Nam Việt Đế Vương

Chương 57: Bạn cũ cùng kẻ thù (bổ sung)



"Mấy thằng ngu, cút!"

"Trần Phong" hai cánh vẫy mạnh, từ đó vô số lưỡi dao gió bay ra, nhắm thắng đến hai người nọ. Chỉ thấy ngọn núi lớn mà người đàn ông kia vừa đánh tới liền bị chém thành mấy chục mảnh. Gã sợ hãi quát lên một tiếng, nhanh chóng thúc dục Linh lực trốn đi. Lưỡi dao gió chém đến cây Cổ thụ, cây hoàn toàn không chịu nổi một kích, bị lưỡi dao gió chém nát ra mấy trăm khúc, vụn gỗ bay đầy trời, vậy mà lại hóa thành từng tia từng tia sáng màu xanh lục, tản khắp không gian. Mà gã Linh giả này cũng mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, bất chấp tất cả chạy trốn đi mất

" Dừng lại."

Lão già từ nãy đến giờ đều không ra tay, đột nhiên dòng sông đột nhiên chuyển động, từ đỉnh đầu lao cuồn cuộn chảy về phía Trần Phong, đi đến đâu thì không khí lại bị lão ép nổ đến đó.

" Khốn nạn. Thằng ngu, thân thể của ngươi quá kém cỏi, chưa hình thành Nguyên lực, làm sao ta đánh ra Tiên thuật? Chẳng lẽ dùng thứ Chân khí nửa mùa của ngươi để thúc dục. Khốn nạn mà, sao Âu Lạc thần tộc lại có thể có một thằng cặn bã như ngươi cơ chứ?"

" Trần Phong " trong miệng lầm bà lầm bầm, chửi Trần Phong thật sự hết nước hết cái, giống như hắn là cặn bã của xã hội vậy. Nhưng Trần Phong lại không hề quan tâm, bởi hắn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ rồi!

Linh giả quả nhiên là vô cùng khủng bố, thực lực đã đến mức độ thoát li khỏi suy nghĩ bình thường rồi! Mỗi một chiêu đều mang uy thế kinh thiên,đủ để dời non lấp bể. Vậy mà tên nhóc này lại có thể điều khiến thân thể hắn chiến đấu với tồn tại này, quá khó tin rồi.

Tên nhóc kia vẫn liên tục chửi rủa Trần Phong không thôi, xem bộ dạng là muốn dùng nước bọt để giết chết hắn.

Dòng sông kia vẫn hung hãn đánh tới, mặc Trần Phong vỗ cánh nhanh đến mức nào thì vẫn đuổi theo sát nút, vẽ lên bầu trời một cảnh tượng vô cùng kì ảo.

" Được rồi!Khặc khặc khặc. Thuấn di!" Đột nhiên Trần Phong nở nụ cười quái dị, hay cánh vỗ mạnh, thân thể đột nhiên biến mất, ngay trước thời điểm con sông kia đánh vào hắn.

" Khốn nạn!!!" Lão già gầm lớn, vang vọng cả tòa Linh bảo giới.

Phía bên ngoài Linh bảo giới.

Trần Phong lúc nãy đã hóa thành hình người như cũ, nhưng sau lưng lại xuất hiện thêm một đôi cánh được tạo ra từ Chân khí, khiến hắn có thể lơ lửng trên không trung.

" Thế giới này....có chút không bình thường."

"Trần Phong" nhăn mày, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, đều có cảm giác quái lạ như vậy, nhưng lạ ở chỗ nào, nó cũng không biết.

"Thật may, ngoài này vẫn còn một đầu Linh mạch cấp ba, hai cái Linh mạch cấp hai, có thể xem như là tạm được, đủ để ta sử dụng thân thể này một lúc. Lên!"

"Trần Phong" quát lớn, hay tay sử dụng một loại thủ pháp kì lạ, vô cùng nhuần nhuyễn. Lập tức lòng đất phía dưới rung động liên hồi, rồi đột nhiên hai cột khí xuất hiện, phóng thẳng về phía hắn, tựa hai con giao long đang phóng mình săn mồi.

"Đây rồi!"

"Trần Phong" cười ha hả, hai tay mở ra chộp lấy hai cái Linh mạch như chộp hai con rắn nhỏ, khẽ bóp một cái, khiến chúng nổ tung, hóa thành vô cùng vô tận Linh khí bao quanh hắn.

"Vào hết a."

Hắn cười to, toàn thân Huyệt đạo mở ra, miệng cũng há lớn, điên cuồng hút lấy hút để Linh khí quanh mình. Vì vậy mà Chân khí trong cơ thể hắn bão táp tăng lên, uy thế ngập trời, thậm chí Chân khí nhiều chỗ đã hóa thành từng đốm từng đốm sáng, từ đó đã thể hiện Chân khí biến hóa, muốn trở thành một loại năng lượng cao cấp hơn.

Sau hơn 5 phút, rốt cục "Trần Phong" đã đem tất cả Linh khí của hai cái Linh mạch kia nuốt sạch sẽ, mà Chân khí cũng đạt đến đỉnh, trở thành một thứ mà hắn gọi là: Nguyên lực.

"Nguyên lực thế này chắc có thể so với Chân Nguyên Cảnh bát tinh rồi, tuy còn quá yếu nhưng chắc cũng đủ để làm một số việc. Ví dụ như.... ăn cái Linh mạch cấp ba kia chẳng hạn."

"Trần Phong" liếm liếm môi, nở nụ cười gian xảo. Rồi đột nhiên thân hình hắn rung nhẹ một cái, liền biến mất, sau đó lại xuất hiện ở khu rừng phía Tây Minh Dương thành.

" Ta biết ngươi ở đây, lên cho ta!"

Hắn quát lớn, nguyên lực tựa nước lũ tràn ra, hóa thành hai bàn tay vô cùng to lớn, vỗ xuống mặt đất.

Oành oành oành

Đất đá cùng cây cối bị hắn móc lên, bay đầy trời. Thậm chí nhiều cây cổ thụ to tơi mức bốn năm người ôm không xuể, vậy mà lại bị hắn nhẹ nhàng nâng lên, đặt sang một bên, rồi lại tiếp tục đào.

Một lúc sau.

Hắn vẫn đang miệt mài đào đất, đột nhiên từ phía dưới một cột khí màu xanh mát xuất hiện, nó to tựa như một cây cột vậy, phóng thẳng về phía hắn như muốn tấn công.

" Loại Linh mạch như ngươi, trước đây ta căn bản là không thèm để ý đến, hôm nay vì cần gấp nên ăn tạm, ngươi còn không ngoan ngoãn nằm xuống để ta ăn gọn?"

Hắn cười lạnh, hai tay thu về trước ngực, rồi đột nhiên từng luồng từng luồng sáng xanh từ tay hắn bay ra, rơi vào các cây xung quanh. Các cây đó vốn chỉ là những cây gỗ bình thường hôm nay đột nhiên như hóa thành yêu tinh,vô số cành cây vươn ra, quấn chặt lấy cái Linh mạch kia. Đầu Linh mạch này cũng không là dạng vừa, nó tuy chỉ là Linh mạch cấp ba, nhưng cũng có một tí ti bản năng sống, đương nhiên không muốn bị ăn tươi nuốt sống. Nó còn muốn phát triển, muốn trở thành Ngũ hành sinh linh, Tiên thiên sinh linh, đâu có thể chết lãng xẹt như vậy?

Nó ngay lập tức phản ứng, phần thân uốn qua uốn lại, nghiền nát vô số cành lá quấn quanh thân, phần đuôi cố gắng chui xuống đất, trốn đi.

"Giỏi thật, cái Linh mạch này chắc sắp trở thành cấp bốn rồi, sức mạnh thật đáng kinh ngạc. Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Súc địa thành thốn!"

Hắn hai tay biến đổi, nguyên lực từ trong tay phun trào, đánh xuống không gian. Lập tức xung quanh không gian giống như bị co lại, liên tục co rút, rơi vào tay hắn. Ngay cả mặt đất phía dưới cũng không thể tránh khỏi, bị hắn dùng sức mạnh vô cùng kéo đi.

Cái Linh mạch kia cũng bị một chiêu pháp thuật của hắn kéo đi, mặc cho nó cựa quậy, ngọ ngoạy như thế nào đi nữa thì tất cả đều vô vọng. Một chiêu này quá tinh diệu, đã dính dáng đến không gian, tầng thứ mà chỉ có Tôn Linh cảnh cấp cường giả mới có thể tìm hiểu, vì vậy dù cái Linh mạch này cố gắng thế nào đi nữa cũng chỉ có thể bị bắt mà thôi.

"Nát!"

Hắn khẽ quát một tiếng, vô số cành cây từ mặt đất vọt lên, đâm thủng cái Linh mạch này, rồi đột nhiên tất cả đều phát lực, chấn nát nó.

Bành bành bành

Vô số Linh khí từ trong Linh mạch chen chúc mà ra, tản về bốn phía. Trần Phong không nhanh không chậm điều động Nguyên lực, hóa thành một cái nồi khổng lồ thu tất cả Linh khí đang tản ra, rồi hắn khẽ thở nhẹ một hơi, từ trong miệng hắn từng đoàn hỏa diễm lao ra, cháy hừng hực, khiến mảnh không gian này phút chốc đỏ lên, tưởng chừng bị hắn đốt tận.

" Đốt!"

Hắn quát khẽ, từng đám từng đám lửa bay lại, vờn quanh cái nồi khổng lồ, liên tục đốt cháy nó, luyện ra tạp chất trong Linh khí. Trong lúc đó thì hắn luôn đi xung quanh, thỉnh thoảng lại đánh ra một chưởng để tăng uy lực của ngọn lửa.

Mười phút sau...

"Trần Phong"mở nắp nồi lên, chỉ thấy từng đám khói đen kịt bay ra, mùi rất khó chịu -đó chính là tạp chất trong Linh khí. Linh mạch là nơi tập trung thiên địa Linh khí lại một chỗ, nhưng không chỉ có Linh khí mà các loại chất bẩn, chất độc khác cũng có. Hắn lúc nãy dám trực tiếp nuốt hai cái Linh mạch kia là do chúng chỉ là Linh mạch cấp hai, Linh khí cùng tạp chất ít, hắn có thể dùng cơ thể mình để luyện hóa. Nhưng đến Linh mạch cấp ba, mọi thứ đã khác. Linh khí trong đó nhiều gấp mười lần, các chất thải trong đó cùng nhiều gấp hai gấp ba lần, nếu cứ thế nuốt vào sẽ rất khó tiêu hóa, chỉ sợ hắn phải mất nửa tháng một tháng mới xong. Mà "Trần Phong" bây giờ lại có việc quan trọng cần làm, không thể phí thời gian cho những việc như vậy, do đó hắn quyết định vận dụng pháp thuật đặc biệt, đem Linh khí luyện lại một lần để nó thêm tinh thuần, thêm hiệu quả.

Trong nồi lúc này có một đám Linh dịch cao cỡ bốn gang tay, tràn ra mùi hương thơm mát lòng người, khiến người ta hít vào liền cảm thấy thoải mái, Tinh thần sáng láng, Chân khí di động dễ dàng.

"Đám Linh dịch này sẽ giúp ta trụ vững một thời gian. bây giờ cất thiết là tìm những đốt tre còn lại, nhanh chóng hợp nhất!"

Hắn nghĩ thầm, lại vung tay một cái, nhất thời vô số Linh dịch lao lên, chui tọt vào miệng hắn, bị hắn nhanh chóng luyện hóa, tăng cường thực lực.

" Ông bạn già, ngươi đó sao?"

Bỗng không biết từ đâu một thanh âm già nua vang lên, nó nghe vô cùng tang thương, vô cùng cổ lão, tựa như là thanh âm từ thời thượng cổ truyền tới, khiến người khác không nhịn được mà lâm vào cảm giác nao nao khó chịu muốn khóc.

" Lão rùa, là lão sao? Lão đâu rồi? Ra đây cùng ta nói chuyện nào."

"Trần Phong" hai mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ, miệng không ngớt kêu to, một bộ dạng vui mừng như vừa nhặt được tiền vậy.

" Ta không ra được. Ta chết rồi, chỉ còn lại Linh hồn mà thôi."

" Kệ nó, ta muốn gặp lại lão, thế là được. Lão bây giờ đang ở đâu?"

Hắn cười ha hả, Tinh thần lực tỏa ra, hòng tìm lấy vị trí phát ra thanh âm này. Nhưng vô cùng khó khăn, bởi kẻ phát ra thanh âm này đã bóp méo không gian, khiến giọng của hắn từ bốn phương tám hướng đều phát ra, căn bản là không thể tìm nổi.

Hắn sau một lúc tìm kiếm không có kết quả, buồn bã thở dài, nói:

" Lão rùa già chết tiệt, tại sao ngươi không muốn gặp ta?"

Giọng nói của hắn tràn ngập sự đau đớn, tràn ngập thổn thức, tràn ngập sự không hiểu. Tại sao người bạn cũ này lại không chịu xuất hiện để gặp hắn, tại sao phải che dấu đến như vậy?

"Không phải ta không muốn gặp ngươi, mà căn bản là không thể. Kẻ đó, hắn không cho phép. Ngươi mau mau trốn đi, trốn đi, trước khi hắn tìm thấy. Nếu hắn tìm thấy, ngươi liền chết chắc rồi. Mà cái thiếu niên Âu Lạc thần tộc thuần huyết kia cùng sẽ chết với ngươi. Hắn mà chết đi, thì mọi chuyện sẽ kết thúc. "

" Trốn đi, hắn đã phát hiện ra ngươi rồi,."

"ĐI MAU!"

Giọng nói kia ngày càng gấp gáp, cuối cùng hóa thành tiếng quát lớn, bốn phía không gian bị hắn chấn nát, tựa như chiếc gương vậy, vết nứt chằng chịt, giữa các vết nứt có thể thấy được mặt kia của không gian tràn ngập hắc ám, tràn ngập sự hủy diệt.

" Khà khà, lão rùa già, ngươi muốn chết sao?"

Đột nhiên một thanh âm khác vang lên, thanh âm này vô cùng khủng bố, không hề có vẻ tang thương cổ hủ như "lão rùa già" kia, mà vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bá đạo, cắt ngang thanh âm của lão rùa già, đánh lên người "Trần Phong khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.

" Là ngươi!"

Trần Phong hai mắt đỏ lên, sợ hãi quát một tiếng, thân thể lại hóa thành đầu chim thân chim, vỗ cánh bay hết sức.

" Muốn chạy? Không có khả năng!"

Tên kia cười to, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay, một bàn tay vô cùng khổng lồ màu vàng, từ đó uy áp tỏa ra cuồn cuộn, tràn xuống phía dưới mặt đất khiến tất cả mọi người quỳ rạp, dù là người thường hay Linh giả đều giống nhau, chỉ biết run lẩy bẩy mà thôi.

" Mẹ nó! Na Di"

Trần Phong mồ hôi trào ra như mưa, mặc kệ mọi chuyện, điều động vô cùng Nguyên lực thi triển pháp thuật. Na Di, là một pháp thuật chuyên dùng để di chuyển, nó dùng để di chuyển trong không gian, tốc độ cực nhanh, nhoáng một cái liền có thể đi trăm ngàn km. Nhưng lượng năng lượng cần vận dụng cũng vô cùng khổng lồ, với thực lực cỡ Tôn Linh cảnh dám vận dụng thì chỉ có thể duy trì được 5 giây, Linh lực liền bị hút sạch sành sanh, không còn một giọt. Nhưng bây giờ là lúc nguy cấp, nó liên quan đến sinh tử của hắn, đương nhiên phải liều mạng một phen rồi.

" Tiên lực? Tiên tộc? Khà khà, ta biết ngay mà. Đốt tre nhỏ ngoan ngoãn về với ta thôi, để ta hàng ngày có tăm xỉa răng nào. Mà sủng vật ta nuôi hơi ít, còn thừa mấy cái lồng, cho chú chim nhỏ này vào để nó hót chắc cũng vui tai đấy chứ?"

" Vui con mẹ ngươi."

Trần Phong tức quá chửi tục một câu, liên tục thi triển Na Di, cố gắng trốn thật nhanh. Nhưng dù hắn cố gắng thế nào đi nữa thì bàn tay kia vẫn lơ lửng trên bầu trời, vẫn đang dần áp sát hắn, muốn bắt hắn lại.

" Khốn nạn!" Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, cảm nhận được bàn tay kia đã rất gần rồi, chỉ chút nữa là có thể bắt lại hắn, nhốt hắn lại, biến hắn thành cá trong chậu, chim trong lồng, hoàn toàn mất tự do.

" Dừng lại đi."

Giọng nói của lão rùa đột nhiên vang lên, cùng lúc đó trên đầu Trần Phong một cái mai rùa vô cùng khổng lồ xuất hiện, trên đó từng đạo Linh văn xuất hiện, trông không hề tầm thường chút nào.

"Kim Quy thuẫn! Đúng là lão rồi!" Trần Phong tuy miệng phun máu nhưng vẫn cười to, nội tâm cảm thấy vô cùng ấm áp. Mà Trần Phong thật sự đang ở trong thức hải thì đã ngây dại. Hắn không thể tin vào mắt mình nữa, hắn tưởng đây là giấc mơ. Quá kinh khủng, đây là Linh giả, đây là cường giả, đây là tồn tại thoát li khỏi người thường!

" Ta muốn trở thành như vậy, ta muốn mạnh mẽ như vậy, ta muốn có năng lực như vậy, ta muốn oai phong như vậy!" Hắn hai mắt lấp lánh, thật sự là hâm mộ, tôn sùng vô cùng.

" Chạy mau!" Lão rùa kia giọng run lẩy bẩy, quát tháo hai người chạy đi.

"Thứ gì ta đã muốn, không kẻ nào có thể ngăn cản!"

Hắn giọng lộ ra vẻ mỉa mai, đột nhiên từ phía thanh âm hắn phát ra một ánh kiếm phát ra, chém đến mai rùa. Mai rùa vốn trông cứng chắc như vậy, trước ánh kiếm này tựa như là đậu phụ vậy, bị làm đôi, mà ánh kiếm kia không chút dừng lại, chém về phía Trần Phong.

" Nguy! Đại Na Di!"

Thằng nhóc đang sử dụng cơ thể Trần Phong sợ hãi kêu lên một tiếng, thúc dục toàn bộ Nguyên lực vận dụng Pháp thuật tốt nhất mình có thể. Lập tức trước mặt hắn không gian bị đánh một lỗ to, tạo hắn một con đường tẩu thoát.

Hắn vừa bước chân vào lỗ hổng không gian, thì ánh kiếm cũng chém tới, cắt lên cổ hắn!

Hết chương 56

Chào mọi người. Nếu ai đọc đến chương này thì nhớ để lại cho mình một bình luận nhé. Khen hay chê cũng được, miễn là có bình luận. Nếu có phiếu hoặc đề cử thì càng tốt.Cảm ơn các bạn nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện