Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 16: Triệu tử thiêm đi bar



“Này Triệu Tử Thiêm, ngày mai là thứ bảy. Tối nay có muốn đi bar không? Bạn của anh anh mới mở một quá bar gần trường chúng ta. Hôm nay khai trương!”

Hôm nay, lúc Triệu Tử Thiêm đang ngồi trong lớp học, thì Bành Dực ngồi bên cạnh cậu liền hỏi như vậy.

Bành Dực này là người sống cùng phòng trong ký túc xá với Triệu Tử Thiêm, hơn cậu một tuổi, học khoa đạo diễn, cuối năm nay sẽ ra trường.

Trong phòng Triệu Tử Thiêm lẽ ra có bốn người ở, nhưng mà một người đầu năm nay đã thôi học, chuyển sang trường khác. Cho nên hiện tại trong phòng cậu, chỉ còn mỗi Bành Dực và Chu Châu.

Chu Châu học cùng khóa với Bành Dực, cũng cùng luôn một khoa, lại ở chung một phòng. Tình cảm của hai người bọn họ rất tốt. Đã có lần Triệu Tử Thiêm nghĩ hai người bọn họ có cái gì đó với nhau. Nhưng sau này, Bành Dực và Chu Châu đều lần lượt có bạn gái.

Dù cho hiện tại, Chu Châu đã chia tay bạn gái. Nhưng Triệu Tử Thiêm chắc chắn một điều rằng, hai người này chỉ đơn giản là bạn thân.

Bởi vì…

Ba ngày trước, Chu Châu thất tình, cho đến hiện tại tâm trạng vẫn còn rất xấu. Nếu như Chu Châu thích Bành Dực, cậu ta sẽ chẳng bao giờ vì chia tay bạn gái mà chán trường như hiện tại.

“Anh Chu Châu có đi không?”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy, liền quay sang hỏi Bành Dực

Bành Dực đang cầm điện thoại, nhắn tin cho ai đó. Đầu vẫn không ngẩng lên nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Có!”

Thật ra thì Triệu Tử Thiêm sống đến bây giờ vẫn chưa vào quán bar lần nào, cho nên khi nghe Bành Dực nói như vậy, liền có chút hứng thú:

“Vậy được, tối nay mấy giờ!”

“Tối nay tám giờ đi!”

___

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Triệu Tử Thiêm liền đứng trước gương nhìn mình hồi lâu.

Hôm nay đi bar, những người trong bar chắc chắn ăn mặc rất sành điệu. Cậu không thể dùng bộ dạng ăn mặc tùy tiện khi đi học ngày thường của mình đến bar được.

Vì thế mà, Triệu Tử Thiêm hiện tại đã đứng trước tủ quần áo được mười lăm phút rồi, vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý.

Quần âu, áo sơ mi trắng, như vậy quá lịch sự rồi!

Nhưng nếu mặc quần jean, áo phông thì lại quá bình thường.

Cuối cùng, Triệu Tử Thiêm lấy ra một cái quần bò lửng, cùng áo phông in hình một bông hoa hướng dương cỡ lớn trước ngực. Đeo đôi giày cao cổ màu trắng. Lúc này đánh giá mình ở trong gương mới hài lòng chút chút.

Chu Châu vẫn mang theo bộ mặt như đưa đám đi đến quán bar.

Bành Dực thấy vậy liền khoác vai cậu ta an ủi một lúc. Cuối cùng Chu Châu mới miễn cưỡng cười một cái.

Lúc Triệu Tử Thiêm đến, quán bar khá là đông người. Phần lớn đều là khách nam, phục vụ ở đây cũng đa số là nam, rất ít nữ phục vụ.

Quán bar này không lớn, nhưng trang trí bên trong khá đẹp. Đèn điện tối sáng vừa đủ. Điều Triệu Tử Thiêm thích nhất ở chỗ này, chính là nhạc không mở quá lớn.

Triệu Tử Thiêm cứ nghĩ, bar nào cũng phải bật nhạc xập xình đến đinh tai nhức óc. Nói chuyện phải hét vào mặt nhau mới có thể nghe thấy.

Nhưng ở quán bar này, lại hoàn toàn trái ngược

Bành Dực đi gặp anh của cậu ta, còn Chu Châu thì mới vừa nhận được điện thoại, cho nên đã ra ngoài nghe.

Hiện tại, trên bàn chỉ còn một mình Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm biết tửu lượng của mình không được tốt, cậu chỉ uống được nhiều nhất hai chai bia sẽ say, còn rượu thì chưa thử nên không biết. Nghĩ lại bây giờ mà gọi nước ngọt thì có hơi không phù hợp với hoàn cảnh cho lắm, cho nên Triệu Tử Thiêm liền hướng người phục vụ gọi:

“Phục vụ, cho tôi một chai bia!”

Lúc Triệu Tử Thiêm vừa nói xong câu này, thì bên cạnh cậu truyền đến một giọng nam xa lạ:

“Đi bar gọi bia uống sao?”

Triệu Tử Thiêm quay sang, phát hiện ra một người đàn ông còn rất trẻ, nhìn qua chắc hẳn chỉ mới trong độ tuổi hai mươi lăm. Anh ta mặc một chiếc quần âu đen, cùng áo sơ mi trắng, sơ vin rất gọn gàng. Lúc Triệu Tử Thiêm quay lại, thì người này đang đặt một cái cặp da lên bàn. Chắc hẳn là anh ta vừa mới đi làm về.

Triệu Tử Thiêm quay sang cười lịch sự với anh ta một cái:

“Tôi thích uống bia!”

Người đàn ông này liền liếc nhìn Triệu Tử Thiêm, sau đó hướng người phục vụ gọi:

“Phục vụ, cho một ly Cuba Libre!”.

Phục vụ đưa bia đến trước mặt Triệu Tử Thiêm, lúc cậu đang định uống, thì người bên cạnh lại mở miệng:

“Cậu vẫn là sinh viên phải không?”

Triệu Tử Thiêm thật ra cũng không có ác cảm gì với người đàn ông này, cho nên rất vui vẻ mà nói chuyện:

"Sao anh biết?"

Người đàn ông cười cười:

“Nhìn cách ăn mặc của câu là tôi biết rồi!”

Triệu Tử Thiêm liền cúi xuống nhìn mình một cái, sau đó ngẩng đầu lên không nói gì nữa.

Lúc này, người phục vụ đi đến đặt ly Cuba Libre lên trên bàn. Người đàn ông bên cạnh liền đẩy thứ này đến trước mặt Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm đánh giá ly nước trước mặt một hồi. Phát hiện ra ly nước này có màu rất giống cola, hơn nữa bên trong còn có đá, mấy giọt sương đọng lại bên thành cốc nhìn rất bắt mắt. Bây giờ là mùa hè, nóng như vậy uống cái này chắc hẳn là rất giải khát.

“Cocktail này vị rất được, hơn nữa là loại nhẹ. Cậu uống thử xem, rất ngon. Ly này coi như tôi mời!”

Chân lý sống của Triệu Tử Thiêm chính là: Nếu ai cho sẽ nhận. Dù sao cũng không phải trả tiền, hơn nữa cậu cũng chưa uống thứ này bao giờ, cho nên rất tò mò. Vì thế liền hướng người đàn ông kia, mỉm cười một cái nói cám ơn:

“Cám ơn anh!”

Triệu Tử Thiêm cầm thứ nước có màu giống như cola kia đưa lên miệng uống. Lúc đầu thấy rất ngọt, sau lại là vị chua, tiếp đến là hơi đắng, đến khi nuốt qua cổ họng rồi thì cảm thấy cay cay, cuối cùng đi xuống bụng thì giống như đốm lửa muốn bùng cháy.

Triệu Tử Thiêm uống một hớp khá lớn, cho nên hiện tại trong cốc chỉ còn lại chưa đến một nửa. Đặt thứ đó xuống bàn, Triệu Tử Thiêm liền quay sang nói với người đàn ông kia:

“Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Người đàn ông kia vẫn nhìn Triệu Tử Thiêm cười cười:

“Tôi ba mươi. Còn cậu?”

Triệu Tử Thiêm nhìn người đàn ông kia, có hơi giật mình, thật không ngờ người này đã ba mươi mà còn trẻ như vậy:

“Anh trẻ quá. Tôi kém anh gần mười tuổi!”

Người đàn ông kia nhìn xung quanh quán bar một lượt, sau đó lại quay về nói với Triệu Tử Thiêm:

“Cậu đi một mình à?”

Triệu Tử Thiêm thấy người đàn ông này khá là nho nhã lịch sự, cho nên cảm tình của cậu đối với anh ta cũng tăng vọt:

“Không, tôi đi cùng bạn!”

“Bạn sao…?”

Người đàn ông kia đáp.

Triệu Tử Thiêm liền chỉ về phía Bành Dực đang đứng cách đó không xa:

“Ở kia!”

Người đàn ông đó nhìn về phía Bành Dực, nheo mắt đánh giá cậu ta một chút, rồi lại quay sang nói với Triệu Tử Thiêm.

“Bạn trai cậu?”

Triệu Tử Thiêm nghe câu này cũng giật mình. Nhưng sau đó liền nghĩ, hai từ ‘bạn trai’ kia có lẽ là muốn chỉ bạn là nam cho nên anh ta mới nói như vậy. Vì thế Triệu Tử Thiêm liền cười gật đầu.

Ngồi một lúc, Triệu Tử Thiêm cũng không uống cái thứ nước kia nữa, mà uống bia của mình.

Người đàn ông bên cạnh lại hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Lát nữa có muốn đi ăn đêm không? Tôi mời cậu!”

Triệu Tử Thiêm nghe câu này liền có chút bất ngờ. Dù gì bọn họ cũng chỉ mới quen nhau, người đàn ông này lại mời cậu đi ăn đêm thì cũng quá lạ. Cho nên Triệu Tử Thiêm rất từ tốn mà từ chối lời mời:

“Không cần đâu, tôi ăn tối rồi!”

Tiếp đó, người đàn ông bên cạnh liền rút ra một ít tiền trong cặp da của anh ta. Triệu Tử Thiêm nghĩ người này chắc hẳn định trả tiền rồi đi về, không ngờ anh ta lại đưa số tiền này đến trước mặt Triệu Tử Thiêm nói:

“Như vậy đủ chưa?”

Triệu Tử Thiêm nhìn số tiền ở trên bàn cũng giật mình, đó là sáu tờ tiên mệnh giá cao nhất. Không nghĩ tới một ly cocktail cậu uống lại có giá cao đến như thế. Vì vậy liền run run cầm số tiền kia, hướng phục vụ nam đang pha chế hỏi:

“Như vậy đủ chưa?”

Phục vụ nam quay sang nhìn số tiền kia, liền mỉm cười nói với Triệu Tử Thiêm:

“Chỉ cần một tờ là đủ rồi!”

Triệu Tử Thiêm đưa một tờ tiền cho phục vụ nam, rồi trả năm tờ còn lại cho người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông bên cạnh không nhận lấy, mà quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Câu chê ít sao?”

Triệu Tử Thiêm mù mờ chẳng hiểu cái gì, cho nên đáp lại:

“Phục vụ nói chỉ cần một tờ thôi. Trả lại anh chỗ tiền thừa này!”

Người đàn ông kia lại rút ví, lấy hết số tiền còn lại trong ví anh ta, đưa đến trước mặt Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm nhìn sơ qua, thấy cũng phải hơn mười tờ tiền toàn là mệnh giá cao nhất, lại nuốt nước bọt không hiểu cái gì.

“Cho cậu hết, đêm nay cùng tôi đi!”

Câu này giống như sét đánh ngang tai trong đầu Triệu Tử Thiêm. Ông anh này không biết ăn nhầm cái thứ thuốc gì lại nói như vậy

“Này, có phải là có hiểu lầm hay không?”

Người đàn ông kia nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt, lại cười nói:

“Được rồi, hôm nay tôi chỉ mang bằng đây. Cậu cho tôi số điện thoại đi, lần sau tôi sẽ gọi cậu!”

Lúc Triệu Tử Thiêm còn đang ngu ngơ không biết gì thì Bành Dực liền đi đến, kéo cậu ra một chỗ nói:

“Này, quán bar này không lên ở lâu. Cậu và Chu Châu về trước đi, tôi phải ở lại giúp anh tôi một lúc nữa!”

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Bành Dực, lại nhìn về phía người đàn ông kia, thấy anh ta vẫn đang dùng vẻ mặt cười cười nhìn chằm chằm mình, cho nên mới hỏi Bành Dực:

“Sao lại không nên ở lâu?”

Bành Dực do dự một hồi, nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới nói nhỏ vào tai Triệu Tử Thiêm

“Đây là quán bar đồng tính!”

Triệu Tử Thiêm nghe câu này thì lại càng hoảng hơn, mới vừa rồi người đàn ông kia chắc hẳn tưởng nhầm cậu là cái thứ đó đó, cho nên mới nói chuyện kỳ quái như vậy.

Triệu Tử Thiêm đưa mắt nhìn về phía trước, phát hiện người đàn ông đó đang dùng ánh mắt như kiểu rất âu yếm nhìn cậu. Sống lưng của Triệu Tử Thiêm liền lạnh toát. Không nói hai lời, lập tức nhanh chóng lảo đảo rời khỏi chỗ này. Giống như kiểu là, chỉ chậm một bước thôi cậu sẽ bị người đàn ông kia bắt lại vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện