Này Anh! Yêu Em Đi

Chương 32: Chương Cuối



Nó đang ngồi cười khoái trá thì điện thoại reo, là tin nhắn của anh:
"Làm gì đó"
"Em đang ngồi chém gió nè"
"Không học bài đi"
"Em học bài ai trả lời tin nhắn của anh?"
"Hờ.. ai khiến em phải trả lời"
"Hừm, anh được lắm"
"Anh nói cái này"
"Không nghe, đừng nói, hứ"
"Không nghe? chắc chắn?"
"Không chắc, được chưa? hmm, anh nói đi"
"Quân nó thích Vy đấy, em đừng có ăn nói linh tinh, như lúc chiều không hay đâu"
"Hơ hơ, anh hâm hả tên kia toàn ngược đãi hắt hỉu em rùa thôi chứ làm gì có chuyện đó"
"Em thật là, nhớ lời anh nói đấy, thôi học đi, đừng nhắn lại nữa, anh không trả lời đâu"
Hừ, nó thấy ghét anh quá, điêu hết mức, ai thèm nhắn tin với anh chứ, hứ. Giận dỗi anh, nó lại thấy bàng hoàng trước việc anh vừa nói với nó, không thể kiềm lòng được, nó nhắn tin cho nhỏ:
"Ê. lúc nãy anh Duy bảo Quân thích em rùa đấy"
"Hờ, tao biết rồi"
"Khi nào?? sao không nói với tao"
"Mới thôi, cách đây 2phút"
"Ai nói mà mày biết"
"Mày"
"Dám trêu bà hả, bà éo đùa đâu nhá"
"Ừ, tao đùa mày đâu"
"Mày tin chuyện đó không?"
"Tin. nhìn biểu hiện hôm nay của hắn ta là biết"

"Ờ, tao chả quan lắm đến biểu hiện của hắn lắm nên chả biết"
"mày lúc nào cũng anh Duy anh Duy thôi thì biết được cái gì nữa"
"Kệ tao, thế giờ làm sao?"
"Sao là sao, kệ hắn ta, hứ, cho đáng đời"
"Chẹp, tao thấy cũng tội lão Quân quá"
...
Hai đứa nó cứ đứa tung kẻ hứng, chém gió suốt một lúc lâu.
Quân đang ngồi trên giường, ôm laptop nâng cấp level thì điện thoại báo tin nhắn mới:
"Ê, tôi biết rồi nhá"
Là tin nhắn của nhỏ, hắn nhíu mày, không biết có chuyện gì nhỉ, hay thấy chột dạ. vội nhắn tin trả lời:
"Biết gì?"
"Thì cái chuyện mà ai ai cũng biết ý"
"Là chuyện gì?"
"Ông anh thích em rùa nhà tôi phải không?"
Hắn thấy mặt mũi nóng ran, phải 10 phút sau, khi chấn tĩnh lại rồi mới trả lời nhỏ:
"Không hề"
"Thật?"
"Không đùa"
"Haiz, thế thôi, định giúp ai đó gặp mặt em rùa, mà giờ chắc chả cần nữa"
Hắn có cảm giác tiếc nuối, nhưng biết làm sao được, cái sĩ diện của một thằng con trai, không cho phép hắn thừa nhận cái sự thật hiển nhiên đó. 20 phút trôi qua, lại có tin nhắn mới. Lần này là nó.
"Hú, báo cho ông anh biết, em rùa đang có vệ tinh đấy nhé, đẹp trai, galang, không kém gì ông anh"
Hắn thấy nóng trong người, không lẽ đây là lý do chính mà em rùa tránh mặt hắn?
"Ai"
"Ai hỏi chi"
"Có nói không?"

"Nói thì được gì, mà vì sao phải nói, anh có thích em rùa nhà tôi đâu mà quan tâm"
"Hừ, anh thua, anh thích em rùa, được chưa, nói đi, thằng nào?"
"haha, sập bẫy nha cu, chả có thằng nào cả"
"Em..!! con bé kia.. được lắm"
"chẹp, không chịu thừa nhận sớm chi, tôi đang nằm một chỗ với Linh nè"
"2 nhóc lừa anh vào tròng đấy à?"
"Không phải lừa, mà là giúp anh nói sự thật thôi"
"Hừm, cứ cho là thế đi, thế định giúp anh không?"
"Bình tĩnh, giúp, được chưa?"
"OK, hehe, có gì anh hậu tạ sau"
"Gớm, không sao"
***
Thế là 2 đứa nó lại hì hục lên kế hoạch để hành hạ Quân tội nghiệp. Tiếc là kế hoạch bất thành, khi mới sáng sớm ngày chỉ nhật, đã nhận được cuộc gọi của mẹ Quân:
-Alo, Linh hả cháu?
-Dạ, cháu chào bác, có việc gì không bác?
-Ừ, thằng Quân nó đang bị sốt, hôm nay chị nó lại sinh, bác phải vào bệnh viện bây giờ, cháu đến trông thằng quân giúp bác được không?
"Hừm, 20 tuổi đầu rồi bày đặt có người trông, y như con nít ý, mà thôi, cứ đẩy em rùa đến" Tự mỉm cười tán dương cho suy nghĩ của mình, nhỏ trả lời:
-Hôm nay cháu phải đi học bác ạ?
-Ôi, thế giờ làm thế nào? Ở đây bác chẳng quen ai ngoài gia đình cháu cả?
-Không sao đâu bác, cháu sẽ gọi cho cái Vy, bạn cháu đến chăm sóc anh Quân ạ?
-Ừ, thế nhanh nhé, 1 tiếng nữa là bác rời nhà rồi.
-Vâng ạ.
Tắt cuộc gọi, nhỏ lại nhấn nút gọi cho Vy:
-Alo, gì mày?

-Hôm nay mày nghỉ cả ngày phải không?
-Ừ, sao à?
-Có việc cho mày đây, lão Quân ốm, mama của hắn mới gọi điện thoại nhờ tao sang chăm sóc vì có việc phải đi. Tao với con Nhi phải đi học, mày qua chăm sóc hắn đi.
-Nhưng...
-Nhưng cái gì, đi hay không là việc của mày đấy. Tao ứ biết, 1 tiếng nữa là mama hắn rời nhà, mày liệu đi.
Cô thấy bứt rứt, không biết phải làm thế nào nữa? Nhưng tưởng tượng ra cảnh hắn ốm, không ai chăm sóc, tự nhiên cô thấy đau lòng. Không suy nghĩ nhiều nữa. Cô thay quần áo vào chạy xe đến nhà hắn.
Mẹ hắn vừa nhìn thấy cô thì mỉm cười:
-Vy hả cháu?
-Vâng ạ, Linh gọi điện thoại bảo cháu đến đây.
-Ừ. bác nhờ nó gọi cho cháu đấy,cháu vào đi
-Vâng.
-Chị thằng Quân sắp sinh,bác phải vào viện ngay bây giờ. Cháu giúp bác chăm sóc thằng Quân nhé.
-Vâng.
***
Sau khi nhìn mama Quân ra khỏi nhà, cô chần chừ rồi bước lên tầng trên. Đứng trước cửa phòng, cô chần chừ, vừa lúc đó thì Quân mở cửa bước ra. Khoảnh khắc nhìn thấy em rùa, như làm hắn đông cứng lại. Cả Vy cũng thế, cô thấy tim mình đập nhanh hẳn, như muốn rơi rụng ra ngoài.
-Đến đây làm gì?
-Linh.. Linh... nó.. bận..nên..nên.. nó...
Nhìn cô cứ ấp úng, lắp bắp mãi không nói hết câu, hắn bực mình:
-Thôi được rồi.
Thấy thái độ không vui của hắn, Vy vội xua tay, lên tiếng biện minh:
-Không phải em muốn đến đâu, tại Linh với Nhi đi học nên em.. em..
Nghe đến đoạn "không phải em muốn đến đâu" hắn chỉ muốn thổ huyết luôn tại chỗ, liền quát lớn:
-Không muốn thì đến làm gì?
-Tại.. tại..
-Tại cái quái gì chứ, về đi.
Nói rồi hắn xoay người bước xuống nhà. Cô thì như chết trân tại chỗ, khi hắn quay lại, vẫn thấy cô đứng nguyên tại vị trí đó, khuôn mặt cúi gầm, nhưng đầy nước. Hắn thấy có lỗi, và cũng đau lòng nữa, liền hạ giọng:
-Vào phòng đi, dù sao cũng đến rồi.
-Vâng.
Nghe lời hắn, Vy bước vào phòng, mọi hành động đều trở nên gượng gạo. Hắn nằm ngả lên giường, cơn sốt thật làm đầu hắn muốn nổ tung, nhưng nhìn em rùa cứ cúi gầm mặt, ngồi ở bàn học thì hắn lại thấy vừa vui vừa giận.

-Không có gì làm thì mở máy tính mà chơi.
Giật mình trước sự quan tâm của anh. Cô mở to đôi mắt nhìn hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ"không thể tin được"
-Nhìn gì? Không chơi?
-Không, em chỉ ngạc nhiên thôi ạ.
Lè lưỡi, gì chứ, cô vui quá ý chứ. Vội mở lap của hắn ra, nhưng sự việc tiếp theo mới như làm tim cô ngừng đập. Nhìn hành động cứng đờ của Vy, hắn thấy lạ,liền rướn người xem, Hình ảnh em rùa tươi cười đập thẳng vào mắt khiến hắn vừa thấy hoảng hốt, cũng vừa vui vui. Cô không thể tưởng tượng nổi, liên xoay người nhìn Quân. "Anh bỏ ảnh cô làm màn hình máy tính của anh?" Nhìn vẻ mặt dửng dưng của hắn, bờ môi cô run run:
-Anh..!!
-Gì..
-cái..cái..
-Cái cái gi mà cái, thích thì không bỏ được à?
-Dạ??
-Hừm..
Hắn ngồi bật dậy, tiến sát lại gần Vy hơn, gần hơn và gần hơn nữa:
-Anh nói anh thích em.
"Đơ" cô không còn gì đẻ nói nữa, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. như một giấc mơ vậy, cô không tin vào tai mình nữa. Nhìn biểu hiện của cô, hắn thấy hài lòng:
-Đừng ngạc nhiên quá, em còn phải chịu trách nhiệm với anh nữa.
-Gì cơ?
-Ai bảo em làm anh thích em?
Mặt cô đỏ bừng, trái tim đập loạn, ngước đôi mắt đầy nước nhìn Quân, cô thấy sao mình hạnh phúc quá. Cô ôm chầm lấy hắn, hắn thì mỉm cười. thì thầm vào tai em rùa của hắn:
-Làm bạn gái anh. đồng ý không?
Gật đầu lia lịa, thay cho câu trả lời, cô vở òa trong hạnh phúc, hắn chỉ cười, thấy lòng mình nhẹ hẳn, trái tim cũng đập loạn cả lên.
Ở sau cánh cửa kia là 4 người đang bịt miệng cười khúc khích. Xoay người đi ra cổng. Nhi và Linh đập tay ăn mừng, Huy lắc đầu:
-Hai em rảnh thật, đi nghe lén chuyện người ta.
-Hứ. thế mà cũng có người đi theo-Linh cong môi cãi.
-Ừ, tại anh cũng rảnh được chưa.
-Thôi thôi, mọi chuyện đều tốt đẹp cả rồi, chúng ta đi chơi đi.
-Ừ, đi thôi..
Anh Duy cười cười, cúi người xoa đầu nó. Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua từng tán lá.. Tia nắng ấm áp rọi lên khuôn mặt chúng nó.. Ừm.. rất ấm..
**THE-END**



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện