Nàng dâu cực phẩm

Chương 304: Chúng ta chia tay



Hàn Sóc và Đàm Hi ở trong ký túc xá lập đội đánh quái, chờ đánh xong BOSS thì bụng đã sôi ùng ục.

Quay đầu nhìn ra ngoài trời thì thấy, trời ạ, đã tối từ bao giờ rồi.

“Ăn gì đây?” Đàm Hi mở trang web bán đồ ship, chuẩn bị đặt cơm.

“Cậu mời à?” Cô nàng Sóc cười gian trá, không có tạo hình Smart bổ trợ nữa nên nhìn cũng không đến nỗi quá đáng khinh. Đúng thế, từ sau Đêm Cực Quang, cái đầu bảy màu như điện giật của Hàn Sóc đã được san thành bình địa, duy trì trạng thái tóc ngắn kiểu Hàn.

Lúc đầu, người này sống chết không muốn: Tớ cứ thích Smart đấy thì sao nào?

Cuối cùng, Đàm Hi, An An, Tiểu Công Trúa phải liên thủ lại mới khiến cho cô nàng không thể không khuất phục, điều kiện là bao cô nàng ăn hai tháng miễn phí.

“Cậu nghèo tới mức nào thế hả?”

Hàn Sóc cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ cười đáp: “Dù sao cũng không giàu như cậu.”

“Cậu thật sự coi tớ là cái cây mọc ra tiền đấy à?”

“Sao có thể chứ? Cậu là ba nuôi của tớ.”

Đàm Hi giơ chân đạp thẳng lên cẳng chân cô nàng, “Cút đi!”

“Tớ đói bụng.” Ngửa mặt, ngóc cổ lên.

Duỗi tay ấn cái đầu đó xuống, Đàm Hi liền ném điện thoại cho cô nàng, “Tự mình gọi đi.”

“Một cái pizza nhân sầu riêng sáu miếng, hai cặp cánh gà, hai bánh tart trứng, thêm một ly trà sữa trân châu nữa, xong rồi!”

“Ha ha... Lợn Sóc.”

Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới, Đàm Hi tống cổ Hàn Sóc xuống lầu nhận đồ. Đúng lúc này, một số điện thoại xa lạ gọi vào máy cô.

“Tôi là Đàm Hi.”

“...”

“Alo?” Cô nhìn vào màn hình, rõ ràng là đã nhận cuộc gọi rồi, không nói gì là sao đây hả?

“Đồ thần kinh...”

Đang định cúp máy, đầu bên kia lại đột nhiên lên tiếng, “Tôi... Hề Đình.”

Đàm Hi sửng sốt trong chớp mắt: “Là cô đấy à, cô Hề.” Hai chữ cuối cùng cô nói với giọng điệu đầy vẻ thâm sâu.

“Là cô... cô hãm hại tôi.” Âm thanh khàn khàn để lộ ra sơ hở, giống như một oan hồn đang tuyệt vọng lại không tìm được nơi cứu rỗi.

Đàm Hi cười bâng quơ: “Cô đang nói gì thế ạ? Sao em nghe mà chẳng hiểu gì thế nhỉ?”

“Thú vị lắm sao?”

Đàm Hi không đáp, ánh mắt hơi ngưng.

“Tiếp tục giả bộ như thế hay ho lắm sao?”

Cô cười hừ một tiếng, không nén được sự khinh bỉ trong đó. Chẳng phải là muốn moi tin ư? Những gì không nên nói thì Đàm Hi sẽ tuyệt đối không nói một câu.

“Cô sai Kha Nhan lừa tôi tới phố Chữ Thập, sau đó tìm người... Mấy năm không gặp, lương tâm của cô bị chó ăn mất rồi!”

“Phố Chữ Thập á? Cô càng nói em càng hồ đồ. Còn nữa, em tìm người là thế nào nhỉ? Tìm ai cơ? Cô Hề à, cô... không phải gặp chuyện gì đấy chứ? Em nghe thấy có vẻ không lạc quan lắm...”

“Đàm Hi, cô thật sự khiến người ta thấy ghê tởm!”

“Ồ, thì ra là em làm cô thấy ghê tởm à? Cũng may, còn đang rầu rĩ không biết phải làm gì khiến cô khó chịu đây, giờ thì ngon rồi.”

“Câm miệng... Cô câm miệng lại cho tôi...” Âm thanh đột nhiên trở nên sắc bén, đã kề bên sự sụp đổ.

“Thế này mà đã không chịu nổi rồi à? Vậy chẳng phải những chiêu hay ho mà tôi đã chuẩn bị sau này không thể sử dụng được rồi sao?” Hề Đình càng điên cuồng, Đàm Hi càng vui vẻ. Ngạn ngữ nói rất đúng, “Khi trời diệt kẻ nào thì kẻ đó trước tiên bị làm cho phát cuồng“.

“Buông tha cho tôi đi...” Giọng nói dần trầm xuống như đang nỉ non.

“Xin tôi đấy à?”

“Đúng, tôi xin cô. Đàm Hi, tôi và Tần Thiên Lâm đã không còn quan hệ gì nữa, cũng sẽ không trêu chọc anh ta nữa. Cô muốn gì, tôi đều cho cô, tôi sợ cô rồi...”

“Đáng tiếc quá... Nếu có thể nghe thấy câu nói này của cô sớm một chút thì tốt rồi.”

Bên kia hơi khựng lại, “Có ý gì hả?”

“Ăn mệt mới đi xin hòa, cô cảm thấy có thể không? Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, nếu không công thành thì thật quá lãng phí.”

“Cô muốn ép chết tôi mới vừa lòng, có đúng không hả?”

“Thế này đã là ép chết cô rồi á?” Đàm Hi cười nhạo, “Xem ra, cô cũng không vô địch như trong tưởng tượng cho lắm.”

“Tôi nhận thua, xin cô hãy tha... Alo? Đàm Hi? Đàm Hi!”

Đầu bên kia không có tiếng đáp lại nữa.

Hề Đình nhìn màn hình ngẩn ngơ một hồi, sau đó ném mạnh một cái. Điện thoại nện trên mặt tường, màn hình nứt vỡ ra theo hình mạng nện.

“Tiện nhân! Nếu mày đã ép tao vào đường cùng thì cũng đừng trách tao tàn nhẫn!”

Móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay, sự đau đớn làm khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo, sự tàn nhẫn và oán hận trong mắt cuồn cuộn không ngừng.

“Ai thế?” Hàn Sóc xách hai túi nặng trĩu vào cửa, đặt lên bàn, “Nhìn tâm tình có vẻ không tệ nhỉ, còn cười trộm nữa...”

Đàm Hi nhếch môi cười, “Trợ giảng Lâm ra tay nhanh thật...”

Hề Đình thu thập lại mọi thứ, lại vào toilet trang điểm lại, dùng ba lớp phấn mới miễn cưỡng che đi dấu tay trên mặt. Cô ta tự mỉm cười trong gương, sau đó lấy điện thoại ra.

“A Sâm, anh đang bận à?”

“Vừa xong việc.”

“Em vẫn đang ở trường, giờ trời đã tối rồi, anh có thể tới đón em được không?”

“... Được. Em ra cổng đi, khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ tới nơi.”

Hề Đình quay trở lại văn phòng. Lâm Thuần đã ra về. Cô ta lấy từ trong ngăn kéo ra cái bật lửa, đốt sạch cả phong bì và những bức ảnh.

“A Sâm, anh tới rồi.”

“Lên xe đi.”

Hề Đình mở cửa bên ghế lái phụ và ngồi vào, chiếc xe khiêm tốn xa hoa chạy băng băng trên đường trong ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người, “Có làm chậm trễ công việc của anh không?”

“Không. Có đói không?”

Hề Đình sờ bụng, mắt lộ vẻ ngây thơ: “Có một chút.”

“Muốn ăn gì?”

“Anh quyết định là được rồi.”

Rất nhanh, xe liền dừng lại ở trước cửa một nhà hàng cay Tứ Xuyên.

“Sao lại muốn đi ăn đồ Trung Quốc thế?” Hề Đình nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc.

“Tự nhiên muốn thay đổi khẩu vị.” Nói xong, ôm cô ta tiến vào.

Hai người gọi một phòng riêng, cực kỳ ấm áp. Hề Đình tự nhiên cởi áo khoác ra, Cố Hoài Sâm cầm lấy, treo lên giá áo trước cửa vào giúp cô ta.

“Ngồi đi.”

“Cảm ơn anh.”

“Bên ngoài cũng được mà, không nhất thiết phải lấy phòng riêng đâu.”

Cố Hoài Sâm cởi vest ra, lại cởi thêm cúc áo cổ và tay, “Yên tĩnh.”

“A Sâm, có một số việc em muốn thương lượng với anh...”

“Chuyện gì?” Người đàn ông chuyên tâm pha trà, nghe vậy thì mày hơi nhíu lại một chút.

“Em muốn từ...”

“Hai vị muốn gọi gì ạ?” Trùng hợp, đúng lúc người phục vụ tiến vào.

Cố Hoài Sâm thuận miệng gọi vài món ăn, người phục vụ tươi cười nói: “Vừa thấy đã biết ngài là khách sành ăn rồi, món nào cũng là món tủ của nhà hàng chúng tôi.”

Gật đầu cười nhẹ: “Làm ơn cho thêm một bình sữa lạc, ép tươi.”

“Vâng, xin chờ một chút.”

Sau khi người phục vụ lui ra ngoài, Cố Hoài Sâm mới nhớ ra, “Vừa rồi em định nói gì ấy nhỉ?”

“Không có việc gì... Ăn cơm xong đã.”

“Ừ.”

Không tới năm phút, đồ ăn liền được mang lên, món nào cũng còn nóng hổi, cả màu sắc và hương vị đều hấp dẫn.

“Nếm thử xem, tay nghề của đầu bếp nơi này không tồi.” Cố Hoài Sâm gắp cho cô ta một miếng sườn nhỏ.

“Cảm ơn.” Hề Đình đưa lên miệng, “Ừ. Đúng là rất ngon.”

“Thích thì ăn nhiều vào, vừa lúc anh cũng có việc muốn nói với em.”

Mặt mày Hề Đình hơi nhúc nhích, cười hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Ăn cơm trước đã.”

Không biết là vì tác dụng tâm lý hay thật sự ăn không ngon mà bữa này Hề Đình ăn không được vui vẻ cho lắm, cho dù quả thật là tay nghề của đầu bếp không tệ tí nào.

Cố Hoài Sâm lại ăn không ít, động tác cực kỳ ưu nhã, vừa nhìn đã biết là con em quý tộc, dù là lễ nghi hay giáo dưỡng đều đáng để người người tán dương.

“Không ăn thêm một chút à?”

“Không có khẩu vị.”

“Không thoải mái à?”

“Không ạ. Có thể là mới ốm dậy, chưa khỏe hẳn.”

“Chú ý sức khỏe.” Anh ta đặt đũa xuống.

“Anh ăn xong rồi à?”

“Ừ.” Cố Hoài Sâm dùng khăn lau miệng, “Vừa rồi em muốn nói gì?”

Ánh mắt Hề Đình hơi lóe: “Em... Thôi anh nói trước đi.”

“Được.” Nhìn cô ta một cái thật sâu, vẻ mặt Cố Hoài Sâm vẫn bình thản, “Chúng ta chia tay.”

Ý cười vẫn còn đang treo trên môi, thậm chí Hề Đình vẫn chưa hiểu ra, đang chuẩn bị mở miệng nói “Vâng” theo bản năng. Dù sao, từ lúc hai người bên nhau tới giờ, cô ta chưa từng phản đối bất kỳ lời đề nghị nào của Cố Hoài Sâm.

“Tiểu Đình, chúng ta gặp mặt vui vẻ, chia tay yên bình.”

Nụ cười cứng đờ bên khóe môi, cô ta trợn trừng mắt lên không dám tin tưởng: “Anh... nói gì cơ?”

Cố Hoài Sâm rũ mắt, tầm mắt dừng trên ấm trà tử sa ở trước mặt, giây tiếp theo, đưa tay rót trà, khói trắng bốc lên từ miệng chén, đầy tám phần rồi mới thu tay lại, động tác vô cùng dứt khoát và lưu loát. Giống như lời mà anh ta vừa nói, vô cùng rõ ràng cũng đả thương người một cách trực tiếp.

“Anh nói, đã tới lúc chúng ta kết thúc rồi.”

Hề Đình như bị sét đánh, rõ ràng ở trong một căn phòng ấm áp mà cô ta lại có cảm giác lòng bàn chân lạnh toát, “A Sâm, anh đừng nói đùa như thế, hôm nay không phải ngày Cá Tháng Tư, nói... nói cái này... không buồn cười chút nào đâu.”

“Anh nói nghiêm túc.” Đẩy chén trà tới trước mặt cô ta, vẫn là Cố Hoài Sâm dịu dàng chu đáo trước kia, nhưng tại sao anh ta lại có thể nói ra những lời vô tình đến thế được?

“A Sâm, đừng có đùa nữa! Anh dọa thế em không chịu nổi đâu!”

“Tiểu Đình, anh hy vọng em nhìn thẳng vào hiện thực, đừng lừa mình dối người nữa...”

“Em không nghe! Không nghe!” Cô ta đột nhiên trở nên kích động, dùng hai tay che lỗ tai lại, không ngừng lắc đầu, “Nhất định là anh đang nói dối em, đúng, nhất định là đang nói dối em...”

Ánh mắt Cố Hoài Sâm trầm xuống, cưỡng chế kéo hai tay cô ta xuống, “Anh nói rất nghiêm túc.”

“Tại sao chứ?” Nước mắt Hề Đình rơi như mưa, tuyệt vọng nhìn người đàn ông vừa đâm cho cô ta một nhát dao rất dịu dàng kia, “A Sâm, em làm chưa tốt ở đâu? Anh nói đi, em nhất định sẽ sửa.”

“Em không cần thay đổi gì cả, chỉ là anh... chán rồi.”

Cánh môi người phụ nữ run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo, “Chán, chán ư? Sao có thể chứ... Chẳng phải chúng ta ở bên nhau rất tốt sao?”

“Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều, chúng ta thật sự không thích hợp để tiếp tục nữa.”

“Không...” Hề Đình lắc đầu như điên, hai mắt đẫm lệ, “Anh đã quên lúc chúng ta ở Italy rồi sao, mỗi lần anh đi công tác đều tới thăm em, đứng ở ngoài cổng trường chờ em tan học, sau đó chúng ta cùng đi ăn tối, hoa hồng, vòng cổ, tiếng vĩ cầm du dương... Trở lại chung cư, chúng ta nằm trên chiếc giường chật hẹp sex điên cuồng...”

“Đủ rồi!” Cố Hoài Sâm ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lùng, “Như em vừa nói, đó là đã từng. Cuộc đời như một chuyến tàu không ngừng nghỉ, có lúc trèo đèo lội suối, có lúc chạy băng băng trên đất bằng, đến mỗi nơi đều sẽ có những phong cảnh khác nhau, chúng ta đều có càng nhiều lựa chọn hơn, không phải thế sao?”

“Càng nhiều lựa chọn...” Hề Đình lẩm bẩm nói khẽ, đột nhiên giật mình một cái, “Có phải anh có người khác rồi không?”

Cố Hoài Sâm nhìn đi chỗ khác. Quả thực anh ta đang có hứng thú với cô gái khác, không, đó là một con yêu tinh...

“Ai? Là ai?” Hề Đình túm lấy cánh tay anh ta, “Tối hôm đó anh đi gặp cô ta, có đúng không?”

Ánh mắt người đàn ông khựng lại, trong đáy mắt nổi lên sự mềm mại.

Rơi vào trong mắt Hề Đình chẳng khác nào một cái búa sắt nện mạnh xuống, đập cho cô ta phải ngất đi, “Tại sao chứ? Tại sao anh lại thích người khác chứ? Cô ta tốt hơn em ở điểm nào chứ? Cô ta là ai?”

Cố Hoài Sâm gạt tay cô ta ra, “Cô ấy là ai không quan trọng.”

“Quan trọng! Đối với em rất quan trọng... A Sâm, anh muốn bỏ rơi em thật ư?” Người phụ nữ khóc như hoa lê dính mưa, mũi và đôi mắt đỏ bừng làm người ta phải thương xót, cho dù hiện tại nhìn vô cùng nhếch nhác nhưng động tác và thần thái của cô ta vẫn rất xinh đẹp.

Đáng tiếc, người đàn ông vẫn thờ ơ.

“Tiểu Đình, tỉnh lại đi, chúng ta chia tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện