Này Anh! Yêu Em Đi

Chương 13: Chương 13



Rời nhà Linh, nó bước về nhà trong tâm trạng ủ rủ. Chợt, thấy Duy đứng trước cổng làm gì đó, nó cảm thấy "đơ". Cố nín thở, rồi cúi đầu, thở hắt ra, lấy lại sự "tự tin" nó lướt nhanh qua anh, mắt nhìn thẳng không thèm liếc anh một cái. Về phía anh, anh cảm thấy vui khi thấy Nhi, nhưng rồi lại khó chịu vì hành động của nó. Nó giận anh đến thế sao, định níu tay nó lại, nhưng điện thoại lại reo, anh nhìn vào màn hình, nhíu mày rồi xoay người đi vào nhà. Lại là Ngọc, chị ta thật biết cách phá đám mà.
-Alo-"Duy à, hức.. tớ sai rồi... tớ xin lỗi, tớ không nên thích cậu.."-Chị ta nấc lên từng tiếng trong điện thoại-Ờ, chúng ta là bạn, thế nhé, tớ đang bận.
Nói rồi, anh nhanh tay kết thúc cuộc gọi, giờ, anh chẳng thích nói chuyện với Ngọc chút nào. Cô quả thật mặt dày hơn anh nghĩ.
Tối, nhỏ đang lướt facebook thì có tin nhắn mới:
Nguyen Anh Duy: Linh phải không?
Đùa thôi: phải, có chuyện gì mà hôm nay đích thân anh Duy lại nhắn tin cho anh thế này
Nguyen Anh Duy: Anh thích Nhi, giờ con bé tránh mặt anh, anh không có cơ hội để giải thích. em giúp anh nhé
(Đùa thôi đang nhập văn bản)
.........................
"Chào cô bé"
Có số lạ nhắn tin vào máy nó, bật chế độ chảnh, nó không thèm trả lời, vứt điện thoại xuống giường.
"Đúng là chảnh mà, anh không phải vì thích nói chuyện với bé mà nhắn tin đâu nhé, có việc cần bàn"

Sau khi đọc xong tin nhắn này, nó không khỏi tò mò, không thể phủ nhận, nó có chút hi vọng, là anh nhắn tin. Chần chừ một lát, nó trả lời.
"Ai đấy. K quen thì có việc gì mà bàn"
"Có quen, anh Quân đây"
Không phải anh, tự nhiên mắt nó cay cay, phải rồi, nó quá mơ mộng, mơ mộng một cách đần độn. Anh thì làm sao mà nhắn tin cho nó được chứ.
"Rồi, anh muốn bàn chuyện gì"
"Ừm, chuyện Linh với Huy ấy, anh thấy rất có lỗi, hay chúng ta giúp họ làm hòa nhé"
"Anh cũng tốt gớm nhỉ, phá cho đã rồi giờ quay sang làm người tốt hả"
"Em rất thích nói móc anh nhỉ, anh không rảnh để cải nhau với em nhé"
"Thế anh có kế hoạch gì, nói nhanh đi"
"Chưa có..."
"Thế anh tính bàn gì hả"
"Ơ. chưa có thì mới phải bàn chứ, có rồi anh bàn với em làm gì"
Nó không thèm trả lời cái tên điên này nữa, đúng thật, mỗi lần nói chuyện với hắn ta là nó tức điên lên luôn ấy. Điện thoại rung, lại có tin nhắn mới.
"em có cách gì không?"
"Có thì giờ tôi có phải đau đầu thế này không hả"
"Ok. thế chúng ta cùng suy nghĩ"
"Óc bò như anh thì suy nghĩ được cái gì"
"Này cô bé, vừa phải thôi nhá..."
Cứ như thế, người nói qua, kẻ đáp lại, thời gian trôi qua không biết lúc nào, hộp thư đầy rồi lại xóa, xóa rồi lại đầy, ước chừng cũng vài trăm tin.
"Hừm, tôi chịu, chả nghĩ được"
"Ừ, thôi, để bọn nó tự giải quyết cũng được, thôi em ngủ đi, ngủ ngon nhé"

Thấy lời chúc ngủ ngon của hắn, nó ước giá mà đó là lời chúc của anh thì tốt biết mấy, mắt cay cay, nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng chủ nhật, như thường lệ, nó lại phải dậy sớm, chuẩn bị và đến lớp học thêm sinh. Học sinh 12 là vất vả thế đấy, suốt ngày học học rồi lại học. Tan học, như thường lệ, nó đứng chờ nhỏ tới đón, tầm 10 phút thì anh xuất hiện.
-Nhi..
Nhận ra giọng nói quen thuộc, người nó tự nhiên cảm giác tê tê, toàn thân nóng ran, khó thở.. Nó xoay người, lấy tay chụi chụi mắt, quả thật là anh. Vừa thấy bất ngờ, vừa có chút buồn cười, lại có chút xót xa trước hành động của nó, anh lên tiếng:
-Hôm nay Linh không đến đâu, nên anh đón em.
Nó vẫn không thể tin vào tai và mắt mình, người cứ chết sững, mắt mở to nhìn người con trai đứng trước mặt mình. Nhưng rồi, nỗi giận lùa về, nó thấy ấm ức, không nói năng gì. Thấy mặt nó mếu máo, như sắp khóc, anh lúng túng, kéo nó lên xe, phóng ga đi thẳng.
Đến quán kem, anh giục nó xuống rồi cầm tay kéo vào trong, chọn một bàn có vị trí khá kín, anh gọi người phục vụ:
-Chị cho em hai ly kem sữa chua ạ.
Đợi người ta đem kem đến, anh đẩy một ly về phía nó:
-Ăn đi.
Ngồi căng mắt nhìn anh, 10 phút, nó ấm ức, nó vỡ òa thành tiếng:
-Anh làm thế là có ý gì chứ.
-Em..
-Anh không thích tôi thì còn đối xử ân cần với tôi như thế làm gì chứ, anh thật độc ác.
Nó quẹt nước mắt, đứng dậy. Anh cầm tay nó, kéo lại. lôi trong túi áo ra sợi dây chuyền.

-Cầm lấy.
Nó hai mắt đẫm nước, nhìn sợi dây chuyền, nhíu mày. Anh lại nói:
-Người yêu anh không phải trò đùa để em thích làm thì làm, không thích làm thì nghỉ, cầm lấy đi, quà 14/2 sớm.
"Đơ, choáng, khó thở, nghẹn" là những từ ngắn gọn nhất để có thể diễn tả cảm xúc nó bây giờ, thấy biểu hiện của nó, anh thở dài rồi bước tới gần, gần hơn nữa, cúi xuống... đeo dây chuyện vào cho nó. làm xong, anh quay mặt tránh đi, người anh lúc này cũng nóng ran, mặt đỏ như gấc vì ngại. Nó nghẹn ngào:
-Anh..
-Anh với Ngọc chỉ là bạn, tuần trước do phải làm bài chung nên mới đi với nhau thôi. Không phải... Như em nghĩ đâu.
-Hức.. hức...
Nó khóc, khóc thành tiếng, bao ấm ức, hờn ghen chất chứa mấy tuần liền như được trút ra hết, Duy lúng túng, anh không biết phải làm gì lúc này..
-Đừng,khóc nữa..
-Em xin lỗi..
Nó nói rồi, ôm chặt lấy anh. Hành động của nó lần nữa, làm tim anh muốn rơi ra ngoài, lần đầu tiên được con gái ôm, lại là người đặc biệt nữa. Nó cũng thế, sau một hồi lau hết nước mắt, nước mũi vào áo anh, nó mới ý thức được việc làm của mình, buông anh ra. Khuôn mặt đỏ au, nó cúi xuống gần như là sát bàn, cặm cụi ăn ly kem của mình, cho đỡ ngại. (haha). Anh nhoẻn miệng cười, thở phào nhẹ nhõm. như đã trút hết gánh nặng trong lòng mình. Rút điện thoại, nhắn tin cho nhỏ:"xong rồi,cảm ơn nhóc nhé"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện