Nàng Là Ai?
Chương 14-2: Triệu Hàm Ngọc 2
Triệu Hàm Ninh không nói chỉ đưa mắt nhìn bà, diễn thật tốt biết hết mọi chuyện nhưng lại tỏ ra mình vô tội đến đáng thương như vậy.
"Chuyện này là chuyện của Triệu phủ, bổn vương phi ta tuy mang họ Triệu nhưng đã gả ra ngoài nên mới gọi mọi người lại muốn mọi người giải quyết chuyện này" – Triệu Hàm Ninh bắt đầu chậm rãi nói từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.
"Phụ thân huhuhu Ngọc nhi, Phụ thân cứu Ngọc nhi!" – Triệu Hàm Ngọc khóc ngất lên.
"Có chuyện gì mà mọi người đều tập trung tại đây?" – Uông Hữu Đình bất ngờ từ bên ngoài bước vào đi cùng với Triệu Hàm Nghiêm.
"Tham kiến Vương gia!" – Nhìn thấy y xuất hiện mọi người đồng loạt hành lễ.
Triệu Hàm Ninh trong lòng có chút bất an, nếu chuyện này y không xuất hiện còn vui vẻ nếu y xuất hiện nếu như y không hợp tác với nàng, thì nàng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Trong lòng vô cùng khó nghĩ thì người như tản băng đã đi vào trong ngồi vào ghế chủ vị bên cạnh nàng.
"Bẩm vương gia mọi người cũng không biết chuyện gì đang đợi vương phi nói!" – Triệu tể tướng nhanh chóng lên tiếng.
"Chuyện này là chuyện của Triệu gia, ta cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh xem mà thôi. Nhưng ta cần Triệu gia cho ta một cái công đạo!" – Triệu Hàm Ninh nói xong đưa mắt nhìn sang dò xét Uông Hữu Đình rồi chậm rãi nói tiếp – "Triệu Hàm Ngọc nhục mạ trưởng nữ, nhục mạ Vương phi, chuyện này thì nên xử trí như thế nào thưa phụ thân!"
"Không, không Phụ thân không, xin Vương gia Vương gia cứu tiểu nữ Vương gia!" – Triệu Hàm Ngọc khóc ngất lên quỳ đến bên cạnh Uông Hữu Đình cầu xin.
"Tam tiểu thư! Như Vương phi đã nói rất rõ chuyện này là chuyện của Triệu gia, người nên xin tội phía Triệu tể tướng chứ không phải ta, ta chỉ ngồi đây tham dự mà thôi!" – Uông Hữu Đình nhíu mày nhìn thiếu nữ xinh như bông hoa đang bị gió quật dưới nền đất.
"Chuyện này là như thế nào?" – Triệu tể tướng gằn giọng nói.
"Không phụ thân chuyện không phải như vậy... Chuyện..." - Triệu Hàm Ngọc nước mắt ngắn dài ấp úng muốn nói ra nhưng nhìn thấy ánh mắt răng đe của mẫu thân liền không dám hé răng.
"Vậy để ta nói cho rõ. Ta đột nhiên thấy mệt nên quay lại viện, khoác thêm áo khoác trên người thì Tam tiểu thư đến tưởng lầm ta là Vương gia." – Nói đến đây nàng lại liếc mắt nhìn Uông Hữu Đình, y vẫn trầm mặc không hề có bất kỳ động thái ngạc nhiên nào cả - "Nàng ta mang thức ăn đến, nói chuyện tâm sự với Vương gia, cái quan trọng không nằm ở đó, nàng ta nói ta là một Vương phi không có quyền còn ở dưới bóng của một trắc phi, nói bổn Vương phi tính tình ác độc, ngang ngược còn phạm vào tứ xuất cần nhận hưu thư!" – Triệu Hàm Ninh nói từng câu từng chữ rõ ràng nhấn mạnh mỗi ý, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn sắc mặt những người đang có mặt trong phòng mặc dù vậy nhưng trên khóe miệng luôn nở nụ cười âm trầm ôn nhu như thường lệ.
"Không phụ thân cứu con, tất cả chỉ là hiểu lầm... Nàng ta nói láo, không phải như vậy..." – Triệu Hàm Ngọc nghe nói mà toàn thân run rẩy, những điều đó đủ để nàng phải nhận án phỉ bán hoàng thân chứ không đơn giãn chỉ có khinh xuất trưởng nữ.
- "Ngu ngốc! Đứa con gái ngu ngốc này sao lại có thể nói như điều ngỗ nghịch bất đạo như vậy!" – Triệu tể tướng nhanh chóng đứng lên đánh vào mặt Triệu Hàm Ngọc một cái giận dữ hét lớn.
"Phụ thân... Con..." – Triệu Hàm Ngọc toang mở miệng nói.
- Hai bạt tay như trời dán lại đánh xuống mặt nàng ta – "Đứa con gái ngỗ nghịch này, là ta đã chìu hư con, là ta không biết dạy dỗ con!" – Kế mẫu khóc lóc quỳ xuống bên cạnh Triệu Hàm Ngọc.
"Vương phi xin người bớt giận, phụ nhận sẽ dạy dỗ lại đứa con gái ngu ngốc này! Xin vương phi bớt giận!" – Kế mẫu dập đầu xin.
"Vương phi, xin người nể tình tỉ muội, mọi người sẽ bắt nhốt Ngọc nhi lại mà dạy dỗ, chuyện này xin người bớt giận!" – Triệu tể tướng nhanh chóng nói đỡ vào. Triệu Hàm Ngọc từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đánh, nay đột nhiên trong một lúc phải nhận 3 bạt tay khiến nàng ta khóc như thể cả cơ thể được làm bằng nước.
"Chuyện lớn như vậy làm sao chỉ xử lý đơn giản qua loa. Vương phi là chủ mẫu trong Nam Dương vương phủ là thê tử chính thức của ta! Ai cho phép ngươi có thể phỉ bán như vậy! Ngươi có biết tội này có thể chu di cả nhà hay không?" – Uông Hữu Đình ngồi im lặng bất ngờ lên tiếng, mọi người đều nhìn y rồi đồng loạt quỳ xuống xin tha mạng. Triệu Hàm Ninh ngạc nhiên hết đỗi quay sang nhìn y, nàng nghĩ y đến ngồi không xem tuồng vui đã là giúp nàng nhiều lắm rồi nhưng không ngờ y lại chủ động lên tiếng bảo vệ nàng, khiến Triệu Hàm Ninh quá đỗi ngạc nhiên.
"Vương gia, nữ nhi lão thần ngu muội nên nói năng không đúng, xin người bớt giận! Xin người để cho lão thần trừng trị theo giá pháp, xin người bỏ qua chuyện lần này!" – Triệu tể tướng có phần sợ sệt nhanh chóng nói.
"Các ngươi phải biết Vương phi chính là nữ chủ nhân của Nam Dương vương phủ, nhục mà Vương phi chính là nhục mạ bản Vương gia, còn thay cả ta định tội hưu thư. Hừ Ta thật sự cảm thấy lá gan của Tam tiểu thư đây quá lớn rồi!" – Uông Hữu Đình lại tiếp tục nói, mỗi lời nói của y đều khiến những người trong Triệu gia đang quỳ trên mặt đất toát từng đợt mồ hôi lạnh. Trong lòng Uông Hữu Đình vô cùng khó chịu khi nghe từ hưu thư, Triệu Hàm Ninh biết y vẫn canh cánh chuyện lần trước nàng nói nên cố ý nhấn mạnh việc hưu thư ra.
<dr.meohoang>
"Chuyện này là chuyện của Triệu phủ, bổn vương phi ta tuy mang họ Triệu nhưng đã gả ra ngoài nên mới gọi mọi người lại muốn mọi người giải quyết chuyện này" – Triệu Hàm Ninh bắt đầu chậm rãi nói từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.
"Phụ thân huhuhu Ngọc nhi, Phụ thân cứu Ngọc nhi!" – Triệu Hàm Ngọc khóc ngất lên.
"Có chuyện gì mà mọi người đều tập trung tại đây?" – Uông Hữu Đình bất ngờ từ bên ngoài bước vào đi cùng với Triệu Hàm Nghiêm.
"Tham kiến Vương gia!" – Nhìn thấy y xuất hiện mọi người đồng loạt hành lễ.
Triệu Hàm Ninh trong lòng có chút bất an, nếu chuyện này y không xuất hiện còn vui vẻ nếu y xuất hiện nếu như y không hợp tác với nàng, thì nàng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Trong lòng vô cùng khó nghĩ thì người như tản băng đã đi vào trong ngồi vào ghế chủ vị bên cạnh nàng.
"Bẩm vương gia mọi người cũng không biết chuyện gì đang đợi vương phi nói!" – Triệu tể tướng nhanh chóng lên tiếng.
"Chuyện này là chuyện của Triệu gia, ta cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh xem mà thôi. Nhưng ta cần Triệu gia cho ta một cái công đạo!" – Triệu Hàm Ninh nói xong đưa mắt nhìn sang dò xét Uông Hữu Đình rồi chậm rãi nói tiếp – "Triệu Hàm Ngọc nhục mạ trưởng nữ, nhục mạ Vương phi, chuyện này thì nên xử trí như thế nào thưa phụ thân!"
"Không, không Phụ thân không, xin Vương gia Vương gia cứu tiểu nữ Vương gia!" – Triệu Hàm Ngọc khóc ngất lên quỳ đến bên cạnh Uông Hữu Đình cầu xin.
"Tam tiểu thư! Như Vương phi đã nói rất rõ chuyện này là chuyện của Triệu gia, người nên xin tội phía Triệu tể tướng chứ không phải ta, ta chỉ ngồi đây tham dự mà thôi!" – Uông Hữu Đình nhíu mày nhìn thiếu nữ xinh như bông hoa đang bị gió quật dưới nền đất.
"Chuyện này là như thế nào?" – Triệu tể tướng gằn giọng nói.
"Không phụ thân chuyện không phải như vậy... Chuyện..." - Triệu Hàm Ngọc nước mắt ngắn dài ấp úng muốn nói ra nhưng nhìn thấy ánh mắt răng đe của mẫu thân liền không dám hé răng.
"Vậy để ta nói cho rõ. Ta đột nhiên thấy mệt nên quay lại viện, khoác thêm áo khoác trên người thì Tam tiểu thư đến tưởng lầm ta là Vương gia." – Nói đến đây nàng lại liếc mắt nhìn Uông Hữu Đình, y vẫn trầm mặc không hề có bất kỳ động thái ngạc nhiên nào cả - "Nàng ta mang thức ăn đến, nói chuyện tâm sự với Vương gia, cái quan trọng không nằm ở đó, nàng ta nói ta là một Vương phi không có quyền còn ở dưới bóng của một trắc phi, nói bổn Vương phi tính tình ác độc, ngang ngược còn phạm vào tứ xuất cần nhận hưu thư!" – Triệu Hàm Ninh nói từng câu từng chữ rõ ràng nhấn mạnh mỗi ý, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn sắc mặt những người đang có mặt trong phòng mặc dù vậy nhưng trên khóe miệng luôn nở nụ cười âm trầm ôn nhu như thường lệ.
"Không phụ thân cứu con, tất cả chỉ là hiểu lầm... Nàng ta nói láo, không phải như vậy..." – Triệu Hàm Ngọc nghe nói mà toàn thân run rẩy, những điều đó đủ để nàng phải nhận án phỉ bán hoàng thân chứ không đơn giãn chỉ có khinh xuất trưởng nữ.
- "Ngu ngốc! Đứa con gái ngu ngốc này sao lại có thể nói như điều ngỗ nghịch bất đạo như vậy!" – Triệu tể tướng nhanh chóng đứng lên đánh vào mặt Triệu Hàm Ngọc một cái giận dữ hét lớn.
"Phụ thân... Con..." – Triệu Hàm Ngọc toang mở miệng nói.
- Hai bạt tay như trời dán lại đánh xuống mặt nàng ta – "Đứa con gái ngỗ nghịch này, là ta đã chìu hư con, là ta không biết dạy dỗ con!" – Kế mẫu khóc lóc quỳ xuống bên cạnh Triệu Hàm Ngọc.
"Vương phi xin người bớt giận, phụ nhận sẽ dạy dỗ lại đứa con gái ngu ngốc này! Xin vương phi bớt giận!" – Kế mẫu dập đầu xin.
"Vương phi, xin người nể tình tỉ muội, mọi người sẽ bắt nhốt Ngọc nhi lại mà dạy dỗ, chuyện này xin người bớt giận!" – Triệu tể tướng nhanh chóng nói đỡ vào. Triệu Hàm Ngọc từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đánh, nay đột nhiên trong một lúc phải nhận 3 bạt tay khiến nàng ta khóc như thể cả cơ thể được làm bằng nước.
"Chuyện lớn như vậy làm sao chỉ xử lý đơn giản qua loa. Vương phi là chủ mẫu trong Nam Dương vương phủ là thê tử chính thức của ta! Ai cho phép ngươi có thể phỉ bán như vậy! Ngươi có biết tội này có thể chu di cả nhà hay không?" – Uông Hữu Đình ngồi im lặng bất ngờ lên tiếng, mọi người đều nhìn y rồi đồng loạt quỳ xuống xin tha mạng. Triệu Hàm Ninh ngạc nhiên hết đỗi quay sang nhìn y, nàng nghĩ y đến ngồi không xem tuồng vui đã là giúp nàng nhiều lắm rồi nhưng không ngờ y lại chủ động lên tiếng bảo vệ nàng, khiến Triệu Hàm Ninh quá đỗi ngạc nhiên.
"Vương gia, nữ nhi lão thần ngu muội nên nói năng không đúng, xin người bớt giận! Xin người để cho lão thần trừng trị theo giá pháp, xin người bỏ qua chuyện lần này!" – Triệu tể tướng có phần sợ sệt nhanh chóng nói.
"Các ngươi phải biết Vương phi chính là nữ chủ nhân của Nam Dương vương phủ, nhục mà Vương phi chính là nhục mạ bản Vương gia, còn thay cả ta định tội hưu thư. Hừ Ta thật sự cảm thấy lá gan của Tam tiểu thư đây quá lớn rồi!" – Uông Hữu Đình lại tiếp tục nói, mỗi lời nói của y đều khiến những người trong Triệu gia đang quỳ trên mặt đất toát từng đợt mồ hôi lạnh. Trong lòng Uông Hữu Đình vô cùng khó chịu khi nghe từ hưu thư, Triệu Hàm Ninh biết y vẫn canh cánh chuyện lần trước nàng nói nên cố ý nhấn mạnh việc hưu thư ra.
<dr.meohoang>
Bình luận truyện