Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em

Chương 7





Tạí sao không nhỉ? Dù sao bây giờ em cuũg là ngừoi của anh không phaỉ người của Nguyên Thần Dạ thì em lo gì hắn sẽ làm gì em chứ...
Tống Hạ Bình anh đừng làm bậy...
Anh không làm bậy, anh làm chuyện trong sáng thôi....
Với kĩ năng của anh thì em khỏi lo...Tống Hạ Bình nói một cách tự tin.
Nếu em không tự làm được anh sẽ giúp em, như cởi quần áo chẳng hạn...
Nói là làm tay hắn từ từ di chuyển từ mặt xuống cổ, lần tới hằng khuy áo...
Thả tôi ra! Nguyên Băng hét lên vì sợ...
Bình tĩnh nào, anh chưa làm gì mà em đã có hứng như vậỵ sao...không cần vội...
Phụ nữ lên giường với anh có thiếu gì loại ngưòi đâu.Biết đâu sau chuyện này em sẽ được người ta biết đến không phải là Nguyên Băng mà là Tống Phu nhân.
Tôi không cần...anh không được "ăn "tôi...
Em càng hét lên càng làm anh hứng thú thôi..
Anh...câu nói chưa thoát ra khỏi miệng thì đã bị hắn dùng môi của mình bịt chặt lại, thừa lúc Nguyên Băng nuốt câu nói vào bụng, hắn nhanh chóng đưa đầu lưỡi của mình vào sâu hơn trong miệng của Nguyên Băng, tay Nguyên Băng không thẻ nào cử động nổi vì đã bị 2 cánh tay cứng rắn như khối thép của hắn giữ chặt lại...
Đến khi nhận thấy Nguyên Băng không thể thở được hắn mới đừng lại.
tốt nhất em không nên quyến rũ anh nếu không anh sẽ không làm chủ được mình đâu.
Và hắn bắt đầu cố gắng chiếm tiện nghi của Nguyên Băng, Nguyên Băng càng phản kháng thì càng làm Tống Hạ Bình hứng thú hơn.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng di chuyển khắp người Nguyên Băng mặc cho sự phản kháng vô ích của cô.Nụ hôn của hắn cố gắng kích thích bản thân Nguyên Băng...
Anh không tin em có thể chịu nổi...
Làm ơn thả tôi ra...thả tôi ra...tôi xin anh đừng làm thế...
Dừng trước cổng nhà Tống Hạ Bình, vì hắn thường xuyên tới đây, nên không cần phải báo với Tống Hạ Bình, đám gia nhân vẫn mở cửa cho hắn vào...hắn chạy như điên lên phòng của thằng bạn thân Tống Hạ Bình, cửa phòng không khóa, hắn xông vào, và trứoc mắt hắn là gì đây?
1 nam 1 nữ đang trên giường, 1 kẻ la hét, cầu xin..một kẻ vui đùa vô cùng thoả thích...
Nguyên Băng nhìn thấy hắn van lơn một cách vô ích
Nguyên Thần Dạ, làm ơn...
Nhưng hắn vẫn đứng đó, không nói gì, bất động...
Tống Hạ Bình ngừng việc vui chơi lại, ôm lấy thân hình Nguyên Băng trong tình trạng quần áo xộc xếch, cười nói:
Nguyên Thần Dạ từ bao giờ câu lại hứng thú với việc vui chơi của mình thế.
Hắn vẫn đứng im ở đó như đang suy nghĩ một vấn đề gì mà không để ý tới câu nói của Tống Hạ Bình.
Trong khi Nguyên Băng sống chết muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tống Hạ Bình thì nụ hôn của hắn trựơt dài từ trên má xuống môi cô, một cách điềm nhiên như không trông thấy sự hiện diện của Nguyên Thần Dạ.
Anh đã nói rồi em đừng quyến rũ anh cơ mà...hắn vừa nói vừa cười thích thú, nhìn vẻ mắt Nguyên Băng từ đỏ sang tím tái rồi lại trắng bệch...
Làm ơn thả tôi ra...Nguyên Băng nài nỉ hắn trong vô ích, bởi sự chống cự yếu ớt, bởi sự chống cự đó đối với hắn như một giọt nước thêm vào trong một chiếc hồ vậy...
Thôi được rồi, tạm tha cho em bây giờ, nhưng cấm có chạy đi đâu...
Nguyên Băng gật đàu lia lịa,.Khi vòng tay của Tống Hạ Bình được nưói lỏng ra thì ngay tức khắc, Nguyên Băng đứng phắt đay, nhằm hướng ra cửa mà chạy...
Đứng lại....cuối cùng pho tượng sống của chúng ta cũng chứng tỏ mình chưa chết..
Như bị điện giật Nguyên Băng ngay lập tức đứng lại...
Đây là cái gì...ánh mắt cuả Nguyên Thần Dạ nhìn Nguyên Băng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện