Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Chương 5: Thanh mai trúc mã



- Anh Joe, sao anh lại ở đây – nó nhảy cẫng lên.

Joe là bạn thân của Andrew, nên nó cũng thân với Joe. Hồi nhỏ, bọn bạn hay trêu nó và Joe là thanh mai trúc mã, nó cũng không biết thanh mai trúc mã là cái gì nên hồi đó chỉ biết cười cùng. Đến bây giờ nó cũng chả quan tâm đến chuyện đấy lắm. Joe với nó thân nhau từ nhỏ nên nó hiểu rõ tính Joe. Anh là con người đa cảm, nhưng không bảo giờ để lộ cảm xúc cho người ngoài thấy, bên ngoài là một vỏ bọc hoàn hảo.

- Anh mới về nước. Biết em đang làm ở đây nên anh ghé qua.

- Anh gặp anh Andrew chưa? Em đưa anh đi – nó khoác tay Joe kéo đi.

————-

- Andrew, anh Joe đến này.

Sau khi bị bà Elena phá tan tành ngôi nhà cũ. Ba anh chị em nó chung tiền mua một căn biệt thự nhỏ ở gần tòa soạn chỗ nó làm. Vì tiền lương của ba anh chị em cũng khá khẩm nên không phải lo về việc ăn mặc. Andrew nghe tiếng của nó, đang ăn tí nữa thì nghẹn, vội chạy ra.

- Mày đi đâu mấy ngày hôm nay mà không……. – chưa nói hết câu, anh nhìn thấy Joe ở đằng sau nó.

- Hì, chào, lâu không gặp mày – Joe giơ tay chào Andrew.

Andrew bất ngờ quá, thiếu điều mắt bị lộn tròng. Rồi anh lấy lại được bình tĩnh, lao đến quàng vai bá cổ thằng bạn thân.

- Thằng này, trông mày khác quá, cũng 4 năm rồi còn gì. Dạo này làm ăn thế nào…….. – Andrew vẫn lải nhải rồi kéo tuột thằng bạn thân vào bàn.

Joe vẫn phải cố gượng cười vì thằng bạn lắm điều này.

- Laura, Alissa, đi mua đồ ăn về đây. Hôm nay chúng ta phải mở tiệc ăn mừng đón bạn mới chứ.

- À thôi không cần đâu. Tao về bây giờ mà – Joe cố gắng từ chối.

- Sao lại về, mày phải ở đây ăn cùng bọn tao cho vui, lâu rồi không gặp lại mày mà…… – Andrew vẫn luôn mồm.

Nó cười, đúng là bó tay với ông anh. Quay sang Laura, nó thấy Laura có vẻ hơi buồn. Một lúc sau, Laura đăt đụa xuống, khẽ thở dài rồi tháo tạp dề ra.

- Chị đi đâu vậy? – nó hỏi.

- Chị đi ra chợ xem có gì không, mày ở nhà tí nữa chuẩn bị đồ ăn.

Thấy tình hình Laura có vẻ không ổn, nó vội đi theo sau.

Laura đi một vòng các khu chợ, chả có gì để mua vì đi chợ muộn quá nên đóng hết cửa. Cô đánh quay ra siêu thị, nói là đi chợ nhưng nhìn cô không tập trung gì cho lắm. Bước chân cô vẫn cứ bước trong siêu thị, không biết nên dừng chân ở đâu. Một bóng người đi ngang qua, đập vào vai cô. Laura quay lại, bắt gặp một gương mặt quen thuộc, là David, bạn trai cũ của cô. Nó đứng từ xa có thể cảm nhận rõ tay Laura đang run.

- Ô mô, chạm phải người ta còn không xin lỗi, lại còn đứng nhìn trân trân thế nữa chứ – cô bạn gái đứng bên cạnh David lên tiếng.

Laura liếc cô gái đó rồi đi thẳng. Bỗng bàn tay cô bị một bàn tay ai đó bóp chặt. Cô ngoảnh lại, là tay David. Những đường gân trong mắt David vằn đỏ, có thể thấy Laura đang khó nhọc rút tay mình ra khỏi bàn tay của David.

- Anh nghĩ anh đang làm gì vậy? – Laura cất giọng nói lạnh như băng, mắt hơi rơm rớm.

- Mau xin lỗi cô ấy đi – David hất mặt về phía cô gái bên cạnh.

Laura nhìn sang bên cô gái đó. Cô ta không xinh bằng cô, tại sao David có thể đối xử với cô như vậy chứ.

- Mau bỏ tay tôi ra – Laura trợn trừng mắt nhìn David – anh biết tôi là ai chứ, tôi là con gái chủ tịch Steven, anh làm gì tôi thì anh phải biết hậu quả rồi đấy.

- Ha, cô nghĩ cô vẫn là đứa con gái trong mắt ông ta sao. Bây giờ ông ta chỉ cần tiền và gái, vậy thôi – bàn tay David siết mạnh hơn.

- Anh dám…… – Laura gằn giọng.

…….. C H Á T……….

Một cái tát như trời giáng vào mặt David. Không phải là từ tay Laura, vì dù có căm ghét anh đến cỡ nào cô cũng không thể tát anh, vì cô yêu anh. Như vậy, cái tát chỉ có thể là từ tay nó.

- Con ranh này – David chuyển hướng sang nó.

Anh túm tóc nó giật ngược về phía sau. Nó vẫn không có một biểu hiện gì gọi là sợ hãi, mà ngược lại nó cười khẩy rồi nói bằng một giọng lạnh đạm.

- Đừng nghĩ tôi là con gái mà coi thường, một đứa con gái với huy chương vàng karate và 4 năm học pencasilas, không đáng để anh coi thường đâu.

Dứt lời, nó lật ngược lại tình thế, vật David xuống sàn rồi đạp lia lịa lên người anh ta.

- Cái này là dành cho những gì anh đã đối xử với chị tôi. Cái này là dành cho những gì cậu đã nói ban nãy về bố tôi. Cái này là dành cho….. – nó vừa nói vừa đạp anh ta như để xả cơn tức.

Sau một hồi, khi người David bầm tím, nó mới tha cho anh ta.

- Đừng bao giờ động đến gia đình tôi.

Nó nói đúng một câu như vậy rồi bị công an khu vực tóm đi vì tội gây mất trật tự nơi công cộng.

++++++++

Ngồi trong đồn công an, nó và David vẫn không yên, đấu nhau bằng ánh mắt. Chỉ khi bị ông cảnh sát nhắc trật tự thì cả hai mới thôi. Một lúc sau, thấy Laura chạy đến, dẫn theo cả Joe và Andrew xin cho nó về.

Trên đường về, nó vẫn không thôi lẩm bẩm chửi rủa, bị Andrew gõ cho mấy cái vào đầu.

- Chị xin lỗi, chị tại chị mà…….

- Chị em hoạn nạn có nhau. Sao em có thể để chị cam chịu thế được. Sao phải xoắn, mà xoắn là phải duỗi  – nó nói vừa nói vừa cười để không khí bớt căng thẳng.

Có thể nhờ có nó mà bao năm qua sống cùng bố trong ngôi nhà đó mà Andrew và Laura mới không bị trầm cảm vì cái tính nghiêm khắc của ông Steven. Laura lau nước mắt, cũng cười nói nhiều hơn lúc ban sáng. Nó nhìn xuống đồng hồ. Hả, trời đất ơi, đã 4h chiều rồi, nó phải về đi chợ mau không tên điên kia lại lắm mồm. Mà nhắc đến tên điên đó là lại nổi máu điên mà.

- Thôi xin lỗi mọi người. Mọi người cứ đi ăn đi, đến giờ em phải đi làm rồi.

- Ơ kìa…… – Andrew chưa kịp nói gì thì nó đã chạy vèo đi mất – haizz, con bé này, mà thôi Joe, mày đi ăn cùng bọn tao cho vui – Andrew vỗ vỗ vai Joe.

- À thôi, tao hôm nay cũng có việc rồi, để khi khác nha – dứt lời anh cũng chạy đi theo sau Alissa.

- Ơ kìa, lại được cả mày nữa – Joe chạy đi rồi, Andrew vẫn còn í ới đằng sau.

Chạy đến chỗ Alissa, Joe dừng lại.

- Ơ, sao anh không đi ăn cùng mọi người?

- Anh muốn đi theo em hơn – Joe cười.

- Em bây giờ phải đi chợ rồi về nấu cơm cho tên điên kia nữa.

- Em làm giúp việc hả? – Joe nhíu mày hỏi.

Nghe Joe hỏi thế, nó vội bịt miệng lại vì biết là mình lỡ lời.

- Sao đang làm nhiếp ảnh lại chuyển sang làm cái nghề này?

- Thì em vẫn đang làm nhiếp ảnh đó chứ. Chẳng qua cái nghề này là em bị ép buộc thôi – nó vừa đi vừa nói.

- Ừm, thôi em muốn làm gì tùy em, anh không nói nữa. Mà bây giờ anh phải về công ty rồi, khi khác gặp lại em vậy.

- Anh vẫn thế, lúc nào cũng công việc. Thôi anh đi đi.

Joe đi thì điện thoại trong túi nó khẽ rung. Là hắn gọi, nhìn đồng hồ thì đã 4h15, chết rồi, nó nhấc máy.

- Alo, hôm nay cô không phải đi chợ đâu, tôi đưa Amy đi dự tiệc, cô ăn một mình đi – hắn nói đúng một câu như vậy rồi cúp máy.

Nó thở dài, lại có điện thoại từ Joe.

- Aliss à, em giúp anh một chuyện nhé!

- Chuyện gì thế anh?

- Tối nay anh có bữa tiệc với đối tác, họ lại muốn anh dẫn bạn gái đi. Mà anh thì kiếm đâu ra, nên em giúp anh nhé.

- Nhưng mà…….

- Vậy nhé, tí nữa anh sẽ cho người mang đồ sang cho em. Tối anh sẽ qua đón em.

Nói rồi, Joe cúp máy. Nó lại thở dài, hôm nay quả là một ngày bận rộn…….

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện