Chương 11: Quà của thần tượng
Căn phòng xinh xắn gọn gàng với màu chủ đạo hồng cánh sen được soi sáng nhờ ánh ban mai buổi sớm
Trên chiếc giường đặt giữa phòng , một thiếu nữ vẫn còn cuộn chăn ôm giấc mộng đẹp
Rồi khi tiềm thức bị đánh thức , cô giật mình bật dậy thoát khỏi giấc mơ khi chợt nhớ ra điều gì đó
Căng mắt nhìn xung quanh , Ý Như giật bắn người khi biết mình đang ở trong phòng của cô
Sao cô lại ở đây ??? Cô nhớ rất rõ ... đêm qua cô ngủ quyên trong nhà bếp , ngay trên bàn ăn cơ mà ??? Không thể nào có chuyện cô đi lên phòng mà lại không biết
Trí nhớ cô cho dù có tệ cũng không đến nỗi mỗi chuyện cỏn con đó cũng không nhớ
Trừ phi ...
Là Vương Nguyên !!!!!
Cặp mắt cô sáng lên như vừa khám phá ra điều gì quan trọng lắm
Đúng , chỉ có thể là anh
Nếu là Vương Nguyên , vậy có nghĩa anh đã về nhà
Cô sung suớng phát điên
Không thể chờ đợi thêm , cô háo hức xông cửa chạy xuống nhà tìm anh mà quyên mất ... Cô chưa làm vscn , đầu tóc rối tung như tổ quạ , bộ đồ trên người nhăn nhúm
Hậu quả cho việc cực kì đãng trí kia chính là dọa Vương Nguyên giật bắn mình vì tưởng mới sáng sớm đã gặp ma
Mặt nhợt nhạt đến tội nghiệp
Nhanh chóng lấy lại phong độ , anh ném ánh mắt coi thường lên người cô kèm giọng trêu đùa
_ Cô luôn tạo ấn tượng cho người khác bằng cách này à !
Thấy anh cứ nhìn mình như muốn nhìn thấu ruột gan , Ý Như mới nhìn lại mình xem có chỗ nào không ổn
Và
_ AAAAAAA ....
RẦM , RẦM .....
Một tràng âm thanh hỗn tạp giữa tiếng hét kinh khủng và tiếng bước chân nện trên cầu thang cứ liên tiếp diễn ra
Rầm
Âm thanh cuối cùng phát ra chính là từ cánh cửa phòng của cô , nó bị chủ nhân đẩy mạnh đóng chặt đến phát run
Tội nghiệp
Ý Như chạy thẳng vào phòng tắm , soi mình trước gương
My got , nhìn ảo ảnh trong gương kia mà cô chỉ muốn tự tử cho xong
Đầu tóc rối rắm , bù xù như mụ phù thuỷ , da mặt rất tệ , cặp mắt bơ phờ , quần áo nhăn nhúm , xộc xệch
Trời ơi , cái đứa trong gương kia là cô sao ??? Sao trông ghê quá , chẳng khác nào mấy con quỷ trong truyện cổ tích . Hèn gì khi nãy vừa nhìn thấy cô , Vương Nguyên lại giật mình
Huhuhu , thế này làm sao cô dám ra gặp anh đây , mất nặt quá đi
Từ cái ngày thấy mặt trời , suốt 19 năm , cô chưa bao giờ mắc phải cái chuyện đáng xấu hổ này bao giờ . Thế mà từ ngày gặp Vương Nguyên , đến nay chưa đầy hai tháng , chính xác là 37 ngày 11 giờ 25 phút . Cô đã bị tới hai lần , tệ hơn nữa cả hai lần đều để anh nhìn thấy
Còn gì tệ hơn nữa không hả trời
Ý Như ngồi trong phòng tự kỉ mãi , nghĩ thế nào cũng không dám ra ngoài . Cô giờ chẳng khác nào con rùa rụt cổ , chỉ muốn chui vào mai không dám ló đầu lên
Vương Nguyên ngồi dưới nhà , anh đã nấu bữa sáng xong . Chỉ đợi cô xuống nữa thôi
Cơ mà đợi ê cả mông , mãi chẳng thấy con heo ngốc kia xuống . Anh đành đích thân đi lên lầu , nhưng lại không vội đến phòng cô mà đi vào phòng mình
Lát sau anh đi ra , trên tay cầm một hộp giấy khá to màu xám . Anh cầm cái hộp đó đi đến phòng Ý Như , gõ cửa
_ Lương Ý Như , xuống ăn sáng nhanh lên !
_ Tôi không ăn ! Cô xấu hổ nói vọng ra , cô đâu có ngu , giờ mà vác mặt ra , thế nào cũng bị anh trêu cho coi . Vả lại hôm nay là chủ nhật , không phải đi học nên cô có chui mình trong chăn cả ngày cũng chẳng vấn đề gì
_ Tôi nhắc lại , cô ra ngay cho tôi ! Anh gằn giọng , cố gắng giữ điềm tĩnh
_ Tôi đã bảo không ăn , anh không nghe thấy hả ! Ý Như hơi sợ nhưng vẫn mạnh miệng cãi lại
_ Không ra ? Chậc , tiếc thật xem ra món quà này không có duyên với cô rồi !!! Anh ra chiều tiếc rẻ ,xoay người , cố nện đế dép thật mạnh xuống nền nhà
Nghe đến quà , mắt Ý Như lại sáng lên như đèn ô tô , lại nghe tiếng bước chân đang rời đi , cô quyên mất chuyện xấu hổ kia vội lao ra mở cửa
_ Khoan đã , quà gì thế ???
Không vội quay lại , anh nhếch môi cười . Biết ngay sẽ dụ được con heo ngốc kia mà
Anh xoay người , giấu cái hộp ra sau lưng , nhìn cô gian tà rồi buông một câu chẳng liên quan gì
_ Trông tươm tất hơn rồi đấy !!!
Cô xém té lầu , à không té xuống sàn
_ Anh nói có quà cho tôi kia mà , quà đâu ? Cô mặt dày hỏi
_ Có sao ??? Anh nghiêng đầu
Ngay lập tức , mặt cô xị xuống như bánh đa nhúng nước . Tưởng anh tốt bụng , đi công tác còn nhớ tới cô . Thế mà ....
Vương Nguyên lắc đầu , thở dài lại buồn cười . Cô gái này thật quá thuần khiết đi , không hề biết giấu cảm xúc , tâm trạng thế nào cũng đều hiện lên mặt
_ Đùa đấy , cho cô !!! Anh chìa hộp giấy ra
Ý Như nhìn hộp quà , cơ mặt nhanh chóng dãn ra đến chóng mặt , cười tươi
_ Cho tôi thật hả ?
_ Đùa đấy !!! Anh giả vớ rút tay về
Cô vội chụp dành lấy , cười khì khì
_ Là gì thế ??? Tôi mở ra xem nha ??? Hỏi cho vui thôi , chứ lời vừa dứt , nắp hộp đã được bóc ra
_ Sneaker !!!! Cô reo lên sung sướng khi đập vào mắt là một đôi giày sneaker màu trắng , kiểu giày cô luôn ao ước có được một đôi . Nhưng vì nó qyá đắt tiền nên chỉ có thể nghĩ tới nó trong mơ mà thôi
Không ngờ , anh lại có thể vì cô mà bỏ tiền ra mua đôi giày mấy chục ngàn dân dân tệ
_ Là hàng giảm giá , thấy đẹp nên tôi ... !!! Sợ cô suy diễn linh tinh , anh tìm lí do biện minh
Nhưng Ý Như lại không để anh nói hết , căn bản là cô đang xúc động , không hề nghe thấy những gì anh nói
_ A , Anh đáng yêu quá đi ! Ý Như nhảy cẫng lên , theo cảm xúc nhào đến ôm lấy anh giống như cô thường hay ôm ba mỗi khi được ba mua quà
Với hành động quá khích bất ngờ ấy , Vương Nguyên bất động trong tích tắc . Tự mình thoát khỏi suy nghĩ ám muội , anh ho khan một tiếng
Ý thức được hành động quá khích không kịp suy nghĩ của mình , Ý Như giật mình , vội buông anh ra , cách xa cả nửa mét
Mặt cúi xuống , đỏ au không dám nhìn anh . Răng cắn lấy môi dưới như tự trừng phạt
Chết thật , sao cô lại có thể phấn khích đến tuỳ tiện như thế , anh sẽ nghĩ sao về cô đây ???
_ Thử đi ! Anh lên tiếng thay đổi chủ đề , kéo hai người ra không khí ngượng ngập
_ Ừ ! Ý Như hiểu ý , vui vẻ thử giày , quyên luôn chuyện vừa rồi
_ Đẹp không ? Cô dơ chân ra khoe , đôi giày rất vừa với cô , có lẽ anh đã xem trước size giày của cô
_ Đẹp !!!! Anh cười , hài lòng với món quà của mình . Khi mua anh đã lo nó sẽ không hợp với cô nhưng có vẻ anh lo hơi xa . Đôi giày này rất hợp với cô
_ Đi ăn sáng thôi ! Anh xoay người , thủng thẳng đi xuống lầu . Còn trong lồng ngực lại dấy lên một cảm xúc lạ ... Một cảm xúc không tên
_ Đợi tôi với ! Cô nói với theo , vội vàng vào phòng cất đôi giày , sau đó liền đuổi theo anh
Hai người vào bếp , bắt đầu bữa sáng đã không còn nóng hổi nhưng vẫn có thể ăn
Bữa sáng hôm nay rất đặc biệt với Ý Như , được ăn thức ăn do thần tượng nấu lại còn được thần tượng tặng quà
Tất cả đều do thần tượng
Còn gì tuyệt hơn thế
Những gì cô bỏ vào miệng cũng vì thế mà đều thấy cực ngon , không biết là vì tâm trạng tốt hay do tay nghề nấu ăn của anh cao xiêu
Nói tóm lại , là gì cũng được , cô đều thích . Suốt một tháng nay , từ ngày anh đi Thuỵ Sĩ , đây là bữa sáng đầu tiên cô ăn ngon nhất
_ Đi chơi không ? Đang ăn anh bỗng hỏi , hôm nay là cuối tuần , anh được nghỉ hoàn chỉnh . Một ngày nghỉ hiếm hoi
_ Đi đâu ? Cô vừa nhai vừa hỏi
_ Đi rồi biết !
_ Vậy , đi !!! Cô hào hứng , được đi chơi với thần tượng , ngàn năm chỉ có một lần , tại sao lại không đi . Không cần biết anh sẽ đưa cô đi đâu , chỉ cần là có anh , với cô , đi đâu cũng được
_ Ăn nhanh rồi đi !
Ý Như gật đầu , hí hửng ăn nốt chỗ đồ ăn còn lại
Tuy nói rằng không quan tâm anh sẽ đưa cô đi đâu , nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng tưởng tượng và suy diễn
Nào là anh sẽ dẫn cô đi ăn kem , đi chơi công viên tình nhân , cùng nhau ngồi đu quay , câu cá ...
Ai đó nói cho cô biết Vương Nguyên là ngôi sao nổi tiếng đi , những gì cô tưởng tượng đều không thể xảy ra với anh . Không bao giờ
Cô có lẽ vì quá phấn khích mà quyên mất điều đó
Và quả thật ... sự thật chính là như thế ..Sự thật ... khiến cô thất vọng nặng nề
Nơi anh đưa cô đến , không phải quán kem , không phải công viên , cũng không phải khu vui chơi dành cho người lớn
Mà nơi anh đưa đến chỉ là một bãi cỏ xanh nằm trên một ngọn đồi thấp cách thành phố gần 40km
Đã thế , anh lại chẳng thèm nói chuyện với cô . Chỉ ngồi im một xó dưới gốc cây cổ thụ xum xuê có tán lá rất rộng , chẳng biết anh làm gì mà cứ ngồi đó viết viết hoài , lâu lâu chỉ ngước nhìn ra xa , được một lúc lại cặm cụi viết chẳng màng tới cô lấy một lần
Cảm giác như bị bỏ rơi , Ý Như uất ức đến nghẹn họng . Giấc mơ về ngày đi chơi cùng thần tượng vỡ vụn thành mây khói
Cuối cùng không chịu nổi nữa , cô đi tới , tức tối quát
_ Vương Nguyên , anh dẫn tôi ra đây để ngắm anh ngồi im dưới gốc cây thế hả
_ Tôi đâu bắt cô ngắm , là cô thấy tôi đẹp quá không cưỡng lại được ánh nhìn ấy chứ ! Anh thản nhiên đáp
_ Anh ... ! Cô tức nghẹn lời
_ Về thôi ! Anh lại chẳng để ý gì tới thái độ của cô , tỉnh bơ bỏ đồ vào balô , đứng dậy phủi phủi quần . Sau đó đi về phía chiếc xe
Chính thức coi cô như không khí
_ Này , anh giở trò quái đản gì thế hả ! Ý Như tức đến run người , thái độ kia là ý gì đây ??? Coi thường cô hả
Nói dẫn cô đi chơi , chơi là đây sao ? Là như thế này hả ??? Dắt cô leo lên đồi mỏi nhừ cả chân , rồi sau đó , bỏ mặc cô ngắm mây ngắm đất ... Cuối cùng , đi về . Thế là có ý gì ???
Chơi khăm cô sao ???
Uổng công cô nghĩ tốt về anh từ sáng tinh mơ . Sao anh chẳng bao giờ hoàn hảo như trong suy nghĩ của cô thế ????
Tức chết cô mà
Bình luận truyện