Nàng Dâu 8X, Mẹ Chồng 6X

Chương 12



Đã tới ngày khai giảng, Lâm Đan Phong kiên quyết không cho mẹ đưa mình tới trường đăng ký, cô không yên tâm để mẹ đi một mình từ Bắc Kinh về. Ở bên tàu hỏa, Ngô Lệ Hồng nhìn theo cái lưng nhỏ bé của con gái hòa vào dòng người dày dặc, chờ con bước vào trong rồi, không nhìn thấy con đâu, bà không kìm được những giọt nước mắt lưu luyến. Về tới tiệm ăn, cứ nhớ tớ con gái là bà lại khóc, Liễu Thúy Hoa thấy bà khóc thì cũng khóc theo.

Ngô Lệ Hồng nói:

- Con gái tôi một mình đi tới trường, tôi nhìn theo cái bóng gầy nhỏ của nó mà cứ như bị ai đó đâm dao vào tim, con nhà người ta mà thi đỗ vào một trường nổi tiếng như thế, có đứa nào không được bố mẹ, anh chị em rồi họ hàng thân thích đưa tới tận trường?

Liễu Thúy Hoa nói:

- Nếu mà nghe lời em, hai mẹ con chị thuê cái xe đến thẳng trường, cả đi cả về cũng chỉ hết tầm nghìn tệ? Mình bán hàng hai ngày chẳng nhẽ không kiếm được ngần ấy sao?

Ngô Lệ Hồng nói:

- Tôi nói rồi, nhưng Tiểu Phong không nghe, nó bảo không cần thiết, bảo tôi cứ yên tâm, lúc nào tới nơi nó sẽ gọi điện về cho tôi.

Liễu Thúy Hoa nói:

- Con chị đúng là ngoan ngoãn, hiểu chuyện! Haiz, chị Hồng, chuyện lần trước bố Tiểu Phong cho nó tiền, chị đã nói chưa? Cuối cùng có nhận nữa không?

Ngô Lệ Hồng nói:

- Tôi nói rồi, tối qua bố nó cũng tới nhà chúng tôi, vẫn đưa quyển sổ tiết kiệm đấy ra, vẫn nói những lời như thế. Hai bố con nó ở trong phòng khách nói chuyện, tôi trốn trong phòng ngủ, nhưng con gái tôi không lấy.

- Sao Tiểu Phong lại từ chối?

- Con gái tôi nói: “Bố, bố mang sổ tiết kiệm về đi, con mười chín tuổi rồi, đã thành người lớn rồi, chi phí học đại học bố không cần phải lo, mẹ cho con một ít, con sống tiết kiệm rồi kiếm việc làm thêm cũng được, nếu lúc nào thiếu thì con có thể xin nhà nước hỗ trợ, chắc chắn là không sao đâu. Số tiền này chắc là bố lén để dành được. Bố, đời này bố đã có lỗi với mẹ rồi, bố đừng có lỗi với người phụ nữ khác nữa, con hy vọng bố có một tuổi già hạnh phúc!”.

- Con bé nói thế hả? Có chí khí lắm! Thế lão Lâm nói gì?

Ngô Lệ Hồng nói:

- Ông ta chẳng nói gì, đi ra cửa tự tát mình một cái!



Tạ Chí Viễn đích thân lái xe cùng cả nhà đưa con trai tới trường học. Giúp con làm xong thủ tục nhập học, ông mới cùng vợ và con gái ra về.

Tạ Siêu Phàm chờ bố mẹ về rồi, còn chưa kịp làm quen với trường lớp và bạn bè mới đã vội vàng đón taxi đi tới Đại học Bắc Kinh, cậu không yên tâm về Lâm Đan Phong, cậu biết học sinh nào thi đỗ vào trường Bắc Kinh đều có bố mẹ đưa đi, chỉ có Lâm Đan Phong là một mình ngồi tàu hỏa tới. Thực ra cậu muốn cô đi cùng xe nhà mình tới đây, cậu định nói thẳng với bố, để một mình bố đưa cậu và cô đi, đừng để mẹ đi cùng nữa, như thế thì sẽ có cơ hội để bố quen cô trước, nếu bố cậu không có ý kiến gì thì có thể làm công tác tư tưởng với mẹ, nhưng nói thế nào Lâm Đan Phong cũng không đồng ý, cô nói mẹ cậu chắc chắn không yên tâm về cậu, cô không muốn vì cô mà cậu thấy khó xử. Quả nhiên, Tạ Siêu Phàm về tới nhà, còn chưa kịp nói gì với bố, mẹ cậu đã tuyên bố là cả nhà cùng đi tiễn cậu, thứ nhất là để tham quan trường mới, thứ hai là cho em gái cậu đi chơi một chuyến, có thể thấy trường đại học của anh trai tốt, sau này cô bé sẽ nỗ lực học tập hơn chăng. Tạ Siêu Phàm chẳng còn dám nói gì với bố nữa.

Lúc Tạ Siêu Phàm tới nơi, Lâm Đan Phong vừa mới ôm một đống đồ mới lĩnh đi vào ký túc. Giúp Lâm Đan Phong sắp xếp các thứ xong, hai người nắm tay nhau vào cửa hàng ăn bên ngoài trường. Tạ Siêu Phàm vô cùng vui vẻ, mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Đan Phong, gọi liền mấy món ăn, lại còn gọi thêm cả bốn chai bia. Cậu cảm thấy, từ nay cậu với Lâm Đan Phong yêu nhau sẽ không cần lo lắng bị mẹ biết nữa, cũng chẳng còn ai ngăn cản hai người tới với nhau, không ngờ, Lâm Đan Phong lại nói, cô đã xin nhà trường cho đi làm thêm, cuối mỗi tuần, trường sẽ sắp xếp cho cô một số công việc, mỗi tháng có thể kiếm được mấy trăm tệ tiền hỗ trợ.

Tạ Siêu Phàm nói:

- Em có cần phải thế không? Chỗ tiền em không đủ, anh có thể bù vào, anh xin thêm bố vài trăm tệ bằng em làm cả tháng, hai đứa mình khó khăn lăm mới thoát khỏi tầm kiểm soát của mẹ anh, bình thường lúc nào cũng phải đi học, cuối tuần em không muốn ở cạnh anh lâu thêm một chút sao?

Lâm Đan Phong nói:

- Em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian, có điều chuyện của em em tự giải quyết, em không muốn dùng tiền của bất kỳ người nào khác ngoại trừ mẹ em để đi học.

Tạ Siêu Phàm biết tính khí của Lâm Đan Phong, nghĩ bụng dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội, muốn giúp cô cũng không phải là khó. Cậu đưa tay ra gắp một miếng thịt ở đĩa, đưa vào tận miệng Lâm Đan Phong, ánh mắt dịu dàng như muốn khiến cô tan ra trong ánh mắt của mình.

Lâm Đan Phong nhìn cậu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng há miệng ra. Lớn ngần này rồi, ngoài mẹ từng đút cơm cho cô ăn, ngoài ra chưa có ai thương yêu cô như thế.

Lâm Đan Phong sung sướng tận hưởng mùi vị của tình yêu và hạnh phúc, chỉ sợ mình mở mắt ra, mùi vị này sẽ biến mất.

Khi màn đêm buông xuống, Tạ Siêu Phàm về trường, lúc đi qua ký túc xá nữ, hình như Tạ Siêu Phàm nhìn thấy có ai đó đi phía trước mặt mình rất giống Tống Ca, cậu vội vàng đuổi theo:

- Tống Ca, cậu tới lúc mấy giờ thế? Cậu được phân ở trong ký túc xá nào?

Tống Ca đang cùng người bạn cùng phòng mới quen đi ăn tối xong về ký túc xá, thực ra cô đã nhìn thấy Tạ Siêu Phàm hình như đang hơi say, chỉ có điều cô không muốn để ý tới cậu, cô biết chắc chắn Tạ Siêu Phàm mới đi thăm Lâm Đan Phong về, mặc dù cô đang muốn quên nỗi đau mà Tạ Siêu Phàm mang tới cho mình, nhưng lòng tự trọng của con gái vẫn khiến cô không thể nào thoải mái được.

Cô kéo người bạn cùng phòng đi nhanh vào khu ký túc xá nữ, Tạ Siêu Phàm tưởng là cô không nghe thấy, lại đuổi theo hỏi cô, cho tới khi họ biến mất trong tòa nhà, cho tới khi người bảo vệ ký túc chạy ra, ngăn cậu lại. Tạ Siêu Phàm giải thích mình nhìn thấy một người bạn, bảo vệ ký túc kéo cậu ra tận cửa, chỉ vào tấm biển thông báo treo trên tường:

- Có biết chữ không hả?

Tạ Siêu Phàm đọc từng chữ: Nam sinh dừng bước! Người bảo vệ lại chỉ ra ngoài, Tạ Siêu Phàm chán nản đi ra ngoài.



Trần Thần cảm thấy hôm khai giảng đúng là một ngày trọng đại đối với mình, cuối cùng thì cậu cũng được cùng Bạch Như Tuyết học chung trong một trường đại học, mặc dù trường đại học của họ không thể so sánh với trường của Tạ Siêu Phàm và Tống Ca, càng không thể so sánh với trường của Lâm Đan Phong nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới niềm vui của cậu. Đối với cậu mà nói, học trường đại học nào không quan trọng, quan trọng là được học cùng với ai.

Sáng sớm cậu đã tới trường, làm xong thủ tục nhập học, “đuổi” được bà mẹ lắm lời về, nhìn vào danh sách sinh viên nhà trường dán trên bảng thông báo, tìm được địa chỉ khoa và ký túc xá của Bạch Như Tuyết, cậu lập tức chạy thẳng tới trước cổng Khoa nghệ thuật chờ sự xuất hiện của Bạch Như Tuyết. Bạch Như Tuyết ngồi trên chiếc xe công mà bố cô lái dừng lại ở cổng trường, Trần Thần chạy vội lên đón cô, đỡ cái túi xách trong tay bố Bạch Như Tuyết. Bố Bạch Như Tuyết nhận ra chàng trai ở cùng một khách sạn với họ hôm đi thi đại học, nhiệt tình hỏi cậu học ở khoa nào? Trần Thần vừa trả lời câu hỏi của bố Bạch Như Tuyết, vừa quay sang nhìn Bạch Như Tuyết lúc nào cũng dửng dưng với cậu, cùng cô làm xong mọi thủ tục nhập học, mang hành lý lên tận phòng ký túc, rồi lại tiễn bố Bạch Như Tuyết ra cổng trường, vỗ ngực mình nói với người bố vẫn còn không yên tâm về cô con gái:

- Chú Bạch, chú cứ yên tâm, mọi việc đã có cháu lo!

Bố Bạch Như Tuyết gật đầu như bổ củi:

- Vậy thì nhờ Trần Thần chăm sóc con gái chú nhé.

Bạch Như Tuyết sa sầm mặt, bố vừa mới quay đầu xe đi, cô đã quay người bỏ đi, Trần Thần vẫn còn đang nhiệt tình vẫy tay chào bố cô, quay lại phát hiện Bạch Như Tuyết đã đi được một đoạn khá xa, vội vàng đuổi theo.

Bạch Như Tuyết dừng chân:

- Cậu cứ đi theo tớ làm gì? Tớ không cần vệ sĩ!

Trần Thần biết điều dừng chân lại:

- Thế thì tớ không đi theo cậu nữa, có chuyện gì thì gọi tớ nhé.

Thực ra Trần Thần không muốn nói mấy lời khách sáo như thế này, câu thực sự cậu muốn nói là một lời tỏ tình: Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là sự sống và cái chết, cũng không phải là hai người ở hai phương trời mà là anh dứng ngay trước mặt em, nhưng em lại không biết rằng anh yêu em!



Bạch Như Tuyết từ khi biết điểm thi đại học của mình trong lòng đã không vui. Cô không ngờ thành tích thi của mình lại kém như thế, kém tới mức đã chặn đứng ước mơ ghi danh vào Học viện Nghệ thuật nổi tiếng của cô, kém tới mức chỉ đủ điểm vào Khoa nghệ thuật Học viện Sư phạm rất bình thường của thành phố này. Mặc dù bố mẹ không nói gì với cô, nhưng cô có thể nhận ra ngọn lửa hy vọng trong mắt bố mẹ đã tắt ngúm, từ giây phút họ bớt ăn bớt tiêu đưa cô tới Bắc Kinh học đàn tranh, cô đã hiểu rằng sự cố gắng của bố mẹ là mong cô có ngày cũng được như ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình. Nhưng cuối cùng, người bước vào cung điện là người khác, còn cô, cho dù cô có cố gắng thế nào, xinh đẹp ra sao, cô vẫn không thoát khỏi cái số phận giống như của bố mẹ mình, những học sinh tốt nghiệp học viện này ra đều được phân tới một trường tiểu học hay trung học làm giáo viên âm nhạc. Chỉ có ông nội là an ủi cô rằng, đừng thấy người khác được học một trường đại học to mà ghen tị, nồi nào úp vung nấy, chỉ cần mình học hành chăm chỉ, không lo không sống được, dựa vào sức của chính mình để kiếm bát cơm thì mới sống thanh thản được!

Ông nội đặt 1.000 tệ mà không biết ông đã phải bơm bao nhiêu cái xe mới kiếm được vào tay Bạch Như Tuyết. Sau khi ông đẩy cái xe ba bánh đi, nước mắt Bạch Như Tuyết lã chã rơi xuống, giây phút đó, cô cảm thấy lưng của ông nội dường như đã còng đi rất nhiều.

Trước khi nhập học, Bạch Như Tuyết chính tai nghe thấy bố mẹ nói chuyện với nhau. Tối hôm đó, cô dậy đi vệ sinh, nghe thấy bố thở dài:

- Haiz, đừng nói nữa, ông trời cho con gái mình một khuôn mặt đẹp nhưng lại không cho nó một bộ óc thông minh, con cũng đã cố gắng hết sức rồi, thích thế nào thì kệ nó.

Mẹ cô nói:

- Hy vọng sau này nó gả được vào một nhà khá giả, đừng bước chân vào một gia đình như chúng ta, nếu không thì coi như cả đời này mình toi công rồi.

Bố nói:

- Đừng nghĩ xa như thế, nghĩ càng xa thì thất vọng càng nhiều, ai mà biết sau này sẽ gặp được chuyện gì cơ chứ.

Bạch Như Tuyết khi đó về phòng mình khóc tới nửa đêm, hôm sau tỉnh dậy, hai mắt cô sưng húp. Mặc dù thời gian này Tống Ca không ngừng gọi điện thoại an ủi cô, nhưng cô vẫn cảm thấy dường như mình bị số phận bỏ rơi, thậm chí cô còn không muốn nghe những lời nói tốt đẹp mà Tống Ca nói, thậm chí cô còn bắt đầu ghen tị với bạn, rồi bắt đầu thấy mừng vì mối tình đầu của bạn với Tạ Siêu Phàm không thành, thấy vui vì thì ra trong cuộc đời Tống Ca cũng có lúc gặp phải chuyện không thuận lợi.

Trong thâm tâm, Bạch Như Tuyết biết rõ, tình bạn giữa cô và Tống Ca gần như đã kết thúc, từ nay về sau, họ sẽ càng ngày càng xa nhau.

Bạch Như Tuyết vốn không thích loại con trai như Trần Thần, những anh chàng vai u thịt bắp, trên mặt lại mọc đầy trứng cá chưa bao giờ là hứng thú của cô, cô thích những người nho nhã, lịch sự như những chàng trai làm nghệ thuật, ví dụ như Tạ Siêu Phàm, chỉ có những người con trai như thế mới tương xứng với sắc đẹp dịu dàng, mềm mại của cô. Tối hôm đó, câu nói của mẹ đã in sâu vào đầu Bạch Như Tuyết, cô hạ quyết tâm phải tìm được một người bạn trai thật xuất sắc, không thể để cho bố mẹ thất vọng.

Sự theo đuổi nhiệt tình của Trần Thần khiến cô vô cùng phản cảm, cô không hiểu vì sao số phận lúc nào cũng trêu đùa cô như thế? Những gì cô muốn thì không cho cô, những gì cô muốn dứt ra thì không dứt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện