Nếu…
Chương 30: Người bình thường luôn có một giấc mộng không tầm thường
Sáng hôm sau, tôi có một cảm giác kì quái rất khó hình dung khi ở bên Cao Suất. Ăn xong, tôi ngồi xe ba bánh theo Vệ thúc tới tòa soạn.
Chúng tôi vẫn như thường ngày, lấy xong báo liền rời đi, nhưng tôi chợt nhớ ra hôm qua dường như còn quên cái gì đó. Vừa quay đầu lại, tôi đã phát hiện ra vấn đề vì vậy bảo Vệ thúc chờ một chút sau đó đi tới một chồng báo khác ngồi xổm xuống.
Tiêu đề tờ báo hôm đó không thật bắt mắt nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện một tin tức chiếm cả trang đầu: Tập đoàn Cao thị lại thu mua công ty nước ngoài, lợi nhuận dự tính tăng gấp đôi năm trước.
Tôi đọc xong, trong đầu “ông” một tiếng, cư nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Lâm Nghị, sao vậy? Còn chưa lên xe?” Vệ thúc thấy tôi ngồi trước chồng báo, khó hiểu hỏi.
Tôi lập tức cầm báo trên xe Vệ thúc, cẩn thận lật từng trang, từ đầu đến cuối đều không có tin tức của Cao gia. Đột nhiên tôi hiểu được cái gì nhưng lại có rất nhiều nghi vấn.
Tôi không giải thích nhiều cho Vệ thúc, vội vàng chạy về nhà. Ngay tại trên đường, tôi lại gặp người đàn ông lần trước cùng Cao Suất trao đổi. Tôi chậm chạp đi theo anh ta tới một công viên không lớn không nhỏ. Cách đó không xa, như tôi dự đoán, Cao Suất đang ngồi trên ghế.
Hai người rất nhanh đã trao đổi xong, tôi liền đứng phía sau thẳng tắp nhìn anh cho tới khi cả hai đối diện nhau.
“Lâm Nghị…?” Cao Suất càm trong tay túi da, không ngờ sẽ gặp tôi ở đây.
Tôi cái gì cũng không làm, chỉ tiếp tục nhìn anh.
“Được rồi…chuyện tới nước này…anh cũng không giấu nữa.”
Cách lập thu đã ba ngày, thời tiết dần chuyển lạnh, Cao Suất mặc một chiếc áo cao cổ dẫn tôi tới chiếc ghế gần đó, đưa cho tôi cái túi.
“Mở ra đi, có lẽ em sẽ biết.”
Tôi nhận lấy cái túi, thoáng do dự một chút mới mở ra.
Vừa mở, vị thuốc đông y tràn ngập trong khoang mũi khiến tôi nhíu mày.
“Đây đều là mấy vị thuốc đông y quý. Lâm Nghị, anh hi vọng có thể trị khỏi giọng nói cho em.”
Lúc nghe tới đó, tôi không tự giác nắm chặt cái túi, run lên.
“Anh biết…anh biết giọng của em không phải do bệnh mà do tâm lí…nhưng anh nhịn không được, muốn làm tất cả có thể để cứu vãn. Em đừng hiểu lầm. Anh nói thích em là thật tâm, không phải vì muốn bồi thường. Lâm Nghị, dược liệu này anh phải đổi bằng rất nhiều tiền mới mua được, canh buổi sáng đều là nấu từ chúng. Còn có…lúc trước anh tới đây, sợ em không cho anh vào nên mới nghĩ ra rất nhiều phương án, chỉ hi vọng em có thể chấp nhận anh. Em không thích anh cũng không sao, chỉ cần em cho anh ở lại, anh tin bản thân có thể khiến em cảm động. Cao gia căn bản không có gì thay đổi, phá sản gì đó đều là anh nói dối. Anh liên hệ bên in ấn, in một kì báo đăng tin Cao gia phá sản, sau đó mỗi ngày để người mua hết toàn bộ, đề phòng có ai phát hiện ra thiếu mất vài trang. Anh còn an bài bên truyền hình làm riêng vài đoạn tin tức. Kì thực bản tin Cao gia phá sản ngày đó không phải là chương trình ti vi mà chỉ là một đoạn băng ghi hình.”
Toàn thân tôi đã run rẩy. Cao Suất không hổ là Cao Suất, giấu kín như vậy, diễn tốt như vậy.
“Lâm Nghị, anh biết em nhất định cảm thấy anh rất đáng giận…nhưng khi anh biết em bị bọn họ đuổi đi, sau đó lại không thể nói chuyện…anh cảm thấy rất đau lòng. Thẳng đến khi phát hiện bản thân mù quáng nhiều năm như vậy, anh sợ em sẽ hận anh, không muốn gặp anh…Trừ bỏ khổ nhục kế, anh căn bản không biết làm thế nào để em tiếp nhận anh. Anh đã thương lượng với cha mẹ, việc kết hôn đã ủy bỏ. Hồ Kiến Quốc cũng gửi tới một câu thực xin lỗi. Lý thúc, dì Trương cũng không dám đối với em như vậy nữa. Lâm Nghị…em đừng trách anh. Em nói anh âm hiểm cũng được, giảo hoạt cũng không sao. Anh thật sự không biết mình có thể làm gì bây giờ. Không có em, anh căn bản không thể sống. Tha thứ cho sự lừa gạ, tổn thương của anh, tha thứ cho người nhà của anh, cũng tha thứ cho phần tình cảm đến muộn này của anh được không?”
Tôi đứng lên phủi bụi trên quần áo, xoay người hướng về phía trước cười cười.
Một chiếc lá rơi xuống bên người im lặng, nhẹ nhàng.
Con người là một loại động vật rất kì quặc, vô luận là tình cảm hay là những thứ khác.
Người không tầm thường luôn có một giấc mộng bình thường, nhưng người bình thường lại có một giấc mộng không tầm thường.
Cao Suất hiển nhiên là loại người trước còn tôi có phải là loại phía sau?
Cao Suất chính là một giấc mộng không tầm thường của tôi.
Cùng anh dây dưa tại một trấn nhỏ, mỗi ngày buôn bán một chút, ăn no, mặc ấm chính là tâm nguyện của tôi.
Tương lai sau này là bởi vì hiện tại bình thường mà phấn khích ư?
Có ai hiểu được đâu.
Như bây giờ rất tốt.
Thật sự.
Bình thường là đẹp nhất.
THE END
Chúng tôi vẫn như thường ngày, lấy xong báo liền rời đi, nhưng tôi chợt nhớ ra hôm qua dường như còn quên cái gì đó. Vừa quay đầu lại, tôi đã phát hiện ra vấn đề vì vậy bảo Vệ thúc chờ một chút sau đó đi tới một chồng báo khác ngồi xổm xuống.
Tiêu đề tờ báo hôm đó không thật bắt mắt nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện một tin tức chiếm cả trang đầu: Tập đoàn Cao thị lại thu mua công ty nước ngoài, lợi nhuận dự tính tăng gấp đôi năm trước.
Tôi đọc xong, trong đầu “ông” một tiếng, cư nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Lâm Nghị, sao vậy? Còn chưa lên xe?” Vệ thúc thấy tôi ngồi trước chồng báo, khó hiểu hỏi.
Tôi lập tức cầm báo trên xe Vệ thúc, cẩn thận lật từng trang, từ đầu đến cuối đều không có tin tức của Cao gia. Đột nhiên tôi hiểu được cái gì nhưng lại có rất nhiều nghi vấn.
Tôi không giải thích nhiều cho Vệ thúc, vội vàng chạy về nhà. Ngay tại trên đường, tôi lại gặp người đàn ông lần trước cùng Cao Suất trao đổi. Tôi chậm chạp đi theo anh ta tới một công viên không lớn không nhỏ. Cách đó không xa, như tôi dự đoán, Cao Suất đang ngồi trên ghế.
Hai người rất nhanh đã trao đổi xong, tôi liền đứng phía sau thẳng tắp nhìn anh cho tới khi cả hai đối diện nhau.
“Lâm Nghị…?” Cao Suất càm trong tay túi da, không ngờ sẽ gặp tôi ở đây.
Tôi cái gì cũng không làm, chỉ tiếp tục nhìn anh.
“Được rồi…chuyện tới nước này…anh cũng không giấu nữa.”
Cách lập thu đã ba ngày, thời tiết dần chuyển lạnh, Cao Suất mặc một chiếc áo cao cổ dẫn tôi tới chiếc ghế gần đó, đưa cho tôi cái túi.
“Mở ra đi, có lẽ em sẽ biết.”
Tôi nhận lấy cái túi, thoáng do dự một chút mới mở ra.
Vừa mở, vị thuốc đông y tràn ngập trong khoang mũi khiến tôi nhíu mày.
“Đây đều là mấy vị thuốc đông y quý. Lâm Nghị, anh hi vọng có thể trị khỏi giọng nói cho em.”
Lúc nghe tới đó, tôi không tự giác nắm chặt cái túi, run lên.
“Anh biết…anh biết giọng của em không phải do bệnh mà do tâm lí…nhưng anh nhịn không được, muốn làm tất cả có thể để cứu vãn. Em đừng hiểu lầm. Anh nói thích em là thật tâm, không phải vì muốn bồi thường. Lâm Nghị, dược liệu này anh phải đổi bằng rất nhiều tiền mới mua được, canh buổi sáng đều là nấu từ chúng. Còn có…lúc trước anh tới đây, sợ em không cho anh vào nên mới nghĩ ra rất nhiều phương án, chỉ hi vọng em có thể chấp nhận anh. Em không thích anh cũng không sao, chỉ cần em cho anh ở lại, anh tin bản thân có thể khiến em cảm động. Cao gia căn bản không có gì thay đổi, phá sản gì đó đều là anh nói dối. Anh liên hệ bên in ấn, in một kì báo đăng tin Cao gia phá sản, sau đó mỗi ngày để người mua hết toàn bộ, đề phòng có ai phát hiện ra thiếu mất vài trang. Anh còn an bài bên truyền hình làm riêng vài đoạn tin tức. Kì thực bản tin Cao gia phá sản ngày đó không phải là chương trình ti vi mà chỉ là một đoạn băng ghi hình.”
Toàn thân tôi đã run rẩy. Cao Suất không hổ là Cao Suất, giấu kín như vậy, diễn tốt như vậy.
“Lâm Nghị, anh biết em nhất định cảm thấy anh rất đáng giận…nhưng khi anh biết em bị bọn họ đuổi đi, sau đó lại không thể nói chuyện…anh cảm thấy rất đau lòng. Thẳng đến khi phát hiện bản thân mù quáng nhiều năm như vậy, anh sợ em sẽ hận anh, không muốn gặp anh…Trừ bỏ khổ nhục kế, anh căn bản không biết làm thế nào để em tiếp nhận anh. Anh đã thương lượng với cha mẹ, việc kết hôn đã ủy bỏ. Hồ Kiến Quốc cũng gửi tới một câu thực xin lỗi. Lý thúc, dì Trương cũng không dám đối với em như vậy nữa. Lâm Nghị…em đừng trách anh. Em nói anh âm hiểm cũng được, giảo hoạt cũng không sao. Anh thật sự không biết mình có thể làm gì bây giờ. Không có em, anh căn bản không thể sống. Tha thứ cho sự lừa gạ, tổn thương của anh, tha thứ cho người nhà của anh, cũng tha thứ cho phần tình cảm đến muộn này của anh được không?”
Tôi đứng lên phủi bụi trên quần áo, xoay người hướng về phía trước cười cười.
Một chiếc lá rơi xuống bên người im lặng, nhẹ nhàng.
Con người là một loại động vật rất kì quặc, vô luận là tình cảm hay là những thứ khác.
Người không tầm thường luôn có một giấc mộng bình thường, nhưng người bình thường lại có một giấc mộng không tầm thường.
Cao Suất hiển nhiên là loại người trước còn tôi có phải là loại phía sau?
Cao Suất chính là một giấc mộng không tầm thường của tôi.
Cùng anh dây dưa tại một trấn nhỏ, mỗi ngày buôn bán một chút, ăn no, mặc ấm chính là tâm nguyện của tôi.
Tương lai sau này là bởi vì hiện tại bình thường mà phấn khích ư?
Có ai hiểu được đâu.
Như bây giờ rất tốt.
Thật sự.
Bình thường là đẹp nhất.
THE END
Bình luận truyện