Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!
Chương 26
Gã ta cười nham hiểm:
-Để xem nào…Khuôn mặt đẹp thế này,nếu bị bỏng do thanh sắt xấu xí này thì thật phí quá. Bây giờ mày nói đi,có xin lỗi hay là không?
-Tại sao mày cứ hỏi đi hỏi lại cái câu cũ rích ấy trong khi biết chắc câu trả lời của tao mà…KHÔNG BAO GIỜ!!!
-Kiên cường đấy! Nhưng rất tiếc,đây là cơ hội cuối cùng rồi mà mày cũng không chịu nhận thì tao đành ra tay vậy,bây giờ dù mày có làm gì đi nữa thì cũng muộn rồi hahaha…
Gã dứt cười,đưa thanh sắt lại gần mặt hắn. Hơi nóng phả vào mặt khiến hắn hơi lo sợ,nắm chặt tay lại. Khi thanh sắt chỉ còn cánh mặt hắn vài milimét thì bỗng dưng cánh cửa mở ra,gã giật mình ngước lên nhìn. Là anh!!! À,còn nhiều người khác nữa,hình như là cảnh sát…Mà không phải cảnh sát bình thường đâu,cảnh sát quốc tế đó.
-Tất cả đứng im! Giơ hai tay lên! (Có vẻ lời nói của anh cảnh sát hơi mâu thuẫn mà thôi cũng kệ)
-Các người là ai? Tụi bay đâu? Tại sao lại để bọn chúng tự tiện xông vào đây?
-Mấy tên hạng xoàn ngoài kia sao? Bắt hết rồi!
-Cái gì?
-Chúng tôi là lực lượng cảnh sát quốc tế,chuyên điều tra và bắt giữ những bang nhóm côn đồ đâm thuê chém mướn như mấy người. Hãy mau ngoan ngoãn đầu hàng đi để còn được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
-Mấy tên oắt các ngươi,tưởng nói thế là tao sẽ sợ hay sao? Hahaha,nói cho nghe,Nhị ca ta đây,từ lúc sinh ra,chưa bao giờ biết sợ là gì cả. Tụi bay đâu? Bắt tụi nó lại cho tao!
Mấy chục tên côn đồ cầm vũ khí nào gậy, nào mã tấu,dao kiếm,…xông lên. Phe cảnh sát cũng rút cây dùi cui ở hông,hai bên cứ đánh,rồi đỡ. Cả anh nữa. Anh cầm lấy một cây dùi cui,nhanh chóng quật ngã hết những tên ngáng đường,nhanh chóng đi thẳng tới chỗ gã:
-Mau đầu hàng đi!
Gã nhìn một lượt những tên đàn em bị bắt hết,hét lên:
-Một lũ vô dụng!
Sau đó chạy đến chỗ nó,một tay kéo nó lại gần,một tay cầm con dao dí vào cổ nó,đưa mắt thách thức nhìn anh:
-Sao hả? Nếu tụi bây dám bước tới đây dù chỉ là một bước hay nửa bước thì tao sẽ kết liễu cô ta!
-Ngươi…
-Sao hả? Hahaha!!!
Anh nhìn gã đầy căm thù,lại quay ra nhìn nó với ánh mắt lo lắng,đau đớn,tay khé đưa ra sau chạm vào cây súng giắt ở hông,thật cẩn thận. Nhưng anh chưa kịp làm gì,đã có tiếng súng vang lên “Bằng”! Liếc nhìn lên,thấy con dao nằm trơ trọi dưới đất,gã đang ôm cánh tay đầy máu do phát đạn hồi nãy gây ra. Là do hắn bắn! Hồi nãy nhân lúc gã không chú ý,lực lượng cảnh sát đã cởi trói cho hắn. Tất nhiên là hắn ngã khụy xuống đất rồi nhưng vẫn ráng nhìn lên,thấy nó đang gặp nguy hiểm,liền ngay lập tức rút súng của một anh cảnh sát,nhắm thẳng gã và bắn,sau đó thì ngã xuống ngất xỉu.
Gã ôm cánh tay đau đớn,mắt nhìn anh đang tiến lại gần:
-Mau đầu hàng đi! Ngươi không còn làm gì được nữa đâu!
-Đầu hàng ư? Trong cuộc sống của tao,không có từ nào gọi là đầu hàng hết!
Gã vùng dậy,dùng tay trái chộp lấy con dao dưới đất và đâm thẳng vào người. Gã phun ra một nhúm máu,ngã xuống đất và sau đó thì chết trong khi mắt vẫn trợn trừng,trông rất ghê rợn. Anh nhìn những thứ vừa diễn ra,sau đó vội vàng lại gần,bế thốc nó lên:
-Bảo Ánh! Em đau lắm phải không? Đợi một chút anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay!
-Anh Bảo…Em không sao…Anh mau đi cứu Ngọc Linh đi…
-Ngọc Linh ư?
-Phải,cô ấy bị bắt nhốt đi rồi…
-Được rồi! Anh biết rồi!
Xe cấp cứu vừa đến,anh bế nó lên xe,sau đó vội vàng chạy đi tìm cô. Có một cái hầm khá sâu dưới lòng đất. Anh vừa đi xuống đã gặp cảnh tượng cô đang bị trói chặt,mồm cũng bị dán băng keo nên không thể la hét,xung quanh là mấy tên côn đồ đang cố xé quần áo cô. Nhìn thấy anh,bọn chúng lập tức cầm vũ khí xông vào,tất nhiên bị anh đánh bay hết tất cả,nhưng với những tên này,anh chắc chắn nặng tay hơn vì bọn chúng dám làm bậy với cô. Cô nhìn anh,mắt bỗng chợt đẫm nước. Cởi áo ngoài,khóac lên người cô rồi ôm cô vào lòng,anh an ủi:
-Không sao nữa rồi…
-Hức…anh Bảo…Bảo Ánh…cô ấy…
-Em yên tâm đi. Bảo Ánh an toàn rồi.
-Em xin lỗi. Vì em không trông nom cô ấy cẩn thận nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này.
-Không sao đâu. Đây cũng không phải là do lỗi của em mà.
-Hức…Em muốn tới thăm cô ấy…
-Được rồi,cúng ta đến bệnh viện thôi!
Anh bế cô ra xe. Thật ra cô đã bảo không cần nhưng anh vẫn đòi bế. Thật sự,nằm trong vòng tay khiến mặt cô đỏ ửng lên. Cô khẽ nhìn lên anh. Nhìn ở góc độ này,anh đẹp hơn bội phần,tim cô bỗng chốc đập thình thịch. Anh bế cô ngồi vào ghế phụ lái,sau đó cài dây cẩn thận cho cô,chính mình thì đi sang bên đối diện,mở cửa,ngồi xuống ghế lái ngay cạnh cô. Anh lái xe,thỉnh thoảng lại hỏi vài câu quan tâm. Cô ngồi trên ghế,khoác chiếc áo anh đưa cho,tuy nó hơi mỏng nhưng cô lại thấy rất ấm áp,có lẽ cô cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cô,tuy có thể không nhiều bằng nó nhưng thế thôi cũng khiến cô rất vui rồi…
Aaa,cho Mun hỏi truyện có hay không vậy? Tại có ít người đọc với bình luận quá nên Mun buồn lắm,đang tính không viết tiếp nữa…Nếu bạn nào thấy truyện hay thì bình luận cho Mun biết để lấy động lực mà viết tiếp. Cảm ơn nhé!
-Để xem nào…Khuôn mặt đẹp thế này,nếu bị bỏng do thanh sắt xấu xí này thì thật phí quá. Bây giờ mày nói đi,có xin lỗi hay là không?
-Tại sao mày cứ hỏi đi hỏi lại cái câu cũ rích ấy trong khi biết chắc câu trả lời của tao mà…KHÔNG BAO GIỜ!!!
-Kiên cường đấy! Nhưng rất tiếc,đây là cơ hội cuối cùng rồi mà mày cũng không chịu nhận thì tao đành ra tay vậy,bây giờ dù mày có làm gì đi nữa thì cũng muộn rồi hahaha…
Gã dứt cười,đưa thanh sắt lại gần mặt hắn. Hơi nóng phả vào mặt khiến hắn hơi lo sợ,nắm chặt tay lại. Khi thanh sắt chỉ còn cánh mặt hắn vài milimét thì bỗng dưng cánh cửa mở ra,gã giật mình ngước lên nhìn. Là anh!!! À,còn nhiều người khác nữa,hình như là cảnh sát…Mà không phải cảnh sát bình thường đâu,cảnh sát quốc tế đó.
-Tất cả đứng im! Giơ hai tay lên! (Có vẻ lời nói của anh cảnh sát hơi mâu thuẫn mà thôi cũng kệ)
-Các người là ai? Tụi bay đâu? Tại sao lại để bọn chúng tự tiện xông vào đây?
-Mấy tên hạng xoàn ngoài kia sao? Bắt hết rồi!
-Cái gì?
-Chúng tôi là lực lượng cảnh sát quốc tế,chuyên điều tra và bắt giữ những bang nhóm côn đồ đâm thuê chém mướn như mấy người. Hãy mau ngoan ngoãn đầu hàng đi để còn được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
-Mấy tên oắt các ngươi,tưởng nói thế là tao sẽ sợ hay sao? Hahaha,nói cho nghe,Nhị ca ta đây,từ lúc sinh ra,chưa bao giờ biết sợ là gì cả. Tụi bay đâu? Bắt tụi nó lại cho tao!
Mấy chục tên côn đồ cầm vũ khí nào gậy, nào mã tấu,dao kiếm,…xông lên. Phe cảnh sát cũng rút cây dùi cui ở hông,hai bên cứ đánh,rồi đỡ. Cả anh nữa. Anh cầm lấy một cây dùi cui,nhanh chóng quật ngã hết những tên ngáng đường,nhanh chóng đi thẳng tới chỗ gã:
-Mau đầu hàng đi!
Gã nhìn một lượt những tên đàn em bị bắt hết,hét lên:
-Một lũ vô dụng!
Sau đó chạy đến chỗ nó,một tay kéo nó lại gần,một tay cầm con dao dí vào cổ nó,đưa mắt thách thức nhìn anh:
-Sao hả? Nếu tụi bây dám bước tới đây dù chỉ là một bước hay nửa bước thì tao sẽ kết liễu cô ta!
-Ngươi…
-Sao hả? Hahaha!!!
Anh nhìn gã đầy căm thù,lại quay ra nhìn nó với ánh mắt lo lắng,đau đớn,tay khé đưa ra sau chạm vào cây súng giắt ở hông,thật cẩn thận. Nhưng anh chưa kịp làm gì,đã có tiếng súng vang lên “Bằng”! Liếc nhìn lên,thấy con dao nằm trơ trọi dưới đất,gã đang ôm cánh tay đầy máu do phát đạn hồi nãy gây ra. Là do hắn bắn! Hồi nãy nhân lúc gã không chú ý,lực lượng cảnh sát đã cởi trói cho hắn. Tất nhiên là hắn ngã khụy xuống đất rồi nhưng vẫn ráng nhìn lên,thấy nó đang gặp nguy hiểm,liền ngay lập tức rút súng của một anh cảnh sát,nhắm thẳng gã và bắn,sau đó thì ngã xuống ngất xỉu.
Gã ôm cánh tay đau đớn,mắt nhìn anh đang tiến lại gần:
-Mau đầu hàng đi! Ngươi không còn làm gì được nữa đâu!
-Đầu hàng ư? Trong cuộc sống của tao,không có từ nào gọi là đầu hàng hết!
Gã vùng dậy,dùng tay trái chộp lấy con dao dưới đất và đâm thẳng vào người. Gã phun ra một nhúm máu,ngã xuống đất và sau đó thì chết trong khi mắt vẫn trợn trừng,trông rất ghê rợn. Anh nhìn những thứ vừa diễn ra,sau đó vội vàng lại gần,bế thốc nó lên:
-Bảo Ánh! Em đau lắm phải không? Đợi một chút anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay!
-Anh Bảo…Em không sao…Anh mau đi cứu Ngọc Linh đi…
-Ngọc Linh ư?
-Phải,cô ấy bị bắt nhốt đi rồi…
-Được rồi! Anh biết rồi!
Xe cấp cứu vừa đến,anh bế nó lên xe,sau đó vội vàng chạy đi tìm cô. Có một cái hầm khá sâu dưới lòng đất. Anh vừa đi xuống đã gặp cảnh tượng cô đang bị trói chặt,mồm cũng bị dán băng keo nên không thể la hét,xung quanh là mấy tên côn đồ đang cố xé quần áo cô. Nhìn thấy anh,bọn chúng lập tức cầm vũ khí xông vào,tất nhiên bị anh đánh bay hết tất cả,nhưng với những tên này,anh chắc chắn nặng tay hơn vì bọn chúng dám làm bậy với cô. Cô nhìn anh,mắt bỗng chợt đẫm nước. Cởi áo ngoài,khóac lên người cô rồi ôm cô vào lòng,anh an ủi:
-Không sao nữa rồi…
-Hức…anh Bảo…Bảo Ánh…cô ấy…
-Em yên tâm đi. Bảo Ánh an toàn rồi.
-Em xin lỗi. Vì em không trông nom cô ấy cẩn thận nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này.
-Không sao đâu. Đây cũng không phải là do lỗi của em mà.
-Hức…Em muốn tới thăm cô ấy…
-Được rồi,cúng ta đến bệnh viện thôi!
Anh bế cô ra xe. Thật ra cô đã bảo không cần nhưng anh vẫn đòi bế. Thật sự,nằm trong vòng tay khiến mặt cô đỏ ửng lên. Cô khẽ nhìn lên anh. Nhìn ở góc độ này,anh đẹp hơn bội phần,tim cô bỗng chốc đập thình thịch. Anh bế cô ngồi vào ghế phụ lái,sau đó cài dây cẩn thận cho cô,chính mình thì đi sang bên đối diện,mở cửa,ngồi xuống ghế lái ngay cạnh cô. Anh lái xe,thỉnh thoảng lại hỏi vài câu quan tâm. Cô ngồi trên ghế,khoác chiếc áo anh đưa cho,tuy nó hơi mỏng nhưng cô lại thấy rất ấm áp,có lẽ cô cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cô,tuy có thể không nhiều bằng nó nhưng thế thôi cũng khiến cô rất vui rồi…
Aaa,cho Mun hỏi truyện có hay không vậy? Tại có ít người đọc với bình luận quá nên Mun buồn lắm,đang tính không viết tiếp nữa…Nếu bạn nào thấy truyện hay thì bình luận cho Mun biết để lấy động lực mà viết tiếp. Cảm ơn nhé!
Bình luận truyện