Nàng dâu cực phẩm
Chương 314: Nhóc con, em phải nghe lời
Vất vả lắm mới nhét được người vào trong xe, Đàm Hi đang chuẩn bị nổ máy.
“Đừng nghịch, em lái xe...”
Người đàn ông lạnh mặt, ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh nhưng hai tay lại không thành thật sờ soạng lung tung trên người cô, lúc này đã sắp chui vào trong áo len rồi.
Đàm Hi giơ tay đập bay đi, “Cái lão lưu manh này!”
Lục Chinh không cãi lại, cũng không tức giận, động tác cũng không dừng.
“Này nhé, tối nay anh nhất định muốn giằng co với em đúng không?”
“...”
“Đã say còn uống, sao không uống chết đi chứ?”
“...”
“Đã bảo anh đừng có lộn xộn, còn sờ nữa à?”
Quả thực Đàm Hi sắp điên lên rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cô kéo đai an toàn trói luôn hai tay anh lại.
“Giờ tốt rồi, nhìn xem anh còn tác quái thế nào nữa!”
Nếu cái này có thể làm khó anh thì anh chẳng phải là Lục Chinh nữa.
Tay bị trói nhưng vẫn còn miệng, gương mặt của Đàm Hi bị gặm một cái, cô không khỏi nổi giận: “Anh đã đủ chưa hả? Ngoan ngoãn ngay cho em!”
Sau một lúc lâu mới có thể làm người này ngừng nghỉ được.
Đàm Hi nhanh chóng lái xe về chung cư, may mắn lúc đi lên không đụng phải ai, nếu không chắc mất mặt chết mất.
“Tên thối tha này, tay anh gác ở đâu đấy hả?” Đàm Hi đang định mò tìm chìa khóa thì tay người nào đó đã chui ngay vào trong áo len rồi.
Mở cửa, vào nhà, lại ném gã xấu xa nào đó lên ghế sofa.
“Phù, mệt chết bà đây rồi...”
Uống nước, nghỉ ngơi một chút, Đàm Hi lại đạp cho anh một cái, “Lên giường đi ngủ ngay.”
Lục Chinh ngồi dựa trên ghế sofa, đôi mắt mở to, không hề đáp lại cô.
Đàm Hi thò mặt lại gần, khua khua tay trước mặt anh mấy cái, “Không phải say à? Anh còn biết chớp mắt sao?”
Giây tiếp theo, cổ tay bị tóm lấy.
“Đàm Hi.” Anh gọi.
Người nào đó bị nhắc tên liền nhướng mày: “Gọi em đấy à?”
“Về sau cách xa Tống Bạch ra một chút.”
“Tại sao cơ?” Nhìn anh nghi hoặc, rốt cuộc người này say thật hay giả say thế?
“Nó... không thành thật.”
“Ồ, em thấy anh còn không thành thật hơn ấy, có phải em cũng nên cách xa anh ra một chút không?”
“Vớ vẩn!”
Đàm Hi chậc một tiếng, ngón trỏ nâng cằm anh lên: “Thì ra, anh cũng biết chửi tục cơ à?”
Ánh mắt Lục Chinh dữ tợn, lập tức đè cô vào sofa: “Có hiểu anh đang nói gì không hả?”
“Hiểu.” Uống tí nước đái ngựa là lên cơn điên, Đàm Hi thầm mắng.
Ánh mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng, cúi người hôn một cái, “Ngoan.”
Đàm Hi chỉ cảm thấy một mùi rượu nồng nặc bao phủ lấy mình, sau đó là cảm xúc mềm mại đặt lên môi: “Anh này... ưm...”
Nụ hôn này cũng không kéo dài nhưng Đàm Hi lại thấy cực kỳ hoảng hốt. Cô chưa từng thấy cảm xúc thâm thúy và phức tạp như thế trong mắt Lục Chinh.
“Nhóc con, em phải nghe lời.” Anh nói.
“Anh say rồi.”
“Anh không say.” Lẩm bẩm một câu, vùi mặt vào hõm cổ Đàm Hi rồi không nhúc nhích nữa.
“Lục Chinh? Cậu à?”
Đáp lại cô là hơi thở vững vàng và kéo dài của người đàn ông.
Đàm Hi miễn cưỡng mới lôi được người vào trong phòng ngủ, chỉ có một đoạn đường ngắn tí mà làm cô mệt đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, “Đúng là đời trước nợ anh...”
Tung dép cởi áo, lại dùng khăn lông ẩm lau mặt cho anh, đắp chăn xong xuôi, Đàm Hi mới ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra thì thấy điện thoại đổ chuông.
“Alo, Tiểu Bạch.”
“Hi Hi, hai người đang ở đâu rồi?”
“Yên tâm đi, đã về tới nhà bình an rồi.”
“Anh tôi đâu?”
“Oh, ổng ngủ rồi.”
“Phụt... Cô đừng có nói đỡ cho anh ấy, chắc chắn là say bất tỉnh nhân sự rồi.”
“Hê, anh cũng có mắt nhìn đấy nhỉ!”
“Anh tôi uống say thì khác người lắm, chẳng nổi điên, gào loạn hay sủa như chó đâu, ngoại trừ phản ứng hơi chậm chạp tí thì nhìn chẳng khác gì người thường cả.”
Đàm Hi cười lạnh, ai bảo không khác người chứ? Người bình thường sẽ sờ soạng lung tung trên người phụ nữ như thế sao?
“Rồi, chỉ sợ em không trị được nên gọi điện hỏi thăm thôi, hiện tại xem ra không có việc gì lớn nữa, vậy tôi cúp máy đây.”
“Haizz, chuyện Chu Dịch chuốc rượu hôm nay tôi nhớ rồi đấy. Anh nhớ nhắn lại cho hắn, hôm nào tôi sẽ trị tội hắn sau.”
“Thằng ranh đó rõ ràng là ngứa da rồi.”
“Vậy thì tốt, vừa lúc thay da cho hắn.”
Tống Bạch im lặng, người anh em à, anh đây cũng không bảo vệ được chú rồi, tự cầu nhiều phúc đi, A Di Đà Phật.
Cúp máy, Đàm Hi sấy khô tóc rồi lên giường đi ngủ.
Trung tâm thương mại gì đó sau này nên ít đi dạo thôi, miễn cho gặp phải người quen nữa...
Ngày hôm sau, lúc Đàm Hi tỉnh lại thì bên gối đã không còn ai.
Mơ màng xuống giường, chạy sang thư phòng, quả nhiên nhìn thấy ngay người nào đó đã ăn mặc chỉnh tề.
Cô liền đi qua, nhớ tới vụ sờ soạng của con sói háo sắc nào đó ngày hôm qua, không sờ ngược lại sao có thể chứ?
Thế nên, trước mặt một đám quản lý cao tầng của Lục Thị, Lục đại tổng tài bị người ta sờ ngực.
Đàm Hi rên lên một tiếng, còn rất ấm nha.
Lục Chinh lập tức gập màn hình máy tính xuống rồi trở tay kéo người vào trong lồng ngực: “Sáng sớm ngày ra đã nghịch ngợm gì thế hả?”
Đàm Hi thuận thế vòng tay qua cổ anh, há miệng ngáp một cái: “Buồn ngủ!”
“Em có biết vừa rồi anh đang làm gì không hả?”
“Làm gì? Chẳng lẽ đang tán gẫu qua video với người khác à?”
“Video hội nghị.”
“Oh, Video hội... cái gì?!” Đàm Hi giật thót mình, phản ứng đầu tiên là nhìn laptop trên bàn, thấy đã được gập xuống rồi mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ mới biết sợ à, phản ứng có phải chậm quá rồi không?”
“Em đang lo lắng anh bị mất mặt trước nhân viên thôi.”
“Thế à?”
“Đương nhiên rồi.” Nói, thuận thế đứng lên và đi ra ngoài, “Hình như vẫn còn hơi buồn ngủ, em về ngủ thêm tí đã...”
Lục Chinh lại một lần nữa mở máy tính lên, mặt không cảm xúc nói: “Tiếp tục.”
Một đám quản lý cấp cao vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.
“Đồ ngốc, cậu từ từ đã.”
Trần Khải xoay người, lạnh mặt: “Làm ơn hãy gọi tôi là thư ký Trần.”
Khóe miệng Hàn Uy giật giật: “Cậu đã nói chuyện kia với lão Lục chưa thế hả?”
Anh ta gật đầu.
“Thế nên, lần này tới Tân Thị là tìm người tính sổ à?”
“Không rõ ràng lắm.”
“Ôi, nhìn cái cảnh vừa rồi thì cậu nghĩ là anh ta đi tính sổ à?” Ăn thịt thì đúng hơn ấy!
Trần Khải nhíu mày.
Hàn Uy thở dài, mắt lộ vẻ thương hại: “Lão Lục đã bị tiểu yêu tinh kia làm cho mê muội rồi, kẻ mật báo như cậu hãy tự cầu nhiều phúc đi!” Nói xong liền ung dung đi mất.
Nhìn thế nào cũng thấy giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Khải đột nhiên thấy răng ê ẩm. A Di Đà Phật...
Đàm Hi ngủ suốt cả buổi sáng, đến chiều thì nhận được điện thoại của Chu Dịch gọi tới.
“Ồ, Chu đại thiếu gia tỉnh rượu rồi đấy à?”
“Chị, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?”
Đàm Hi ngồi khua chân trên bệ cửa sổ, dưới mông lót một cái đệm mềm, hai chân khua trong không khí: “Giờ mới biết gọi chị cơ à, hôm qua làm gì ấy nhỉ?”
“Em sai rồi, thành tâm ăn năn hối cải, lần tới gặp nhất định sẽ gọi chị mà.”
Đàm Hi hừ một tiếng, hiển nhiên là không hề bị mềm lòng bởi chiêu này.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Chị xem, chẳng phải tối qua là em quá kích động sao, thế nên mới không khống chế được, uống hơi quá chén...”
“Khoan đã, nếu anh muốn tạ lỗi, có phải là tìm nhầm đối tượng rồi không thế?”
Chu Dịch sắp khóc tới nơi rồi, chẳng phải tại vì hắn không dám tìm chính chủ hay sao.
“Chị, chỉ bằng địa vị của chị hôm nay, chắc nói giúp em mấy câu hay ho cũng được mà?”
“Địa vị? Địa vị gì chứ?”
“Bạn gái của Nhị gia đó!”
Trong lòng Đàm Hi rất đắc ý, giọng điệu cũng tốt hơn: “Nói lời hay gì?”
Mắt Chu Dịch lập tức sáng lên, ngon rồi!
“Chị đừng đùa em nữa, hôm qua em thật sự không cố ý chuốc rượu đâu, chị giải thích với Nhị gia giùm em nhá!”
Tuy Chu gia giàu có thật nhưng căn bản chỉ là con tép trên mép con mèo so với hai nhà Bàng Lục, cộng thêm với ảnh hưởng và năng lực của bản thân Lục Chinh, khó trách Chu Dịch chạy tới chỗ cô tố khổ.
“Anh biết đấy, bà đây chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn cả.”
“Coi như em thiếu bà chị một đại ân tình đi.”
“Thành giao.”
Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi không nhịn được mắng một câu “Đồ ngốc”, cái chuyện chuốc rượu này người nào thông minh một chút sẽ bỏ qua, tốt nhất là không bao giờ nhắc tới, tên này thì ngược lại, cái hay không nói cứ thích nói cái dở.
Đương nhiên, Đàm Hi cũng sẽ chẳng giúp hắn nói mấy cái này với Lục Chinh.
Nhân tình ấy mà, cô nhận cũng chẳng thấy thẹn với lương tâm.
Bốn giờ mười lăm phút, hai người ra khỏi nhà đi mua đồ ăn. Chỉ vì Đàm Hi đột nhiên nổi cơn điên muốn xuống bếp, Lục Chinh thì ôm thái độ nghi ngờ với chuyện này.
Có điều nếu cô đã kiên quyết thì tất nhiên anh cũng vui vẻ chiều lòng thôi.
Đi dạo quanh khu rau dưa một vòng, dưa chuột, củ cải, khoai tây, còn có thêm một búp cải trắng nữa.
Tới khu bán thực phẩm tươi sống, Đàm Hi muốn mua một miếng thịt thăn, thêm một con gà hấp bán thành phẩm, lấy về gia công một chút là có thể ăn được rồi.
Lúc đi dạo qua khu bán đồ dùng sinh hoạt, Đàm Hi thuận tay cầm lấy hai đôi dép lê.
Lục Chinh lại đổi một đôi sang màu khác.
“Màu xám khá đẹp mà, anh đổi nó làm gì.”
“Hồng nhạt càng đẹp hơn.”
Đàm Hi cạn lời.
“Em không thích hả?”
“Hì hì... Thích chứ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lúc đi ngang qua khu vực bán đồ người lớn, Đàm Hi khựng lại, “Hình như... hết cái đó rồi thì phải.”
Lục Chinh nhìn cô một cái thật sâu: “Anh đã lấy hai hộp đặt trong xe hàng rồi.”
Cô còn có thể nói gì đây?
Tính tiền, quẹt thẻ, chạy lấy người.
Đàm Hi vừa về tới chung cư liền chui vào bếp bắt đầu bận rộn.
Vốn dĩ định làm một đĩa khoai tây xào, đáng tiếc lúc cắt khúc lại không nhỏ hơn ngón tay là mấy, nghĩ một hồi liền đổi thành khoai tây cắt lát, kết quả suýt chút nữa cắt vào tay, cuối cùng liền đổi hẳn thành khoai tây nghiền...
Dưa chuột nộm thì tương đối đơn giản, đổ ít gia vị vào là được, thế nên món này làm xong nhanh nhất.
Kế tiếp là dựa theo video hướng dẫn làm món cải trắng ngâm dấm, rửa sạch, xé thành miếng nhỏ, sau đó đun sôi dầu và đổ vào, lại rắc thêm một ít hạt tiêu lên trên mặt, cuối cùng đổ hỗn hợp nước đường dấm đã pha chế tốt vào là xong.
Còn về thịt thăn, Đàm Hi thái được một nửa liền tử bỏ, cô thật sự không chịu nổi cảm giác dầu mỡ mềm mềm nhão nhão này.
Cuối cùng, bỏ con gà đã sơ chế qua ra cho vào nồi, đảo dầu xào một lần, bỏ thêm gia vị tặng kèm cho đằm.
“Xong! Ăn cơm thôi...”
Gà luộc, khoai tây nghiền, cải trắng ngâm dấm, sau đó là hai bát cơm gạo trắng.
“Mùi vị thế nào?”
Lục Chinh nhai mấy cái, “Còn có không gian phát triển.”
Khuôn mặt nhỏ lập tức tỏ vẻ suy sụp.
“Có điều, đối với người vừa mới học thì thế này đã là rất không tồi.”
“Hừ! Giờ mới nói được một câu giống tiếng người.”
Đàm Hi cũng thử ăn, tuy rằng không thể nói là quá ngon nhưng vẫn có thể đưa vào mồm được, ít nhất không nhầm muối với đường, có điều nấu cơm cho hơi nhiều nước nên hơi nhão tí.
Cơm nước xong, Đàm Hi bắt Lục Chinh đi rửa bát, còn cô thì nằm dài trên sofa xem tivi.
“Rửa bát xong nhanh thế?”
“Đương nhiên.”
Đàm Hi nửa tin nửa ngờ, loẹt quẹt chạy vào trong bếp kiểm tra một vòng, không tệ, dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng lau một lượt.
“Sao hả?” Người đàn ông ghé sát lại.
Đàm Hi hôn lên cổ anh, “Về sau việc rửa bát sẽ giao cho anh, biểu hiện cho tốt nhé~”
Lục Chinh: “...”
Hai người định ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm.
Tuy rằng thời tiết bắt đầu dần lạnh hơn, hơi thở của mùa đông càng lúc càng gần, nhưng dưới lầu vẫn có rất nhiều người ăn xong liền ra ngoài đi bộ.
Ở giữa sân khu chung cư có một nhóm các bác gái đang tập khiêu vũ.
Đàm Hi đi tới xoay người mấy cái, kết quả bị Lục Chinh không nói hai lời kéo đi luôn.
“Đừng nghịch, em lái xe...”
Người đàn ông lạnh mặt, ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh nhưng hai tay lại không thành thật sờ soạng lung tung trên người cô, lúc này đã sắp chui vào trong áo len rồi.
Đàm Hi giơ tay đập bay đi, “Cái lão lưu manh này!”
Lục Chinh không cãi lại, cũng không tức giận, động tác cũng không dừng.
“Này nhé, tối nay anh nhất định muốn giằng co với em đúng không?”
“...”
“Đã say còn uống, sao không uống chết đi chứ?”
“...”
“Đã bảo anh đừng có lộn xộn, còn sờ nữa à?”
Quả thực Đàm Hi sắp điên lên rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cô kéo đai an toàn trói luôn hai tay anh lại.
“Giờ tốt rồi, nhìn xem anh còn tác quái thế nào nữa!”
Nếu cái này có thể làm khó anh thì anh chẳng phải là Lục Chinh nữa.
Tay bị trói nhưng vẫn còn miệng, gương mặt của Đàm Hi bị gặm một cái, cô không khỏi nổi giận: “Anh đã đủ chưa hả? Ngoan ngoãn ngay cho em!”
Sau một lúc lâu mới có thể làm người này ngừng nghỉ được.
Đàm Hi nhanh chóng lái xe về chung cư, may mắn lúc đi lên không đụng phải ai, nếu không chắc mất mặt chết mất.
“Tên thối tha này, tay anh gác ở đâu đấy hả?” Đàm Hi đang định mò tìm chìa khóa thì tay người nào đó đã chui ngay vào trong áo len rồi.
Mở cửa, vào nhà, lại ném gã xấu xa nào đó lên ghế sofa.
“Phù, mệt chết bà đây rồi...”
Uống nước, nghỉ ngơi một chút, Đàm Hi lại đạp cho anh một cái, “Lên giường đi ngủ ngay.”
Lục Chinh ngồi dựa trên ghế sofa, đôi mắt mở to, không hề đáp lại cô.
Đàm Hi thò mặt lại gần, khua khua tay trước mặt anh mấy cái, “Không phải say à? Anh còn biết chớp mắt sao?”
Giây tiếp theo, cổ tay bị tóm lấy.
“Đàm Hi.” Anh gọi.
Người nào đó bị nhắc tên liền nhướng mày: “Gọi em đấy à?”
“Về sau cách xa Tống Bạch ra một chút.”
“Tại sao cơ?” Nhìn anh nghi hoặc, rốt cuộc người này say thật hay giả say thế?
“Nó... không thành thật.”
“Ồ, em thấy anh còn không thành thật hơn ấy, có phải em cũng nên cách xa anh ra một chút không?”
“Vớ vẩn!”
Đàm Hi chậc một tiếng, ngón trỏ nâng cằm anh lên: “Thì ra, anh cũng biết chửi tục cơ à?”
Ánh mắt Lục Chinh dữ tợn, lập tức đè cô vào sofa: “Có hiểu anh đang nói gì không hả?”
“Hiểu.” Uống tí nước đái ngựa là lên cơn điên, Đàm Hi thầm mắng.
Ánh mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng, cúi người hôn một cái, “Ngoan.”
Đàm Hi chỉ cảm thấy một mùi rượu nồng nặc bao phủ lấy mình, sau đó là cảm xúc mềm mại đặt lên môi: “Anh này... ưm...”
Nụ hôn này cũng không kéo dài nhưng Đàm Hi lại thấy cực kỳ hoảng hốt. Cô chưa từng thấy cảm xúc thâm thúy và phức tạp như thế trong mắt Lục Chinh.
“Nhóc con, em phải nghe lời.” Anh nói.
“Anh say rồi.”
“Anh không say.” Lẩm bẩm một câu, vùi mặt vào hõm cổ Đàm Hi rồi không nhúc nhích nữa.
“Lục Chinh? Cậu à?”
Đáp lại cô là hơi thở vững vàng và kéo dài của người đàn ông.
Đàm Hi miễn cưỡng mới lôi được người vào trong phòng ngủ, chỉ có một đoạn đường ngắn tí mà làm cô mệt đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, “Đúng là đời trước nợ anh...”
Tung dép cởi áo, lại dùng khăn lông ẩm lau mặt cho anh, đắp chăn xong xuôi, Đàm Hi mới ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra thì thấy điện thoại đổ chuông.
“Alo, Tiểu Bạch.”
“Hi Hi, hai người đang ở đâu rồi?”
“Yên tâm đi, đã về tới nhà bình an rồi.”
“Anh tôi đâu?”
“Oh, ổng ngủ rồi.”
“Phụt... Cô đừng có nói đỡ cho anh ấy, chắc chắn là say bất tỉnh nhân sự rồi.”
“Hê, anh cũng có mắt nhìn đấy nhỉ!”
“Anh tôi uống say thì khác người lắm, chẳng nổi điên, gào loạn hay sủa như chó đâu, ngoại trừ phản ứng hơi chậm chạp tí thì nhìn chẳng khác gì người thường cả.”
Đàm Hi cười lạnh, ai bảo không khác người chứ? Người bình thường sẽ sờ soạng lung tung trên người phụ nữ như thế sao?
“Rồi, chỉ sợ em không trị được nên gọi điện hỏi thăm thôi, hiện tại xem ra không có việc gì lớn nữa, vậy tôi cúp máy đây.”
“Haizz, chuyện Chu Dịch chuốc rượu hôm nay tôi nhớ rồi đấy. Anh nhớ nhắn lại cho hắn, hôm nào tôi sẽ trị tội hắn sau.”
“Thằng ranh đó rõ ràng là ngứa da rồi.”
“Vậy thì tốt, vừa lúc thay da cho hắn.”
Tống Bạch im lặng, người anh em à, anh đây cũng không bảo vệ được chú rồi, tự cầu nhiều phúc đi, A Di Đà Phật.
Cúp máy, Đàm Hi sấy khô tóc rồi lên giường đi ngủ.
Trung tâm thương mại gì đó sau này nên ít đi dạo thôi, miễn cho gặp phải người quen nữa...
Ngày hôm sau, lúc Đàm Hi tỉnh lại thì bên gối đã không còn ai.
Mơ màng xuống giường, chạy sang thư phòng, quả nhiên nhìn thấy ngay người nào đó đã ăn mặc chỉnh tề.
Cô liền đi qua, nhớ tới vụ sờ soạng của con sói háo sắc nào đó ngày hôm qua, không sờ ngược lại sao có thể chứ?
Thế nên, trước mặt một đám quản lý cao tầng của Lục Thị, Lục đại tổng tài bị người ta sờ ngực.
Đàm Hi rên lên một tiếng, còn rất ấm nha.
Lục Chinh lập tức gập màn hình máy tính xuống rồi trở tay kéo người vào trong lồng ngực: “Sáng sớm ngày ra đã nghịch ngợm gì thế hả?”
Đàm Hi thuận thế vòng tay qua cổ anh, há miệng ngáp một cái: “Buồn ngủ!”
“Em có biết vừa rồi anh đang làm gì không hả?”
“Làm gì? Chẳng lẽ đang tán gẫu qua video với người khác à?”
“Video hội nghị.”
“Oh, Video hội... cái gì?!” Đàm Hi giật thót mình, phản ứng đầu tiên là nhìn laptop trên bàn, thấy đã được gập xuống rồi mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ mới biết sợ à, phản ứng có phải chậm quá rồi không?”
“Em đang lo lắng anh bị mất mặt trước nhân viên thôi.”
“Thế à?”
“Đương nhiên rồi.” Nói, thuận thế đứng lên và đi ra ngoài, “Hình như vẫn còn hơi buồn ngủ, em về ngủ thêm tí đã...”
Lục Chinh lại một lần nữa mở máy tính lên, mặt không cảm xúc nói: “Tiếp tục.”
Một đám quản lý cấp cao vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.
“Đồ ngốc, cậu từ từ đã.”
Trần Khải xoay người, lạnh mặt: “Làm ơn hãy gọi tôi là thư ký Trần.”
Khóe miệng Hàn Uy giật giật: “Cậu đã nói chuyện kia với lão Lục chưa thế hả?”
Anh ta gật đầu.
“Thế nên, lần này tới Tân Thị là tìm người tính sổ à?”
“Không rõ ràng lắm.”
“Ôi, nhìn cái cảnh vừa rồi thì cậu nghĩ là anh ta đi tính sổ à?” Ăn thịt thì đúng hơn ấy!
Trần Khải nhíu mày.
Hàn Uy thở dài, mắt lộ vẻ thương hại: “Lão Lục đã bị tiểu yêu tinh kia làm cho mê muội rồi, kẻ mật báo như cậu hãy tự cầu nhiều phúc đi!” Nói xong liền ung dung đi mất.
Nhìn thế nào cũng thấy giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Khải đột nhiên thấy răng ê ẩm. A Di Đà Phật...
Đàm Hi ngủ suốt cả buổi sáng, đến chiều thì nhận được điện thoại của Chu Dịch gọi tới.
“Ồ, Chu đại thiếu gia tỉnh rượu rồi đấy à?”
“Chị, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?”
Đàm Hi ngồi khua chân trên bệ cửa sổ, dưới mông lót một cái đệm mềm, hai chân khua trong không khí: “Giờ mới biết gọi chị cơ à, hôm qua làm gì ấy nhỉ?”
“Em sai rồi, thành tâm ăn năn hối cải, lần tới gặp nhất định sẽ gọi chị mà.”
Đàm Hi hừ một tiếng, hiển nhiên là không hề bị mềm lòng bởi chiêu này.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Chị xem, chẳng phải tối qua là em quá kích động sao, thế nên mới không khống chế được, uống hơi quá chén...”
“Khoan đã, nếu anh muốn tạ lỗi, có phải là tìm nhầm đối tượng rồi không thế?”
Chu Dịch sắp khóc tới nơi rồi, chẳng phải tại vì hắn không dám tìm chính chủ hay sao.
“Chị, chỉ bằng địa vị của chị hôm nay, chắc nói giúp em mấy câu hay ho cũng được mà?”
“Địa vị? Địa vị gì chứ?”
“Bạn gái của Nhị gia đó!”
Trong lòng Đàm Hi rất đắc ý, giọng điệu cũng tốt hơn: “Nói lời hay gì?”
Mắt Chu Dịch lập tức sáng lên, ngon rồi!
“Chị đừng đùa em nữa, hôm qua em thật sự không cố ý chuốc rượu đâu, chị giải thích với Nhị gia giùm em nhá!”
Tuy Chu gia giàu có thật nhưng căn bản chỉ là con tép trên mép con mèo so với hai nhà Bàng Lục, cộng thêm với ảnh hưởng và năng lực của bản thân Lục Chinh, khó trách Chu Dịch chạy tới chỗ cô tố khổ.
“Anh biết đấy, bà đây chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn cả.”
“Coi như em thiếu bà chị một đại ân tình đi.”
“Thành giao.”
Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi không nhịn được mắng một câu “Đồ ngốc”, cái chuyện chuốc rượu này người nào thông minh một chút sẽ bỏ qua, tốt nhất là không bao giờ nhắc tới, tên này thì ngược lại, cái hay không nói cứ thích nói cái dở.
Đương nhiên, Đàm Hi cũng sẽ chẳng giúp hắn nói mấy cái này với Lục Chinh.
Nhân tình ấy mà, cô nhận cũng chẳng thấy thẹn với lương tâm.
Bốn giờ mười lăm phút, hai người ra khỏi nhà đi mua đồ ăn. Chỉ vì Đàm Hi đột nhiên nổi cơn điên muốn xuống bếp, Lục Chinh thì ôm thái độ nghi ngờ với chuyện này.
Có điều nếu cô đã kiên quyết thì tất nhiên anh cũng vui vẻ chiều lòng thôi.
Đi dạo quanh khu rau dưa một vòng, dưa chuột, củ cải, khoai tây, còn có thêm một búp cải trắng nữa.
Tới khu bán thực phẩm tươi sống, Đàm Hi muốn mua một miếng thịt thăn, thêm một con gà hấp bán thành phẩm, lấy về gia công một chút là có thể ăn được rồi.
Lúc đi dạo qua khu bán đồ dùng sinh hoạt, Đàm Hi thuận tay cầm lấy hai đôi dép lê.
Lục Chinh lại đổi một đôi sang màu khác.
“Màu xám khá đẹp mà, anh đổi nó làm gì.”
“Hồng nhạt càng đẹp hơn.”
Đàm Hi cạn lời.
“Em không thích hả?”
“Hì hì... Thích chứ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lúc đi ngang qua khu vực bán đồ người lớn, Đàm Hi khựng lại, “Hình như... hết cái đó rồi thì phải.”
Lục Chinh nhìn cô một cái thật sâu: “Anh đã lấy hai hộp đặt trong xe hàng rồi.”
Cô còn có thể nói gì đây?
Tính tiền, quẹt thẻ, chạy lấy người.
Đàm Hi vừa về tới chung cư liền chui vào bếp bắt đầu bận rộn.
Vốn dĩ định làm một đĩa khoai tây xào, đáng tiếc lúc cắt khúc lại không nhỏ hơn ngón tay là mấy, nghĩ một hồi liền đổi thành khoai tây cắt lát, kết quả suýt chút nữa cắt vào tay, cuối cùng liền đổi hẳn thành khoai tây nghiền...
Dưa chuột nộm thì tương đối đơn giản, đổ ít gia vị vào là được, thế nên món này làm xong nhanh nhất.
Kế tiếp là dựa theo video hướng dẫn làm món cải trắng ngâm dấm, rửa sạch, xé thành miếng nhỏ, sau đó đun sôi dầu và đổ vào, lại rắc thêm một ít hạt tiêu lên trên mặt, cuối cùng đổ hỗn hợp nước đường dấm đã pha chế tốt vào là xong.
Còn về thịt thăn, Đàm Hi thái được một nửa liền tử bỏ, cô thật sự không chịu nổi cảm giác dầu mỡ mềm mềm nhão nhão này.
Cuối cùng, bỏ con gà đã sơ chế qua ra cho vào nồi, đảo dầu xào một lần, bỏ thêm gia vị tặng kèm cho đằm.
“Xong! Ăn cơm thôi...”
Gà luộc, khoai tây nghiền, cải trắng ngâm dấm, sau đó là hai bát cơm gạo trắng.
“Mùi vị thế nào?”
Lục Chinh nhai mấy cái, “Còn có không gian phát triển.”
Khuôn mặt nhỏ lập tức tỏ vẻ suy sụp.
“Có điều, đối với người vừa mới học thì thế này đã là rất không tồi.”
“Hừ! Giờ mới nói được một câu giống tiếng người.”
Đàm Hi cũng thử ăn, tuy rằng không thể nói là quá ngon nhưng vẫn có thể đưa vào mồm được, ít nhất không nhầm muối với đường, có điều nấu cơm cho hơi nhiều nước nên hơi nhão tí.
Cơm nước xong, Đàm Hi bắt Lục Chinh đi rửa bát, còn cô thì nằm dài trên sofa xem tivi.
“Rửa bát xong nhanh thế?”
“Đương nhiên.”
Đàm Hi nửa tin nửa ngờ, loẹt quẹt chạy vào trong bếp kiểm tra một vòng, không tệ, dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng lau một lượt.
“Sao hả?” Người đàn ông ghé sát lại.
Đàm Hi hôn lên cổ anh, “Về sau việc rửa bát sẽ giao cho anh, biểu hiện cho tốt nhé~”
Lục Chinh: “...”
Hai người định ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm.
Tuy rằng thời tiết bắt đầu dần lạnh hơn, hơi thở của mùa đông càng lúc càng gần, nhưng dưới lầu vẫn có rất nhiều người ăn xong liền ra ngoài đi bộ.
Ở giữa sân khu chung cư có một nhóm các bác gái đang tập khiêu vũ.
Đàm Hi đi tới xoay người mấy cái, kết quả bị Lục Chinh không nói hai lời kéo đi luôn.
Bình luận truyện