[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ

Chương 3



Hai người Từ Táp cùng Lý Xuất Vân, sau khi vượt qua thời kì khách sáo khi mới bắt đầu ở chung, cuối cùng phát hiện thói quen sinh hoạt, phương điện yêu thích lẫn nhau, thật sự là có độ lệch lạc rất lớn, có thể nói cá tính bọn họ vốn là giống như hai đường thẳng song song.

Kết quả là, tranh chấp, tranh cãi không ngừng, những trận cãi nhau liền trở thành chuyện cơ bản trong cuộc sống chung của hai người.

Buổi tối, Từ Táp ở bên ngoài phòng tắm vòng hai vòng, nghĩ qua nghĩ lại, rồi đưa tay gõ cửa, “Uy, cậu có khỏe không?”

Lý Xuất Vân khó chịu ở bên trong cửa quát: “Để làm chi?”

Từ Táp bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Xuất Vân trở về liền chiếm lấy phòng tắm, không biết ở bên trong làm gì, Từ Táp vài lần tham dò, phát hiện cậu không có ý muốn ra ngoài, vì không thể nhịn được nữa, chỉ có thể gõ cửa gọi người.

“Nếu cậu dùng xong rồi, thỉnh đi ra được không?”

Sau một trận tiếng nước, Lý Xuất Vân cầm một quyển sách thật dày, mở cửa đi ra.

Từ Táp cau mày nhìn nhìn, “Ở phòng tắm đọc sách không tốt lắm.”

Lý Xuất Vân vênh cổ, “Liên quan gì đến cậu, tôi thích.”

Từ Táp vừa thấy người này chiếm buồng vệ sinh không sử dụng còn lý sự như vậy, hắn cũng có chút tức giận, “Cậu coi chừng bị trĩ đó.”

Lý Xuất Vân trợn mắt trừng Từ Táp, “Trĩ sang mộc trên mông tôi, cũng không phải mộc trên mông cậu, câu quan tâm cái thao* gì.”

_thao: mọi người có thể hiểu đây là chữ ”đếch” cũng đc.

“Cậu!” Từ Táp phát hiện, Lý Xuất Vân này tùy hứng có thừa còn ăn nói độc ác, chính mình thường thường bị lời của cậu tức đến dạ dày đau.

Hừ, không để cậu biết mùi một chút, là không được.

Trong phòng khách, thường thường hỗn độn do quần áo, giày chơi bóng, bộ sách, bút ký của Lý Xuất Vân để lộn xộn, Từ Táp vốn yêu sạch sẽ phát hiện, nguyên do mình đến đây vì ấn tượng ban đầu của mình về nơi này rất chỉnh tề, ngăn nắp.

Vì thế, Từ Táp chỉ có thể đi theo sau Lý Xuất Vân không ngừng thu thập, đem đồ vật sắp lại gọn gàng chờ Lý Xuất Vân ôm trở về phòng của cậu ta.

“Uy, ” Hôm nay, Từ Táp không thể nhịn được nữa, đem một đống đồ vật linh tinh trên ghế sa lon, để lên trên người Lý Xuất Vân đang nằm xiêu vẹo trên ghế sa lon, “Cậu rõ ràng có khi ở trong này rãnh đến phát bệnh, tự mình dọn dẹp đi.”

Lý Xuất Vân nằm nghiêng ngả như túi khoai tây, chẳng thèm để ý đem đồ vật đẩy sang một bên, nhe răng cười, “Tôi cũng không nhờ cậu dọn.”

“Cậu không phải nói phải bảo trì vệ sinh nơi công cộng sao?”

“Nga.” Lý Xuất Vân di chuyển nhoi nhoi như một con trùng, miễn cưỡng đáp: “Vậy cậu hãy dọn đi.”

“Cậu!”

“Không cần chắn tôi xem tv, thỉnh sang bên đứng một chút.”

Từ Táp buồn bực xoay người rời đi.

Tức giận thì tức giận, Từ Táp rất khó chịu với cảnh bừa bộn, kiếp sống ký túc xá nhiều năm đã sắp làm cho hắn đem kỷ luật sạch sẽ khắc vào trong lòng, nhìn thấy chỗ nào lộn xộn, luôn chịu không nổi lấy bọn chúng cất kỹ từng món.

Càng làm cho Từ Táp khó có thể chịu được chính là kem đánh răng của Lý Xuất Vân.

Trong phòng tắm, kem đánh răng của hai người sử dụng để song song ở trên giá, cây của Lý Xuất Vân, thường thường không có đậy nắp.

Mới đầu Từ Táp phát hiện tình huống này, sẽ tốn chút sức đem cái nắp của cây kem đánh răng bị rơi ở trong góc tìm ra, rửa sạch, đậy lại cho Lý Xuất Vân.

Nhưng bao giờ cũng thế, Từ Táp lại phát hiện, nắp kem đánh răng lại không thấy.

Sau khi cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, Từ Táp phát hiện Lý Xuất Vân căn bản đối với cái nắp này trong quan tâm, kem đánh răng cũng bóp lung tung.

Cuối cùng có một lần Từ Táp lại phát hiện cây kem đánh răng mới mua của Lý Xuất Vân bị đánh mất nắp, hắn cầm kem đánh răng đến hỏi Lý Xuất Vân: “Tôi hỏi cậu, nắp đâu?”

“A?” Lý Xuất Vân đang cầm sách rút trong sô pha, nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.

Đem kem đánh răng đưa tới trước mặt Lý Xuất Vân, Từ Táp nói: “Như vậy rất không vệ sinh, dễ dàng nảy sinh vi khuẩn.”

“Nga.”

“Tôi hỏi cậu, nắp đâu?”

Vẻ mặt Lý Xuất Vân khó chịu, “Tôi đâu biết, tôi lại chưa ăn nó.”

“Cậu người này như thế nào như vậy?”

Lý Xuất Vân hất cổ, “Tôi làm sao?”

“Cậu…”

Lý Xuất Vân gãi gãi mái tóc ngắn hỗn độn, trên mặt chẳng hề để ý, “Cậu để y kem đánh răng của tôi làm chi? Cậu đối với nó có cảm tình?”

“Cậu, cậu tên này, cậu cũng quá tùy tiện, rất… Rất…”

“Tôi lại chưa nói không cho cậu dùng nó, không đậy không phải vừa lúc.”

Đôi mày rậm của Từ Táp gần như dựng đứng lên, “Tôi không phải nói cái này với cậu.”

“Vậy cậu muốn nói cái gì?” Lý Xuất Vân đào đào lỗ tai, bĩu môi, nhỏ giọng than thở: “Nói như vậy nửa ngày, cậu cũng không biết cậu muốn nói với tôi cái gì.”

“Cậu, cậu như thế nào như vậy?”

“Tôi thế nào? E ngại cậu? Kem đánh răng của tôi mắc mớ gì tới cậu, rãnh quá đi quan tâm.”

“Cậu… Cậu một chút tính kỷ luật cũng không có, làm sao giống một sinh viên?”

Lý Xuất Vân không chút khách khí phản bác: “Cậu có biết sinh viên là dạng gì sao? Cậu học qua đại học sao?”

Từ Táp vừa nghe, biến sắc, dừng dừng, xoay người rời đi.

Lý Xuất Vân hừ nhẹ một tiếng, lại lùi về trong sô pha.

Xem xong sách, Lý Xuất Vân bắt đầu lên mạng, sau ki dao xung quanh xong, Lý Xuất Vân đi vào diễn đàn thể dục, tìm được bài giới thiệu Từ Táp.

Ở trong giới thiệu, Lý Xuất Vân phát hiện, từ nhỏ Từ Táp đã vào trường học chuyên môn về bóng đá, hắn cũng không có học trường học chính quy, bởi vì bản thân có thiên phú về bóng đá cực kỳ xuất sắc, mười lăm tuổi liền tiến vào đội chuyên nghiệp, theo thời gian vẫn đá cho đến khi trở thành lực lượng chủ lực trong trận của đội.

Nguyên lai, Từ Táp thật sự không có đi học đại học.

Lý Xuất Vân đột nhiên cảm thấy được trong lòng có chút không thoải mái, cậu phiền muộn tắt máy tính, che đầu ngủ.

Ngày hôm sau, Lý Xuất Vân thấy Từ Táp đem bát cháo đưa cho mình, cậu không dám nhìn hắn, tiếp nhận bát, vùi đầu ăn.

Nhìn Từ Táp vác bao vận động, mở cửa ra, Lý Xuất Vân muốn gọi hắn ở lại, há há miệng, cuối cùng vẫn không nói.

Chờ Từ Táp đi rồi, lúc này Lý Xuất Vân mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không học đại học thì sao, ngươi bây giờ còn không phải danh khắp thiên hạ.”

Cuối tuần, đội Minh Châu khiêu chiến đội bóng khác ở sân khách, Từ Táp đã năm buổi tối chưa về.

Lý Xuất Vân ở nhà một mình, mới đầu còn cảm thấy thực dễ chịu, khi đêm buông xuống, cậu đột nhiên cảm thấy được có chút tịch mịch.

Nếu Từ Táp ở, biết gian phòng cách vách có người, có lẽ, cảm giác sẽ khác.

Lập tức, Lý Xuất Vân lắc lắc đầu, hừ nói: có cái gì khác đâu.

Ngày thứ hai, Từ Táp đã trở lại.

Lý Xuất Vân không có xem tv, cậu từ trên mạng biệt được tin hai đội ngang tay.

Nhìn trộm xem biểu tình Từ Táp, Lý Xuất Vân phát hiện hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Mùa này chiến tích của đội Minh Châu không tồi, nhưng nếu muốn đoạt giải quán quân còn cần một phen chém giết.

Nhẹ nhàng đem cửa phòng đẩy ra một khe hở, Lý Xuất Vân nhìn đi vào, phát hiện Từ Táp ngồi ở ghế trên, cúi đầu đang xem một quyển sách.

Nhẹ nhàng khụ một tiếng, nghe được động tĩnh Từ Táp ngẩng đầu lên.

Thấy Lý Xuất Vân tựa vào cạnh cửa nhìn mình chằm chằm, Từ Táp buông quyển sách trên tay, hỏi: “Chuyện gì?”

“Ách, tôi, tôi đói bụng.” Mang theo ý tham dò nói ra những lời này, Lý Xuất Vân thấy, mặt Từ Táp, cũng không có biểu tình mất hứng gì, hắn đầu tiên là sửng sốt sau đó cúi nửa đầu, tiếp theo, trên mặt lộ ra một mạt ôn nhu, sau đó đứng lên.

“Cậu, nấu?” Lý Xuất Vân có chút không thể tin được.

“Ân.” Từ Táp ứng với một tiếng, gật gật đầu, đã đi tới.

Lý Xuất Vân gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ: Tính tình cậu ta sao lại đột nhiên tốt như thế?

Từ Táp đã không thèm hơn so đo đủ loại với Lý Xuất Vân, toàn bộ tâm tư của hắn, đều đặt ở mục tiêu là đoạt giải quán quân năm nay. Chiến tích đội Minh Châu không tệ, nhưng tuyến tiên phong có nhiều cầu thủ bị thương trong người, thương thế của hậu vệ cần nghỉ ngơi hơn một tháng, trận đấu kế tiếp làm sao bây giờ?

Lý Xuất Vân chú ý tới biểu tình chăm chú suy nghĩ của Từ Táp, cậu nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay của hắn, đưa gói bột cà ri đang cầm trên tay qua.

Từ Táp không có để ý loại đòi hỏi “Gọi món ăn” này, hắn cầm lấy bao cà ri, mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn thích hợp.

Nhìn động tác gọt vỏ khoai tây ngốc nghếch của Lý Xuất Vân, Từ Táp yên lặng nhận lấy cái thứ trong tay cậu.

Lý Xuất Vân tựa vào một bên chờ ăn phát hiện, Từ Táp trầm mặc làm cho mình lo lắng cũng làm cho mình sợ hãi.

“Uy, sao cậu không nói lời nào, không muốn nấu có thể nói.”

Từ Táp lắc lắc đầu, đem cà rốt cắt xong bỏ trong nồi.

“Đang nói chuyện với cậu nha, đá thua cũng không phải trách nhiệm một mình cậu.”

“Chúng tôi không có thua.”

“Nga đúng! Là ngang tay. Bất quá đang nói chuyện với cậu nha, cậu không nói lời nào tôi sẽ nghĩ cậu đang tức giận.”

“Không có, tôi chỉ là đang nghĩ một ít chuyện của mình.”

Nhìn nụ cười thản nhiên trên Từ Táp, đáy lòng Lý Xuất Vân dâng lên một cỗ cảm tình hỗn tạp thưởng thức cùng thương tiếc.

Nhìn đến Từ Táp chỉ bới một chén cơm cà ri cho mình, Lý Xuất Vân kéo hắn đang muốn đi lại, “Cậu cũng ăn.”

“Không được.”

“Ăn một chút thôi.” Lý Xuất Vân kiên quyết nhét bát vào tay Từ Táp, “Cậu nấu rất thơm mà, ăn một chút.”

Từ Táp yên lặng nhấm nuốt, vẫn không nói lời nào.

“Năm nay thua còn có sang năm.” Lý Xuất Vân nhịn không được nói.

“Mỗi một năm tôi đều ôm tín niệm tất thắng khi đá b,anh mỗi một năm tôi đều muốn thắng.”

“Quá cố chấp không phải chuyện tốt.”

“Không chấp nhất đều kẻ vô tích sự.”

“Nga.”

Trên bàn cơm, hai người lại trầm mặc.

Nhìn bóng dáng Từ Táp, Lý Xuất Vân muốn gọi hắn ở lại, nói chút gì đó lại không biết có thể nói thêm cái gì, nên nói cái gì, dành ngơ ngẩn nhìn Từ Táp đóng cửa phòng.

Sáng sớm, Lý Xuất Vân khó có khi lại dậy sớm, phát hiện Từ Táp còn dậy sớm hơn, đã chuẩn bị xuất môn.

“Đi sân huấn luyện?”

”Đúng vậy.” Từ Táp mặc dồ thể dục vác ba lô vận động mở cửa phòng.

Cố không đề ý bữa sáng tỏa mùi thơm đặt trên bàn, Lý Xuất Vân theo sát sau lưng Từ Táp.

“Cậu làm gì?”

“Tôi, tôi, tôi có chút chuyện.” Lý Xuất Vân cào cào mái tóc ngắn, che dấu một chút xấu hổ của mình.

Đến dưới lầu, sáng sớm ở xã khu thực im lặng. Túng nhảy tại chỗ vài cái, sau đó Từ Táp bắt đầu chạy bộ, chạy hướng sân huấn luyện đội Minh Châu.

“Ai, cậu, chạy bộ qua đó?” Lý Xuất Vân ở phía sau Từ Táp hỏi.

“Đúng.” Đáp lời ngắn gọn, Từ Táp cất bước chạy về phía trước.

Nhìn bóng dáng Từ Táp dần dần đi xa, Lý Xuất Vân lẩm bẩm: “Hai km đó.”

Trên cỏ, Từ Táp đang vận động duỗi thân.

“Táp.”

Từ Táp nhìn lại, cười nói: “Yêu, cậu không đi phục dưỡng sức sao, sao lại chạy đến đây.”

Kêu Từ Táp chính là một trong những chủ lực hậu vệ của đội Minh Châu —— Hầu Dũng. Một tháng trước, hắn bị thương trong trận đấu, một đoạn xương chân nhỏ nứt ra, hiện tại vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đang trong thời kỳ phục kiện.

“Tôi tới thăm các cậu một chút.” Hầu Dũng cười nói.

Nhìn nhìn chung quanh, Hầu Dũng ngồi vào bên người Từ Táp, “Táp, chuyện đó cậu biết không?”

Chú ý tới biểu tình hơi có vẻ nghiêm túc của Hầu Dũng, Từ Táp thu liễm ý cười: “Làm sao vậy? Chuyện gì?”

“Chuyện A Lượng muốn chuyển đội.”

Từ Táp mân môi, gật gật đầu, ”Đúng là có nghe nói như vậy một chút.”

“Cậu thấy thế nào?”

“Nếu đây là lựa chọn của Lượng… Tôi không còn lời nào để nói.”

“Nghe nói cậu ta muốn đi Thượng Hải.”

“Nếu đây là cơ hội tốt phát triển, chúng ta không nên phản đối.”

Hầu Dũng tựa vào đầu vai Từ Táp, nhẹ nhàng thở dài: “Tôi biết, chỉ luyến tiếc.”

Từ Táp cũng hít một hơi: ”Đúng vậy a, nhiều năm như vậy. Chúng ta cùng nhau đá banh nhiều năm như vậy. Nếu A Lượng thực đi Thượng Hải, đến lúc lên sân, liền biến thành đối thủ.”

Vỗ vỗ vai Hầu Dũng, Từ Táp cùng hắn trao đổi một ánh mắt, nhiều năm làm bạn tốt, mọi chuyện không cần thiết phải nói ra cũng hiểu.

“Trước mắt là quan trọng nhất là trận đấu lần sau.”

Hầu Dũng sờ sờ chân của mình, “Xuống một vòng nữa, là tôi có thể lên sân.”

Từ Táp thân thiết nhìn Hầu Dũng.”Tôi hy vọng cậu nhanh chóng trở về, nhưng yêu cầu là cậu phải hảo hảo tĩnh dưỡng cùng hồi phục, hiểu chưa?”

“Hiểu rõ.”

Đã xong một ngày huấn luyện, Từ Táp cũng giống như từ trước đến nay, chạy bộ về tới đường Trữ Tĩnh.

Đây là một trong những nguyên nhân hắn lựa chọn ở đường Trữ Tĩnh. Sân huấn luyện ở một góc của Phượng Hoàng Sơn, cách đường Trữ Tĩnh không xa, mỗi ngày chạy bộ trên đoạn đường này, hắn coi như là tăng thêm một phần huấn luyện.

Lý Xuất Vân từ trường học trở về, vào cửa đã ngửi thấy đồ ăn.

Đây là biến hoá lớn nhất phát sinh trong nhà Lý Xuất Vân từ khi Từ Táp ở nhờ tại đây.

Cở túi sách, Lý Xuất Vân đi đến cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa xem Từ Táp nấu cơm.

“Cậu đã trở lại.”

“Tôi đã trở về.”

TBD: sao giống mình:”Mình đi làm về”,”Anh về rồi nè” quá >.<, thíu ôm hun đắm đúi.

Hâm mộ nhìn Từ Táp thuần thục cắt thái, Lý Xuất Vân cảm thấy có chút khó có thể tin. Người này, chính là người trong TV kia sao? Chính là siêu sao cầu thủ trên sân cỏ, được vạn người chú ý, được vô số người ủng hộ.

Hắn thoạt nhìn như là một chủ… ‘phu’ của gia đình. Ách… Nếu hắn có thể bớt phiền cùng nhiều chuyện, luôn ngại đông ngại tây thì rất tốt.

Hai người ngồi ở ttrên bàn ăn cùng nhau ăn cơm, Từ Táp hỏi: “Hương vị còn thiếu gì sao?”

Lý Xuất Vân cau mày nghĩ nghĩ: “Ân, mặn chút, lần sau bỏ ít muối.”

“Hảo, ta đã biết.”

Lúc xem tin tức buổi chiều, Lý Xuất Vân phủ định ý nghĩ ban đầu trong lòng mình, Từ Táp tất nhiên sẽ nấu cơm, nhưng, hắn không phải chủ ‘phu” gia đình, hắn là —— quỷ đáng ghét.

Bất luận là một cái tin tức nào, đều có thể làm cho Từ Táp cùng Lý Xuất Vân tranh chấp, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cách nhình của bọn họ đối với rất nhiều sự vật không có cùng góc độ.

Vì thế, hai người kia đều tự chiếm cứ một đầu so pha, bên xem tv bên tranh chấp, từ cải trắng cãi đến tàu ngầm, từ xe giao thông công cộng tranh cãi đến chế độ cho vay, lại từ sức khỏe tranh cãi tới thám hiểm vũ trụ luôn.

“Tôi thấy cậu cái gì cũng không biết.” Từ Táp có điểm nóng nảy.

“Câu mới không biết đó.” Vẻ mặtLý Xuất Vân khinh thường.

“Suy nghĩ của cậu quá ngây thơ.”

“Tôi ngây thơ? Cậu mới ngây thơ.”

“Cậu sao giống hai mươi lăm tuổi.”

Từ Táp nói cũng đúng sự thật, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lý Xuất Vân, còn có chút trẻ con bèo, màu da bạch tích, ánh mắt đen láy, cậu rất xứng với từ ngây thơ này, còn không bằng nói biểu tình lơ mơ, đích xác thoạt nhìn không giống như là học sinh sở nghiên cứu.

Hất cổ, Lý Xuất Vân cường điệu, “Tôi chính là hai mươi lăm tuổi, như thế nào?”

Từ Táp cười khẽ, “Không được tốt lắm, hai mươi lăm? Hai mươi lăm làm việc còn thái quá như vậy.”

“Tôi sao lại thái quá?”

“Cậu nói đi, cậu làm việc có chỗ nào đứng đắn sao?”

“Tôi chỗ nào không đứng đắn?” Miệng nói như vậy, nhưng giọng Lý Xuất Vân, lập tức thấp xuống.

“Chính cậu phạm những thứ gì, tự cậu biết.”

Lý Xuất Vân thầm nghĩ, tôi lại không bị cậu bắt được nhược điểm tôi sợ cái gì, vì thế cậu lại lớn mật lên, “Tôi làm gì?”

Biểu tình Từ Táp nghiêm túc lên, “Cậu dám nói ngôn luận ở trong diễn đàn, không là của cậu?”

“Cậu có chứng cớ?”

“Còn cần chứng cớ gì, tên của cậu chính là chứng cớ.”

Vừa nghe những lời này trong lòng Lý Xuất Vân chấn động, cậu hối hận vì cái gì mình không thể chọn một bút danh khác, cố tình dùng tên thật của mình, lúc trước vì mình phát biểu nhật kí du lịch cùng ảnh chụp tự chụp trên diễn đàn du lịch nên dùng tên thật, sau đó cũng không có đăng kí nick mới liền trực tiếp bắt đầu công tác “Bát quái”, hiện tại ngẫm lại thật sự là sai lầm lớn, nếu không phải như vậy hiện giờ Từ Táp sao có thể dễ dàng nhận ra mình như vậy?

“Tên giống như vậy có rất nhiều.” Lý Xuất Vân vẫn là mạnh miệng nói.

Từ Táp cúi đầu nở nụ cười, “Như vậy hiện tại lên máy tính cậu coi đi, dám không?”

Lý Xuất Vân co rút người, chen chút vào trong sô pha, sau đó liếc mắt nhìn Từ Táp: “Sao cậu có thể khẳng định như thấy?”

“Giác quan thứ sáu.”

“Nếu cậu hiểu lầm? Nếu cậu đổ oan tôi thì sao?”

“Nghe cậu nói như vậy, tôi càng khẳng định.”

Nguy rồi, Lý Xuất Vân thầm kêu không tốt, trúng kế.

Từ Táp mỉm cười, “Gần đây trong diễn đàn không ngôn luận thật thiếu không ít.” Nói xong, hắn lại gần Lý Xuất Vân hỏi: “Mấy ngày nay cậu không dám phát thiếp đi.”

Lý Xuất Vân thẹn quá thành giận trừng mắt Từ Táp: “Ai cần cậu lo.”

Từ Táp dựa vào sô pha lý nhìn Lý Xuất Vân, hắn cũng không có bộ dáng tức giận, ngữ khí hòa hoãn, “Tôi nghĩ cậu cũng không phải có cố ý, đúng hay không?”

Lý Xuất Vân trở mình xem thường, “Thân là nhân vật công chúng, cậu sẽ có chuẩn bị tâm lý thừa nhận hiểu lầm.”

“Tôi còn là cảm thấy được cậu đối với tôi có hiểu lầm.”

“Hừ.” Phát hiện Từ Táp cũng không có muốn tiếp tục truy cứu, Lý Xuất Vân nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Thật là xui xẻo, có ngày phải chạm mặt cậu.”

Từ Táp nghe thấy được, gật đầu, ”Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới cư nhiên có chuyện trùng hợp như thế.”

Lý Xuất Vân nhịn không được duỗi thẳng cổ hét lớn: “Thực đen a! Cậu cư nhiên lại đến nhà của tôi!”

Từ Táp nhịn không được cười ha ha đứng lên, “Cảm giác của tôi thật là đúng! Bất quá tôi vẫn nghĩ đến cậu là con gái, Vân, tôi thật sự nghĩ là một cô nàng.”

Trên mặt Lý Xuất Vân lộ ra biểu tình bất mãn: “Cũng không phải tôi muốn kêu tên này, đều tại mẹ tôi, gọi tôi là ‘ Vân ’ chi, từ nhỏ đã bị người khác hiểu lầm đến bây giờ.”

“Tiểu Vân, nghe người khác gọi cậu là tiểu Vân.”

Lý Xuất Vân trừng mắt Từ Táp, lộ ra biểu tình uy hiếp, “Cậu không được kêu tôi như vậy.”

“Đương nhiên, tôi sẽ không gọi cậu như vậy.” Từ Táp nhìn biểu tình Lý Xuất Vân buông lỏng, hắn bổ sung nói: “Cậu làm sao giống mây, ha ha ha.”

“Vậy còn cậu? Vậy còn cậu?”

Từ Táp giương đầu lên, liếc Lý Xuất Vân, “Tôi, cậu thấy sao?”

Lý Xuất Vân không chút khách khí đả kích Từ Táp, “Cậu... Cậu nhìn cậu, cao như gậy trúc, tay dài chân dài, quả thực là một con đại mã hầu*.”

_mã hầu: khỉ ngựa: hỏng biết con này.

Từ Táp nghe xong lời này, sửng sốt, sau đó kêu lên: “Mã hầu? Uy, cậu có chút thẩm mĩ được không, cậu nói tôi là mã hầu?”

“Đúng rồi.” Lý Xuất Vân tăng thêm ngữ khí, trịnh trọng gật đầu.

“Tôi cho cậu biết, nếu phải, tôi cũng phải là khỉ lông vàng, mã hầu gì, cậu có chút lực nhận thức được không.”

“Hắc! thì cậu, dựa vào cái gì làm động vật bậc một được quốc gia bảo hộ, cũng không soi gương, dài thủ dài chân, cậu không phải mã hầu thì ai là mã hầu?”

“Hảo tiểu tử, vậy cậu là cái gì, mang kính đen như vậy thật giống chỉ gấu mèo.”

“Ta đây là tượng trưng cho tri thức.” Lý Xuất Vân vươn tay đỡ cái kinh to thô đen như lão nhà quê của mình.

“Ít nhảm, cậu mà có cái gì tri thức, có tri thức cậu còn bát quái.” Từ Táp cũng không khách khí.

“Tôi không thèm nghe cậu nói nữa. Nói với cậu cái gì cậu cũng không hiểu.”

“Cậu mới nói không rõ, thứ như cậu làm sao làm học sinh đại học Hương Đảo đại học, ăn mặc lung tung.”

“Là có cá tính.”

“Cá tính cái đầu, tôi xem cậu là làm biếng.”

Lý Xuất Vân vốn còn muốn chạy, vừa nghe lại ngồi trở về, “Làm biếng, tôi làm biếng? Tôi không cãi với cậu. Nói cho cậu biết, cậu đi hỏi đi, hệ hóa chất ai không biết tôi?”

Từ Táp nhìn xem Lý Xuất Vân, phù một tiếng cười đi ra, “Ân, tôi tin tưởng, với hình tượng này của cậu...”

“Hình tượng của tôi làm sao vậy, nói cho cậu biết, đừng khinh tôi!”

“Ân, tôi biết.”

Lý Xuất Vân trừng mắt Từ Táp, chu miệng, “Nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng hiện tại cậu nổi tiếng, tương lai chờ lúc tôi danh khắp thiên hạ...”

”Ừ, ừ, ” Từ Táp vừa cười vừa nói: “Chờ lúc ngưới bát quái đến mọi phố phường đều biết...”

“Tôi cũng không phải muốn làm thế, tôi ở trên mạng làm vậy đó cũng là bởi vì...” Lý Xuất Vân ngừng lại, nghĩ nghĩ, vung tay lên, “Tôi không thèm nghe cậu nói nữa, không có ý nghĩa, tóm lại về sau cậu chờ coi.”

Lý Xuất Vân đứng lên còn muốn chạy. Từ Táp gọi cậu lại, “Tiểu hùng miêu, từ từ.”

Lý Xuất Vân quay đầu lại, “Cậu gọi tôi là gì?”

Từ Táp nhịn cười trả lời: “Tiểu hùng miêu.”

Lý Xuất Vân vốn định phản bác, chính là nghĩ qua nghĩ lại, dù sao kêu tiểu hùng miêu so với bị Từ Táp “Tiểu vân” vẫn được hơn, vì thế, cậu tiếp nhận cách xưng hô này, “Gì?”

“Kiến thức về du lịch còn có phong cảnh ảnh chụp ở trên mạng, cũng là của cậu sao?”

“Ân.”

“Ngươi từng đi rất nhiều nơi?” Trong mắt Từ Táp, hiện lên thần sắc hâm mộ.

“Cậu không phải cũng đi qua rất nhiều chỗ sao?”

Từ Táp cúi đầu, “Tôi, tôi chỉ đi thi đấu, không có ngắm thời gian phong, ấn tượng đối với thành thị nào, cũng chỉ là dừng lại ở giữa sân vận động của nó.”

“Ngươi đi qua nhiều nơi như vậy, một cái thành thị cũng không có dạo chơi qua?”

Từ Táp nghĩ nghĩ, “Phải nói, không có phần tâm tình kia.”

“Thời giờ cùng cơ hội của cậu đều dùng để làm chi?”

“Huấn luyện, trận đấu, huấn luyện, trận đấu.”

“A.” Lý Xuất Vân nghe xong, liền kinh ngạc.

“Chỉ có huấn luyện nghiêm khắc, huấn luyện không ngừng, mới có thể ở trong trận đấu có biểu hiện tốt nhất, để thành công không có đường tắt.”

Nghe xong lời Từ Táp nói, Lý Xuất Vân cảm thấy được, ấn tượng của cậu đối với hắn có chút thay đổi, Từ Táp đối với bóng đá thật sự nghiêm túc như thế.

Lý Xuất Vân đang coi truyền hình trực tiếp phát sóng trong TV.

Trên màn hình TV, hình ảnh Từ Táp trượt đuổi trên sân bị dừng hình ảnh, phóng to. Nhìn Từ Táp ở trên sân banh chạy không biết mệt mỏi, chuyền bóng chính xác, thắt lưng nhỏ nhắn, phối hợp xảo diệu, bóng đá đưới chân của hắn, giống như là có sinh mệnh.

Lý Xuất Vân không khỏi gãi ót, người trong TV kia, chính là trung tâm trên sân cỏ, công kích phối hợp, Từ Táp tựa như chiến tướng, ngày hôm qua, còn ở trong căn nhà nhỏ của mình, ngồi tại phòng khách của mình, cầm máy hút bụi quét tước, lau cửa sổ, mua qthực phẩm về bổ sung tủ lạnh, nấu cơm cho mình.

Vươn tay dùng sức lôi kéo lổ tai của mình, Lý Xuất Vân khó có thể tin đây là cùng một người.

Kết thúc, đội Minh Châu chiến thắng đội bóng sân khách. Từ Táp trợ công, trợ giúp tiên phong xuyên thủng cầu môn đối phương.

Nhìn trên TV, trên vai Từ Táp đắp vắt chiếc áo cầu thủ bị mồ hô thấm ướt, đứng ở trong sân hướng những fans bóng đang hoan hô vẫy tay chào hỏi, màn ảnh chụp lại ánh mắt của hắn, màu đen thâm thúy trong con ngươi lộ ra sự tự tin cùng kiên cường thuộc loại nam nhân thành thục.

Lý Xuất Vân cắn môi, hướng về phía TV chậm rãi lẩm bẩm, “Từ —— Táp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện