Nắm Trong Tay
Chương 14
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, anh đừng giận!” Dư Duyệt nhìn thấy ánh mắt giết người của Tịch Thành Nghiễn liền lạnh người, nhanh chóng cầm tay bàn tay anh dưới nước đề phòng anh 'bùng nổ', liên tục trấn an: “Cái đó, tôi không quá mạnh tay, nên chắc sẽ không bị rách nhiều đâu, chúng ta mau đi tới chỗ nước cạn xem một chút, không chừng chỉ là một vết nhỏ thôi!”
Nhỏ cái gì! Gân xanh nổi đầy trên trán Tịch Thành Nghiễn, anh dám cá, quần bơi này chắc chắn đã bị rách! Trứng cũng lộ hết rồi! Vậy mà cô còn dám nói không rách nhiều đâu!
“Cô mua quần bơi này bao nhiêu tiền?” Tịch Thành Nghiễn nhịn cơn giận xuống, cắn chặt răng hỏi.
“Rất, rất đắt đó.” Dư Duyệt xoay tròn đôi mắt, nói dối: “Một trăm lẻ chin đồng lận đấy!”
Một trăm lẻ chín! Tịch Thành Nghiễn hít một ngụm khí lạnh, cô dám tùy tiện mua đại cho anh! Còn nói rất đắt!
“Dư Duyệt!” Tịch Thành Nghiễn đã bị cô chọc tức giận, “Cô dám mua một trăm đồng cho tôi sao?” Biết thế mình đã không để cô ta mua! Không ngờ, cô gái này mắt thẩm mỹ đã không bình thường, mà còn keo kiệt nữa cơ chứ!
Một trăm lẻ chín đồng một cái quần bơi còn sợ rẻ?! Dư Duyệt không thể nào tưởng tượng nổi, nếu anh biết cái quần mình đang mặc chỉ có giá bốn mươi chín đồng!
Nghĩ tới đây, Dư Duyệt run lên một cái, quyết định sẽ mang theo bí mật này suốt đời!
“Tổng giám đốc, anh đừng giận, để tôi lên bờ rồi anh mắng tiếp, nhé?”
Cô vừa nhắc tới lên bờ, Tịch Thành Nghiễn càng lạnh lẽo. Lên bờ? Cô còn dám bảo anh lên bờ sao? Quần bơi của anh đã bị cô xé rách, bảo làm sao mà anh lên bờ được? Vừa lộ trứng vừa chạy nhong nhong?!
Đầu óc của cô đâu rồi? Chắc không phải bị chó tha đi mất đâý chứ?!
Dướng như biết anh suy nghĩ cái gì, Dư Duyệt nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói: “Không phải anh đợi đến tối, không ai để ý mới chịu lên đó?” Dừng một chút, nhìn thấy ánh mắt Tịch Thành Nghiễn nghe thấy lời cô chợt lạnh băng, vội vàng nói thêm, “Tôi đi cùng anh.”
“Cô muốn tôi ở trong biển một ngày không ăn không uống sao?”
“Á....” Tất nhiên, Dư Duyệt không hề nghĩ tới chuyện này, cô ngừng lại một chút, đầu óc trôi theo sóng vài phút, bỗng nhiên, đôi mắt cô sáng bừng nhìn Tịch Thành Nghiễn, “Tôi có cách!”
Tịch Thành Nghiễn không hiểu sao, bị cô ánh mắt cô nhìn như vậy, anh đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy rất bất an...
Mấy phút sau, tất cả nhân viên Hoa Vũ đều há to miệng, ngạc nhiên, bất động nhìn cùng một hướng.
Tổng, tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng của bọn họ lại dùng một chiếc khăn màu hồng quấn quanh hông! Là màu hồng đó! Đúng là muốn chọc mù mắt chó của bọn họ mà, ai đó biết được chuyện gì đang xảy ra không?! Đây là tổng giám đốc sao!
Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy ánh mắt nhân viên của mình không ngừng nhìn anh, anh vừa tức vừa quẫn, nắm chặt phao trên lưng, kéo tay Dư Duyệt bên cạnh, thấp giọng rống: “Mau che tôi lại!”
Dư Duyệt cúi đầu ngoan ngoãn làm theo, không một chút tức giận, cố gắng lấy người che anh lại.
Tịch Thành Nghiễn vẫn chưa hả giận, chỉ trong một ngày, mà mặt mũi của anh đã bị vứt sạch! Anh vậy mà dùng phao bơi màu hồng! Thực không thể nhịn được nữa! Không được, anh cần phải 'bùng nổ' một chút! Nếu không sẽ nghẹn chết mất!
Tịch Thành Nghiễn đi thẳng vào lều, lúc Dư Duyệt muốn vào cùng, anh rống lên một tiếng, “Không được vào!” Rồi kéo khóa lều lại. Một lát sau, tiếng cởi quần sột soạt vang lên, tiếp theo, lại một trận im lặng kỳ lạ nổi lên, ngay sau đó, Dư Duyệt cả đời không bao giờ quên được tin dữ, “Thư ký Dư! Trừ tiền lương! Một phần ba, không được! Một nửa!”
Dựa vào cái gì mà trừ tiền lương cô! Dư Duyệt tức giận cắn môi, nhưng lại không dám kháng nghị.
Tịch Thành Nghiễn thay quần áo xong, khuôn mặt vẫn đen như cũ, không thèm liếc nhìn Dư Duyệt một cái, anh hoàn toàn xem cô là người vô hình. Dư Duyệt cũng không dám vô lễ vói anh, nên chỉ có thể hấp tấp đi theo anh, thỉnh thoảng còn lấy lòng.
Đáng tiếc, lần này, Tịch Thành Nghiễn thực sự bị cô chọc tức, ngay cả bánh quy cô tự nướng cũng không thể lấy lòng được anh.
“Phải làm sao bây giờ?” Dư Duyệt thở dài, vắt óc suy nghĩ cách để Tịch Thành Nghiễn nguôi giận, nhưng đáng tiếc, chưa kịp nghĩ cái gì, đã bị trưởng phòng quản lý gọi lại, “Dư Duyệt, cô mặc quần áo size bao nhiêu đấy, công ty có cấp cho mỗi người áo chống nắng, lát nữa về tới lều tôi sẽ đưa cho.”
Hoa Vũ đúng là tiền nhiều như nước, lợi ích nhiều vô cùng, những như cầu cơ bản như ăn, mặc, ở, đi lại đều được công ty bao trọn gói, đúng là trâu bò mà!
“Size L.” Dư Duyệt ngẩng đầu nhìn quản lý cười cười, “Cảm ơn ngài nhiều nhé, áo chống nắng để đâu vậy, tôi tự đi lấy là được rồi.”
“Ai, không cần phải như vậy.” Quản lý liên tục xua tay, “Lát nữa, tôi sẽ cho nhân viên mang tới cho. Cô cứ ở yên trong lều đó đi, 2 phút sau cô sẽ nhận được thôi.” Nói xong, quản lý liền nhấc chân rời đi.
Ai ngờ, chưa đi được bao nhiêu, bên tai bỗng truyền tới giọng nói lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn, “Size L? Tôi nghĩ cô mặc XL mới vừa chứ.
“!” Tên này ngây thơ thật, vẫn còn muốn trả thù cô cơ đấy! Dư Duyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc, tôi luốn mặc size L, tôi hiểu bản thân mình mà.” Ngụ ý là, không biết thì đừng xen vào.
Không ngờ, Tịch Thành Nghiễn nghe xong chỉ cười lạnh, “Tôi không hiểu cô?” Ánh mắt anh dạo một vòng trước ngực Dư Duyệt, nói: “Mắt tôi rất tinh, chỉ cần nhìn một cái là biết được thôi mà.” Anh cố ý nhấn mạnh, Dư Duyệt xấu hổ đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác, anh nói với quản lý: “Nghe tôi đi, lấy cho cô ấy size XL.”
“Được, được, tổng giám đốc.” Quản lý bị Tịch Thành Nghiễn dọa sợ ngây người, luôn cảm thấy mình bị cuốn vào chuyện kỳ lạ... Ông thấp thỏm trả lời một câu, xoay người chạy đi, nhìn chẳng khác gì đang bị quái vật đuổi theo sau.
“Tịch Thành Nghiễn!” Dư Duyệt đỏ mặt kêu anh, cô chỉ mau cho anh quần bơi bốn mươi chín đồng thôi mà, có cần phải làm như vậy không, áo tắm của cô đã sáu mươi đồng rồi, mua cho anh một chiếc quần bơi bốn mưới chín đồng không phải đã quá tốt rồi sao? Mắng anh cũng mắng rồi, mặt lạnh cũng khoe xong, ngay cả tiền lương của cô cũng bị trừ mất một nửa mà vẫn chưa đủ sao? Còn đứng trước mặt đồng nghiệp nói chuyện mập mờ! Lỡ như quản lý nói ra, chắc thứ hai cô sẽ chết đuối trong bát quái quá!
“Sao?” Tịch Thành Nghiễn trả lời, khiêu mi nhìn Dư Duyệt tức giận nhưng không thể 'bùng nổ' được, anh cảm thấy vô cùng hả dạ, không phải cô muốn hãm hãi anh một trăm năm sao? Vậy anh có hãm hại lại cô không? Không sao? Nực cười!
“Anh... Anh thực sự...” Dư Duyệt nửa ngày vẫn không nói được từ nào để hình dung Tịch Thành Nghiễn, đành phải cắn môi, đặt mông ngồi xuống bờ cát hờn dỗi.
“Giận rồi sao?” Tịch Thành Nghiễn nhìn bờ cát nhẵn nhụi, im lặng một hồi, vẫn đem chuyện cái phao đặt sang một bên, ngồi xuống bờ cát, nhàn nhạt hỏi.
Dư Duyêt vốn lười nói cùng anh, nhưng Tịch Thành Nghiễn là ông chủ cô, là cơm áo mẹ cha, cô đành yên lặng, nuốt cơn giận xuống bụng, cắn răng nói một chút, “Không.”
“Thưc ra, lần này công ty mua áo phòng nắng nhỏ hơn một số.” Tịch Thành Nghiễn im lặng mấy giây, bỗng mở miệng.
Dư Duyệt nghe vậy khiếp sợ nhìn anh, Tịch Thành Nghiễn, anh, anh đang giải thích với cô sao? Sao tự nhiên thụ sủng nhược kinh thế này! Giống như... Giống như không còn giận nữa, dù sao tổng giám đốc cũng đã nhận lỗi rồi!
“Cho nên mới muốn tôi mặc XL sao?”
“Ừm.” Tịch Thành Nghiễn mặt không thay đổi lên tiếng, liếc nhìn Dư Duyệt đã hòa dịu không ít, thầm cười trong lòng, nói: “Chỉ vì muốn tốt cho cô thôi.”
Vốn Tịch Thành Nghiễn cũng vì cô mới làm vậy, nhưng cô lại ích kỷ quá! Dư Duyệt cảm động, nháy mắt đã quên mọi cục diện gay gắt khi nãy, hít mũi ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, nói: “Cảm ơn tổng giám đốc.”
“Đừng khách sáo.” Tịch Thành Nghiễn đứng dậy, thân hình cao to mạnh mẽ nổi bật dưới ánh mặt trời.
Dư Duyệt ngước cổ nhìn anh, ánh mặt trời rọi vào khiến mặt anh có chút nhợt nhạt như bóng ma, mái tóc cụp xuống, tia nắng không ngừng lấp lóe phía trên, vẻ mặt tuấn tú dường như có thể khiến người ta không hít thở được.
Khuôn mặt nóng bừng lên, Dư Duyệt khẽ rũ mắt xuống, “Tổng giám đốc, còn chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu.” Tịch Thành Nghiễn nhìn đỉnh đầu đen thui của cô, cười nhẹ, “Chỉ là cảm thấy cảm giác lừa được cô rất thú vị.”
Hả? Có ý gì đây? Dư Duyệt chớp mắt, không hiểu.
“Lừa cô.” Tịch Thành Nghiễn cười, “Cô cảm thấy tôi sẽ biết được kích cỡ của áo chống nắng sao? Ngốc thật! Mới lừa một cái đã dính!”
“!!” Tên này có cần phải ác như vậy không! Dư Duyệt hận không thể bổ nhào cắn Tịch Thành Nghiễn vài cái.
“Còn nữa.” Tịch Thành Nghiễn dừng một chút, tiếp tục kích thích Dư Duyệt, “Tôi nói thật nhé.” Anh hơi hí mắt, nhìn chẳng khác gì một con hồ ly đang tính kế, “Ngày đó, ở Quý Châu tôi nhìn thấy hết rồi...”
“Đủ rồi!” Dư Duyệt bỗng nhiên nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, “Đừng nói nữa!”
“Được rồi, vậy không nói nữa.” Tịch Thành Nghiễn nhún vai, vẫy tay với Dư Duyệt rồi rời đi. Đi vài bước, chợt quay đầu lại, “Bây giờ, cô rất tức giận phải không?”
Ừ!
“Muốn đánh người lắm phải không?”
Ừ!!
“Còn muốn cắn tôi nữa, đúng chứ?”
Ừ!!!
“Đây, đến, tôi cho cô cắn.” Tịch Thành Nghiễn nhìn ánh mắt nghi ngờ của Dư Duyệt, tà ác cười, thấp giọng nói, “Cởi quần cho cô cắn.”
“!!” TMD~ Anh còn vô sỉ hơn nữa được không?!
Một cỗ khí nóng tràn tới mặt cô, Dư Duyệt vừa giận vừa thẹn, đầu óc choáng váng, thốt ra một câu, “Ha ha, cắn cái rắm! Giữ lại quần bơi hàng online bốn mươi chín đồng của anh làm kỷ niệm đi!”
Nhỏ cái gì! Gân xanh nổi đầy trên trán Tịch Thành Nghiễn, anh dám cá, quần bơi này chắc chắn đã bị rách! Trứng cũng lộ hết rồi! Vậy mà cô còn dám nói không rách nhiều đâu!
“Cô mua quần bơi này bao nhiêu tiền?” Tịch Thành Nghiễn nhịn cơn giận xuống, cắn chặt răng hỏi.
“Rất, rất đắt đó.” Dư Duyệt xoay tròn đôi mắt, nói dối: “Một trăm lẻ chin đồng lận đấy!”
Một trăm lẻ chín! Tịch Thành Nghiễn hít một ngụm khí lạnh, cô dám tùy tiện mua đại cho anh! Còn nói rất đắt!
“Dư Duyệt!” Tịch Thành Nghiễn đã bị cô chọc tức giận, “Cô dám mua một trăm đồng cho tôi sao?” Biết thế mình đã không để cô ta mua! Không ngờ, cô gái này mắt thẩm mỹ đã không bình thường, mà còn keo kiệt nữa cơ chứ!
Một trăm lẻ chín đồng một cái quần bơi còn sợ rẻ?! Dư Duyệt không thể nào tưởng tượng nổi, nếu anh biết cái quần mình đang mặc chỉ có giá bốn mươi chín đồng!
Nghĩ tới đây, Dư Duyệt run lên một cái, quyết định sẽ mang theo bí mật này suốt đời!
“Tổng giám đốc, anh đừng giận, để tôi lên bờ rồi anh mắng tiếp, nhé?”
Cô vừa nhắc tới lên bờ, Tịch Thành Nghiễn càng lạnh lẽo. Lên bờ? Cô còn dám bảo anh lên bờ sao? Quần bơi của anh đã bị cô xé rách, bảo làm sao mà anh lên bờ được? Vừa lộ trứng vừa chạy nhong nhong?!
Đầu óc của cô đâu rồi? Chắc không phải bị chó tha đi mất đâý chứ?!
Dướng như biết anh suy nghĩ cái gì, Dư Duyệt nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói: “Không phải anh đợi đến tối, không ai để ý mới chịu lên đó?” Dừng một chút, nhìn thấy ánh mắt Tịch Thành Nghiễn nghe thấy lời cô chợt lạnh băng, vội vàng nói thêm, “Tôi đi cùng anh.”
“Cô muốn tôi ở trong biển một ngày không ăn không uống sao?”
“Á....” Tất nhiên, Dư Duyệt không hề nghĩ tới chuyện này, cô ngừng lại một chút, đầu óc trôi theo sóng vài phút, bỗng nhiên, đôi mắt cô sáng bừng nhìn Tịch Thành Nghiễn, “Tôi có cách!”
Tịch Thành Nghiễn không hiểu sao, bị cô ánh mắt cô nhìn như vậy, anh đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy rất bất an...
Mấy phút sau, tất cả nhân viên Hoa Vũ đều há to miệng, ngạc nhiên, bất động nhìn cùng một hướng.
Tổng, tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng của bọn họ lại dùng một chiếc khăn màu hồng quấn quanh hông! Là màu hồng đó! Đúng là muốn chọc mù mắt chó của bọn họ mà, ai đó biết được chuyện gì đang xảy ra không?! Đây là tổng giám đốc sao!
Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy ánh mắt nhân viên của mình không ngừng nhìn anh, anh vừa tức vừa quẫn, nắm chặt phao trên lưng, kéo tay Dư Duyệt bên cạnh, thấp giọng rống: “Mau che tôi lại!”
Dư Duyệt cúi đầu ngoan ngoãn làm theo, không một chút tức giận, cố gắng lấy người che anh lại.
Tịch Thành Nghiễn vẫn chưa hả giận, chỉ trong một ngày, mà mặt mũi của anh đã bị vứt sạch! Anh vậy mà dùng phao bơi màu hồng! Thực không thể nhịn được nữa! Không được, anh cần phải 'bùng nổ' một chút! Nếu không sẽ nghẹn chết mất!
Tịch Thành Nghiễn đi thẳng vào lều, lúc Dư Duyệt muốn vào cùng, anh rống lên một tiếng, “Không được vào!” Rồi kéo khóa lều lại. Một lát sau, tiếng cởi quần sột soạt vang lên, tiếp theo, lại một trận im lặng kỳ lạ nổi lên, ngay sau đó, Dư Duyệt cả đời không bao giờ quên được tin dữ, “Thư ký Dư! Trừ tiền lương! Một phần ba, không được! Một nửa!”
Dựa vào cái gì mà trừ tiền lương cô! Dư Duyệt tức giận cắn môi, nhưng lại không dám kháng nghị.
Tịch Thành Nghiễn thay quần áo xong, khuôn mặt vẫn đen như cũ, không thèm liếc nhìn Dư Duyệt một cái, anh hoàn toàn xem cô là người vô hình. Dư Duyệt cũng không dám vô lễ vói anh, nên chỉ có thể hấp tấp đi theo anh, thỉnh thoảng còn lấy lòng.
Đáng tiếc, lần này, Tịch Thành Nghiễn thực sự bị cô chọc tức, ngay cả bánh quy cô tự nướng cũng không thể lấy lòng được anh.
“Phải làm sao bây giờ?” Dư Duyệt thở dài, vắt óc suy nghĩ cách để Tịch Thành Nghiễn nguôi giận, nhưng đáng tiếc, chưa kịp nghĩ cái gì, đã bị trưởng phòng quản lý gọi lại, “Dư Duyệt, cô mặc quần áo size bao nhiêu đấy, công ty có cấp cho mỗi người áo chống nắng, lát nữa về tới lều tôi sẽ đưa cho.”
Hoa Vũ đúng là tiền nhiều như nước, lợi ích nhiều vô cùng, những như cầu cơ bản như ăn, mặc, ở, đi lại đều được công ty bao trọn gói, đúng là trâu bò mà!
“Size L.” Dư Duyệt ngẩng đầu nhìn quản lý cười cười, “Cảm ơn ngài nhiều nhé, áo chống nắng để đâu vậy, tôi tự đi lấy là được rồi.”
“Ai, không cần phải như vậy.” Quản lý liên tục xua tay, “Lát nữa, tôi sẽ cho nhân viên mang tới cho. Cô cứ ở yên trong lều đó đi, 2 phút sau cô sẽ nhận được thôi.” Nói xong, quản lý liền nhấc chân rời đi.
Ai ngờ, chưa đi được bao nhiêu, bên tai bỗng truyền tới giọng nói lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn, “Size L? Tôi nghĩ cô mặc XL mới vừa chứ.
“!” Tên này ngây thơ thật, vẫn còn muốn trả thù cô cơ đấy! Dư Duyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc, tôi luốn mặc size L, tôi hiểu bản thân mình mà.” Ngụ ý là, không biết thì đừng xen vào.
Không ngờ, Tịch Thành Nghiễn nghe xong chỉ cười lạnh, “Tôi không hiểu cô?” Ánh mắt anh dạo một vòng trước ngực Dư Duyệt, nói: “Mắt tôi rất tinh, chỉ cần nhìn một cái là biết được thôi mà.” Anh cố ý nhấn mạnh, Dư Duyệt xấu hổ đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác, anh nói với quản lý: “Nghe tôi đi, lấy cho cô ấy size XL.”
“Được, được, tổng giám đốc.” Quản lý bị Tịch Thành Nghiễn dọa sợ ngây người, luôn cảm thấy mình bị cuốn vào chuyện kỳ lạ... Ông thấp thỏm trả lời một câu, xoay người chạy đi, nhìn chẳng khác gì đang bị quái vật đuổi theo sau.
“Tịch Thành Nghiễn!” Dư Duyệt đỏ mặt kêu anh, cô chỉ mau cho anh quần bơi bốn mươi chín đồng thôi mà, có cần phải làm như vậy không, áo tắm của cô đã sáu mươi đồng rồi, mua cho anh một chiếc quần bơi bốn mưới chín đồng không phải đã quá tốt rồi sao? Mắng anh cũng mắng rồi, mặt lạnh cũng khoe xong, ngay cả tiền lương của cô cũng bị trừ mất một nửa mà vẫn chưa đủ sao? Còn đứng trước mặt đồng nghiệp nói chuyện mập mờ! Lỡ như quản lý nói ra, chắc thứ hai cô sẽ chết đuối trong bát quái quá!
“Sao?” Tịch Thành Nghiễn trả lời, khiêu mi nhìn Dư Duyệt tức giận nhưng không thể 'bùng nổ' được, anh cảm thấy vô cùng hả dạ, không phải cô muốn hãm hãi anh một trăm năm sao? Vậy anh có hãm hại lại cô không? Không sao? Nực cười!
“Anh... Anh thực sự...” Dư Duyệt nửa ngày vẫn không nói được từ nào để hình dung Tịch Thành Nghiễn, đành phải cắn môi, đặt mông ngồi xuống bờ cát hờn dỗi.
“Giận rồi sao?” Tịch Thành Nghiễn nhìn bờ cát nhẵn nhụi, im lặng một hồi, vẫn đem chuyện cái phao đặt sang một bên, ngồi xuống bờ cát, nhàn nhạt hỏi.
Dư Duyêt vốn lười nói cùng anh, nhưng Tịch Thành Nghiễn là ông chủ cô, là cơm áo mẹ cha, cô đành yên lặng, nuốt cơn giận xuống bụng, cắn răng nói một chút, “Không.”
“Thưc ra, lần này công ty mua áo phòng nắng nhỏ hơn một số.” Tịch Thành Nghiễn im lặng mấy giây, bỗng mở miệng.
Dư Duyệt nghe vậy khiếp sợ nhìn anh, Tịch Thành Nghiễn, anh, anh đang giải thích với cô sao? Sao tự nhiên thụ sủng nhược kinh thế này! Giống như... Giống như không còn giận nữa, dù sao tổng giám đốc cũng đã nhận lỗi rồi!
“Cho nên mới muốn tôi mặc XL sao?”
“Ừm.” Tịch Thành Nghiễn mặt không thay đổi lên tiếng, liếc nhìn Dư Duyệt đã hòa dịu không ít, thầm cười trong lòng, nói: “Chỉ vì muốn tốt cho cô thôi.”
Vốn Tịch Thành Nghiễn cũng vì cô mới làm vậy, nhưng cô lại ích kỷ quá! Dư Duyệt cảm động, nháy mắt đã quên mọi cục diện gay gắt khi nãy, hít mũi ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, nói: “Cảm ơn tổng giám đốc.”
“Đừng khách sáo.” Tịch Thành Nghiễn đứng dậy, thân hình cao to mạnh mẽ nổi bật dưới ánh mặt trời.
Dư Duyệt ngước cổ nhìn anh, ánh mặt trời rọi vào khiến mặt anh có chút nhợt nhạt như bóng ma, mái tóc cụp xuống, tia nắng không ngừng lấp lóe phía trên, vẻ mặt tuấn tú dường như có thể khiến người ta không hít thở được.
Khuôn mặt nóng bừng lên, Dư Duyệt khẽ rũ mắt xuống, “Tổng giám đốc, còn chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu.” Tịch Thành Nghiễn nhìn đỉnh đầu đen thui của cô, cười nhẹ, “Chỉ là cảm thấy cảm giác lừa được cô rất thú vị.”
Hả? Có ý gì đây? Dư Duyệt chớp mắt, không hiểu.
“Lừa cô.” Tịch Thành Nghiễn cười, “Cô cảm thấy tôi sẽ biết được kích cỡ của áo chống nắng sao? Ngốc thật! Mới lừa một cái đã dính!”
“!!” Tên này có cần phải ác như vậy không! Dư Duyệt hận không thể bổ nhào cắn Tịch Thành Nghiễn vài cái.
“Còn nữa.” Tịch Thành Nghiễn dừng một chút, tiếp tục kích thích Dư Duyệt, “Tôi nói thật nhé.” Anh hơi hí mắt, nhìn chẳng khác gì một con hồ ly đang tính kế, “Ngày đó, ở Quý Châu tôi nhìn thấy hết rồi...”
“Đủ rồi!” Dư Duyệt bỗng nhiên nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, “Đừng nói nữa!”
“Được rồi, vậy không nói nữa.” Tịch Thành Nghiễn nhún vai, vẫy tay với Dư Duyệt rồi rời đi. Đi vài bước, chợt quay đầu lại, “Bây giờ, cô rất tức giận phải không?”
Ừ!
“Muốn đánh người lắm phải không?”
Ừ!!
“Còn muốn cắn tôi nữa, đúng chứ?”
Ừ!!!
“Đây, đến, tôi cho cô cắn.” Tịch Thành Nghiễn nhìn ánh mắt nghi ngờ của Dư Duyệt, tà ác cười, thấp giọng nói, “Cởi quần cho cô cắn.”
“!!” TMD~ Anh còn vô sỉ hơn nữa được không?!
Một cỗ khí nóng tràn tới mặt cô, Dư Duyệt vừa giận vừa thẹn, đầu óc choáng váng, thốt ra một câu, “Ha ha, cắn cái rắm! Giữ lại quần bơi hàng online bốn mươi chín đồng của anh làm kỷ niệm đi!”
Bình luận truyện