vào trong ngực, đắp kín chăn.
Phòng ngủ một mảnh yên tĩnh.
Ước chừng sau khoảng một giờ đồng hồ, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, Lâm Thanh Dung từ trong ngực anh mới từ từ mở to mắt.
Lâm Thanh Dung nhẹ nhàng dời cánh tay của người đàn ông, vài phút sau xác định anh cũng không tỉnh lại mới cẩn thận kéo tay của anh, từng chút từ trong ngực anh chui ra.
Cô đi chân đất vòng qua đầu giường bên kia, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, lặng lẽ tiến vào phòng vệ sinh.
Sau khi tiến vào nhanh chóng khóa cửa lại, vừa đi về phía cửa thông gió vừa cuống quýt mở khóa.
Sau khi thử hai mật khẩu thì dễ dàng mở điện thoại ra.
Lâm Thanh Dung kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng của Lục Văn Thù, thử thử một chút, sau khi thấy mật mã vẫn là dãy số trước đó thì vội vàng gọi một lui ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, lo lắng chờ đợi.
Sau một hồi, bên kia mới nhận điện thoại: "Alo?"
"Cậu, là cháu." Lâm Thanh Dung cố gắng để cho giọng nói thật mình tĩnh, không cho ông nhận ra điều gì lạ.
"Thanh Dung, cháu đã đi đâu?” Ông hỏi: "Tại sao ta đến công ty tìm cháu họ nói cháu đã từ chức? Mấy tháng trước ta đọc báo, ông chủ Dương chết rồi, có phải cháu…”
Lâm Thanh Dung nói:"Đúng, bọn họ đều đã chết, cháu đã thay chị gái và cha mẹ báo thù.”
"Cháu vẫn còn chưa trả lời ta, cháu đang ở đâu?”
"Cháu không sao, cháu đang ở nước ngoài bận một chút việc.” Lâm Thanh Dung ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Cháu quá bận rộn, không có thời gian mang điện thoại, bây giờ đang mượn điện thoại của bạn để gọi cho cậu.”
Ông cậu nghi ngờ nói: "Cháu đang ở nước ngoài sao? Tại sao số điện thoại này lại từ nước Z?”
"Bạn của cháu ở nước Z, gọi điện thoại quốc tế đường dài.” Lâm Thanh Dung sợ ông nghi ngờ, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cháu không phải đã sớm nói cậu cùng mợ làm hộ chiếu nước R sao? Lát nữa cháu chuyển vào trong thẻ cho cậu năm trăm triệu, cậu thu dọn đồ đạc đưa mợ đi nước R nghỉ ngơi lâu một chút, chờ khi cháu rảnh rỗi sẽ qua bên đó tìm hai người.”
"Đang yên đang lành sao cháu lại muốn để chúng ta ra nước ngoài chơi? Thanh Dung, cháu thật sự không sao chứ?”
Lâm Thanh Dung cười nói: "Cháu thật sự không có việc gì, còn không phải những chuyện này đã kết thúc rồi sao, cũng muốn cậu và mợ ra nước ngoài giải sầu một chút. Cứ quyết định như vậy đi, những ngày này cậu cứ đưa mợ ra nước ngoài, đến lúc đó cháu đi sẽ gọi điện thoại cho hai người.”
Không cho cậu của mình có cơ hội nói chuyện, Lâm Thanh Dung nhanh chóng cúp điện thoại, còn lấy số điện thoại của ông vào trong danh sách đen, để tránh sau này ông gọi lại.
Cô dùng tài khoản của Lục Văn Thù chuyển cho cậu năm trăm triệu, sau đó im lặng chờ đợi.
Chờ sau khi chuyển khoản thành công, cô nhanh chóng xóa bỏ ghi chép, kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn không bỏ xót điều gì, sau đó mới tắt điện thoại di động.
Lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Dung đưa điện thoại di động lặng lẽ đặt lại trên tủ đầu giường.
Cô vừa vén chăn lên giường thì bị người đàn ông kéo ôm vào trong ngực.
Lâm Thanh Dung bị dọa cho hoảng sợ, nhìn về phía anh một cái, thấy anh vẫn chưa tỉnh, chỉ là hành động theo bản năng, lúc này mới lặng lẽ thở dài một hơi, trái tim còn đập thình thịch.
Lục Văn Thù đã không phải là Lục Văn Thù mà cô quen biết trước kia, tính tình bất ổn, chuyện gì cũng có thể làm được.
Cô phải đề phòng không để cho anh tức giận, sẽ trút giận lên người cậu mợ của cô.
Chỉ cần bọn họ không ở Nam Thành, Lục Văn Thù cũng không có cách nào.
- -
Con gái Tổng giám đốc Dương Tinh tự sát, ở Nam Thành náo động rất lớn, ngay cả Dương Yến cũng chú ý tới.
Mới đầu cô cũng không để ý, lúc xem tin tức chung, lật đến mấy tháng trước, Tổng giám đốc Dương Tinh cùng mấy người bạn trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó liên hệ lại đến chuyện ngày hôm nay, cô cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
Đêm đó chết mấy người, đều là những hung thủ lúc trước ép chết chị gái của Lâm Thanh Dung.
Dương Yến xem tin tức Dương Tinh Nguyệt tự sát, cô nghĩ là Lâm Thanh Dung báo thù hay sao? Nhưng Hứa Cung Diễn ở nước R căn bản đã thu tay, không giúp đỡ cô nữa, vậy người cô mượn là ai?
Là... Lục Văn Thù?
Nghĩ đến dáng vẻ không thèm quan tâm của Lục Văn Thù ngày hôm đó, còn có những lời nói kia, rất nhanh Dương Yến liền phủ định suy nghĩ này.
Lục Văn Thù đã nói chia tay với Lâm Thanh Dung, sao còn có thể quản chuyện của cô ấy.
Dương Yến thật sự coi Lâm Thanh Dung là một người bạn tốt, trước đó cô đi theo Hứa Cung Diễn ra nước ngoài, Lâm Thanh Dung giúp không ít việc, khiến cô hết sức cảm kích.
Chỉ cần Lâm Thanh Dung nói một tiếng, có chuyện gì xảy ra cô cũng dốc hết sức để giúp đỡ, chỉ sợ Lâm Thanh Dung muốn tự mình giải quyết tất cả.
Bây giờ cũng không biết cô ấy đã đi đâu, không hề có một chút tin tức nào.
Dương Yến lo lắng không biết Lâm Thanh Dung có gặp phải chuyện gì hay không nên mới không thể liên lạc được với cô, suy nghĩ đến mức thất thần.
Mã cho đến khi trợ lý Ella gõ cửa tiến vào, gọi cô đến lần thứ hai cô mới có phản ứng.
Dương Yến thu hồi suy nghĩ, hỏi trợ lý: "Có chuyện gì?"
"Có một cậu bé đến đang ở dưới sảnh nói là muốn tìm Dương tổng, là cháu của cô?”
Vừa nghe thấy từ ‘cậu bé’, lập tức Dương Yến đoán ngay là Trường Bình tới, cũng nhớ tới chuyện Tống Tĩnh Hòa đi ra ngước ngoài tìm Ngự Văn Đình, giao Trường Bình cho cô chăm sóc.
Dương Yến tự mình xuống dưới đón cậu bé.
Cách thật xa, cô đã nhìn thấy Trường Bình đang ngồi uống nước trên ghế sô pha, cô hô lớn một tiếng: “Trường Bình."
Trường Bình ngước mắt lên thấy người đến là Dương Yến liền đặt ly nước xuống, nhảy khỏi ghế sô pha.
Chờ sau khi vị tiểu gia hỏa chạy tới, Dương Yến mới phát hiện bây giờ bé đã cao lớn lên không ít, cô sờ đầu bé: “Oa, con cũng cao quá nhanh đi, người không biết còn tưởng rằng con đã tám hay chín tuổi rồi nha.”
"Cha mẹ gen tốt, không có cách nào." Trường Bình đỏm dáng ghê gớm, còn nói: "Dì, dì xem mình có bao nhiều may mắn, sau này dì sẽ có một người đẹp trai, cao ráo như con làm con rể.”
Dương Yến mừng như điên, nhưng vẫn cố ý xụ mặt đùa bé: "Nếu dì sinh em bé không phải một công chúa nhỏ thì làm thế nào?”
"Vậy thì sinh thêm một người nữa.”
"Bác sĩ nói dì rất dễ sinh con trai, nếu sinh lần nữa vẫn là con trai thì sao?”
Trường Bình nhăn đôi lông mày nhỏ lại, cố gắng suy nghĩ, sau đó nói: "Sẽ không, chắc chắn sẽ là một công chúa nhỏ! Chờ sau khi dì mang thai con sẽ đi bái phật Quan Âm, để bà ấy thương hại con.”
Dương Yến dở khóc dở cười hỏi: "Vì sao không nói để cho dì sinh con thứ ba?”
"Vậy không được, tuổi tác chênh lệch quá lớn." Trường Bình chăm chú phân tích cho cô: “Dì nhìn xem, nếu năm nay dì cùng chú Hai kết hôn, sang năm muốn sinh em bé còn phải điều dưỡng thân thể, năm sau lại sinh một lần nữa, vậy con cùng em bé sẽ chênh lệch bảy tuổi, độ tuổi này hơi lớn một chút, về sau này chắc chắn em sẽ ghét bỏ con.”
"Quỷ nhỏ, thật sự là tính toán rất hay.” Dương Yến bóp cái mũi của bé, dẫn bé đi vào trong thang máy: “Con sẽ có công chúa nhỏ, nhưng dì và chú Hai của con sẽ không kết hôn.”
Trường Bình ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt đầy sự to mò: “Dì và chú Hai của con cãi nhau?”
"Không phải, là chia tay."
"Vì sao ạ?" Trường Bình vẫn chưa bỏ ý định tra hỏi: “Con thấy chú Hai rất tốt với dì. Mẹ con còn nói, chưa bao giờ thấy chú Hai đặt người phụ nữ nào ở trong tim.”
Dương Yến nghe xong trái tim khẽ run rẩy.
Cô kìm nén cảm giác kia xuống, miễn cưỡng cười trả lời: “Không có tình cảm nên chia tay.”
"Đúng, cô ta chết rồi." Đối phương trả lời: "Mẹ của cô ta đã thấy những video kia trên mạng của trường học, sau đó đi vào phòng phẫu thuật cũng không ra nữa, cô ta không chịu nổi, trèo lên tầng cao nhất của công ty mình.”
Giọng nói Lục Văn Thù thản nhiên: "Nha, còn có gì khác không?” "Tin tức Dương Tinh Nguyệt tự sát đang náo động cả lên, cần tôi xử lý không?”
"Có lợi ích gì sao?” Người đàn ông cười lạnh: "Cả nhà cô ta đã chết còn có thể tạo ra sóng gió gì? Không có việc gì nữa thì đừng làm phiền tôi.”
Anh đặt lại điện thoại di động lên tủ đầu giường sau đó kéo người phụ nữ vào trong ngực, đắp kín chăn.
Phòng ngủ một mảnh yên tĩnh.
Ước chừng sau khoảng một giờ đồng hồ, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, Lâm Thanh Dung từ trong ngực anh mới từ từ mở to mắt.
Lâm Thanh Dung nhẹ nhàng dời cánh tay của người đàn ông, vài phút sau xác định anh cũng không tỉnh lại mới cẩn thận kéo tay của anh, từng chút từ trong ngực anh chui ra.
Cô đi chân đất vòng qua đầu giường bên kia, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, lặng lẽ tiến vào phòng vệ sinh.
Sau khi tiến vào nhanh chóng khóa cửa lại, vừa đi về phía cửa thông gió vừa cuống quýt mở khóa.
Sau khi thử hai mật khẩu thì dễ dàng mở điện thoại ra.
Lâm Thanh Dung kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng của Lục Văn Thù, thử thử một chút, sau khi thấy mật mã vẫn là dãy số trước đó thì vội vàng gọi một lui ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, lo lắng chờ đợi.
Sau một hồi, bên kia mới nhận điện thoại: "Alo?"
"Cậu, là cháu." Lâm Thanh Dung cố gắng để cho giọng nói thật mình tĩnh, không cho ông nhận ra điều gì lạ.
"Thanh Dung, cháu đã đi đâu?” Ông hỏi: "Tại sao ta đến công ty tìm cháu họ nói cháu đã từ chức? Mấy tháng trước ta đọc báo, ông chủ Dương chết rồi, có phải cháu…”
Lâm Thanh Dung nói:"Đúng, bọn họ đều đã chết, cháu đã thay chị gái và cha mẹ báo thù.”
"Cháu vẫn còn chưa trả lời ta, cháu đang ở đâu?”
"Cháu không sao, cháu đang ở nước ngoài bận một chút việc.” Lâm Thanh Dung ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Cháu quá bận rộn, không có thời gian mang điện thoại, bây giờ đang mượn điện thoại của bạn để gọi cho cậu.”
Ông cậu nghi ngờ nói: "Cháu đang ở nước ngoài sao? Tại sao số điện thoại này lại từ nước Z?”
"Bạn của cháu ở nước Z, gọi điện thoại quốc tế đường dài.” Lâm Thanh Dung sợ ông nghi ngờ, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cháu không phải đã sớm nói cậu cùng mợ làm hộ chiếu nước R sao? Lát nữa cháu chuyển vào trong thẻ cho cậu năm trăm triệu, cậu thu dọn đồ đạc đưa mợ đi nước R nghỉ ngơi lâu một chút, chờ khi cháu rảnh rỗi sẽ qua bên đó tìm hai người.”
"Đang yên đang lành sao cháu lại muốn để chúng ta ra nước ngoài chơi? Thanh Dung, cháu thật sự không sao chứ?”
Lâm Thanh Dung cười nói: "Cháu thật sự không có việc gì, còn không phải những chuyện này đã kết thúc rồi sao, cũng muốn cậu và mợ ra nước ngoài giải sầu một chút. Cứ quyết định như vậy đi, những ngày này cậu cứ đưa mợ ra nước ngoài, đến lúc đó cháu đi sẽ gọi điện thoại cho hai người.”
Không cho cậu của mình có cơ hội nói chuyện, Lâm Thanh Dung nhanh chóng cúp điện thoại, còn lấy số điện thoại của ông vào trong danh sách đen, để tránh sau này ông gọi lại.
Cô dùng tài khoản của Lục Văn Thù chuyển cho cậu năm trăm triệu, sau đó im lặng chờ đợi.
Chờ sau khi chuyển khoản thành công, cô nhanh chóng xóa bỏ ghi chép, kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn không bỏ xót điều gì, sau đó mới tắt điện thoại di động.
Lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Dung đưa điện thoại di động lặng lẽ đặt lại trên tủ đầu giường.
Cô vừa vén chăn lên giường thì bị người đàn ông kéo ôm vào trong ngực.
Lâm Thanh Dung bị dọa cho hoảng sợ, nhìn về phía anh một cái, thấy anh vẫn chưa tỉnh, chỉ là hành động theo bản năng, lúc này mới lặng lẽ thở dài một hơi, trái tim còn đập thình thịch.
Lục Văn Thù đã không phải là Lục Văn Thù mà cô quen biết trước kia, tính tình bất ổn, chuyện gì cũng có thể làm được.
Cô phải đề phòng không để cho anh tức giận, sẽ trút giận lên người cậu mợ của cô.
Chỉ cần bọn họ không ở Nam Thành, Lục Văn Thù cũng không có cách nào.
- -
Con gái Tổng giám đốc Dương Tinh tự sát, ở Nam Thành náo động rất lớn, ngay cả Dương Yến cũng chú ý tới.
Mới đầu cô cũng không để ý, lúc xem tin tức chung, lật đến mấy tháng trước, Tổng giám đốc Dương Tinh cùng mấy người bạn trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó liên hệ lại đến chuyện ngày hôm nay, cô cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
Đêm đó chết mấy người, đều là những hung thủ lúc trước ép chết chị gái của Lâm Thanh Dung.
Dương Yến xem tin tức Dương Tinh Nguyệt tự sát, cô nghĩ là Lâm Thanh Dung báo thù hay sao? Nhưng Hứa Cung Diễn ở nước R căn bản đã thu tay, không giúp đỡ cô nữa, vậy người cô mượn là ai?
Là... Lục Văn Thù?
Nghĩ đến dáng vẻ không thèm quan tâm của Lục Văn Thù ngày hôm đó, còn có những lời nói kia, rất nhanh Dương Yến liền phủ định suy nghĩ này.
Lục Văn Thù đã nói chia tay với Lâm Thanh Dung, sao còn có thể quản chuyện của cô ấy.
Dương Yến thật sự coi Lâm Thanh Dung là một người bạn tốt, trước đó cô đi theo Hứa Cung Diễn ra nước ngoài, Lâm Thanh Dung giúp không ít việc, khiến cô hết sức cảm kích.
Chỉ cần Lâm Thanh Dung nói một tiếng, có chuyện gì xảy ra cô cũng dốc hết sức để giúp đỡ, chỉ sợ Lâm Thanh Dung muốn tự mình giải quyết tất cả.
Bây giờ cũng không biết cô ấy đã đi đâu, không hề có một chút tin tức nào.
Dương Yến lo lắng không biết Lâm Thanh Dung có gặp phải chuyện gì hay không nên mới không thể liên lạc được với cô, suy nghĩ đến mức thất thần.
Mã cho đến khi trợ lý Ella gõ cửa tiến vào, gọi cô đến lần thứ hai cô mới có phản ứng.
Dương Yến thu hồi suy nghĩ, hỏi trợ lý: "Có chuyện gì?"
"Có một cậu bé đến đang ở dưới sảnh nói là muốn tìm Dương tổng, là cháu của cô?”
Vừa nghe thấy từ ‘cậu bé’, lập tức Dương Yến đoán ngay là Trường Bình tới, cũng nhớ tới chuyện Tống Tĩnh Hòa đi ra ngước ngoài tìm Ngự Văn Đình, giao Trường Bình cho cô chăm sóc.
Dương Yến tự mình xuống dưới đón cậu bé.
Cách thật xa, cô đã nhìn thấy Trường Bình đang ngồi uống nước trên ghế sô pha, cô hô lớn một tiếng: “Trường Bình."
Trường Bình ngước mắt lên thấy người đến là Dương Yến liền đặt ly nước xuống, nhảy khỏi ghế sô pha.
Chờ sau khi vị tiểu gia hỏa chạy tới, Dương Yến mới phát hiện bây giờ bé đã cao lớn lên không ít, cô sờ đầu bé: “Oa, con cũng cao quá nhanh đi, người không biết còn tưởng rằng con đã tám hay chín tuổi rồi nha.”
"Cha mẹ gen tốt, không có cách nào." Trường Bình đỏm dáng ghê gớm, còn nói: "Dì, dì xem mình có bao nhiều may mắn, sau này dì sẽ có một người đẹp trai, cao ráo như con làm con rể.”
Dương Yến mừng như điên, nhưng vẫn cố ý xụ mặt đùa bé: "Nếu dì sinh em bé không phải một công chúa nhỏ thì làm thế nào?”
"Vậy thì sinh thêm một người nữa.”
"Bác sĩ nói dì rất dễ sinh con trai, nếu sinh lần nữa vẫn là con trai thì sao?”
Trường Bình nhăn đôi lông mày nhỏ lại, cố gắng suy nghĩ, sau đó nói: "Sẽ không, chắc chắn sẽ là một công chúa nhỏ! Chờ sau khi dì mang thai con sẽ đi bái phật Quan Âm, để bà ấy thương hại con.”
Dương Yến dở khóc dở cười hỏi: "Vì sao không nói để cho dì sinh con thứ ba?”
"Vậy không được, tuổi tác chênh lệch quá lớn." Trường Bình chăm chú phân tích cho cô: “Dì nhìn xem, nếu năm nay dì cùng chú Hai kết hôn, sang năm muốn sinh em bé còn phải điều dưỡng thân thể, năm sau lại sinh một lần nữa, vậy con cùng em bé sẽ chênh lệch bảy tuổi, độ tuổi này hơi lớn một chút, về sau này chắc chắn em sẽ ghét bỏ con.”
"Quỷ nhỏ, thật sự là tính toán rất hay.” Dương Yến bóp cái mũi của bé, dẫn bé đi vào trong thang máy: “Con sẽ có công chúa nhỏ, nhưng dì và chú Hai của con sẽ không kết hôn.”
Trường Bình ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt đầy sự to mò: “Dì và chú Hai của con cãi nhau?”
"Không phải, là chia tay."
"Vì sao ạ?" Trường Bình vẫn chưa bỏ ý định tra hỏi: “Con thấy chú Hai rất tốt với dì. Mẹ con còn nói, chưa bao giờ thấy chú Hai đặt người phụ nữ nào ở trong tim.”
Dương Yến nghe xong trái tim khẽ run rẩy.
Cô kìm nén cảm giác kia xuống, miễn cưỡng cười trả lời: “Không có tình cảm nên chia tay.”
Bình luận truyện