Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 76
“Em nói đi, cho dù là bí mật gì, anh nghe xong cũng không cười em, cũng không nói cho người khác biết.”
Hoắc Nhất Hàng rất muốn lập tức “xử đẹp” Vân Khuynh, nhưng anh cũng rất muốn biết bí mật của Vân Khuynh rốt cuộc là gì.
Lúc cô tỉnh táo chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.
Thế là, anh nhẫn nhịn chờ đợi.
“Không cười tôi sao? Cũng không nói cho người khác biết? Anh...... Anh cam đoan?” Vân Khuynh mơ màng dùng đôi mắt say lờ đờ, còn có chút do dự nhìn Hoắc Nhất Hàng.
“Ừ, anh cam đoan! Chuyện này sẽ chỉ là bí mật nhỏ giữa hai người chúng ta! Hoắc Nhất Hàng cố gắng thả nhẹ ngữ khí.
“Vậy......tôi sẽ nói cho anh biết, kỳ thật tôi...... tôi hình như có chút thích Hoắc...... Hoắc Nhất Hàng rồi! Anh nói xem chuyện này là sao? Bởi vì tình yêu? Ha ha ai biết tình yêu là cái thứ gì? Vân Khuynh tôi từ nhỏ cũng chỉ biết cố gắng học tập, cái gì cũng học, cái gì cũng phải học, chỉ là chưa học đi thích một ai? Trên sách nói, tình yêu thứ này làm......làm tổn thương nhất! Tốt nhất đừng! Tốt nhất......”
“Tốt nhất đừng dễ từ bỏ loại cảm giác này!” Hoắc Nhất Hàng nói tiếp lời của Vân Khuynh: “Em từ nhỏ là đang sống vì người khác, vì có được sự quan tâm yêu thương của Vân Bính Hoa và Tô Tương mà sống, vì giúp ông bà nội chống đỡ Vân thị mà sống, không dễ gì hạ quyết tâm muốn sống chút ngày tháng bình an, thậm chí đánh cược hôn nhân của mình, nhưng lại muốn vì cứu vớt khủng hoảng kinh tế của Lục thị mà sống, em quá mệt mỏi rồi!”
“Nghe anh, từ hôm nay trở đi, đừng sống vì người khác nữa, hãy vui vẻ sống vì chính mình là được rồi, em thích người nào, hãy dũng cảm đi thích, em chán ghét người nào, hãy đừng nghĩ gì hết mà đi ghét, anh sẽ giúp em, có được hay không?”
Mắt Vân Khuynh sáng lên, đầu óc của cô một mảng hỗn độn, giống như từng có một giây thức tỉnh, rất nhanh lại chìm vào trong bóng tối: “Tôi...... Có thể?”
“Có thể.”
“Nhưng nếu như người em thích, anh ta...... anh ta không thích tôi thì thế nào? Anh...... Anh có biết hay không, tôi không biết đoán tâm tư của người khác, hoặc đoán rồi, luôn đoán không đúng......”
“Cho nên, em là muốn biết Hoắc Nhất Hàng có thích em hay không?”
“Ừm.”
“Vậy anh giúp em hỏi anh ta,” Hoắc Nhất Hàng nhếch miệng cười sáng lạn, nhịn không được hôn một cái lên môi của Vân Khuynh, rồi mới nói: “Xong rồi, anh giúp em hỏi Hoắc Nhất Hàng rồi, anh ta nói anh ta rất thích em, lần đầu nhìn thấy em, đã bị em mê hoặc, sau đó cùng em ở chung càng lâu, lại càng thấy em đáng yêu, cho nên, anh ta mới không đợi được mà muốn cưới em, em còn nhớ rõ không? Em đã kết hôn với anh ta rồi.”
“Kết hôn? Với ai?” Vân Khuynh nghĩ nghĩ, cười ngốc một tiếng: “Đúng, mình đã ly hôn với tên cặn bã Lục Văn Bân rồi, mình và...... và Hoắc Nhất Hàng đã kết hôn, hiện giờ mình là vợ của Hoắc Nhất Hàng rồi, mình đã gả cho anh ấy, mặc dù có chút đột ngột, mình còn chưa chuẩn bị kỹ, nhưng mình đã hứa với anh ấy trước, không thể đổi ý, cũng...... Không muốn đổi ý!”
Vân Khuynh nói, lắc đầu một cái, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Nhất Hàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh...... Anh là ai vậy? Anh ôm tôi làm gì chứ? Anh...... muốn giở trò lưu manh à!
“Anh là Hoắc Nhất Hàng! Hoắc Nhất Hàng mới kết hôn với em, là chồng của em! Em nhìn kỹ một chút!” Hoắc Nhất Hàng nhanh chóng nói.
“Anh...... Nhất Hàng?” Mặt Vân Khuynh thẹn thùng: “Có người nói với em, anh...... thích em?”
“Đúng, anh thích em!”
“Vậy anh......thích gì ở em?”
“Anh thích sự kiên cường của em, sự dũng cảm của em, sự cần cù của em, sự cố gắng của em, sự đơn thuần của em, sự đáng yêu của em, em xinh đẹp, khí chất cao quý ưu nhã của em, sự hào phóng của em, sự ưu tú của em...... Nụ cười của, tiếng khóc của em, sự phẫn nộ của em nỗi hận của em, sự lương thiện của em sự chịu đựng của em......Anh còn thích cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ khi chúng ta ở bên nhau, anh thích giọng nói của em, hơi thở của em, thân thể của em, mặt của em, lông mày của em, mắt của em, môi của...... em......”
Lời này còn chưa nói xong, Hoắc Nhất Hàng cũng nhịn không được nữa, hôn lấy Vân Khuynh.
Tình yêu nồng nhiệt dây dưa với nhau giữa răng và môi, ngọn lửa của tình yêu và dục vọng đốt nóng hai trái tim!
Một nụ hôn thật dài còn chưa kết thúc, Hoắc Nhất Hàng đã ôm Vân Khuynh, nhanh đi về phía phòng ngủ.
Một đêm kích tình, có lẽ bởi vì say rượu, Vân Khuynh phóng khoáng hơn mấy lần trước đó, đáp lại Hoắc Nhất Hàng 1 cách nhiệt liệt, hai người một lần rồi lại một lần leo lên tới đỉnh cực hạn......
Kết quả của say rượu và tình dục quá độ, là cơn đau đầu mê man và cơn đau nhức toàn thân.
Lúc Vân Khuynh tỉnh lại, đã là 9h sáng hôm sau. Cô mở mắt ra, thì cảm nhận rõ sự dị thường của cơ thể mình,
Vén chăn lên xem, quả nhiên là không mảnh vải che thân nằm ngang trên giường, quay đầu, lại trông thấy trong thùng rác bên cạnh có mấy cái tt cùng rất nhiều giấy vệ sinh, đầu óc đùng một chút, mơ hồ nhớ lại từng đoạn sự kích tình của đêm qua!
Cái người vô cùng phóng khoáng đó thật sự là cô sao? Sao cô lại biến thành như vậy?
Vậy thì, Hoắc Nhất Hàng anh ta...... anh ta có thể cách nghĩ khác về cô không? Có cho là cô thật ra là một người phụ nữ rất phóng đãng không?
“A a a”
Vân Khuynh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào gặp ai, dứt khoát trực tiếp kéo chăn qua đỉnh đầu, kêu to một hồi lâu.
Hoắc Nhất Hàng vừa cầm bữa sáng tới, liền nghe được tiếng của Vân Khuynh, còn tưởng rằng có chuyện gì, nhanh chóng thả đồ trong tay xuống, vọt vào phòng ngủ.
“Khuynh Khuynh, em sao thế? Đau chỗ nào?” Hoắc Nhất Hàng vọt tới cạnh giường, đưa tay kéo chăn mền trên người Vân Khuynh ra.
Vân Khuynh nghe được anh đã tới, ngược lại túm chặt chăn hơn.
“Em......em không sao, anh...... anh đi ra ngoài trước đi!”
“Em không sao mà kêu to như vậy sao?” Hoắc Nhất Hàng cau mày nói: “Anh đều nghe thấy rồi! Ngoan, chỗ nào không thoải mái đừng cố nhịn, để cho anh xem thử.”
“Em...... Không!” Vân Khuynh kiên trì.
“Lấy chăn ra.” Hoắc Nhất Hàng cũng kiên trì.
“Em còn không chưa mặc quần áo, anh đừng...... đừng kéo chăn của em, em thật sự không sao mà.” Vân Khuynh núp trong chăn, thật ra rất giận, nhưng càng xấu hổ, gấp đến chảy hết mồ hôi.
“Ai ngờ, Hoắc Nhất Hàng lại nói: “Không mặc quần áo có sao đâu, toàn thân em chỗ nào mà anh chưa xem qua, ngoan nào”
Nhân lúc sức của Vân Khuynh thả lỏng một chút, Hoắc Nhất Hàng vội vàng giật chăn mền ra.
Vân Khuynh đành phải dùng một đôi tay che mặt lại: “Em đã nói em không sao mà, anh...... vừa sáng sớm, đây là làm cái gì?”
“Không sao?” Hoắc Nhất Hàng trông thấy đầu đầy mồ hôi của Vân Khuynh, càng không tin: “Cả người em đổ mồ hôi lạnh rồi, còn nói mình không sao?” Anh đặt tay lên trán Vân Khuynh thử một chút, chân mày nhíu càng chặt: “Có chút nóng, có phải đêm qua nhiệt độ trong phòng quá thấp, bị lạnh, bị cảm rồi?”
“Khuynh Khuynh, em còn chỗ nào không thoải mái không? Bây giờ anh sẽ đi mua thuốc cho em?”
“Hay là, em có thể đứng dậy không? Anh mặc quần áo giúp em, sau đó đưa em đi bệnh viện khám thử?”
“Vân Khuynh bất đắc dĩ, không thể không buông tay ra, vốn dĩ muốn giận, nhưng đối mặt với sự nghiêm túc, lo lắng không thôi của Hoắc Nhất Hàng, cô sửng sốt một chút, lắc đầu: “Em thật sự không sao, chỉ là tối hôm qua uống quá nhiều rượu, đầu có chút đau, còn có...... Cái đó...... đêm qua em, không có làm ra chuyện quá...... quá giới hạn với anh chứ?”
“Hửm?” Hoắc Nhất Hàng hơi ngớ ra, sau đó, hiểu được Vân Khuynh rốt cuộc là bị gì.
Cô là nhớ tới chuyện tối hôm qua, xấu quá đây!
Nhìn bộ dạng dễ thương ngượng đến đỏ mặt của cô, anh muốn trêu cợt tâm tư của cô.
“Tối qua à chuyện quá đáng à, em......ngược lại không có làm.” Hoắc Nhất Hàng nói, bỗng nhiên cúi người xuống, cố ý nhìn chằm chằm cánh môi của Vân khuynh, một tay còn thừa cơ tiến vào trong chăn, sờ soạng làn da tinh tế trơn mềm của Vân Khuynh, nói thật nhỏ: “Nhưng mà...... Khuynh khuynh, tối qua em thật sự nhiệt tình như lửa, xém chút làm cho anh bị nung chảy!”
“Em...... em đâu có, mí mắt Vân Khuynh cụp xuống, mặt càng đỏ hơn: “Hôm qua em uống nhiều, cái gì cũng không biết...... Hơn nữa, con người trong trạng thái say xỉn, khó tránh khỏi sẽ làm ra một số chuyện không quá...... bình thường, anh...... anh hãy mau quen hết những chuyện đó đi!”
“Quên hết? Nhưng anh không nỡ quên!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Anh còn chưa nói cho em biết, anh rất thích em của tối hôm qua, anh cũng không tán đồng lời này của em, sau khi con người uống say, đó nên là bộ dạng không thể bình thường hơn được nữa, tình cảm biểu hiện ra, cũng đều rất chân thực.”
“Đúng rồi! Tối qua em còn tỏ tình với anh nữa.”
“Cái gì?” Vân Khuynh giống như nghe không rõ. Cô...... cô tỏ tình với Hoắc Nhất Hàng? Không thể nào?
Chính cô một chút ấn tượng cũng không có a.
“Em nói gì rồi?” Cô tranh thủ hỏi.
Khóe miệng Hoắc Nhất Hàng khẽ nhếch, mặt không đỏ tim không đập nói: “Em nói em thích anh, từ lần đầu gặp mặt, đã thích anh, sau đó, càng ở chung với anh, càng cảm thấy con người của anh cũng không tệ lắm, gả cho anh, chỉ là không chuẩn bị gì hết, nhưng trong lòng thật ra là rất vui.”
“Em còn nói, em thích anh đẹp trai, thích body chuẩn của anh, thích khí chất tốt của anh, thích anh ưu tú có năng lực, thích cảm giác nhẹ nhõm tự tại khi ở cùng nhau, em còn thích lông mày của anh, thích đôi mắt của anh, thích miệng của anh, em thích anh hôn em, thích loại cảm giác vui sướng cực hạn khi làm tình với anh, em còn thích......”
“Đây không thể nào!” Vân Khuynh vội vàng cắt đứt Hoắc Nhất Hàng: “Mặc dù em có chút xíu hảo cảm với anh, nhưng em sẽ không thể nào nói những lời này với anh!”
“Cho nên, em thừa nhận em thật sự thích anh sao?” Hoắc Nhất Hàng truy vấn.
“Thích anh thì đã sao? Bây giờ anh là chồng của em, em thích chồng mình có vấn đề sao?” Vân Khuynh xoay đầu qua một bên: “Dù sao thì em chắc chắn không nói qua những lời không biết xấu hổ đó.”
“Em thừa nhận bản thân em thích anh là được rồi!” Hoắc Nhất Hàng hài lòng cười: “Đúng, em không nói qua những lời đó, những lời đó đều là anh nói!”
“Được rồi, em ăn điểm tâm trước, anh lau người giúp em rồi, em có thể trực tiếp mặc quần áo ra, công ty của anh còn có chút chuyện, không ăn điểm tâm cùng em nữa, hôm nay bên ngoài có mặt trời, lát nữa em có thể ra ngoài phơi nắng một chút, tốt cho sức khỏe.”
Nói xong những lời này, Hoắc Nhất Hàng mới yên tâm rời đi.
Vân Khuynh nhìn bóng lưng lúc đi khỏi của anh, không ngượng nữa.
Đợi khi cô mặc quần áo xong đi ra ngoài, đang muốn vào phòng ăn ăn cơm, nghe được chuông cửa vang lên, cô còn tưởng rằng là Hoắc Nhất Hàng quên chuyện gì quay trở về, không nhìn camera liền mở cửa —— lại thấy một người mà cô không ngờ tới.
Hoắc Nhất Hàng rất muốn lập tức “xử đẹp” Vân Khuynh, nhưng anh cũng rất muốn biết bí mật của Vân Khuynh rốt cuộc là gì.
Lúc cô tỉnh táo chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.
Thế là, anh nhẫn nhịn chờ đợi.
“Không cười tôi sao? Cũng không nói cho người khác biết? Anh...... Anh cam đoan?” Vân Khuynh mơ màng dùng đôi mắt say lờ đờ, còn có chút do dự nhìn Hoắc Nhất Hàng.
“Ừ, anh cam đoan! Chuyện này sẽ chỉ là bí mật nhỏ giữa hai người chúng ta! Hoắc Nhất Hàng cố gắng thả nhẹ ngữ khí.
“Vậy......tôi sẽ nói cho anh biết, kỳ thật tôi...... tôi hình như có chút thích Hoắc...... Hoắc Nhất Hàng rồi! Anh nói xem chuyện này là sao? Bởi vì tình yêu? Ha ha ai biết tình yêu là cái thứ gì? Vân Khuynh tôi từ nhỏ cũng chỉ biết cố gắng học tập, cái gì cũng học, cái gì cũng phải học, chỉ là chưa học đi thích một ai? Trên sách nói, tình yêu thứ này làm......làm tổn thương nhất! Tốt nhất đừng! Tốt nhất......”
“Tốt nhất đừng dễ từ bỏ loại cảm giác này!” Hoắc Nhất Hàng nói tiếp lời của Vân Khuynh: “Em từ nhỏ là đang sống vì người khác, vì có được sự quan tâm yêu thương của Vân Bính Hoa và Tô Tương mà sống, vì giúp ông bà nội chống đỡ Vân thị mà sống, không dễ gì hạ quyết tâm muốn sống chút ngày tháng bình an, thậm chí đánh cược hôn nhân của mình, nhưng lại muốn vì cứu vớt khủng hoảng kinh tế của Lục thị mà sống, em quá mệt mỏi rồi!”
“Nghe anh, từ hôm nay trở đi, đừng sống vì người khác nữa, hãy vui vẻ sống vì chính mình là được rồi, em thích người nào, hãy dũng cảm đi thích, em chán ghét người nào, hãy đừng nghĩ gì hết mà đi ghét, anh sẽ giúp em, có được hay không?”
Mắt Vân Khuynh sáng lên, đầu óc của cô một mảng hỗn độn, giống như từng có một giây thức tỉnh, rất nhanh lại chìm vào trong bóng tối: “Tôi...... Có thể?”
“Có thể.”
“Nhưng nếu như người em thích, anh ta...... anh ta không thích tôi thì thế nào? Anh...... Anh có biết hay không, tôi không biết đoán tâm tư của người khác, hoặc đoán rồi, luôn đoán không đúng......”
“Cho nên, em là muốn biết Hoắc Nhất Hàng có thích em hay không?”
“Ừm.”
“Vậy anh giúp em hỏi anh ta,” Hoắc Nhất Hàng nhếch miệng cười sáng lạn, nhịn không được hôn một cái lên môi của Vân Khuynh, rồi mới nói: “Xong rồi, anh giúp em hỏi Hoắc Nhất Hàng rồi, anh ta nói anh ta rất thích em, lần đầu nhìn thấy em, đã bị em mê hoặc, sau đó cùng em ở chung càng lâu, lại càng thấy em đáng yêu, cho nên, anh ta mới không đợi được mà muốn cưới em, em còn nhớ rõ không? Em đã kết hôn với anh ta rồi.”
“Kết hôn? Với ai?” Vân Khuynh nghĩ nghĩ, cười ngốc một tiếng: “Đúng, mình đã ly hôn với tên cặn bã Lục Văn Bân rồi, mình và...... và Hoắc Nhất Hàng đã kết hôn, hiện giờ mình là vợ của Hoắc Nhất Hàng rồi, mình đã gả cho anh ấy, mặc dù có chút đột ngột, mình còn chưa chuẩn bị kỹ, nhưng mình đã hứa với anh ấy trước, không thể đổi ý, cũng...... Không muốn đổi ý!”
Vân Khuynh nói, lắc đầu một cái, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Nhất Hàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh...... Anh là ai vậy? Anh ôm tôi làm gì chứ? Anh...... muốn giở trò lưu manh à!
“Anh là Hoắc Nhất Hàng! Hoắc Nhất Hàng mới kết hôn với em, là chồng của em! Em nhìn kỹ một chút!” Hoắc Nhất Hàng nhanh chóng nói.
“Anh...... Nhất Hàng?” Mặt Vân Khuynh thẹn thùng: “Có người nói với em, anh...... thích em?”
“Đúng, anh thích em!”
“Vậy anh......thích gì ở em?”
“Anh thích sự kiên cường của em, sự dũng cảm của em, sự cần cù của em, sự cố gắng của em, sự đơn thuần của em, sự đáng yêu của em, em xinh đẹp, khí chất cao quý ưu nhã của em, sự hào phóng của em, sự ưu tú của em...... Nụ cười của, tiếng khóc của em, sự phẫn nộ của em nỗi hận của em, sự lương thiện của em sự chịu đựng của em......Anh còn thích cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ khi chúng ta ở bên nhau, anh thích giọng nói của em, hơi thở của em, thân thể của em, mặt của em, lông mày của em, mắt của em, môi của...... em......”
Lời này còn chưa nói xong, Hoắc Nhất Hàng cũng nhịn không được nữa, hôn lấy Vân Khuynh.
Tình yêu nồng nhiệt dây dưa với nhau giữa răng và môi, ngọn lửa của tình yêu và dục vọng đốt nóng hai trái tim!
Một nụ hôn thật dài còn chưa kết thúc, Hoắc Nhất Hàng đã ôm Vân Khuynh, nhanh đi về phía phòng ngủ.
Một đêm kích tình, có lẽ bởi vì say rượu, Vân Khuynh phóng khoáng hơn mấy lần trước đó, đáp lại Hoắc Nhất Hàng 1 cách nhiệt liệt, hai người một lần rồi lại một lần leo lên tới đỉnh cực hạn......
Kết quả của say rượu và tình dục quá độ, là cơn đau đầu mê man và cơn đau nhức toàn thân.
Lúc Vân Khuynh tỉnh lại, đã là 9h sáng hôm sau. Cô mở mắt ra, thì cảm nhận rõ sự dị thường của cơ thể mình,
Vén chăn lên xem, quả nhiên là không mảnh vải che thân nằm ngang trên giường, quay đầu, lại trông thấy trong thùng rác bên cạnh có mấy cái tt cùng rất nhiều giấy vệ sinh, đầu óc đùng một chút, mơ hồ nhớ lại từng đoạn sự kích tình của đêm qua!
Cái người vô cùng phóng khoáng đó thật sự là cô sao? Sao cô lại biến thành như vậy?
Vậy thì, Hoắc Nhất Hàng anh ta...... anh ta có thể cách nghĩ khác về cô không? Có cho là cô thật ra là một người phụ nữ rất phóng đãng không?
“A a a”
Vân Khuynh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào gặp ai, dứt khoát trực tiếp kéo chăn qua đỉnh đầu, kêu to một hồi lâu.
Hoắc Nhất Hàng vừa cầm bữa sáng tới, liền nghe được tiếng của Vân Khuynh, còn tưởng rằng có chuyện gì, nhanh chóng thả đồ trong tay xuống, vọt vào phòng ngủ.
“Khuynh Khuynh, em sao thế? Đau chỗ nào?” Hoắc Nhất Hàng vọt tới cạnh giường, đưa tay kéo chăn mền trên người Vân Khuynh ra.
Vân Khuynh nghe được anh đã tới, ngược lại túm chặt chăn hơn.
“Em......em không sao, anh...... anh đi ra ngoài trước đi!”
“Em không sao mà kêu to như vậy sao?” Hoắc Nhất Hàng cau mày nói: “Anh đều nghe thấy rồi! Ngoan, chỗ nào không thoải mái đừng cố nhịn, để cho anh xem thử.”
“Em...... Không!” Vân Khuynh kiên trì.
“Lấy chăn ra.” Hoắc Nhất Hàng cũng kiên trì.
“Em còn không chưa mặc quần áo, anh đừng...... đừng kéo chăn của em, em thật sự không sao mà.” Vân Khuynh núp trong chăn, thật ra rất giận, nhưng càng xấu hổ, gấp đến chảy hết mồ hôi.
“Ai ngờ, Hoắc Nhất Hàng lại nói: “Không mặc quần áo có sao đâu, toàn thân em chỗ nào mà anh chưa xem qua, ngoan nào”
Nhân lúc sức của Vân Khuynh thả lỏng một chút, Hoắc Nhất Hàng vội vàng giật chăn mền ra.
Vân Khuynh đành phải dùng một đôi tay che mặt lại: “Em đã nói em không sao mà, anh...... vừa sáng sớm, đây là làm cái gì?”
“Không sao?” Hoắc Nhất Hàng trông thấy đầu đầy mồ hôi của Vân Khuynh, càng không tin: “Cả người em đổ mồ hôi lạnh rồi, còn nói mình không sao?” Anh đặt tay lên trán Vân Khuynh thử một chút, chân mày nhíu càng chặt: “Có chút nóng, có phải đêm qua nhiệt độ trong phòng quá thấp, bị lạnh, bị cảm rồi?”
“Khuynh Khuynh, em còn chỗ nào không thoải mái không? Bây giờ anh sẽ đi mua thuốc cho em?”
“Hay là, em có thể đứng dậy không? Anh mặc quần áo giúp em, sau đó đưa em đi bệnh viện khám thử?”
“Vân Khuynh bất đắc dĩ, không thể không buông tay ra, vốn dĩ muốn giận, nhưng đối mặt với sự nghiêm túc, lo lắng không thôi của Hoắc Nhất Hàng, cô sửng sốt một chút, lắc đầu: “Em thật sự không sao, chỉ là tối hôm qua uống quá nhiều rượu, đầu có chút đau, còn có...... Cái đó...... đêm qua em, không có làm ra chuyện quá...... quá giới hạn với anh chứ?”
“Hửm?” Hoắc Nhất Hàng hơi ngớ ra, sau đó, hiểu được Vân Khuynh rốt cuộc là bị gì.
Cô là nhớ tới chuyện tối hôm qua, xấu quá đây!
Nhìn bộ dạng dễ thương ngượng đến đỏ mặt của cô, anh muốn trêu cợt tâm tư của cô.
“Tối qua à chuyện quá đáng à, em......ngược lại không có làm.” Hoắc Nhất Hàng nói, bỗng nhiên cúi người xuống, cố ý nhìn chằm chằm cánh môi của Vân khuynh, một tay còn thừa cơ tiến vào trong chăn, sờ soạng làn da tinh tế trơn mềm của Vân Khuynh, nói thật nhỏ: “Nhưng mà...... Khuynh khuynh, tối qua em thật sự nhiệt tình như lửa, xém chút làm cho anh bị nung chảy!”
“Em...... em đâu có, mí mắt Vân Khuynh cụp xuống, mặt càng đỏ hơn: “Hôm qua em uống nhiều, cái gì cũng không biết...... Hơn nữa, con người trong trạng thái say xỉn, khó tránh khỏi sẽ làm ra một số chuyện không quá...... bình thường, anh...... anh hãy mau quen hết những chuyện đó đi!”
“Quên hết? Nhưng anh không nỡ quên!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Anh còn chưa nói cho em biết, anh rất thích em của tối hôm qua, anh cũng không tán đồng lời này của em, sau khi con người uống say, đó nên là bộ dạng không thể bình thường hơn được nữa, tình cảm biểu hiện ra, cũng đều rất chân thực.”
“Đúng rồi! Tối qua em còn tỏ tình với anh nữa.”
“Cái gì?” Vân Khuynh giống như nghe không rõ. Cô...... cô tỏ tình với Hoắc Nhất Hàng? Không thể nào?
Chính cô một chút ấn tượng cũng không có a.
“Em nói gì rồi?” Cô tranh thủ hỏi.
Khóe miệng Hoắc Nhất Hàng khẽ nhếch, mặt không đỏ tim không đập nói: “Em nói em thích anh, từ lần đầu gặp mặt, đã thích anh, sau đó, càng ở chung với anh, càng cảm thấy con người của anh cũng không tệ lắm, gả cho anh, chỉ là không chuẩn bị gì hết, nhưng trong lòng thật ra là rất vui.”
“Em còn nói, em thích anh đẹp trai, thích body chuẩn của anh, thích khí chất tốt của anh, thích anh ưu tú có năng lực, thích cảm giác nhẹ nhõm tự tại khi ở cùng nhau, em còn thích lông mày của anh, thích đôi mắt của anh, thích miệng của anh, em thích anh hôn em, thích loại cảm giác vui sướng cực hạn khi làm tình với anh, em còn thích......”
“Đây không thể nào!” Vân Khuynh vội vàng cắt đứt Hoắc Nhất Hàng: “Mặc dù em có chút xíu hảo cảm với anh, nhưng em sẽ không thể nào nói những lời này với anh!”
“Cho nên, em thừa nhận em thật sự thích anh sao?” Hoắc Nhất Hàng truy vấn.
“Thích anh thì đã sao? Bây giờ anh là chồng của em, em thích chồng mình có vấn đề sao?” Vân Khuynh xoay đầu qua một bên: “Dù sao thì em chắc chắn không nói qua những lời không biết xấu hổ đó.”
“Em thừa nhận bản thân em thích anh là được rồi!” Hoắc Nhất Hàng hài lòng cười: “Đúng, em không nói qua những lời đó, những lời đó đều là anh nói!”
“Được rồi, em ăn điểm tâm trước, anh lau người giúp em rồi, em có thể trực tiếp mặc quần áo ra, công ty của anh còn có chút chuyện, không ăn điểm tâm cùng em nữa, hôm nay bên ngoài có mặt trời, lát nữa em có thể ra ngoài phơi nắng một chút, tốt cho sức khỏe.”
Nói xong những lời này, Hoắc Nhất Hàng mới yên tâm rời đi.
Vân Khuynh nhìn bóng lưng lúc đi khỏi của anh, không ngượng nữa.
Đợi khi cô mặc quần áo xong đi ra ngoài, đang muốn vào phòng ăn ăn cơm, nghe được chuông cửa vang lên, cô còn tưởng rằng là Hoắc Nhất Hàng quên chuyện gì quay trở về, không nhìn camera liền mở cửa —— lại thấy một người mà cô không ngờ tới.
Bình luận truyện