Nếu Như Yêu - Do Khê
Chương 30
Hàn Duy bảo Từ Diệu Văn nghỉ ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày đi nhưng hắn không nghe, hết kỳ nghỉ liền ngồi dậy đi làm.
Hàn Duy cũng hết cách, chỉ có thể mọc rễ tại căn hộ vừa chiếm đóng mấy ngày, chủ yếu là để tiện chăm lo ăn uống cho Từ Diệu Văn.
Nhìn chung có vẻ khỏi bệnh rồi, nhưng Từ Diệu Văn thỉnh thoảng còn xì mũi, giọng nói vẫn khò khè, có lẽ cổ họng vẫn còn sưng, Hàn Duy mỗi ngày đều tham khảo thêm sách nấu ăn, nấu toàn những món thanh đạm.
Trương Dược Ngạn bên bàn ăn khổ sở ‘’Mặc dù cậu nấu rất ngon nhưng suốt ngày toàn ăn mấy món hấp, riết rồi miệng lưỡi cũng muốn nhạt luôn. Hay là vầy, cậu cứ nấu riêng cho Diệu Văn một phần, còn chúng ta ăn món khác được không ?’’
Từ Diệu Văn liếc cậu ta, đằng hắng mấy tiếng ‘’Hàn Duy có thể kêu đồ ăn bên ngoài cho cậu’’
‘’Có Tiểu Duy ở đây mà còn phải ăn ngoài, thế có thảm không ?’’
Hàn Duy có chút buồn cười ‘’Nếu chúng ta ăn món khác, anh ấy nhất định sẽ ganh tị, Tiểu Ngạn anh ráng nhịn thêm vài ngày vậy’’
Từ Diệu Văn nhướn mày, Trương Dược Ngạn cắn răng ‘’Nhưng cứ nhìn tới bộ dạng này của Từ Diệu Văn là tôi lại ngứa mắt’’
‘’Bộ dạng tớ thế nào ?’’
‘’Rất đê tiện’’
‘’Bảo bối….’’ Từ Diệu Văn dịu dàng chuyển sang Hàn Duy ‘’Chúng ta tiếp tục ăn cháo đi’’
Trương Dược Ngạn ‘’….’’
Từ Diệu Văn chưa hết bệnh. Vì công việc nhiều nên Hàn Duy phải đem về nhà giải quyết. Còn mang theo một ít sách báo ưa thích để đọc trước khi ngủ, mặc dù đọc không được bao nhiêu lại bị ném đi rồi cả người lập tức bị đè nặng.
Tuy rằng có thể đưa tay lướt khắp da thịt mịn màng dưới lớp quần áo kia, nhưng sợ lây bệnh nên hắn vẫn không dám dứt khoát xuống tay.
Đúng là nằm trên miệng núi lửa, có người yêu bên cạnh cùng nằm trên một cái giường mà chỉ có thể nhìn không thể ăn. Từ Diệu Văn vô cùng buồn bực, một tay vuốt ve thắt lưng tinh tế của Hàn Duy, mặt không cam lòng cùng y hôn môi, tay kia lại không biết quy củ kéo tay Hàn Duy tới giữa hai chân ý nói ‘’Em xem nó này’’
Hàn Duy khóc không ra nước mắt, đưa tay vào quần hắn, chỗ kia đã đứng lên trông thấy. Y khẽ cầm vật phát nóng nhẹ nhàng vuốt ve.
‘’Không muốn tay, muốn em cơ’’
Dùng ngữ điệu bất mãn đưa tay xoa nắn cho y. TỪ Diệu Văn cách lớp vải vuốt ve chỗ đó, cả người Hàn Duy lập tức căng cứng, giọng nói gấp gáp ‘’Coi chừng bệnh nặng thêm’’
‘’Có nhớ lần đầu chúng ta làm không?’’
Từ Diệu Văn đột ngột hứng lên hỏi một vấn đề không liên quan như vậy.
‘’Bên dưới của em thật chặt, anh làm em đau. Sau đó anh hỏi em có phải lần đầu không, em không trả lời…’’
Không hiểu tại sao hắn nhắc lại chuyện này, Hàn Duy vẫn không ngừng động tác trên tay.
‘’Vậy đó có phải lần đầu tiên của em không? Nơi này….’’ Ngón tay lướt qua mông nắn bóp ‘’Có phải chỉ có mình anh đi vào?’’
Hàn Duy xoay người né tránh ‘’Phải hay không quan trọng lắm sao?’’
‘’Mặc kệ có phải hay không thì sau này cũng chỉ có một mình anh đi vào’’
Lời nói giống như công khai thể hiện quyền sở hữu, Từ Diệu Văn lại dùng ngữ điệu thản nhiên giống như là đang thuận miệng nói ra thôi.
Đúng là phong cách của Từ Diệu Văn mà.
Hàn Duy im lặng một lúc mới buông lời than thở ‘’Không chán à?’’
‘’Còn em thì sao?’’ Từ Diệu Văn nắm cằm y.
‘’Ừm, khuôn mặt này, nhìn phát chán…Ưm….’’ Cảm giác cằm bị bóp đau, Từ Diệu Văn cúi xuống cắn môi y, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng quấn lấy đối phương mà day dưa, không ngừng đổi góc độ hôn mạnh xuống.
Sau màn hôn môi mãnh liệt đến tối tăm mặt mày, đến khi Hàn Duy sắp ngất vì thiếu dưỡng khí mới được thả ra, y lập tức thở hổn hển lau nước bọt chảy trên khóe miệng.
‘’Phải trừng phạt em…’’ Từ Diệu Văn đưa tay thành thạo cởi nút áo trên người Hàn Duy.
Hàn Duy đè tay hắn lại ‘’Không được, anh không khỏe….’’
Từ Diệu Văn thản nhiên tiếp tục ‘’Không khỏe vẫn có thể làm em’’
Hàn Duy cũng không có sức cự tuyệt hắn, nhìn hắn bộ dạng không dễ tha thứ đành phải phốp hợp với hắn cũng giải quyết mớ quần áo trên người, còn chủ động nâng cao hai chân để ngón tay hắn dễ dàng xâm nhập.
Cảm giác ngón tay Từ Diệu Văn không ngừng đâm rút, Hàn Duy dang rộng chân ra, Từ Diệu Văn lại đưa phân thân cách lớp vải quần của hắn lên, vật thô cứng kia đang trương to trước miệng Hàn Duy.
Hàn Duy khó hiểu nói thầm ‘’Cương rồi….’’
Từ Diệu Văn bật cười, giọng nói dịu dàng hẳn đi ‘’Liếm ướt mới vào được…’’
Hàn Duy liếc hắn một cái rồi cũng nghe lời há miệng ngậm vào, dùng đầu lưỡi ướt át liếm láp từng chút một, bộ phận không thể chạm tới cũng được dùng tay vỗ về.
Từ Diệu Văn thoải mái rên hừ hừ, cúi đầu chỉ đạo ‘’Kích thích chỗ đó…’’
Hàn Duy nghe vậy trượt lên, hút phần đỉnh một chút, đầu lưỡi thọc vào khe nhỏ trên đầu khấc, vừa làm vừa giương mắt lên nhìn Từ Diệu Văn.
‘’Kỹ thuật của bảo bối càng ngày càng tốt….’’
Hàn Duy liếc hắn một cái, miệng vẫn kiên nhẫn lấy lòng hắn.
Ngậm một lúc tính khí đã sớm ướt đẫm, Từ Diệu Văn cũng không muốn rút ra, ngược lại còn duỗi thẳng lưng tự chuyển động trong khoang miệng ấm áp, sau đó đạt tới cao trào.
Hàn Duy nằm im khẩu giao cho hắn, khi thứ chất lỏng kia bắn vào miệng lập tức phát nghẹn, nhanh chóng ngồi dậy ho khù khụ.
Từ Diệu Văn vỗ má y, Hàn Duy lập tức gạt tay hắn ra căm giận quát ‘’Lừa đảo’’
Sao lại có người đang làm công tác chuẩn bị, kết quả là cho tự mình sung sướng không nghĩ đến ai như vậy?
Mà y cũng hừng hực dùng miệng lấy lòng hắn quên hết trời trăng, mãi đến lúc hắn bắn ra mới mơ màng tỉnh lại, mới cảm nhận được mùi vị của thứ kia đang chảy xuống cằm, lúc này mới biết hắn đã bắn.
Dục vọng cũng theo đó bị khơi mào.
Từ Diệu Văn nghe y mắng một một câu như vậy chỉ cười nhếch miệng, rồi mới sáp lại hôn đối phương một cái chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Hàn Duy cũng hết cách, chỉ có thể mọc rễ tại căn hộ vừa chiếm đóng mấy ngày, chủ yếu là để tiện chăm lo ăn uống cho Từ Diệu Văn.
Nhìn chung có vẻ khỏi bệnh rồi, nhưng Từ Diệu Văn thỉnh thoảng còn xì mũi, giọng nói vẫn khò khè, có lẽ cổ họng vẫn còn sưng, Hàn Duy mỗi ngày đều tham khảo thêm sách nấu ăn, nấu toàn những món thanh đạm.
Trương Dược Ngạn bên bàn ăn khổ sở ‘’Mặc dù cậu nấu rất ngon nhưng suốt ngày toàn ăn mấy món hấp, riết rồi miệng lưỡi cũng muốn nhạt luôn. Hay là vầy, cậu cứ nấu riêng cho Diệu Văn một phần, còn chúng ta ăn món khác được không ?’’
Từ Diệu Văn liếc cậu ta, đằng hắng mấy tiếng ‘’Hàn Duy có thể kêu đồ ăn bên ngoài cho cậu’’
‘’Có Tiểu Duy ở đây mà còn phải ăn ngoài, thế có thảm không ?’’
Hàn Duy có chút buồn cười ‘’Nếu chúng ta ăn món khác, anh ấy nhất định sẽ ganh tị, Tiểu Ngạn anh ráng nhịn thêm vài ngày vậy’’
Từ Diệu Văn nhướn mày, Trương Dược Ngạn cắn răng ‘’Nhưng cứ nhìn tới bộ dạng này của Từ Diệu Văn là tôi lại ngứa mắt’’
‘’Bộ dạng tớ thế nào ?’’
‘’Rất đê tiện’’
‘’Bảo bối….’’ Từ Diệu Văn dịu dàng chuyển sang Hàn Duy ‘’Chúng ta tiếp tục ăn cháo đi’’
Trương Dược Ngạn ‘’….’’
Từ Diệu Văn chưa hết bệnh. Vì công việc nhiều nên Hàn Duy phải đem về nhà giải quyết. Còn mang theo một ít sách báo ưa thích để đọc trước khi ngủ, mặc dù đọc không được bao nhiêu lại bị ném đi rồi cả người lập tức bị đè nặng.
Tuy rằng có thể đưa tay lướt khắp da thịt mịn màng dưới lớp quần áo kia, nhưng sợ lây bệnh nên hắn vẫn không dám dứt khoát xuống tay.
Đúng là nằm trên miệng núi lửa, có người yêu bên cạnh cùng nằm trên một cái giường mà chỉ có thể nhìn không thể ăn. Từ Diệu Văn vô cùng buồn bực, một tay vuốt ve thắt lưng tinh tế của Hàn Duy, mặt không cam lòng cùng y hôn môi, tay kia lại không biết quy củ kéo tay Hàn Duy tới giữa hai chân ý nói ‘’Em xem nó này’’
Hàn Duy khóc không ra nước mắt, đưa tay vào quần hắn, chỗ kia đã đứng lên trông thấy. Y khẽ cầm vật phát nóng nhẹ nhàng vuốt ve.
‘’Không muốn tay, muốn em cơ’’
Dùng ngữ điệu bất mãn đưa tay xoa nắn cho y. TỪ Diệu Văn cách lớp vải vuốt ve chỗ đó, cả người Hàn Duy lập tức căng cứng, giọng nói gấp gáp ‘’Coi chừng bệnh nặng thêm’’
‘’Có nhớ lần đầu chúng ta làm không?’’
Từ Diệu Văn đột ngột hứng lên hỏi một vấn đề không liên quan như vậy.
‘’Bên dưới của em thật chặt, anh làm em đau. Sau đó anh hỏi em có phải lần đầu không, em không trả lời…’’
Không hiểu tại sao hắn nhắc lại chuyện này, Hàn Duy vẫn không ngừng động tác trên tay.
‘’Vậy đó có phải lần đầu tiên của em không? Nơi này….’’ Ngón tay lướt qua mông nắn bóp ‘’Có phải chỉ có mình anh đi vào?’’
Hàn Duy xoay người né tránh ‘’Phải hay không quan trọng lắm sao?’’
‘’Mặc kệ có phải hay không thì sau này cũng chỉ có một mình anh đi vào’’
Lời nói giống như công khai thể hiện quyền sở hữu, Từ Diệu Văn lại dùng ngữ điệu thản nhiên giống như là đang thuận miệng nói ra thôi.
Đúng là phong cách của Từ Diệu Văn mà.
Hàn Duy im lặng một lúc mới buông lời than thở ‘’Không chán à?’’
‘’Còn em thì sao?’’ Từ Diệu Văn nắm cằm y.
‘’Ừm, khuôn mặt này, nhìn phát chán…Ưm….’’ Cảm giác cằm bị bóp đau, Từ Diệu Văn cúi xuống cắn môi y, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng quấn lấy đối phương mà day dưa, không ngừng đổi góc độ hôn mạnh xuống.
Sau màn hôn môi mãnh liệt đến tối tăm mặt mày, đến khi Hàn Duy sắp ngất vì thiếu dưỡng khí mới được thả ra, y lập tức thở hổn hển lau nước bọt chảy trên khóe miệng.
‘’Phải trừng phạt em…’’ Từ Diệu Văn đưa tay thành thạo cởi nút áo trên người Hàn Duy.
Hàn Duy đè tay hắn lại ‘’Không được, anh không khỏe….’’
Từ Diệu Văn thản nhiên tiếp tục ‘’Không khỏe vẫn có thể làm em’’
Hàn Duy cũng không có sức cự tuyệt hắn, nhìn hắn bộ dạng không dễ tha thứ đành phải phốp hợp với hắn cũng giải quyết mớ quần áo trên người, còn chủ động nâng cao hai chân để ngón tay hắn dễ dàng xâm nhập.
Cảm giác ngón tay Từ Diệu Văn không ngừng đâm rút, Hàn Duy dang rộng chân ra, Từ Diệu Văn lại đưa phân thân cách lớp vải quần của hắn lên, vật thô cứng kia đang trương to trước miệng Hàn Duy.
Hàn Duy khó hiểu nói thầm ‘’Cương rồi….’’
Từ Diệu Văn bật cười, giọng nói dịu dàng hẳn đi ‘’Liếm ướt mới vào được…’’
Hàn Duy liếc hắn một cái rồi cũng nghe lời há miệng ngậm vào, dùng đầu lưỡi ướt át liếm láp từng chút một, bộ phận không thể chạm tới cũng được dùng tay vỗ về.
Từ Diệu Văn thoải mái rên hừ hừ, cúi đầu chỉ đạo ‘’Kích thích chỗ đó…’’
Hàn Duy nghe vậy trượt lên, hút phần đỉnh một chút, đầu lưỡi thọc vào khe nhỏ trên đầu khấc, vừa làm vừa giương mắt lên nhìn Từ Diệu Văn.
‘’Kỹ thuật của bảo bối càng ngày càng tốt….’’
Hàn Duy liếc hắn một cái, miệng vẫn kiên nhẫn lấy lòng hắn.
Ngậm một lúc tính khí đã sớm ướt đẫm, Từ Diệu Văn cũng không muốn rút ra, ngược lại còn duỗi thẳng lưng tự chuyển động trong khoang miệng ấm áp, sau đó đạt tới cao trào.
Hàn Duy nằm im khẩu giao cho hắn, khi thứ chất lỏng kia bắn vào miệng lập tức phát nghẹn, nhanh chóng ngồi dậy ho khù khụ.
Từ Diệu Văn vỗ má y, Hàn Duy lập tức gạt tay hắn ra căm giận quát ‘’Lừa đảo’’
Sao lại có người đang làm công tác chuẩn bị, kết quả là cho tự mình sung sướng không nghĩ đến ai như vậy?
Mà y cũng hừng hực dùng miệng lấy lòng hắn quên hết trời trăng, mãi đến lúc hắn bắn ra mới mơ màng tỉnh lại, mới cảm nhận được mùi vị của thứ kia đang chảy xuống cằm, lúc này mới biết hắn đã bắn.
Dục vọng cũng theo đó bị khơi mào.
Từ Diệu Văn nghe y mắng một một câu như vậy chỉ cười nhếch miệng, rồi mới sáp lại hôn đối phương một cái chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Bình luận truyện