Nàng Dâu 8X, Mẹ Chồng 6X
Chương 25
Tống Ca vừa tiễn bố mẹ về xong thì nhận được điện thoại của Vương Tân, bảo cô tới cơ quan của anh ngay lập tức, nói là có chuyện quan trọng cần bàn. Tống Ca nói cô đang mệt lắm, bảo anh có chuyện gì thì tối về nói, nhưng Vương Tân nói giờ không thể nào chờ thêm một giây nào nữa, sự việc trọng đại, cho dù thế nào cô cũng phải tới ngay, Vương Tân nói:
- Cục cưng, em tới mau lên, anh đảm bảo sẽ không khiến em thất vọng đâu.
Tống Ca vội vàng tới cơ quan của Vương Tân, Vuông Tân đang ở dưới lầu chờ cô, thấy cô bước tới, chẳng nói lời nào đã kéo cô lên một chiếc taxi, Tống Ca hỏi anh đi đâu, anh chỉ nói:
- Tới nơi rồi em sẽ biết.
Hai mươi phút sau, bên một công trường xây dựng nóng bức, Tống Ca nghe thấy Vương Tân kể việc mẹ anh ngậm nước mắt tính toán lại giá cổ phiếu của mình thế nào, nhờ bạn bè để rút tiền ra như thế nào, sau đó lại giúp anh tìm được căn hộ 80m2 mua trả góp này cho anh, rồi cho anh và Tống Ca đứng tên căn nhà này, mẹ anh đã trả tiền đặt cọc và đồng ý mỗi tháng sẽ trích ra một phần lương để giúp hai người trả tiền ngân hàng. Nói rồi Vuông Tân móc ra quyển sổ tiền lương của mẹ anh.
Tống Ca nhìn vẻ đắc ý của anh:
- Anh có nhầm không? Anh với mẹ anh? Mua nhà cho em mà sao không nói gì với em?
Vương Tân còn tưởng Tống Ca nghe thấy tin này chắc chắn sẽ ôm chặt lấy anh mà nhảy múa, hoặc ít nhất thì cũng như một chú chim nhỏ yếu ớt nhào vào lòng anh, không ngờ Tống Ca lại có phản ứng này:
- Không phải không muốn bàn bạc với em, em nói về nhà có việc, đúng lúc đó một người bạn của mẹ lại đang cần tiền gấp nên bán rẻ căn nhà này, còn cho trả góp ở ngân hàng, em không biết đâu, lúc đầu mới bán nhà ở khu vực này, người ta xếp một hàng dài để chờ mua? Sự kiện này còn được lên báo cơ mà. Còn ba, bốn tháng nữa là giao nhà rồi, mẹ bèn kéo anh tới đây xem nhà và vị trí, anh thấy chỗ này ở gần cơ quan em, xung quanh đây lại có nhiều trường tốt, sau này con cái muốn đi học cũng không thành vấn đề, chỉ có điều cách cơ quan anh hơi xa một chút, nhưng em có xe, đi lại vài vòng chắc cũng không xa lắm, định dành cho em một niềm vui bất ngờ, anh đã làm xong thủ tục rồi. Sao trông em chẳng có vẻ gì là vui mừng mà như đang mang tâm sự gì vậy? Nếu không thì mẹ nói em… - Vương Tân bỗng dưng im bặt.
Tống Ca hỏi dồn:
- Nói cái gì? Mẹ anh nói gì em?
Vương Tân vội vàng nhìn sang hướng khác ấp úng:
- Không nói nữa, em thế nào chẳng nhẽ em lại không biết?
Tống Ca chỉ tay vào Vương Tân, lùi về sau từng bước:
- Được! Được! Vương Tân, trước ngày hôm nay, mẹ anh nói gì tôi, tôi cũng cố nhịn, bởi vì tôi biết bà ấy nhìn tôi thế nào là chuyện của bà ấy, hai chúng ta là hai chúng ta, bây giờ tôi hiểu ra rồi, thì ra anh với mẹ anh mới là cùng một phe! Chẳng phải mẹ anh đã mua nhà cho anh rồi sao? Anh muốn trả góp cùng ai thì trả, chẳng liên quan gì tới tôi cả! Dù sao thì tôi cũng không bỏ một đồng tiền nào ra đâu, sẽ không kết hôn trong căn nhà này đâu. Anh nghe cho rõ nhé! Chúng ta chấm dứt ở đây!
Tống Ca nói xong bèn chạy qua công trường đầy khói bụi, lao ra ngoài đường.
Vương Tân nhìn Tống Ca bỏ đi, không gọi cô, cũng chẳng đuổi theo, anh không thể ngờ rằng mình đã cố gắng để chuẩn bị cho tương lai của hai người, đã bất chấp cảm nhận của mẹ, nhưng đổi lại chỉ là kết quả này. Vương Tân đau đớn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, gần xa, tiếng máy trộn xi măng kêu ù ù bên tai. Cách đó một đoạn khá xa, cuối cùng Tống Ca cũng đã gọi được một chiếc taxi, những lời nói của mẹ anh vang lên bên tai át đi cả tiếng máy móc: “Con trai, mẹ không tiếc tiền, nhưng mẹ cảm thấy Tống Ca không biết thương người khác, sau này con sẽ phải chịu khổ đấy!”.
❀
Ngô Lệ Hồng vùa an ủi con gái, vừa lau nước mắt.
Lâm Đan Phong về tới nhà mới phát hiện ra mình đã để quên chìa khóa ở nhà họ Tạ, bao nỗi ấm ức, cộng thêm vết bỏng trên đùi, trên chân khiến một người kiên cương như cô cuối cùng cũng không thể chịu nổi, bèn gọi điện cho mẹ.
Nghe thấy giọng nói không bình thường của con gái trong điện thoại, còn dặn bà đi qua hiệu thuốc nhân tiện mua cho mình tuýp thuốc bỏng, Ngô Lệ Hồng lúc đó đang rửa rau, vội vàng vứt hết lại, dặn Liễu Thúy Hoa một câu:
- Tôi về nhà có việc, cô cứ làm đi nhé. – Rồi chưa kịp thay quần áo, bà đã vội vàng lao ra phố, đón một chiếc taxi đi thẳng tới hiệu thuốc.
Ngô Lệ Hồng từ trước tới nay chưa bao giờ ngồi taxi, khi về tới nhà, thấy Lâm Đan Phong đang gục đầu ngồi trước cửa, thấy mẹ hấp tấp chạy tới, cô cố nở một nụ cười gượng gạo:
- Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo!
Ngô Lệ Hồng lo lắng hỏi dồn:
- Bị bỏng ở đâu? Đưa mẹ xem nào.
Lâm Đan Phong nói:
- Con không sao mà mẹ, chỉ bị bỏng một chút ở chân thôi, không bị sưng, hơi rát, con sợ bị nhiễm trùng nên mới dặn mẹ mua thuốc, mình vào nhà rồi xem.
Ngô Lệ Hồng giúp con gái cởi tất ra, mặt bàn chân của Lâm Đan Phong đỏ ửng, cổ chân và bắp chân cũng bị bỏng, Ngô Lệ Hồng xót xa bôi thuốc bỏng cho con gái:
- Sao con lại bị bỏng thế?
Lâm Đan Phong cắn môi:
- Con không cẩn thận làm đổ ấm trà, nước bắn vào chân.
Ngô Lệ Hồng nói:
- Chẳng phải con chỉ dạy học cho con gái người ta thôi sao? Sao còn bắt con làm cả việc nhà? Vả lại bị bỏng như thế sao lại để con về nhà một mình? Mẹ nó không lo, em gái nó không hỏi thì nó làm cái gì?
Cuối cùng Lâm Đan Phong cũng không kìm được những giọt nước mắt tủi thân, cô ôm Ngô Lệ Hồng nói:
- Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con sai rồi, lẽ ra con phải nghe lời mẹ mới đúng!
Việc mà Ngô Lệ Hồng lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, bà giận dữ đến mức tay và môi đều run lên bần bật, cô con gái bảo bối của bà, bà dùng hạnh phúc và tính mạng mình để bảo vệ con, vậy mà chỉ vì tình yêu, nó lại bị Doãn Kiếm Lan ngược đãi! Bà phải tới nhà họ Tạ để đòi lại công bằng cho con gái, bà phải tranh đấu với Doãn Kiếm Lan tới cùng, cho dù con gái bà và Tạ Siêu Phàm chia tay nhau, cho dù Doãn Kiếm Lan lại nghĩ cách để triệt đường sống của mẹ con bà thì bà cũng phải cho bà ta biết, con gái của Ngô Lệ Hồng không phải là không lấy được chồng, cũng không phải ngoài con trai bà, không lấy được ai!
Lâm Đan Phong kéo tay mẹ lại, không cho bà tới nhà họ Tạ, hai mẹ con cứ co co kéo kéo, bỗng dưng nghe thấy tiếng người đập cửa ầm ầm:
- Tiểu Phong! Em có nhà không? Mau mở cửa đi! Mở cửa cho anh! – Tiếng gọi lo lắng của Tạ Siêu Phàm khiến hai mẹ con trong nhà đều dừng tay lại. Ngô Lệ Hồng dìu con gái ra ngồi lên ghế, nói với cô bằng giọng nói nghiêm khắc trước nay chưa từng có:
- Tiểu Phong, mẹ sẽ nói chuyện với nó, con không được chen lời, cũng không được đi ra! Nếu không nghe lời thì con không còn là con của mẹ nữa.
Lâm Đan Phong không muốn khiến mẹ đau lòng thêm nữa nên chỉ đành gật đầu.
Ngô Lệ Hồng mở cửa, lạnh nhạt nhìn Tạ Siêu Phàm, Tạ Siêu Phàm không ngờ bà lại là người mở cửa:
- Dì, dì cũng ở nhà ạ? Tiểu Phong đâu dì? Cô ấy có nhà không? – Nói rồi anh định bước vào nhà.
Ngô Lệ Hồng đứng chặn ngoài cửa:
- Tạ Siêu Phàm, cậu tới nhà tôi làm gì? Tiểu Phong có nhà hay không thì liên quan gì tới cậu?
Lúc này Tạ Siêu Phàm mới hiểu Ngô Lệ Hồng đã biết chuyện mẹ mình đuổi Lâm Đan Phong đi, khi em gái vừa gọi điện thoại vừa khóc vừa nói với anh là chị Tiểu Phong bị bỏng ở chân còn bị mẹ đuổi ra ngoài, Tạ Siêu Phàm nghe như sét đánh bên tai, chuyện anh sợ hãi nhất cuối cùng đã xảy ra, anh lập tức lao ra khỏi phòng làm việc, khởi động xe, vừa nghe em gái kể lại mọi chuyện một cách mơ hồ, vừa lái xe về hướng nhà Lâm Đan Phong, anh không biết Lâm Đan Phong bị bỏng như thế nào? Cũng không biết sáng nay hai mẹ con vẫn còn rất vui vẻ, tại sao đã trở mặt thành thù? Lao như bay tới nhà Lâm Đan Phong, không ngờ mẹ cô lại không cho anh bước vào, lại hỏi anh bằng giọng nói bực bội và thiếu thiện cảm như thế.
- Dì, dì cho con vào nhà thăm Tiểu Phong trước được không? Những chuyện khác để nói sau.
- Không được! Tôi nói cho cậu biết, Tạ Siêu Phàm, nếu không phải nể mặt cậu thì cứ như mẹ cậu, tôi đã bắt Tiểu Phong chia tay với cậu từ lâu rồi! Mẹ cậu dựa vào cái gì mà đối xử với mẹ con tôi như thế? Vào mấy đồng tiền thối của bà ta sao? Bà ta tưởng rằng có vài đồng tiền là có thể xui ma khiến quỷ sao? Lần trước câu kết với Giám đốc Sở Công thương định đóng cửa hàng của tôi, đạp đổ bát cơm của mẹ con tôi, nhưng vì cậu mà tôi và Tiểu Phong cố nhịn, lần này cậu lại bắt Tiểu Phong phải chịu nhục tới cầu xin tình cảm của mẹ cậu, Tiểu Phong hết lòng hết dạ giúp em gái cậu học bài, thực lòng đối xử với mẹ cậu, vậy mà mẹ cậu lại đối xử với nó như thế! Tạ Siêu Phàm, bây giờ cậu nghe cho kỹ đây, ngày trước tôi đồng ý cho cậu với Tiểu Phong yêu nhau là vì tôi thấy cậu thật lòng với con gái tôi, bây giờ tôi cho cậu biết, dù mẹ cậu có không phản đối thì tôi cũng không đồng ý gả con gái tôi vào nhà cậu, giao con gái duy nhất của mình cho cậu, tôi không yên tâm! Cậu đi cho tôi, đi ngay lập tức! Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa! đừng để tôi phải nhìn thấy bất cứ người nào của nào của nhà họ Tạ nữa!
Tạ Siêu Phàm nhìn Ngô Lệ Hồng đang đùng đùng lửa giận, lùi về sau một bước, cậu chưa bao giờ thấy bà giận dữ như thế, cũng không biết những việc mà mẹ cậu làm, những thủ đoạn nham hiểm, bỉ ổi mà cậu không thể tưởng tượng ra được đó đúng là do mẹ cậu làm sao?
- Dì, chắc là dì hiểu lầm rồi, sao mẹ cháu lại đóng cửa tiệm của dì được?
- Cậu không tìn thì có thể đi hỏi mẹ cậu, nếu không tin nữa thì đi hỏi Phó thị trưởng Hà, có thể tới Cục Công thương để tìm hiểu lại kết quả điều tra vụ việc đó! Nếu tôi nói sai cho mẹ câu nửa lời thì tôi không còn mang họ Ngô nữa!
Tạ Siêu Phàm lại lùi thêm mấy bước nữa, nước mắt lăn trên gò má:
- Dì, cháu xin lỗi! Cháu xin lỗi! – Anh chạy xuống cầu thang, cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào gặp Lâm Đan Phong nữa, bản thân anh chỉ nghĩ mình cứ yêu cô ấy hết lòng hết dạ nhưng không ngờ tình yêu này lại mạng lại cho cô ấy biết bao nhiêu tổn thương và đau đớn! Anh không có lý do gì để biện hộ cho mẹ anh, cũng không có lý do gì để thanh minh cho mình!
Anh lái xe nhanh như bay, điên cuồng chạy về nhà.
Trong phòng, Lâm Đan Phong để mặc nước mắt rơi giàn giụa, mấy lần cô muốn lao ra ngoài cửa, kéo mẹ ra để cho Tạ Siêu Phàm bước vào, nhưng rồi cô lại ngồi xuống, cô không thể làm tổn thương trái tim đã nhiều sẹo của mẹ thêm lần nữa. Nghe thấy tiếng Tạ Siêu Phàm chạy xuống cầu thang, Lâm Đan Phong không nhịn được nữa, lao ra ngoài cửa, Ngô Lệ Hồng cắn răng kéo cô lại:
-Không được đuổi theo! Để mặc nó!
Lâm Đan Phong khóc nói:
- Mẹ, con không đuổi theo anh ấy, con chỉ muốn nhắc anh ấy lái xe cẩn thận thôi.
Ngô Lệ Hồng nhìn ánh mắt lo lắng của con gái, đau lòng khôn xiết, bà biết cho dù mình có làm gì cũng không thể tách được con gái và Tạ Siêu Phàm ra, những cô gái si tình trên đời đều thật đáng thương, bà ôm con gái khóc lớn:
- Con ngốc ơi, con bảo mẹ phải làm thế nào đây?
❀
Khi màn đêm buông xuống, Trần Thần đưa Bạch Như Tuyết đã trang điểm vô cùng tỉ mỉ tới trước cổng vũ trường “Mộng Paris”, giống như tiễn người mình yêu nhất ra chiến trường, lại giống như đưa người mình thương nhất vào miệng cọp. Một người đàn ông to cao khỏe mạnh như anh, lần đầu tiên cảm nhận được sự vô dụng của mình, để một cô gái yếu ớt như Bạch Như Tuyết phải đi làm cái việc điên rồ này.
Tối hôm trước, đón mẹ từ “Mộng Paris” về nhà, lần đầu tiên mẹ anh đánh mất sự mạnh mẽ hàng ngày, khóc lóc kể cho anh nghe bố anh đã chán mẹ, tuyệt vọng và vô cùng đau khổ. Điều này khiến Trần Thần lần đầu tiên cảm thấy bà mẹ “phổi bò” của mình thực ra trong lòng đang phải cố gắng che dấu bao nhiêu nỗi đau. Công tâm mà nói, anh yêu bố nhiều hơn yêu mẹ, mặc dù bình thường bố anh rất ít về nhà, nhưng trong mắt anh, bố là người rất uy nghiêm, cũng được coi là người đàn ông thành công trong sự nghiệp, còn mẹ anh ngoại trừ anh chơi suốt ngày, bà chẳng theo đuổi cái gì, mặc dù nói bà là một người vợ nội trợ nhưng bà còn kém xa các bà vợ nội trợ khác, có lúc còn chẳng quan tâm gì tới chồng con, bố anh và anh về nhà chỉ thấy nồi cơm lạnh ngắt, cũng ít khi thấy mẹ tận tâm và kiên nhẫn chăm sóc việc ăn uống, ngủ nghỉ của bố, nếu đổi lại bất kì người đàn ông nào khác thì chắc chắn họ cũng sẽ giống như bố anh, ra ngoài tìm kiếm sự dịu dàng và ấm áp.
Trần Thần bảo Bạch Như Tuyết về phòng nghỉ trước, anh sợ có cô ở đây, có nhiều lời anh không thể nói thẳng với mẹ được. Lớn ngần này rồi nhưng chưa bao giờ Trần Thần tâm sự với mẹ, anh nói hết những cảm nhận của một người con trai, rồi từ góc độ của một người đàn ông, nói về mối quan hệ vợ chồng trong mắt anh, Hạ Thu Đông kinh ngạc phát hiện ra thì ra cậu con trai thô lỗ của bà thực ra cũng rất tỉ mỉ, chu đáo như con gái. Trần Thần nói đó là vì anh yêu Bạch Như Tuyết nên anh mới trở nên ti mỉ như vậy, những người đàn ông học hành không ra gì, lại không có tài năng gì nổi bật như anh, nếu không đối xử thật lòng với con gái người ta thì dựa vào cái gì mà đòi người ta một lòng một dạ đi theo mình cả đời? Đối với người ta tốt một chút cũng chẳng có gì quá đáng, huống hồ người nhà đã chẳng đối xử tốt với người ta rồi.
Hạ Thu Đông biết con trai đang có ý trách mình, ngày trước đúng là bà đã hiểu sai về con trai, bà cứ tưởng rằng tình yêu của con là mù quáng, bất quá chỉ là tình yêu trẻ con, sau lúc cuồng nhiệt ban đầu rồi sẽ lụi tàn nhanh thôi, nhưng không ngờ con trai bà lại si tình như thế và còn có đầu óc hơn những người từng trải như bà rất nhiều. Bạch Như Tuyết trong mắt con trai giống như một thiên thần với đôi cánh trắng, có thể đưa anh tới với khu vườn hạnh phúc, con trai bà tắm mình trong ánh sáng của tình yêu, còn bà thì lúc nào cũng nhắc nhở con, Bạch Như Tuyết không phải là gái trinh, nói ra mới thấy mình đúng là chẳng ra gì, sao cứ phải nói tới để con trai thấy ám ảnh, khi anh sống tới tuổi của bố anh bây giờ, cũng giống như ông, đối xử không ra gì với vợ, ngoại tình ở ngoài sao? Rồi bắt Bạch Như Tuyết chịu đựng tất cả những gì mình đang chịu đựng hay sao? Nhìn thấy cái nhà mình đã dành tâm huyết cả đời để xây dựng đang bên bờ vực thẳm, nhìn thấy người mình yêu thương nhất đang dần rời xa vòng tay của mình, nhìn tương lai như hạt cát nhỏ bé trong lòng bàn tay đang chảy dần, Hạ Thu Đông không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tiếp nữa. Nếu khi đó ở cổng “Mộng Paris” gặp phải Bạch Như Tuyết, bà còn cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng thì bây giờ Hạ Thu Đông thấy thật may mắn vì mình đã gặp các con, nếu không thì làm sao bà có một cuộc trò chuyện thẳng thắn và thân mật với con trai như thế này? Nếu không thì nút thắt buộc trong lòng bà với những định kiến về Bạch Như Tuyết làm sao có thể mở ra?
Trần Thần kéo tay mẹ, nói:
- Mẹ, sau này chỉ cần mẹ quan tâm tới bố tốt hơn một chút, cố gắng đừng làm những việc mà bố không thích, con với Như Tuyết cũng cố gắng hơn, chắc chắn bố sẽ hồi tâm chuyển ý, bố có thể từ một nhân viên bình thường lên tới chức Phó giám đốc ngân hàng như ngày hôm nay, chắc chắn không phải người hồ đồ, chắc chắn bố sẽ biết quay đầu lại. Mẹ yên tâm, rồi nhà mình sẽ ngày càng hạnh phúc hơn.
An ủi mẹ xong, Trần Thần về phòng ngủ, Bạch Như Tuyết vẫn chưa ngủ, hai người lại bàn bạc với nhau một hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra cách gì thích hợp để giúp bố, chuyện này là con cái thì không tiện nói thẳng, thế này không được, thế kia cũng không được, nói với người ngoài thì sợ bố mình mất mặt, dù sao cũng là chuyện xấu trong gia đình, nếu làm lớn lên thì cả nhà sẽ khó mà ngẩng mặt lên nhìn ai, nói không chừng còn làm lớn chuyện, thế thì chẳng khác nào chữa lợn lành thành lợn què.
Trần Thần buồn bã thở dài, lớn ngần này rồi, đây là lần đầu tiên anh mất ngủ cả đêm.
Khi Trần Thần còn đang trằn trọc không yên thì có một suy nghĩ đang dần hình thành trong đầu Bạch Như Tuyết, cô không nói với Trần Thần, cô định khi nào chắc chắn rồi mới nói với anh, trong cuộc đời mình, cô sợ nhất là khiến cho người thân phải thất vọng, không thi được vào một trường đại học tốt khiến bố mẹ thất vọng, bản thân mình đánh mất khả năng tìm được một công việc tốt, vì vậy mà cũng mất đi một tiền đồ đẹp, nếu lần này lại khiến người yêu thất vọng thì mọi nỗ lực để thay đổi cuộc sống của mình có thể một lần nữa mà tan biến, cô không dám nghĩ, ngộ nhỡ bố mẹ chồng tương lai mà li hôn, mất đi sự bảo vệ của gia đình, cô và Trần Thần liệu có đi vào vết xe đổ của bố mẹ cô hay không? Hai người họ phải làm thế nào để tìm được con thuyền vững chãi, chắc chắn, giúp họ vượt qua những sóng gió của cuộc đời?
Bạch Như Tuyết cảm thấy, là con dâu tương lai của nhà họ Trần thì cô nên giúp mẹ chồng bảo vệ cái nhà này, nhìn dáng vẻ đau khổ của Trần Thần, cô cảm thấy thương anh vô cùng, cô và Hạ Thu Đông là người trên cùng một con thuyền, con thuyền này có thể an toàn cập bờ hay không sẽ liên quan trực tiếp tới an nguy và hạnh phúc của họ. Mặc dù bờ vai của cô vô cùng yếu đuối, mặc dù cô không thể dự đoán được kết cục sau khi mình đã cố gắng, nhưng cô vẫn muốn đặt cược một lần.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Trần Thần đi làm, cô mang đàn tranh đi, nói với Hạ Thu Đông là cô phải đi dạy, thực ra là cô tới “Mộng Paris”. Tới cổng vũ trường, cô nói với bảo vệ tới đây để xin việc. Bảo vệ đưa cô vào phòng của giám đốc, Bạch Như Tuyết nói:
- Em thấy chỗ các anh sang trọng, chắc chắn là nơi đón nhận những người có trình độ văn hóa, nếu có thể đặt một cây đàn tranh gần mấy khóm trúc trên sân khấu, chơi một vài khúc nhạc cổ điển, chắc khách tới đây sẽ càng hứng thú hơn. Anh nghĩ mà xem, khi đó “Mộng Paris” sẽ hút khách như thế nào?
Vị giám đốc nhìn Bạch Như Tuyết xinh xắn như tiên hạ phàm:
- Có phải em không tìm được việc không? Định tới chỗ chúng tôi để kiếm đồng lương cao? Nhưng tôi nói cho em biết, em tới nhầm chỗ rồi.
Bạch Như Tuyết nói:
- Chúng ta chưa nói đến tiền nong vội, em chỉ cần anh cho em chơi đàn ở đây mười ngày, mười ngày sau nếu anh cảm thấy hiệu quả tốt thì chúng ta hãy bàn tới vấn đề tiền nong, nếu anh thấy không tốt thì em không nhận đồng nào cả, sẽ ra đi ngay lập tức.
Vị giám đốc này từ trước tới nay chưa từng bao giờ gặp một cô gái tự tin như thế, nếu đã chơi đàn miễn phí mười ngày thì ông ta cũng muốn biết tài nghệ đàn hát của cô gái này, nếu thực sự có thể thu hút được thêm nhiều khách quý thì ông ta cũng có cái để nói với ông chủ lớn, nhận thêm tiền thưởng. Một chuyện tốt đẹp từ trên trời rơi xuống, chẳng có lý do gì để từ chối cả, vị giám đốc bèn đích thân chọn cho Bạch Như Tuyết một vị trí thích hợp, sau đó cùng đám nhân viên phục vụ lắng nghe Bạch Như Tuyết đàn bản “Núi cao sông dài”, ai cũng khen là hay, quy định bảy giờ tối đi làm, mười một giờ tan ca, Bạch Như Tuyết gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó Trần Thần tan ca về nhà, Bạch Như Tuyết nói với anh về kế hoạch này, không ngờ Trần Thần kiên quyết phản đối, nói là anh không thể để cô bước chân vào chỗ đó, Bạch Như Tuyết kể cho anh nghe tỉ mỉ kế hoạch của mình, lại nói việc này có liên quan đến tình cảm của bố mẹ anh, Trần Thần im lặng, cuối cùng mới hạ quyết tâm nói, anh sẽ luôn chờ ở bên ngoài “Mộng Paris”, nếu có việc gì xảy ra thì chỉ cần cô gọi điện, anh sẽ lập tức xông vào.
Bạch Như Tuyết hứa với Trần Thần, khi bước chân vào “Mộng Paris”, Trần Thần còn kéo tay cô rất lâu không chịu buông, Bạch Như Tuyết thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh, thấy trái tim mình thật ấm áp, nghĩ rằng vì anh, mình làm việc này cũng đáng.
Bên trong “Mộng Paris” được trang trí vô cùng huy hoàng, mái nhà cong thật đẹp, những cây cột lớn màu vàng xa hoa, sàn nhà được lát gạch Đại Lý màu trắng sữa ấm áp và sang trọng, bên phải đại sảnh là một cái vườn nhỏ, những hòn giả sơn nằm ẩn hiện giữa những cây trúc tươi tốt, vòi phun nước được xây đắp tự nhiên và tinh xảo đang nhẹ nhàng phun qua những hòn đá tròn như trứng ngỗng, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái trong tâm hồn. Cảnh tượng này sẽ khiến những vị khách thường xuyên tới đây cảm thấy một sự tương xứng với thân phận của mình, như thể họ sinh ra đã hợp với nơi như thế này, tới những nơi giải trí không đúng đẳng cấp chẳng khác nào tự sỉ nhục thân phận và địa vị của họ, nơi này mới là nơi của họ, rượu ngon, gái đẹp và phong cảnh đẹp, tất cả mọi thứ đều khiến mọi người say mê quên lối về.
Bạch Như Tuyết mặc chiếc váy dài màu trắng ngồi trong một góc khu vườn, đoan trang, tao nhã, thong thả chơi khúc “Núi cao sông dài” mà cô yêu thích nhất, thi thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn những vị khách đang lục tục kéo nhau vào, thi thoảng sẽ có một vài vị khách dừng lại trước mặt cô, hỏi người dẫn đường về thân phận của cô. Bạch Như Tuyết vẫn thản nhiên đắm mình vào khúc nhạc. Đàn xong khúc “Núi cao sông dài”, Bạch Như Tuyết bắt đầu chơi khúc “Về nhà”, tiếng nhạc du dương, trong trẻo cất lên từ cây đàn tranh khiến bản nhạc nổi tiếng càng thêm lay động lòng người, Bạch Như Tuyết đàn đi đàn lại khúc nhạc này, cô biết, chắc chắn sẽ có người hiểu được nó, chắc chắn sẽ thấy rung động trong lòng.
Qua tám giờ tối, một cái bóng quen thuộc cùng một đám tửu khách bước vào, khúc đàn tranh du dương khiến họ đều dừng lại, ánh mắt mơ màng của Bạch Như Tuyết chạm phải ánh mắt của Trần Tự Cường, cô nhanh chóng cúi người xuống, để những ngón tay biểu đạt tiếng lòng của mình, khúc nhạc “Về nhà” càng trở nên se sắt, Trần Tự Cường đi nhanh vào phòng riêng.
Trần Thần đang đợi ở bên ngoài thì bỗng dưng nghe thấy có tiếng chuông điện thoại, vội vàng mở điện thoại ra, trong đó vang lên giọng nói phẫn nộ của bố anh:
- Con... cái cô người yêu của con là thế nào hả? Nói với nó nếu thiếu tiền thì mở miệng với bố, đừng có làm bố mất mặt!
Trần Thần cắn môi:
-Bố, bố gặp cô ấy hả? Cô ấy không đến đó vì tiền. Bố, cô ấy tới vì bố, bố thích hát như thế, chẳng nhẽ bố không biết cô ấy đang chơi bản gì sao?
Mấy ông chủ và những người bạn đi cùng lục tục kéo nhau vào phòng. Trần Tự Cường chửi một tiếng “khốn kiếp” rồi nhanh chóng cúp máy, mấy người bạn háo sắc đã có chút men rượu vào bèn bình phẩm về cô gái chơi đàn tranh mới tới, ông chủ họ Ngô nói:
-Cô nàng này nhìn ngon thật, không biết là báu vật ở đâu?
Vị giám đốc họ Tôn nói:
- Có phải anh Ngô thấy ngứa tay rồi không?
Ông chủ Ngô nói:
- Thấy đồ ăn ngon mà không thèm là kẻ ngốc, thấy hoa đẹp mà không hái là đồ ngu, có tiền mà không tiêu thì cũng thế, vừa ngu vừa ngốc thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Có phải không giám đốc Trần.
Máu nóng của Trần Tự Cường đã dồn cả lên mặt nhưng lại không có cách nào phát tác. Những cô ca nữ đã bắt đầu lục tục kéo vào, vẫn như mọi khi, dựa vào lòng các vị khách của mình, cô gái tên Thất Thất mà Trần Tự Cường thích nhất lẳng lơ liếc mắt nhìn ông, nhưng Trần Tự Cường vẫn cứng đơ như một khúc gỗ. Vị giám đốc họ Tôn và ông chủ họ Ngô nói vài câu gì đó, ông Ngô bèn đi ra, Trần Tự Cường cảnh giác hỏi:
- Ông Ngô đi đâu đấy?
Giám đốc Tôn ấn Trần Tự Cường ngồi xuống:
- Giám đốc Trần, anh đừng có quan tâm, hôm nay chúng tôi mời anh tới đây chơi thì kiểu gì cũng phải để anh chơi thật vui vẻ, đúng không? Anh Ngô đi sắp xếp một chút rồi quay lại ngay.
- Cục cưng, em tới mau lên, anh đảm bảo sẽ không khiến em thất vọng đâu.
Tống Ca vội vàng tới cơ quan của Vương Tân, Vuông Tân đang ở dưới lầu chờ cô, thấy cô bước tới, chẳng nói lời nào đã kéo cô lên một chiếc taxi, Tống Ca hỏi anh đi đâu, anh chỉ nói:
- Tới nơi rồi em sẽ biết.
Hai mươi phút sau, bên một công trường xây dựng nóng bức, Tống Ca nghe thấy Vương Tân kể việc mẹ anh ngậm nước mắt tính toán lại giá cổ phiếu của mình thế nào, nhờ bạn bè để rút tiền ra như thế nào, sau đó lại giúp anh tìm được căn hộ 80m2 mua trả góp này cho anh, rồi cho anh và Tống Ca đứng tên căn nhà này, mẹ anh đã trả tiền đặt cọc và đồng ý mỗi tháng sẽ trích ra một phần lương để giúp hai người trả tiền ngân hàng. Nói rồi Vuông Tân móc ra quyển sổ tiền lương của mẹ anh.
Tống Ca nhìn vẻ đắc ý của anh:
- Anh có nhầm không? Anh với mẹ anh? Mua nhà cho em mà sao không nói gì với em?
Vương Tân còn tưởng Tống Ca nghe thấy tin này chắc chắn sẽ ôm chặt lấy anh mà nhảy múa, hoặc ít nhất thì cũng như một chú chim nhỏ yếu ớt nhào vào lòng anh, không ngờ Tống Ca lại có phản ứng này:
- Không phải không muốn bàn bạc với em, em nói về nhà có việc, đúng lúc đó một người bạn của mẹ lại đang cần tiền gấp nên bán rẻ căn nhà này, còn cho trả góp ở ngân hàng, em không biết đâu, lúc đầu mới bán nhà ở khu vực này, người ta xếp một hàng dài để chờ mua? Sự kiện này còn được lên báo cơ mà. Còn ba, bốn tháng nữa là giao nhà rồi, mẹ bèn kéo anh tới đây xem nhà và vị trí, anh thấy chỗ này ở gần cơ quan em, xung quanh đây lại có nhiều trường tốt, sau này con cái muốn đi học cũng không thành vấn đề, chỉ có điều cách cơ quan anh hơi xa một chút, nhưng em có xe, đi lại vài vòng chắc cũng không xa lắm, định dành cho em một niềm vui bất ngờ, anh đã làm xong thủ tục rồi. Sao trông em chẳng có vẻ gì là vui mừng mà như đang mang tâm sự gì vậy? Nếu không thì mẹ nói em… - Vương Tân bỗng dưng im bặt.
Tống Ca hỏi dồn:
- Nói cái gì? Mẹ anh nói gì em?
Vương Tân vội vàng nhìn sang hướng khác ấp úng:
- Không nói nữa, em thế nào chẳng nhẽ em lại không biết?
Tống Ca chỉ tay vào Vương Tân, lùi về sau từng bước:
- Được! Được! Vương Tân, trước ngày hôm nay, mẹ anh nói gì tôi, tôi cũng cố nhịn, bởi vì tôi biết bà ấy nhìn tôi thế nào là chuyện của bà ấy, hai chúng ta là hai chúng ta, bây giờ tôi hiểu ra rồi, thì ra anh với mẹ anh mới là cùng một phe! Chẳng phải mẹ anh đã mua nhà cho anh rồi sao? Anh muốn trả góp cùng ai thì trả, chẳng liên quan gì tới tôi cả! Dù sao thì tôi cũng không bỏ một đồng tiền nào ra đâu, sẽ không kết hôn trong căn nhà này đâu. Anh nghe cho rõ nhé! Chúng ta chấm dứt ở đây!
Tống Ca nói xong bèn chạy qua công trường đầy khói bụi, lao ra ngoài đường.
Vương Tân nhìn Tống Ca bỏ đi, không gọi cô, cũng chẳng đuổi theo, anh không thể ngờ rằng mình đã cố gắng để chuẩn bị cho tương lai của hai người, đã bất chấp cảm nhận của mẹ, nhưng đổi lại chỉ là kết quả này. Vương Tân đau đớn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, gần xa, tiếng máy trộn xi măng kêu ù ù bên tai. Cách đó một đoạn khá xa, cuối cùng Tống Ca cũng đã gọi được một chiếc taxi, những lời nói của mẹ anh vang lên bên tai át đi cả tiếng máy móc: “Con trai, mẹ không tiếc tiền, nhưng mẹ cảm thấy Tống Ca không biết thương người khác, sau này con sẽ phải chịu khổ đấy!”.
❀
Ngô Lệ Hồng vùa an ủi con gái, vừa lau nước mắt.
Lâm Đan Phong về tới nhà mới phát hiện ra mình đã để quên chìa khóa ở nhà họ Tạ, bao nỗi ấm ức, cộng thêm vết bỏng trên đùi, trên chân khiến một người kiên cương như cô cuối cùng cũng không thể chịu nổi, bèn gọi điện cho mẹ.
Nghe thấy giọng nói không bình thường của con gái trong điện thoại, còn dặn bà đi qua hiệu thuốc nhân tiện mua cho mình tuýp thuốc bỏng, Ngô Lệ Hồng lúc đó đang rửa rau, vội vàng vứt hết lại, dặn Liễu Thúy Hoa một câu:
- Tôi về nhà có việc, cô cứ làm đi nhé. – Rồi chưa kịp thay quần áo, bà đã vội vàng lao ra phố, đón một chiếc taxi đi thẳng tới hiệu thuốc.
Ngô Lệ Hồng từ trước tới nay chưa bao giờ ngồi taxi, khi về tới nhà, thấy Lâm Đan Phong đang gục đầu ngồi trước cửa, thấy mẹ hấp tấp chạy tới, cô cố nở một nụ cười gượng gạo:
- Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo!
Ngô Lệ Hồng lo lắng hỏi dồn:
- Bị bỏng ở đâu? Đưa mẹ xem nào.
Lâm Đan Phong nói:
- Con không sao mà mẹ, chỉ bị bỏng một chút ở chân thôi, không bị sưng, hơi rát, con sợ bị nhiễm trùng nên mới dặn mẹ mua thuốc, mình vào nhà rồi xem.
Ngô Lệ Hồng giúp con gái cởi tất ra, mặt bàn chân của Lâm Đan Phong đỏ ửng, cổ chân và bắp chân cũng bị bỏng, Ngô Lệ Hồng xót xa bôi thuốc bỏng cho con gái:
- Sao con lại bị bỏng thế?
Lâm Đan Phong cắn môi:
- Con không cẩn thận làm đổ ấm trà, nước bắn vào chân.
Ngô Lệ Hồng nói:
- Chẳng phải con chỉ dạy học cho con gái người ta thôi sao? Sao còn bắt con làm cả việc nhà? Vả lại bị bỏng như thế sao lại để con về nhà một mình? Mẹ nó không lo, em gái nó không hỏi thì nó làm cái gì?
Cuối cùng Lâm Đan Phong cũng không kìm được những giọt nước mắt tủi thân, cô ôm Ngô Lệ Hồng nói:
- Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con sai rồi, lẽ ra con phải nghe lời mẹ mới đúng!
Việc mà Ngô Lệ Hồng lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, bà giận dữ đến mức tay và môi đều run lên bần bật, cô con gái bảo bối của bà, bà dùng hạnh phúc và tính mạng mình để bảo vệ con, vậy mà chỉ vì tình yêu, nó lại bị Doãn Kiếm Lan ngược đãi! Bà phải tới nhà họ Tạ để đòi lại công bằng cho con gái, bà phải tranh đấu với Doãn Kiếm Lan tới cùng, cho dù con gái bà và Tạ Siêu Phàm chia tay nhau, cho dù Doãn Kiếm Lan lại nghĩ cách để triệt đường sống của mẹ con bà thì bà cũng phải cho bà ta biết, con gái của Ngô Lệ Hồng không phải là không lấy được chồng, cũng không phải ngoài con trai bà, không lấy được ai!
Lâm Đan Phong kéo tay mẹ lại, không cho bà tới nhà họ Tạ, hai mẹ con cứ co co kéo kéo, bỗng dưng nghe thấy tiếng người đập cửa ầm ầm:
- Tiểu Phong! Em có nhà không? Mau mở cửa đi! Mở cửa cho anh! – Tiếng gọi lo lắng của Tạ Siêu Phàm khiến hai mẹ con trong nhà đều dừng tay lại. Ngô Lệ Hồng dìu con gái ra ngồi lên ghế, nói với cô bằng giọng nói nghiêm khắc trước nay chưa từng có:
- Tiểu Phong, mẹ sẽ nói chuyện với nó, con không được chen lời, cũng không được đi ra! Nếu không nghe lời thì con không còn là con của mẹ nữa.
Lâm Đan Phong không muốn khiến mẹ đau lòng thêm nữa nên chỉ đành gật đầu.
Ngô Lệ Hồng mở cửa, lạnh nhạt nhìn Tạ Siêu Phàm, Tạ Siêu Phàm không ngờ bà lại là người mở cửa:
- Dì, dì cũng ở nhà ạ? Tiểu Phong đâu dì? Cô ấy có nhà không? – Nói rồi anh định bước vào nhà.
Ngô Lệ Hồng đứng chặn ngoài cửa:
- Tạ Siêu Phàm, cậu tới nhà tôi làm gì? Tiểu Phong có nhà hay không thì liên quan gì tới cậu?
Lúc này Tạ Siêu Phàm mới hiểu Ngô Lệ Hồng đã biết chuyện mẹ mình đuổi Lâm Đan Phong đi, khi em gái vừa gọi điện thoại vừa khóc vừa nói với anh là chị Tiểu Phong bị bỏng ở chân còn bị mẹ đuổi ra ngoài, Tạ Siêu Phàm nghe như sét đánh bên tai, chuyện anh sợ hãi nhất cuối cùng đã xảy ra, anh lập tức lao ra khỏi phòng làm việc, khởi động xe, vừa nghe em gái kể lại mọi chuyện một cách mơ hồ, vừa lái xe về hướng nhà Lâm Đan Phong, anh không biết Lâm Đan Phong bị bỏng như thế nào? Cũng không biết sáng nay hai mẹ con vẫn còn rất vui vẻ, tại sao đã trở mặt thành thù? Lao như bay tới nhà Lâm Đan Phong, không ngờ mẹ cô lại không cho anh bước vào, lại hỏi anh bằng giọng nói bực bội và thiếu thiện cảm như thế.
- Dì, dì cho con vào nhà thăm Tiểu Phong trước được không? Những chuyện khác để nói sau.
- Không được! Tôi nói cho cậu biết, Tạ Siêu Phàm, nếu không phải nể mặt cậu thì cứ như mẹ cậu, tôi đã bắt Tiểu Phong chia tay với cậu từ lâu rồi! Mẹ cậu dựa vào cái gì mà đối xử với mẹ con tôi như thế? Vào mấy đồng tiền thối của bà ta sao? Bà ta tưởng rằng có vài đồng tiền là có thể xui ma khiến quỷ sao? Lần trước câu kết với Giám đốc Sở Công thương định đóng cửa hàng của tôi, đạp đổ bát cơm của mẹ con tôi, nhưng vì cậu mà tôi và Tiểu Phong cố nhịn, lần này cậu lại bắt Tiểu Phong phải chịu nhục tới cầu xin tình cảm của mẹ cậu, Tiểu Phong hết lòng hết dạ giúp em gái cậu học bài, thực lòng đối xử với mẹ cậu, vậy mà mẹ cậu lại đối xử với nó như thế! Tạ Siêu Phàm, bây giờ cậu nghe cho kỹ đây, ngày trước tôi đồng ý cho cậu với Tiểu Phong yêu nhau là vì tôi thấy cậu thật lòng với con gái tôi, bây giờ tôi cho cậu biết, dù mẹ cậu có không phản đối thì tôi cũng không đồng ý gả con gái tôi vào nhà cậu, giao con gái duy nhất của mình cho cậu, tôi không yên tâm! Cậu đi cho tôi, đi ngay lập tức! Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa! đừng để tôi phải nhìn thấy bất cứ người nào của nào của nhà họ Tạ nữa!
Tạ Siêu Phàm nhìn Ngô Lệ Hồng đang đùng đùng lửa giận, lùi về sau một bước, cậu chưa bao giờ thấy bà giận dữ như thế, cũng không biết những việc mà mẹ cậu làm, những thủ đoạn nham hiểm, bỉ ổi mà cậu không thể tưởng tượng ra được đó đúng là do mẹ cậu làm sao?
- Dì, chắc là dì hiểu lầm rồi, sao mẹ cháu lại đóng cửa tiệm của dì được?
- Cậu không tìn thì có thể đi hỏi mẹ cậu, nếu không tin nữa thì đi hỏi Phó thị trưởng Hà, có thể tới Cục Công thương để tìm hiểu lại kết quả điều tra vụ việc đó! Nếu tôi nói sai cho mẹ câu nửa lời thì tôi không còn mang họ Ngô nữa!
Tạ Siêu Phàm lại lùi thêm mấy bước nữa, nước mắt lăn trên gò má:
- Dì, cháu xin lỗi! Cháu xin lỗi! – Anh chạy xuống cầu thang, cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào gặp Lâm Đan Phong nữa, bản thân anh chỉ nghĩ mình cứ yêu cô ấy hết lòng hết dạ nhưng không ngờ tình yêu này lại mạng lại cho cô ấy biết bao nhiêu tổn thương và đau đớn! Anh không có lý do gì để biện hộ cho mẹ anh, cũng không có lý do gì để thanh minh cho mình!
Anh lái xe nhanh như bay, điên cuồng chạy về nhà.
Trong phòng, Lâm Đan Phong để mặc nước mắt rơi giàn giụa, mấy lần cô muốn lao ra ngoài cửa, kéo mẹ ra để cho Tạ Siêu Phàm bước vào, nhưng rồi cô lại ngồi xuống, cô không thể làm tổn thương trái tim đã nhiều sẹo của mẹ thêm lần nữa. Nghe thấy tiếng Tạ Siêu Phàm chạy xuống cầu thang, Lâm Đan Phong không nhịn được nữa, lao ra ngoài cửa, Ngô Lệ Hồng cắn răng kéo cô lại:
-Không được đuổi theo! Để mặc nó!
Lâm Đan Phong khóc nói:
- Mẹ, con không đuổi theo anh ấy, con chỉ muốn nhắc anh ấy lái xe cẩn thận thôi.
Ngô Lệ Hồng nhìn ánh mắt lo lắng của con gái, đau lòng khôn xiết, bà biết cho dù mình có làm gì cũng không thể tách được con gái và Tạ Siêu Phàm ra, những cô gái si tình trên đời đều thật đáng thương, bà ôm con gái khóc lớn:
- Con ngốc ơi, con bảo mẹ phải làm thế nào đây?
❀
Khi màn đêm buông xuống, Trần Thần đưa Bạch Như Tuyết đã trang điểm vô cùng tỉ mỉ tới trước cổng vũ trường “Mộng Paris”, giống như tiễn người mình yêu nhất ra chiến trường, lại giống như đưa người mình thương nhất vào miệng cọp. Một người đàn ông to cao khỏe mạnh như anh, lần đầu tiên cảm nhận được sự vô dụng của mình, để một cô gái yếu ớt như Bạch Như Tuyết phải đi làm cái việc điên rồ này.
Tối hôm trước, đón mẹ từ “Mộng Paris” về nhà, lần đầu tiên mẹ anh đánh mất sự mạnh mẽ hàng ngày, khóc lóc kể cho anh nghe bố anh đã chán mẹ, tuyệt vọng và vô cùng đau khổ. Điều này khiến Trần Thần lần đầu tiên cảm thấy bà mẹ “phổi bò” của mình thực ra trong lòng đang phải cố gắng che dấu bao nhiêu nỗi đau. Công tâm mà nói, anh yêu bố nhiều hơn yêu mẹ, mặc dù bình thường bố anh rất ít về nhà, nhưng trong mắt anh, bố là người rất uy nghiêm, cũng được coi là người đàn ông thành công trong sự nghiệp, còn mẹ anh ngoại trừ anh chơi suốt ngày, bà chẳng theo đuổi cái gì, mặc dù nói bà là một người vợ nội trợ nhưng bà còn kém xa các bà vợ nội trợ khác, có lúc còn chẳng quan tâm gì tới chồng con, bố anh và anh về nhà chỉ thấy nồi cơm lạnh ngắt, cũng ít khi thấy mẹ tận tâm và kiên nhẫn chăm sóc việc ăn uống, ngủ nghỉ của bố, nếu đổi lại bất kì người đàn ông nào khác thì chắc chắn họ cũng sẽ giống như bố anh, ra ngoài tìm kiếm sự dịu dàng và ấm áp.
Trần Thần bảo Bạch Như Tuyết về phòng nghỉ trước, anh sợ có cô ở đây, có nhiều lời anh không thể nói thẳng với mẹ được. Lớn ngần này rồi nhưng chưa bao giờ Trần Thần tâm sự với mẹ, anh nói hết những cảm nhận của một người con trai, rồi từ góc độ của một người đàn ông, nói về mối quan hệ vợ chồng trong mắt anh, Hạ Thu Đông kinh ngạc phát hiện ra thì ra cậu con trai thô lỗ của bà thực ra cũng rất tỉ mỉ, chu đáo như con gái. Trần Thần nói đó là vì anh yêu Bạch Như Tuyết nên anh mới trở nên ti mỉ như vậy, những người đàn ông học hành không ra gì, lại không có tài năng gì nổi bật như anh, nếu không đối xử thật lòng với con gái người ta thì dựa vào cái gì mà đòi người ta một lòng một dạ đi theo mình cả đời? Đối với người ta tốt một chút cũng chẳng có gì quá đáng, huống hồ người nhà đã chẳng đối xử tốt với người ta rồi.
Hạ Thu Đông biết con trai đang có ý trách mình, ngày trước đúng là bà đã hiểu sai về con trai, bà cứ tưởng rằng tình yêu của con là mù quáng, bất quá chỉ là tình yêu trẻ con, sau lúc cuồng nhiệt ban đầu rồi sẽ lụi tàn nhanh thôi, nhưng không ngờ con trai bà lại si tình như thế và còn có đầu óc hơn những người từng trải như bà rất nhiều. Bạch Như Tuyết trong mắt con trai giống như một thiên thần với đôi cánh trắng, có thể đưa anh tới với khu vườn hạnh phúc, con trai bà tắm mình trong ánh sáng của tình yêu, còn bà thì lúc nào cũng nhắc nhở con, Bạch Như Tuyết không phải là gái trinh, nói ra mới thấy mình đúng là chẳng ra gì, sao cứ phải nói tới để con trai thấy ám ảnh, khi anh sống tới tuổi của bố anh bây giờ, cũng giống như ông, đối xử không ra gì với vợ, ngoại tình ở ngoài sao? Rồi bắt Bạch Như Tuyết chịu đựng tất cả những gì mình đang chịu đựng hay sao? Nhìn thấy cái nhà mình đã dành tâm huyết cả đời để xây dựng đang bên bờ vực thẳm, nhìn thấy người mình yêu thương nhất đang dần rời xa vòng tay của mình, nhìn tương lai như hạt cát nhỏ bé trong lòng bàn tay đang chảy dần, Hạ Thu Đông không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tiếp nữa. Nếu khi đó ở cổng “Mộng Paris” gặp phải Bạch Như Tuyết, bà còn cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng thì bây giờ Hạ Thu Đông thấy thật may mắn vì mình đã gặp các con, nếu không thì làm sao bà có một cuộc trò chuyện thẳng thắn và thân mật với con trai như thế này? Nếu không thì nút thắt buộc trong lòng bà với những định kiến về Bạch Như Tuyết làm sao có thể mở ra?
Trần Thần kéo tay mẹ, nói:
- Mẹ, sau này chỉ cần mẹ quan tâm tới bố tốt hơn một chút, cố gắng đừng làm những việc mà bố không thích, con với Như Tuyết cũng cố gắng hơn, chắc chắn bố sẽ hồi tâm chuyển ý, bố có thể từ một nhân viên bình thường lên tới chức Phó giám đốc ngân hàng như ngày hôm nay, chắc chắn không phải người hồ đồ, chắc chắn bố sẽ biết quay đầu lại. Mẹ yên tâm, rồi nhà mình sẽ ngày càng hạnh phúc hơn.
An ủi mẹ xong, Trần Thần về phòng ngủ, Bạch Như Tuyết vẫn chưa ngủ, hai người lại bàn bạc với nhau một hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra cách gì thích hợp để giúp bố, chuyện này là con cái thì không tiện nói thẳng, thế này không được, thế kia cũng không được, nói với người ngoài thì sợ bố mình mất mặt, dù sao cũng là chuyện xấu trong gia đình, nếu làm lớn lên thì cả nhà sẽ khó mà ngẩng mặt lên nhìn ai, nói không chừng còn làm lớn chuyện, thế thì chẳng khác nào chữa lợn lành thành lợn què.
Trần Thần buồn bã thở dài, lớn ngần này rồi, đây là lần đầu tiên anh mất ngủ cả đêm.
Khi Trần Thần còn đang trằn trọc không yên thì có một suy nghĩ đang dần hình thành trong đầu Bạch Như Tuyết, cô không nói với Trần Thần, cô định khi nào chắc chắn rồi mới nói với anh, trong cuộc đời mình, cô sợ nhất là khiến cho người thân phải thất vọng, không thi được vào một trường đại học tốt khiến bố mẹ thất vọng, bản thân mình đánh mất khả năng tìm được một công việc tốt, vì vậy mà cũng mất đi một tiền đồ đẹp, nếu lần này lại khiến người yêu thất vọng thì mọi nỗ lực để thay đổi cuộc sống của mình có thể một lần nữa mà tan biến, cô không dám nghĩ, ngộ nhỡ bố mẹ chồng tương lai mà li hôn, mất đi sự bảo vệ của gia đình, cô và Trần Thần liệu có đi vào vết xe đổ của bố mẹ cô hay không? Hai người họ phải làm thế nào để tìm được con thuyền vững chãi, chắc chắn, giúp họ vượt qua những sóng gió của cuộc đời?
Bạch Như Tuyết cảm thấy, là con dâu tương lai của nhà họ Trần thì cô nên giúp mẹ chồng bảo vệ cái nhà này, nhìn dáng vẻ đau khổ của Trần Thần, cô cảm thấy thương anh vô cùng, cô và Hạ Thu Đông là người trên cùng một con thuyền, con thuyền này có thể an toàn cập bờ hay không sẽ liên quan trực tiếp tới an nguy và hạnh phúc của họ. Mặc dù bờ vai của cô vô cùng yếu đuối, mặc dù cô không thể dự đoán được kết cục sau khi mình đã cố gắng, nhưng cô vẫn muốn đặt cược một lần.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Trần Thần đi làm, cô mang đàn tranh đi, nói với Hạ Thu Đông là cô phải đi dạy, thực ra là cô tới “Mộng Paris”. Tới cổng vũ trường, cô nói với bảo vệ tới đây để xin việc. Bảo vệ đưa cô vào phòng của giám đốc, Bạch Như Tuyết nói:
- Em thấy chỗ các anh sang trọng, chắc chắn là nơi đón nhận những người có trình độ văn hóa, nếu có thể đặt một cây đàn tranh gần mấy khóm trúc trên sân khấu, chơi một vài khúc nhạc cổ điển, chắc khách tới đây sẽ càng hứng thú hơn. Anh nghĩ mà xem, khi đó “Mộng Paris” sẽ hút khách như thế nào?
Vị giám đốc nhìn Bạch Như Tuyết xinh xắn như tiên hạ phàm:
- Có phải em không tìm được việc không? Định tới chỗ chúng tôi để kiếm đồng lương cao? Nhưng tôi nói cho em biết, em tới nhầm chỗ rồi.
Bạch Như Tuyết nói:
- Chúng ta chưa nói đến tiền nong vội, em chỉ cần anh cho em chơi đàn ở đây mười ngày, mười ngày sau nếu anh cảm thấy hiệu quả tốt thì chúng ta hãy bàn tới vấn đề tiền nong, nếu anh thấy không tốt thì em không nhận đồng nào cả, sẽ ra đi ngay lập tức.
Vị giám đốc này từ trước tới nay chưa từng bao giờ gặp một cô gái tự tin như thế, nếu đã chơi đàn miễn phí mười ngày thì ông ta cũng muốn biết tài nghệ đàn hát của cô gái này, nếu thực sự có thể thu hút được thêm nhiều khách quý thì ông ta cũng có cái để nói với ông chủ lớn, nhận thêm tiền thưởng. Một chuyện tốt đẹp từ trên trời rơi xuống, chẳng có lý do gì để từ chối cả, vị giám đốc bèn đích thân chọn cho Bạch Như Tuyết một vị trí thích hợp, sau đó cùng đám nhân viên phục vụ lắng nghe Bạch Như Tuyết đàn bản “Núi cao sông dài”, ai cũng khen là hay, quy định bảy giờ tối đi làm, mười một giờ tan ca, Bạch Như Tuyết gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó Trần Thần tan ca về nhà, Bạch Như Tuyết nói với anh về kế hoạch này, không ngờ Trần Thần kiên quyết phản đối, nói là anh không thể để cô bước chân vào chỗ đó, Bạch Như Tuyết kể cho anh nghe tỉ mỉ kế hoạch của mình, lại nói việc này có liên quan đến tình cảm của bố mẹ anh, Trần Thần im lặng, cuối cùng mới hạ quyết tâm nói, anh sẽ luôn chờ ở bên ngoài “Mộng Paris”, nếu có việc gì xảy ra thì chỉ cần cô gọi điện, anh sẽ lập tức xông vào.
Bạch Như Tuyết hứa với Trần Thần, khi bước chân vào “Mộng Paris”, Trần Thần còn kéo tay cô rất lâu không chịu buông, Bạch Như Tuyết thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh, thấy trái tim mình thật ấm áp, nghĩ rằng vì anh, mình làm việc này cũng đáng.
Bên trong “Mộng Paris” được trang trí vô cùng huy hoàng, mái nhà cong thật đẹp, những cây cột lớn màu vàng xa hoa, sàn nhà được lát gạch Đại Lý màu trắng sữa ấm áp và sang trọng, bên phải đại sảnh là một cái vườn nhỏ, những hòn giả sơn nằm ẩn hiện giữa những cây trúc tươi tốt, vòi phun nước được xây đắp tự nhiên và tinh xảo đang nhẹ nhàng phun qua những hòn đá tròn như trứng ngỗng, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái trong tâm hồn. Cảnh tượng này sẽ khiến những vị khách thường xuyên tới đây cảm thấy một sự tương xứng với thân phận của mình, như thể họ sinh ra đã hợp với nơi như thế này, tới những nơi giải trí không đúng đẳng cấp chẳng khác nào tự sỉ nhục thân phận và địa vị của họ, nơi này mới là nơi của họ, rượu ngon, gái đẹp và phong cảnh đẹp, tất cả mọi thứ đều khiến mọi người say mê quên lối về.
Bạch Như Tuyết mặc chiếc váy dài màu trắng ngồi trong một góc khu vườn, đoan trang, tao nhã, thong thả chơi khúc “Núi cao sông dài” mà cô yêu thích nhất, thi thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn những vị khách đang lục tục kéo nhau vào, thi thoảng sẽ có một vài vị khách dừng lại trước mặt cô, hỏi người dẫn đường về thân phận của cô. Bạch Như Tuyết vẫn thản nhiên đắm mình vào khúc nhạc. Đàn xong khúc “Núi cao sông dài”, Bạch Như Tuyết bắt đầu chơi khúc “Về nhà”, tiếng nhạc du dương, trong trẻo cất lên từ cây đàn tranh khiến bản nhạc nổi tiếng càng thêm lay động lòng người, Bạch Như Tuyết đàn đi đàn lại khúc nhạc này, cô biết, chắc chắn sẽ có người hiểu được nó, chắc chắn sẽ thấy rung động trong lòng.
Qua tám giờ tối, một cái bóng quen thuộc cùng một đám tửu khách bước vào, khúc đàn tranh du dương khiến họ đều dừng lại, ánh mắt mơ màng của Bạch Như Tuyết chạm phải ánh mắt của Trần Tự Cường, cô nhanh chóng cúi người xuống, để những ngón tay biểu đạt tiếng lòng của mình, khúc nhạc “Về nhà” càng trở nên se sắt, Trần Tự Cường đi nhanh vào phòng riêng.
Trần Thần đang đợi ở bên ngoài thì bỗng dưng nghe thấy có tiếng chuông điện thoại, vội vàng mở điện thoại ra, trong đó vang lên giọng nói phẫn nộ của bố anh:
- Con... cái cô người yêu của con là thế nào hả? Nói với nó nếu thiếu tiền thì mở miệng với bố, đừng có làm bố mất mặt!
Trần Thần cắn môi:
-Bố, bố gặp cô ấy hả? Cô ấy không đến đó vì tiền. Bố, cô ấy tới vì bố, bố thích hát như thế, chẳng nhẽ bố không biết cô ấy đang chơi bản gì sao?
Mấy ông chủ và những người bạn đi cùng lục tục kéo nhau vào phòng. Trần Tự Cường chửi một tiếng “khốn kiếp” rồi nhanh chóng cúp máy, mấy người bạn háo sắc đã có chút men rượu vào bèn bình phẩm về cô gái chơi đàn tranh mới tới, ông chủ họ Ngô nói:
-Cô nàng này nhìn ngon thật, không biết là báu vật ở đâu?
Vị giám đốc họ Tôn nói:
- Có phải anh Ngô thấy ngứa tay rồi không?
Ông chủ Ngô nói:
- Thấy đồ ăn ngon mà không thèm là kẻ ngốc, thấy hoa đẹp mà không hái là đồ ngu, có tiền mà không tiêu thì cũng thế, vừa ngu vừa ngốc thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Có phải không giám đốc Trần.
Máu nóng của Trần Tự Cường đã dồn cả lên mặt nhưng lại không có cách nào phát tác. Những cô ca nữ đã bắt đầu lục tục kéo vào, vẫn như mọi khi, dựa vào lòng các vị khách của mình, cô gái tên Thất Thất mà Trần Tự Cường thích nhất lẳng lơ liếc mắt nhìn ông, nhưng Trần Tự Cường vẫn cứng đơ như một khúc gỗ. Vị giám đốc họ Tôn và ông chủ họ Ngô nói vài câu gì đó, ông Ngô bèn đi ra, Trần Tự Cường cảnh giác hỏi:
- Ông Ngô đi đâu đấy?
Giám đốc Tôn ấn Trần Tự Cường ngồi xuống:
- Giám đốc Trần, anh đừng có quan tâm, hôm nay chúng tôi mời anh tới đây chơi thì kiểu gì cũng phải để anh chơi thật vui vẻ, đúng không? Anh Ngô đi sắp xếp một chút rồi quay lại ngay.
Bình luận truyện