Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau
Chương 31: Trống rỗng
Chương Hiểu thức dậy, đầu đau như búa bổ. Đây chính là hậu quả của một đêm thác loạn. Có thể nói, đây là lần đầu tiên cô biết đến rượu. Hai mươi tám năm, cô những tưởng sẽ không bao giờ biết đến thứ xa xỉ, độc hạ ấy, vậy mà một câu nói của anh đã thay đổi mọi thứ. Cố ngồi dậy, nhìn xung quanh, một sự lạ lẫm ùa vào, vây kín tâm hồn. Bạn có từng uống sayvì một câu nói của ai đó, rồi ngày hôm sau thức dậy với một không gian xa lạ chưa, nếu có thì mới có thể hiểu thấu được cảm xúc của Chương Hiểu lúc này.
Cô biết mình đang ờ đâu, chút ký ức cuối cùng giúp cô nhận rõ được điều đó. Cô đi xung quanh nhà anh. Một căn nhà với tông màu chủ đạo là đen xám, rất giống phong cách của cả anh và cô. Gọn gàng và ngăn nắp đến bất ngờ chính là những gì một cô cảm nhận được từ ngôi nhà này. Nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy rất lạnh lẽo, cái giá buốt không phải của màu sắc mà xuất phát từ lòng người. Cô cảm thấy, chủ nhân của nó là một người rất lạnh lùng , lạnh lùng đến cô độc. Và rồi khi nhìn thấy bức tranh ấy. Bức tranh về một người con gái đang đứng trước biển cả trong một buổi chiều tà thì cô không kiềm được cảm xúc nữa. Những giọt nước mắt lăn dài, lăn dài trên má. Cô nhìn bức tranh đấy, đứng nhìn nó với một sự xúc động dâng trào. Anh làm vậy có ý nghĩa gì? Giữa anh và cô, còn lại điều gì?
Cố nén nước mắt vào trong nhưng không hiểu sao nó cứ rơi mãi, rơi mãi. Thì ra, cô và anh gặp nhau đã từ rất lâu, rất lâu rồi, lâu đến mức chính cô cũng không biết. Cô lao đến chiếc điện thoại, ngón tay run run, không cầm chặt được nó. Chưa bao giờ cô cảm thấy một dãy số lại khó khăn đến vậy. Và rồi điện thoại bắt máy nhưng lại là...
- Xin chào, Ngạn Thâm đang ở sở cảnh sát, có việc gì có thể nhắn lại với tôi.
- Cô là?
Tiếng nói nhẹ nhàng, từ tốn của cô gái vang lên
- Tôi là vị hôn thê của anh ấy.
Có cái gì đó vỡ. Không biết là điện thoại hay chính trái tim cô.Cảm giác xúc động tột cùng rồi bỗng chốc lao nhanh xuống vực sâu muôn trượng. Cảm giác tưởng như có được để rồi lại hóa tan. Cảm giác ấy. Nó không đau mà là trống rỗng. Nó không hụt hẫng mà là nhói tim.
- Trình Ngạn Thâm, anh đúng là độc ác.
Cô cười, nụ cười chua chát và đắng ngắt.Thì ra, mọi thứ chỉ là hư ảo, chỉ là sự tưởng tượng của một mình cô.À không? Phải nói là sự tưởng tượng được anh sắp đặt.Trình Ngạn Thâm, anh thành công rồi. Thành công giết chết trái tim tôi một lần nữa.
Hai giờ sau, sở cảnh sát. Một cô gái với bộ đồ công sở đúng chuẩn, một gương mặt lạnh lùng và dáng điệu khoan thai bước vào. Chương Hiểu nhận được điện thoại của Cao Trình một giờ trước và đó cũng là lý do cô đến đây.
- Bắt được nghi phạm rồi sao? Cô nhìn Cao Trình.
- Sáng hôm qua, nhân viên công ty Photerbáo cảnh sát là phát hiện mất một hình người bằng silicon. Nhân viên pháp chứng đã đến đó và lấy mẫu về làm xét nghiệm. Kết quả là về thành phần, độ nặng cũng như cấu trúc hoàn toàn tương đồng với phần silicon trong thi thề nạn nhân A.
-Đã bắt đầu hỏi cung chưa?
- Chuẩn bị bắt đầu. Em có muốn vào trong không
- Không. Em đứng ngoài quan sát là được rồi.
Cao Trình bước ra khỏi phòng, một bóng dáng cao lớn đến gần
- Em không có ý định chào buổi sáng tôi sao? Anh tiếng đến khá gần cô nhưng vẫn duy trì khoảng cách giao tiếp thông thường.
- Xin lỗi, đã thất lễ. Chào buổi sáng bác sĩ Trình.
Anh bật cười, nụ cười mang theo sự cưng chiều
-Tôi không biết là em cũng ngoan nhưvậy đấy. Sáng dậy đã uống mật ong tôi pha cho em chưa? Anh đưa tay vuốt tóc nhưng cô đã kịp thời né tránh. Ánh mắt anh thay đổi hẳn. Đầu tiên là sự ngạc nhiên, sau đó là khó hiểu
- Thứ nhất, bây giờ là thời gian làm việc, tôi nghĩ đứng trên cương vị của tôi và anh không nên có những hành động quá thân mật. Thứ hai, tôi nghĩ mối quan hệ của chúng ta cũng không thể có những hành động ấy nảy sinh. Thứ ba, bắt đầu hỏi cung rồi.
Anh nhìn rất sâu vào mắt cô, cái nhìn mang theo sự hoài nghi và suy xét.
- Điều thứ nhất, em nói đúng. Nhưng tôi nghĩ, với thân phận của mình, tôi hoàn toàn có quyền làm như thế.
Cô cười, bước qua anh, chăm chú nhìn về phía nghi phạm
- So với những việc đó, tôi có hứng thú với nghi phạm hơn.
## Lảm nhảm: bắt đầu ngược rồi. Ngược, ngược nữa, ngược mãi,.....
Cô biết mình đang ờ đâu, chút ký ức cuối cùng giúp cô nhận rõ được điều đó. Cô đi xung quanh nhà anh. Một căn nhà với tông màu chủ đạo là đen xám, rất giống phong cách của cả anh và cô. Gọn gàng và ngăn nắp đến bất ngờ chính là những gì một cô cảm nhận được từ ngôi nhà này. Nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy rất lạnh lẽo, cái giá buốt không phải của màu sắc mà xuất phát từ lòng người. Cô cảm thấy, chủ nhân của nó là một người rất lạnh lùng , lạnh lùng đến cô độc. Và rồi khi nhìn thấy bức tranh ấy. Bức tranh về một người con gái đang đứng trước biển cả trong một buổi chiều tà thì cô không kiềm được cảm xúc nữa. Những giọt nước mắt lăn dài, lăn dài trên má. Cô nhìn bức tranh đấy, đứng nhìn nó với một sự xúc động dâng trào. Anh làm vậy có ý nghĩa gì? Giữa anh và cô, còn lại điều gì?
Cố nén nước mắt vào trong nhưng không hiểu sao nó cứ rơi mãi, rơi mãi. Thì ra, cô và anh gặp nhau đã từ rất lâu, rất lâu rồi, lâu đến mức chính cô cũng không biết. Cô lao đến chiếc điện thoại, ngón tay run run, không cầm chặt được nó. Chưa bao giờ cô cảm thấy một dãy số lại khó khăn đến vậy. Và rồi điện thoại bắt máy nhưng lại là...
- Xin chào, Ngạn Thâm đang ở sở cảnh sát, có việc gì có thể nhắn lại với tôi.
- Cô là?
Tiếng nói nhẹ nhàng, từ tốn của cô gái vang lên
- Tôi là vị hôn thê của anh ấy.
Có cái gì đó vỡ. Không biết là điện thoại hay chính trái tim cô.Cảm giác xúc động tột cùng rồi bỗng chốc lao nhanh xuống vực sâu muôn trượng. Cảm giác tưởng như có được để rồi lại hóa tan. Cảm giác ấy. Nó không đau mà là trống rỗng. Nó không hụt hẫng mà là nhói tim.
- Trình Ngạn Thâm, anh đúng là độc ác.
Cô cười, nụ cười chua chát và đắng ngắt.Thì ra, mọi thứ chỉ là hư ảo, chỉ là sự tưởng tượng của một mình cô.À không? Phải nói là sự tưởng tượng được anh sắp đặt.Trình Ngạn Thâm, anh thành công rồi. Thành công giết chết trái tim tôi một lần nữa.
Hai giờ sau, sở cảnh sát. Một cô gái với bộ đồ công sở đúng chuẩn, một gương mặt lạnh lùng và dáng điệu khoan thai bước vào. Chương Hiểu nhận được điện thoại của Cao Trình một giờ trước và đó cũng là lý do cô đến đây.
- Bắt được nghi phạm rồi sao? Cô nhìn Cao Trình.
- Sáng hôm qua, nhân viên công ty Photerbáo cảnh sát là phát hiện mất một hình người bằng silicon. Nhân viên pháp chứng đã đến đó và lấy mẫu về làm xét nghiệm. Kết quả là về thành phần, độ nặng cũng như cấu trúc hoàn toàn tương đồng với phần silicon trong thi thề nạn nhân A.
-Đã bắt đầu hỏi cung chưa?
- Chuẩn bị bắt đầu. Em có muốn vào trong không
- Không. Em đứng ngoài quan sát là được rồi.
Cao Trình bước ra khỏi phòng, một bóng dáng cao lớn đến gần
- Em không có ý định chào buổi sáng tôi sao? Anh tiếng đến khá gần cô nhưng vẫn duy trì khoảng cách giao tiếp thông thường.
- Xin lỗi, đã thất lễ. Chào buổi sáng bác sĩ Trình.
Anh bật cười, nụ cười mang theo sự cưng chiều
-Tôi không biết là em cũng ngoan nhưvậy đấy. Sáng dậy đã uống mật ong tôi pha cho em chưa? Anh đưa tay vuốt tóc nhưng cô đã kịp thời né tránh. Ánh mắt anh thay đổi hẳn. Đầu tiên là sự ngạc nhiên, sau đó là khó hiểu
- Thứ nhất, bây giờ là thời gian làm việc, tôi nghĩ đứng trên cương vị của tôi và anh không nên có những hành động quá thân mật. Thứ hai, tôi nghĩ mối quan hệ của chúng ta cũng không thể có những hành động ấy nảy sinh. Thứ ba, bắt đầu hỏi cung rồi.
Anh nhìn rất sâu vào mắt cô, cái nhìn mang theo sự hoài nghi và suy xét.
- Điều thứ nhất, em nói đúng. Nhưng tôi nghĩ, với thân phận của mình, tôi hoàn toàn có quyền làm như thế.
Cô cười, bước qua anh, chăm chú nhìn về phía nghi phạm
- So với những việc đó, tôi có hứng thú với nghi phạm hơn.
## Lảm nhảm: bắt đầu ngược rồi. Ngược, ngược nữa, ngược mãi,.....
Bình luận truyện