Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 160: Em khóc lòng anh cũng đau theo



Có nghĩ cũng không dám nghĩ đến mẹ Triệu thế như lại đến sớm như vậy, Triệu Tử Thiêm ngày hôm đó gọi điện nói muốn mẹ mình lên dự lễ tốt nghiệp, có điều lễ tốt nghiệp phải ba ngày nữa mới diễn ra, mẹ Triệu lại không thông báo trước đã lên đây rồi.

Mẹ Triệu vốn là muốn tạo bất ngờ cho con trai, lên đây không thông báo trước những tưởng rằng con trai thấy mình sẽ vô cùng vui vẻ, ai ngờ vừa mới lên liền được chứng kiến cảnh này. Con trai bà cùng một người đàn ông khác hôn môi, mà người đàn ông kia lại không ai khác chính là Lương Đông tết lần ấy đã đến chơi nhà mình.

Mẹ Triệu đứng thất thần ở một chỗ, có lẽ sự việc xảy đến quá nhanh mà bà bị mất thăng bằng trượt chân tựa vào cánh cửa mấp máy nói:

“Hai người… hai người… đang làm cái gì vậy?”

Triệu Tử Thiêm hoảng sợ chạy đến đỡ lấy mẹ Triệu, dìu mẹ Triệu ngồi lên ghế sô pha, Lương Đông đi rót một cốc nước đặt lên bàn. Mẹ Triệu vừa nhìn thấy Lương Đông liền nghĩ ngay đến cảnh vừa rồi, trong lòng đương nhiên không thể chấp nhận được, tức giận vung tay gạt cốc nước trên bàn xuống. Cốc thủy tinh bị vỡ phát ra một tiếng “Choang”, Triệu Tử Thiêm sợ hãi đứng bật dậy, Lương Đông cũng giữ nguyên vị trí không dám nhúc nhích nữa.

Mẹ Triệu tựa vào ghế thở dốc, hướng Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Đại Thiêm, con giải thích xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay quả thật mệt mỏi lắm rồi, chỉ trong một buổi chiều liền phải gặp mặt hai vị phụ huynh, cậu biết cảnh vừa rồi đã bị mẹ Triệu nhìn thấy hết, bây giờ có muốn che giấu cũng là lực bất tòng tâm. Triệu Tử Thiêm cúi đầu không nói, Lương Đông không dám đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm ôm lấy sóc nhỏ nhà mình, hắn biết nếu bây giờ làm thế chỉ làm cho mọi chuyện thêm dối mà thôi.

Lương Đông lên tiếng:

“Bác…”

Lời còn chưa nói xong, mẹ Triệu đã đứng bật dậy hướng Lương Đông mắng chửi:

“Là cậu, là cậu có đúng không, là cậu khiến con trai tôi thành ra như vậy”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng chạy về phía Lương Đông, mới vừa rồi cậu chỉ kịp cởi giày ra mà không đi dép ở trong nhà, trong phút không chú ý liền dẫm chân vào mảnh vỡ của ly thủy tinh. Triệu Tử Thiêm giật mình, cảm giác sắc nhọn bén lạnh ở dưới gang bàn chân nhanh chóng truyền đến đánh thẳng vào đại lão cậu, tuy rằng đau đớn vô cùng nhưng cậu vẫn không kêu lấy một tiếng, chỉ đứng chặn ở trước người Lương Đông mà nói:

“Mẹ, không phải như vậy đâu, là do con…”

Mẹ Triệu vung tay tát thật mạnh vào má của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống, vẫn còn may Lương Đông đưa tay đỡ kịp thời. Đây không phải là lần đầu tiên mẹ Triệu đánh con trai, nhưng đây lại là lần đầu tiên mẹ Triệu dùng hết sức lực của tát con trai mình. Bàn tay phải hiện giờ vẫn còn cảm thấy tê râm ran:

“Im miệng!”

Triệu Tử Thiêm hốc mắt nóng bừng, không phải vì bị mẹ Triệu đánh đau, mà là vì cậu quả thật mệt mỏi lắm rồi. Triệu Tử Thiêm hơi đẩy tay Lương Đông ra khỏi người mình, ý nói không cần đỡ cậu. Lương Đông hiểu ý đứng ở một bên ngay phía sau Triệu Tử Thiêm. Mẹ Triệu ánh mắt mang theo tia rét lạnh nhìn hai người đứng đối diện, trong lòng trào lên cảm xúc muốn giết người. Trong khoảng thời gian đó mẹ Triệu quả thật có suy nghĩ muốn giết chết Lương Đông, chỉ cần Lương Đông chết rồi con trai bà sẽ trở lại bình thường.

Mẹ Triệu nhìn Triệu Tử Thiêm đứng ở trước Lương Đông, ánh mắt phiếm hồng, một bên má cũng xưng đỏ liền đau lòng dịu giọng:

“Con trai, chỉ cần con nói con không có tình cảm gì với người này, mẹ liền tin con không hỏi thêm gì nữa”

Triệu Tử Thiêm im lặng, Lương Đông cũng ở phía sau im lặng không nói. Hắn đã suy nghĩ kỹ, nếu như Triệu Tử Thiêm bây giờ nói như thế thật hắn cũng sẽ không oán trách cậu. Nhưng trước sau như một Triệu Tử Thiêm vẫn là chọn cách không lên tiếng.

Mẹ Triệu trừng mắt tát thêm mấy cái nữa vào mặt Triệu Tử Thiêm, Lương Đông không nhịn được nữa liền đứng ra phía trước che trở cho sóc nhỏ nhà mình:

“Bác Triệu, có muốn đánh thì hãy đánh cháu đây này”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông bị mẹ mình đánh liền vội vã kéo hắn lại. Lương Đông rất cao, mẹ Triệu căn bản không thể tát được vào mặt hắn mà chỉ có thể hướng phía ngực hắn dùng sức mà đánh. Triệu Tử Thiêm lại bước lên, vô số mảnh thủy tinh cũng theo đó cứa vào chân cậu, Triệu Tử Thiêm mặc kệ đau đớn chỉ muốn bảo vệ cho Lương Đông thật là tốt:

“Không được đánh, mẹ đừng đánh nữa”

Mẹ Triệu đánh đến hai tay đau nhức, liền xoay người tìm cây chổi quét nhà cầm ra. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ đẩy Lương Đông sang một bên. Lương Đông cũng không một chút nao núng đứng ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm im lặng, Mẹ Triệu dùng cán chổi chỉ về phía trước, hô hấp cũng vì lần hoạt động dùng sức vừa rồi mà khó khăn nói:

“Các người được lắm”

Mẹ Triệu dùng cán chổi đánh vào chân của Triệu Tử Thiêm:

“Không chịu tách ra có đúng không, tao đánh gãy chân mày xem mày còn có thể bao che cho nó đến bao giờ”

Một phát rồi lại một phát đánh xuống chân của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông ở bên cạnh cũng theo đó dùng sức cố gắng che chắn cho sóc nhỏ nhà mình, nhưng Triệu Tử Thiêm lại hết lần này đến lần khác đẩy Lương đông ra, mắt thấy cán chổi của mẹ Triệu chuẩn bị hạ xuống chân Lương Đông rồi, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng cúi người dùng tay che chắn. Ngón tay nhỏ làm sao có thể đủ sức để chịu đựng trận đòn này nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn cắn răng không than lấy nửa lời. Trong lúc hỗn loạn Lương Đông phát hiện ra ở dưới sàn nhà có mảnh thủy tinh nhiễm máu đỏ, lại nhìn xuống phía dưới chân của Triệu Tử Thiêm không đi dép, hắn sợ hãi muốn kéo Triệu Tử Thiêm lên. Cán chổi của mẹ Triệu chuyển hướng lên cánh tay của Triệu Tử Thiêm mà đánh, cuối cùng rất nhanh sau đó cán chổi kia bị gãy làm đôi, Triệu Tử Thiêm cả người mất hết sức lực suy yếu dựa vào lồng ngực của Lương Đông.

Mẹ Triệu vứt cây chổi sang một bên, lại nhìn một màn trước mặt càng thêm nóng máu, nhưng con trai bà rứt ruột đẻ ra bà cũng không thể nhẫn tâm tiếp tục đánh được nữa chính vì vậy liền ngồi phịch xuống ghế sô pha hét lớn:

“Cút! Cút ngay…”

Lương Đông nhanh chóng cúi người xuống cõng Triệu Tử Thiêm ở trên lưng, bước chân gấp gáp chạy nhanh ra khỏi nhà hướng phía cầu thang bộ mà chạy:

“Bảo bối không sao, anh bây giờ sẽ đưa em tới bệnh viện, rất nhanh sẽ không đau nữa”

Triệu Tử Thiêm ở trên lưng Lương Đông khẽ nhíu mày, đưa tay chạm vào vai Lương Đông nói:

“Em không sao, chúng ta đi tháng máy đi”

Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm là lo lắng cho mình, nhưng mà hắn hiện tại đã cuống lắm rồi, chỉ còn biết cắm đầu cắm cổ chạy đường cầu thang bộ xuống. Lúc Lương Đông đặt Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong xe, thật cẩn thận giúp bàn chân kia không chạm vào một chỗ nào nữa rồi hắn mới vòng lên phía trước mở cửa xe bước vào. Triệu Tử Thiêm lúc này mới lên tiếng:

“Không đến bệnh viện…”

Lương Đông vừa khởi động xe vừa nhíu mày:

“Tuyệt đối không được!”

Triệu Tử Thiêm cuối cùng nhịn không được nữa khóc nấc lên, giọng nói nghẹn ngào thêm vài phần khó nghe:

“Em không muốn… về nhà anh đi”

Lương Đông cắn chặt răng tự mình quyết định:

“Để bác sĩ băng bó giúp cho em, sau đó sẽ về nhà anh”

Triệu Tử Thiêm khóc đến đáng thương, cậu không phải là sợ đến bệnh viện mà cái cậu sợ chính là bị người khác nhìn thấy bộ dạng này của cậu:

“Em không muốn… đi về nha anh đi”

Lương Đông dừng xe ở trước cổng bệnh viện, quay sang bên cạnh ý muốn bế Triệu Tử Thiêm xuống. Triệu Tử Thiêm một tay nắm chặt thành ghế, ngón tay bị đau kia vì hành động này của cậu mà rớm máu. Triệu Tử Thiêm lắc đầu, nước mặt chảy xuống thấm đẫm hai bên má, nhưng trước sau chỉ nói một câu thế này:

“Em không muốn… về nhà anh đi”

Lương Đông là lo lắng cho sức khỏe của Triệu Tử Thiêm, tình cảnh này mà cậu còn cứng đầu như vậy được khiến cho hắn nhịn không được mà tức giận quát lớn:

“Đại Thiêm!”

Triệu Tử Thiêm bị tiếng hét kia làm cho ngừng khóc, tay ở trên ghế cũng buông xuống, đến khi Lương Đông bế được Triệu Tử Thiêm bước xuống xe rồi, Triệu Tử Thiêm lại nức nở nói y một câu như trước:

“Em không muốn vào bệnh viện… không muốn để người ta thấy bộ dạng này của em… mau về nhà anh đi…”

Lương Đông bước vào trong bệnh viện rồi nghe thấy lời kia liền khựng lại, cúi người xuống phát hiện ra bộ dạng hiện giờ của sóc nhỏ nhà mình thật sự rất đáng thương, đôi mắt hoảng sợ sưng lớn, một bên má trái vẫn còn in rất rõ ràng ba đầu ngón tay, hơn nữa còn có vết tím xanh. Lương Đông cuối cùng vẫn là quyết định xoay người lại bế Triệu Tử Thiêm quay trở về trong xe. Triệu Tử Thiêm ngồi ở trong xe rồi liền thút thít:

“Đi về nhà anh đi…”

Lương Đông đau lòng nhẹ giọng nói:

“Em đợi anh, anh vào bên trong mua thuốc cho em”

Triệu Tử Thiêm lại nấc lên một cái, hướng Lương Đông khẽ gật đầu:

“Được!”

Lương Đông chạy vào bên trong, chưa đầy ba phút sau liền cầm theo một túi nhỏ chạy ra. Triệu Tử Thiêm nhìn thấy Lương Đông đi ra rồi thì cố nén lại không khóc nữa, nhưng chẳng hiểu sao một khi nhìn thấy hắn vì cậu mà hốt hoảng như vậy thì cậu lại càng khóc nhiều hơn. Lương Đông khởi động xe, không gian yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng khóc của Triệu Tử Thiêm bao chùm. Lương Đông vừa lái xe, ánh mắt chăm chú nhìn đường lớn đối diện vừa nói:

“Bảo bối, em khóc lòng anh cũng đau theo”

Triệu Tử Thiêm đưa tay lau nước mắt, giọng nói thút thít phát âm không rõ ràng, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng:

“Em không khóc… hức… không cần đau lòng… nha…”

Lương Đông nghe thấy lời đó trong lòng lại trùng xuống, người bên cạnh dùng giọng nói kia an ủi hắn, nói hắn không cần đau lòng nhưng thật sự đã phản tác dụng mất rồi. Lương Đông đau lòng đến mức muốn phá hủy mọi thứ, hắn trách bản thân tại sao rõ ràng đứng ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm, lại để cho Triệu Tử Thiêm phải chịu đau đớn này.

Chiếc xe dưới vận tốc vi phạm an toàn giao thông rất nhanh dừng ở trước khu nhà của Lương Đông. Lương Đông một tay cầm theo túi thuốc, một tay lại cẩn thận đỡ lấy Triệu Tử Thiêm, từ trên xe bế cậu xuống đi lên nhà. Nhà của Lương Đông ở tầng bốn nên rất nhanh hai người đã đứng trước cửa nhà. Lương Đông đẩy cửa, thật cẩn thận đặt Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên giường, Triệu Tử Thiêm đã ngừng khóc hai mắt sưng đỏ chăm chú nhìn Lương Đông ý muốn nói mình không sao. Lương Đông không hai lời dùng tay kéo quần Triệu Tử Thiêm lên cao một chút. Những vết bầm tím ở bắp chân của Triệu Tử Thiêm cứ như thế mà hiện ra, Lương Đông càng nhìn lại càng đau lòng không thôi.

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông nhíu mày nhìn hai chân mình như thế liền khẽ mỉm cười lên tiếng:

“Không sao, không đau chút nào”

Lương Đông ngồi lên giường đặt chân Triệu Tử Thiêm lên đùi mình rồi lấy ra thuốc sát trùng rửa qua vết thương ở dưới lòng bàn chân cho Triệu Tử Thiêm. Thuốc sát trùng vừa chạm vào vết thường liền giống như hàng vạn con côn trùng cắn xé, Triệu Tử Thiêm xót đến rùng mình run rẩy. Lương Đông thấy vậy thì giật mình dừng tay lại trách:

“Còn nói không đau”

Triệu Tử Thiêm hai tay nắm chặt ga trải giường, cắn răng cố gắng không phát ra tiếng kêu nào nữa. Lương Đông đau lòng, hắn dùng mọi sự ôn nhu dịu dàng nhất mà sát trùng miệng vết thương kia. Ba phút sau Lương Đông cũng dừng tay lại, với lên băng gạt thật cẩn thận mà băng bó lại cho cậu:

“Vẫn còn may là ở dưới lòng bàn chân, để lại sẹo cũng sẽ không ai biết”

Lương Đông biết sóc nhỏ nhà hắn rất chú ý đến vẻ bề ngoài cho nên mới an ủi một câu như vậy. Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng bùng phát nói ra hết sự việc buổi chiều hôm nay mẹ Lương đến gặp cậu:

“Đông à, làm sao bây giờ? Mẹ anh hình như cũng phát hiện ra rồi!”

Lương Đông nhíu mày ngẩng đầu không hiểu Triệu Tử Thiêm đang nói cái gì. Triệu Tử Thiêm đưa tay lên lau nước mắt, đáng thương nhìn hắn nức nở:

“Mẹ anh hôm nay cũng đến gặp em, nói đợi đến khi anh lấy được bằng tốt nghiệp rồi sẽ để anh đi Pháp”

Lương Đông giật mình, mẹ Lương lần trước cũng đã nói như vậy nhưng hắn đã từ chối rồi, nhưng chẳng hiểu sao mẹ Lương lại tìm đến Triệu Tử Thiêm nói ra những lời này. Lương Đông ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào lòng, hơi thở quen thuộc từ phía trên phả xuống đỉnh đầu của Triệu Tử Thiêm:

“Đừng lo, anh nhất định sẽ không đi”

Triệu Tử Thiêm vùi đầu vào lòng ngực Lương Đông, hai tay cũng vòng qua eo hắn ôm chặt:

“Nếu anh đi Pháp rồi… lâu nhất sẽ đến bao giờ trở về, mười năm? Mười năm nữa? Hay là mười năm nữa nữa?”

Lương Đông nghe thấy giọng nói nức nở kia, hắn quả thật chỉ hận không thể tìm ra cách giải quyết nào để cho sóc nhỏ nhà mình không còn chật vật như thế này nữa. Lương Đông cúi đầu hôn xuống trán của Triệu Tử Thiêm:

“Kể cả là mười giây, anh chỉ xa em mười giây thôi đều không thể được, huống gì là những mười năm”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên im lặng, Lương Đông cảm nhận được hơi thở trầm ổn của người trong lòng, mươi phút trôi qua Lương Đông xác định chắc chắn Triệu Tử Thiêm đã ngủ rồi, hắn chậm rãi đặt cậu nằm xuống giường, tỉ mỉ xem lại vết thương ở trên chân cậu một lần nữa. Vết thương ngày hôm nay của Triệu Tử Thiêm chính là vì hắn mới bị, có thể vết thương này rất nhanh thôi sẽ biến mất, nhưng những hình ảnh về ngày hôm nay… Lương Đông vĩnh viễn sẽ không quên. Có người vì hắn mà tình nguyện tiếp nhận đau đớn, có người vì hắn mà cố gắng nhịn đau mỉm cười chỉ để hắn yên tâm, có người vì hắn mà ngốc nghếch đến như vậy.

Rất nhanh sau đó trên chân Lương Đông cũng vì Triệu Tử Thiêm mà xuất hiện một vết sẹo kéo dài từ dọc bắp đùi đến cổ chân… vết sẹo đó của hắn vĩnh viễn không thể liền lại, tuy rằng có thể áp dụng phương pháp phẫu thuật để chữa trị nhưng Lương Đông lại tình nguyện để vết sẹo xấu xí đó đến suốt cuộc đời, khiến cho Triệu Tử Thiêm mỗi lần nhìn thấy lại nhịn không được mà ngậm ngùi chua xót, dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau đi…

Lương Đông bước ra ngoài phòng khách, từ trên ngăn tủ lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút. Ban công lộng gió, xe cộ bên dưới đường tấp lập, tiếng còi xe thỉnh thoảng lại phát ra, khói thuốc giống như bao quanh người của Lương Đông khiến cho hắn cảm thấy vô cùng ngột ngạt bí bách. Ngày hôm nay hắn đã chứng kiến thái độ kịch liệt phản đối của mẹ Triệu, ngày hôm nay hắn chính thức rơi vào bất lực không lối ra, cũng chính ngày hôm nay hắn cảm thấy tương lai phía trước thật mịt mờ. Lương Đông đã từng nghĩ, gia đình của Triệu Tử Thiêm sẽ không dễ dàng chấp nhận hắn, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tình thế diễn ra ngay trước mắt này lại gay gắt đến như vậy.

Lương Đông hít một hơi rồi nhả ra khói thuốc, khói thuốc rất nhanh theo chiều gió bay sang một bên. Triệu Tử Thiêm nói không thích Lương Đông hút thuốc, Lương Đông cũng nói y như vậy với Triệu Tử Thiêm, nhưng mà cả hai người cho đến hiện tại vẫn không thể bỏ thuốc lá được, có điều hai người chỉ dám hút thuốc ở những chỗ không có đối phương. Lương Đông từ lúc bước ra khỏi nhà của Triệu Tử Thiêm đến giờ, gương mặt không khi nào có thể thả lỏng, hai đôi lông mày thủy chung nhíu chặt ở trên mặt.

Lương Đông hút hết một điếu thuốc liền quay trở lại phòng, đứng ở bên giường nhìn sóc nhỏ nhà mình một hồi, bàn tay chậm rãi kéo lên chăn đắp lại cho Triệu Tử Thiêm thật cẩn thận. Có lẽ chăn đã chạm vào vết thương ở chân của Triệu Tử Thiêm, khiến cho cậu hiện tại liền giật mình khẽ run người. Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh này liền hốt hoảng vội vã ngồi xuống kế bên vỗ vỗ một bên vai cho cậu. Triệu Tử Thiêm giống như nhận thức được sự an toàn, đôi lông mày trong phút chốc liền giãn ra. Lương Đông cứ ngồi như thế đến mười phút, cuối cùng liền đứng dậy cầm lấy áo khoác mặc lên người rồi rời khỏi phòng.

Lương Đông biết thời điểm hiện giờ không thích hợp để đi gặp mẹ Triệu, nhưng hắn vẫn quyết định lái xe đến tận khu nhà của Triệu Tử Thiêm. Lúc đứng ở trước cửa nhà rồi, Lương Đông liền khẽ hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí gõ cánh cửa trước mặt. Một tiếng gõ cửa theo nhịp đều đặn vang lên, phía bên trong hoàn toàn không có động tĩnh gì. Lương Đông biết mẹ Triệu nhất định là vẫn còn ở bên trong, bởi vì hắn nhìn qua được ở dưới khe cửa có ánh đèn, Lương Đông lại tiếp tục gõ thêm một hồi nữa, rồi lại một hồi nữa, nhưng trước sau chỉ dùng tay gõ cửa mà không lên tiếng nói một lời nào.

Mẹ Triệu ngồi ở ghế sô pha thất thần, từ lúc Lương Đông cõng Triệu Tử Thiêm đi rồi bà có cảm giác con trai của mình giống như là bị người khác cướp mất. Mẹ Triệu nhìn mảnh thủy tinh dưới sàn nhà, rồi lại nhìn cây chổi đã sớm gãy làm đôi, đây là lần đầu tiên mẹ Triệu đánh Triệu Tử Thiêm đến mức này, cũng là lần đầu tiên nhẫn tâm đuổi Triệu Tử Thiêm ra khỏi nhà mà không gọi lại.

Tiếng gõ cửa bên ngoài không dứt, mẹ Triệu hiện tại không muốn nói chuyện với ai cho nên mới không ra mở cửa, nhưng không rõ người bên ngoài kia rốt cuộc có việc gấp gì mà lâu như vậy vẫn còn chưa chịu rời đi. Mẹ Triệu mệt mỏi đứng dậy ra mở cửa, cánh cửa mở ra liền nghênh đón người mà bà căm ghét nhất hiện tại. Mẹ Triệu quắc mắt không nói một lời trực tiếp đóng cửa lại, Lương Đông theo phản xạ đưa tay chặn lại cánh cửa, mẹ Triệu khi đóng cửa dùng lực rất mạnh thế cho nên Lương Đông bị kẹp tay đến mức trong nhất thời hai mắt tối sầm. Phải biết đầu ngón tay chính là nơi chứa rất nhiều dây thần kinh, mẹ Triệu cũng nhìn thấy ba đầu ngón tay bị kẹp lại ở cửa liền một vẻ tức giận mở cửa ra quát:

“Cậu còn có mặt mũi đến gặp tôi sao?”

Lương Đông thu tay lại, hai bàn tay nắm chặt, ánh mắt kiên quyết lên tiếng nói:

“Cháu biết bác bây giờ không muốn gặp cháu…”

Không đợi Lương Đông nói xong, mẹ Triệu đã lạnh giọng cắt ngang lời hắn:

“Không phải là bây giờ mà là vĩnh viễn không muốn gặp cậu!”

Lương Đông hít một hơi thật sâu, mắt thấy mẹ Triệu lại chuẩn bị đóng cửa nữa hắn liền nhanh chóng lên tiếng:

“Cháu là đến báo cho bác biết…”

“Rầm!” Cánh cửa đã đóng lại nhưng Lương Đông vẫn ở bên ngoài dùng giọng nói rõ ràng nói tiếp:

“Đại Thiêm em ấy không sao, vết thương ở chân không có gì nghiêm trọng đã băng bó lại thật cẩn thận, hiện tại em ấy ngủ rồi”

Mẹ Triệu im lặng đứng sát bên cửa nghe ngóng tình hình của con trai, bà tuy rằng ngoài mặt lạnh lùng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng dù sao Triệu Tử Thiêm cũng là con trai bà dứt ruột đẻ ra, một tiếng đuổi con trai đi làm sao có thể nói là thật được chứ.

Lương Đông ở bên này không biết mẹ Triệu có nghe hay là không, nhưng mục đích hắn đến đây cũng chỉ là muốn thông báo tình hình của Triệu Tử Thiêm cho mẹ Triệu biết:

“Đại Thiêm em ấy ba ngày nữa sẽ dự lễ tốt nghiệp rồi, là buổi sáng lúc chín giờ, em ấy thật sự rất mong bác đến”

Mẹ Triệu ở bên trong hốc mắt nóng bừng, ba không khóc vì Lương Đông đối với Triệu Tử Thiêm rất tốt, mà bà khóc vì con trai bà, Triệu Tử Thiêm từ nhỏ đến lớn từ lễ khai giảng đến buổi văn nghệ ở trường cậu tham gia, cậu đều nói muốn mẹ Triệu đến xem, bà cùng kể từ đó đến giờ chưa bỏ qua bất kỳ buổi lễ quan trọng nào của con trai.

Lương Đông im lặng một lúc vẫn không thấy ai trả lời liền khẽ nói:

“Đại Thiêm không trách bác”

Mẹ Triệu nghe thấy câu kia, trái tim trong bất giác khẽ lệch đi một nhịp, bà đã ngồi ở chỗ này suy nghĩ những mấy tiếng đồng hồ nhưng mà chưa từng phút giây nào nghĩ đến vấn đề này. Hiện tại Lương Đông nhắc bà mới nhớ, bà vừa rồi đánh Triệu Tử Thiêm rất đau, còn đuổi cậu ra khỏi nhà, Triệu Tử Thiêm không biết có trách bà hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện