Nam Thần Nhà Tôi
Chương 557: Chú hai, hải vương có nghĩa là gì?
Dương Yến biết trong thời gian này, nơi cậu nhóc này được đi xa nhất chính là đi chạy bộ ở tiểu khu, không được ra ngoài, chắc cũng buồn lắm rồi, thế là cô mỉm cười nói: “Được, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo.”
“Oh yeah!” Trường Bình hoan hô, sau đó nhanh chóng vào nhà tắm tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ.
Dương Yến sợ sẽ có cửa hàng nào đó không cho mang chó vào nên đã để Berger ở nhà.
Trường Bình cùng Dương Yến ra ngoài, lúc vào thang máy, bé phát hiện bụng của Dương Yến đã nhô ra quá rồi, nên nói: “Bụng của dì lớn hơn trước nữa rồi, có phải sắp sinh rồi không?”
“Đâu có nhanh như vậy, còn hai ba tháng nữa!” Dương Yến sờ sờ bụng mình.
Quả nhiên là đã lớn hơn không ít rồi, những bộ quần áo trước đây mặc bây giờ đã không còn che được bụng này nữa rồi.
Nhưng cơ thể của cô vẫn rất mảnh khảnh, những dinh dưỡng mà cô ăn đều bị các bé yêu hấp thụ hết rồi.
Dương Yến rũ mắt xuống, bất giác thở dài.
Cũng không biết tiểu tiên nữ và bé cưng thế nào rồi.
“Dì ơi đừng thở dài nữa, dì sẽ làm ảnh hưởng đến cô dâu của con đó.” Trường Bình nghiêm túc nói: “Người ta đều nói lúc mang thai mà người mẹ hay buồn rầu thì bé con sinh ra sẽ không xinh xắn đâu.”
Dương Yến liếc nhìn bé một cái: “Con tưởng con đẹp trai cỡ nào mà chê này chọn kia hả.”
“Không không, con không phải là chê này chọn kia, con chỉ muốn dì chú ý một chút thôi.”Trường Bình sờ sờ bụng cô, mỉm cười hắc hắc: “Đợi đến lúc dì sinh, lúc đó con sẽ ở bên cạnh nhìn cô dâu của con ra đời.”
“Haiz, dì thật là tốt số, một lần mang thai mang đến ba em bé.” Trường Bình hâm mộ nói: “Mẹ con mà có sự may mắn này thật tốt biết bao, trong nhà chỉ có con một đứa con nít, chán muốn chết.”
Nhóc con này đã có dự định rồi: “Đợi khi nào ba mẹ từ nước ngoài về, con nhất định sẽ không dính lấy mẹ đâu, để cho ba với mẹ ở cạnh nhau nhiều chút, sinh cho con vài đứa em trai em gái!”
Nguyện vọng đẹp đẽ này khiến cho đáy lòng Dương Yến chua xót.
Cô cố gắng kìm nén những sự khó chịu này xuống, rồi đưa tay xoa xoa đầu bé con, mỉm cười nói: “Công việc của bọn họ rất bận, nhưng chắc chắn là lúc nào cũng nhớ con, thương con hết.”
Trường Bình nghĩ ngợi một lát, rồi cau mày nói: “Nếu như bọn họ sinh em gái ở đó rồi đem về, con cũng có thể chấp nhận được.”
“Được rồi, đừng nghĩ tới mấy chuyện đó nữa.” Dương Yến cười cười rồi chuyển đề tài: “Lát nữa muốn ăn gì đây?”
“Ăn Ramen đi dì, con muốn thật nhiều thịt bò!”
Tên nhóc này vẫn còn nhớ đến chuyện lần trước Phương Tinh Nghị thiên vị, không cho bé miếng thịt bò nào.
Dương Yến không nhịn được cười: “Được rồi.”
Hai người bắt xe đi trung tâm thương mại và tìm thấy một tiệm mì ở tầng trệt, họ gọi hai phần mì và một số đồ ăn vặt.
Hôm nay Dương Yến không có khẩu vị gì, cô chỉ ăn một chút xíu mì.
Sau khi ăn sáng xong, cô dắt cậu nhóc đi dạo xung quanh.
Vì để dỗ cho cậu nhóc vui, nên sau khi đến khu trò chơi, cô đã mua đến mấy trăm xu để chơi với bé.
Kết quả là cậu nhóc này quá là lợi hại, chơi gắp thú bông thì gắp được một đống, chơi đẩy xu thì chỉ cần bỏ vài xu là lại đổi được mấy trăm xu rồi.
Chơi hết một vòng, người cũng mệt rã rời, năm trăm xu trong tay còn chưa xài xu nào thì đã thu thêm một ngàn xu và một túi gấu bông lớn rồi.
Xu trò chơi được đổi thành tiền, còn túi gấu bông lớn đó thì không tiện mang đi nên Trường Bình đã kéo đến trước cửa khu trò chơi để bán, hoặc là tặng trực tiếp cho người khác.
Dương Yến chỉ ở bên cạnh nhìn.
Cậu nhóc nhìn ai cũng nở nụ cười ngọt ngào, gặp phải cô gái xinh đẹp nào là liền miễn phí tặng gấu bông cho người ta, khiến cho mi tâm Dương Yến hung hăng giựt giựt vài cái.
Cô đột ngột lên tiếng: “Con đối xử với ai cũng tốt như vậy, có khi nào sau này thành hải vương bắt cá nhiều tay.”
“Hải vương gì cơ?” Trường Bình ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình nghi hoặc: “Dì ơi, hải vương nghĩa là gì?”
Dương Yến xua xua tay: “Không có gì, chỉ là cảm giác con sau này sẽ thành ông chủ trang trại thôi.”
“Không thể nào!” Trường Bình kiên định nói: “Sau này còn sẽ tham gia quân ngũ giống ba!”
Dương Yến xấu hổ đỡ trán.
Cô vừa nãy đúng là ngốc, Trường Bình người ta vừa đáng yêu vừa thông minh như vậy, nhìn kìa, còn kiên định là sau này sẽ tham gia quân ngũ nữa chứ, sau này lớn lên nhất định là rất chiều chuộng bạn gái, không thể nào linh ta linh tinh được.
Trường Bình bán xong hết cả một túi gấu bông lớn, kiếm được mấy trăm ngàn, Dương Yến cũng đem số tiền ba triệu mà vừa nãy cô đổi tiền xu chơi game kia cho Trường Bình, để bé chi tiêu.
Sau khi đi dạo quanh các cửa hàng quần áo trẻ em trên lầu, Dương Yến đã giúp bé chọn vài bộ quần áo.
Đến lúc họ ra khỏi trung tâm thương mại thì đã hơn hai giờ chiều rồi, Dương Yến rất là mệt, nhưng mà Trường Bình vui nên trong lòng cô cũng vui lây.
“Chúng ta đến nhà hàng Hồng Kông để ăn trưa, sau đó con xem thử coi có còn muốn đi đâu chơi nữa không.”
Trường Bình lắc đầu: “Ăn cơm xong chúng ta về nhà thôi dì ơi, dì đang mang thai, ra ngoài lâu sẽ rất là mệt.”
Thấy cậu nhóc nghĩ cho mình như vậy, Dương Yến rất là cảm động.
Kết quả là còn chưa được cảm động tới ba giây thì Trường Bình lại sờ sờ cằm nói: “Lúc về chắc phải chơi game lại từ đầu rồi, lần này phải xem xem có thể đánh tới màn 10 không.”
“...” Khóe môi Dương Yến giựt giựt vài cái.
Có một nhà hàng kiểu Hồng Kông ở gần trung tâm thương mại, Dương Yến dắt Trường Bình đi vào trong rồi tìm một chỗ ngồi.
Cô vừa mở menu ra thì nhìn thấy kem, vừa hay cũng có chút thèm, cô gọi một phần, đợi sau khi Trường Bình gọi xong, mới trả menu lại cho phục vụ.
“Dì đi toilet một lát”
Trường Bình vẫy vẫy tay: “Dì đi đi, con coi đồ cho.”
Đợi Dương Yến rời khỏi, Trường Bình lập tức lấy điện thoại ra nhắn một tin fB cho Phương Tinh Nghị: [Chú hai, chú có ở đó không?]
Phương Tinh Nghị nhanh chóng nhắn lại: [Sao thế?]
Bé chụp quần áo mới mua, và cả túi mà Dương Yến để ở trên ghế rồi gửi cho Phương Tinh Nghị: [Hôm nay con thấy tâm trạng của dì không tốt nên đưa dì ra ngoài thư giãn, con có ngoan không?]
Phương Tinh Nghị: [Ngoan, nhưng mà dì của con đang mang thai, đi dạo nhiều quá cơ thể sẽ bị mệt.]
Trường Bình: [Con biết mà, đợi lát nữa ăn cơm xong con với dì sẽ về, đúng rồi chú hai, hải vương có nghĩa là gì?]
Tin nhắn đã gửi đi được một lúc, nhưng Trường Bình vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của người đàn ông.
Trường Bình tiếp tục truy hỏi: [Chú hai, sao chú không trả lời con?]
Phương Tinh Nghị chỉ đành trả lời: [Tại sao con lại hỏi chú cái này, dì con nói gì với con rồi hả?]
Trường Bình liền kể cho Phương Tinh Nghị nghe về chuyện hôm nay Dương Yến đưa mình tới khu trò chơi chơi, còn có chuyện bán gấu bông nữa.
Phương Tinh Nghị ở Tập đoàn Phương Thị xa xôi liền thở phào.
Anh còn tưởng là Dương Yến lại có ý kiến gì với anh nữa.
Phương Tinh Nghị: [Ò, không có gì, sau này con đừng làm ông chủ trang trại là được rồi.]
Nhìn tin nhắn mà chú hai gởi tới, Trường Bình khó hiểu gãi gãi đầu.
Dì nói bé sau này sẽ trở thành ông chủ trang trại, nhưng chú hai lại kêu bé sau này đừng làm ông chủ trang trại, sao hai người này lại nói chuyện kỳ lạ như vậy chứ?
Dương Yến đi xuyên qua hàng lang ở bên hông nhà hàng rồi đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Bởi vì hôm nay đi dạo quá lâu, cô có chút mệt, nên cô vốn không có chú ý đằng sau mình luôn có người bám đuôi.
Cô vừa bước vào nhà vệ sinh thì đằng sau lại vang lên những tiếng bước chân dồn dập và cả tiếng đá cửa, khiến cho Dương Yến giật bắn mình.
Vừa mới quay đầu lại thì cô liền nhìn thấy có một bóng ảnh lao về phía mình.
“Dương Yến, cô trả con cho tôi!” Người đó hung dữ hét lên, bên tay phải còn cầm một con dao sắc bén.
Dương Yến đang mang thai, đi đường có chút nặng nề, nhưng phản ứng vẫn còn rất nhạy.
Lúc người đó xông tới, cô liền cầm lấy cây lau nhà đang để ở trong xô nước kia rồi hất ngang vào chân của đối phương.
Đối phương không kịp phòng bị nên trực tiếp ngã dập mặt xuống sàn.
Nhân lúc đối phương còn chưa kịp đứng dậy, Dương Yến liền vội vàng chạy ra ngoài cửa, người còn chưa tới thì tay đã đặt nhanh trên tay nắm cửa rồi.
Nhưng không ngờ cô kéo đến hai lần những vẫn không kéo ra được.
Chiếc khóa trên cánh cửa nhà vệ sinh là một kiểu rất cũ, cần phải kéo ra mới được, nhưng lò xo trong ổ khóa bị rỉ và lõi khóa bị kẹt, cho nên nhất thời rất khó mở ra.
“Oh yeah!” Trường Bình hoan hô, sau đó nhanh chóng vào nhà tắm tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ.
Dương Yến sợ sẽ có cửa hàng nào đó không cho mang chó vào nên đã để Berger ở nhà.
Trường Bình cùng Dương Yến ra ngoài, lúc vào thang máy, bé phát hiện bụng của Dương Yến đã nhô ra quá rồi, nên nói: “Bụng của dì lớn hơn trước nữa rồi, có phải sắp sinh rồi không?”
“Đâu có nhanh như vậy, còn hai ba tháng nữa!” Dương Yến sờ sờ bụng mình.
Quả nhiên là đã lớn hơn không ít rồi, những bộ quần áo trước đây mặc bây giờ đã không còn che được bụng này nữa rồi.
Nhưng cơ thể của cô vẫn rất mảnh khảnh, những dinh dưỡng mà cô ăn đều bị các bé yêu hấp thụ hết rồi.
Dương Yến rũ mắt xuống, bất giác thở dài.
Cũng không biết tiểu tiên nữ và bé cưng thế nào rồi.
“Dì ơi đừng thở dài nữa, dì sẽ làm ảnh hưởng đến cô dâu của con đó.” Trường Bình nghiêm túc nói: “Người ta đều nói lúc mang thai mà người mẹ hay buồn rầu thì bé con sinh ra sẽ không xinh xắn đâu.”
Dương Yến liếc nhìn bé một cái: “Con tưởng con đẹp trai cỡ nào mà chê này chọn kia hả.”
“Không không, con không phải là chê này chọn kia, con chỉ muốn dì chú ý một chút thôi.”Trường Bình sờ sờ bụng cô, mỉm cười hắc hắc: “Đợi đến lúc dì sinh, lúc đó con sẽ ở bên cạnh nhìn cô dâu của con ra đời.”
“Haiz, dì thật là tốt số, một lần mang thai mang đến ba em bé.” Trường Bình hâm mộ nói: “Mẹ con mà có sự may mắn này thật tốt biết bao, trong nhà chỉ có con một đứa con nít, chán muốn chết.”
Nhóc con này đã có dự định rồi: “Đợi khi nào ba mẹ từ nước ngoài về, con nhất định sẽ không dính lấy mẹ đâu, để cho ba với mẹ ở cạnh nhau nhiều chút, sinh cho con vài đứa em trai em gái!”
Nguyện vọng đẹp đẽ này khiến cho đáy lòng Dương Yến chua xót.
Cô cố gắng kìm nén những sự khó chịu này xuống, rồi đưa tay xoa xoa đầu bé con, mỉm cười nói: “Công việc của bọn họ rất bận, nhưng chắc chắn là lúc nào cũng nhớ con, thương con hết.”
Trường Bình nghĩ ngợi một lát, rồi cau mày nói: “Nếu như bọn họ sinh em gái ở đó rồi đem về, con cũng có thể chấp nhận được.”
“Được rồi, đừng nghĩ tới mấy chuyện đó nữa.” Dương Yến cười cười rồi chuyển đề tài: “Lát nữa muốn ăn gì đây?”
“Ăn Ramen đi dì, con muốn thật nhiều thịt bò!”
Tên nhóc này vẫn còn nhớ đến chuyện lần trước Phương Tinh Nghị thiên vị, không cho bé miếng thịt bò nào.
Dương Yến không nhịn được cười: “Được rồi.”
Hai người bắt xe đi trung tâm thương mại và tìm thấy một tiệm mì ở tầng trệt, họ gọi hai phần mì và một số đồ ăn vặt.
Hôm nay Dương Yến không có khẩu vị gì, cô chỉ ăn một chút xíu mì.
Sau khi ăn sáng xong, cô dắt cậu nhóc đi dạo xung quanh.
Vì để dỗ cho cậu nhóc vui, nên sau khi đến khu trò chơi, cô đã mua đến mấy trăm xu để chơi với bé.
Kết quả là cậu nhóc này quá là lợi hại, chơi gắp thú bông thì gắp được một đống, chơi đẩy xu thì chỉ cần bỏ vài xu là lại đổi được mấy trăm xu rồi.
Chơi hết một vòng, người cũng mệt rã rời, năm trăm xu trong tay còn chưa xài xu nào thì đã thu thêm một ngàn xu và một túi gấu bông lớn rồi.
Xu trò chơi được đổi thành tiền, còn túi gấu bông lớn đó thì không tiện mang đi nên Trường Bình đã kéo đến trước cửa khu trò chơi để bán, hoặc là tặng trực tiếp cho người khác.
Dương Yến chỉ ở bên cạnh nhìn.
Cậu nhóc nhìn ai cũng nở nụ cười ngọt ngào, gặp phải cô gái xinh đẹp nào là liền miễn phí tặng gấu bông cho người ta, khiến cho mi tâm Dương Yến hung hăng giựt giựt vài cái.
Cô đột ngột lên tiếng: “Con đối xử với ai cũng tốt như vậy, có khi nào sau này thành hải vương bắt cá nhiều tay.”
“Hải vương gì cơ?” Trường Bình ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình nghi hoặc: “Dì ơi, hải vương nghĩa là gì?”
Dương Yến xua xua tay: “Không có gì, chỉ là cảm giác con sau này sẽ thành ông chủ trang trại thôi.”
“Không thể nào!” Trường Bình kiên định nói: “Sau này còn sẽ tham gia quân ngũ giống ba!”
Dương Yến xấu hổ đỡ trán.
Cô vừa nãy đúng là ngốc, Trường Bình người ta vừa đáng yêu vừa thông minh như vậy, nhìn kìa, còn kiên định là sau này sẽ tham gia quân ngũ nữa chứ, sau này lớn lên nhất định là rất chiều chuộng bạn gái, không thể nào linh ta linh tinh được.
Trường Bình bán xong hết cả một túi gấu bông lớn, kiếm được mấy trăm ngàn, Dương Yến cũng đem số tiền ba triệu mà vừa nãy cô đổi tiền xu chơi game kia cho Trường Bình, để bé chi tiêu.
Sau khi đi dạo quanh các cửa hàng quần áo trẻ em trên lầu, Dương Yến đã giúp bé chọn vài bộ quần áo.
Đến lúc họ ra khỏi trung tâm thương mại thì đã hơn hai giờ chiều rồi, Dương Yến rất là mệt, nhưng mà Trường Bình vui nên trong lòng cô cũng vui lây.
“Chúng ta đến nhà hàng Hồng Kông để ăn trưa, sau đó con xem thử coi có còn muốn đi đâu chơi nữa không.”
Trường Bình lắc đầu: “Ăn cơm xong chúng ta về nhà thôi dì ơi, dì đang mang thai, ra ngoài lâu sẽ rất là mệt.”
Thấy cậu nhóc nghĩ cho mình như vậy, Dương Yến rất là cảm động.
Kết quả là còn chưa được cảm động tới ba giây thì Trường Bình lại sờ sờ cằm nói: “Lúc về chắc phải chơi game lại từ đầu rồi, lần này phải xem xem có thể đánh tới màn 10 không.”
“...” Khóe môi Dương Yến giựt giựt vài cái.
Có một nhà hàng kiểu Hồng Kông ở gần trung tâm thương mại, Dương Yến dắt Trường Bình đi vào trong rồi tìm một chỗ ngồi.
Cô vừa mở menu ra thì nhìn thấy kem, vừa hay cũng có chút thèm, cô gọi một phần, đợi sau khi Trường Bình gọi xong, mới trả menu lại cho phục vụ.
“Dì đi toilet một lát”
Trường Bình vẫy vẫy tay: “Dì đi đi, con coi đồ cho.”
Đợi Dương Yến rời khỏi, Trường Bình lập tức lấy điện thoại ra nhắn một tin fB cho Phương Tinh Nghị: [Chú hai, chú có ở đó không?]
Phương Tinh Nghị nhanh chóng nhắn lại: [Sao thế?]
Bé chụp quần áo mới mua, và cả túi mà Dương Yến để ở trên ghế rồi gửi cho Phương Tinh Nghị: [Hôm nay con thấy tâm trạng của dì không tốt nên đưa dì ra ngoài thư giãn, con có ngoan không?]
Phương Tinh Nghị: [Ngoan, nhưng mà dì của con đang mang thai, đi dạo nhiều quá cơ thể sẽ bị mệt.]
Trường Bình: [Con biết mà, đợi lát nữa ăn cơm xong con với dì sẽ về, đúng rồi chú hai, hải vương có nghĩa là gì?]
Tin nhắn đã gửi đi được một lúc, nhưng Trường Bình vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của người đàn ông.
Trường Bình tiếp tục truy hỏi: [Chú hai, sao chú không trả lời con?]
Phương Tinh Nghị chỉ đành trả lời: [Tại sao con lại hỏi chú cái này, dì con nói gì với con rồi hả?]
Trường Bình liền kể cho Phương Tinh Nghị nghe về chuyện hôm nay Dương Yến đưa mình tới khu trò chơi chơi, còn có chuyện bán gấu bông nữa.
Phương Tinh Nghị ở Tập đoàn Phương Thị xa xôi liền thở phào.
Anh còn tưởng là Dương Yến lại có ý kiến gì với anh nữa.
Phương Tinh Nghị: [Ò, không có gì, sau này con đừng làm ông chủ trang trại là được rồi.]
Nhìn tin nhắn mà chú hai gởi tới, Trường Bình khó hiểu gãi gãi đầu.
Dì nói bé sau này sẽ trở thành ông chủ trang trại, nhưng chú hai lại kêu bé sau này đừng làm ông chủ trang trại, sao hai người này lại nói chuyện kỳ lạ như vậy chứ?
Dương Yến đi xuyên qua hàng lang ở bên hông nhà hàng rồi đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Bởi vì hôm nay đi dạo quá lâu, cô có chút mệt, nên cô vốn không có chú ý đằng sau mình luôn có người bám đuôi.
Cô vừa bước vào nhà vệ sinh thì đằng sau lại vang lên những tiếng bước chân dồn dập và cả tiếng đá cửa, khiến cho Dương Yến giật bắn mình.
Vừa mới quay đầu lại thì cô liền nhìn thấy có một bóng ảnh lao về phía mình.
“Dương Yến, cô trả con cho tôi!” Người đó hung dữ hét lên, bên tay phải còn cầm một con dao sắc bén.
Dương Yến đang mang thai, đi đường có chút nặng nề, nhưng phản ứng vẫn còn rất nhạy.
Lúc người đó xông tới, cô liền cầm lấy cây lau nhà đang để ở trong xô nước kia rồi hất ngang vào chân của đối phương.
Đối phương không kịp phòng bị nên trực tiếp ngã dập mặt xuống sàn.
Nhân lúc đối phương còn chưa kịp đứng dậy, Dương Yến liền vội vàng chạy ra ngoài cửa, người còn chưa tới thì tay đã đặt nhanh trên tay nắm cửa rồi.
Nhưng không ngờ cô kéo đến hai lần những vẫn không kéo ra được.
Chiếc khóa trên cánh cửa nhà vệ sinh là một kiểu rất cũ, cần phải kéo ra mới được, nhưng lò xo trong ổ khóa bị rỉ và lõi khóa bị kẹt, cho nên nhất thời rất khó mở ra.
Bình luận truyện