Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!
Chương 10
Hắn sau khi đưa nó đến nhà anh thì lái xe thẳng đến nhà bố mẹ.
-Con chào bố mẹ!
-Ôi con trai cưng của mẹ. Mẹ nhớ con quá,để mẹ xem nào. Sao dạo này con gầy đi vậy? Không được,phải bồi bổ thôi.
-Mẹ à,con vẫn vậy mà. Không cần đâu ạ.
-Bà đừng có làm quá lên như thế. Ngồi xuống đi con trai.
-Sao bố mẹ về sớm thế ạ?
-Cũng chẳng có gì,bố mẹ về thăm con thôi.
-Nhưng sao lúc đầu quản gia bảo vài ngày nữa mà?
-Tại vì con cả đấy! Con ở bên này,mãi chẳng chịu có bạn gái nên bố mẹ quyếg định vệ sớm hơn vài ngày để tìm vợ cho con.
-Sao ạ?
-Bố mẹ có đi chung với một người đấy! Vào đây đi!
Một người con gái bước vào. Cô ta cực kì xinh đẹp,mặc một chiếc đầm đắt tiền,cả người toát ra vẻ sang trọng. Thấy Hoàng Phong,cô ta liền nhanh chóng sán vào.
-Anh Phong! Em nhớ anh quá!
-Ngọc Huyền???
-Đúng,là em đây. Anh vẫn nhớ em,em vui lắm.
-Sao em lại ở đây?
-Ơ,em về thăm anh,sẵn tiện cưới anh luôn.
-Cưới ư???
-Vâng.
Thật sự hắn bàng hoàng khi nghe câu này. Cưới ư? Sao hắn có thể cưới Ngọc Huyền được. Đây là một cô bé mà hắn luôn yêu thương nhưng hắn chỉ coi là một người em gái mà thôi,còn người hắn yêu là…ưm…là ai kia cơ.
-Bố mẹ,chuyện này là sao? Sao con có thể cưới Ngọc Huyền?
-Tại sao lại không thể? Con chơi với Ngọc Huyền từ bé,con bé lại lễ phép giỏi giang,sao lại không thể làm vợ con. Chẳng lẽ con có gì giấu bố mẹ sao?
-Ơ,không. Nhưng…
-Nếu vậy thì không nói nhiều nữa. Con lo mà chuẩn bị cho tốt đi.
Chủ tịch cùng phu nhân bước lên lầu,bỏ hắn lại với Ngọc Huyền.
-Anh Phong! Lâu rồi em chưa về Việt Nam,anh đưa em đi chơi đi.
-…
-Anh Phong! Anh có nghe em nói gì không?
-Hả? Sao?
-Đưa em đi chơi.
-Không được đâu. Bây giờ anh bận lắm.
-Bận cỡ nào cũng phải đưa em đi chơi. Không là em mách hai bác đấy.
-Thôi được rồi. Anh đưa em một lát thôi đấy.
-Yeah. Mình đến hội chợ đi anh.
Đó chính là lý do khiến hắn có mặt ở hội chợ cùng với Ngọc Huyền. Cô ta cứ kéo hắn đi hết nơi này đến nơi khác. Hắn đi chơi mà trong lòng chẳng vui chút nào,chỉ nghĩ đến một người nào đó mà thôi. Không biết nó sao rồi?
Nó đang nằm trên giường của anh,ôm Tiểu Đào mà ngủ,nước mắt còn vương trên khóe mi. Anh khé lau nước mắt cho nó. Cúi xuống hôn nhẹ lên má nó. Cầm tay nó xoa nhẹ.
-Bảo Ánh à,em có biết anh yêu em đến chừng nào không? Tại sao em không quan tâm anh nghĩ gì mà chỉ có Hoàng Phong thôi thế? Anh đâu thua gì hắn ta đâu? Tình yêu anh dành cho em còn nhiều hơn hắn ta rất nhiều,tại sao em không nhận ra? Em làm anh đau lắm em có biết không?
Điện thoại của anh vang lên. Anh cầm chiếc OPPO lên nghe.
-Alo
-Là tôi đây. Cô ấy hiện ở đâu?
-Anh còn đủ tư cách để đi tìm cô ấy ư?
-Anh nói gì hả?
-Tôi không ngờ anh là con người như thế đấy.
-Rốt cuộc là chuyện gì chứ hả?
-Chuyện hồi nãy ở hội chợ,cô ấy và tôi đã nhìn thấy hết rồi.
-Sao? Hội chợ ư?
-Đúng vậy đó. Con người anh không xứng với cô ấy đâu. Tôi cúp máy đây. Đừng có làm phiền chúng tôi và đừng làm cô ấy đau đớn hơn nữa.
Hắn nghe những lời anh nói như sét đánh ngang tai. Nó…đã…thấy…hết. Bốn từ ấy thôi đủ để làm hắn khụy xuống. Hắn đã làm nó tổn thương,hắn nên làm gì đây? Nên đến xin lỗi và giải thích cho nó. Liệu nó có nghe không việc hắn đi chơi với người mà được sắp xếp là vợ tương lai của hắn? Nhưng hắn đâu yêu cô ta,người hắn yêu là nó cơ mà,sao có thể buông thả một cách dễ dàng như thế? Phải,hắn phải làm mọi cách để ở bên cạnh nó.
Hắn nghĩ như thế,vội vàng lái xe đến thẳng nhà anh. Nhưng có điều bấm chuông inh ỏi,gõ cửa ầm ĩ anh cũng không mở. Hắn đành hét thật to:
-Hoàng Ngọc Bảo Ánh!!! Em có nghe thấy anh không?
-Bảo Ánh à,trả lời anh đi!!!
Có nhiều người đứng lại xem hắn đang làm gì. Có nhiều cô gái nhìn hắn với ánh mắt hình trái tim,nhưng hắn không còn quan tâm điều gì ngoài nó nữa rồi.
Nó nghe thấy um sùm ngoài kia thì giật mình tỉnh dậy. Anh nhìn nó,vội vàng hỏi:
-Sao thế? Em không ngủ nữa à?
-Không ạ. Nhưng ngoài kia có gì mà ồn ào thế ạ?
-Không có gì đâu. Anh có cái này hay lắm nè,em đeo vào tai thử đi.
Anh đưa nó cái tai nghe,mở một bài nhạc cho nó nghe. Nó vui vẻ,lắc lư theo nhịp nhàng. Nhưng trong bài này có một đoạn hát khá nhỏ,lúc đấy nó nghe thấy bên ngoài có tiếng như thế này:
-Bảo Ánh à,anh muốn nói điều này thôi…ANH YÊU EM,BẢO ÁNH À!!!
Nó giật mình tháo tai nghe,chạy ra ngoài ban công. Thấy hắn đang đứng ở dưới,nó định nói gì đó thì anh chạy ra,kéo nó lại. Theo tự nhiên thì khi nó bị kéo giật ngược lại,không chủ động mà môi nó chạm đúng môi anh,ngay trước mặt hắn…
Các bạn ơi,chap 9 hồi sáng Mun đăng tự dưng nó bị mất một khúc,Mun có bổ sung lại rồi. Các bạn đọc rồi ủng hộ cho Mun nhé (Mất đúng đoạn quan trọng mới ghê chứ :-( )
-Con chào bố mẹ!
-Ôi con trai cưng của mẹ. Mẹ nhớ con quá,để mẹ xem nào. Sao dạo này con gầy đi vậy? Không được,phải bồi bổ thôi.
-Mẹ à,con vẫn vậy mà. Không cần đâu ạ.
-Bà đừng có làm quá lên như thế. Ngồi xuống đi con trai.
-Sao bố mẹ về sớm thế ạ?
-Cũng chẳng có gì,bố mẹ về thăm con thôi.
-Nhưng sao lúc đầu quản gia bảo vài ngày nữa mà?
-Tại vì con cả đấy! Con ở bên này,mãi chẳng chịu có bạn gái nên bố mẹ quyếg định vệ sớm hơn vài ngày để tìm vợ cho con.
-Sao ạ?
-Bố mẹ có đi chung với một người đấy! Vào đây đi!
Một người con gái bước vào. Cô ta cực kì xinh đẹp,mặc một chiếc đầm đắt tiền,cả người toát ra vẻ sang trọng. Thấy Hoàng Phong,cô ta liền nhanh chóng sán vào.
-Anh Phong! Em nhớ anh quá!
-Ngọc Huyền???
-Đúng,là em đây. Anh vẫn nhớ em,em vui lắm.
-Sao em lại ở đây?
-Ơ,em về thăm anh,sẵn tiện cưới anh luôn.
-Cưới ư???
-Vâng.
Thật sự hắn bàng hoàng khi nghe câu này. Cưới ư? Sao hắn có thể cưới Ngọc Huyền được. Đây là một cô bé mà hắn luôn yêu thương nhưng hắn chỉ coi là một người em gái mà thôi,còn người hắn yêu là…ưm…là ai kia cơ.
-Bố mẹ,chuyện này là sao? Sao con có thể cưới Ngọc Huyền?
-Tại sao lại không thể? Con chơi với Ngọc Huyền từ bé,con bé lại lễ phép giỏi giang,sao lại không thể làm vợ con. Chẳng lẽ con có gì giấu bố mẹ sao?
-Ơ,không. Nhưng…
-Nếu vậy thì không nói nhiều nữa. Con lo mà chuẩn bị cho tốt đi.
Chủ tịch cùng phu nhân bước lên lầu,bỏ hắn lại với Ngọc Huyền.
-Anh Phong! Lâu rồi em chưa về Việt Nam,anh đưa em đi chơi đi.
-…
-Anh Phong! Anh có nghe em nói gì không?
-Hả? Sao?
-Đưa em đi chơi.
-Không được đâu. Bây giờ anh bận lắm.
-Bận cỡ nào cũng phải đưa em đi chơi. Không là em mách hai bác đấy.
-Thôi được rồi. Anh đưa em một lát thôi đấy.
-Yeah. Mình đến hội chợ đi anh.
Đó chính là lý do khiến hắn có mặt ở hội chợ cùng với Ngọc Huyền. Cô ta cứ kéo hắn đi hết nơi này đến nơi khác. Hắn đi chơi mà trong lòng chẳng vui chút nào,chỉ nghĩ đến một người nào đó mà thôi. Không biết nó sao rồi?
Nó đang nằm trên giường của anh,ôm Tiểu Đào mà ngủ,nước mắt còn vương trên khóe mi. Anh khé lau nước mắt cho nó. Cúi xuống hôn nhẹ lên má nó. Cầm tay nó xoa nhẹ.
-Bảo Ánh à,em có biết anh yêu em đến chừng nào không? Tại sao em không quan tâm anh nghĩ gì mà chỉ có Hoàng Phong thôi thế? Anh đâu thua gì hắn ta đâu? Tình yêu anh dành cho em còn nhiều hơn hắn ta rất nhiều,tại sao em không nhận ra? Em làm anh đau lắm em có biết không?
Điện thoại của anh vang lên. Anh cầm chiếc OPPO lên nghe.
-Alo
-Là tôi đây. Cô ấy hiện ở đâu?
-Anh còn đủ tư cách để đi tìm cô ấy ư?
-Anh nói gì hả?
-Tôi không ngờ anh là con người như thế đấy.
-Rốt cuộc là chuyện gì chứ hả?
-Chuyện hồi nãy ở hội chợ,cô ấy và tôi đã nhìn thấy hết rồi.
-Sao? Hội chợ ư?
-Đúng vậy đó. Con người anh không xứng với cô ấy đâu. Tôi cúp máy đây. Đừng có làm phiền chúng tôi và đừng làm cô ấy đau đớn hơn nữa.
Hắn nghe những lời anh nói như sét đánh ngang tai. Nó…đã…thấy…hết. Bốn từ ấy thôi đủ để làm hắn khụy xuống. Hắn đã làm nó tổn thương,hắn nên làm gì đây? Nên đến xin lỗi và giải thích cho nó. Liệu nó có nghe không việc hắn đi chơi với người mà được sắp xếp là vợ tương lai của hắn? Nhưng hắn đâu yêu cô ta,người hắn yêu là nó cơ mà,sao có thể buông thả một cách dễ dàng như thế? Phải,hắn phải làm mọi cách để ở bên cạnh nó.
Hắn nghĩ như thế,vội vàng lái xe đến thẳng nhà anh. Nhưng có điều bấm chuông inh ỏi,gõ cửa ầm ĩ anh cũng không mở. Hắn đành hét thật to:
-Hoàng Ngọc Bảo Ánh!!! Em có nghe thấy anh không?
-Bảo Ánh à,trả lời anh đi!!!
Có nhiều người đứng lại xem hắn đang làm gì. Có nhiều cô gái nhìn hắn với ánh mắt hình trái tim,nhưng hắn không còn quan tâm điều gì ngoài nó nữa rồi.
Nó nghe thấy um sùm ngoài kia thì giật mình tỉnh dậy. Anh nhìn nó,vội vàng hỏi:
-Sao thế? Em không ngủ nữa à?
-Không ạ. Nhưng ngoài kia có gì mà ồn ào thế ạ?
-Không có gì đâu. Anh có cái này hay lắm nè,em đeo vào tai thử đi.
Anh đưa nó cái tai nghe,mở một bài nhạc cho nó nghe. Nó vui vẻ,lắc lư theo nhịp nhàng. Nhưng trong bài này có một đoạn hát khá nhỏ,lúc đấy nó nghe thấy bên ngoài có tiếng như thế này:
-Bảo Ánh à,anh muốn nói điều này thôi…ANH YÊU EM,BẢO ÁNH À!!!
Nó giật mình tháo tai nghe,chạy ra ngoài ban công. Thấy hắn đang đứng ở dưới,nó định nói gì đó thì anh chạy ra,kéo nó lại. Theo tự nhiên thì khi nó bị kéo giật ngược lại,không chủ động mà môi nó chạm đúng môi anh,ngay trước mặt hắn…
Các bạn ơi,chap 9 hồi sáng Mun đăng tự dưng nó bị mất một khúc,Mun có bổ sung lại rồi. Các bạn đọc rồi ủng hộ cho Mun nhé (Mất đúng đoạn quan trọng mới ghê chứ :-( )
Bình luận truyện