Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh

Chương 59: Cuối cùng được tin tưởng



Lục Vân Trạm bọn họ đi vào Lan Uyển, bước đến cửa nhà.

Trong nhà đã có mấy người ngồi chờ ở đó.

“ An Lan.” Ngôn Tiểu An ngạc nhiên nói: “ Sao cô lại đến đây?”

An Lan kéo Ngôn Tiểu An lại, nhìn tỉ mỉ: “ Gầy rồi.”

“ Uhm, cắt bỏ phần lớn dạ dày.”

“ Tôi nghe nói rồi.” An Lan chen ngang câu nói của Ngôn Tiểu An, đôi môi mấp máy: “ Mạng thật lớn.”

Nói xong, còn lẩm bẩm thêm hai câu, nếu điều này đổi sang cho người khác nói, Ngôn Tiểu An nhất định sẽ hiểu lầm đối phương, cho rằng đối phương là chế giễu cô, là không hy vọng cô sống, nhưng nếu như đổi là An Lan, Ngôn Tiểu An biết, An Lan thực ra vì quá vui mừng khi cô thoát được cửa ải của thần chết.

“ Uhm,” Hai người khác ngồi trên ghế sofa, cũng đứng dậy chào hỏi: “ Ngôn Tiểu An, lâu rồi không gặp.”

Ngôn Tiểu An nhìn theo, ánh mắt có chút khác lạ.....là Ngụy Đồ Phong và Mộ Dung Túc, bọn họ đều là bạn thân của Lục Vân Trạm, kể cả Thẩm Việt.

Nhưng bình thường cô và Thẩm Việt có thể nói được hai câu, tại vì khi Thẩm Việt nói chuyện với cô, sẽ không mang ánh mắt xa lạ, khiến cô không thoải mái.

Còn Ngụy Đồ Phong và Mộ Dung Túc, cũng không thể nói bọn họ đối với cô thế nào, chỉ là ba năm nay, bình thường khi gặp Mộ Dung Túc và Ngụy Đồ Phong, ánh mắt hai người này nhìn cô, luôn khiến cô mặc cảm.

Đó là vẻ chế giễu, cợt nhả.......

An Lan cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Ngôn Tiểu An, cô đi vào phía giữa Ngôn Tiểu An và Ngụy Đồ Phong, Mộ Dung Túc, kéo Ngôn Tiểu An nói: “ Tôi dìu cô vào phòng ngủ, vừa ra viện, tôi thấy sức khỏe cô vẫn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều mới được.”

Ngôn Tiểu An đúng là cảm thấy có chút mệt mỏi, “ uhm” lên một tiếng, vừa bước về phía phòng ngủ, thì nghe thấy đằng sau chuyển đến giọng nói: “ Này, Ngôn Tiểu An, trước đây chúng tôi hiểu lầm cô, cô đừng để trong lòng, tôi và Mộ Dung Túc là hai tên khốn, cô đừng để ý.”

Cơ thể Ngôn Tiểu An khẽ run.......đối với cô mà nói, được tin tưởng là một điều gì đó xa xỉ. Ba năm nay, người ở bên ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, sỉ nhục mắng nhiếc, mọi lời nói xúc phạm, cô chịu quá nhiều quá nhiều, một người chịu đựng những điều này, không ai tin cô trong sạch.

An Lan là người đầu tiên, Ngôn Tiểu An cho rằng, cô ấy cũng sẽ là người cuối cùng.

Nhưng hôm nay, bạn thân của Lục Vân Trạm, cũng nói với cô, hiểu lầm cô, đó thể hiện những người đã từng chỉ chỏ, nói lời ác ý, cũng sẽ dần tan biến?

Sự thay đổi của Lục Vân Trạm trong thời gian ngắn này, cô nhìn thấy được, sự thay đổi đó, đối với cô mà nói, đến quá đột ngột.

Cho nên, luôn suy tính hơn thiệt.

Việc của ba năm trước đó, trở thành vết sẹo trong trái tim cô không thể chạm, cô không dám chủ động nhắc lại việc ba năm trước với Lục Vân Trạm. Mấy lần cô muốn mở miệng hỏi Lục Vân Trạm, nhưng, cuối cùng, cô không nói gì, không dám nói, không dám hỏi.

Nhưng..........mấy người bạn thân nhất của Lục Vân Trạm, từ nhỏ đến lớn, anh em cùng mặc một chiếc quần lớn lên, nói bọn họ đã hiểu lầm cô........Thế thì có phải, Lục Vân Trạm thực ra cũng tin việc ba năm trước là cô vô tội?

Khoảnh khắc này, Ngôn Tiểu An có chút phiền muộn, có chút mừng vui, có chút khó chịu, có chút sung sướng.

An Lan hiểu được cô, thế là An Lan vuốt ve tóc cô, ngoảnh đầu nhìn về phía Lục Vân Trạm: “ Cô ấy rất lo lắng bất an. Khi tôi nhận ra con người Ngôn Tiểu An, cô ấy là như thế, dũng cảm nhưng lại yếu đuối.”

Lời An Lan nói, khiến tim Lục Vân Trạm lại nhói đau lần nữa, bước lên trước mấy bước, ôm lấy cô, hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp: “ An An, anh tin em, là anh không tốt, có mắt như mù không nhìn rõ em chân thành nhất đơn thuần nhất. Là anh sai rồi.”

Đằng sau, Thẩm Việt, Mộ Dung Túc và Ngụy Đồ Phong, đều với biểu cảm khó tin, ngạc nhiên nhìn về phía hai người...... Lục Vân Trạm xin lỗi? Trên trời dưới đất, Lục Vân Trạm kiêu ngạo không ai bằng, hôm nay lại xin lỗi sao???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện