Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!

Chương 30



Vài ngày sau…

Hôm nay nó và hắn xuất viện. Làm thủ tục mà nó cứ nhoi nhoi lên,kiểu như mấy ngày nay nằm lì một chỗ nên bây giờ muốn vận động quậy phá đây mà. Hắn tất nhiên cẩn thận nắm chặt tay nó kẻo lại chạy lung tung rồi gặp chuyện phiền phức như mấy lần trước. Cả hai người kia cũng đến nữa. Thủ tục xong xuôi,vừa ra khỏi bệnh viện nó đã la lối um sùm lên:

-Yeah! Cuối cùng cũng được ra ngoài. Chúng ta đi ăn đi! Mấy ngày nằm trong bệnh viện chỉ suốt ngày có cháo và cháo,em thèm gà rán quá à!

-Vừa mới xuất viện,không nên ăn gà rán đâu!-Hắn nói một câu như tạt cả xô nước đá vào người nó.

-Hứ! Ai nói chuyện với đồ keo kiệt nhà anh! Anh Bảo à,mua gà rán cho em đi!

-Không được đâu,gà rán không tốt cho sức khỏe,tốt nhất không nên ăn.-Còn câu này như trét xi măng lên mặt nó.

Không sao,còn hi vọng,nó quay ra làm nũng với cô.

-Ngọc Linh aaa…..

-Thôi được rồi,tớ mua cho cậu…

-Yeah! Tớ yêu Ngọc Linh nhất! Chứ ai như…-Liếc mắt nhìn hai tên đàn ông-Đi thôi Ngọc Linh!

Thế là nó nắm tay cô tung tăng đi trước,để lại hai tên kia đứng thở dài,thật ra không phải là không cho nó ăn mà là trêu nó một tí thôi,ai ngờ…*lắc đầu* tay nắm tay à lộn tay đút túi rảo bước theo sau. Nhưng tuy thế thì người ngoài nhìn vào không biết,lại thấy ngay hai cô gái đi với nhau,đằng sau có hai tên đàn ông đi theo,không phải có ý đồ cũng thành…(tự hiểu nhé!). Anh và hắn thật sự không chịu nổi,chạy lên túm cô và nó lại,đồng thanh:

-Hai người có thôi đi không?

-Thôi thiếc gì? Thả bọn tôi ra!

-Bây giờ em thích đi với tôi hay là với cô ta?

-Đi với Bảo Ánh / Ngọc Linh cơ! Thả ra!

Câu nói đó khiến hai tên kia như nổi điên nhưng cố kiềm chế,thả hai người kia ra,chờ cơ hội khác (tại ở đây đông quá không tiện). Nó và cô không quan tâm,chỉ biết tập trung ăn uống thôi. Gọi hai đĩa gà,cô ăn nửa đĩa,nó ăn một đĩa rưỡi mà mỗi đĩa có tới bốn cái đùi lận (kinh khủng).

-Ưm,no quá đi mất! Bây giờ chúng ta đi đâu đây?-Nó

-Ừm,ra khu vui chơi đi!-Cô

Quyết định nhanh chóng,bốn người họ lại kéo nhau đi khu vui chơi,nhưng có điều,nó và cô không hề hay biết là hai cái tên kia đã nghĩ ra một kế hoạch vô cùng là hay ho (theo đánh giá của hai tên kia là vậy). Nên vừa vào đến cổng,hắn và anh bắt tay nhau,sau đó thì mỗi người một hướng,bắt cóc nó và cô đi theo mình. Anh đưa cô đến cái chỗ vòng xoay lớn,đẩy cô vào trong cabin,sau đó đi vào và đóng cửa lại. Cô khá bất ngờ khi được anh dẫn tơi đây,bất ngờ hơn khi nghe câu nói:

-Hôm nay à không từ bây giờ cho đến cuối đời,cả kiếp sau hay kiếp sau nữa cũng vậy,không được đi với người khác mà bỏ anh như vậy nữa!

-Tại sao chứ?

-Còn hỏi như vậy ư? VÌ EM LÀ CỦA ANH!

Sau đó anh tiến tới,nâng cằm cô lên,tặng cho cô một nụ hôn,một nụ hôn mà cô đà chờ rất rất lâu rồi. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy những ngọt ngào,nụ hôn dâng trào đầy những xúc cảm,một nụ hôn để cô hiểu,anh đã thực sự yêu cô rồi…

Cặp kia họ lãng mạn thế đấy! Để coi cặp này thế nào. À mà ở đây là đâu vậy nhỉ? Tàu lượn siêu tốc! À,thì ra là đưa nó đi chơi tàu lượn siêu tốc…Hả? Nghĩ sao mà đưa nó đến đây vậy?

-Đây là đâu vậy?

-Cứ ngồi yên đi,lát sẽ biết.

-Nhưng Ngọc Linh đâu rồi?

-Sao cứ suốt ngày chỉ biết có Ngọc Linh thế hả?

-Chứ phải biết ai hả?

-Biết anh đây này!

-…Tại sao phải biết anh chứ?

-Tại sao ư? Vì em thuộc quyền sở hữu của tôi!

-Hứ! Chỉ biết bắt nạt người ta là giỏi!

Nó quay mặt sang bên kia. Giận,không thèm nhìn hắn nữa. Tàu bắt đầu chuyển bánh. Vừa thấy cái dốc cao kia,nó đã thấy không ổn rồi.

-Này này,đừng nói là chúng ta…

Chưa hết câu,tàu đã lên đến đỉnh dốc…1…2…

-…lao xuống từ đây nhé!

…3!!!

-Áááááá!!! Huhu!

-Bình tĩnh đi,không sao đâu. Mở mắt ra nhìn đi kìa,đẹp lắm!

-Đẹp cái gì? Huhuhu….hức hức….

-Thôi đừng khóc nữa,không sao đâu,có anh đây rồi…

Hắn ôm lấy nó,nó cũng bấu chặt áo hắn,mắt nhắm nghiền vì sợ,tuy thế hai dòng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Hắn thấy nó cứ nhắm mắt mãi,mới nảy ra ý tưởng. Dựng nó ngồi thẳng dậy,không cho ôm nữa,nó lập tức khóc to hơn:

-Huhuhu,đừng bỏ em mà….

-Bảo Ánh,sao hồi nãy em bảo không muốn biết anh mà?

-Không phải đâu,em xin lỗi…hức…hức…

-Vậy em phải hứa,từ nay không bao giờ được chạy lung tung và bỏ anh một mình như thế nữa!

-Em hứa,em hứa mà…hức…hức….

-Còn điều này nữa,em hãy hét to rằng em yêu anh đi.

-Em yêu anh!

-Không được,còn nhỏ lắm,với lại chưa chân thành,làm lại đi!

Nó sợ quá rồi,nhắm chặt mắt,cố hết sức hét thật to:

-EM YÊU ANH NHẤT TRÊN ĐỜI NÀY,VÕ HOÀNG PHONG!!!

Thật sự nghe xong câu nói đó,hắn sung sướng không nguôi,dí sát vào mặt nó rồi trao cho nó một nụ hôn,hai tay kia ôm chặt lấy người nó. Nó cũng không phản kháng,ngược lại còn ôm chặt lấy hắn,hôn ngược lại hắn. Khác với cặp kia,nụ hôn của cặp này tuy đầy sung sướng nhưng cũng đầy nước mắt (Ai sung sướng,ai đầy nước mắt thì biết rồi),tuy thế bốn bạn trẻ nhà ta hãy tận hưởng đi,chap sau ta sẽ hành các người…hahahaha!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện