Nan Từ
Chương 3
Khi trợ lý Điền chạy từ Thiệu trạch đến nơi tổ chức tiệc tối, cũng đã hơn 9 giờ.
Trợ lý Điền ngồi trên xe, thu lại nụ cười thường ngày vẫn treo bên mép, mặt không cảm xúc mà ngồi một mình trong buồng lái.
Bãi đậu xe trống rỗng, một bóng người cũng chẳng có, đương nhiên cũng không cần phải cười cho ai xem.
Trợ lý Điền gỡ mắt kính đã đeo suốt một ngày xuống, đưa tay lên dụi dụi mắt.
Kì thật độ cận của y không cao, chỉ hơn 1 độ thôi. Chỉ là đeo quá nhiều năm rồi, thói quen đã bám rễ, một khi tầm nhìn có thay đổi dù chỉ một chút, cũng đủ khiến y cảm thấy hoảng hốt.
Trợ lý Điền không dám thả lỏng cà vạt, chỉ có thể tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Điện thoại di động bên cạnh run lên, trợ lý Điền cũng run lên một cái, y dùng lực nhắm mắt lại, cầm theo mắt kính, mở mắt ra, lại lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
_________
"Chào ngài, Phương tổng."
"Trợ lý Điền a, chào chào." Phương tổng được gọi tên bưng lý rượu lên quơ quơ, "Tiểu Điền a, cậu tới chậm rồi, cũng không tới sớm một chút giúp Thiệu tổng của cậu chặn rượu."
"Thiệu tổng." Ánh mắt trợ lý Điền liếc qua người Thiệu tổng, Thiệu tổng đàng hoàng trịnh trọng ngồi thẳng lưng, hắn luôn luôn rất ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng trợ lý Điền lại nhìn ra Thiệu tổng đã uống nhiều rồi.
Thiệu tổng chú ý tới ánh mắt của y, gật đầu với y một cái, đưa tay ngăn lại Phương tổng người đang muốn rót rượu cho y.
"Trợ lý Điền là tới đón tôi, Phương tổng cũng không thể đem tài xế của tôi cũng chuốc say chứ." Thiệu tổng mở miệng nghe không ra mấy phần nghiêm túc mấy phần đùa, "Đây không phải là muốn tôi ngủ ngoài đường sao."
"Thiệu tổng nói đùa." Phương tổng cười ha ha, Thiệu tổng cũng không phải là người dễ tính, ông cũng không muốn xúi quẩy, nên cũng thuận theo không ép nữa.
Trợ lý Điền phí chút công phu, thật vất vả mang theo Thiệu tổng, từ tiệc tối toàn thân đi ra.
_________
"Thiệu tổng, tôi đỗ xe ở bãi đậu xe, ngài còn kiên trì được không?"
Trợ lý Điền chờ nửa ngày không nhận được câu trả lời, quay đầu lại mới thấy Thiệu tổng đang nhắm mắt nhíu mày dựa vào bồn hoa, nhìn thấy tình cảnh này khiến y sững sờ trong chốc lát.
"Thiệu tổng? Thiệu tổng." trợ lý Điền gọi mà không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ có thể nhận mệnh đi dìu, thân thể Thiệu Huy so với y cường tráng hơn nhiều, trợ lý Điền đi dìu hắn, chỉ có thể dùng vai làm giá trụ, ngược lại hình ảnh hiện ra như là Thiệu Huy đang thân thiết ôm y vậy.
Trợ lý Điền bị nhiệt độ ấm áp ở phía sau làm cho dừng một chút, bọn họ kết hôn đều đã 8 năm, ngày thường lại không có gần gũi được như hiện tại.
"Tiểu Điền." Thiệu tổng đột nhiên gọi y một tiếng.
"Hả?"
"Cậu..." Thiệu tổng trầm mặc hồi lâu, Điền trợ lý dìu hắn ngồi vào trong xe, cho là hắn sẽ không nói chuyện nữa thì lại mở miệng, "Cậu ngày hôm nay đã thấy Thiệu Hàm, nó như thế nào."
"Cậu Hàm tâm trạng rất tốt." Trợ lý Điền đáp một tiếng, trở lại ghế lái suy nghĩ một chút lại bổ sung vài câu, "Phu nhân và Thiệu đổng cũng quay về rồi, ngài xem thời điểm nào rảnh rỗi trở về một chuyến."
"Cậu nhất định phải nói như vậy sao, có phải là..." Thiệu tổng cau mày lẩm bẩm một câu, chỉ là âm thanh khẽ nói rất nhanh liền bị âm thanh động cơ đè lên.
"Thiệu tổng, ngài nói cái gì?"
"Không có chuyện gì." Rượu bắt đầu thấm, khiến Thiệu Huy bắt đầu mê mê trầm trầm, "Về nhà đi."
——————
10 giờ tối, trợ lý Điền cả ngày bận bịu cuối cùng cũng đưa được Thiệu tổng về nhà.
Trợ lý Điền quen cửa quen nẻo đem Thiệu tổng thả ở trên ghế salon, đi vào nhà bếp lấy một chén nước ấm pha mật ong bưng đến.
"Uống trước một chút mật ong đã, muốn ăn sao? Tôi đi làm một chút cho anh." Thiệu tổng không đáp lời, trợ lý Điền coi như hắn đã đáp ứng, "Vậy tôi đi nấu mì... Ai! Anh đi đâu vậy?"
Thiệu tổng híp mắt một cái, cởi áo khoác, gỡ bỏ cà vạt: "Rửa ráy."
"Nghỉ ngơi một lát lại đi, bây giờ tắm không tốt đâu." Trợ lý Điền đem người kéo về, "Ăn xong mới tắm có được hay không."
"Ừm." Thiệu tổng đáp một tiếng, phản ứng chậm chạp khom người một cái, đem đầu đặt lên vai trợ lý Điền, "Chân đau."
"Mấy ngày nay phải hạ nhiệt độ trong phòng xuống, ngày mai lấy cho anh thêm cái quần giữ ấm." Trợ lý Điền đem Thiệu tổng người đang chóng mặt đưa tới bên giường cho hắn ngồi xuống, liền đem chén nước nhét vào trong tay hắn, cho hắn nắm chặt, "Ngồi một lát, lập tức liền không sao."
Nói đến thì kỳ quái, những người quen sống trong nhung lụa như Thiệu đổng cùng Thiệu tổng đều có một tay nấu nướng chuyên nghiệp, ngược lại là trợ lý Điền vốn sinh ra trong nhà nghèo lại không biết làm cơm.
Trợ lý Điền nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh phát sầu, do dự mãi liền lấy ra 2 cái trứng gà, một gói mì ra.
Luộc chút mì, đánh trứng gà, thêm chút muối cùng bột ngọt.
Văn hóa ẩm thực hơn hai mươi năm nay của Điền trợ lý chỉ quan tâm hai điểm
—— có thể ăn, ăn no.
Về phần mùi vị, sẽ không ở trong lo nghĩ của y.
Chỉ đơn giản như vậy nên bữa ăn khuya rất nhanh liền xong. Trợ lý Điền nâng bát đặt ở trên bàn ăn, đi tới phòng ngủ chuẩn bị gọi người, lại phát hiện Thiệu tổng đã nằm ở trên giường ngủ say.
Thời điểm Thiệu tổng ngủ cũng coi như không giống thường ngày gương mặt nghiêm túc khiến người ta sợ hãi, ngược lại là ngoài ý muốn yên tĩnh.
Điền Điềm suy nghĩ một chút nhớ lại trong nửa tháng nay toàn bộ an bài làm việc không nghỉ ngơi, không đành lòng đem người đánh thức.
Không ăn thì không ăn đi.
Điền Điềm nghĩ như thế, giúp Thiệu tổng thay một thân áo vest, từ phòng tắm bưng chậu nước nóng tới, vắt khăn chuẩn bị giúp người đang ngủ lau người một chút.
Thiệu tổng có cơ thể rất tốt, rất xứng với tài năng cùng diện mạo của hắn, chỉ là ở cẳng chân trái có một vết thương vặn vẹo phá hủy sự hài hòa của cơ thể.
Trợ lý Điền dùng khăn mặt bọc cái túi chườm nóng đặt lên vết thương cũ, thời điểm Thiệu tổng chín năm trước vì yêu mà gây chuyện bị Thiệu đổng đánh gãy chân, cắn răng chịu đựng mấy ngày mới đi bệnh viện, may mắn chân không gãy hoàn toàn, chỉ là bởi vì đã bị thương qua, mỗi khi gặp trời âm u trời mưa lại đau trở lại.
Trợ lý Điền chăm sóc cho Thiệu tổng xong đem chăn đắp cho hắn, chính mình đi giải quyết thức ăn trên bàn.
Mì hút khô nước làm canh biến thành hồ dán, Điền trợ lý ăn không biết vị nuốt xuống phần ăn của hai người, nhất thời cảm thấy được trong dạ dày khó chịu thở không nổi.
Cố nén đau rửa xong bát đĩa, lại không ngăn được mà chạy vào toilet ôm bồn cầu ói đến đất trời tối tăm.
Uế vật theo vòng xoáy bị dội sạch sẽ, trợ lý Điền một tay chống lên bồn rửa tay một bên lau mặt, y thấy chính mình trong gương hai mắt đỏ chót mặt không có chút máu, phảng phất về tới phòng bệnh chín năm trước kia.
Thiệu Huy nằm đó bị bó thạch cao, cũng như vậy mà hai mắt đỏ chót mặt không có chút máu, hai mắt thẳng tắp theo dõi y, nói ra lời y khó mà tin nổi: "Tiểu Điền, giúp anh chút việc... Kết hôn với anh đi."
Từ đó, tất cả đều long trời lở đất.
Trợ lý Điền ngồi trên xe, thu lại nụ cười thường ngày vẫn treo bên mép, mặt không cảm xúc mà ngồi một mình trong buồng lái.
Bãi đậu xe trống rỗng, một bóng người cũng chẳng có, đương nhiên cũng không cần phải cười cho ai xem.
Trợ lý Điền gỡ mắt kính đã đeo suốt một ngày xuống, đưa tay lên dụi dụi mắt.
Kì thật độ cận của y không cao, chỉ hơn 1 độ thôi. Chỉ là đeo quá nhiều năm rồi, thói quen đã bám rễ, một khi tầm nhìn có thay đổi dù chỉ một chút, cũng đủ khiến y cảm thấy hoảng hốt.
Trợ lý Điền không dám thả lỏng cà vạt, chỉ có thể tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Điện thoại di động bên cạnh run lên, trợ lý Điền cũng run lên một cái, y dùng lực nhắm mắt lại, cầm theo mắt kính, mở mắt ra, lại lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
_________
"Chào ngài, Phương tổng."
"Trợ lý Điền a, chào chào." Phương tổng được gọi tên bưng lý rượu lên quơ quơ, "Tiểu Điền a, cậu tới chậm rồi, cũng không tới sớm một chút giúp Thiệu tổng của cậu chặn rượu."
"Thiệu tổng." Ánh mắt trợ lý Điền liếc qua người Thiệu tổng, Thiệu tổng đàng hoàng trịnh trọng ngồi thẳng lưng, hắn luôn luôn rất ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng trợ lý Điền lại nhìn ra Thiệu tổng đã uống nhiều rồi.
Thiệu tổng chú ý tới ánh mắt của y, gật đầu với y một cái, đưa tay ngăn lại Phương tổng người đang muốn rót rượu cho y.
"Trợ lý Điền là tới đón tôi, Phương tổng cũng không thể đem tài xế của tôi cũng chuốc say chứ." Thiệu tổng mở miệng nghe không ra mấy phần nghiêm túc mấy phần đùa, "Đây không phải là muốn tôi ngủ ngoài đường sao."
"Thiệu tổng nói đùa." Phương tổng cười ha ha, Thiệu tổng cũng không phải là người dễ tính, ông cũng không muốn xúi quẩy, nên cũng thuận theo không ép nữa.
Trợ lý Điền phí chút công phu, thật vất vả mang theo Thiệu tổng, từ tiệc tối toàn thân đi ra.
_________
"Thiệu tổng, tôi đỗ xe ở bãi đậu xe, ngài còn kiên trì được không?"
Trợ lý Điền chờ nửa ngày không nhận được câu trả lời, quay đầu lại mới thấy Thiệu tổng đang nhắm mắt nhíu mày dựa vào bồn hoa, nhìn thấy tình cảnh này khiến y sững sờ trong chốc lát.
"Thiệu tổng? Thiệu tổng." trợ lý Điền gọi mà không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ có thể nhận mệnh đi dìu, thân thể Thiệu Huy so với y cường tráng hơn nhiều, trợ lý Điền đi dìu hắn, chỉ có thể dùng vai làm giá trụ, ngược lại hình ảnh hiện ra như là Thiệu Huy đang thân thiết ôm y vậy.
Trợ lý Điền bị nhiệt độ ấm áp ở phía sau làm cho dừng một chút, bọn họ kết hôn đều đã 8 năm, ngày thường lại không có gần gũi được như hiện tại.
"Tiểu Điền." Thiệu tổng đột nhiên gọi y một tiếng.
"Hả?"
"Cậu..." Thiệu tổng trầm mặc hồi lâu, Điền trợ lý dìu hắn ngồi vào trong xe, cho là hắn sẽ không nói chuyện nữa thì lại mở miệng, "Cậu ngày hôm nay đã thấy Thiệu Hàm, nó như thế nào."
"Cậu Hàm tâm trạng rất tốt." Trợ lý Điền đáp một tiếng, trở lại ghế lái suy nghĩ một chút lại bổ sung vài câu, "Phu nhân và Thiệu đổng cũng quay về rồi, ngài xem thời điểm nào rảnh rỗi trở về một chuyến."
"Cậu nhất định phải nói như vậy sao, có phải là..." Thiệu tổng cau mày lẩm bẩm một câu, chỉ là âm thanh khẽ nói rất nhanh liền bị âm thanh động cơ đè lên.
"Thiệu tổng, ngài nói cái gì?"
"Không có chuyện gì." Rượu bắt đầu thấm, khiến Thiệu Huy bắt đầu mê mê trầm trầm, "Về nhà đi."
——————
10 giờ tối, trợ lý Điền cả ngày bận bịu cuối cùng cũng đưa được Thiệu tổng về nhà.
Trợ lý Điền quen cửa quen nẻo đem Thiệu tổng thả ở trên ghế salon, đi vào nhà bếp lấy một chén nước ấm pha mật ong bưng đến.
"Uống trước một chút mật ong đã, muốn ăn sao? Tôi đi làm một chút cho anh." Thiệu tổng không đáp lời, trợ lý Điền coi như hắn đã đáp ứng, "Vậy tôi đi nấu mì... Ai! Anh đi đâu vậy?"
Thiệu tổng híp mắt một cái, cởi áo khoác, gỡ bỏ cà vạt: "Rửa ráy."
"Nghỉ ngơi một lát lại đi, bây giờ tắm không tốt đâu." Trợ lý Điền đem người kéo về, "Ăn xong mới tắm có được hay không."
"Ừm." Thiệu tổng đáp một tiếng, phản ứng chậm chạp khom người một cái, đem đầu đặt lên vai trợ lý Điền, "Chân đau."
"Mấy ngày nay phải hạ nhiệt độ trong phòng xuống, ngày mai lấy cho anh thêm cái quần giữ ấm." Trợ lý Điền đem Thiệu tổng người đang chóng mặt đưa tới bên giường cho hắn ngồi xuống, liền đem chén nước nhét vào trong tay hắn, cho hắn nắm chặt, "Ngồi một lát, lập tức liền không sao."
Nói đến thì kỳ quái, những người quen sống trong nhung lụa như Thiệu đổng cùng Thiệu tổng đều có một tay nấu nướng chuyên nghiệp, ngược lại là trợ lý Điền vốn sinh ra trong nhà nghèo lại không biết làm cơm.
Trợ lý Điền nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh phát sầu, do dự mãi liền lấy ra 2 cái trứng gà, một gói mì ra.
Luộc chút mì, đánh trứng gà, thêm chút muối cùng bột ngọt.
Văn hóa ẩm thực hơn hai mươi năm nay của Điền trợ lý chỉ quan tâm hai điểm
—— có thể ăn, ăn no.
Về phần mùi vị, sẽ không ở trong lo nghĩ của y.
Chỉ đơn giản như vậy nên bữa ăn khuya rất nhanh liền xong. Trợ lý Điền nâng bát đặt ở trên bàn ăn, đi tới phòng ngủ chuẩn bị gọi người, lại phát hiện Thiệu tổng đã nằm ở trên giường ngủ say.
Thời điểm Thiệu tổng ngủ cũng coi như không giống thường ngày gương mặt nghiêm túc khiến người ta sợ hãi, ngược lại là ngoài ý muốn yên tĩnh.
Điền Điềm suy nghĩ một chút nhớ lại trong nửa tháng nay toàn bộ an bài làm việc không nghỉ ngơi, không đành lòng đem người đánh thức.
Không ăn thì không ăn đi.
Điền Điềm nghĩ như thế, giúp Thiệu tổng thay một thân áo vest, từ phòng tắm bưng chậu nước nóng tới, vắt khăn chuẩn bị giúp người đang ngủ lau người một chút.
Thiệu tổng có cơ thể rất tốt, rất xứng với tài năng cùng diện mạo của hắn, chỉ là ở cẳng chân trái có một vết thương vặn vẹo phá hủy sự hài hòa của cơ thể.
Trợ lý Điền dùng khăn mặt bọc cái túi chườm nóng đặt lên vết thương cũ, thời điểm Thiệu tổng chín năm trước vì yêu mà gây chuyện bị Thiệu đổng đánh gãy chân, cắn răng chịu đựng mấy ngày mới đi bệnh viện, may mắn chân không gãy hoàn toàn, chỉ là bởi vì đã bị thương qua, mỗi khi gặp trời âm u trời mưa lại đau trở lại.
Trợ lý Điền chăm sóc cho Thiệu tổng xong đem chăn đắp cho hắn, chính mình đi giải quyết thức ăn trên bàn.
Mì hút khô nước làm canh biến thành hồ dán, Điền trợ lý ăn không biết vị nuốt xuống phần ăn của hai người, nhất thời cảm thấy được trong dạ dày khó chịu thở không nổi.
Cố nén đau rửa xong bát đĩa, lại không ngăn được mà chạy vào toilet ôm bồn cầu ói đến đất trời tối tăm.
Uế vật theo vòng xoáy bị dội sạch sẽ, trợ lý Điền một tay chống lên bồn rửa tay một bên lau mặt, y thấy chính mình trong gương hai mắt đỏ chót mặt không có chút máu, phảng phất về tới phòng bệnh chín năm trước kia.
Thiệu Huy nằm đó bị bó thạch cao, cũng như vậy mà hai mắt đỏ chót mặt không có chút máu, hai mắt thẳng tắp theo dõi y, nói ra lời y khó mà tin nổi: "Tiểu Điền, giúp anh chút việc... Kết hôn với anh đi."
Từ đó, tất cả đều long trời lở đất.
Bình luận truyện