Nếu Nam Chính Yêu Nữ Phụ!!!

Chương 20: Cưỡng bức (h)



Mộ Trình Khâm vuốt ve vùng ngực tròn trịa,tay vân vê quả anh đào nhỏ khiến nó thích thú mà cứng lên.Mộ Trình khâm mút cổ cô,từng chút từng chút gặm nhắm không muốn bỏ xót phần nào,tay rời khỏi ngực cô đưa lên cởi chiếc váy mỏng ra,mặc cho sự vùng vãy của cô vẫn ấn cởi chiếc váy ra.

"Đừng...không"Mộ Ảnh Tuyết cảm nhận từng chiếc hôn nóng bỏng trên mỗi tất da thịt của mình cô thầm hận chính mình vì sao lại mẫn cảm như vậy,men rượu cháy bỏng khiến cho tâm trí cô vừa rối loạn vừa mang lại khoái cảm khơi khơi trên cơ thể.

Mộ Trình khâm ngừng hôn ngẩn người lên nhìn hai quả đỏ mộng đung đưa theo từng động tác giẫy giụa của cô mà lòng đốt cháy,miệng nóng lưỡi khô cuối xuống mút nó,thật ngọt,ngọt chết anh mất rồi.Anh vừa cắn mút một bên,một bên vừa trêu chọc gảy lên xuống ngắt nhéo.Mộ Ảnh Tuyết vừa đau nhức vừa nóng nực,tâm trí rối loạn một bên cảm thấy trống rỗng muốn lấp đầy,một bên lại muốn phản kháng.

Mắt cô tối đen không thấy được gì,tay bị cột lại không thể thoát khỏi ma trảo của người đàn ông cường trán trước người mình,cô tuyệt vọng,thật sự tuyệt vọng cùng cực,thật nhục nhã.Cô...sẽ thất thân sao?Thất thân với một người đàn ông mà mình hoàn toàn không biết mặt,không biết gì về người đó.Thật kinh tởm,nước mắt cứ như thế rơi thấm vào băng vải trước mắt.Mộ Trình Khâm đang mút ngực cô cảm nhận có gì đó không đúng,ngẫn đầu lên nhìn cô,thấy cô khóc anh cảm thấy vừa đau vừa thương tiếc.Nhưng...anh đưa tay lên xoa nhẹ lên mi mắt ẩm ướt của cô,lòng anh như thắt chặc;Tiểu Tuyết của anh,đừng khóc,đừng đau.Em đau anh cũng đau,em buồn lòng anh cũng không chịu được,anh xin lỗi,thật xin lỗi em.Anh thật sự không muốn thế,thực sự không muốn,nhưng anh bắt buộc phải làm như vậy.Nếu như không làm như vậy,anh sẽ chẳng có được em,mãi mãi cũng không thể có được em,em quá trong sáng,quá xinh đẹp.Quanh em luôn có người ngưỡng mộ cùng thương nhớ,anh...đấu không lại họ.Từ khi em là em gái anh,anh đã không thể đấu lại họ,cho dù trong lòng anh có cố chấp đến đâu,cho dù anh có bất chấp muốn em đến đâu,anh cũng không đấu lại họ

Vì thế,Tiểu Tuyết của anh,tâm can của anh...hãy cho anh xin được làm người tình trong bóng tối của em có được hay không?xin em hãy chấp nhận anh,anh muốn trao cho em cả thân thể lẫn tâm hồn anh,muốn trao cho em tất cả những gì anh có được.Tiểu Tuyết,xin em hãy chấp nhận anh trong bóng tối,anh không cần em thấy anh và anh cũng không cần em biết được người luôn yêu em trong tối là ai,chỉ cần anh biết chính anh là người đó là được.Anh yêu em,từ nay và mãi mãi về sau...

Mộ Trình Khâm vút ve khuôn mặt nồng đỏ vì khoái cảm của cô,ánh mắt thâm tình nóng rực nhìn cô,cấp tóc cởi toàn bộ quần áo của mình ra,trên thân anh bây bây giờ chẳng còn một vật cản nào nữa,nhanh nhẹn ép cô nằm xuống giường rồi bóp cầm của cô ép cô mở miệng ra rồi cầm vật nóng của mình đưa đến miệng của cô đút vào.Thật lớn,Mộ Ảnh Tuyết nước mắt tràn trề đến khó chịu,miệng của cô ngậm thứ to lớn ấy lòng đã nổ 'Oanh'từ lâu,cô thực sự không tin được từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên mình ngậm cái thứ 'đó' của đàn ông trong miệng,nó quá lớn quá,mùi thật lạ xong vào trong khoang miệng khiến cô khó chịu.Mộ Ảnh Tuyết sợ đến cứng người run rãy,ngay cả cựa quạy cũng không dám nữa.

Mộ Trình Khâm cảm nhận được nơi ấm áp bao quanh mình mà khoái cảm,thật ra anh chưa vào hết,miệng của cô quá nhỏ anh không thể vào hết được đành phải cứ như thế mà luật động.

"Um..."Đừng,đừng ra vào nữa.Xin anh...

"..."

"Phụt"Dòng nước nóng cứ thế phọt vào miệng cô,chết mất,cô không muốn.

"Khụ..khụ"Thật tanh,thật khó chịu.Mộ Ảnh Tuyết nhăn mặt ho khan.

Mộ Trình Khâm hài lòng hưởng thụ,xong anh lại lật người đè cô nằm xuống nhanh chống đi vào.Dạo chơi như vậy là quá đủ rồi,nếu như còn chần chờ thì trời sẽ sáng và việc của anh cũng sẽ bị bại lộ.

Mộ Ảnh Tuyết nhe răng trợn mắt.Đau,đau quá,đau như xé toạt ra từng mãnh vậy.Không,không thể...Cô đau khổ vùng vãy như đổi lại chỉ là sự đau đớn từ thân dưới cùng đè chặt của của người đàn ông đó.Thứ của hắn rất lớn,cô quá nhỏ vung hoàng không nỗi,rút ra đi mà.

"Huhu xin anh....a...xin anh đừng như vậy...tha cho tôi huhu...a"Hắn bắt đầu luật động trong cô,từ từ nhẹ nhàng nhưng đối với cơ thể cô nó vừa đau vừa có cảm giác lạ lẫm cô không thể tiếp thu nỗi.

Mộ Trình Khâm chuyển động thân thể,anh cảm nhận bên trong cô rất nhỏ hẹp,rất thoải mái,y như lúc đó vậy.Tiểu Tuyết của anh,anh yêu em,anh yêu em.Mộ Trình Khâm nói trong lòng mình,càng ngày anh càng nhanh,mỗi lần như thế y như rằng đều muốn phá nát cơ thể người ngọc bên dưới,không một chút thương hoa tiếc ngọc.

"Um...không...hum...aaa."Mộ Ảnh Tuyết từ đau đớn đến khoái cảm đều nếm từ từ,cô đỏ mặt,thật xấu hổ nhanh cắn chặt răng ngăng không cho mình phát ra âm thanh kinh hồn vừa rồi,là gì đây?âm thanh thanh thót đó là phát ra từ cô sao?không thể như thế đựơc,âm thanh đó...quá đỗi ngọt ngào mời gọi đi.Cũng tại cơ thể đáng chết này quá mẫn cảm khiến cho cô không kìm chế được.Đáng chết,cái cảm giác này...nó như nói cô vừa muốn vừa không muốn,thật đáng chết.Mộ Ảnh Tuyết có chết cũng cắn chặt răng ngăn mình phát ra tiếng rên rỉ.

Mộ Trình Khâm nghe được tiếng rên rỉ của cô thì thất thần đến nỗi ngưng cả động tác,đứng hình mê luyến.Gì đây,âm thanh này là gì,tiếng cứ như một chú chim nhỏ đang vui sướng hót vang,nó trong trẻo đến nỗi chỉ cần nghe một tiếng thì cơ thể anh đã chịu không nỗi mà nóng lên từ trên xuống dưới;Tiểu Tuyết đừng ngừng rên rỉ,anh muốn nghe.Mộ Ảnh Tuyết thấy anh không động nữa thì vui mừng,muốn thoát ra thì 'phạp' một cái,cô thấy thứ bên trong mình cứ như thế to hơn nữa và phạp một tiếng cấm sâu vào cơ thể mình làm cho cô trợn mắt thật lớn thích nghi không được,sâu quá,sâu quá rồi.Đừng...

"A...hư...aaa..."

"Hộc...um"Mộ Trình Khâm điên cuồng luật động,trong mắt anh bây giờ là hình ảnh cô của trong giấc mở,quyến rũ ma mị mời gọi anh,mắt Mộ Trình Khâm hằn từng tia máu cứ ra vào hết sức mình làm cho Mộ Ảnh Tuyết có muốn im cũng im không được mà cất tiếng rên rỉ,quá nhanh quá mạnh,cô không chịu nỗi.Muốn nói gì đó nhưng trước mắt dần dần tối đi và như thế cô ngất lịm chẳng còn biết gì cả.Mộ trình Khâm thì không dừng lại,vẫn mạnh mẽ như trước mà ra vào không chừa cho cô một con đường,cứ dây dưa không buông tha,căn phòng tràn ngập xuân tình lắng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện