Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!
Chương 2
Và hắn bắt đầu với việc đưa nó về nhà.Nhưng để tránh mọi
người ngỡ ngàng khi tự nhiên ông chủ lại ra khỏi phòng với con
búp bê,một con búp bê biết đi thì hắn quăng cho nó một cái nón rộng vành và bảo nó đội vào.Hắn đút tay vào túi quần,thoải mái đi trước,còn nó thì lẽo đẽo theo sau.Dù có thế nào thì
cũng không tránh khỏi con mắt săm soi của mọi người khi bỗng
dưng một ngày ông chủ lạnh lùng của họ ra khỏi phòng với một
cô gái,đã thế vẻ mặt còn rất vui vẻ,không cứng nhắc như mọi
khi.Nó cúi đầu thấp nhất có thể,mong mọi người đừng nhận ra
nó là con búp bê được vừa được đưa vào phòng hắn.Nhưng tiếng
xì xào càng lúc càng lớn.
-Thôi bàn tán và quay về làm việc ngay cho tôi.
Hắn quay lại vẻ mặt mọi ngày.Mọi người tự động quay về chỗ của mình.Xong xuôi,hắn quay lại nhìn nó:
-Làm gì mà cứ cúi gằm mặt xuống thế?Ngẩng đầu lên đi.
Lắc đầu…
-Tôi mệt cô rồi đấy.Đi nhanh lên.
Hắn nắm tay nó kéo đi.Việc này khiến tim nó đập thình thịch,mặt thì đỏ hơn trái cà chua.Và nhất là những người ở công ty lại càng bất ngờ.Tất cả đều chung câu hỏi:
-Rốt cuộc cô bé kia là ai mà ông chủ lại nắm tay thế?
Hắn kéo nó ra xe,đẩy nó vào trong và dặn:
-Ngồi yên đấy,không được đi đâu nghe chưa?
-Anh đi đâu vậy?
-Tôi đi công việc một lát rồi quay về ngay.Nhớ là phải ngồi yên đấy.
Hắn nói rồi đóng cửa xe lại.Còn nó ngồi bên trong.Lần đầu tiên trong đời nó được ngồi trên xe ôtô đấy.Mà trong này mát hơn ở ngoài nhỉ?Ghế ngồi lại êm nữa,thích thật đấy!Nó cứ ngó quanh quẩn đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài.
-Anh…anh là ai?
-Chính tôi mới hỏi cô là ai đấy?Tại sao lại ngồi đây?
-Tôi…tôi được anh ta đưa vào đây.
-Ai chứ?
-Là…Là cái người có đôi mắt màu hổ phách đó
-Mắt màu hổ phách sao?Là giám đốc à?
-Đúng.Người ta gọi anh ta là giám đốc…
-Không tin được.Giám đốc mà lại đưa cô đến đây sao?
-Đúng mà.Nhưng anh là ai? Sao lại hỏi tôi nhiều như vậy?
-Cô không biết tôi sao?
-Không…
-Tôi là Mã Vũ Đại,người mẫu nổi tiếng nhất hiện nay.Thật sự là cô không biết sao?
-Không….
-Cậu làm gì ở đó vậy hả?-Hắn nhìn cậu với ánh mắt hàng nghìn viên đạn.
-À không có gì.Tôi thấy cô gái này rất lạ nên tới hỏi thăm thôi.Anh đưa tới à?
-Phải.Bây giờ hết chuyện rồi,cậu mau vào làm việc đi!
-Được thôi.
Cậu ta đi khuất,hắn cũng vào trong xe.Đóng cửa một cách tức tối làm nó giật mình.Quay xuống hàng ghế sau,hắn nhìn chằm chằm vào mắt nó.Đôi mắt hổ phách ấy làm nó ngượng chín mặt.
-Cô!Tôi đã nói cô thế nào hả?
-Tôi…
-Tôi mua cô về phải không?
Gật gật…
-Tôi sở hữu cô phải không?
Lại gật…
-Vậy tôi có thể yêu cầu cô một việc chứ hả?
-Việc gì…?
-Cô…tránh xa những tên đàn ông khác ra.Không nói chuyện,không tiếp xúc,không động chạm…Hiểu chứ?
Nó cúi đầu…
-Trả lời tôi đi!
-Được.
-Còn điều này nữa…
-Nữa sao?
Hắn không nói gì,chỉ tiến gần đến nó và sau đó…hôn môi nó…Một cái hôn thật say đắm.Nó cực kì hoảng loạn,dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng vô dụng,đến khi chán chê,hắn mới buông nó ra
-Cái đó gọi là đánh dấu chủ quyền.Từ bây giờ cô là của tôi,là của riêng một mình tôi thôi rõ chưa?
Được hắn buông ra,nó như sắp chết.Nó nhìn hắn một cách hoảng sợ,đôi mắt ngấn lệ.Hắn nhìn nó,biết đã làm hơi quá.Nó như một con mèo tội nghiệp,cuộn tròn trên ghế.Thật sự hắn không chịu được cảnh này.
-Ây,cô đừng khóc…
-Tôi biết tôi chỉ là một đứa mồ côi,nhưng xin anh đừng làm như vậy với tôi…
-Được rồi.Nhưng cô đừng khóc.
Nó lau nước mắt rồi nhìn hắn và mỉm cười nhẹ nhàng.Thật sự nụ cười ấy như hớp hồn hắn.Hắn đứng hình…một giây…hai giây…ba giây…Nuốt nước miếng cái ực,hắn quay lên hàng ghế trên và lái xe đưa nó thẳng về nhà.Hắn nghĩ thầm: “Thích thì thích đấy nhưng như thế này chỉ hôn phải nhựa thôi,chẳng có mùi vị gì cả”.
Sau khi xe hắn rời đi,Mã Vũ Đại bước ra,nhìn theo rồi nói:
-Cô bé đó thú vị đấy.Nhất là đôi mắt…
Nơi hắn ở là một ngôi biệt thự to lớn,được xây với những đường nét hiện đại.Cách cổng màu xám to lớn mở ra,hắn lái thẳng xe vào bên trong.Nó ra khỏi xe,ngước mặt nhìn ngôi biệt thự.
-Oa,lớn quá!
-Cô thích chứ?
-Anh ở đây à?
-Phải.
-Giá như tôi cũng được…
-Vậy chứ tôi đưa cô về đây rồi để cô ở ngoài đường à?
-Anh cho tôi ở đây hả?
-Này búp bê ngốc,cô làm ơn biết suy nghĩ một tí đi.Tất nhiên rồi!
-Woa,thích quá.Nơi này vừa rộng,vừa to,vừa đẹp,lại còn có cả vườn hoa siêu bự luôn (Thực ra hắn khá lãng mạn và rất yêu hoa,nhưng tất nhiên điều này không ai được biết cả),thích hơn ở cô nhi viện nhiều.
-Vào trong đi.
Hắn nắm tay nó dắt vào.Trong đây còn đẹp gấp vạn lần ở ngoài,trưng bày toàn đồ cổ và những thứ xa xỉ,nhưng đối với nó thì những thứ ấy như những thứ ngoài hành tinh,chẳng hiểu cái chi rứa.
-Nhà anh đẹp nhỉ? Nhưng sao lại để cái bình cũ ở đây chi vậy?
-Cái đó không phải cũ mà gọi là đồ cổ.
Nhưng nó nào thèm quan tâm.
-Cái màu đen bự bự hình chữ nhật này là gì vậy?
-Cái đó là TV.
Nó tìm thấu cái điều khiển bên cạnh,cầm lên và bấm đại.TV bật lên làm nó hết hồn,trốn sau lưng hắn:
-Ghê quá,cái gì vậy?
-Cô bấm phải cái nút bật TV chứ sao
-Nhìn như những bức trang đang chuyển động ấy!Á nó đang lao vào tôi kìa.
Nó ôm đầu,ngồi thụp xuống.Hắn nhìn mà không nhịn được cười,vơ lấy cái điều khiển và tắt TV đi.
-Chúng ta mau đi thôi.
-Nhưng cái vật hồi nãy đi chưa?
-Cô nhìn thử xem.
Nó nhìn lên,thấy màn hình chỉ còn màu đen thui mới dám đứng dậy,nhìn hắn rồi cười toe:
-Nhà anh thú vị quá!
Và nụ cười ấy một lần nữa làm hắn đứng hình.Thế này không ổn rồi,chắc phải qui định khi nào hắn cho phép mới được cười mất.
Đích đến bây giờ là thẳng phòng hắn,tốt nhất đừng để nó đi lung tung kẻo lại xảy ra chuyện.Hắn đẩy nó vào phòng,đóng cửa lại.Nó ngồi trên giường,nhún nhún,êm quá!Hắn đưa cho nó cái túi xách.À mà nãy giờ nó không để ý là hắn có xách theo cái túi này đấy.
-Cái gì thế?
-Mau thay đồ đi.
-Tại sao lại phải thay đồ?
-Cô định mặc bộ đồ quê mùa đó sao?
-Bộ này thì sao?Tôi thấy được mà
-Tôi bảo thay thì cứ thay ra.
-Thôi được rồi,làm gì cọc cằn thế?
Nó chu mỏ cầm cái túi xách đi vào trong phòng vệ sinh.Lát sau,nó đi ra.Trên người là một chiếc váy xòe xinh xắn màu xanh nhạt,có thêm những viền ren ở quanh áo váy và mép váy,chân đi đôi giày với màu tương tự,được đính thêm những hạt kim sa lấp lánh.Hắn nhìn nó,miệng chảy đầy nước miếng,cố nuốt vào trong,hắn nói:
-Được rồi.Chúng ta đi thôi.
-Đi đâu cơ?
-Đi ăn.Cô không đói à?
-Không.Tôi là búp bê mà,sao ăn được.
Ờ ha,hắn quên mất.Làm mất hứng ghê!
-Này búp bê ngốc,rốt cuộc là cô có thể làm được cái gì hả?
-Thì tim tôi đập nè,tôi có thể cử động được,có thể nói,ngửi,nghe,có thể nhìn thấy anh….
-Có thể nhìn thấy tôi sao?
-À không,ý tôi là có thể nhìn được mọi thứ.Tôi cũng có thể suy nghĩ nữa chứ bộ.
-Suy nghĩ sao?Đầu óc của cô mà cũng gọi là suy nghĩ hả búp bê ngốc?
-Thì tôi thấy cũng đúng mà.Tại hồi bé tôi không được đi học thôi.
-Vậy cô biết hát không?
-Không.-Nó khẳng định ngay và luôn.
-Chán nhỉ nhưng biết sao được.Vậy để tôi hát cho cô nghe nhé?
-Anh hát đi.
-Lại đây.
Hắn kéo nó ôm vào lòng mình.
-Anh làm gì thế?
-Đấy là phong cách của tôi,được không?
-Vậy thôi anh mau hát đi.
Hắn nhắm mắt lại,nhẹ nhàng hát :
“Khi gặp em từ giây phút đầu
Anh đã tin mình sẽ mãi của nhau
Dẫu khó khăn cũng qua
Sánh bước trên đường xa
sẽ càng yêu và yêu thiết tha
Nép vào anh
hoàng hôn nắng chiều
Anh gọi tên cảm giác đó
là yêu
Những phút bên cạnh nhau
ước muốn cho ngày sau
Sẽ được yêu và yêu rất lâu
Hãy nhìn vào đôi mắt này
để cảm nhận bao đắm say
Sẽ mãi yêu mình em
sẽ nhớ thương từng đêm
Cho dù sẽ có đớn đau
cho dù lạc nhau rất lâu
Nếu chúng ta còn yêu
sẽ mãi luôn quay về bên nhau
Chẳng thể cách xa đâu
Nếu trái tim kia còn rung động
yêu là khi ở xa thấy gần
yêu dù đau vẫn cảm thấy cần hơn
biết nhớ đêm từng đêm
biết khóc khi buồn tênh
yêu và yêu chỉ yêu mỗi em
Hãy nhìn vào đôi mắt này
để cảm nhận bao đắm say
Sẽ mãi yêu mình em
sẽ nhớ thương từng đêm
Cho dù sẽ có đớn đau
cho dù lạc nhau rất lâu
Nếu chúng ta còn yêu
sẽ mãi luôn quay về bên nhau
Chẳng thể cách xa đâu
Nếu trái tim kia còn rung động
Anh sẽ bước theo nguyện đế cuối đường
Hãy nhìn vào đôi mắt này
để cảm nhận bao đắm say
Sẽ mãi yêu mình em
sẽ nhớ thương từng đêm
Cho dù sẽ có đớn đau
cho dù lạc nhau rất lâu
Nếu chúng ta còn yêu
sẽ mãi luôn quay về bên nhau
Chẳng thể cách xa đâu
Nếu trái tim kia còn rung động”…
-Thôi bàn tán và quay về làm việc ngay cho tôi.
Hắn quay lại vẻ mặt mọi ngày.Mọi người tự động quay về chỗ của mình.Xong xuôi,hắn quay lại nhìn nó:
-Làm gì mà cứ cúi gằm mặt xuống thế?Ngẩng đầu lên đi.
Lắc đầu…
-Tôi mệt cô rồi đấy.Đi nhanh lên.
Hắn nắm tay nó kéo đi.Việc này khiến tim nó đập thình thịch,mặt thì đỏ hơn trái cà chua.Và nhất là những người ở công ty lại càng bất ngờ.Tất cả đều chung câu hỏi:
-Rốt cuộc cô bé kia là ai mà ông chủ lại nắm tay thế?
Hắn kéo nó ra xe,đẩy nó vào trong và dặn:
-Ngồi yên đấy,không được đi đâu nghe chưa?
-Anh đi đâu vậy?
-Tôi đi công việc một lát rồi quay về ngay.Nhớ là phải ngồi yên đấy.
Hắn nói rồi đóng cửa xe lại.Còn nó ngồi bên trong.Lần đầu tiên trong đời nó được ngồi trên xe ôtô đấy.Mà trong này mát hơn ở ngoài nhỉ?Ghế ngồi lại êm nữa,thích thật đấy!Nó cứ ngó quanh quẩn đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài.
-Anh…anh là ai?
-Chính tôi mới hỏi cô là ai đấy?Tại sao lại ngồi đây?
-Tôi…tôi được anh ta đưa vào đây.
-Ai chứ?
-Là…Là cái người có đôi mắt màu hổ phách đó
-Mắt màu hổ phách sao?Là giám đốc à?
-Đúng.Người ta gọi anh ta là giám đốc…
-Không tin được.Giám đốc mà lại đưa cô đến đây sao?
-Đúng mà.Nhưng anh là ai? Sao lại hỏi tôi nhiều như vậy?
-Cô không biết tôi sao?
-Không…
-Tôi là Mã Vũ Đại,người mẫu nổi tiếng nhất hiện nay.Thật sự là cô không biết sao?
-Không….
-Cậu làm gì ở đó vậy hả?-Hắn nhìn cậu với ánh mắt hàng nghìn viên đạn.
-À không có gì.Tôi thấy cô gái này rất lạ nên tới hỏi thăm thôi.Anh đưa tới à?
-Phải.Bây giờ hết chuyện rồi,cậu mau vào làm việc đi!
-Được thôi.
Cậu ta đi khuất,hắn cũng vào trong xe.Đóng cửa một cách tức tối làm nó giật mình.Quay xuống hàng ghế sau,hắn nhìn chằm chằm vào mắt nó.Đôi mắt hổ phách ấy làm nó ngượng chín mặt.
-Cô!Tôi đã nói cô thế nào hả?
-Tôi…
-Tôi mua cô về phải không?
Gật gật…
-Tôi sở hữu cô phải không?
Lại gật…
-Vậy tôi có thể yêu cầu cô một việc chứ hả?
-Việc gì…?
-Cô…tránh xa những tên đàn ông khác ra.Không nói chuyện,không tiếp xúc,không động chạm…Hiểu chứ?
Nó cúi đầu…
-Trả lời tôi đi!
-Được.
-Còn điều này nữa…
-Nữa sao?
Hắn không nói gì,chỉ tiến gần đến nó và sau đó…hôn môi nó…Một cái hôn thật say đắm.Nó cực kì hoảng loạn,dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng vô dụng,đến khi chán chê,hắn mới buông nó ra
-Cái đó gọi là đánh dấu chủ quyền.Từ bây giờ cô là của tôi,là của riêng một mình tôi thôi rõ chưa?
Được hắn buông ra,nó như sắp chết.Nó nhìn hắn một cách hoảng sợ,đôi mắt ngấn lệ.Hắn nhìn nó,biết đã làm hơi quá.Nó như một con mèo tội nghiệp,cuộn tròn trên ghế.Thật sự hắn không chịu được cảnh này.
-Ây,cô đừng khóc…
-Tôi biết tôi chỉ là một đứa mồ côi,nhưng xin anh đừng làm như vậy với tôi…
-Được rồi.Nhưng cô đừng khóc.
Nó lau nước mắt rồi nhìn hắn và mỉm cười nhẹ nhàng.Thật sự nụ cười ấy như hớp hồn hắn.Hắn đứng hình…một giây…hai giây…ba giây…Nuốt nước miếng cái ực,hắn quay lên hàng ghế trên và lái xe đưa nó thẳng về nhà.Hắn nghĩ thầm: “Thích thì thích đấy nhưng như thế này chỉ hôn phải nhựa thôi,chẳng có mùi vị gì cả”.
Sau khi xe hắn rời đi,Mã Vũ Đại bước ra,nhìn theo rồi nói:
-Cô bé đó thú vị đấy.Nhất là đôi mắt…
Nơi hắn ở là một ngôi biệt thự to lớn,được xây với những đường nét hiện đại.Cách cổng màu xám to lớn mở ra,hắn lái thẳng xe vào bên trong.Nó ra khỏi xe,ngước mặt nhìn ngôi biệt thự.
-Oa,lớn quá!
-Cô thích chứ?
-Anh ở đây à?
-Phải.
-Giá như tôi cũng được…
-Vậy chứ tôi đưa cô về đây rồi để cô ở ngoài đường à?
-Anh cho tôi ở đây hả?
-Này búp bê ngốc,cô làm ơn biết suy nghĩ một tí đi.Tất nhiên rồi!
-Woa,thích quá.Nơi này vừa rộng,vừa to,vừa đẹp,lại còn có cả vườn hoa siêu bự luôn (Thực ra hắn khá lãng mạn và rất yêu hoa,nhưng tất nhiên điều này không ai được biết cả),thích hơn ở cô nhi viện nhiều.
-Vào trong đi.
Hắn nắm tay nó dắt vào.Trong đây còn đẹp gấp vạn lần ở ngoài,trưng bày toàn đồ cổ và những thứ xa xỉ,nhưng đối với nó thì những thứ ấy như những thứ ngoài hành tinh,chẳng hiểu cái chi rứa.
-Nhà anh đẹp nhỉ? Nhưng sao lại để cái bình cũ ở đây chi vậy?
-Cái đó không phải cũ mà gọi là đồ cổ.
Nhưng nó nào thèm quan tâm.
-Cái màu đen bự bự hình chữ nhật này là gì vậy?
-Cái đó là TV.
Nó tìm thấu cái điều khiển bên cạnh,cầm lên và bấm đại.TV bật lên làm nó hết hồn,trốn sau lưng hắn:
-Ghê quá,cái gì vậy?
-Cô bấm phải cái nút bật TV chứ sao
-Nhìn như những bức trang đang chuyển động ấy!Á nó đang lao vào tôi kìa.
Nó ôm đầu,ngồi thụp xuống.Hắn nhìn mà không nhịn được cười,vơ lấy cái điều khiển và tắt TV đi.
-Chúng ta mau đi thôi.
-Nhưng cái vật hồi nãy đi chưa?
-Cô nhìn thử xem.
Nó nhìn lên,thấy màn hình chỉ còn màu đen thui mới dám đứng dậy,nhìn hắn rồi cười toe:
-Nhà anh thú vị quá!
Và nụ cười ấy một lần nữa làm hắn đứng hình.Thế này không ổn rồi,chắc phải qui định khi nào hắn cho phép mới được cười mất.
Đích đến bây giờ là thẳng phòng hắn,tốt nhất đừng để nó đi lung tung kẻo lại xảy ra chuyện.Hắn đẩy nó vào phòng,đóng cửa lại.Nó ngồi trên giường,nhún nhún,êm quá!Hắn đưa cho nó cái túi xách.À mà nãy giờ nó không để ý là hắn có xách theo cái túi này đấy.
-Cái gì thế?
-Mau thay đồ đi.
-Tại sao lại phải thay đồ?
-Cô định mặc bộ đồ quê mùa đó sao?
-Bộ này thì sao?Tôi thấy được mà
-Tôi bảo thay thì cứ thay ra.
-Thôi được rồi,làm gì cọc cằn thế?
Nó chu mỏ cầm cái túi xách đi vào trong phòng vệ sinh.Lát sau,nó đi ra.Trên người là một chiếc váy xòe xinh xắn màu xanh nhạt,có thêm những viền ren ở quanh áo váy và mép váy,chân đi đôi giày với màu tương tự,được đính thêm những hạt kim sa lấp lánh.Hắn nhìn nó,miệng chảy đầy nước miếng,cố nuốt vào trong,hắn nói:
-Được rồi.Chúng ta đi thôi.
-Đi đâu cơ?
-Đi ăn.Cô không đói à?
-Không.Tôi là búp bê mà,sao ăn được.
Ờ ha,hắn quên mất.Làm mất hứng ghê!
-Này búp bê ngốc,rốt cuộc là cô có thể làm được cái gì hả?
-Thì tim tôi đập nè,tôi có thể cử động được,có thể nói,ngửi,nghe,có thể nhìn thấy anh….
-Có thể nhìn thấy tôi sao?
-À không,ý tôi là có thể nhìn được mọi thứ.Tôi cũng có thể suy nghĩ nữa chứ bộ.
-Suy nghĩ sao?Đầu óc của cô mà cũng gọi là suy nghĩ hả búp bê ngốc?
-Thì tôi thấy cũng đúng mà.Tại hồi bé tôi không được đi học thôi.
-Vậy cô biết hát không?
-Không.-Nó khẳng định ngay và luôn.
-Chán nhỉ nhưng biết sao được.Vậy để tôi hát cho cô nghe nhé?
-Anh hát đi.
-Lại đây.
Hắn kéo nó ôm vào lòng mình.
-Anh làm gì thế?
-Đấy là phong cách của tôi,được không?
-Vậy thôi anh mau hát đi.
Hắn nhắm mắt lại,nhẹ nhàng hát :
“Khi gặp em từ giây phút đầu
Anh đã tin mình sẽ mãi của nhau
Dẫu khó khăn cũng qua
Sánh bước trên đường xa
sẽ càng yêu và yêu thiết tha
Nép vào anh
hoàng hôn nắng chiều
Anh gọi tên cảm giác đó
là yêu
Những phút bên cạnh nhau
ước muốn cho ngày sau
Sẽ được yêu và yêu rất lâu
Hãy nhìn vào đôi mắt này
để cảm nhận bao đắm say
Sẽ mãi yêu mình em
sẽ nhớ thương từng đêm
Cho dù sẽ có đớn đau
cho dù lạc nhau rất lâu
Nếu chúng ta còn yêu
sẽ mãi luôn quay về bên nhau
Chẳng thể cách xa đâu
Nếu trái tim kia còn rung động
yêu là khi ở xa thấy gần
yêu dù đau vẫn cảm thấy cần hơn
biết nhớ đêm từng đêm
biết khóc khi buồn tênh
yêu và yêu chỉ yêu mỗi em
Hãy nhìn vào đôi mắt này
để cảm nhận bao đắm say
Sẽ mãi yêu mình em
sẽ nhớ thương từng đêm
Cho dù sẽ có đớn đau
cho dù lạc nhau rất lâu
Nếu chúng ta còn yêu
sẽ mãi luôn quay về bên nhau
Chẳng thể cách xa đâu
Nếu trái tim kia còn rung động
Anh sẽ bước theo nguyện đế cuối đường
Hãy nhìn vào đôi mắt này
để cảm nhận bao đắm say
Sẽ mãi yêu mình em
sẽ nhớ thương từng đêm
Cho dù sẽ có đớn đau
cho dù lạc nhau rất lâu
Nếu chúng ta còn yêu
sẽ mãi luôn quay về bên nhau
Chẳng thể cách xa đâu
Nếu trái tim kia còn rung động”…
Bình luận truyện